Nụ Hôn Của Sói - Chương 27
Chương 27
Waiting
Trở về nhà mang theo sự tuyệt vọng, vừa bước vào cửa, An Dĩ
Phong đã nhìn thấy vợ chồng Hàn Trạc Thần đang ngồi trên sofa. Họ hòa hợp đến mức
không thể hòa hợp hơn.
Hàn Trạc Thần đang ôm Thiên Thiên dựa vào sofa đọc báo, tay
chỉ trỏ trên mặt báo, vừa nói vừa cười... Rồi Hàn Trạc Thần ghé vào tai Thiên
Thiên nói vài câu, cô cười, mặt đỏ ửng, lắc đầu không ngớt. Hắn lại ghé vào tai
cô thì thầm, cô đỏ mặt bịt tai lại không muốn nghe, những ngón tay nhỏ nhắn của
cô che miệng Hàn Trạc Thần, không cho hắn nói tiếp.
An Dĩ Phong tưởng họ đang xem báo khiêu dâm. Hắn đến gần
nhìn, chỉ là tờ nhật báo bình thường, hắn nghẹn ứ cổ họng!
An Dĩ Phong ngồi xuống ghế, muốn tìm một chút nước uống cho
cổ họng đỡ nghẹn, nhưng lại thấy cặp cốc tình nhân in hình hoa đỏ, một cà phê,
một đậu nành, một đen, một trắng. Rõ ràng hai vợ chồng này mỗi người một cốc.
Nhưng không hiểu tại sao thứ đồ uống phụ nữ mang thai không nên uống như cà phê
mà trên miệng cốc lại in vệt son môi nhạt, còn cốc đậu nành thì không có...
Phân tích tình hình xong, hắn ngứa ngáy hết cả người.
Phục đấy! Thật là thú vị!
Hàn Trạc Thần liếc nhìn hắn trở về không đúng lúc, rồi lại
nhìn vết thương trên mặt hắn, cầm cốc cà phê lên.
“Về nhanh thế à?”
“Hỏi thừa thế!” Hắn thấy mệt rã rời, cũng chẳng muốn nói
chuyện nữa.
“Ôn lại chuyện cũ mà cũng mất nhiều sức nhỉ?”
An Dĩ Phong trừng mắt nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn vết son
môi trên cốc cà phê Hàn Trạc Thần đang cầm.
“Anh có thể suy nghĩ trong sáng hơn một chút được không?”
“Xin lỗi! Anh quên mất, quan hệ của hai người chỉ là tình bạn
trong sáng, trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn.”
“...”
Thiên Thiên cười, đứng dậy ra tủ lạnh lấy một lon bia rồi đặt
trước mặt hắn và nói: “Phụ nữ rất thích nói ngược, đối với người mình yêu lại
càng luôn miệng nói không yêu!”
“Anh biết... cô ấy có nỗi khổ riêng!” Hắn mở bia, dốc vào miệng,
chất lỏng màu vàng nhạt chảy qua vết thương trên mặt hắn khiến hắn thấy đau xót.
Sự lạnh lẽo, đau đớn và cay đắng vẫn không làm giảm đi nỗi
phiền muộn trong, ngược lại hắn càng thấy áy náy, hổ thẹn.
Hắn căm giận ném lon bia xuống đất, bọt bắn tung tóe.
Mâu thuẫn của cô, sự ức chế của cô, nỗi tủi hờn của cô - hắn
hiểu!
Nhưng hắn chẳng làm được gì cho cô!
Những điều nên nói, hắn đã nói rồi, những việc nên làm, hắn
đã làm rồi. Hắn tôn trọng quyết định của cô, nhưng từng câu từng từ cự tuyệt của
cô đều hàm chứa những lưu luyến không sao dứt bỏ được.
Cô đã nói: “Loại đàn ông như anh sao không chết đi chứ! Hai
tháng mới bị ám sát một lần? Dù ngày nào anh cũng bị ám sát thì tôi cũng thấy vẫn
ít!”
Đúng vậy, sao hắn không chết đi chứ? Chết rồi sẽ không để cô
phải lưu luyến, phải mâu thuẫn nữa!
