Y nữ xuân thu - Chương 09 - 10

Chương 9: Tồi Hoa

Ba ngày sau, người đi tìm dược
cũng đã trở về, Liên Kiều cẩn thận phân biệt Long đảm thảo. Nàng đem cách điều
chế dược nói cho những thầy thuốc ở đây biết hết không bỏ sót điều gì. Sau đó
đem dược cho Trát Nhân Tây uống. Huyết thái tử lo lắng Vương đệ bị đầu độc nên
bắt Liên Kiều uống trước một ngụm, nữa giờ sau xem nàng có phản ứng gì không mới
sai người đem tới cho đệ đệ h

n. Hết thảy đều thuận lợi, một
tuần sau mắt Trát Nhân Tây không đau nữa, hai tuần kế tiếp ế màng chậm rãi phai
nhạt. Một tháng sau mắt Trát Nhân Tây đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Lúc này, sự câm thù của Huyết
thái tử đối với nàng cũng dần biến mất, Liên Kiều tự do nhưng vẫn chịu khống chế,
chỉ là không còn những thị vệ đi theo nữa, nàng có thể tự do hành động trong phạm
vi nhỏ. Một hôm, Liên Kiều lấy can đảm hỏi Huyết thái tử: “Có thể cho ta nước để
tắm không? Cả người bốc mùi. Nàng cười khổ.

Từ khi bị bắt đến đây nàng
chưa bao giờ được tắm rửa thoải mái, tuy rằng sa mạc rất khô ráo nhưng ban ngày
nóng bức khiến nàng có cử động hay không cũng đầy mồ hôi, nếu không tắm rửa thì
người nàng hôi mốc lên luôn. Thật ra cũng đã nhiều ngày nay nàng cảm nhận được
trên người mình có một cỗ mũi khó ngửi rồi.

Khuôn mặt Huyết thái tử ngay cả
nâng lên cũng không thèm, một lòng chăm chăm nhìn vào cuốn sách, giống như
không phát hiện nàng đang đứng trong phòng vậy.

Thật lâu cũng không nhận được
câu trả lời của đối phương, Liên Kiều không muốn ngây ngốc đứng chờ đợi nữa,
nàng quay người lại đi ra ngoài. Không nghĩ tới buổi tối lại có một nữ nhân đến
hầu nàng đi tắm rửa. Điều này làm Liên Kiều thụ sủng nhược kinh, nàng biết rõ
nước ở sa mạc có thể sánh ngang với vàng, rất là quí hiếm, uống cũng không đủ
dùng mà lấy tắm rửa quả thực để người khác biết được thể nào nàng cũng bị mang
ra chém. Nàng vốn không trông cậy Huyết thái tử sẽ thuận theo yêu cầu cho nàng
tắm rửa, không nghĩ tới hắn đồng ý với nàng.

Nữ hầu mang nàng đến trước một
gian phòng nhỏ rồi dừng lại, nói: “Liên cô nương, thỉnh, nô tỳ sẽ đứng bên
ngoài chờ, có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Đẩy cửa ra, sương mù giăng đầy
phòng, bước qua bình phong, lọt vào tầm mắt nàng là một tiểu đàm đang bốc hơi.
Da! Đây là ôn tuyền mà, địa chất ở đây thật kỳ quái, sa mạc lại có ôn tuyền.

Liên Kiều lập tức cởi bỏ y phục
trên người, nhanh tiến vào ôn tuyền, chổ này có thể chứa được hai người a, một
cảm giác vui sướng nháy mắt đã vây quanh nàng. Dòng nước ấm áp nhanh làm từng lỗ
chân lông trên người nàng giãn ra, lâu rồi làn da trắng mịn của nàng mới được
thông khí, được hô hấp. Liên Kiều thoải mái rên rỉ, từ khi đi vào không gian
này nàng mới cảm thấy thống khoái như vậy.

