Đại Đường Song Long Truyện - Chương 661

Hồi 661

Sanh Tử Chi Giản

Dưới ánh dương quang giữa
trưa, hơn mười người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Ma Thường,
Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện
Tài, Hình Nguyên Chân, Đoàn Đạt đứng trong một vùng cây cỏ rậm rạp trên
mỏm núi, quan sát hai vạn kỵ binh của Lý Nguyên Cát đang án binh bất
động phía xa, ba ngọn khói bốc lên nghi ngút báo hiệu cho Đường quân
đang truy theo ở xa biết vị trí quân đột vây.
Năm chiếc thuyền chở vật dụng tiếp tế từ Y Thủy đến, vận chuyển lương thực cho quân Lý Nguyên Cát.
Mọi
người chưa hồi phục được tâm tình hưng phấn và hình tượng uy mãnh lúc
phá vây mà chạy. Để giảm nhẹ tải trọng cho chiến mã, các vật dụng nặng
như khôi giáp, quân nhu đều vứt bỏ. Hơn nữa lúc này trên thân mình ai
nấy ít nhiều đều bị thương, mặt mày trắng nhợt vì mất máu máu và bôn ba
cực nhọc, cảnh tượng như đến bước đường cùng.
Khấu
Trọng hai mắt lấp lánh chăm chú quan sát trận địch, nói với giọng rin
rít: “Lý Nguyên Cát từ lúc nào biến thành tinh minh như thế, ta dừng hắn
cũng dừng, bám sát bọn ta không mất dấu, lại không chịu giao chiến.”
Bạt
Phong Hàn trầm giọng: “Chúng ta nên men theo Lạc Thủy mà chạy, thay vì Y
Thủy, chí ít cũng có thể biết được truy binh của Lý Thế Dân đang ở
đâu.”
Ai nấy đều im lặng không nói, địch
nhân sách lược cao minh, ép bọn họ không trụ được phải đào vong, binh
mỏi ngựa mệt, đến lúc thời cơ thỏa đáng mới phát động công kích, một đòn
triệt để tiêu diệt.
Thần sắc Từ Tử Lăng
ngưng trọng: “Bọn ta phải tìm cách thoát khỏi truy binh của Lý Nguyên
Cát, mới có hy vọng xông qua cửa ải Lý Thế Dân.”
Khấu
Trọng quan sát hình thế gần xa, vùng đồng bằng đầu nguồn Y Lạc đến đây
là kết thúc, địa thế bắt đầu có biến hóa, hướng chính nam núi non nhấp
nhô liên miên, phía đông vươn đến Y Hà, phía tây tiếp giáp với những khu
rừng nguyên thủy cổ thụ ngất trời, nếu đi về hướng tây bằng khoái mã,
mất trong hai canh giờ có thể đến được bờ đông Lạc Thủy.
Một
nhánh sông nhỏ thong dong chảy uốn lượn từ núi ra, nhập vào Y Thủy.
Binh sĩ của gã đã mệt nhoài, nghỉ ngơi ăn uống ở hai bờ nhánh sông nhỏ
này, chiến mã gặm cỏ uống nước.
Gã ngước nhìn trời, hỏi: “Sư phụ! Hướng gió có thể thay đổi không?”
Ngoại trừ Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng, những người khác nghe thấy đều mơ mơ hồ hồ, không biết gã nói thế là có ý gì.
Bạt
Phong Hàn tỉ mỉ quan sát sắc trời, đáp: “Nếu vi sư đoán không sai,
hướng gió tối nay vẫn là tây bắc, chỉ cần bọn ta phóng hỏa đốt khu rừng
phía đông bắc, gió tây bắc sẽ mang theo khói đến ngăn cản truy binh.”
Bọn Dương Công Khanh nghe vậy tinh thần đại chấn.
Ma
Thường nhíu mày nói: “Chúng thuộc hạ đi tới Y Lạc, luôn đi theo đường
rừng phía tây, còn đường trong núi thì chưa từng thử qua.”
Vương Huyền Thứ xen vào: “Trong núi có đường đi.”
Mọi
người đều ngạc nhiên, lời này nếu được nói ra từ miệng bất kỳ thuộc hạ
nào của Vương Thế Sung thì tuyệt không có ai thấy kỳ quái, nhưng Vương
Huyền Thứ luôn luôn sống trong nhung lụa giàu sang, làm sao lại biết
được tình thế trong núi.
