Đại Đường Song Long Truyện - Chương 725

Công Chủ Chi Tâm

Bụi tuyết đột nhiên rơi lất phất, thành Trường An như được phủ một lớp áo trắng muốt tinh khiết.
Ngay
trong đêm không bình thường này, Khấu Trọng kéo Tra Kiệt đến trước cổng
Phong Nhã Lâu, mỉm cười: ”Ta vẫn không yên tâm, phải nhắc ngươi một
câu.”
Tra Kiệt đỏ ửng mặt, lời nói của
Khấu Trọng càng khiến y thêm bất an, thế rồi cung kính nói: ”Thiếu soái
chịu chỉ điểm, thuộc hạ rất cảm kích!”
Khấu Trọng vỗ vai y, cười ha hả: ”Con gấu bà nó, hiểu chưa?”
Tra
Kiệt nghe vậy ngơ ngác chẳng hiểu gì, sớm đã bị Khấu Trọng kéo tuột vào
trong Phong Nhã các, bọn người canh cửa trông có vẻ như bộc dịch vội
vàng chạy đến, một người lớn tuổi hỏi: ”Xin hỏi hai vị đại gia có đặt
phòng trước chưa?”
Khấu Trọng thích nhất
là giao tiếp với bọn người này, bởi gã có thể nhớ lại những ngày ở Dương
Châu, gã lại hiểu rõ hơn ai hết cách thức xử sự của bọn chúng, bèm nháy
mắt với hắn rồi trả lời rằng: ”Nói với Thanh Thanh phu nhân là có Thái
Nguyên Dũng đến.”
Tra Kiệt không ngờ rằng Khấu Trọng dùng cách này để dắt y đi gặp Hỷ Nhi, mà không phải đi cửa sau lẻn vào phòng khuê.
Bọn
người kia đều biến sắc, rõ ràng cao thủ chơi mã cầu Thái Nguyên Dũng đã
trở thành nhân vật anh hùng, trong thành Trường An ai ai cũng biết.
Tên lớn tuổi đầu lĩnh vội quát: ”Còn chưa lập tức thông báo cho Thái gia?”
Một tên lật đật chạy vào.
Người
ra lệnh lúc nãy mỉm cười, cung tay: ”Thì ra là Thái gia, tiểu nhân là
Chu Bảo, nhờ Thái gia và Khuông gia giúp hoàng thượng đại phá quỷ Ba Tư,
tiểu nhân mới thắng cá cược được một ván lớn, xin mời theo tiểu nhân.”
Khấu
Trọng và Tra Kiệt nghe thế đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu nguyên
nhân khiến bọn chúng xôn xao. Tiếng tăm của Thái Nguyên Dũng và Khuông
Văn Thông nhờ vào trò chơi mã cầu giờ đã nổi tiếng toàn thành.
Khấu Trọng thắc mắc: ”Không phân chia thắng bại thì là hòa rồi, vậy làm sao Chu đại ca thắng tiền được?”
Chu
Bảo vui vẻ nói: ”Ngày hôm đó bọn tiểu nhân thắng một ăn chín, quỷ Ba Tư
thắng một ăn một, hòa nhau thì bên nào mua cao sẽ thắng, đó là nguyên
tắc của Lục Phúc đổ quán, nghĩa là một ăn ba.”
Khấu Trọng thầm nghĩ, lại là trò của Trì Sanh Xuân, không trừ khử người này, chắc chắn sẽ có hại cho dân chúng Trường An.
Chu
Bảo dắt họ vào một căn phòng, Khấu Trọng nghiêng tai lắng nghe, tiếng
đàn sáo vang khắp nơi, cười rằng: ”Việc làm ăn của các ngươi cũng hưng
vượng lắm.”
Chu Bảo khẽ nói: ”Nếu chẳng
phải Kỷ tiểu thư về quê thăm bà con, việc làm ăn càng tốt hơn!”, rồi cáo
lui, đoạn kêu một ả nô tỳ vào châm trà dâng khăn, hầu hạ rất chu đáo.