Tắm ở ôn tuyền này miết sinh
ra nghiện, Liên Kiều mỗi ngày đều đến đây tắm một lần, có khi còn mang theo Tô
Lạp cùng đi, mà Huyết thái tử cũng không tỏ vẻ gì, tựa như ngầm đồng ý cho hành
vi của nàng.

Tối hôm nay, Liên Kiều lại
cùng Tô Lạp đến ôn tuyền. Mấy ngày nay, Liên Kiều dùng gừng phối hợp với liệu
pháp mát sa ở ôn tuyền nên vết sẹo trên gương mặt của Tô Lạp cũng mờ dần, những
vết thương nhỏ không còn thấy nữa. Tô Lạp rất vui, dù sao cũng là một tiểu cô
nương mặc dù là phạm nhân bị nhốt nhưng thích cái đẹp thì có tăng chứ không giảm.

Liên Kiều động tác nhanh lẹ, tắm
xong mặc quần áo vào liền bước ra ngoài ngồi ở cửa chờ Tô Lạp. Từng đợt gió thổi
làm sợi tóc nàng bay bay, bốn bề im lặng ngoại trừ tiếng gióòn âm thanh nào
khác. Một vòng ánh trăng sáng cao cao, yêu mị chiếu trên mặt đất nhuộm một màu
sương trắng. Nhắm mắt lại nàng cảm nhận sự phong hoa tuyệt mỹ của sa mạc, Trước
đây nàng cũng giống như hôm nay ngồi trước cửa vui vui sướng sướng, haiz, giờ
đây, chỉ nói thế sự vô thường.

Bổng nhiên ngửi được mùi hương
cỏ xanh thoang thoảng, sau đó là cảm giác áp bách chậm rãi đi tới bên nàng.
Liên Kiều kinh sợ mở mắt ra, sương trắng trên mặt đất chiếu rọi lên một đôi
giày màu trắng bạc, một bộ trường bào màu trắng với những đường viền thêu tinh
tế, một đôi mắt băng lam thâm thuý.

Liên Kiều liền đứng lên: “Thái
tử?” Hắn vì sao đột nhiên lại ở đây? Trong đầu nàng liền hiện ra hàng trăm ngàn
nghi vấn, bỗng nhiên nghĩ đến Tô Lạp còn đang tắm rửa bên trong, tên sắc ma này
sẽ không đi về phía này chứ. Liên Kiều không tự chủ được liền lui về phía sau
theo bản băng dùng thân mình ngăn trước cửa.

Huyết thái tử liếc mắt nhìn
nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Tránh ra”.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, oán hận
trừng trừng nhìn hắn, một hồi lâu sau nàng giống như bong bóng xì hơi, hai tay
hạ xuống, ánh mắt ảm đạm, cắn chặt răng nghiêng thân mình tránh ra khỏi cánh cửa.
Nàng không phải phẩm hạnh cao thượng cũng không phải thánh nhân, lại càng không
phải đại hiệp võ công cao cường, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối không chịu nỗi
tổn thương. Nàng không làm được việc hy sinh thân mình vì người khác, càng
không thể một chưởng đánh chết tên ma quỷ trước mặt. Nàng bất lực, cho dù nàng
hy sinh cũng không thể cứu được người bên trong. Nàng không nghĩ vất vả tìm được
vài ngày thoải mái lại đem mình đẩy vào địa ngục như vậy. Huyết thái tử động cơ
rất rõ ràng, hôm nay nếu không tránh ra nàng sẽ là người sống không bằng chết.
Nàng chỉ có thể nói với chính mình là nàng đã cố gắng hết sức.

Huyết thái tử từng bước mở cửa
đi vào, Liên Kiều cố nén nước mắt những vẫn không được, nàng hận chính mình, vì
tư lợi, chỉ nghĩ cho mình, yếu đuối bất tài, không thể cứu được Tô Lạp, lại còn
luôn tìm cớ tự an ủi mình để tránh cắn rứt lương tâm, nàng thật sự là một nữ
nhân không có lương tâm mà.

