Đại Đường Song Long Truyện - Chương 662
Hồi 662
Huyết Nhiễm Chiến Bào
Trước lúc bọn Khấu Trọng
đưa quân rời khỏi khu rừng thì đã suy tính trước mọi khả năng. Ví như
thấy khói lửa cảnh cáo của Đường quân cuồn cuộn tứ bề, quân đội đồn trú
tại các yếu điểm chiến lược phía ngoài núi từ bốn phương tám hướng xông
đến chặn đường, sẽ dùng chiến thuật tập trung đối lại phân tán, lấy
chóng vánh đối lại chậm rãi, nhanh chóng vượt qua thảo nguyên, chạy về
phương Nam...
đưa quân rời khỏi khu rừng thì đã suy tính trước mọi khả năng. Ví như
thấy khói lửa cảnh cáo của Đường quân cuồn cuộn tứ bề, quân đội đồn trú
tại các yếu điểm chiến lược phía ngoài núi từ bốn phương tám hướng xông
đến chặn đường, sẽ dùng chiến thuật tập trung đối lại phân tán, lấy
chóng vánh đối lại chậm rãi, nhanh chóng vượt qua thảo nguyên, chạy về
phương Nam...
Nhưng không ngờ đến tình
huống hiện giờ, địch nhân lại nắm được con đường đột vây của bọn gã, dàn
trận nghiêm chỉnh nghênh đón sẵn. Cho đến lúc này, bọn gã vẫn không tài
nào đoán được sau khi mất liệp ưng thì Lý Thế Dân làm thế nào nắm được
đường đi nước bước của mình.
huống hiện giờ, địch nhân lại nắm được con đường đột vây của bọn gã, dàn
trận nghiêm chỉnh nghênh đón sẵn. Cho đến lúc này, bọn gã vẫn không tài
nào đoán được sau khi mất liệp ưng thì Lý Thế Dân làm thế nào nắm được
đường đi nước bước của mình.
Binh lực của
đội kỵ binh tiên phong phải trên một vạn người, viên đại tướng cầm đầu
quát vang: “Bản nhân là Vương Quân Khuếch! Khấu Trọng ngươi đã cùng
đường rồi, còn chưa buông khí giới đầu hàng?”
đội kỵ binh tiên phong phải trên một vạn người, viên đại tướng cầm đầu
quát vang: “Bản nhân là Vương Quân Khuếch! Khấu Trọng ngươi đã cùng
đường rồi, còn chưa buông khí giới đầu hàng?”
Khấu Trọng đã sớm giương cung lắp tên, ha hả cười vang: “Vương đại tướng quân không sợ nói thế quá vội vàng ư!”
“Phựt”, tiếng tên rời cung vang lên, mũi tên nhắm thẳng vào Vương Quân Khuếch cách đó ngoài ngàn bộ bắn tới.
Vương
Quân Khuếch không hề kinh hoảng, tả thủ giơ thuẫn bài lên hộ thân, hữu
thủ vung trường mâu gạt ngang nhanh như chớp, đón đúng đầu mũi tên.
“Choang”, thân hình hắn rung động, rốt cuộc cũng gạt được mũi tên bắn
đi, hiển lộ công lực thâm hậu cùng mâu thuật tinh thâm.
Quân Khuếch không hề kinh hoảng, tả thủ giơ thuẫn bài lên hộ thân, hữu
thủ vung trường mâu gạt ngang nhanh như chớp, đón đúng đầu mũi tên.
“Choang”, thân hình hắn rung động, rốt cuộc cũng gạt được mũi tên bắn
đi, hiển lộ công lực thâm hậu cùng mâu thuật tinh thâm.
Hơn
mười cao thủ hộ vệ hai bên hắn lập tức giục ngựa xông lên, chắn trước
mặt hắn. Trận thế chưa lập xong thì hai hộ vệ đã bị tên của Bạt Phong
Hàn và Từ Tử Lăng từ xa bắn tới xuyên thấu lồng ngực, phun máu ngã
xuống.
mười cao thủ hộ vệ hai bên hắn lập tức giục ngựa xông lên, chắn trước
mặt hắn. Trận thế chưa lập xong thì hai hộ vệ đã bị tên của Bạt Phong
Hàn và Từ Tử Lăng từ xa bắn tới xuyên thấu lồng ngực, phun máu ngã
xuống.
Vương Quân Khuếch liền hạ lệnh cho
quân tiên phong Đại Đường giảm tốc độ, giương thuẫn lên che chắn, hai
cánh kỵ binh gia tăng tốc lực tạo thành hai gọng kìm từ hai bên kẹp thốc
vào, dàn trận theo đúng phép kỵ chiến để nghi binh quân địch, linh hoạt
như thần.
quân tiên phong Đại Đường giảm tốc độ, giương thuẫn lên che chắn, hai
cánh kỵ binh gia tăng tốc lực tạo thành hai gọng kìm từ hai bên kẹp thốc
vào, dàn trận theo đúng phép kỵ chiến để nghi binh quân địch, linh hoạt
như thần.
Khấu Trọng thấy tình thế bất
ổn, thầm tính nếu giao chiến dằng dai với Vương Quân Khuếch, đến lúc
Đường quân tăng viện đến nơi thì còn tệ hơn. Gã bèn hạ mệnh lệnh, hai
cánh quân của Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài lập tức xông tới, đón đánh
kỵ binh địch đang áp sát. Còn gã cùng Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng giữ
vững thế trận hình vòng cung, theo dáng của thanh Tỉnh Trung Nguyệt với
khí thế càn quét của hai ngàn kỵ binh tiên phong, xông thẳng vào trận
thế của Vương Quân Khuếch.
ổn, thầm tính nếu giao chiến dằng dai với Vương Quân Khuếch, đến lúc
Đường quân tăng viện đến nơi thì còn tệ hơn. Gã bèn hạ mệnh lệnh, hai
cánh quân của Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài lập tức xông tới, đón đánh
kỵ binh địch đang áp sát. Còn gã cùng Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng giữ
vững thế trận hình vòng cung, theo dáng của thanh Tỉnh Trung Nguyệt với
khí thế càn quét của hai ngàn kỵ binh tiên phong, xông thẳng vào trận
thế của Vương Quân Khuếch.