Thần sắc Vương
Huyền Thứ ảm đạm, hiển nhiên nhớ đến phụ thân và huynh trưởng, cúi đầu:
“Phụ hoàng..... ôi! Ông ấy nhiều lần sai tiểu đệ thám sát tình thế dải
núi phía nam Lạc Dương, vì thế tiểu đệ từng nhiều lần qua lại, phía nam
núi có một lối ra, dẫn đến khu rừng ở phía tây bắc Y Khuyết.”
Mọi người liền hiểu ra, Vương Thế Sung luôn tham sống sợ chết, sai con thám sát tình thế, vốn là dự định đường chạy trốn về sau.
Khấu
Trọng phân phó: “Vậy do Huyền Thứ dẫn đường, hiện tại bọn ta trước hết
cử người đến phóng hỏa khu rừng phía tây bắc, tối nay bọn ta phải cắt
đuôi Lý Nguyên Cát rồi tẩu thoát.”
Đơn
Hùng Tín lo lắng nói: “Chúng ta tuy có thể tạm ngăn cản Lý Nguyên Cát
đuổi theo, nhưng khi đã tiến vào núi thì không còn đường lui, chỉ cần Lý
Nguyên Cát thông báo cho Lý Thế Dân, Lý tiểu tử hội quân với hai cánh
quân ở Thọ An và Y Khuyết, giữ lấy lối ra ở đầu phía nam, chắc chắn bọn
ta bị khốn trong núi, kết cục khó tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt
sao.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Nếu không phải Huyền Thứ thông hiểu tình thế trong núi, ai dám chọn đường vào núi?”
Bạt Dã Cương đồng ý: “Theo lẽ thường thì chọn quan đạo trong rừng chứ không chọn đường núi vì vừa nhanh lại thuận tiện.”
Khấu
Trọng giống như đã tính sẵn trong lòng, ung dung nói: “Đây chính là đạo
lý dụng binh phải thần kỳ, Lý Nguyên Cát vốn đoán bọn ta không dám vào
núi mới án binh bất động để cho bọn ta chọn quan đạo trong rừng mà chạy
về phương Nam. Trong lúc đó Lý Thế Dân âm thầm đến trước, bố trí sẵn
công sự phòng ngự, đợi bọn ta đến thì đánh phủ đầu. Bọn ta chọn đường
núi tất khiến hắn rối loạn trận thế, từ đó lợi dụng cơ hội thoát thân.”
Bạt Phong Hàn hờ hững nói: “Đây gọi là đặt mình vào chỗ hiểm mà cầu thắng.”
Dương
Công Khanh than: “Ba lối ra, Lý Thế Dân chỉ có thể canh giữ hai, bọn ta
nếu như thoát ra trước khi Lý Thế Dân ngăn cản thì đương nhiên không
thành vấn đề, bằng không cũng không nên lựa chọn lối ra mà Lý Thế Dân tự
thân trấn giữ.”
Mọi người đều minh bạch vì sao ông than thở, việc này không cách nào ước đoán được.
Vương Huyền Thứ nói: “Lối ra gần Y Thủy vô cùng bí mật, địch nhân vị tất đã biết.”
Khấu Trọng thấp giọng hỏi: “Mất một tối có thể qua núi không?”
Vương Huyền Thứ đáp: “Nếu đi liên tục không nghỉ thì chỉ mất nửa ngày, nhưng như vậy e rằng nhân mã không thể chịu nổi.”
Khấu
Trọng lại nhìn lên trời cao, hai mắt lộ ra thần sắc suy tư: “Mục tiêu
sau khi rời núi của bọn ta tối này chính là ngày mai phải xoay chuyển
tình thế thành ta tối địch sáng, lúc này liệp ưng đang lượn trên trời
cho thấy Lý Thế Dân cách bọn ta không xa!”
o0o
Hoàng
hôn buông xuống, rừng núi phía tây bắc đột nhiên bốc cháy, thế lửa
nhanh chóng lan ra hết sức mãnh liệt, cuồn cuộn cháy về phía đông nam,
khói lửa mù mịt đã chặn đứt đường truy đuổi của Lý Nguyên Cát.
Vi
diệu nhất là quân đột vây tập trung tại một con đường mòn ở chân núi,
lợi dụng khói lửa che mắt địch nhân, bắt đầu thần tốc tiến vào núi, nhất
thời Lý Nguyên Cát khó mà biết được bọn họ giữ vùng núi hay triệt thoái
theo quan đạo trong rừng.
