Nụ Hôn Của Sói - Chương 26
Chương 26
Đớn đau và thù hận
An Dĩ Phong thực sự muốn trút giận. Kiềm chế bao nhiêu năm
như vậy, hôm nay hắn phải trút ra hết. Hắn phóng xe rất nhanh trên đường cao tốc,
đi cho đến lúc hết xăng, rồi vứt xe bên đường và đi bộ về nhà, về tới nơi đã là
ba giờ sáng.
Hắn thực sự không còn chút sức lực nào, thậm chí không còn sức
để đau lòng nữa.
Lúc bước vào cửa, thấy Hàn Trạc Thần vẫn đang ngồi trên sofa
xem ti vi, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Ôm Thiên Thiên thì làm sao mà ngủ được.”
Hắn lấy từ trong túi ra miếng cao dán chống sưng tấy mua ở
trên đường, ném lên sofa, lê từng bước chân nặng nề về phía phòng mình.
“Hôm nay còn sức nói chuyện với anh chút không?” Hàn Trạc Thần
hỏi.
“Còn!” Hắn quay lại, ngồi xuống ghế, càng nhìn cái mặt sưng
tấy của Hàn Trạc Thần càng khó chịu. Hắn lấy miếng cao dán, dán lên vết sưng của
Hàn Trạc Thần chẳng chút nhẹ nhàng.
“Sao lại không tránh? Cũng không phải là không tránh được.”
“Có mỗi cú đấm, nhằm nhò gì.”
“Mẹ kiếp! Đau gần chết còn gì!”
Hàn Trạc Thần cười, gạt tay hắn ra, xoa xoa má. “Bị cô ta từ
chối, chú chắc hết hy vọng rồi.”
“Hết hy vọng?” An Dĩ Phong lắc lắc đầu rồi ngả đầu lên ghế.
“Cô ấy đã khóc, lần đầu tiên em thấy cô ấy khóc! Anh nói
xem... cô ấy đã tủi thân, thất vọng biết bao... thì mới khóc và nói với em: Tôi
không còn yêu anh!”
“Anh nghe Thiên Thiên nói quan hệ giữa cô ta và chồng hình
như không tốt lắm.”
“Người cô ấy yêu là em!” An Dĩ Phong day day trán, cúi đầu
trầm tư một lúc, rồi nói tiếp: “Anh Thần, nếu như em chỉ quan hệ đơn thuần với
cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, thì có bị coi là người thứ ba không?”
“Anh không biết, nhưng nếu người yêu cũ của Thiên Thiên vẫn
quan tâm đến cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, anh nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”
“Em không có được tiếng nói chung với loại người dã man như
anh! Em đi ngủ đây, lấy lại tinh thần, ngày mai em sẽ đến tìm cô ấy để ôn lại
chuyện cũ...”
“Ôn lại chuyện cũ?” Hàn Trạc Thần cười mỉa mai. “Mẹ kiếp,
không phải là ôn lại chuyện trên giường chứ!”
“Anh nghĩ ai cũng như anh đấy à?”
“Trừ khi chú không phải là đàn ông!”
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, An Dĩ Phong đã phóng thẳng đến
quán, không nhớ rõ là uống mấy cốc cà phê, cuối cùng Tư Đồ Thuần cũng đến.
Hắn cười, mặt hớn hở: “Đúng lúc thế!”
“Chào mừng quý khách!” Cô lạnh lùng đáp rồi bước vào bên
trong.
Hắn liền đi theo cô vào một phòng nghỉ phía sau, phòng không
lớn lắm, chỉ có một chiếc ghế và một chiếc giường.
Hắn cố gắng không chú ý đến chiếc giường kia, tập trung toàn
bộ ánh mắt lên người cô.
“Ôn lại chuyện cũ với em cũng không bị coi là phạm tội chứ?”
“Không phạm tội, nhưng tôi không rảnh.”
“Không sao, em cứ bận việc em, anh ôn chuyện anh.”
Cô thực sự rất bận, cô lấy rất nhiều hoa tươi từ trong túi
ra rồi cắm từng bông, từng bông vào lọ.