Hắn đau đớn không nói nên lời. Hàn Trạc Thần ngồi bên cạnh,
giọng ngọt nhạt: “Ngày xưa chú đứng trước mặt anh tự xưng là cao thủ tình trường,
giỏi tán tỉnh phụ nữ nhất, nhưng anh lại thấy, mẹ kiếp, chú cũng chỉ là một thằng
vô dụng!”
“Này! Cô ấy là vợ người khác rồi. Nếu cô ấy chưa lấy ai, thì
chỉ trong một tiếng là em giải quyết xong!”
Hàn Trạc Thần uống một ngụm cà phê, khoan thai hít hà một
hơi: “Trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn...”
An Dĩ Phong nghiến răng, vết tím bầm trên mặt Hàn Trạc Thần
vẫn chưa tan hết, nén lại cơn tức giận muốn cho hắn ta một đấm.
“Đúng! Em yêu cô ấy, em muốn lấy cô ấy, muốn đến phát điên!
Nhưng cô ấy không chịu, em có thể làm gì chứ? Chả lẽ...”
“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần nhẹ nhàng nói với Thiên Thiên.
“Em giúp anh hẹn gặp cô ta, nói là anh muốn nói chuyện với cô ta.”
“Được!”
Thiên Thiên đi gọi điện, An Dĩ Phong nhíu mày.
“Anh định nói gì với cô ấy!”
“Rất đơn giản! Chỉ một câu thôi: Nếu cô không ly hôn, tôi sẽ
giết chồng cô!”
Hắn ôm cái đầu đang đau nhói của mình, giọng đau đớn: “Em
nghĩ là anh nên giết em đi!”
“Ý này hay!” Hàn Trạc Thần cười gật đầu. “Lát nữa anh sẽ nói
với cô ta: Nếu cô không ly hôn, tôi sẽ ném An Dĩ Phong xuống biển, để tôi đỡ phải
nhìn thấy nó phiền muộn.”
“Được! Nếu cô ấy vẫn không ly hôn, không cần anh phải tốn sức,
em sẽ tự nhảy xuống!”
Đang nói đến đó thì Thiên Thiên đi ra.
“Hẹn xong chưa?”
“Xong rồi. Năm giờ chiều, ở quán cà phê của chị ấy.”
Thiên Thiên ngồi lên ghế, hỏi hắn một cách khó hiểu: “Anh và
chị ấy không biết nhau? Em cứ tưởng là hai người biết nhau.”
“Biết, gặp qua vài lần.”
“Vậy tại sao khi chị ấy nghe tên anh lại hỏi đến hai lần?”
“Thế à? Em nói thế nào?”
“Em nói: “Chị có rỗi không? Chồng em muốn nói chuyện với chị,
chị biết anh ấy, anh ấy tên là Hàn Trạc Thần.” Chị ấy có vẻ rất kinh ngạc, bảo
em nói lại lần nữa, em nhắc lại lần nữa, chị ấy im lặng một lúc, rồi hỏi em:
“Chồng em đúng là Hàn Trạc Thần sao?” Giọng chị ấy giống như không thể nào tin
được.”
“Ồ!” Hắn cười ôm Thiên Thiên, nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng
cô. “Chắc cô ta nghĩ rằng anh không thể lấy vợ.”
“Hả? Xem ra em phải điều tra xem trước đây anh phong lưu đến
mức độ nào!”
Hàn Trạc Thần lập tức chuyển chủ đề: “Anh hơi đói, bữa trưa
vẫn chưa xong à?”
“Không nói cũng được, chiều nay em đến hỏi Chris!” Thiên
Thiên nói xong, đi vào nhà bếp xem người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa
chưa.
Hàn Trạc Thần đá chân vào An Dĩ Phong.
“Mẹ kiếp, anh muốn vứt chú xuống biển ngay bây giờ!”
Mặc dù hẹn lúc năm giờ, nhưng chưa đến bốn giờ ba người họ
đã ngồi đợi sẵn ở quán.
Nguyên nhân rất đơn giản, An Dĩ Phong ngồi cả buổi chiều nghịch
đồng hồ, Thiên Thiên lương thiện nhìn không chịu được nên đề nghị đến quán cà
phê sớm hơn một chút.
Cô vừa nói hết câu, An Dĩ Phong ngay lập tức mặc quần áo.
Gần xế chiều, ánh nắng le lói, màu đen trong quán cà phê hiện
rõ vẻ u ám.
