Đại Đường Song Long Truyện - Chương 723

Thống Nhất Ma Đạo

Trong tiểu sảnh đường tối
tăm trước khi trời sáng, Thạch Chi Hiên thần tình bình tĩnh thâm trầm
đến mức gần như lãnh khốc, khiến Từ Tử Lăng hoàn toàn không thể nắm bắt
tâm ý của y. Chỉ có một chuyện gã dám khẳng định, Thạch Chi Hiên không
có ý muốn giết gã.
Sự phân tích của Thạch
Chi Hiên là có căn cứ, đã là chỉ có Thạch Chi Hiên biết bí mật Tư Đồ
Phúc Vinh, bọn họ vẫn gan trời giả Tư Đồ Phúc Vinh đến Trường An, rõ
ràng là nhắm vào y, Từ Tử Lăng làm sao mà biện bác được.
Nếu gã cố gắng chối cãi, Thạch Chi Hiên sẽ không coi thường gã.
Từ
Tử Lăng thở dài: “Đó là vì mục tiêu cao xa hơn, b?n vãn bối chỉ đành
mạo hiểm một phen. Ài! Bọn ta thật sự không muốn đối đầu với Tà vương,
còn nghĩ trong tình thế hiện nay, nếu ông vạch trần bí mật của bọn ta,
cả hai bên đều chẳng có lợi gì, trái lại sẽ càng khoét sâu thêm hố thù
hận. Xin hỏi Tà vương, rốt cuộc ông đang nghĩ gì?”
Thạch
Chi Hiên nở nụ cười chua chát, khẽ thốt: “Có phải Tử Lăng muốn hỏi
Thạch mỗ, giữa hạnh phúc suốt đời của Thanh Tuyền với sứ mệnh của Thánh
môn, nếu chỉ chọn một, Thạch mỗ sẽ chọn như thế nào đúng không?”
Từ
Tử Lăng thầm giật mình, gã không còn bảo đảm rằng Thạch Chi Hiên không
giết mình nữa, bởi theo lời y vừa mới nói, giết chết Từ Tử Lăng là một
trong những chọn lựa của y.
Từ Tử Lăng hỏi: “Trong tình thế bây giờ, Tà vương còn có thể làm gì?”
Thạch
Chi Hiên bật cười: “Tầm nhìn của Tử Lăng quá hạn hẹp! Tranh đấu trong
thiên hạ đâu phải là chuyện một sớm một chiều, chỉ cần ta đánh tan được
cái gọi là thế lực Bạch đạo do Từ Hàng Tịnh Trai đứng đầu, giữ lại
nguyên khí của Thánh môn ta, rốt cuộc sẽ có một ngày chấn hưng Thánh
môn. Huống chi ta đã vất vả sắp xếp nhiều năm, lẽ nào có thể xóa bỏ
trong nay mai?”
Nói đoạn rồi đưa mắt nhìn
gã, ánh mắt y bỗng trở nên sắc bén, nhưng lời lẽ rất bình thản, thản
nhiên hỏi: “Nếu Thạch mỗ đoán không sai, lần này các người đến Trường An
có phải là vì Lý Thế Dân không?”
Từ Tử
Lăng không thể che đậy được thần tình kinh hãi, gã như rơi vào hố băng,
tứ chi bủn rủn, thầm than hỏng bét. Tài trí của Thạch Chi Hiên quả nhiên
hơn hẳn sự suy đoán của bọn gã, vì thế trong tình huống gã tự cảm thấy
không hề có chút sơ hở gì, Tà vương đã đoán trúng tim đen của bọn gã,
khiến gã như từ trên chín tầng mây rơi bịch xuống đất, gã cảm thấy kế
hoạch tạo dựng một Hoàng đế mà mình vắt óc nghĩ ra đã biến thành thành
một trông mong hoàn toàn làm không được.
Giọng nói của Thạch Chi Hiên lại vang lên bên tai: “Tử Lăng hãy trả lời ta!”
Từ
Tử Lăng thấy miệng đắng ngét, chán nản đáp: “Tà vương minh xét, nếu ông
vẫn cứ giữ lấy ý kiến của mình, bọn ta chỉ đành hủy bỏ kế hoạch, tạm
quay về phương Nam, số phận trong tương lai của thiên hạ sẽ thuộc về kẻ
nào quyền đầu cứng nhất.”