Nhìn tốc độ của cô thì có cắm một ngày cũng không hết số hoa
đó.
“Thuần...” Hắn bê chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô, đưa
mắt nhìn những đường cong ẩn hiện nơi cổ chiếc váy liền bó sát người cô, rồi
hoàn toàn quên hết mình định nói gì.
Cái đêm khó quên đó, cảnh tượng hút hồn đó, tiếng rên cực lạc
đó lại tràn về trong ký ức của hắn...
Máu hắn lại bắt đầu chảy ngược, họng khô ran...
Lúc này hắn mới bái phục khả năng tiên đoán của Hàn Trạc Thần!
Bởi vì so với lý trí, cơ thể hắn còn nhớ cô gấp bội.
“Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả.” Tư Đồ Thuần cầm một bông
Chim Thiên Đường, hờ hững nói: “Mắt anh vẫn không rời được khỏi vị trí đó.”
Hắn cười không để tâm: “Nhìn thì có gì to tát đâu, cũng chẳng
phải chạm vào!”
“An Dĩ Phong!” Cô bẻ gẫy cành hoa trong tay. “Ra ngoài!”
Thấy cô thực sự tức giận, hắn thôi không bỡn cợt nữa.
“Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói chuyện với em
thôi.”
“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả.”
“Vậy em cho anh nói vài câu, nói xong anh sẽ đi ra.”
“Tôi cho anh mười phút.”
Hắn tháo chiếc đồng hồ đeo tay, đặt lên bàn, nhìn kim chỉ
giây nhích từng chút, từng chút một.
“Thuần à... Anh biết bây giờ nói câu xin lỗi chẳng có tác dụng
gì, nhưng... anh vẫn muốn nói anh thật có lỗi, năm đó đã làm tổn thương đến
em.”
“...”
“Việc anh làm là đúng... Xã hội đen rất nguy hiểm, em không
thể tưởng tượng được đâu. Anh vẫn nhớ rõ hôm đại ca xảy ra chuyện, anh đến chậm
một bước, lúc chạy đến đó thì chị dâu đang đứng ở ban công cười ngây dại, người
chị ấy toàn máu, trên mặt đất cũng toàn máu... Những tên đó không bằng lũ súc
sinh, bọn chúng biết rõ rằng trong bụng chị dâu đang có đứa bé ba tháng...” Hắn
đổi giọng, cố ép mình nói tiếp: “Anh nhìn chị ấy nhảy xuống dưới mà bất lực không
thể làm gì được. Anh Thần nghe nói là người của Kỳ Dã làm, ở trong sở cảnh sát
ba ngày liền không uống giọt nước nào. Ngày thứ tư anh vào thăm và nói với anh ấy:
“Em tra ra rồi, là một người trước đây có thù oán với đại ca đến báo thù, đại
ca từ trước đến giờ luôn rất cẩn trọng, chắc chắn là bị người thân cận bán đứng!”
Khi anh Thần được thả ra, việc đầu tiên anh ấy làm là giết cả nhà tên đó! Đến
anh cũng không thể tin được là anh ấy làm việc này! Đấy chính là xã hội đen, mất
hết nhân tính, tàn ác vô cùng!”
Tư Đồ Thuần vẫn không nói lời nào, chăm chú cắm hoa.
“Anh biết em hận anh vì anh đã bỏ cuộc, cũng biết em chịu
nhiều tủi hận, nhưng anh không còn cách lựa chọn nào khác. Có thể em cũng giống
mọi người, cho rằng anh là tên trùm xã hội đen hống hách, ngang ngược, anh nói
một thì không ai dám nói hai. Nhưng em hoàn toàn không hiểu được anh phải trải
qua những ngày tháng như thế nào... Mấy năm nay còn tốt một chút, chứ vài năm
trước, cứ hai tháng lại có người muốn ám sát anh! Anh đếm không xuể bao nhiêu lần
mình thoát chết, ngày nào cũng cảm thấy mỗi lần nhắm mắt lại thì không biết có
thể mở được mắt ra nữa hay không, càng không ngờ được rằng mình còn có thể sống
đến ngày hôm nay! Trong lúc anh khó khăn nhất, thì anh Thần lại nói muốn ra khỏi
xã hội đen, anh có hàng đống việc giải quyết không xong, lại còn ngày ngày nơm
nớp lo sợ vì anh ấy, sợ lại tiếp diễn bi kịch như của đại ca... Những năm qua,
anh sống khổ sở hơn bất cứ ai, khó khăn hơn bất cứ ai!”