Tên bay đầy
trời, trước lúc đoàn binh song phương trực tiếp giao tranh đều dùng cung
tên công kích từ xa, liên tục có người trúng tên ngã xuống, nuốt hận sa
trường.
trời, trước lúc đoàn binh song phương trực tiếp giao tranh đều dùng cung
tên công kích từ xa, liên tục có người trúng tên ngã xuống, nuốt hận sa
trường.
Vó ngựa cuốn tung bụi xám vào
trời đêm, tiếng vó nện dồn dập chấn động cả thiên địa, song phương chiến
đấu đến hồi thảm liệt, tựa như một trường đồ sát trong cõi nhân gian,
như Tu la địa ngục đang khủng bố.
trời đêm, tiếng vó nện dồn dập chấn động cả thiên địa, song phương chiến
đấu đến hồi thảm liệt, tựa như một trường đồ sát trong cõi nhân gian,
như Tu la địa ngục đang khủng bố.
Khấu
Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn dẫn đầu sĩ tốt, che chắn hầu hết tên
đạn cho thủ hạ. Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng, Thâu Thiên kiếm của
Bạt Phong Hàn, trường mâu của Từ Tử Lăng, hoặc chém hoặc quét, hoặc gạt
hoặc đâm, đánh văng mọi mũi tên như vũ bão của kỵ binh địch, tiến sát
vào trận thế của địch.
Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn dẫn đầu sĩ tốt, che chắn hầu hết tên
đạn cho thủ hạ. Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng, Thâu Thiên kiếm của
Bạt Phong Hàn, trường mâu của Từ Tử Lăng, hoặc chém hoặc quét, hoặc gạt
hoặc đâm, đánh văng mọi mũi tên như vũ bão của kỵ binh địch, tiến sát
vào trận thế của địch.
Tiếng hô “giết”
vang động trời xanh, ba gã phải đối diện với địch nhân từ ba phía đang
cuồng sát như hổ lang, bất chấp tất cả hè nhau lao tới chém giết.
vang động trời xanh, ba gã phải đối diện với địch nhân từ ba phía đang
cuồng sát như hổ lang, bất chấp tất cả hè nhau lao tới chém giết.
Cho
dù là người thiên tính yêu hòa bình, không muốn sát sinh như Từ Tử
Lăng, dưới tình hình quyết liệt như thế cũng hết cách chọn lựa, quán chú
chân khí vào trường mâu, bảo vệ mé hữu Khấu Trọng. Trường mâu giống như
độc xà gặp phải kẻ địch. Cứ thấy người là giết.
dù là người thiên tính yêu hòa bình, không muốn sát sinh như Từ Tử
Lăng, dưới tình hình quyết liệt như thế cũng hết cách chọn lựa, quán chú
chân khí vào trường mâu, bảo vệ mé hữu Khấu Trọng. Trường mâu giống như
độc xà gặp phải kẻ địch. Cứ thấy người là giết.
Thâu
Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn bảo vệ bên tả lại càng ác độc hơn, khiến
Khấu Trọng hoàn toàn yên tâm về hai bên sườn, chuyên chú lo cho tiền
phương, mỗi bận luồng sáng vàng của Tỉnh Trung Nguyệt lóe lên là có
người ngã xuống.
Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn bảo vệ bên tả lại càng ác độc hơn, khiến
Khấu Trọng hoàn toàn yên tâm về hai bên sườn, chuyên chú lo cho tiền
phương, mỗi bận luồng sáng vàng của Tỉnh Trung Nguyệt lóe lên là có
người ngã xuống.
Vô Danh đang đậu trên vai gã giật mình bay vút lên. Trong cơn ác chiến máu thịt tơi bời, gã cũng không để ý.
Bọn
gã không hề biết gì về cách bố trận của quân địch, chỉ hiểu rằng phải
toàn lực phá địch để đột vây, nhanh chóng xuôi xuống phía nam.
gã không hề biết gì về cách bố trận của quân địch, chỉ hiểu rằng phải
toàn lực phá địch để đột vây, nhanh chóng xuôi xuống phía nam.
Vương Quân Khuếch không giao phong trực diện mà tránh đi, dẫn thân binh công kích ác liệt đoàn quân theo sát phía sau họ.
Tiếng
hô “giết” lại vang lên, tấm màn chiến tranh đã được vén lên toàn diện.
Hai cánh quân xông vào cận chiến, thân người lưng ngựa quấn lấy nhau,
chém giết đến trời sầu đất thảm, thảm liệt vô cùng.
hô “giết” lại vang lên, tấm màn chiến tranh đã được vén lên toàn diện.
Hai cánh quân xông vào cận chiến, thân người lưng ngựa quấn lấy nhau,
chém giết đến trời sầu đất thảm, thảm liệt vô cùng.
Bạt
Phong Hàn nhận thấy tình thế không ổn, nếu để Vương Quân Khuếch chia
cắt được quân tiên phong với trung quân của Dương Công Khanh và hậu quân
của Bạt Dã Cương, lúc đó toàn quân mình bị phân chia, dẫu ba gã phá vây
được thì quân sĩ cũng bị tiêu diệt hết, bèn quát to: “Tử Lăng cùng ta
đi giết Vương Quân Khuếch.”
Phong Hàn nhận thấy tình thế không ổn, nếu để Vương Quân Khuếch chia
cắt được quân tiên phong với trung quân của Dương Công Khanh và hậu quân
của Bạt Dã Cương, lúc đó toàn quân mình bị phân chia, dẫu ba gã phá vây
được thì quân sĩ cũng bị tiêu diệt hết, bèn quát to: “Tử Lăng cùng ta
đi giết Vương Quân Khuếch.”
Lời này phát
ra bằng chân khí, át cả tiếng binh khí va chạm và tiếng hô chém giết.
Trận thế của địch tức thì loạn xạ, người nào cũng cho rằng Từ Tử Lăng và
Bạt Phong Hàn quả thật có năng lực lấy thủ cấp địch nhân giữa thiên
quân vạn mã dễ như lấy đồ trong túi.
ra bằng chân khí, át cả tiếng binh khí va chạm và tiếng hô chém giết.
Trận thế của địch tức thì loạn xạ, người nào cũng cho rằng Từ Tử Lăng và
Bạt Phong Hàn quả thật có năng lực lấy thủ cấp địch nhân giữa thiên
quân vạn mã dễ như lấy đồ trong túi.