Khi
còn lại hai người, Khấu Trọng mới nói với Tra Kiệt nãy giờ hồi hộp đến
không thở nổi: ”Bây giờ Trường An ngoài mát trong nóng, bề ngoài không
thấy gì, nhưng thật sự các thế lực đang đấu đá lẫn nhau. Bọn ta đã trở
thành cục cưng của Doãn Tổ Văn và Trì Sanh Xuân, những người khác đều
không dám trêu vào. Cho nên bọn ta phải nhân lúc này, làm cho người ta
thấy chúng ta là những kẻ chơi bời, suốt ngày chỉ biết đến đổ trường với
thanh lâu, như vậy bọn chúng sẽ không còn cảnh giác đối với chúng ta.”
Lúc này Tra Kiệt còn có lòng dạ nào nghe những lời đó, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tiếng
rèm che loạt soạt vang lên, Thanh Thanh yểu điệu bước vào, nàng đã biết
Thái Nguyên Dũng là Khấu Trọng, nhưng không ngờ gã lại đến gặp nàng với
thân phận của khách làng chơi. Vừa bước qua cửa nàng đã giận dỗi nói:
”Thái gia làm nô gia sợ chết khiếp, bây giờ tim vẫn còn đập thình
thịch!”
Khấu Trọng vội đứng dậy xin lỗi, rồi ngồi xuống nói: ”Đây chính là tiểu Kiệt mà đệ đã nói, vừa gặp đã mến Hỷ Nhi, hì hì!”
Tra Kiệt xấu hổ, suýt chút nữa đã tìm lỗ chui xuống, y không ngờ Khấu Trọng lại thẳng thắn đến mức đó, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Thanh
Thanh đưa mắt liếc nhìn y, mỉm cười: ”Đúng là có hơi quen mặt, Thanh
Thanh nhớ lại rồi! Là người của thuyền vận công xã, lần đầu tiên bị đẩy
vào đây, đỏ mặt đến nỗi không nói được nửa câu.”
Tra Kiệt lúng túng, cúi đầu nói: ”Ôi, ta...”
Khấu
Trọng mỉm cười: ”Tiểu Kiệt là một trong những đại tướng của tiểu Trọng,
theo đệ đã nhiều năm. Tiểu đệ bảo đảm hắn là phu quân lý tưởng nhất của
Hỷ Nhi. Vì hạnh phúc suốt đời của Hỷ Nhi, làm phiền tỷ tỷ giúp đỡ, tác
hợp cho bọn họ, nếu không được chỉ đành coi tiểu Kiệt phận bạc. Tiểu đệ
cáo từ! Làm phiền tỷ tỷ chăm sóc cho hắn.”
Tra Kiệt thất kinh, suýt chút nữa đã túm gã lại.
Khấu
Trọng đoán trước đẩy hắn ngồi vào ghế, cười ha hả: ”Tỷ tỷ xem, người
trẻ tuổi tính tình thuần lương thế này, chẳng phải là hạng hoa ngôn xảo
ngữ, trêu hoa ghẹo cỏ. Đừng xem bộ dạng hắn nhút nhát, thật ra hắn thân
thủ bất phàm, kinh nghiệm giang hồ rất phong phú, ngày sau hắn sẽ đưa
các người đến Lương Đô.”
Tra Kiệt giờ mới
hiểu được chút ít câu "con gấu bà nó" mà Khấu Trọng vừa nói khi nãy, đó
chính là dám dũng cảm đối diện, dùng khoái đao chém sạch mọi sợ hãi,
thẳng thắn thử xem y và Hỷ Nhi có phải là nhân duyên tiền định hay
không.
Thanh Thanh cất tiếng cười khanh
khách, kéo tay gã ra khỏi phòng: ”Yên tâm, đã là hảo bằng hữu của đệ, tỷ
tỷ sẽ cố gắng hết sức tác hợp.”
o0o
Từ Tử Lăng cẩn thận gõ nhẹ làm ám hiệu vào cửa sổ phòng Trầm Lạc Nhạn.
Trong
đêm tĩnh lặng, tuyết bay la đà, trong động lại có tĩnh. Đó có thể là
đêm tuyết cuối cùng trước mùa xuân ấm áp sắp tới, ba tháng mùa đông rét
mướt đã sắp chấm dứt rồi.
Đối với Trầm Lạc
Nhạn, gã đành phải cẩn thận. Trầm Lạc Nhạn xưa nay rất tùy tiện trong
quan hệ nam nữ, dù đã là phu nhân của người ta nhưng tính nết vẫn như
xưa.