Cửa sổ sát đất không còn ánh nắng chiếu vào, trên giấy dán
tường nền đen vân đỏ bỗng lấp loáng ánh huỳnh quang màu vàng nhạt.
An Dĩ Phong nhìn thật kỹ, thì ra trên giấy dán tường có rất
nhiều dòng chữ phát quang: Waiting.
Đó cũng là tên quán.
Chữ viết đó không giống như in lên, mà hình như là dùng bút
dạ quang viết, nhìn nét chữ có thể thấy được đó là do một người viết ra, có chữ
nét rất nắn nót, có chữ viết hơi láu, có chữ viết một nửa, có chữ nét cuối cùng
kéo rất dài...
“Waiting.” An Dĩ Phong nhìn những chữ viết. “Chờ đợi! Tại
sao lại đặt cái tên này?”
Hàn Trạc Thần thản nhiên nhìn hắn nói: “Chờ đợi, không thay
đổi.”
“Chờ đợi, không thay đổi... Anh chắc chắn là ý nghĩa này chứ?”
“Đoán thế!”
Chờ đợi, không thay đổi...
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên những chữ viết bằng bút dạ
quang. Không biết hắn có bị ảo giác không, nhưng trên nền tường màu đen, những
đường vân màu đỏ phối với những chữ “waiting” đó rất giống với ánh cầu vồng
trong đêm...
Trước mắt hắn bỗng trở nên mông lung, hắn như nhìn thấy Tư Đồ
Thuần đang ngồi đó, nắn nót viết từng chữ, vừa viết vừa nói với hắn: “An Dĩ
Phong, em đang đợi anh, luôn đợi anh, chờ đợi, không thay đổi...”
Trái tim hắn bỗng thắt lại.
Lúc ấy, cậu con trai của Tư Đồ Thuần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy
Thiên Thiên, liền lễ phép chào.
“Anthony, tan học rồi à?” Thiên Thiên cười hỏi.
“Cháu vừa tan học! Mẹ cháu không có ở đây ạ?” Lúc nó hỏi,
ánh mắt bất giác liếc nhìn An Dĩ Phong.
Có lẽ do khuôn mặt nó giống Tư Đồ Thuần, nên An Dĩ Phong rất
để ý đến cậu bé, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên
cạnh nói: “Tí nữa mẹ sẽ đến, cậu bé đẹp trai, qua đây ngồi một lúc.”
“Vâng!” Cậu bé không một chút ngại ngùng, rất tự nhiên ngồi
xuống ghế, lại còn ghé vào tai hắn, thì thầm: “Chú là An Dĩ Phong à?”
“Hả!” Hắn nhìn bốn phía, hỏi: “Cháu biết chú à?”
“Lúc cháu học tiểu học, bọn con trai chúng cháu rất ngưỡng mộ
chú, bọn cháu đều thấy chú rất lạnh lùng, rất đàn ông.”
An Dĩ Phong cười, vỗ vỗ vai cậu bé nói: “Không ngờ chú cũng
có fan.”
Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên đọc báo, không ngẩng đầu lên,
lạnh lùng buông một câu: “Ngay cả mầm non đất nước cũng tàn phá, đúng là nghiệp
chướng.”
Thiên Thiên nhìn Hàn Trạc Thần cười, vui vẻ nói với hắn:
“Lúc em học cấp hai, các bạn nữ lớp em đều coi anh là người tình trong mộng! Một
cô bạn ngồi cùng bàn em cứ nhắc đến anh là lại thề sẽ lấy anh! Còn có bạn không
biết là cắt hình anh từ tờ báo nào ra, ngồi ngắm suốt một tiết học, cho đến khi
bị cô giáo tịch thu. Cô cầm bức ảnh lên lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ôi! Những
thiếu nữ mít đặc các em...”
“Thật sao?” Hàn Trạc Thần tỏ vẻ đắc chí. “Thế em nói sao?”
“Đương nhiên là em vờ như không biết anh rồi...” Thiên Thiên
uống một ngụm nước, nhớ lại. “Lại còn rất hảo tâm nói với người bạn cùng bàn
đáng yêu của em: “Hắn là một ác ma làm rất nhiều việc xấu, tớ vô cùng hoài nghi
con mắt thưởng thức của cậu, quan niệm tình yêu của cậu thật méo mó”. Em còn
nói: “Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết thì tớ cũng không yêu hắn, nếu hắn
yêu tớ, tớ thà...”.”