Khấu
Trọng lớn tiếng đáp: “Các ngươi mau đi đi! Để xem kẻ nào cản được ta.”
Một đao chém xuống cực nhanh, kỵ binh đang lao vào gã tức khắc bị chém
văng khỏi lưng ngựa, cả người lẫn binh khí rớt xuống đằng xa.
Trọng lớn tiếng đáp: “Các ngươi mau đi đi! Để xem kẻ nào cản được ta.”
Một đao chém xuống cực nhanh, kỵ binh đang lao vào gã tức khắc bị chém
văng khỏi lưng ngựa, cả người lẫn binh khí rớt xuống đằng xa.
Bạt
Phong Hàn và Từ Tử Lăng giục ngựa vòng lại, mở đường máu xông vào trận
thế của địch, định giết chết Vương Quân Khuếch tại chỗ.
Phong Hàn và Từ Tử Lăng giục ngựa vòng lại, mở đường máu xông vào trận
thế của địch, định giết chết Vương Quân Khuếch tại chỗ.
Khấu Trọng lại hô: “Các huynh đệ mau theo ta.”
Thủ
hạ đồng thanh hô vang, quyết ý tử chiến, nơi nào Khấu Trọng đi qua đều
người ngựa ngã rạp, nháy mắt đã phá vỡ kỵ trận của đối phương, khí thế
giống như một con rồng cuồng nộ xông vào hậu phương địch nhân.
hạ đồng thanh hô vang, quyết ý tử chiến, nơi nào Khấu Trọng đi qua đều
người ngựa ngã rạp, nháy mắt đã phá vỡ kỵ trận của đối phương, khí thế
giống như một con rồng cuồng nộ xông vào hậu phương địch nhân.
Đột
nhiên tiếng hô chém giết động trời từ vùng rừng núi bên tả vang lên.
Một đội kỵ binh vào khoảng năm ngàn người do Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc
và Trưởng Tôn Vô Kỵ suất lĩnh đang tiến đến, thanh thế kinh nhân hãi
thế.
nhiên tiếng hô chém giết động trời từ vùng rừng núi bên tả vang lên.
Một đội kỵ binh vào khoảng năm ngàn người do Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc
và Trưởng Tôn Vô Kỵ suất lĩnh đang tiến đến, thanh thế kinh nhân hãi
thế.
Cùng lúc tiếng vó câu rầm rộ vang lên
từ phía sau, kỵ binh Đường quân ngập núi, từ ngả đường do quân phá vây
tạo thành, xuyên rừng xông đến, công thẳng vào đội quân áp hậu của Bạt
Dã Cương.
từ phía sau, kỵ binh Đường quân ngập núi, từ ngả đường do quân phá vây
tạo thành, xuyên rừng xông đến, công thẳng vào đội quân áp hậu của Bạt
Dã Cương.
Lúc đó Khấu Trọng dẫn theo chừng
gần một ngàn kỵ binh xông lên một gò đất cao. Đằng sau là hơn trăm
người do Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng dẫn đầu, vẫn đang kịch chiến dai
dẳng với kỵ binh địch, mở đường cho đội trung quân của Dương Công Khanh,
hai cánh quân tạo thành cục diện hỗn chiến. Trên thảo nguyên khoáng
đạt, hai bên truy đuổi lẫn nhau khắp gò đất, tình thế rất kịch liệt.
gần một ngàn kỵ binh xông lên một gò đất cao. Đằng sau là hơn trăm
người do Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng dẫn đầu, vẫn đang kịch chiến dai
dẳng với kỵ binh địch, mở đường cho đội trung quân của Dương Công Khanh,
hai cánh quân tạo thành cục diện hỗn chiến. Trên thảo nguyên khoáng
đạt, hai bên truy đuổi lẫn nhau khắp gò đất, tình thế rất kịch liệt.
Lần
đầu tiên, Khấu Trọng có cảm giác rã rời bởi đại thế đã mất. Gã phải
trải qua trăm cay ngàn đắng, dùng mọi phương cách mới chạy được đến đây,
tưởng chừng đã đột vây thoát hiểm, nào ngờ mọi hy vọng đều bị hùng binh
như lang như hổ của Lý Thế Dân đập tan tành, toàn quân bị đánh tan tác
không còn manh giáp.
đầu tiên, Khấu Trọng có cảm giác rã rời bởi đại thế đã mất. Gã phải
trải qua trăm cay ngàn đắng, dùng mọi phương cách mới chạy được đến đây,
tưởng chừng đã đột vây thoát hiểm, nào ngờ mọi hy vọng đều bị hùng binh
như lang như hổ của Lý Thế Dân đập tan tành, toàn quân bị đánh tan tác
không còn manh giáp.
Giờ gã chỉ có hai con
đường: một là xông lên nghênh đón đội quân của Uất Trì Kính Đức đang đổ
về, hai là quay lại hậu trận, tái kết hợp với tàn quân tiếp tục đột phá
vòng vây.
đường: một là xông lên nghênh đón đội quân của Uất Trì Kính Đức đang đổ
về, hai là quay lại hậu trận, tái kết hợp với tàn quân tiếp tục đột phá
vòng vây.
Gã liền phất tay áo, quát lên:
“Các huynh đệ! Theo ta.” Đoạn giục ngựa ngoành lại hậu trận. Gã kêu
thầm: “Có chết cũng phải cùng chết với nhau.”
“Các huynh đệ! Theo ta.” Đoạn giục ngựa ngoành lại hậu trận. Gã kêu
thầm: “Có chết cũng phải cùng chết với nhau.”
Bạt
Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đã phá vỡ trùng vây, trung quân hai ngàn
người do Dương Công Khanh và Ma Thường suất lĩnh vẫn giữ vững đội hình.
Thình lình tù và vang vang, kỵ binh của Vương Quân Khuếch đang đổ máu
khổ chiến với bọn gã bất ngờ tản ra, đổ về phía bắc như thủy triều dâng
lên, rõ ràng muốn vòng ra phía sau, hòng tiền hậu giáp kích nhân mã hậu
quân của Bạt Dã Cương đang từ trong rừng tiến đến. Chiến thuật vô cùng
linh hoạt, cao minh.
Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đã phá vỡ trùng vây, trung quân hai ngàn
người do Dương Công Khanh và Ma Thường suất lĩnh vẫn giữ vững đội hình.