Cửa sổ mở ra đánh kẹt một tiếng,
khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Trầm Lạc Nhạn hiện ra, nàng mừng rỡ nói:
”Xem như ngươi giữ lời! Nếu đêm nay ngươi không đến, ngày mai người ta
sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Từ Tử Lăng thầm lo, không dám nhìn thân hình quyến rũ lấp ló dưới lớp áo mỏng của nàng, nói: ”Ta vào đây!”
Trầm
Lạc Nhạn chợt đưa tay ôm lấy mặt gã, vươn người lên: ”Có biết người ta
nhớ ngươi lắm không?”, rồi hôn nhẹ lên má gã, sau đó thối lui ra sau.
Từ Tử Lăng cũng chẳng làm gì được, tung mình vọt vào trong.
Trầm Lạc Nhạn đóng cửa sổ lại, kéo tay gã bước đến giường.
Định
lực tuy có cao nhưng Từ Tử Lăng vẫn thấy thấp thỏm lo âu, không biết
nàng có ép gã lên giường hay không? Trong lòng đang thầm lo, lại ngửi
thấy một mùi hương đầy kích thích, dù gã biết rõ không nên có cảm giác
đó. Nói đến cùng, gã không phải là không có thiện cảm đối với Trầm Lạc
Nhạn, nàng lại là kẻ xinh đẹp quyến rũ tuyệt vời, hình ảnh và phong tư
mỹ lệ của nàng chỉ huy trên chiến trường đã ghi sâu trong lòng gã ngay
từ lần gặp đầu tiên.
May thay Trầm Lạc
Nhạn chỉ kéo gã ngồi xuống mép giường, Từ Tử Lăng thót tim, kéo tấm mền
bọc nàng lại rồi nói: ”Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”
Trầm
Lạc Nhạn không ngờ Từ Tử Lăng làm thế là do sợ gã sẽ không chống cự nổi
sự quyến rũ của nàng, còn tưởng rằng gã quan tâm mình, cảm kích nói:
”Tử Lăng thật là chu đáo!”, rồi dịu dàng ngồi dựa vào vai gã một cách
hết sức tự nhiên.
Từ Tử Lăng cố gắng giữ
bình tĩnh, nếu để Trầm Lạc Nhạn biết tim mình đang đập rộn rã, chắc chắn
sẽ không xong, hỏi: ”Tình hình thế nào?”
Trầm
Lạc Nhạn nhắm mắt, khẽ đáp: ”Ngươi nói là tình hình phía nào? Tử Lăng
không muốn biết người ta lo lắng cho ngươi đến mức nào sao? Trong cuộc
chiến ở Lạc Dương, ta sợ ngươi và Khấu Trọng chịu không nổi!”
Từ
Tử Lăng nói: ”Đó là một cơn ác mộng ở quá khứ, ta vẫn chưa có cơ hội
cám ơn nàng, nếu chẳng phải nàng đưa Hi Bạch đến giúp đỡ, ta và Bạt
Phong Hàn đã mất mạng rồi.”
Trầm Lạc Nhạn
mơ màng khẽ nói: ”Chúng ta còn nói những lời này sao? Ngày mai Ngụy
Trưng sẽ theo Kiến Thành trở về, chưa chắc ta có cơ hội gặp riêng y.”
Rồi
nàng lại nói tiếp: ”Tình hình trước mắt rất khó khăn, đó là hoàng
thượng bị bọn tiểu nhân xúi giục, cho rằng Đỗ Như Hối và Phòng Huyền
Linh là hai kẻ xúi bẩy Tần vương hạ độc hạ chết Trương Tiệp dư. May mà
hai người này đều theo Tần vương đến Quan ngoại, nếu không đã bị Lý Uyên
đối phó như Lưu Văn Tĩnh rồi. Ngươi có biết Lưu Văn Tĩnh cũng nghiên
cứu y dược, lại rất thân thiết với hai người Phòng, Đỗ. Đấy cũng chính
là nguyên nhân chủ yếu họ Lưu bị xử tử.”