Thạch Chi Hiên
bật cười: “Tử Lăng đâu cần phải buồn bã như thế, ta không hề có ý phá
hoại kế hoạch của các ngươi. Thật ra ta còn có thể giúp các người một
tay, đương nhiên có qua thì phải có lại, ta có một số chuyện muốn các
người giúp đỡ.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Tà vương không nói đùa đấy chứ?”
Thạch
Chi Hiên lạnh lùng nói: “Ta nào có lòng dạ đùa cợt! Dù sao Lý Thế Dân
cũng là trụ cột của Lý Đường, Lý Đường mà không có Lý Thế Dân cũng giống
như hùm không có nanh. Song sau khi Lý Thế Dân chết đi, các ngươi muốn
thống nhất phương Bắc phải cần một khoảng thời gian nữa. Mà kẻ bị đả
kích nặng nề nhất không phải là Lý Đường mà là Từ Hàng Tịnh Trai, đối
với Thánh môn của ta chỉ có lợi chứ không có hại.”
Từ
Tử Lăng trố mắt, cuối cùng chợt hiểu ra, thì ra không phải Thạch Chi
Hiên đã biết kế hoạch phát động chính biến của họ, mà hiểu lầm họ đến
Trường An hành thích Lý Thế Dân. Cũng như y đã phân tích, Lý Thế Dân bị
giết, thế lực bị đả kích nghiêm trọng nhất là Từ Hàng Tịnh Trai, Phạm
Thanh Huệ không còn có sức ảnh hưởng gì đối với thiên hạ nữa, lại sẽ
thua trong tay Thạch Chi Hiên.
Thiên hạ từ
đó sẽ lâm vào thế cuộc Nam Bắc phân tranh, ngoại tộc sẽ xâm lăng, bằng
vào bố trí không để ai biết của Thạch Chi Hiên, cộng thêm kiến thức trí
tuệ của y, nói không chừng Thạch Chi Hiên có thể giành được lợi ích rất
lớn trong tình thế đó.
Một tia hy vọng nảy lên trong đầu, gã hỏi: “Tà vương cần bọn ta giúp đỡ về mặt nào?”
Thạch
Chi Hiên trầm giọng đáp: “Tại sao Tử Lăng ngươi đột nhiên xuất hiện ở
Trường An, lại còn theo dõi An Long? Ngươi nói thật cho ta biết!”
Từ
Tử Lăng biết rằng nếu nói sai nửa câu thì bao nhiêu ưu thế thượng phong
sẽ trôi theo dòng nước, đáp lời: “Vãn bối và Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn,
Hầu Hi Bạch vào Trường An trước là muốn dò bắt tình hình, xem thử kế
hoạch giả mạo Tư Đồ Phúc Vinh có khả thi hay không. Bọn ta mạo hiểm lần
này không chỉ là vì Lý Thế Dân, mà còn muốn đối phó Hương gia, chắc Tà
vương cũng biết bọn ta có thù sâu tợ biển với Hương Ngọc Sơn, bọn ta
quyết không để y sống thêm một khắc nào nữa!”
Thạch Chi Hiên hỏi: “Tử Lăng làm sao biết nơi ở của An Long?”
Từ
Tử Lăng thầm rùng mình, nhất thời trong đầu nảy lên vô số ý nghĩ. Thạch
Chi Hiên hiểu lầm gã biết nơi ở của An Long cho nên mới có thể theo dõi
họ An đến Tây thị, điều đó cho thấy Thạch Chi Hiên cũng biết rõ nơi ẩn
thân của An Long. Nếu là vậy, tại sao Thạch Chi Hiên không ra tay hành
động đối với An Long đã bội phản y? Lời giải thích hợp lý duy nhất là
tên mập họ An không những không hề phản bội Thạch Chi Hiên, mà là chính
Tà vương sai An Long dùng “Bất Tử ấn quyết” để lấy lòng tin của Dương Hư
Ngạn, làm cho đám lãnh tụ Ma môn bọn Doãn Tổ Văn tưởng rằng An Long đã
bỏ Thạch Chi Hiên theo bọn chúng. Thông tin này rất quý giá, có được mà
chẳng mất chút công phu nào.
Câu hỏi này
khó trả lời vô cùng, nếu nói thẳng là mình vô tình bắt bóng An Long, rõ
ràng đâu phải mấy gã đến Trường An để chủ động nắm tình hình.