Dưới sự hướng
dẫn của Vương Huyền Thứ, toàn thể tướng sĩ thúc ngựa lao nhanh, trèo đèo
lội suối, xuyên rừng vượt khe giữa rừng núi trùng điệp, đến khi trời
sáng thì mệt mỏi rã rời, ẩn vào trong một hẻm núi bí mật mà nghỉ ngơi,
tranh thủ chợp mắt một chút.
Lúc này đoàn quân đã tiến sâu vào núi bốn mươi dặm, chỉ cách lối ra bí mật ở phía nam hơn mười dặm.
Với
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, hành trình gian khổ kiểu này
hết sức bình thường, đả tọa nửa thời thần đã hồi phục như cũ. Ba gã mang
theo liệp ưng Vô Danh, leo lên đỉnh núi cao nhất cạnh đó, quan sát tình
thế chung quanh, chỉ thấy thế núi chập chùng, đồi gò liên miên chạy
dài, rừng mênh mông ôm lấy núi, thỉnh thoảng lại bắt gặp những dòng thác
trắng xóa, đáng tiếc tâm tình ba gã đều đang trầm trọng, không có lòng
thưởng ngoạn phong cảnh.
Khấu Trọng vuốt ve bộ lông Vô Danh, vỗ về đôi cánh của nó, nói: “Hà! Dường như đã cắt đuôi được Lý Nguyên Cát!”
Bạt
Phong Hàn nói: “Lý Nguyên Cát không phải loại ngu đần, chắc chắn không
mạo hiểm tiến vào núi. Qua tiếng vó ngựa, hắn ắt khẳng định bọn ta đã
chạy vào núi, một mặt sẽ canh giữ đầu ra phía bắc, một mặt truyền tin
này đến Lý Thế Dân theo phương pháp nhanh nhất, để Lý tiểu tử phong tỏa
tất cả lối ra ở phía nam núi.”
Khấu Trọng nhìn bầu trời rộng lớn, nói nhanh: “Ta muốn cho Vô Danh bay vài vòng bên trên, chắc không có rắc rối gì chứ?”
Bạt Phong Hàn vỗ lên Xạ Nguyệt cung bên mình, giọng kiêu hãnh: “Có Xạ Nguyệt cung bảo hộ, ai có thể gây hại cho nó.”
Khấu Trọng cười sảng khoái: “Huynh đã có lòng tin như vậy, tiểu đệ khẩu phục tâm phục.”
Nói rồi mở dây buộc, Vô Danh rít lên một tiếng, bay vọt lên trời, vô cùng thống khoái.
Bạt
Phong Hàn thấy Từ Tử Lăng ngưng thần trầm tư, khẽ cười: “Tử Lăng có thể
đoán được, ta liên tưởng Lý Thế Dân với thứ gì không?”
Khấu Trọng giành đoán trước: “Phải chăng là so hắn với sói?”
Bạt Phong Hàn sững người: “Ngươi phải chăng biết thuật thông linh, có thể nhìn thấu bí mật trong lòng ta, đoán là trúng liền.”
Hai
mắt Khấu Trọng lóng lánh ánh sáng khiếp người, trầm giọng: “Đây gọi là
anh hùng có cách nhìn giống nhau. Trước tiên ta nhớ đến lão Bạt huynh
sùng bái sói, mà Lý Thế Dân chính là một con sói, hơn nữa có thể là lang
vương, hắn đang rình rập chờ cơ hội cắn xé con mồi trong một cú đớp.
Đàn trâu tuy biết trước rằng đàn sói đã bố trí xung quanh để đe dọa,
khiến chúng cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn không tài nào chạy thoát, chỉ
còn cách đợi chờ bị xé xác.”
Bạt Phong Hàn
gật đầu: “Lý Thế Dân đích xác đang vận dụng chiến thuật của sói, so với
người Đột Quyết bọn ta còn xuất thần nhập hóa hơn. Chúng ta chính là
đàn trâu chờ đợi bị xé xác còn hắn là lang vương đang dẫn đầu một bầy ác
lang, đợi bầy trâu sức cùng lực kiệt sẽ phân tán bầy trâu, chờ có trâu
lạc đàn, lập tức xúm lại xé xác! Trâu tuy mạnh không kém sói, thế nhưng
trong tình huống bị cách ly bầy đàn, tuyệt không còn cơ hội thoát thân.”