Thình lình tù và vang vang, kỵ binh của Vương Quân Khuếch đang đổ máu
khổ chiến với bọn gã bất ngờ tản ra, đổ về phía bắc như thủy triều dâng
lên, rõ ràng muốn vòng ra phía sau, hòng tiền hậu giáp kích nhân mã hậu
quân của Bạt Dã Cương đang từ trong rừng tiến đến. Chiến thuật vô cùng
linh hoạt, cao minh.
Khấu Trọng cùng Từ,
Bạt đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rằng Lý Thế Dân đang ở gần đó, dùng tù
và chỉ huy trường chiến đấu trong đêm này.
Bạt đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rằng Lý Thế Dân đang ở gần đó, dùng tù
và chỉ huy trường chiến đấu trong đêm này.
Xa
gần bốn phía đều bập bùng ánh đuốc, nhất thời không tài nào phân biệt
được địch nhân dàn trận hư thực thế nào. Vương Quân Khuếch đổi hướng đột
ngột, lập tức tạo khoảng trống cực kỳ thuận lợi cho đạo Đường quân do
Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ huy từ phía Tây
tràn tới xung kích.
gần bốn phía đều bập bùng ánh đuốc, nhất thời không tài nào phân biệt
được địch nhân dàn trận hư thực thế nào. Vương Quân Khuếch đổi hướng đột
ngột, lập tức tạo khoảng trống cực kỳ thuận lợi cho đạo Đường quân do
Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ huy từ phía Tây
tràn tới xung kích.
Khấu Trọng nhanh chóng
quyết định, quát lớn: “Tiểu Lăng, lão Bạt hộ tống Dương công phá vây,
các huynh đệ còn lại theo ta.” Đoạn dẫn đầu hơn ngàn thủ hạ, xuyên qua
đội ngũ trung quân, xông tới tàn sát khúc đuôi kỵ binh của Vương Quân
Khuếch.
quyết định, quát lớn: “Tiểu Lăng, lão Bạt hộ tống Dương công phá vây,
các huynh đệ còn lại theo ta.” Đoạn dẫn đầu hơn ngàn thủ hạ, xuyên qua
đội ngũ trung quân, xông tới tàn sát khúc đuôi kỵ binh của Vương Quân
Khuếch.
Trong lòng gã hiểu rằng hai cánh quân thế là xong, họ đã trở thành mục tiêu bị truy sát của quân địch.
Bạt
Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đồng thanh đáp ứng, dẫn một ngàn kỵ binh rời
khỏi trung quân, nghênh kích quân địch đang từ phía tây tiến tới. Trung
quân do Dương Công Khanh cùng Ma Thường suất lĩnh tiếp tục tiến lên, đó
đều là quân binh, đệ tử theo Dương Công Khanh nhiều năm, kinh nghiệm tác
chiến phong phú, trên dưới một lòng, đang mấp mé bên bờ vực người ngựa
tan tác nhưng vẫn giữ vững vàng thế trận, giơ cao thuẫn bài lên che chắn
cho cả người và ngựa, dồn hết tốc lực điều khiển chiến mã, tiến về phía
nam.
Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đồng thanh đáp ứng, dẫn một ngàn kỵ binh rời
khỏi trung quân, nghênh kích quân địch đang từ phía tây tiến tới. Trung
quân do Dương Công Khanh cùng Ma Thường suất lĩnh tiếp tục tiến lên, đó
đều là quân binh, đệ tử theo Dương Công Khanh nhiều năm, kinh nghiệm tác
chiến phong phú, trên dưới một lòng, đang mấp mé bên bờ vực người ngựa
tan tác nhưng vẫn giữ vững vàng thế trận, giơ cao thuẫn bài lên che chắn
cho cả người và ngựa, dồn hết tốc lực điều khiển chiến mã, tiến về phía
nam.
Tiếng hô “giết, giết” chấn động màng
tai, Bạt Dã Cương vốn định toàn lực chống đỡ địch nhân đang truy đuổi
từ phía sau, thấy Khấu Trọng quay lại hợp lực liền đổi ý, bỏ qua hậu
phương của địch mà xông lên tuyến đầu, khiến đội kỵ binh của Vương Quân
Khuếch tiền hậu thụ địch, sa vào tình thế bị chia cắt.
tai, Bạt Dã Cương vốn định toàn lực chống đỡ địch nhân đang truy đuổi
từ phía sau, thấy Khấu Trọng quay lại hợp lực liền đổi ý, bỏ qua hậu
phương của địch mà xông lên tuyến đầu, khiến đội kỵ binh của Vương Quân
Khuếch tiền hậu thụ địch, sa vào tình thế bị chia cắt.
Khấu
Trọng thi triển chiến thuật “Nhân mã như nhất”, xông lên buộc địch nhân
phải chính diện giao phong, cách ly quân địch khỏi chủ tướng, gã liền
thừa thế tấn công, nơi nào đi qua đều người ngựa ngã rạp, thế như bổ dưa
thái rau. Dầu Đường quân vốn được huấn luyện kỹ lưỡng cũng không chống
nổi, chạy trốn nháo nhào, mặc cho gã xông tới, chớp mắt đã hợp cùng với
hậu quân của Bạt Dã Cương.
Trọng thi triển chiến thuật “Nhân mã như nhất”, xông lên buộc địch nhân
phải chính diện giao phong, cách ly quân địch khỏi chủ tướng, gã liền
thừa thế tấn công, nơi nào đi qua đều người ngựa ngã rạp, thế như bổ dưa
thái rau. Dầu Đường quân vốn được huấn luyện kỹ lưỡng cũng không chống
nổi, chạy trốn nháo nhào, mặc cho gã xông tới, chớp mắt đã hợp cùng với
hậu quân của Bạt Dã Cương.
Gã quát lớn,
cùng đánh về phía Nam, chia cắt địch nhân thành hai khúc, dẫn theo hậu
quân ba ngàn người của Bạt Dã Cương phá vây mà xông ra, hướng về đội
trung quân giờ đã trở thành đội ngũ tiên phong của Dương Công Khanh, Ma
Thường.
cùng đánh về phía Nam, chia cắt địch nhân thành hai khúc, dẫn theo hậu
quân ba ngàn người của Bạt Dã Cương phá vây mà xông ra, hướng về đội
trung quân giờ đã trở thành đội ngũ tiên phong của Dương Công Khanh, Ma
Thường.