Tâm
niệm thoáng nhanh như điện chớp, Từ Tử Lăng chậm rãi đáp: “Sở dĩ An
Long bị lộ hành tung, đều là vì hắn không thể thay đổi một số thói
quen.”
Thạch Chi Hiên gật đầu: “Hắn thích đến Thiên Bào Dục đường là thói quen rất xấu.”
Từ
Tử Lăng thầm thở phào, lấy làm mừng vì đã vượt qua cửa ải, hỏi dò: “Nếu
Tà vương chịu hợp tác với bọn ta, bọn ta sẽ tha cho An Long một
chuyến.”
Thạch Chi Hiên không đáp mà lảng
sang chuyện khác: “Đừng vì nhỏ mà mất lớn, không nên đả thảo kinh xà.
Các ngươi có biết Lý Uyên đã gọi Lý Thế Dân về Trường An không? Chuyến
này sau khi y về tới, e rằng lần này y mãi mãi không thể cầm quân xuất
chinh được nữa.”
Từ Tử Lăng giật mình,
trực giác cho gã biết Thạch Chi Hiên không phải lấy được tin này từ An
Long, nếu không lời lẽ đã không khẳng định như vậy. Gã biết Thạch Chi
Hiên vẫn đang thăm dò mục đích thật sự mà bọn gã đến Trường An. Nếu ứng
phó không ổn, chắc chắn sẽ khiến y bỏ đi ý định ban đầu, cho nên nhẹ
nhàng đáp: “Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát một lòng muốn giết Lý Thế
Dân, nhưng Lý Uyên lý nào lại hoàn toàn không niệm tình cốt nhục? Lúc
này ngoại tộc đang gườm gườm rình rập, ở miền Nam lại có Thiếu Soái quân
chờ chực, giết Lý Thế Dân sẽ làm loạn lòng quân, cho nên cần phải để
bọn ta ra tay. Nếu Lý Thế Dân chầu trời, bọn Hiệt Lợi sẽ xua quân xâm
lăng, Quan Trung rối loạn thành một mớ bòng bong, chính là lúc Thiếu
Soái quân sẽ thừa cơ tấn công lên phương Bắc. Nguyện vọng duy nhất của
vãn bối là mau chóng thống nhất Trung thổ, trăm họ không còn phải chịu
khổ nữa.”
Thạch Chi Hiên nheo mắt nhìn gã,
trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Đó có phải là nguyên nhân Tử Lăng
không chịu rút lui không? Nếu Lý Thế Dân bị các người ám sát thành công,
Tử Lăng biết ăn nói thế nào với Sư Phi Huyên?”
Từ
Tử Lăng hai mắt lộ thần sắc kiên quyết, nhưng không phải là giả vờ mà
là quyết tâm đi trước một bước giết Thạch Chi Hiên trước khi y nghi ngờ,
vì hòa bình và thống nhất cho thiên hạ, gã phải vứt bỏ mọi tư lự bao
gồm cả Thạch Thanh Tuyền, điềm nhiên đáp: “Bọn ta còn có sự chọn lựa
khác sao? Khi tình thế nguy cấp, Lý Uyên sẽ trọng dụng Lý Thế Dân trở
lại, với địa thế hiểm trở của Quan Trung, cùng với sự vững chắc của Lạc
Dương, không biết năm nào mới có cơ hội đình chỉ can qua?”
Trong
lòng chợt nhớ đến câu nói của Bạt Phong Hàn, đó là ai đủ tàn nhẫn thì
người đó mới có thể sống còn. Đến lúc này câu nói đó vẫn hoàn toàn chính
xác.
Thạch Chi Hiên thốt: “Các ngươi rất
sáng suốt, ta cũng không tin với tác phong hành sự của Lý Thế Dân và trí
tuệ của Phạm Thanh Huệ, lại chịu để cho Kiến Thành, Nguyên Cát mặc tình
mổ xẻ y. Ồ! Trời sắp sáng rồi!”
Y đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc phức tạp, thật khiến cho người ta khó hiểu, không biết y đang có tâm sự gì.
Từ Tử Lăng hỏi lại: “Tà vương muốn bọn ta giúp đỡ ông về phương diện gì?”
Thạch
Chi Hiên tựa như vẫn không nghe gã nói gì, khẽ thốt: “Thanh Tuyền không
phải đã nói sẽ đến tìm ngươi sao? Làm sao nó biết ngươi đến Trường An?”
Từ
Tử Lăng thầm giật mình, muốn qua mặt Thạch Chi Hiên không dễ tí nào.