Cô ngẩng lên, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Anh sẽ không để ý đấy
chứ?”
“Không để ý, nói tiếp đi.”
Giọng cô nhỏ hơn chút: “Thà chết cũng không chịu...”
An Dĩ Phong cười rất to, không giữ chút thể diện nào. Hàn Trạc
Thần cũng mỉm cười, nụ cười đặc biệt “dịu dàng”...
Anthony mờ mịt về vấn đề tình cảm trai gái này. Cậu bé vẫn
chăm chú nhìn An Dĩ Phong, lắc lắc tay áo hắn nói nhỏ: “Tại sao rất nhiều người
nói chú chết rồi?”
“Họ đoán mò ấy mà.”
“Ồ! Lúc trước, một cô bạn của mẹ cháu nói là chú chết rồi,
cháu buồn lắm, nhưng mẹ bảo với cháu là chú không chết, cháu vẫn nghĩ là mẹ chỉ
an ủi cháu thôi. Hóa ra là thật!”
“Vậy sao? Sao mẹ cháu biết là chú chưa chết?”
“Mẹ cháu nói: “An Dĩ Phong sẽ không chết, lại càng không thể
tự sát, trên đời này không có việc gì là chú không thể chịu đựng được, và không
có bất cứ việc gì khiến chú không thể cười nổi!”.”
Không chỉ có An Dĩ Phong xúc động đến bối rối, mà ngay cả
Hàn Trạc Thần cũng trầm lặng nhìn Anthony, ánh mắt có vẻ hứng thú.
Anthony kéo kéo tay An Dĩ Phong, rất thành khẩn hỏi hắn:
“Cháu có thể hỏi chú vài câu được không?”
An Dĩ Phong ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Hỏi đi!”
“Cháu nghe nói chú đánh võ rất giỏi, một mình chú có thể
đánh được hai mươi người, có đúng không ạ?”
“Đó là vì chú bị hai mươi người cầm dao chặn ở trong nhà,
không đánh cũng phải đánh!”
“Chú thật lợi hại!” Anthony nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng
mộ.
Cậu bé chớp chớp mắt rồi lại hỏi tiếp: “Cháu còn nghe nói
chú thay người yêu còn nhanh hơn cả chớp mắt? Chú có nhìn rõ những cô đó trông
như thế nào không?”
“À?!”
Câu hỏi này hơi khó.
“Ai nói với cháu như vậy, mẹ cháu à?”
“Không, các bạn lớp cháu nói vậy. Có thật không ạ?”
Hắn nhìn Anthony, ánh mắt cậu bé có vẻ rất nghiêm túc, hắn
suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chú không nhìn kỹ, những cô đó nhìn rõ chú là đủ
rồi.”
“Mẹ cháu cũng nói thế! Mẹ cháu cũng nói là chú chưa bao giờ
nhìn phụ nữ bằng mắt.”
An Dĩ Phong nghe thấy Hàn Trạc Thần bật cười, day day trán.
“Mẹ cháu thường nói về chú à?”
“Vâng! Mỗi lần cháu nhắc đến tên chú là mẹ cháu nói rất nhiều
chuyện liên quan đến chú. Mẹ cháu nói rằng chú là một người đàn ông rất tài giỏi,
một người đàn ông chân chính, có lý tưởng, có niềm tin, và rất có nguyên tắc...”
“Còn gì nữa?”
Anthony nghĩ một lúc, định nói rồi lại thôi. “Rất nhiều,
cháu không nhớ hết. Tóm lại là mẹ nhắc đến chú còn nhiều hơn cả nhắc đến bố
cháu.”
Vẻ mặt An Dĩ Phong đang hào hứng bỗng trở nên khó coi, buồn
bực cầm chai rượu rót đầy cốc.
“Rót cho cháu nữa.” Anthony giơ cốc lên, không ngần ngại đưa
tay ra.
“Cháu biết uống rượu?”An Dĩ Phong rót đầy cốc cho cậu bé,
nhìn Hàn Trạc Thần và Thiên Thiên. “Cậu bé này khá thú vị!”