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng biết
rằng khoảnh khắc sinh tử đã đến. Hai gã đã tiến sâu vào trận thế của
địch, phải tận lực chống lại kỵ binh địch với lực lượng hùng hậu gấp bốn
lần. Quân lính hai bên thương vong vô số, thủ hạ của hai gã giảm xuống
còn độ bảy trăm, lại bị địch nhân chia cắt đội hình, chỉ có thể tự thân
chiến đấu.
rằng khoảnh khắc sinh tử đã đến. Hai gã đã tiến sâu vào trận thế của
địch, phải tận lực chống lại kỵ binh địch với lực lượng hùng hậu gấp bốn
lần. Quân lính hai bên thương vong vô số, thủ hạ của hai gã giảm xuống
còn độ bảy trăm, lại bị địch nhân chia cắt đội hình, chỉ có thể tự thân
chiến đấu.
Đuốc lửa rơi xuống những bụi
cây trên thảo nguyên, cháy bùng lên mấy trăm đống lửa. Dưới ánh lửa chói
lòa, chiến trường rải đầy máu tươi, khói lửa bốc lên ngập ngụa bốn bề,
đập vào mắt là cảnh kỵ binh của hai bên truy đuổi nhau, người ngựa thi
nhau ngã xuống, thây phơi khắp chốn, thảm liệt vô cùng.
cây trên thảo nguyên, cháy bùng lên mấy trăm đống lửa. Dưới ánh lửa chói
lòa, chiến trường rải đầy máu tươi, khói lửa bốc lên ngập ngụa bốn bề,
đập vào mắt là cảnh kỵ binh của hai bên truy đuổi nhau, người ngựa thi
nhau ngã xuống, thây phơi khắp chốn, thảm liệt vô cùng.
“Soảng!”
Bạt
Phong Hàn gạt thanh bảo kiếm của Bàng Ngọc từ bên sườn công tới, rồi
nhanh nhẹn lật tay tung một kiếm phản đòn vào ngực đối phương. Bàng Ngọc
bị Thâu Thiên kiếm chấn tê buốt cánh tay, không đủ sức hồi kiếm ngăn
đỡ, đành ngã người khỏi yên ngựa tránh né.
Phong Hàn gạt thanh bảo kiếm của Bàng Ngọc từ bên sườn công tới, rồi
nhanh nhẹn lật tay tung một kiếm phản đòn vào ngực đối phương. Bàng Ngọc
bị Thâu Thiên kiếm chấn tê buốt cánh tay, không đủ sức hồi kiếm ngăn
đỡ, đành ngã người khỏi yên ngựa tránh né.
Chiêu
thức của Bạt Phong Hàn đột biến, mũi kiếm nhằm vào bả vai trái của Bàng
Ngọc, toan vận kình đả thương gân cốt hắn thì một điểm sáng đen bắn
tới. Nguyên lai là Quy Tàng Tiên của Uất Trì Kính Đức quất tới nhanh như
điện, chặn đứng chiêu kiếm. Trưởng Tôn Vô Kỵ thừa cơ sấn tới, bảo hộ
Bàng Ngọc đã thụ thương thoái lui.
thức của Bạt Phong Hàn đột biến, mũi kiếm nhằm vào bả vai trái của Bàng
Ngọc, toan vận kình đả thương gân cốt hắn thì một điểm sáng đen bắn
tới. Nguyên lai là Quy Tàng Tiên của Uất Trì Kính Đức quất tới nhanh như
điện, chặn đứng chiêu kiếm. Trưởng Tôn Vô Kỵ thừa cơ sấn tới, bảo hộ
Bàng Ngọc đã thụ thương thoái lui.
Quy
Tàng Tiên vừa định tiếp tục tấn công, đột nhiên thấy Đường quân ở quanh
Bạt Phong Hàn lộp độp ngã ngựa, thì ra là do Từ Tử Lăng xông tới. Cây
trường mâu gạt phăng hơn mười người, hướng vào Uất Trì Kính Đức. Y có tự
phụ đến đâu cũng không dám chống lại đòn liên thủ tấn công của hai gã,
lập tức cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ lui lại.
Tàng Tiên vừa định tiếp tục tấn công, đột nhiên thấy Đường quân ở quanh
Bạt Phong Hàn lộp độp ngã ngựa, thì ra là do Từ Tử Lăng xông tới. Cây
trường mâu gạt phăng hơn mười người, hướng vào Uất Trì Kính Đức. Y có tự
phụ đến đâu cũng không dám chống lại đòn liên thủ tấn công của hai gã,
lập tức cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ lui lại.
Từ Tử Lăng hét lên: “Chúng ta đi.”
Bạt
Phong Hàn lia mắt một vòng, bên mình chỉ còn khoảng hơn một trăm người
theo sát, nào dám ham chiến, quát to: “Được”, rồi cùng Từ Tử Lăng cưỡi
ngựa tiến về hướng tây.
Phong Hàn lia mắt một vòng, bên mình chỉ còn khoảng hơn một trăm người
theo sát, nào dám ham chiến, quát to: “Được”, rồi cùng Từ Tử Lăng cưỡi
ngựa tiến về hướng tây.
Hai gã vẫn thấy
khí mạch bình ổn, tuy trên mình thụ thương nhiều chỗ song không đáng
ngại, coi thiên quân vạn mã của địch như không, nương theo khoảng trống
do ba đại chủ tướng của địch thoái lui làm lộ ra mà phá trùng vây. Nhưng
bên mình chỉ còn lại chừng hai chục thủ hạ, toàn quân gần như bị quét
sạch.
khí mạch bình ổn, tuy trên mình thụ thương nhiều chỗ song không đáng
ngại, coi thiên quân vạn mã của địch như không, nương theo khoảng trống
do ba đại chủ tướng của địch thoái lui làm lộ ra mà phá trùng vây. Nhưng
bên mình chỉ còn lại chừng hai chục thủ hạ, toàn quân gần như bị quét
sạch.
Hậu quân của địch lại phân ra một cánh quân, do Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức chỉ huy, tiếp tục đuổi theo.
Bạt Phong Hàn chỉ vào khu rừng rậm rạp phía Tây, quát lớn: “Qua bên kia!”
Từ Tử Lăng bỏ ý định đến hợp lực với Khấu Trọng, dẫn thủ hạ lao theo Bạt Phong Hàn, chạy vào khu rừng.