Nếu chẳng phải gã có thể khống chế được kinh mạch trong cơ thể ở trạng
thái bình thường, chỉ cần khí mạch hơi rối loạn, Thạch Chi Hiên sẽ biết
gã nói dối. Bây giờ phải nhờ vào tài trí để ứng phó, gã buồn bã nói: “Hy
vọng Thanh Tuyền ở lại Tịnh Trai thêm vài ngày nữa, nếu đại công cáo
thành, vãn bối sẽ lập tức đi gặp nàng. Sau này chuyện tranh giành, giết
chóc trên giang hồ, không có phần Từ Tử Lăng này nữa.”
Mấy
câu này gã nói từ gan ruột, đến từ chân tâm, thấu lộ giọng điệu thành
khẩn tha thiết, mà đó cũng chính là chỗ thông minh của gã, bởi bản lĩnh
nói dối của gã thật thua xa Khấu Trọng.
Thạch
Chi Hiên hai mắt lộ vẻ thương cảm, hạ giọng thốt: “Đối xử tốt với nó,
nó là người duy nhất có thể khiến Thạch Chi Hiên này tan nát cõi lòng,
nó mà bị thương tổn gì, ta tuyệt không chịu nổi. Ôi! Tử Lăng! Thiên hạ
phát triển đến cục diện ngày hôm nay, là chuyện không ai từng dự liệu
được, Khấu Trọng rốt cuộc cũng có thể từ thế hạ phong tuyệt đối nhảy vọt
nắm thế thượng phong, Thạch Chi Hiên này chỉ muốn trước tiên thống nhất
Ma đạo, tiếp theo tiêu diệt Từ Hàng Tịnh Trai, rồi mới xem có thể làm
gì nữa.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn y: “Tà vương vẫn chưa chán ngán mọi sự sao?”
Thạch
Chi Hiên hồi phục vẻ lãnh tĩnh, hờ hững không một chút tình cảm đáp:
“Chán ngán thì sao? Vẫn còn có thứ đáng làm hơn kia mà. Để các ngươi
quấn quít Tất Huyền cho ta, ta phải giết chết Triệu Đức Ngôn, hoàn thành
đại nghiệp thống nhất Ma môn bắt đầu từ Nội cung Đại Đường!”
Từ
Tử Lăng lập tức nổi da gà, thầm nghĩ chắc đúng là Tất Huyền đã đến đây,
mục đích đương nhiên là giúp Lý Kiến Thành đối phó nhị đệ Lý Thế Dân
của hắn, như vậy thế cuộc trong tương lai sẽ càng khó đoán, gã cười khổ:
“Tà vương đang nói đùa đấy phải không? Bây giờ trong cung của Đại Đường
ngoài Tất Huyền còn có Dịch Kiếm Đại Sư Phó Dịch Lâm, Vũ Văn Thương, Vu
bà tử đã trị dứt bệnh suyễn, Vi công công cao thâm khó lường, cứ năm
bước là một trạm canh, mười bước là một trạm cấm vệ quân, nếu bị lộ hành
tung, có thể thoát thân là điều vạn hạnh, làm sao có thời gian tìm
người giết người, huống chi là hạng cao thủ như Triệu Đức Ngôn?”
Thạch
Chi Hiên mỉm cười: “Nếu dễ như trở bàn tay, ta đâu cần bốn tên tiểu tử
các ngươi giúp đỡ. Lần này Triệu Đức Ngôn và Tất Huyền đều là khách quý
của Lý Uyên, sẽ ở Thái Cực cung của Lý Uyên. Người Triệu Đức Ngôn kiêng
dè nhất là ta. Nếu không có chuyện gì, y sẽ không dám rời cung, cũng
không đi cùng bọn Vũ Văn Thương, Vu Sở Hồng. Muốn giết y mà không mạo
hiểm thì còn cách nào nữa? Đây là điều kiện hợp tác, nếu không chịu bọn
ngươi lập tức cút khỏi Trường An, còn nếu chịu, hành động của ta cần
phải hoàn thành trước khi mấy tên tiểu tử bọn ngươi ám sát Lý Thế Dân,
thế nào?”
Từ Tử Lăng kinh hãi: “Nếu có người biết bọn ta đến Trường An, kế hoạch của bọn ta còn có thể tiếp tục được sao?”
