Y nữ xuân thu - Chương 11 - 12

Chương 11: Nhậm chức

Bệnh phong thấp của hoàng đế
có chút khó giải quyết, Liên Kiều quyết định lấy thuốc trị thấp độc trước rồi lại
dùng hoả khí* hút độc, trong ngoài kiên trì chữa trị nhất định hiệu quả tốt
hơn.

Liên Kiều cẩn thận xem xét cái
gọi là viện thái y của triều đình, cảm thấy nơi này không giống trong tưởng tượng,
cái gì cũng không có, đến hoả quán** cũng phải tự làm. Nhưng cũng may mắn, Mụ

c Sa Tu Hạ cho nàng quyền hành
lớn nhất, mấy lão thái y cũng phải nghe nàng điều khiển. Nàng đương nhiên cũng
ngại vì họ đáng tuổi ông của nàng nên chỉ cho họ làm những việc đơn giản, nhưng
mặc khác viện thái y cũng có một nhóm thái y trẻ tuổi sẽ không có được mệnh tốt
như vậy, tất cả đều bị Liên Kiều sai sử.

Không có loại dược nàng cần?
Đi tìm. Không biết hình dáng dược như thế nào? Được, vẽ cho ngươi bức tranh, rồi
nhanh đi tìm. Tìm về lại không đúng? Lăn đi tìm tiếp cho ta. (Yu: cái này ng ta
kiu là chỉ tay 5 ngón nà )

Tuy nói kinh thành là một ốc đảo
màu mỡ, nhưng khả năng tìm thảo dược cũng có hạn, đa số đều dựa vào nhập khẩu,
có khi còn phải nhập về thực phẩm nên để phải tìm đúng dược trị bệnh cho lão
hoàng đế không phải ngày một ngày hai. Nhưng lão hoàng đế bệnh nặng, nàng không
có cách nào ngồi chờ a, đành phải giải độc cho hắn khẩn cấp trước tiên rồi sau
đó mới chậm rãi điều trị.

Vì vậy mà Liên Kiều phải dùng
cách không trâu bắt chó đi cà cách mình không sở trường nhất là châm cứu phối hợp
với bạt hỏa quán để giảm bớt thống khổ cho lão hoàng đế. Mà hắn dù sao cũng là
hoàng đế không thể nào trở thành vật thí nghiệm cho nàng, do đó thái y trong viện
trở thành vật thí nghiệm của nàng. Ngày nào cũng đem họ trở thành nhím cuối
cùng cũng luyện thành phương pháp châm cứu trị phong thấp mà trước đó nàng luyện
cả nữa đời cũng không quen.

Ban đêm lão hoàng đế lại đau đớn
hơn,lại mặc kệ có tìm được dược hay không cũng nhất định phải bắt nàng đến giúp
giảm bớt đau đớn. Lòng Liên Kiều cũng biết rõ, nói là thỉnh nàng đến giúp lão
hoàng đế nhưng nếu đau đớn không giảm bớt, người đau đớn kế tiếp sẽ là nàng. Lập
tức mang thùng thuốc đi theo thái giám bước nhanh tới Trường Phong điện.

Liên Kiều trải ra một mãnh vải
mỏng thật dài, hàng tá ngân châm lớn nhỏ không đồng nhất xếp đầy trên bàn. Thái
giám và cung nữ đứng cạnh bên giật nãy mình, tò mò không biết nàng mang mấy thứ
này tới đây chữa bệnh cho hoàng đế như thế nào. Trong khi mọi người còn do dự
có nên báo cho thái tử và nương nương hay không thì Liên Kiều đã cấm châm xuống.
Vài tiểu cung nữ không chịu nổi cảnh kích thích như vậy thở hắt một hơi rồi hôn
mê bất tỉnh. Liên Kiều nhíu nhíu mày, quát nhẹ: “Còn không mang đi?”