Thảo
nguyên dần lùi lại sau vó ngựa, đột ngột ánh lửa sáng bừng phía trước
mặt, một đội nhân mã chừng hai ngàn người từ trong rừng xông ra. Đứng
đầu đương nhiên là kẻ trông giữ lối ra phía bắc của vùng núi - Lý Nguyên
Cát. Y kề vai cùng với bọn Tiết Vạn Triệt, Tần Vũ Thông, Lý Nam Thiên,
Phùng Lập Bản chắn ngang đường.
nguyên dần lùi lại sau vó ngựa, đột ngột ánh lửa sáng bừng phía trước
mặt, một đội nhân mã chừng hai ngàn người từ trong rừng xông ra. Đứng
đầu đương nhiên là kẻ trông giữ lối ra phía bắc của vùng núi - Lý Nguyên
Cát. Y kề vai cùng với bọn Tiết Vạn Triệt, Tần Vũ Thông, Lý Nam Thiên,
Phùng Lập Bản chắn ngang đường.
Lý Nguyên Cát cười ha hả: “Các ngươi định chạy đi đâu?”
Bạt
Phong Hàn và Từ Tử Lăng liếc nhìn nhau, đều hiểu rằng không còn cách
nào khác ngoài phá vây tiến vào rừng tìm sinh lộ, nhược bằng không tất
khó toàn mạng.
Phong Hàn và Từ Tử Lăng liếc nhìn nhau, đều hiểu rằng không còn cách
nào khác ngoài phá vây tiến vào rừng tìm sinh lộ, nhược bằng không tất
khó toàn mạng.
Từ Tử Lăng không đành lòng
để thủ hạ cùng chết, ngoái lại bảo: “Hai người bọn ta sẽ ứng phó với bọn
chúng, các ngươi mau lui về phía nam tìm Thiếu soái, đây là mệnh lệnh.”
để thủ hạ cùng chết, ngoái lại bảo: “Hai người bọn ta sẽ ứng phó với bọn
chúng, các ngươi mau lui về phía nam tìm Thiếu soái, đây là mệnh lệnh.”
Thủ hạ vội quay ngựa chạy về hướng nam.
Bạt, Từ giục ngựa chạy sang phía bắc, né khỏi chủ lực Lý Nguyên Cát, nghênh đón kỵ binh bên cánh.
Mặt
khác, trung quân của Ma Thường và Dương Công Khanh gặp phải đại quân
của địch lúc chạy qua một quả đồi thấp. Soái kỳ của Lý Thế Dân phấp phới
trên đỉnh, ngót hai vạn quân Đường đều là kỵ binh cực kỳ cơ động, đầy
khí thế dàn trận theo hàng ngang.
khác, trung quân của Ma Thường và Dương Công Khanh gặp phải đại quân
của địch lúc chạy qua một quả đồi thấp. Soái kỳ của Lý Thế Dân phấp phới
trên đỉnh, ngót hai vạn quân Đường đều là kỵ binh cực kỳ cơ động, đầy
khí thế dàn trận theo hàng ngang.
Lý Thế
Dân được các danh tướng Lý Thần Thông, La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo, Lưu Đức
Uy, Lý Quân Tiện, Lương Thật tiền hô hậu ủng, ngồi trên lưng ngựa mà ban
bố mệnh lệnh, ba cánh quân mỗi cánh gồm hai ngàn kỵ binh từ ba hướng:
trái, phải, chính giữa bó vào, không để cho Thiếu Soái quân có cơ hội
lấy hơi.
Dân được các danh tướng Lý Thần Thông, La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo, Lưu Đức
Uy, Lý Quân Tiện, Lương Thật tiền hô hậu ủng, ngồi trên lưng ngựa mà ban
bố mệnh lệnh, ba cánh quân mỗi cánh gồm hai ngàn kỵ binh từ ba hướng:
trái, phải, chính giữa bó vào, không để cho Thiếu Soái quân có cơ hội
lấy hơi.
Thực lực địch nhân vượt xa, bây
giờ lại ‘dĩ dật đãi lao’ nên thanh thế càng chênh lệch, chỉ động khẽ
cũng phá tan được bọn gã. Dương Công Khanh cùng Ma Thường thấy tình thế
bất diệu, xua quân ngênh đón cánh quân kỵ binh mé hữu của địch, hy vọng
trước khi tả quân và trung quân đối phương tấn công tới thì đột phá được
trận thế, chạy về khu rừng rậm phía tây cách bờ đông Lạc Thủy khoảng
năm dặm, đó là sinh lộ duy nhất.
giờ lại ‘dĩ dật đãi lao’ nên thanh thế càng chênh lệch, chỉ động khẽ
cũng phá tan được bọn gã. Dương Công Khanh cùng Ma Thường thấy tình thế
bất diệu, xua quân ngênh đón cánh quân kỵ binh mé hữu của địch, hy vọng
trước khi tả quân và trung quân đối phương tấn công tới thì đột phá được
trận thế, chạy về khu rừng rậm phía tây cách bờ đông Lạc Thủy khoảng
năm dặm, đó là sinh lộ duy nhất.
May mắn
là lúc đó Khấu Trọng cùng Bạt Dã Cương dẫn theo hơn hai mươi kỵ binh,
hợp với hai cánh quân tàn dư gồm năm trăm người của Đơn Hùng Tín, Hình
Nguyên Chân, cộng thêm bốn ngàn quân kỵ yểm trợ phía sau, cố gắng xông
phá Đường quân ngõ hầu kết hợp cùng đội quân của Dương Công Khanh và Ma
Thường, một trước một sau xông về phía tây.
là lúc đó Khấu Trọng cùng Bạt Dã Cương dẫn theo hơn hai mươi kỵ binh,
hợp với hai cánh quân tàn dư gồm năm trăm người của Đơn Hùng Tín, Hình
Nguyên Chân, cộng thêm bốn ngàn quân kỵ yểm trợ phía sau, cố gắng xông
phá Đường quân ngõ hầu kết hợp cùng đội quân của Dương Công Khanh và Ma
Thường, một trước một sau xông về phía tây.