Tư Đồ Thuần cắm hoa càng lúc càng chậm, một bông hoa cắm rất
nhiều lần mà vẫn không xuống lọ.
“Anh nói những lời này không phải vì muốn em tha thứ, anh chỉ
muốn em hiểu một điều, tình cảm không thể đùa cợt được!”
Nói xong, An Dĩ Phong cầm chiếc đồng hồ lên, nhìn giờ và
nói: “Thời gian đã hết, cảm ơn em đã cho anh
mười phút!”
Hắn từ từ đứng dậy, cười hỏi: “Không thể lấy anh, ít nhất
cũng có thể làm bạn chứ?”
Cô gật gật đầu, tiếp tục cắm hoa.
Hoa rất đẹp, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước long
lanh, trong suốt.
An Dĩ Phong chăm chú nhìn những giọt nước trên cánh hoa. Rồi
hắn ngồi xuống, lau những giọt nước mắt đong đầy trên khóe mắt cô.
Hóa ra, nước mắt cũng nóng bỏng, có thể làm con người thấy bỏng
rát đến vậy...
Khó khăn lắm hắn mới nói được: “Anh nghe nói quan hệ giữa em
và chồng không tốt lắm, có đúng không?”
Cô quay mặt đi để hắn không nhìn thấy biểu hiện của mình,
nhưng từ đôi vai run rẩy của cô, An Dĩ Phong đã đoán ra.
“Thuần!”
“Chuyện của tôi... không liên quan gì đến anh.”
Hắn đặt tay lên vai cô, muốn kéo cô vào lòng, mang lại cho
cô cảm giác ấm áp, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã là vợ của người khác, hắn lại
buông tay bất lực.
“Anh chỉ muốn quan tâm đến em.”
“Tôi không cần anh quan tâm đến tôi.”
Lúc nói chuyện, cô không hề nhìn hắn. “An Dĩ Phong, bây giờ
anh mới muốn quan tâm đến tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta từng yêu nhau
nồng thắm, nhưng tình cảm đó... đã qua đi rất nhiều năm rồi, tình cảm của chúng
ta đã trở thành quá khứ...” Cô hít thở để lấy lại bình tĩnh nhưng giọng vẫn run
run. “Tôi không trách anh khi đó đã rời bỏ tôi, anh cũng không cần phải tự
trách mình, càng không phải cảm thấy mắc nợ tôi điều gì cả.”
“Em thực sự không hận anh?”
“Tôi không hận anh... Tôi chỉ hy vọng anh hãy trân trọng người
thật lòng yêu anh, tôi muốn...”
Đôi vai cô càng run rẩy, giọng cô càng yếu ớt, nhưng cô vẫn
cố gắng nói câu cuối cùng: “So với tình yêu như hoa phù dung sớm nở tối tàn trước
đây, người luôn luôn bên cạnh mình mới đáng được trân trọng.”
“Anh hiểu rồi!”
Hắn không biết mình ra ngoài như thế nào, nhưng vừa ra đến cửa,
toàn thân hắn như không còn chút sức lực, hắn dựa vào tường, không thể bước
thêm bước nào nữa.
“So với tình yêu như hoa phù dung sớm nở tối tàn trước
đây, người luôn luôn bên cạnh mình mới đáng trân trọng.”
Câu nói đầy lý trí biết bao, đáng tôn trọng biết bao, thậm
chí đáng kính phục biết bao!
Câu nói ấy cũng chỉ có người phụ nữ hắn yêu sâu sắc mới có
thể khóc và nói ra!