Nhìn mấy tiểu thái giám ba
chân bốn cẳng đem cung nữ kia đi ra ngoài Liên Kiều mới lại dời ánh mắt trở về,
tiếp tục châm cứu. Huyệt chính là thủ phạm gây ra triệu chứng đau khớp; đau di
chuyển qua các khớp, huyệt cách du, huyết hải; đau dữ dội ở các đốt ngón tay,
là huyệt túc tam lý, thương khâu; đau ở một khớp, trời càng lạnh càng đau chườm
nóng thì đỡ là huyệt thận du, quan nguyên; các đốt ngón tay sưng đỏ trướng đau
là huyệt đại truỳ, khúc trì. Cộng thêm, các huyệt trên khuỷ tay: khúc trì, hợp
cốc, ngoại quan, kiên ngung, xích trạch; cổ tay thêm: dương trì, ngoại quan,
dương khê; lưng thêm: thuỷ câu, dương quan, thân trụ, giáp tích; cổ thêm: trật
biên, thừa phù, phong trì, dương lăng tuyền; đầu gối thêm: lương khâu, dương
lăng tuyền, dương quan; gót chân thêm: thân mạch, khí hải, côn lôn, khâu khư…
(Yu: clap clap, tất cả chị em vỗ tay hoan hô nàng cào nào. Clap clap. *tung
hoa*)

Cứ như vậy từng huyệt vị được
châm vào, mỗi một lần đổi đều phải bảy bảy bốn mươi chín châm, trong vòng ba
ngày. Cả người Liên Kiều đổ mồ hôi như mưa, thở hồng hộc, toàn thân mềm nhũn,
nhìn lại lão hoàng đế đang thoải mái ngủ, còn ngáy nữa.

Nàng chuẩn bị mang hòm thuốc rời
đi, một lão thái giám lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng nói: “Hoàng thượng
đã lâu không có giấc ngủ ngon như vậy, Liên cô nương thật đúng là thần y. Lão hủ
tại đây xin dập đầu tạ ơn cô nương.” Nói xong không đợi nàng phản ứng, hắn liền
bùm một tiếng đã quỳ xuống, những người khác cũng quỳ xuống t

Liên Kiều choáng váng, tay
chân luống cuống nhìn những người quỳ dưới đất, phất tay nói: “Các người đừng
như vậy, ta chỉ cố gắng hết mình thôi, ta không phải là thần, mau đứng lên, mau
đứng lên đi.”

Mặc cho nàng nói gì thì nói những
người này đều quỳ một chổ không đứng dậy, liên tiếp dập đầu tạ ơn, Liên kiều bị
bức đến tức giận, hung hăng nói: “Các ngươi làm như vậy còn gì thể thống, đánh
thức Hoàng Thượng các ngươi chán sống rồi sao.”

Những người đó nghe nàng nói
xong mới chậm rãi đứng dậy, nhưng trong mắt chỉ cùng một biểu tình cảm kích làm
cho nàng toàn thân nỗi da gà, aiz, mấy người này thật hết nói mà.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra
khỏi đại điện.

Ngoài điện nhìn lên bầu trời rộng
mênh mông ánh trăng sáng nhàn nhạt thẳng chiếu vào một người đang đứng ở xa kia
càng thêm chói lọi. Trường bào màu cây đay viền vàng, tóc mềm như nước, đôi mắt
màu lam tựa băng hàn.

Thở dài, nàng bất đắc dĩ bước
qua thi lễ: “Thái tử điện hạ.”

Không đợi hắn lên tiếng, Liên
Kiều tự động đứng thẳng thân mình, cũng không thấy hắn nhìn mình nên xoay người
rời đi.

Lão hoàng đế hai năm nay chưa
ngày nào ngon giấc, sau khi tỉnh lại liền tán thưởng y thuật Liên Kiều cao
minh, sau lại mắng cả viện thái y toàn là lang băm, là giá áo túi cơm, thậm chí
còn muốn đem họ đi xử trảm. Tuy nhiên Liên Kiều lên tiếng xin cho nên họ mới
thoát tội, nhưng lại làm nàng nhận thấy hoàng đế này là người trở mặt vô tình.
Xem ra trong hoàng cung này muốn kiếm cái ăn cũng thật khó, mọi bước đều phải cẩn
thận.

Thực tế chứng minh y thuật của
Liên Kiều rất cao minh, mọi người đối với nàng cũng không có gì không phục, hơn
nữa Liên Kiều lại cứu mọi người trong thái y viên nên tất cả mọi người trong
cung đều tôn nàng là Bồ Tát sống. Hoàng thượng phê chuẩn cho Liên Kiều làm đại
thái y tại Cách Tát quốc, và cũng là nữ thái y đầu tiên ở Cách Tát quốc.