Tù
và lại vang vang. Toàn quân Lý Thế Dân phát động Huyền Giáp tinh binh
danh chấn thiên hạ. Hai cánh kỵ binh phối hợp khiến sát khí ngập núi,
cắt đôi đội quân đang cố sức đột phá vòng vây. Toán quân của Dương Công
Khanh cùng Ma Thường tiếp tục đột vây xông về phía tây; sau khi bị chia
cắt, đội quân của Khấu Trọng lại càng bị công kích mãnh liệt hơn.
và lại vang vang. Toàn quân Lý Thế Dân phát động Huyền Giáp tinh binh
danh chấn thiên hạ. Hai cánh kỵ binh phối hợp khiến sát khí ngập núi,
cắt đôi đội quân đang cố sức đột phá vòng vây. Toán quân của Dương Công
Khanh cùng Ma Thường tiếp tục đột vây xông về phía tây; sau khi bị chia
cắt, đội quân của Khấu Trọng lại càng bị công kích mãnh liệt hơn.
Rốt cuộc, chiến tranh cũng đi đến thời khắc quyết định.
Trên
chiến trường, dù có võ công cái thế cũng tuyệt không thể cho địch nhân
lập được vòng vây, bằng không quân địch sẽ như bầy kiến, càng lúc càng
đông, quấn rịt quanh mình, không có đất xoay xở chân tay, đến lúc không
chống nổi tất bị phân thây, xương cốt nát tan.
chiến trường, dù có võ công cái thế cũng tuyệt không thể cho địch nhân
lập được vòng vây, bằng không quân địch sẽ như bầy kiến, càng lúc càng
đông, quấn rịt quanh mình, không có đất xoay xở chân tay, đến lúc không
chống nổi tất bị phân thây, xương cốt nát tan.
Kinh
nghiệm lấy ít chống nhiều của Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng rất phong
phú, khẽ liếc qua tình hình phe Lý Nguyên Cát, hiểu ngay rằng khó lòng
đấu lực với địch, sai lầm lớn nhất là không biết được đối phương đã phục
binh sẵn ở trong rừng.
nghiệm lấy ít chống nhiều của Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng rất phong
phú, khẽ liếc qua tình hình phe Lý Nguyên Cát, hiểu ngay rằng khó lòng
đấu lực với địch, sai lầm lớn nhất là không biết được đối phương đã phục
binh sẵn ở trong rừng.
Hai gã liền triển
khai chiến thuật “Nhân mã như nhất”, tránh khỏi mũi dùi của phe Lý
Nguyên Cát, xông vào cánh quân ở góc yếu nhất của thế trận, mượn lực
lượng của địch nhân tạo thành bức tường cách ly bọn Lý Nguyên Cát vẫn
đang lẩn quẩn ở mé xa. Chỉ cần hành động thật nhanh, trước khi họ Lý kết
thành vòng vây, thì sẽ có cơ may phá vây tiến vào rừng.
khai chiến thuật “Nhân mã như nhất”, tránh khỏi mũi dùi của phe Lý
Nguyên Cát, xông vào cánh quân ở góc yếu nhất của thế trận, mượn lực
lượng của địch nhân tạo thành bức tường cách ly bọn Lý Nguyên Cát vẫn
đang lẩn quẩn ở mé xa. Chỉ cần hành động thật nhanh, trước khi họ Lý kết
thành vòng vây, thì sẽ có cơ may phá vây tiến vào rừng.
Một
mâu một kiếm được Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn toàn lực thi triển, bất
cứ kẻ nào vô phúc lọt vào phạm vi của mâu kiếm, tức khắc đổ máu ngã khỏi
lưng ngựa.
mâu một kiếm được Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn toàn lực thi triển, bất
cứ kẻ nào vô phúc lọt vào phạm vi của mâu kiếm, tức khắc đổ máu ngã khỏi
lưng ngựa.
Song bên địch cũng không có kẻ
nào khiếp hãi bỏ chạy, kẻ trước người sau nối nhau xông tới, trùng
trùng điệp điệp, xả thân vây khốn hai gã.
nào khiếp hãi bỏ chạy, kẻ trước người sau nối nhau xông tới, trùng
trùng điệp điệp, xả thân vây khốn hai gã.
Hai gã đi đến đâu thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông đến đó, trận chiến đã lên đến cực điểm.
Trước
mắt hai gã đột ngột rạt rào kiếm khí, kiếm mang chói lòa. Trong giây
phút đó, Bạt Phong Hàn đang dẫn đầu hiểu ngay rằng đã chạm trán với cao
thủ đối phương, không thể tùy tiện đối phó như với các binh sĩ thông
thường. Nếu cứ bị đối phương vây khổn thế này, đến lúc bọn Lý Nguyên Cát
bủa tới thì ngày này năm tới cũng chính là ngày giỗ của hai gã.
mắt hai gã đột ngột rạt rào kiếm khí, kiếm mang chói lòa. Trong giây
phút đó, Bạt Phong Hàn đang dẫn đầu hiểu ngay rằng đã chạm trán với cao
thủ đối phương, không thể tùy tiện đối phó như với các binh sĩ thông
thường. Nếu cứ bị đối phương vây khổn thế này, đến lúc bọn Lý Nguyên Cát
bủa tới thì ngày này năm tới cũng chính là ngày giỗ của hai gã.
Gã
lập tức thu nhiếp tâm thần, trấn định lại, nhìn về phía trước, toàn
thấy kiếm mang lả tả, không thấy địch nhân đã đành, ngay cả cây kiếm từ
đâu kích tới cũng không biết.
lập tức thu nhiếp tâm thần, trấn định lại, nhìn về phía trước, toàn
thấy kiếm mang lả tả, không thấy địch nhân đã đành, ngay cả cây kiếm từ
đâu kích tới cũng không biết.
Bạt Phong Hàn cười ha hả: “Trước tiên phải thịt Dương Hư Ngạn ngươi cái đã.”
Đoạn
vẫn ngồi trên lưng ngựa xoay tả xoay hữu, tránh thoát hai ngọn trường
mâu đang đâm tới, rồi lại tung tiếp một cước đá bay kỵ binh từ dưới đất
mò lên toan tập kích. Thâu Thiên kiếm hóa thành một vòng sáng biến ảo vô
cùng, xé toang không khí lao tới Dương Hư Ngạn.
vẫn ngồi trên lưng ngựa xoay tả xoay hữu, tránh thoát hai ngọn trường
mâu đang đâm tới, rồi lại tung tiếp một cước đá bay kỵ binh từ dưới đất
mò lên toan tập kích. Thâu Thiên kiếm hóa thành một vòng sáng biến ảo vô
cùng, xé toang không khí lao tới Dương Hư Ngạn.
