Y nữ xuân thu - Chương 13 - 14
Chương 13: Đêm tập kích
Mấy ngày liên tiếp đều xuất
cung mua dược liệu, nghiên cứu phương thuốc, luyện tập châm cứu, đặt mua y
quán, chỉnh lý lại các hạng mục cùng sự vụ trong thái y viện, bận tới nỗi Liên
Kiều không ngẩng mặt lên được. Vất vả lắm mới sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nàng
cũng có thể dừng lại để thở.
Tối đó, nàng cùng vài tiểu
thái giám và cung nữ vây quanh bếp lò cùng nhau ăn lẩu, làm bọn họ thèm ăn đến
nhỏ dãi đầy đất, đều khen lẩu ăn ngon, khen nàng không chỉ y thuật cao minh
ngay cả
trù nghệ cũng là nhất tuyệt, nếu
đem điểm này hiến cho Hoàng thượng nhất định sẽ làm cho Long nhan hứng khởi.
Liên Kiều thấy họ ai nấy đều
phấn khích như trẻ con, không phân lớn nhỏ, thật đúng là vô pháp vô thiên mà.
Tiểu Đức tử nheo nheo mắt, cười
gian: “Chuyện tốt này thì để danh cho ngươi, ngươi đi tâu lại với Hoàng thượng,
làm cho Hoàng thượng vui vẻ rồi phong ngươi làm đại nội tổng quản đi ha.”
Tiểu Đức tử biết rõ Liên Kiều
đang mắng hắn, đành cười gượng: “Hắc hắc, ta chỉ mong được hầu hạ Liên cô
nương, cho ta làm đại quan ta cũng không làm.”
Hừ, Liên Kiều cười nhạt, quay
sang nhìn tiểu cung nữ đang ăn đến không biết trời trăng gì nữa, nói: “Nhìn đi,
đây là tấm lòng của bề trên, nếu lỡ miệng nói sai ắt phải chết, có khi nào hắn
đem ngươi đi bán mà ngươi còn phải trả tiền cho người ta không!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Mã chợt
đỏ ửng lên, cuối đầu thì thầm: “Liên cô nương thật là đáng ghét!”.
“Ha ha ha” Liên Kiều cười vui
vẻ, đây là nụ cười sảng khoái nhất của nàng từ khi đến đây tới nay. Đã đến nước
này rồi thì chỉ còn cách đem hết sở trường mà nàng học được cống hiến thật tốt
cho xã hội. Khó có được lão hoàng đế lại coi trọng nàng như vậy nên đành nhận lấy
trọng trách này, vì thời đại này mà làm một ít việc trong khả năng của mình,
đây cũng hẳn là ý định ban đầu của đồng chí tử thần.
Rượu quá tam tuần, Liên Kiều cũng
thấy hơi say, vỗ vỗ cái bụng đã no nê, nàng đứng lên nhìn Y Mã và Tiểu Đức tử,
khoát tay nói: “Ta no rồi, ta đi ngủ, các ngươi thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi nghĩ
ngơi đi”.
Nói xong liền xoay người đi lên
phòng ngủ ở lầu hai, ngã đầu xuống liền ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, sương rơi
càng nặng, côn trùng bên ngoài phòng ti tỉ kêu to, ánh trăng như mặt nước phủ
xuống, đêm yên tĩnh chứa đựng biết bao điều thần bí mà con người chưa biết được.
Đột nhiên một thân ảnh chợt hiện lên, tiến vào y quán, tránh thoát tất cả cung
nữ thái giám đang ngủ ngoài đại đường, lặng lẽ nhảy lên phòng ngủ lầu hai, mà
không ai phát hiện…
Ánh trăng xuyên quan màn cửa sổ
bằng lụa mỏng chiếu đến bên giường, bên trong màn là nhân nhi đang ngủ say,
trong mộng giống như đang có người nhẹ nhàng lay động nàng, hơn nữa càng ngày
càng thiếu kiên nhẫn, lực tay rất lớn, càng lay càng mạnh, Liên Kiều rốt cục cũng
bị lay cho tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
“A…” không đợi nàng kêu ra tiếng,
người nọ liền bịt kín miệng nàng.