Đã nhiều ngày sau khi nhậm chức
nhưng người đến chúc mừng vẫn nối tiếp không dứt, đặc biệt là trước kia nàng
làm tại Tịnh Đình Uyển có nhiều người chịu ân huệ của nàng, lại nghe nói nàng
làm nữ thái y nên mọi người đều chạy đến chúc mừng, cánh cửa thái y viện cũng
muốn thay luôn cái mới. Buổi tối khi mọi việc kết thúc, một tiểu thái giám đem
những thứ mấy ngày qua mọi người tặng thông báo lại cho nàng: …..(tĩnh lượt
3000 từ không sài được, cái gì cũng có từ trứng chim cho tới…. cái… ac ac… cái
bô cũng có luôn.) (Yu: … cái này của tác giả nha mọi người =,=)

Liên Kiều nghe xong thấy phiền
muốn quay về nghĩ ngơi, nhiều thế này cũng không biết của ai với của ai để mà
trả lại, lại nghĩ tất nhiên sẽ làm cho mọi người trong thái y viện chướng mắt,
mấy tiểu thái giám cung nữ này cũng không được, không cần thiết phải đem chất đầy
thành núi lễ vật trong thái y viện như vậy, rõ ràng không thấy được ánh sáng
luôn mà.

Thấy bọn họ đang tụ tập chia lễ
vật, Liên Kiều ra ngoài y quán hít thở không khí. Trăng trên hôm nay thật sáng,
cũng giống với mặt trăng ở thời đại của nàng.

Nghĩ đến đây không khỏi thở
dài.

“Liên thái y, phong cảnh như vậy
sao lại thở dài?”

Ách? Vừa ngẩn lên, lại là hắn.
Sao đi đến đâu cũng đụng phải người này? Thái tử rất nhàn rỗi sao?

Liên Kiều vốn coi thường hắn,
nhưng trong lòng lại thủy chung nhớ một người.

“Nàng, khỏe không?” Vốn nàng
muốn hỏi hắn có ngược đãi Tô Lạp hay không, nhưng nghĩ lại dù sao người ta cũng
là thái tử, như vậy không được lễ phép.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn
nàng một cái, nói: “Ngươi đừng có mà ốc còn không mang nổi mình ốc còn ở đó quản
người khác chết sống ra sao?”

Sớm biết rằng có hỏi người này
cũng như không, haiz, lại tự mình tìm phiền toái.

Thở dài, nàng quyết định đổi đề
tài: “Cái kia, ta có thể xuất cung hay không?” Tránh tầm mắt sắc bén của hắn
phóng tới, nàng liền nhanh chóng giải thích: “Ta chỉ muốn ra cung xem có dược
liệu hay không để mua một ít về, ngươi cũng biết thái y viện này thật sự .. rất
khó coi.” Hy vọng hắn không nhìn ra việc nàng muốn mượn việc công để ra ngoài
giải tỏa những ý niệm sầu muộn trong đầu, người này rất tinh, hắn chăm chú nhìn
nàng, cái gì cũng không thể che giấu hắn.

Trầm mặt một lát, Mục Sa Tu Hạ
thản nhiên nói: “Mang theo thị vệ, ngoài cung rất nguy hiểm.”

Ách? Nàng không nghe lầm, ngẩn
đầu nhìn hắn muốn hỏi rõ ràng hắn rốt cuộc có ý tứ gì thì người đã không thấy
đâu.

Chương 12: Du lịch

Được rang thật là vui, kinh
thành này thật sự là một nơi rất tốt có thể giải thoát khỏi tâm trạng băn khoăn
để tìm hiểu phong tục ở nơi này. Lúc này đây, nàng mang theo người hầu do thái
tử đặc phái, chậm rãi nghênh ngang đi ra từ cửa chính của hoàng cung, tâm tình
tất nhiên là rất phấn chấn. Ngồi trong khoang xe ngựa rộng rãi, Liên Kiều mang
theo tâm tình thật tốt nhìn ra bên ngoài xem xét, ra khỏi hoàng cung là một khoảng
đất rộng trống trải, sau đó mới bước vào khu dân cư. Những ngôi nhà ở đây đại bộ
phận cấu trúc là tường đất, giản dị mà vững chắ