Tình yêu như hoa phù dung sớm nở tối tàn, trong chớp mắt đã
lấy đi máu và nước mắt cả đời họ!
Bên ngoài, An Dĩ Phong đấm mạnh tay lên tường.
Bên trong, Tư Đồ Thuần vẫn cầm cành hoa, mắt cô nhòe đi, cô
không nhìn thấy lọ hoa ở đâu nữa.
“An Dĩ Phong, sao anh lại đối xử với em như vậy... Mười lăm
năm chịu đựng bao tủi hận, vậy mà trong mười phút anh rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm...
Em yêu anh, chưa bao giờ thấy hối hận, nhưng em là gì trong lòng anh...”
Mười lăm năm!
An Dĩ Phong đã sống rất khó khăn, cô hiểu, nhưng sao hắn
không hỏi xem cô đã sống như thế nào? Khi cô mang thai, ăn thứ gì nôn ra thứ ấy,
lúc đó, hắn không ở bên cạnh cô.
Cô tự nhủ với chính mình: “Ít nhất thì anh ấy cũng yêu
mình.”
Khi đứng từ xa nhìn hắn ôm một cô gái khác, cô lại tự an ủi
bản thân: “Anh ấy yêu mình, cho dù có hàng ngàn cô gái đẹp trong vòng tay, thì
trong tim anh ấy cũng chỉ có duy nhất một mình mình mà thôi.”
Hẹn ước mười năm, hắn không đến. Cô hiểu nỗi khó xử của hắn!
Cô ngồi trong quán cà phê viết rất nhiều lần: waiting!
Nhưng hôm qua, hắn đã đến!
Cô nhìn hắn phấn khởi bước tới, chiếc điện thoại trong tay bỗng
rơi xuống đất, trái tim đập loạn nhịp đầy phấn khích đó đã nói cho cô biết rằng,
có hận hắn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể xóa được tình yêu của cô đối với
hắn...
Cô giữ con tim đang loạn nhịp của mình để chờ hắn đi đến bên
cô, cô muốn đánh cho hắn một trận, rồi sà vào lòng hắn để nghe hắn trút hết nỗi
giày vò của mười lăm năm qua... nhưng hắn lại tươi cười hớn hở ngồi bên cạnh một
cô gái khác.
Trong khoảnh khắc ấy cô mới biết rằng, cô nghĩ về tình yêu
quá đơn giản, cô đã tin lầm lời thề non hẹn biển của đàn ông!
Cô hận, hận hắn đến tận xương tủy!
Cô ngây người nhìn họ thủ thỉ tâm sự, nhìn hắn vuốt ve bụng
Amy với ánh mắt đầy yêu thương. Lúc ấy, cô mới tỉnh ngộ, người có thể sinh cho
hắn một đứa con không chỉ có mình cô!
Cô thật ngốc, người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới chính là
cô.
Cô là gì chứ, chỉ là một trong số hàng ngàn, hàng vạn phụ nữ
hắn lướt qua, chỉ là một đêm phong lưu, người phụ nữ thực sự trong tim hắn
không phải là cô, mà là Amy, cô gái ở bên cạnh hắn từ lúc bảy tuổi!
Nếu như Amy không nói với cô: “Không phải chỉ là yêu, vì từ
lúc bảy tuổi em đã ở bên anh ấy, em không thể rời xa anh ấy được... Anh ấy là bố
nuôi của em, tất cả những thói quen và tính cách của em đều từ anh ấy mà ra. Vì
thế, em thường nghĩ rằng... sự tồn tại của em là vì anh ấy.”
Nếu như Amy không vuốt ve bụng, cười ngọt ngào và nói: “Đúng
thế, đôi lúc em cũng lo là anh ấy sẽ yêu người phụ nữ khác”, thì nhất định cô sẽ
đến bên và mỉa mai châm chọc hắn: “Lúc khí thế hừng hực, có nhớ đã từng có một
người con gái nói rằng sẽ đợi anh? Lúc ôm vợ trong lòng, có nhớ đã từng nói:
Anh không lấy ai khác ngoài em!”