“Điệp Tiên, là ta” Người nọ mặt
ẩn dưới ánh trăng, khuất sáng nên che mất không thấy được hắn là cái dạng gì.
Lại là Điệp Tiên, tên này nàng
đã nghe được lần thứ hai. Mà người này là ai? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại đến
tìm nàng? Lấy lại bình tỉnh, Liên Kiều quyết định tạm thời bất động thanh sắc,
nhìn xem hắn định làm gì.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nàng thản nhiên hỏi.
Người nọ cười ta: “Ngươi không
phải vui vẻ đến quên mất tình nhân của mình chứ?” Nói xong lại hướng ngực nàng
vươn ma trảo*. (Yu: * bàn tay)
Liên Kiều nhíu mày, lắc mình
tránh đi: “Làm gì vậy?”
Người nọ hơi sửng sốt, cũng
không hờn giận nói: “Sao? Nghĩ có hoàng đế là chỗ dựa cho ngươi nên bắt đầu tự
cao tự đại trước mặt gia? Nói cho ngươi biết nếu dám làm hỏng chuyện của đại
nhân thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”
Liên Kiều thầm kinh hãi, nhận
thấy thân phận giữa kí chủ của mình và người này lúc trước nhất định không đơn
giản, hơn nữa nghe ra ý từ trong lời nói của người này, sau lưng bọn họ nhất định
còn có một tổ chức khổng lồ nữa, mà nàng chỉ là một kẻ tiểu tốt thôi.
Nghĩ thế, nàng cố ý mềm giọng,
xuôi theo hắn mà nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, chỉ là thân thể ta không tiện,
ngươi đừng nghi thần nghi quỷ. Ngươi khoan dung cho ta một chút đi.”
Người nọ nghe Liên Kiều nói vậy
thần sắc mới dịu xuống: “Biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, đại nhân rất vừa
lòng, làm sao không nói tốt cho ngươi chứ. Đúng rồi, bốn tháng trước ngươi vì
sao lại đột nhiên mất tích? Trong khoảng thời gian đ ngươi đi đâu vậy? Mà y thuật
cao minh này ngươi học được từ đâu? Đại nhân cũng chưa từng nói ngươi có y thuật.”
Đầu óc Liên Kiều lập tức lơ
mơ, may nhờ ánh trăng bị mây che khuất, nếu không sẽ nhận ra thần sắc nàng đang
vô cùng kinh hoảng. Nuốt nuốt nước miếng, Liên Kiều cố trấn định: “Đây là bí mật
của ta và đại nhân, sao có thể tuỳ tiện nói ra, đai nhân làm vậy tất có chủ ý.”
Người nọ bình tỉnh nhìn nàng,
nghĩ mỗi người trong tổ chức đều một tay đại nhân dạy dỗ, tuy rằng đều vì đại
nhân mà làm việc nhưng chi tiết về mỗi người chỉ có đại nhân là rõ ràng, người
bên ngoài không hỏi được, cũng không hỏi, Liên Kiều trách như vậy thật cũng doạ
được hắn.
Vì thế giọng nói của hắn càng
trở nên lạnh lùng hơn: “Đại nhân đã an bài, ta tự cũng sẽ không hỏi đến nhưng vật
đại nhân cần, ngươi phải có được càng sớm càng tốt, nếu không…” hắn cười nham
hiểm, quay người ẩn vào bóng đêm, tựa như ma quỷ.
Liên Kiều ngơ ngác nhìn người
nọ rời đi, một lúc lâu sau tiếng tim đập mới quay trở lại như bình thường.
Không cần nghĩ nhiều, nàng tin rằng thân thể này từng là gián điệp, người nọ
chính là người liên hệ, người gọi là Đại nhân hẳn là người đứng sau điều khiển.
Nhưng trước khi đi hắn nói nàng phải trộm vật gì đó, thật ra vật gì đây? Hơn nữa
xem ra thứ này là ở trong hoàng cung. Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện
này nàng tin những tháng ngày sau của nàng rất khó qua nha. Nhưng đối với vấn đề
này nàng không biết gì cả, phải tự cứu mình như thế nào đây, nàng thật sự không
nghĩ ra biện pháp nào giải quyết nguy cơ trước mắt.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một
người, một người cũng quen biết với Điệp tiên, hắn có thể giúp nàng giải toả bí
ẩn này.