c, nhưng mỗi hộ sẽ đem các bức
tường này sơn màu sắc khác nhau, họ mô tả những hoa văn đa dạng, nhìn qua nhìn
lại toàn là những màu sắc rực rỡ rất náo nhiệt. Có thể thấy người dân ở đây rất
là yêu cuộc sống, cũng không giống với miêu tả của Tô Lạp là người Cách tát ăn
tươi nuốt sống như quái vật. Thực tế, đối với những quốc gia đối lập, một khi đặt
lên tấm màn che của chính trị thì tất cả những điều tốt đẹp đều trở nên ghê tởm
nhưng dân chúng thì vẫn chất phát, đơn giản đến đáng yêu.

Kinh thành rất rộng lớn, phía
nam thành là khu vực của nhà giàu, phía bắc thành là khu vựa của dân nghèo,
phía đông là khu buôn bán, phía tây là khu giải trí (Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ
tiến*). Đoàn người của Liên Kiều chậm rãi hướng phía thành đông mà đi. Dọc phố
dày đặc những quán ăn cửa hiệu, bản hiệu cờ xí đủ cả, Liên Kiều ngó đông ngó
tây không biết làm thế nào để tìm ra cửa hiệu thuốc. Thành đông phố xá san sát
nhau, ngoại trừ những màu sắc rực rỡ của những bức tường cũng có vài toà nhà lầu
kết cấu chuyên mộc**. Đi theo tiểu thái giám Tiểu Đức Tử nghe hắn khoe khoang với
nàng, những nhà lầu này là sản nghiệp của các đại thương nhân, ở nơi này chỉ có
người có tiền mới xây dựng được nhà lầu. Liên Kiều gật gật đầu, chờ hắn dẫn vào
hiệu thuốc lớn nhất.

“Bách Thảo Đường”. Tấm biển
này là một trong những tấm biển rất hiếm ngoài đường lớn mà Liên KKiều hiểu được,
chợt buột miệng đọc ra.

“Đúng, cô nương biết Lương
văn?” Chưởng quầy khôn khéo của Bách thảo đường nhìn thấy Liên Kiều liền nghĩ
người này bộ dáng cùng tư thế đi trên đường không là danh môn cũng là phú quý,
vội vàng đi ra thần tình tươi cười đưa đón.

“Vài cái chữ Lương văn thì
tính là cái gì? Cô nương của chúng ta chính là thái y viện đại thái y đó nha.”
Tiểu Đức tử lại bắt đầu khoe khoang, bị Liên Kiều trừng, liền ngoan ngoãn câm
miệng.

“Thì ra cô nương chính là vị
thần y mà gần đây dân chúng tương truyền. Tiểu nhân thật là có mắt vô tròng, cô
nương quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Liên thái y dung mạo như thiên
tiên, mỗi bước đi đều mang theo trận trận tiên phong a.” Chưởng quầy hai mắt toả
sáng, còn muốn kèm theo nước miếng mà nhìn

“Ta nói nha, sáng hôm nay sao
lại có chim hỉ thước kêu ở trước cửa nhà, thì ra là báo trước hôm nay có vị
khách quý đến nha…”

Chim hỉ thước cái quỷ gì,
trong phạm vi ngàn dặm quanh đây toàn là sa mạc, tỷ lệ nhìn thấy chim khách còn
thấp hơn so với gặp quỷ nữa là, tên chưởng quầy này thật là vớ vẩn, giỏi diễn
trò, người chết cũng có thể lừa cho sống lại.

Thấy hắn nói liên miên không dứt,
Liên Kiều liền nhanh ngăn hắn lại: “Chúng ta đến là muốn biết ngài đây có những
dược liệu gì, chọn mua một ít bổ sung cho thái y viện, mong chưởng quầy chỉ điểm
cho.”

Vị chưởng quầy cao hứng đến nỗi
thịt béo run run lên, vừa nhìn đã biết là gian thương: “Cao nhân trước mặt đây
làm sao tiểu nhân dám dùng hai chữ chỉ điểm a, Liên thái y mời theo tiểu nhân đến
hậu đường, vừa uống trà vừa chọn lựa.”