Thạch
Chi Hiên điềm đạm đáp: “Các ngươi lấy thân phận Khấu Trọng, Từ Tử Lăng
giúp đỡ ta, chuyện này chẳng có liên quan gì đến Tư Đồ Phúc Vinh, làm gì
có ảnh hưởng gì chứ? Nếu các ngươi có cách dụ Tất Huyền ra khỏi cung để
Triệu Đức Ngôn còn lại một mình, ta cũng không phản đối, chỉ cần ta
đích thân giết chết y là được, lúc đó trong Ma môn không ai dám phản
kháng ta nữa.”
Từ Tử Lăng nói: “Sự sống chết của Triệu Đức Ngôn đâu thể chi phối Dương Hư Ngạn.”
Thạch Chi Hiên bình tĩnh thốt: “Dương Hư Ngạn không phải là người
của Ma môn ta, không ai chịu hết lòng tin y, về mặt này không cần các người lo lắng.”
Từ
Tử Lăng đón lấy ánh mắt của Thạch Chi Hiên, Thạch Chi Hiên trầm giọng
nói: “Nếu ta giết chết Triệu Đức Ngôn, đối với các ngươi có lợi chứ
không có hại, trước tiên là khiến mối quan hệ giữa Lý Uyên với Hiệt Lợi
tan rã, mà đối với Hiệt Lợi còn là một đả kích nặng nề! Tử Lăng phải lập
tức quyết định ngay, nếu không mọi sự sẽ sụp đổ.”
Từ
Tử Lăng thầm than, nếu mục đích của bọn gã chỉ là ám sát Lý Thế Dân,
đương nhiên hành động theo lời Thạch Chi Hiên không có vấn đề gì. Nhưng
điều họ muốn là tạo chính biến lật đổ Lý Uyên, Lý Kiến Thành và Lý
Nguyên Cát, bây giờ lại giúp Thạch Chi Hiên, không biết hậu quả như thế
nào.
Thạch Chi Hiên đột nhiên bật cười:
“Một chọn lựa khác của Tử Lăng ngươi là giết ta diệt khẩu, nhưng e rằng
còn khó hơn cả việc ta phải vào Thái Cực cung giết Triệu Đức Ngôn. Bọn
ta có thể thành công hay không là dựa bí đạo nhập cung để chế thắng, hơn
nữa Tử Lăng đừng đánh giá thấp mình, võ công của ngươi đã đạt đến cảnh
giới cả ta cũng chưa nắm chắc có thể giết được ngươi hay không, lại thêm
Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và tiểu Hầu, các ngươi trở thành một toán kỳ
binh giúp ta ám sát, chắc có thể biến chuyện không thể nào thành chuyện
có thể.”
Từ Tử Lăng động tâm, cố ý nhíu
mày: “Vấn đề là Thái Cực cung có quá nhiều phòng ốc, trừ phi biết rõ Tất
Huyền và Triệu Đức Ngôn ở nơi nào, nếu không làm sao hạ thủ?”
Thạch
Chi Hiên cười sảng khoái: “Việc này cứ để ta phụ trách, Tử Lăng phải
tin rằng ta sẽ không hại bọn ngươi. Không được chần chừ, một là chấp
nhận, hai là từ chối, một câu nói quyết định ngay.”
Từ
Tử Lăng thầm than, mãi cho đến lúc này, gã vẫn không đấu lại Thạch Chi
Hiên, để mặc y dắt mũi. Gật đầu đáp: “Cứ quyết định như vậy! Sau khi
giết chết Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, Tà vương không được can dự vào
chuyện của bọn ta nữa!”
Thạch Chi Hiên cười ha hả: “Không ngờ bọn ta có thể hợp tác, nói ra chắc không ai tin, Tử Lăng đang ở đâu?”
Từ
Tử Lăng đã chuẩn bị câu trả lời: “Lần này bọn ta chỉ muốn tìm hiểu tình
hình trong Trường An thành, xem thử thân phận Tư Đồ Phúc Vinh có còn có
thể lợi dụng được hay không, rồi sẽ lập tức rời khỏi thành, khi bọn ta
quay lại bằng thân phận Tư Đồ Phúc Vinh, Tà vương có thể dễ dàng tìm bọn
ta.”
Thạch Chi Hiên vui mừng: “Các ngươi có thể tìm ta ở đây, khi ta vắng mặt, có thể để lại lời nhắn, đi đi! Trời sắp sáng rồi!”
o0o
Trong Dương Công Bảo Khố.
Ba người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói lời nào.