Liên Kiều lăn qua lộn lại
không ngủ được cả đêm, sáng sớm hai mắt như mắt gấu mèo từ trên lầu đi xuống doạ
Tiểu Đức tử đang quét rác muốn thét lên.
“Liên cô nương, người làm sao
vậy? Sắc mặt kém quá”. Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Buổi tối ngươi
nói mớ kêu gà gọi mèo đến Phật còn bị ngươi đánh thức nữa là.”
Tiểu Đức tử gãi gãi đầu, vẻ mặt
uỷ khuất nói: “Ta nói mớ đến trên lầu hai còn nghe thấy sao? Không thể nào, sao
trước kia không ai nói ta nghe?”
Liên Kiều ra vẻ đồng tình vỗ vỗ
vai hắn chậm rãi nói: “Chấp nhận số phận đi, đó là do mọi người thượng cảm
ngươi a.” Nàng lắc lắc đầu ra khỏi y quán để lại hắn ngơ ngơ ngác ngác giật tóc
Mục Sa Tu Hạ có phủ đệ của
mình, không ở trong hoàng cung, ký ức buổi tối rồi người nọ đến và đi như gió,
cùng với vị đại nhân thần thông quản đại phía sau bức màn kia nữa, nói không chừng
hoàng cung này nơi nơi đều có cơ sở ngầm của bọn họ. Nếu nàng lỗ mãng đi tìm
thái tử sẽ đả thảo kinh xà, gợi lên sự nghi ngờ của họ. Xem ra chỉ có đi từng
bước tính từng bước, Mục Sa Tu Hạ luôn có cơ hội gặp mặt mà, trước mắt người nọ
cũng sẽ không vội vả bức nàng đem đồ vật gì đó giao ra đâu, tạm thời coi như cũng
được an toàn.
Buông lỏng gánh nặng trong
lòng, buổi sáng nàng đi xem bệnh tình của lão hoàng đế, cho hắn uống thuốc, lại
cho giúp hắn thư thư phục phục hoả quán** (**: giác hơi đó mà =x=) , hầu hạ hắn
ngủ xong mới trở lại y quán ăn cơm. Cơm nước xong lại chạy ra ngoài y quán đem
dược liệu ra tập trung phân loại cho tốt xong rồi lại hướng tới cung điện.
Đi ngang qua phố xá thành
đông, Liên Kiều không nén được lại đi tới hướng đám đông, trên đường cái có bán
điểm tâm bánh ngọt, bán đồ cổ sứ, son bột nước, còn có làm xiếc hát rong, rất
náo nhiệt.
Trên đường có vẻ có rất nhiều
người quen biết với nàng, từ xa thấy nàng đã gật đầu thăm hỏi, lễ phép bảo trì
khoảng cách nhất định với nàng, không dám tiến lên quấy nhiễu nàng. Những người
này quả thực rất đáng mến.
Đột nhiên Liên Kiều quét ánh mắt
qua cửa sổ lầu hai của một tửu lâu liền nhìn thấy có một bóng người quen thuộc.
Nàng không tự chủ được liền đi vào tửu lâu kia, lặng lẽ tiến lên lầu hai.
“Mạc y đại thẩm, ngươi thật là
giàu có a? Mỗi ngày đều đi tiệm ăn, chỉ cho huynh đệ con đường phát tài đi
nha.”
“Cái gì mà đường phát tài, ta
có được những đồng tiền nay cũng cực kỳ nguy hiểm đó nha, ngươi cho là dễ có vậy
sao?”
“Gì mà nguy hiểm? Không phải
là ngươi đi giết người chứ?”
“Còn thú vị hơn cả giết người.
Là diệt tộc, tộc Ngạc Lỗ ngoại trừ Đạt Cách Lỗ và hai người phụ nữ ra, còn lại
những người khác đều chết hết.” Tiếng nói rõ ràng đã đè thấp xuống nhưng Liên
Kiều vẫn nghe thấy được.
“Tiền này?”
“Là ta đem tin tức bán cho một
người.”