Phong
Đức Di đã nói cho gã biết chuyện Lý Uyên nghi ngờ hai người này, bây
giờ gã vẫn thấy đau đầu. Khi Lý Thế Dân về Trường An, Lý Uyên lập tức
buộc hắn giao ra hai người Phòng, Đỗ, lúc đó phải ứng phó ra sao? Đoạn
trầm giọng nói: ”Lập tức thông báo Tần vương, mượn cớ để họ ở lại Lạc
Dương…”
Trầm Lạc Nhạn lắc đầu: ”Không được
đâu. Chiếu thư của Hoàng thượng đã nói rõ là Phòng Huyền Linh và Đỗ Như
Hối phải theo Tần vương trở về. Nếu không nghe theo lệnh vua, Tần vương
sẽ lập tức chịu tội.”
Từ Tử Lăng nói: ”Làm sao nàng biết tin này?”
Trầm
Lạc Nhạn nói: ”Tú Ninh công chúa nói cho Lạc Nhạn biết, ở Trường An, ta
là người tri kỷ duy nhất của nàng, vừa có thể nói chuyện về hai anh
trai, vừa có thể nói về Khấu Trọng và ngươi.”
Từ Tử Lăng nói: ”Có thể sắp xếp cho ta gặp mặt nàng không?”
Trầm Lạc Nhạn ngồi thẳng dậy, nhìn gã đắm đuối, thắc mắc: ”Gặp nàng có ích gì? Chỉ làm cho nàng thêm khó xử thôi.”
Từ
Tử Lăng nói: ”Nàng là người hiểu rõ lý lẽ, lại tốt bụng hiểu người, nếu
nàng chịu đứng về phía Tần vương, bọn ta có thể thông qua nàng thuyết
phục Lý Thần Thông.”
Trầm Lạc Nhạn nói:
”Lý Thần Thông là người chúng ta có cơ hội tranh thủ nhiều nhất. Khoan
hãy nói xưa nay y có quan hệ tốt đẹp với Tần vương, ít nhất y cũng là
người đã quen trên chiến trường, hiểu Tần vương là niềm hy vọng duy nhất
của Đại Đường còn hơn cả Lý Uyên. Quan trọng hơn là y biết uy lực của
mối liên minh Khấu Trọng và Tống Khuyết, cân nhắc lợi hại, y sẽ biết
buông bên nào bỏ bên nào. Nhưng nếu không thể thuyết phục được y, phải
lập tức giết ngay, không thể để cho ai biết kế hoạch của chúng ta.”
Từ Tử Lăng bất giác nhớ lại Khả Đạt Chí, cười khổ: ”Hy vọng không xảy ra tình trạng này.”
Trầm
Lạc Nhạn nhíu mày: ”Kẻ đi gặp Tú Ninh công chúa phải là Khấu Trọng chứ
không phải là Từ Tử Lăng ngươi. Chỉ có nữ nhân mới biết tấm lòng nữ
nhân, nàng có tình cảm đặc biệt đối với Khấu Trọng. Nếu Khấu Trọng không
đi gặp nàng, hậu quả vẫn rất khó đoán.”
Từ
Tử Lăng lấy làm đau đầu cho Khấu Trọng. Chả lẽ muốn Khấu Trọng nói cho
nàng biết rằng, bọn gã phát động chính biến chẳng những buộc phụ hoàng
nàng thoái vị, mà còn phải giết cả hai người huynh trưởng của nàng?
Giọng
nói của Trầm Lạc Nhạn vang lên bên tai gã: ”Ta sẽ tìm cách mời Tú Ninh
công chúa đến đây, xế trưa ngày mai, các người đến bức tường hậu viện
xem ám hiệu để biết thời gian và địa điểm gặp mặt.”, đoạn nói ra ám
hiệu.
Từ Tử Lăng biết không tiện ở lại lâu, nói: ”Ta đã hẹn Khấu Trọng làm chút việc, hôm sau đến gặp nàng.”
Trầm Lạc Nhạn thất vọng: ”Ta còn tưởng ngươi phải cùng người ta nói chuyện cho đến sáng, lần sau ngươi không được bỏ đi sớm.”
Từ Tử Lăng thầm than, dỗ nàng nằm xuống rồi lập tức bỏ đi.
o0o
Ba
người mặc đồ dạ hành, đầu bịt kín mít, chỉ để lộ hai mắt, phóng vọt lên
mái nhà phủ đầy tuyết của Thạch Chi Hiên, cúi người nhìn xuống, đưa mắt
nhìn vào sào huyệt bí mật của Thạch Chi Hiên, ở đó có một ánh lửa le
lói.