Dùng
kiếm khí dạt dào làm ảnh hưởng thị lực đối thủ chính là bản lĩnh của
Dương Hư Ngạn, danh hiệu Ảnh Tử Thích Khách cũng vì thế mà có.
kiếm khí dạt dào làm ảnh hưởng thị lực đối thủ chính là bản lĩnh của
Dương Hư Ngạn, danh hiệu Ảnh Tử Thích Khách cũng vì thế mà có.
Nhưng
Bạt Phong Hàn cũng chẳng phải hạng thường, song mục rực sáng, lập tức
nhìn rõ ràng, Thâu Thiên kiếm liên tục xuất kích, cho dù đã thụ thương,
song cũng muốn so cao thấp một phen. Đương nhiên nếu có thể đả thương
hay giết chết Dương Hư Ngạn thì càng tốt, cho nên một kiếm đó tụ tập
toàn lực của gã.
Bạt Phong Hàn cũng chẳng phải hạng thường, song mục rực sáng, lập tức
nhìn rõ ràng, Thâu Thiên kiếm liên tục xuất kích, cho dù đã thụ thương,
song cũng muốn so cao thấp một phen. Đương nhiên nếu có thể đả thương
hay giết chết Dương Hư Ngạn thì càng tốt, cho nên một kiếm đó tụ tập
toàn lực của gã.
Dương Hư Ngạn giục ngựa từ giữa hai kỵ đội phi ra, cười âm trầm: “Bạt huynh như nỏ căng hết tầm, còn muốn sính cường nữa ư?”
Y
chúc kiếm xuống đất, quét xéo qua Bạt Phong Hàn, giống tấn công nhưng
không phải tấn công, hữu thủ bổ tới. Bàn tay trắng muốt, phút chốc
chuyển thành đỏ rồi từ đỏ thành đen sì, quỷ dị tà ác cực điểm.
chúc kiếm xuống đất, quét xéo qua Bạt Phong Hàn, giống tấn công nhưng
không phải tấn công, hữu thủ bổ tới. Bàn tay trắng muốt, phút chốc
chuyển thành đỏ rồi từ đỏ thành đen sì, quỷ dị tà ác cực điểm.
Trong
lòng Bạt Phong Hàn nghĩ đến Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, song
trước mắt đã thấy một màu đen che lấp thiên địa, chính là Cự Linh Thủ tà
ác đáng sợ của Dương Hư Ngạn.
lòng Bạt Phong Hàn nghĩ đến Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, song
trước mắt đã thấy một màu đen che lấp thiên địa, chính là Cự Linh Thủ tà
ác đáng sợ của Dương Hư Ngạn.
Phía sau gã, Từ Tử Lăng cũng đang trong thời khắc quyết định sinh tử.
Kình
khí xé không trung bổ tới, gã không cần quay đầu lại nhìn cũng biết Lý
Nguyên Cát đã bật khỏi lưng ngựa, lăng không xuất kích vào mình.
khí xé không trung bổ tới, gã không cần quay đầu lại nhìn cũng biết Lý
Nguyên Cát đã bật khỏi lưng ngựa, lăng không xuất kích vào mình.
Gã
lúc này đang lún sâu trong trùng vây, mỗi giây mỗi phút gã đều phải
chống đỡ binh khí của địch từ bốn phương tám hương ập vào. Lý Nguyên Cát
đã nhìn thấu thời điểm, buông toàn lực lăng không xuất kích tấn công
gã. Chỉ cần gã phân thần ứng phó, loạn đao của đám quân Đường điên cuồng
dưới đất khẳng định sẽ băm gã thành tương thịt. Nhược bằng gã không đỡ
được Liệt Mã Thương từ trên cao công xuống của Lý Nguyên Cát, đương
nhiên cũng sẽ phải nuốt hận dưới tay họ Lý.
lúc này đang lún sâu trong trùng vây, mỗi giây mỗi phút gã đều phải
chống đỡ binh khí của địch từ bốn phương tám hương ập vào. Lý Nguyên Cát
đã nhìn thấu thời điểm, buông toàn lực lăng không xuất kích tấn công
gã. Chỉ cần gã phân thần ứng phó, loạn đao của đám quân Đường điên cuồng
dưới đất khẳng định sẽ băm gã thành tương thịt. Nhược bằng gã không đỡ
được Liệt Mã Thương từ trên cao công xuống của Lý Nguyên Cát, đương
nhiên cũng sẽ phải nuốt hận dưới tay họ Lý.
Dù
gã miễn cưỡng đỡ được một thương này thì Lý Nguyên Cát vẫn có thể tiếp
tục triển khai thương pháp, quấn lấy gã, đợi cho các đại tướng cao thủ
khác đến thì hai gã đừng hòng thoát thân.
gã miễn cưỡng đỡ được một thương này thì Lý Nguyên Cát vẫn có thể tiếp
tục triển khai thương pháp, quấn lấy gã, đợi cho các đại tướng cao thủ
khác đến thì hai gã đừng hòng thoát thân.
Trong
giây phút sinh tử tồn vong, tâm thần Từ Tử Lăng hoàn toàn phẳng lặng,
không bỏ qua bất kỳ điều gì, không chỉ hiểu rõ tình cảnh của mình mà cả
của Bạt Phong Hàn, hiểu rằng trong hai gã chỉ một người có thể thoát
thân. Gã quyết định hy sinh bản thân, thành toàn cho Bạt Phong Hàn, để y
giữ lại được tính mệnh mà hoàn thành mộng tưởng kích bại Tất Huyền.
giây phút sinh tử tồn vong, tâm thần Từ Tử Lăng hoàn toàn phẳng lặng,
không bỏ qua bất kỳ điều gì, không chỉ hiểu rõ tình cảnh của mình mà cả
của Bạt Phong Hàn, hiểu rằng trong hai gã chỉ một người có thể thoát
thân. Gã quyết định hy sinh bản thân, thành toàn cho Bạt Phong Hàn, để y
giữ lại được tính mệnh mà hoàn thành mộng tưởng kích bại Tất Huyền.
“Đến đây!”
Gã vừa quát lên, toàn trường liền chấn động.
- o O o -