“Ai? Ngươi là ai, ngươi muốn
làm gì? Ai nha…. Ngươi làm gì…. Liên tỷ, Liên tỷ mau cứu ta… mau tới cứu ta… cứu
ta…ô…”

Liên Kiều không chịu nỗi, hai
tay bịt tai lại chạy đi.

Liên Kiều thở hồng hộc quay về
tù thất, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đằng Triệt một mạch chui đầu vào
chăn trùm kín lại, không kiểm soát được cơ thể đang run rẩy. Nàng thực sự có lỗi
với Tô Lạp, có lỗi với Đằng Triệt tự đáy lòng nàng âm thầm thề, hôm nay Tô Lạp
chịu khổ nhất định sau này phải bắt hắn bồi thường.

Thẳng đến buổi sáng hôm sau,
Tô Lạp vẫn chưa trở về, Liên Kiều có chút nóng nảy, thừa dịp xem bệnh cho Trát
Nhân Tây, nàng lén đi đến chổ của Huyết thái tử, thấy thị vệ cũng không ngăn cản
nàng, thâm chí thông báo một tiếng cũng không có, để nàng trực tiếp đi vào.

Liên Kiều trong lòng nghi hoặc
nhưng không suy nghĩ được nhiều, không ngờ vừa bước vào đã thấy Tô Lạp ngồi
trên ghế tựa cạnh cửa sổ trong phòng. Nhưng căn phòng to như vậy cũng chỉ có một
mình Tô Lạp.

Tô Lạp thấy Liên Kiều ánh mắt
có chút phức tạp sau một lúc lâu mới kêu một tiếng: “Liên tỷ tỷ”.

Liên Kiều cảm thấy thẹn với
lòng, không dám đối mặt với Tô Lạp, khó khăn mở miệng: “Ngươi…có khoẻ không?”

Tô Lạp cười khổ: “Ta không
sao”

Cắn chặt răng, Liên Kiều lấy hết
dũng khí ngẩn đầu nhìn nàng, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tiểu cô nương Tô Lạp
ngây thơ không thấy đâu nữa, thay thế là ánh mắt của một nữ nhi trưởng thành.
Đã xãy ra chuyện gì? Chẳng lẽ… một ý niệm không tốt nảy lên trong đầu Liên Kiều.

“Ngươi sau này định như thế
nào?”

“Còn có thể làm gì?” Tô Lạp
ánh mắt mờ đi nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nhìn bức tường cao cao ngoài kia nói:
“Hắn đâu nói sẽ thú ta.”

Liên Kiều khiếp sợ. Chuyện
đáng sợ nhất đã xãy ra. Nam nhân vô sỉ so với ma quỷ còn ác hơn này, hắn giẫm
lên sinh mệnh, chà đạp tôn nghiêm, đem hết thảy tự tôn của người ta dẫm nát dưới
chân còn muốn theo hắn vẩy đuôi mừng chủ nữa. Nàng thật không hiểu vì sao hắn lại
làm như vậy. Hắn không biết được đó là điều quan trọng nhất của con người sao,
chẳng lẽ nhìn người khác bị chà đạp lên tôn nghiêm, xem người ta như đồ vật muốn
vứt là vứt, như vậy hắn mới cảm thấy vui vẻ cùng khoái cảm được thoả mãn sao?
Quả nhiên là một ác ma biến thái.

Liên Kiều bước đến ôm lấy hai
vai Tô Lạp, nhìn chằm chằm nàng nói từng chữ một: “Là ta sai, là ta hại ngươi,
tối hôm qua ta bỏ chạy, không cứu ngươi, ngươi hận ta đi, hận ta đi.”

Đối với Tô Lạp, thù giết cha,
mối hận diệt tộc sâu nặng như vậy, bất luận như thế nào cũng là hận nhiều hơn
thích. Cho dù nàng ta hận nàng, Liên Kiều cũng không muốn nàng bị cái tên ma quỷ
kia mê hoặc, mỗi ngày suy nghĩ phải ly lòng hắn như thế nào, nếu thật sự là như
vậy, Tô Lạp thà chết còn hơn.