Hầu Hi Bạch là ngựa già quen đường ở
Trường An, chỉ vào dòng sông đi ngang Thạch phủ rồi chảy về phía đông
nam của thành Trường An: ”Dòng sông Khúc Giang chảy về phía đông nam này
là thắng cảnh số một của Trường An, sư phụ chọn nơi này dựng nhà rất
cao minh.”
Khấu Trọng nói: ”Dương Văn Can
chọn ở Tây thị cũng là đạo lý như vậy, dựng nhà gần kênh Vĩnh An, khi có
việc nhảy xuống cũng tiện.”
Hầu Hi Bạch
nói: ”Ta và lão Bạt đã nhiều lần đến Hiệp Xương Long nhưng đều sợ đánh
cỏ động rắn nên không lẻn vào, ban ngày Hiệp Xương Long kinh doanh lương
thực, bề ngoài không có gì khác lạ.”
Khấu
Trọng nói: ”Ta dám khẳng định Dương Văn Can trốn bên trong, đợi người
của ta đến đủ, bọn ta sẽ giết sạch cho bọn chúng không còn một mảnh
giáp, quấy rối Hương gia và Dương Hư Ngạn.”
Từ Tử Lăng bực bội: ”Chớ có làm càn, chúng ta phải giành lấy thắng lợi cuối cùng chứ không phải là thắng lợi nhất thời.”
Khấu Trọng cười vuốt đuôi: ”Ta chỉ nói đùa cho hợp với hành vi giang hồ vượt tường trổ mái như bây giờ thôi.”
Hầu Hi Bạch bật cười: ”Nếu đây gọi là Đàm Tiếu dụng binh, chắc chắn sẽ làm tức chết Gia Cát Võ Hầu danh truyền thiên cổ.”
Khấu Trọng lấy cùi chỏ thúc Từ Tử Lăng, nói: ”Ngươi đi trước, xem rõ tình hình rồi bọn ta mới hiện thân.”
Ngay lúc này Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đều chột dạ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nhìn ra phía sau.
Hầu
Hi Bạch phản ứng hơi muộn hơn, khi quay ra sau thì Thạch Chi Hiên đã
hiện thân trên mái nhà phủ đầy tuyết, hờ hững nhìn ba người: ”Nếu chẳng
phải nghe các ngươi nói chuyện thoải mái như thế này, ta còn tưởng các
ngươi đến đây ám sát ta.”
Ba người vẫn giữ tư thế quỳ, Hầu Hi Bạch cung kính gọi một tiếng: ”Sư phụ!”
Khấu
Trọng thầm kêu xấu hổ, nếu thật sự đến ám sát, chắc chắn sẽ thất bại,
trộm gà không được còn mất cả nắm thóc. Nếu bị Thạch Chi Hiên kêu lớn
kinh động quan phủ thì gã sẽ thua thảm thương, gã ngượng ngùng: ”Tà
vương cảnh giác thật là cao, khiến suýt nữa ta hoài nghi ông không cần
ngủ.”
Thạch Chi Hiên mỉm cười: ”Đêm nay là đêm đặc biệt, ta cũng không định ngủ, ta định ngày mai sẽ đến thăm hỏi các ngươi.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: ”Câu nói của Tà vương hàm ý sâu sắc, không biết muốn nói chuyện gì?”
Thạch Chi Hiên không đáp mà hỏi lại: ”Bạt Phong Hàn không có ở Trường An sao?”
Khấu Trọng thản nhiên đáp: ”Bạt huynh còn có việc quan trọng, không thể đến đây.”
Thạch Chi Hiên hơi giật mình, nhìn về phía dòng Khúc Giang.
Ba
người nhìn theo, chỉ thấy trên dòng sông xuất hiện hơn mười chiếc
thuyền nhẹ, người trên thuyền lố nhố, tất cả đều lẳng lặng tiến về phía
sào huyệt bí mật của Thạch Chi Hiên, còn có người nhảy lên bờ phải, tiến
về phía căn nhà của lão.
Thạch Chi Hiên
hai mắt lộ sát cơ, hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ lãnh khốc tàng nhẫn nhưng
lời lẽ lại bình tĩnh lạ thường: ”Đi theo ta!”
Cả ba người cùng theo y né trái tránh phải từ phía đông nam thành đi đến một căn nhà nằm trong khu buôn bán bên ngoài Tây Thị,.