“Lúc ông ngoại cháu không có việc gì thường bảo cháu uống rượu
cùng với ông, ông còn nói tửu lượng của cháu tốt, được di truyền từ ông.”
Anthony uống một ngụm to, tự hào nói: “Mẹ cháu nói thầm với
cháu là, cháu được di truyền từ bố, bố cháu uống nghìn cốc không say, nhân phẩm
tốt, tửu phẩm cũng tốt!”
Khi Anthony nhắc đến bố, ánh mắt trong suốt sáng lên niềm tự
hào và sùng bái!
An Dĩ Phong cầm cốc rượu, uống cạn một hơi, rượu đắng mà đi
vào cổ họng hắn lại chua xót.
Hắn cười miễn cưỡng, hỏi: “Anthony, có phải bố cháu rất
thương yêu cháu không?”
“Đương nhiên rồi! Bố cháu là người bố tốt nhất! À! Đúng rồi...”
Cậu bé như chợt nhớ ra điều gì, vội ôm lấy chiếc cặp sách. “Hôm nay là thứ Tư,
bố cháu sẽ viết thư cho cháu, nhất định bố sẽ mua cho cháu một đôi giày thể
thao! Cháu đi trước đây, hẹn gặp lại cô chú.”
Nhìn Anthony vui vẻ chạy đi, An Dĩ Phong không cười được nữa.
Chỉ một bức thư thôi cũng có thể làm nó vui vẻ như vậy. Anthony chắc chắn rất
yêu bố nó, nếu nó biết bố và mẹ nó phải chia tay, chắc nó sẽ rất hận hắn...
Nhưng hắn quên mất, nếu bố nó ở ngay bên cạnh thì hà cớ gì cứ
thứ Tư nó lại nhận được thư của bố?
An Dĩ Phong vĩnh viễn không bao giờ nghĩ được rằng, lần đầu
tiên Anthony hỏi: “Tại sao con không có bố?”, Tư Đồ Thuần đã ôm cậu bé và nói:
“Con có bố, bố con là người bố tốt nhất trên thế gian này, nhưng bố rất bận, bố
còn phải theo đuổi ước mơ của mình, phải làm nên nghiệp lớn... Bố bảo mẹ cho bố
thời gian mười năm để bố làm những việc mình muốn. Con hãy tin mẹ, mẹ không nói
dối con đâu, đợi đến lúc con lên chín tuổi, mẹ sẽ dẫn con đi tìm bố!”.”
Từ đó trở đi, mỗi tuần cô lại viết một bức thư cho Anthony,
thay An Dĩ Phong quan tâm hỏi thăm Anthony, động viên cậu bé, thường xuyên hỏi
cậu bé muốn gì...
Trong tâm trí của Anthony, nó có một người bố tốt nhất. Bố sẽ
mãi mãi quan tâm tới nó, không bao giờ trách mắng nó. Bất kể là nó thích thứ
gì, chỉ cần nói với bố một câu là bố sẽ mua cho nó. Đôi khi, có thứ rất đắt, mẹ
không mua cho, nó liền viết thư cho bố, bố chưa bao giờ khiến nó thất vọng,
chưa một lần nào!
Còn có một lần, vì nó đánh nhau với bạn nên bị mẹ mắng, buổi
tối nó viết thư cho bố. Nó rất tủi thân. Vì bạn nó nói rằng nó không có bố, nó
là đồ con hoang nên nó mới đánh nhau như vậy...
Ngày hôm sau mẹ liền xin lỗi nó, mẹ ôm nó và nói: “Mẹ sai rồi,
bố gọi điện cho mẹ, bảo mẹ không nên mắng con, nói rằng con là đứa con ngoan nhất
trên thế gian này.”
Lúc chín tuổi, nó cùng mẹ đến Australia, lòng đầy chờ mong,
nhưng nó không gặp được bố.
Nó rất giận, nó ngồi trong phòng khóc suốt một
buổi tối, không chịu ăn cơm. Ngày hôm sau nó nhận được thư, trong thư viết: “Tiểu
An yêu quý nhất của bố, xin lỗi con! Bố làm con thất vọng rồi! Bố rất yêu con,
cũng rất nhớ con... Nhưng bố có việc rất quan trọng phải làm, không thể đến được...
Con đợi bố nhé, bố nhất định sẽ trở về! Nhớ nhé, con là đàn ông, không được
khóc!”