“hắc hắc hắc…”
Liên Kiều tức giận đến phát
run, tay nắm chặt lại đến nỗi các khớp ngón tay kêu lên răn rắc. Quay người lại,
nàng bước ra khỏi tửu lâu, mặt lạnh lùng phân phó Tiểu Đức tử: “Điều tra nữ
nhân trên lầu kia cho ta, ta muốn biết chổ ở của bà ta, đừng để ả trốn thoát.”
Nguyên lại Ngạc lỗ tộc diệt
vong là do bà ta bán tin tức, đem chổ ẩn thân của Ngạc lỗ tộc nói cho Huyết
thái tử, bởi vậy mới nhận được kết cục bi thảm – toàn bộ chết thảm. Mục Sát Tu
Hạ thật đáng giận, việc này liên luỵ tới hai tộc, lợi ích hai quốc gia, chính
trị xung đột, hắn không hề nghĩ tới việc này. Chiến tranh từ xưa đến nay vồn
không hề gián đoạn, chiến tranh tồn tại là tất nhiên, nhưng bà mụ này thật vô sỉ,
vì chút ít tư lợi lại có thể không màng đến trăm ngàn tính mạng, thử hỏi sao
không khiến người ta tức giận. Người như thế chết một vạn lần cũng không giải
được nỗi hận này.
Liên Kiều tự nhận mình vô lực
chống lại Mục Sát Tu hạ, nhưng cừu hận của Tô Lạp và Đằng Triệt không ít cũng
nên trút bỏ. Giờ đã có bà mụ này dùng để bái tế vong hồn người tộc Ngạc Lỗ.
Nàng là người có thù tất báo. (Yu: me too =.\=)
Yu: lẽ ra chương này có từ thứ
6 tuần trước rồi nhưng Yu bệnh nên ko beta nổi, hux hux, mọi ng thông cảm hén
Chương 14: Cung yến
Không biết Tiểu Đức Tử sử dụng
biện pháp gì mà ngày hôm sau Mạc Y liền bị giam vào nhà tù, Tên tiểu tử này
thông minh, rất giỏi sát ngôn quan sắc (*Cào: nghe là hiểu được liền), nàng chỉ
nói một câu như vậy hắn liền ngầm hiểu, không hổ là đã sống trong hoàng cung hỗn
loạn ngập tràn hiểm ác này từ nhỏ.
Liên Kiều suy nghĩ xem nên khi
nào thì nói chuyện này cho mẹ con Tô Lạp nghe xem họ có ý tứ gì.Muốn tra tấn tiện
n
hân kia hay là cho ả chết thì
tuỳ, dù sao đây cũng là cừu hận của họ.
Nhiều ngày qua, bệnh phong thấp
của Hoàng đế đã tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt. Sau lại đột nhiên muốn
chuẩn bị đại yến quần thần. Chắc là muốn cho bọn quan lại biết Hoàng đế hắn
thân thể vẫn cường tráng, để tất cả những ý niệm bát nháo trong đầu họ đều phải
thu hồi, ai còn muốn có chút hành động khác người thì để ý xem chừng đầu mình
chuyển nh
Trong ngày tổ chức cung yến,
trong cung xuất hiện rất nhiều gương mặt. Aiz, trong cung lại được nhìn thấy
nhiều người như vậy, ngoại trừ Hoàng đế thì thấy được nam nhân bên ngoài quả thật
như là trăm năm kỳ quan khó gặp. Y quán bên ngoài xem như đã xong, Liên Kiều mệt
đến nỗi cả người xụi lơ mà còn phải quay vào cung. Dọc theo đường đi thấy không
ít quan to, quý nhân, phu nhân, thiên kim, Liên Kiều cũng không quen những người
này nhưng bọn họ lại giống như đã quen biết nàng, nhìn thấy nàng đều gật đầu mỉm
cười, khoa trương chút còn đứng lại khom mình hành lễ.
Liên Kiều cả người suy yếu gật
đầu đáp lại.
Trở lại thái y viện, Tiểu Đức
tử cùng Y mã nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy mẹ liền nhào đến.