Đi vào hậu đường, nơi này cũng
thật lịch sự tao nhã lại thanh tĩnh, chưởng quầy mời Liên Kiều thứ trà tốt nhất
mà hắn có, sau đó xoay người ra lệnh cho tiểu nhị đi đem tất cả gia sản trong
điếm lấy ra cho nàng xem qua.

Hương trà xanh đã lâu không gặp
quanh quẩn trên chóp mũi, ở đây mọi người thường uống trà sữa hay trà bơ***, nếu
không thì là rượu mạnh, Liên Kiều uống không quen, chỉ có thể uống nước sôi, từ
khi đến đây lần đầu tiên được uống trà xanh. Nàng cầm chén trà trong tay, luyến
tiếc mãi không buông. Chưởng quầy là một người lõi đời khôn khéo, nhìn thấy
Liên Kiều uống từng ngụm trà, lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười nói muốn tặng
nàng mấy gói trà. Liên Kiều hiểu rõ toan tính của hắn, hắn muốn dùng mấy gói
trà này xem như trả hoa hồng cho nàng, tất cả đều hiện hết lên trên mặt hắn.
Tuy rằng trong dược điếm chỉ có những loại thảo dược bình thường chủng loại
không nhiều nhưng nàng cũng chọn một vài thứ để mua. Aiz, xem ra thói hư tật xấu
này của nàng đã cắm rễ sâu vào tận trong người nàng rồi.

Một cước bước ra Bách thảo đường,
vừa thấy cảnh tượng ngoài cửa thật muốn doạ Liên Kiều nhảy dựng lên luôn. Trên
đường tràn đầy người với người, thấy nàng đi ra thì ầm ầm quỳ xuống, miệng hô
vang: “Cầu xin thần y, cứu khổ cứu nạn, cầu xin thần y, cứu khổ cứu nạn, thần
y, cứu khổ cứu nạn…”

Thị vệ đi theo sớm đã giương
cung bạt kiếm đi lên đứng phía trước mặt nàng, nếu có người nào tuỳ tiện tiến
lên thì nhất định sẽ huyết tiến đương tràng****. Liên Kiều mờ mịt ngơ ngác nhìn
về phía Tiểu Đức tử: “Bọn họ là đang làm sao vậy?”

Tiểu Đức tử một chút cũng
không hĩ ra: “Này, có thể là đến chiêm ngưỡng phong thái của người thì phải.”

Liên Kiều lườm hắn một cái, thắng
nhãi này nói cũng như chưa nói. Bảo bọn thị vệ đứng chắn trước mặt nàng lui ra,
Liên Kiều hướng mọi người đang quỳ trên đất khoát tay, mọi người quả nhiên lập
tức im lặng.

Thanh thanh yết hầu, Liên Kiều
cất cao giọng nói: “Các vị hương thân làm gì vậy, mọi người có chuyện gì cứ nói
ra, đừng quỳ như vậy, tiểu nữ tử không có khả năng nhận.”

Một lão giả ngẩng đầu lên, tuổi
cũng đã cao, nhưng thanh âm thật to vì vậy nên được mọi người cử ra làm đại biểu,
nói: “Liên thần y là tiên nhân được phái xuống cho Cách Tát quốc chúng ta, trị
hết bệnh cho thiên tử của chúng ta, Cách Tát quốc ta quả thật có phúc khí, thật
là trời xanh có mắt! Hơn nữa chúng tôi cũng nghe nói thấn y không chỉ có y thuật
cao minh, trị hết bệnh cho Hoàng Thượng mà trong cung cung nữ hay tạp dịch cũng
nhận ân huệ từ thần y, thần y tâm địa Bồ tát, thật là đại từ đại bi. Hôm nay
chúng ta đến đây thứ nhất là vì ngưỡng mộ phong thái thần y, thứ hai là muốn thỉnh
thần y cam lộ phổ hàng, trị bệnh cho dân chúng chúng ta, nếu có xúc phạm đến thần
y tiên tử thật là có chết vạn lần cũng không đền hết tội.”