Tất
cả mọi người vào khách sảnh ngồi xuống, Thạch Chi Hiên trở về vẻ cao
thâm khó lường, điềm nhiên: ”Sở dĩ ta bảo đây là đêm đặc biệt, đó là bởi
trong danh sách giết người của ta lại có thêm một cái tên.”
Bọn
Khấu Trọng hiểu ra, Thạch Chi Hiên đã để lộ nơi ở bí mật cho một người
nào đó biết, thăm dò sự trung thành của đối phương, tạo cơ hội cho hắn
bán đứng mình. Thạch Chi Hiên thực hiện những hành động này rất đúng
thời cơ, đợi bọn ”Tư Đồ Phúc Vinh.” đến Trường An mới tiến hành, dù cho
sau khi xảy ra chuyện vẫn có thể giữ liên lạc với họ, từ đó có thể thấy
Thạch Chi Hiên thật lòng muốn hợp tác với họ giết chết Triệu Đức Ngôn.
Từ Tử Lăng hỏi: ”Có phải là An Long không?”
Thạch
Chi Hiên lắc đầu nói: ”Đã từ lâu ta không còn hy vọng với An Long. Ta
sai hắn tiếp cận Dương Hư Ngạn, nhưng ta biết hắn dám phản bội ta từ
việc hắn tiết lộ bí quyết Bất Tử ấn quyết. Thạch Chi Hiên ta chưa thèm
lấy mạng chó của hắn là bởi hắn còn có giá trị lợi dụng.”
Rồi lão ngập ngừng hỏi tiếp: ”Các người có tin tức gì của Loan Loan không?”
Từ
Tử Lăng lắc đầu. Gã trong lòng lại nghĩ nếu người này không phải là An
Long thì là thần thánh phương nào? Nhưng điều có thể khẳng định là người
này phải là kẻ ở bên cạnh Lý Uyên, cho nên sau khi biết rõ nơi ẩn thân
của Thạch Chi Hiên, lập tức xúi giục Lý Uyên tấn công lão. Chuyện này sẽ
có ảnh hưởng gì đối với Thạch Chi Hiên đây?
Thạch Chi Hiên thản nhiên nói: ”Ánh lửa trong phòng là ám hiệu giữa ta với tên chó má đó, cho thấy ta đang có trong phòng.”
Rồi quay sang Khấu Trọng: ”Thiếu soái có hứng thú đi xem giết người cho vui không?”
Khấu Trọng trầm giọng: ”Phải xem kẻ bị giết là ai?”
Thạch Chi Hiên mỉm cười: ”Đương nhiên là kẻ Thiếu soái không muốn hắn sống trên đời.”
Khấu Trọng ngẩn ra: ”Dương Văn Can?”
Thạch
Chi Hiên cười ha hả: ”Sự sống chết của hắn hoàn toàn do Thiếu soái
quyết định. Ta chỉ muốn mượn cái chết của hắn đến cảnh cáo tên phản đồ
Dương Hư Ngạn, cho y thấy rằng, người ủng hộ y dần dần đều mất mạng, cho
y biết cái mùi vị cô độc như thế nào.”
Từ Tử Lăng nói: ”Nếu đả thảo kinh xà, như vậy sẽ không có lợi cho hành động giết Triệu Đức Ngôn của chúng ta.”
Thạch
Chi Hiên lạnh nhạt giải thích: ”Kinh nghiệm giang hồ của Tử Lăng vẫn
còn chưa già dặn. Ta chỉ mượn hành động này thăm dò thủ đoạn của các
ngươi đối với Hương gia là thuộc về hình thức nào? Điều đó phải xem các
ngươi có kế hoạch hoàn chỉnh, có thể nhổ cỏ tận gốc Hương gia, cho nên
việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, đúng không?”
Ba người nhìn nhau, nào ngờ chỉ mấy câu nói mà Thạch Chi Hiên đã biết được rất nhiều quyết sách của họ.
Thạch
Chi Hiên chép miệng: ”Chuyện đêm nay khiến ta cảm thấy thất vọng với
tương lai. Tốt nhất các ngươi nên nói ra hết kế hoạch để ta khỏi vô tình
phá hoại.”
Cả ba gã nhìn nhau, trong nhất thời chẳng biết đáp thế nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3