“Cô nãi nãi của ta ơi, ngài cuối
cùng cũng trở lại. Hoàng thượng phái Phú công công đến đây thúc giục vài lần,
ngài nếu không trở về chúng ta thế nào cũng phải gấp đến độ muốn thắt cổ chết
đi.” Tiểu Đức tử khoa trương nói.
“Hoàng thượng tìm ta làm gì chứ?
Buổi sáng không phải ta đã xem bệnh qua cho hắn rồi sao? Chẳng lẽ lại phát bệnh?”
Liên Kiều không cho là đúng, quay qua nằm lên trường kỉ chuẩn bị ngủ một chút,
Y mã một phen che miệng nàng lại.
“Cô nãi nãi của ta ơi không được
nói như vậy, ngài cẩn thận mồm miệng kẻo tai vách mạch rừng.” Tiểu cung nữ khẩn
trương nhìn xung quanh, Liên Kiều cười nhạt, lại bị Y mã kéo đứng lên, gắt gao
kéo nàng lên lầu hai, đẩy nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, khí lực vô cùng lớn.
“Thời gian không còn kịp nữa rồi,
ngài đừng trách Y mã thô lỗ, Phú công công cứ thúc giục như thế này ngài sẽ
không đủ thời gian để xem lại cách ăn mặc.” Y mã vừa nói, một bên xoay khởi gắp
lên một cục than bên cạnh đưa lên đầu nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Liên Kiều
khẩn trương kêu lên, trốn vào bên cạnh, Tiểu cô nương này bình thường văn văn tĩnh
tĩnh, không nghĩ tới nàng lại hung hãn như vậy.
Y mã tức giận nói: “Vấn tóc.”
Cái gọi là vấn tóc, kỳ thật là
gắp than đốt nóng rồi quấn lấy tóc nàng để uốn tóc lại, quấn sát lại dùng sức
nóng của than tạo thành từng lọn tóc lớn như song dợn, nói thực ra những người ở
đây từ quần áo đến cách ăn mặc giống với khuynh hướng của người Trung Đông. Rất
nhiều thiên kim nhà giào đều có mái tóc uốn cong thành lọn sóng như thế này,
cài thêm trân châu m não làm đồ trang sức. Nhưng vì cái gì nàng là cấp trên của
họ mà cũng không được cự tuyệt a?
“Không được”. Y mã ngữ khí
kiên định không cho phép người khác cãi lại, một phen túm trụ nàng lại rồi tiếp
tục gắp thang.
“A” một tiếng hét thảm thiết
phát ra từ viện thái y, người nghe thấy cũng muốn không chịu nỗi.
Chuẩn bị xong Liên Kiều bước
xuống tiền sảnh của y quán, Tiểu Đức tử đang đứng đợi ở cầu thang miệng há hốc
kinh ngạc nhìn người đang bước xuống, từng giọt từng giọt nước miếng rơi xuống.
Mái tóc dài đen bóng được uốn
cong tán quanh thân đầy vẻ phong tình vạn chủng, giữa tráng rủ xuống một viên
đá màu màu đỏ hoà cùng chuỗi đá mắt mèo màu hoàng kim xuyến vào nhau thành một
món đồ trang sức lấp lánh, mày liễu mắt to toả ra ánh sáng mê người như mang
theo ẩn tình, hàng mi cong dày dính kim phấn, mỗi cái chớp mắt là khiến người
ta hồn xiêu phách lạc. Chóp mũi thẳng, đôi môi anh đào đỏ tươi gợi cảm, giống
như đang chờ đợi người hữu duyên đến hái. Lễ phục chia hai đoạn, phần thân áo
màu vàng ngắn bó sát người lộ ra cái rốn đáng yêu được cẩn một viên rubi lên,
thân áo bó sát làm lộ ra vòng ngực tròn đầy đặn,hạ thân là làn váy thướt tha được
thêu hoa hồng quanh hông, theo bên hông phải là một chuỗi kim linh đáng yêu
khéo léo được buông lơi xuống, từng bước đi là từng tiếng lay động của kim linh
khiến mọi ánh mắt đều dõi theo nàng, đẹp đến bức người.