Khấu
Trọng cười khổ: “Chỉ hận là bọn ta biết rõ như thế, nhưng vẫn phải làm
con trâu chờ đợi bị giết mổ mà không có cách nào xoay xở.”
Bạt
Phong Hàn nói: “Phương pháp thắng được sói dữ đó chính là tuyệt đối
nhẫn nại, chuyên chú, tinh thần phải kiên định. Mỗi thời khắc trước mắt
đều hết sức trọng đại, quan hệ đến sinh tử, không thể bỏ qua bất kỳ cơ
hội nào. Chúng ta muốn nhìn thấy Trường Giang, nhất định phải hiểu kỹ
lưỡng phương pháp đối phó với sói dữ.”
Khấu Trọng suy nghĩ một lát rồi nói với Từ Tử Lăng: “Lăng thiếu gia nghĩ thế nào?”
Gã tuyệt đối không đợi đáp án chân chính mà chỉ là muốn Từ Tử Lăng đưa ra cao kiến.
Không
ngờ Từ Tử Lăng nói huỵch toẹt: “Ta đang nghĩ, nếu chỉ cho phép ta được
gặp một trong hai người Sư Phi Huyên và Thạch Thanh Tuyền, ta sẽ chọn
ai?”
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quay nhìn
nhau, không dám tin vào tai mình. Từ Tử Lăng lại trong lúc này thản
nhiên nói ra bí mật trong lòng, hơn nữa lại là vấn đề riêng tư như thế.
Từ
Tử Lăng hờ hững: “May là ta không bao giờ phải lựa chọn như thế trong
thực tế, bằng không ta có lẽ lựa chọn cách không gặp cả hai.”
Khấu
Trọng hít sâu một hơi khí lạnh: “Nghe lời Tử Lăng, ẩn ước có mùi vị
sinh ly tử biệt, phải chăng thấy được cuộc chiến đột vây của bọn ta sẽ
thất bại?”
Từ Tử Lăng than: “Ngươi còn
biết rõ hơn ta, chỉ cần Khang Sao Lợi thả liệp ưng, nắm được bọn ta rời
núi từ nơi nào, trừ phi ba người bọn ta bỏ rơi những người khác để chạy
trốn, bằng không chết chắc.”
Khấu Trọng cười khổ: “Đây thật là sự thật tàn khốc, lão Bạt thấy thế nào?”
Ánh
mắt Bạt Phong Hàn nhìn theo Vô Danh càng bay càng cao, chậm rãi đáp:
“Chưa khi nào mà ta cảm thấy cái chết đến gần như vậy mà không thể chạy
thoát, cho dù đối diện Tất Huyền cũng không có cảm giác này. Nói thật
lòng, ta đang hưởng thụ cảm giác và áp lực phi thường này. Thiếu soái!
Gọi Vô Danh xuống đi, nó đã bay khỏi phạm vi bảo hộ từ Xạ Nguyệt cung
của ta rồi.”
Khấu Trọng khẽ cười: “Chúng ta đã quyết tử thì phải chết cho xứng đáng.”
Tiếp đó gã huýt gió triệu hồi Vô Danh.
Đột
nhiên có âm thanh xé gió, phía sau một đỉnh núi phía tây nam có sáu
chấm đen lao lên, thần tốc bay đến, hiển nhiên là sáu con ác thứu do
Đường quân nuôi dưỡng nhằm đối phó Vô Danh.
Ba gã phản ứng như chớp, giương Thích Nhật, Xạ Nguyệt, Thác Mộc lên, lắp tên vào dây cung.

Danh bằng vào bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh nhẹn chao mình
xuống chỗ ba gã đứng, khoảng cách từ trăm trượng thoáng chốc được rút
ngắn gần năm mươi trượng.
Lúc này sáu con ác thứu hùng hổ lao vào Vô Danh, chỉ còn cách hơn hai mươi trượng, bèn gia tăng tốc độ nhanh như tên bắn.
Tiếng bật cung vang lên, ba mũi kình tiễn xé gió, vượt qua Vô Danh đang tiếp tục hạ xuống, bắn đến đám ác thứu bên trên.
Tiếng
ác thứu rít lên, ba con đồng thời trúng tiễn thân vong, rơi xuống vực
thẳm trong núi, ba con còn lại hoảng sợ bay tán loạn, nhân lúc ba gã
chưa kịp phát tiễn lần thứ hai cắm đầu bay thục mạng, chớp mắt đã khuất
bóng vào núi non.