Cô còn muốn đổ chai hồng tửu đó lên mặt hắn, nói to rằng:
“Muốn thân mật thì ôm vợ anh đi ra chỗ khác mà thân mật, đừng có để tôi thấy bộ
mặt xấu xa của anh!”
Nhưng cô không làm như vậy, ngay đến việc cười và nói với
Amy một câu: “Không phải người phụ nữ nào cũng được hạnh phúc như cô!”, cô cũng
không nỡ!
Cô sợ sẽ làm tổn thương đến Amy, sợ làm tổn thương đến đứa
bé trong bụng cô ấy.
Người phụ nữ ở vào tình cảnh của cô, thật đáng thương!
Cô lau nước mắt, nhìn rõ vị trí để lọ hoa, nhưng tay run lẩy
bẩy, cành hoa trong tay cô không thể nào cắm được vào trong lọ.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, đập vỡ lọ hoa. Những bông
hoa vương vãi khắp sàn nhà, cánh hoa rơi rụng.
“Cô ta trẻ trung, dịu dàng, cô ta cần sự che chở của anh,
còn tôi thì sao? Lúc tôi mang thai, không nói đến việc anh vuốt ve, ngay cả đến
nhìn một cái cũng không có...”
Cô ngồi sụp xuống đất. Những mảnh vỡ cắm vào tay mà cô không
hề hay biết. Cô chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối, bất lực như lúc này, chưa bao
giờ cô cần một bờ vai để dựa vào như lúc này!
Đột nhiên, cánh cửa bật mở ra, cô nhìn thấy An Dĩ Phong lao
vào trong phòng, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Thuần!” Hắn quỳ xuống bên cô, run rẩy cầm lấy bàn tay rớm
máu của cô, ôm vai cô, để cô dựa vào lòng hắn.
Hắn nấc nghẹn: “Anh lại làm tổn thương em sao?”
Cô đẩy hắn ra, đánh hắn, từng cú đánh thấm đẫm máu và nước mắt.
“Rốt cuộc thì anh có yêu tôi không? Tôi là gì đối với anh?”
“Yêu!” Hắn cứ bất động để mặc cho cô đánh, ánh mắt tràn đầy
yêu thương như trước kia. “Em là người phụ nữ duy nhất anh yêu trong cuộc đời
này!”
“Vậy tại sao anh không đến tìm tôi?”
“Em có một gia đình hạnh phúc, em có một người chồng có thể
chăm sóc em, em có một đứa con rất đáng yêu, anh không ngờ... không ngờ rằng em
vẫn nhớ lời hẹn ước mười năm trước!”
“Anh!” Cô tức giận tát hắn một cái thật mạnh, mảnh thủy tinh
vỡ trong tay cô vạch lên mặt hắn một vệt máu dài. Nhưng hắn không hề cảm thấy
đau đớn, chỉ thấy áy náy vô cùng.
“Anh...” Ngược lại, cô thấy đau lòng, đau đớn cùng thù hận
trong lòng làm ngực cô như muốn vỡ tung.
“Vậy sao bây giờ anh lại đến?”
“Anh đến không phải là vì muốn quay lại, cũng không muốn quấy
rối cuộc sống bình yên của em, anh chỉ muốn sống cùng em trong một thành phố...”
“Cút đi! Đến sống cùng một thế giới với anh tôi cũng không
muốn!”
“Để anh đưa em đến bệnh viện.” Hắn đưa tay về phía cô, nhưng
cô nhanh chóng né tránh.
“Mang sự ấm áp, nhẹ nhàng ấy đi mà chăm sóc người phụ nữ anh
cần chăm sóc! Tôi không cần! Tôi tự đi được!”
Cô đẩy hắn ra, đứng dậy, lại cầm thêm bó hoa ném vào mặt hắn.
“Loại đàn ông như anh sao không chết đi chứ! Hai tháng mới bị
ám sát một lần? Dù ngày nào anh cũng bị ám sát thì tôi cũng thấy vẫn ít!”