“Cô, cô nương, đẹp quá!” Đứng
cả nữa ngày Tiểu Đức tử mới thoáng phục hồi lại tinh thần, chật vật chà xát
khoé miệng đang đầy nước miếng. (*Cào:moá ơi, anh là thái giám mà cũng…)
Liên Kiều buồn bực nhìn mái
tóc bị cuộn lại như lò xo không khác gì với sợi dây điện, tiếc thương cho mái
tóc đen thẳng mượt mềm mại của mình nàng chỉ biết than thở. Sau lại căm giận trừng
nhìn Y mã, giận dữ nói: “Không phải là Hoàng đế gọi đến thôi sao, gì chứ, sao lại
biến ta thành như kỹ nữ?”
Y mã nhìn nàng với ánh mắt vô
vọng: “Cô nương như thế nào còn không hiểu được, Hoàng thượng đây là mời ngài
đi tham gia đại yến sao có thể tuỳ tiện như trước được, không trang điểm một
chút chẳng phải là thất lễ sao?”
“Cái này gọi là trang điểm một
chút?” Liên kiều thu lại mớ tóc quăn của nàng lên, vẻ mặt kích động hỏi mà
trong lòng đau muốn chết.
“Được lắm, được lắm mà, Phú
công công lập tức tới đây ngay, ngài nghĩ muốn làmcho tóc thẳng cũng không còn
kịp rồi. Ngài ráng chịu đựng đêm nay thôi, xong rồi trở lại ta lập tức làm thẳng
lại, được không?” Y mã không còn cách nào khách chỉ có thể dùng âm thanh mềm mại
dỗ cô.
“Thật sao?” Liên Kiều bán tín
bán nghi.
“Liên cô nương đã trở lại
sao?” Đang lúc nói Phú công công nâng một thân béo tròn xuất hiện ở ngoài cửa lớn
thái y viện.
Tiểu Đức tử lập tức tươi cười:
“Đã trở lại, đã trở lại, có thể đi được rồi công công a.” Nói xong cùng Y mã
hai người ba chân bốn cẳng đẩy Liên Kiều ra cửa. Nàng oán hận quay đầu trừng mắt
nhìn hai người bọn họ, không ngờ hai người này còn dám đứng ở hai bên cửa phất
tay với nàng nói: “Đi vui vẻ a.”
Bụng bị từng đợt gió đêm thổi
trúng làm dạ dày co rút, loại quần áo quỷ quái này ai thiết kế không biết, quả
thực nữ nhân khoẻ mạnh cũng muốn bóp nghẹt chết a.
Liên Kiều chầm chậm tiến vào
nơi có ánh đèn sáng rực. Đại điện trang hoàng rực rỡ, những tiếng người ồn ào lại
chợt im lặng, tất cả đều ngơ ngác nhìn nàng mang theo hào quang toả ra lấp lánh
tươi đẹp đến trong suốt bước vào, ở nơi nào đó có tiếng chén bát rơi xuống
nhưng mọi người vẫn như cũ không nghe thấy gì chỉ có ánh mắt si ngốc nhìn nàng.
Đi trên thảm đỏ thật dài, nàng
coi thường ánh mắt của chúng nam tử đang nhìn nàng mà thèm nhỏ dãi, đi thẳng một
đường đến dưới ngai vàng của Hoàng đế hành lễ: “Liên Kiều khấu kiến Hoàng thượng,
Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng thượng ngồi nhìn Liên Kiều
một thân trang phục xinh đẹp mê người đến quên kêu nàng đứng lên, bên cạnh Phú
công công thấy không được lập tức ho khan vài tiếng mới gọi được thần trí Hoàng
thượng trở về, cười cười chính mình đã thất thố: “Ha hả, Liên thái y quả thực
làm cho trẫm không thể tin được, ha ha ha, bình thân bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Liên Kiều
ôn nhu đứng dậy, nâng mắt nhìn lên lại thấy một khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt lạnh
tanh là Mục Sa Tu Hạ.
Nàng cười: “Thái tử, buổi tối
tốt lành.”