Thì ra là vậy, Liên Kiều hiểu
được y thuật ở đây rất lạc hậu, mà muốn cầu y thì phải là kẻ có tiền mới có được
đãi ngộ đó, người nghèo có bệnh thì cũng phải nhịn, hoặc là dùng mấy phương thuốc
dân gian để trị, trị không hết thì cũng chỉ có chờ chết. Dân chúng đối với bệnh
tật sợ hãi nàng cũng có thể lý giải được, nhưng bây giờ thân phận của nàng là
thái y của thái y viện, là thấy thuốc ngự dụng của hoàng đế, muốn xem bệnh cho
dân chúng không biết hoàng đế có cho phép hay không đây.

Nghĩ vậy nàng lập tức an ủi,
nói: “Các hương thân chịu khổ Liên Kiều cũng cảm động thay, để khi hồi cung đem
nguyện vọng của mọi người báo lên Hoàng thượng, Hoàng thượng anh minh, ta tin
nhất định có thể có một câu trả lời vừa lòng mọi người.”

Lời của nàng làm dân chúng từng
đợt hoan hô ủng hộ, hận không thể khắc nàng thành tượng để cung nghênh về nhà.
Liên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, dân chúng thật ngây thơ khờ dại, bát tự***** còn
chưa có lại như kết cục đã định, chắc còn muốn tổ chức tiệc nữa a. Xem ra chuyện
này nên làm nhanh một chút, dù sao dân chúng cũng thật đáng thương, nàng mặc dù
không tính là chân thực nhiệt tình nhưng từ nhỏ theo ông nội học y, mưa dầm thấm
đất, một chút tâm địa từ bi cũng có.

Bất quá vốn nghĩ muốn dạo phố
nhưng giờ phút này đành từ bỏ ý niệm này thôi, qua loa sai người đem đóng gói
dược liệu rồi hồi cung đi, hai

Liên kiều trước mặt Hoàng đế kể
về những khó khăn của dân chúng thêm mắm thêm muối vào, hơn nữa còn nói Hoàng đế
là người cần chính yêu dân, anh minh thần võ một phen tán thưởng tân bốc, đem
lão Hoàng đế đưa đến tân trời xanh, thiên thượng hữu địa thượng vô, tiền vô cổ
nhân hậu vô lai giả, đích thật là một đại chủ minh quân. Làm cho long nhan vui
vẻ đương nhiên đối với đề nghị của nàng là nói gì nghe nấy mà, tuyệt bút vung
lên, phê chuẩn chhoLiên Kiều mua y quán bên ngoài cung, mỗi tháng hai ngày có
thể chữa bệnh theo yêu cầu của dân chúng, cũng là làm cho dân chúng khi nhận được
ân huệ của thiên tử sẽ cảm thụ được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Liên Kiều lập tức quỳ xuống lạy,
tán dương Hoàng thượng anh minh. Vì thế từ nay về sau nàng danh chính ngôn thuận
xuất nhập hoàng cung. Aiz, mùa xuân của nàng cuối cùng cũng đến rồi a.

Ghi chú:

- Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ tiến*:
khu của nam nhân, nữ không được vào

- Chuyên mộc**: chỉ bằng gỗ

- Huyết tiến đương tràng***:
máu nhuộm đầy đường

- Cam lộ phổ hàng****: ban cho
nước cam lộ, cam lộ là nước thánh trong bình của Bồ tát ấy, ý là mong Liên tỷ
ban ơn cứu vớt, trị bệnh cho họ.

- Bát tự*****:văn bản

- [trà bơ]:

Trà bơ ở Tây Tạng

Trà bơ là thức uống cực phổ biến
ở Tây Tạng, được làm từ loại bơ đặc biệt chiết xuất bởi sữa bò yak (loại bò to
sống ở vùng cao nguyên có lông dài, sừng dài và cong), muối và nước trà.

Một người Tây Tạng trung bình
một ngày có thể uống từ 50 đến 60 cốc trà bơ. Trà để pha là loại trà Trung Quốc
được phơi khô khoảng vài ngày trước khi đem ra đun cùng với muối, bơ và một lượng
nhỏ nước soda nữa. Khi thưởng thức loại trà này, bạn có thể bỏ thêm vào cốc… bột
và “tsu”. Tsu là một hỗn hợp đặc biệt làm từ các loại pho mát cứng, bơ và đường.
Bỏ thêm “tsu” cũng giống như chúng mình bỏ thêm đường và sữa vào trong café ý!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3