Vô Danh hạ xuống đậu trên đầu vai Khấu Trọng.
Gã thu hồi Thích Nhật cung, giọng vẫn còn kinh hãi: “Việc này là thế nào?”
Từ Tử Lăng đáp: “Lý Thế Dân đang ở gần đây.”
Bạt
Phong Hàn lắc đầu: “Bọn Lý Thế Dân đang ở ngoài núi, đây chỉ là việc
bất ngờ. Loại ác thứu này xuất xứ từ đại thảo nguyên, tính tình hung
mãnh hiếu động, người nuôi dưỡng mỗi ngày nhất định phải thả chúng tự đi
tìm mồi nhằm bảo trì hung tính. Chúng không nhận lệnh công kích Vô
Danh, chỉ vì liệp ưng là mục tiêu mà chúng đã được huấn luyện, vì thế
thấy Vô Danh liền tự động tấn công.
Khấu
Trọng vỗ nhẹ Vô Danh, thở ra một hơi: “Đây gọi là vô tình mà có kết quả,
nếu có thể giết luôn ba con còn lại thì thật là quá tốt.”
Bạt Phong Hàn nói: “Thế sự đâu thể như ý muốn, sáu con ngốc thứu chỉ còn ba con quay về, địch nhân sẽ phản ứng thế nào?”
Khấu
Trọng đáp: “Đương nhiên biết là đã gặp phải bọn ta. Theo lý mà nói,
Khang Sao Lợi sẽ thả liệp ưng, tìm xem vị trí của bọn ta, liệp ưng có
thể bay ở độ cao vượt khỏi tầm tên mà trinh sát địch nhân, hắn không thể
bỏ qua cơ hội tốt thế này.”
Bạt Phong Hàn
nói: “Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để trừ khử liệp ưng đối phương trước
khi bọn ta rời núi, còn không mau thi triển thủ đoạn.”
Khấu
Trọng lấy cái lọ nhỏ đựng độc được mà Trần Lão Mưu đưa cho gã, bôi độc
dược lên đôi trảo của Vô Danh. Sau khi hoàn thành Khấu Trọng vui vẻ mặc
giáp cho Vô Danh, nói: “Bảo bối ngoan! Hôm nay ngươi đã thăng lên một
cấp, từ liệp ưng biến thành độc ưng, bắt ngươi tương tàn cùng đồng loại
chỉ vì không còn cách khác, chiến tranh là phải có chết chóc, kẻ nào đủ
ác độc mới được tồn tại.”
Bạt Phong Hàn cười khanh khách: “Đúng là nói nhảm.”
Tâm tình ba gã đều khẩn trương, ánh mắt sục sạo bầu trời phía tây nam.
Khấu Trọng khẽ rúng động: “Mẹ nó chứ! Quả nhiên lão Bạt đoán đúng.”
Trên nền trời xanh mây trắng, có thể thấy một điểm đen xuất hiện, từ trên dãy núi bay đến, từ từ tiếp cận.
Vô Danh lộ vẻ chú ý, cặp mắt sáng như thiểm điện quan sát đồng loại trên trời cao.
Bạt
Phong Hàn nói: “Bản tính liệp ưng vốn hiếu chiến, cực kỳ tàn nhẫn, có
thể công kích cả đồng loại. Thông thường, tránh cho lưỡng bại câu
thương, chỉ còn cách trừ bỏ bản tính đó. Đi nào!”
Khấu Trọng sớm đã sốt ruột, phát lệnh tấn công, Vô Danh tung cánh bay cao, vọt đến con ưng đối địch ở trên đầu ba gã.
Sự việc liên quan đến tồn vong của toàn quân, ba gã thu nhiếp tâm thần, nín thở ngẩng đầu quan sát.
Con
ưng bên địch phát giác nguy hiểm đến gần, nhận ra bản thân là kẻ xâm
phạm, cấp tốc chao mình đổi hướng bay về phía tây nam. Vô Danh không
biết có phải vì bị trói buộc quá lâu hay không mà nổi giận bừng bừng,
tốc độ như gió truy theo ưng địch, hai trảo giương lên phá không chụp
xuống lưng địch.
Lông vũ tung bay, ưng
địch rít lên đau đớn, hạ nhanh xuống ba mươi trượng, mới dang cánh bay
tiếp, Vô Danh không thừa thế truy kích mà lượn vòng như diệu võ dương
oai ở trên không trung.
Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn theo ưng địch bay đi chưa xa, trầm giọng hô: “Rớt! Rớt! Rớt!”
Ưng địch vẫn tiếp tục bay, biến thành một chấm đen.
Từ Tử Lăng gượng nói: “Thành công rồi!”
Khấu Trọng ảo não: “Không phải là kiến huyết phong hầu sao? Chẳng lẽ trảo đó không làm rách da thịt?”

thái bay của ưng địch rất lạ, đúng như hy vọng của ba gã, rơi xuống hơn
mười trượng, lại tiếp tục bay thêm một chút mới chịu rơi xuống, ai cũng
thấy được ưng địch quả đã độc phát thân vong.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đồng thanh hoan hô, nhảy nhót không ngừng.
Từ
Tử Lăng than: “Hiện tại vẫn là cửu tử nhất sinh nhưng so với trước thì
đã có khá hơn nhiều, bọn ta hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội đột vây thành
công.”
Khấu Trọng lắc đầu: “Không... bọn ta nhất định có thể đột vây đào tẩu, bởi ông trời vẫn còn đứng về phía bọn ta.”
Chân
trời phía tây đầy mây, vầng trăng hạ huyền như lưỡi liềm lơ lửng trên
không, lẫn trong mây là hai vì sao sớm lờ mờ, báo hiệu đêm tàn ngày đến,
quân đột vây rời khỏi núi, lẳng lặng lần theo lối ra ẩn mật, chăm chú
tiến đến khu rừng phía tây bắc Y Khuyết.
Khấu
Trọng mạo hiểm thả Vô Danh trinh sát tình thế xa gần, khẳng định không
có địch nhân mai phục gần đó, tức thì hạ lệnh bắt đầu cuộc lữ trình gian
khổ bốn bề đầy rẫy nguy cơ.
Gã chia quân
đột vây thành năm đội, tự mình lãnh hai ngàn quân tiên phong đi trước,
được Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn trợ giúp, nhận trọng trách mở đường đột
vây.
Dương Công Khanh, Ma Thường, Vương Huyền Thứ lãnh hai ngàn quân đi giữa, nắm giữ toàn cục.
Hai ngàn quân áp hậu do Bạt Dã Cương chỉ huy, Hình Nguyên Chân làm phó.
Hai cánh quân tả hữu, mỗi cánh một ngàn năm trăm người, do Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài làm chủ tướng.
Mục tiêu của bọn họ là phải xuyên qua khu vực rừng núi giữa Thọ An và Y Khuyết, chạy thẳng xuống phương Nam.

Danh quay lại đậu trên vai Khấu Trọng, gã vừa nghiên cứu kế sách băng
rừng vượt đồng, vừa nói: “Lý tiểu tử không như Lý Nguyên Cát, bọn ta
nhất định phải chú ý ứng phó.”
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng im lặng không nói, cũng không trả lời.
Cây cối thưa dần, quân tiên phong đã đến bìa rừng, vùng đất bên ngoài rộng lớn u ám, trong lòng người nào cũng thấy trầm trọng.
Khấu Trọng không nhịn được hỏi Từ Tử Lăng: “Lăng thiếu gia có cảm giác bất thường không?”
Từ Tử Lăng ghìm ngựa lại, trầm giọng: “Địch nhân đang ở bên ngoài!”
Ánh mắt Bạt Phong Hàn lấp lánh thần quang: “Chúng ta không có đường lui, chỉ có xông ra phía trước, lấy nhanh khắc chậm. “
Khấu Trọng gật đầu: “Phải như vậy thôi!”
Đột nhiên hét vang kinh động lòng người: “Các huynh đệ! Theo ta xông ra!”

thúc ngựa tiến ra trước, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn nhanh theo sau, dẫn
theo một ngàn kỵ binh, giống như một con rồng giận dữ hất văng tất cả
vật cản, tiến vào vùng đồng bằng mênh mông u ám.
Bốn đội quân còn lại tiếp tục ra khỏi rừng, vó ngựa chấn động mặt đất, gần vạn kỵ binh điên cuồng tung vó trên thảo nguyên.
Mặt
đất vang rền tiếng xung phong, hai mé tả hữu ở phía trước lập lòe ánh
đuốc, ẩn ước thấy Đường quân dày đặc, thanh thế kinh người, phong bế
hoàn toàn lối thoát, đang đợi bọn họ.
- o O o -

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3