Hầu
Hi Bạch nói: “Không thể nào làm được, chỉ một mình Tất Huyền cũng đủ
phá hoại hành động của bọn ta, huống chi còn có Triệu Đức Ngôn và các
cao thủ khác, sao sư phụ lại hồ đồ như vậy?”
Hắn đã từng xông vào Hoàng cung của Đại Đường cho nên biết rõ lợi hại bên trong.
Bạt
Phong Hàn thốt: “Đó gọi là tài cao gan lớn, vả lại nếu có chuyện nhốn
nháo, dựa vào Bất Tử ấn pháp của y, Thạch Chi Hiên có thể là người dễ
dàng thoát ra trước nhất.”
Khấu Trọng nổi
da gà: “Kế hoạch của bọn ta vốn là đối phó Thạch Chi Hiên trước, nhưng
có lẽ họ y đã sinh ra cảnh giác, cho nên khó làm việc này. Không lẽ bọn
ta phải làm việc cho y sao? Huống chi ta còn chưa đoán ra y an bài như
thế có phải là một cái bẫy hay không!”
Hầu Hi Bạch cười khổ: “Nếu bọn ta nắm được tâm ý của y, thì Thạch y đâu phải là Thạch Chi Hiên.”
Bạt
Phong Hàn mỉm cười: “Có thể ám sát Triệu Đức Ngôn trong Thái Cực cung
của nhà Đại Đường phòng vệ nghiêm ngặt nhất, rõ là một chuyện rất hấp
dẫn.”
Hầu Hi Bạch nói: “Bởi huynh là người duy nhất trong số bọn ta chưa thăm dò qua Thái Cực cung, cho nên cảm thấy thú vị!”
Bạt
Phong Hàn đồng ý: “Có thể nói vậy. Bất quá nếu Thạch Chi Hiên có thể
giết chết Triệu Đức Ngôn khi có mặt Tất Huyền, rồi Tất Huyền lại rụng
đầu dưới kiếm của ta, chắc chắn càng thú vị hơn. Ta không có ý kiến gì,
mọi sự để Thiếu soái quyết định.”
Khấu
Trọng thốt: “Còn nói là không có ý kiến? Huynh đã nói ra ý nghĩ rồi còn
gì, con mẹ nó! Nếu bọn ta để lộ hành tung, có ảnh hưởng gì đến đại kế
hay không?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Đương nhiên
là không, chỉ là tốt xấu khó đoán mà thôi. Được rồi, coi như ta hoàn trả
lại ân huệ ngày xưa của lão nhân gia y.”
Khấu Trọng hồi phục vẻ tự tin cố hữu, hỏi Từ Tử Lăng: “Lăng thiếu gia nói sao?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Một chọn lựa khác là giết Thạch Chi Hiên. Nhưng y đâu phải không có đề phòng. Khó còn hơn lên trời.”
Bạt
Phong Hàn nói: “Nhất quyết phải làm thịt Khả Đạt Chí, tuyệt đối vô
tình. Chỉ cần Tất Huyền phát hiện thân phận giả mạo của bọn ta, bọn ta
sẽ thất bại. Vì đại cuộc, các ngươi không được nghĩ đến tình xưa nữa!”
Khấu Trọng cười khổ: “Dù ta hạ quyết tâm, nhưng làm thế vẫn là đả thảo kinh xà, có thể sau này mới tính hay không?”
Bạt Phong Hàn nhún vai: “Ta biết, có điều phải nhắc nhở các người.”
Hầu
Hi Bạch nói: “Muốn giết hắn thì phải đợi hắn trở về, theo Trần Phủ nói,
Khả Đạt Chí đã xuất lãnh Trường Lâm quân thay thế Lý Kiến Thành lên
phía bắc nghênh tiếp đội ngũ của Tất Huyền, còn thuyền đội của Phúc Vinh
gia bọn ta ngày mai sẽ nhập quan.”
Từ Tử
Lăng như trút được gánh nặng: “Nếu là vậy, ta và Khấu Trọng lập tức động
thân, những chuyện khác đợi bọn ta trở về Trường An rồi tính tiếp.”
Khấu
Trọng vỗ vai Bạt Phong Hàn: “Điều thú vị của đời người chính là ở đây,
tương lai là thứ không có cách nào mò bắt được, bọn ta chỉ đành tùy cơ
ứng biến, cố gắng hết sức mình, quậy phá bà mẹ nó mà thôi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3