Không nghĩ tới Mục Sa Tu Hạ
ánh mắt thản nhiên quét về phía trong điện, như không nhìn thấy nàng. Liên Kiều
bĩu môi, nhún nhún vai, tránh qua một bên. Trông cậy vào khối băng này có phản ứng
chắc trời đổ mưa
Trong chốc lát, Hoàng đế lên
tiếng: “Trẫm hôm nay bãi yến, các vị công thần chắc cũng biết vì sao.”
Trong điện im lặng đến lá rụng
cũng có thể nghe, một nam tử trung niên bước ra từng bước cất cao giọng nói:
“Thánh thượng ngày gần đây long thể ngày càng an khang, thật đáng mừng, thần
xin vui mừng cùng Thánh thượng.”
Hắn vừa nói xong tất cả mọi
người như là đã tập luyện tốt từ trước đồng loạt quỳ xuống cùng kêu lên: “Hoàng
thượng long thể khoẻ mạnh, vận mệnh của Cách Tát quốc hưng thịnh.”
Lão Hoàng đế mặt mày hồng hào
trông rất là cao hứng, khoát tay cho mọi người bình thân: “Bệnh của Trẫm có thể
khỏi nhanh như vậy nên rất cao hứng, đây đều là công lao của một người. Hôm
nay, Trẫm mời các vị chư thần đến chính là muốn mọi người biết được ân nhân cứu
mạng của Trẫm.”
Đột nhiên như ánh đèn lập tức
chiếu thẳng lên người Liên Kiều, ánh mắt mọi người tựa như đèn pha cùng nhau
toàn bộ tụ trên người nàng, đang nghĩ muốn lấy một ít thức ăn giờ lại trơ mắt
nhìn tình huống xảy ra như vậy, Liên Kiều nghĩ may mắn là mình chưa kịp làm.
Làm trang thục nữ là sở trường
của nàng, vừa mỉm cười vừa nghiêng đầu lại vừa phải lộ ra ánh mắt xấu hổ khiêm
tốn nhận những ánh mắt chú mục vào mình của mọi người.”
“Liên Kiều, Liên thái y.” Lão
hoàng đế dùng hết mười phần khí lực điểm danh nàng.
Liên Kiều đứng lên hành lễ:
“Thần vì Thánh thượng giải quyết ưu phiền, cũng là tâm nguyện của dân chúng
trong thiên hạ, Liên Kiều chỉ may mắn mà thôi, Hoàng Thượng đừng khen thần như
vậy.”
“Ha ha ha, Liên thái y thật sự
là quá mức khiêm tốn, thử hỏi cả nước có ai có thể so sánh với Liên thái y diệu
thủ hồi xuân đâu.”
“Đúng vậy, Liên thái y không
chỉ có y thuật cao minh, cả người cũng thật sự là làm cho toàn đại điện phải
kinh diễm a.” Ngồi ở phía bên phải Hoàng đế Thượng phi ôn nhu mở miệng, cách
nói chuyện cũng không làm mất đi phẩm cách là nữ nhân của hoàng đế, đôi mắt đẹp
nhìn chằm chằm vào Liên Kiều, sợ nổi bật bị đoạt đi nên ngoài miệng mặc dù ca
ngợi nàng nhưng trong lòng thì ghen tị đến chết.
Liên Kiều mỉm cười thản nhiên
trả lời: “Liên Kiều chỉ là một thôn phụ lỗ mãng, tướng mạo bình thường, không
làm cho các vịhét bỏ đã nên vui mừng rồi, Thượng phi mới là ngôi sao sáng như
ngọc, dung mạo còn tuyệt thế hơn so với thiên tiên a.”
Mộ phen tán dương đã làm cho
Thượng phi cười đến run rẩy cả người: “Liên thái y sao có thê nói vậy.”
Người lại quay qua nhìn Hoàng
thượng nũng nịu nói: “Hoàng thượng hôm nay đại yến quần thần Mặc Đại xin nhảy một
đoạn khổng tước vũ trợ hứng cho Hoàng thượng, được không?”
Lão hoàng đế cười đến mị mắt:
“Khó có được ái phi có nhã hứng như vậy, vậy làm phiền ái phi.”
m nhạc vang lên, Mặc Đại thượng
phi liếc mắt cho Lão hoàng đế một cái mị nhãn, một làn gió thơm bay qua người
đã đi tới chính điện.