Tô Lạp lắc đầu, khoé miệng trước
sau vẫn cười khổ: “Liên tỷ tỷ, ngươi không cần tự trách, ngươi không sai, dù có
ngươi thì cũng không thay đổi được gì.” Ánh mắt lại buồn bả hướng ra ngoài cửa
sổ: “Ai cũng sẽ không cứu ta.”

Liên Kiều rời mắt khỏi Tô Lạp
bỗng nhiên phát hiện có một bóng người cao lớn đứng cách đó không xa. Mặt không
chút thay đổi, đôi mắt băng lãnh, nhưng khoé miệng lại nhếch lên một tia khinh
miệt cùng châm chọc. Ánh mắt kia như đang nói: “Ngươi so với ta cũng không kém,
vẻ mặt nhu nhược giả vờ lương thiện, tâm cũng tệ giống nhau thôi. So với ta
càng ác hơn.”

Liên Kiều chạy đi, tựa như có
mấy chục con sói ở sau truy đuổi nàng, nàng thầm nghĩ phải chạy, chạy đến khi hết
sức, chạy đến khi ngã xuống, chạy đến khi chết…

Chương 10: Phong thấp

Tô Lạp không thể trở về nữa, cả
đời nàng đã bị nam nhân tà ác kia làm hỏng. Liên Kiều thất tha thất thểu chạy về
tù thất, nhìn thấy Đằng Triệt vẻ mặt chất phát ngồi ở đầu giường mới đột nhiên
nghĩ đến, nàng gần đây chỉ lo lắng cho Tô Lạp rồi trị mắt cho Trát Nhân Tây, lại
xem nhẹ sự tồn tại của Đằng triệt. Nàng đúng là một nữ nhân có số khổ mà, gặp
biến cố lớn đã mất đi trượng phu, mất đi thân nhân vậy mà hiện giờ nữ nhi duy
nhất cũng…Liên Kiều do dự kh ng biết có nên đem chuyện của Tô Lạp nói cho nàng
biết hay không.

Thân thể mệt mõi không chịu được,
Liên Kiều ngã vật lên giường từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn đến vẻ mặt
Đằng Triệt đang ngây ra.

Trong chốc lát nàng lại có cảm
giác có người đến gần nàng, mở mắt ra nhìn thấy Đằng Triệt đang ngồi bên giường
nàng với đôi mắt trũng sâu đầy sầu lo.

Đằng Triệt chậm rãi làm khẩu
hình*, Liên Kiều nhìn một hồi mới hiểu được là nàng đang hỏi Tô Lạp đi đâu.

Một luồng khí tức thương tâm
và đau xót dồn nén về lên mũi, Liên Kiều ngồi dậy, yên lặng nhìn Đằng Triệt, chậm
rãi nói: “Có một việc ngươi có quyền biết nhưng ngươi phải bình tĩnh một chút
nghe ta nói hết, được không?”

Đằng Triệt nhìn nàng, đáy mắt
hiện rõ nỗi sợ hãi nhưng vẫn gật gật đầu yên lặng lắng nghe.

Liên Kiều cúi đầu, suy nghĩ
không biết nên giải thích thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Lạp giờ đã là
người của Huyết Thái tử, nàng… sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn, hắn đồng ý thú
nàng.”

Nói xong, nàng trước sau vẫn
cúi đầu không dám nhìn Đằng Triệt, hơn nữa ngày vẫn không thấy Đằng Triệt có phản
ứng gì, nàng tò mò ngẩn đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Đằng Triệt hai mắt trợn
lên, đôi tròng mắt đục ngầu giăng đầy tơ máu như muốn rớt ra ngoài, hai tay nắm
chặt thành quyền, mu bàn tay nỗi lên một mạt gân xanh, đốt ngón tay tím ngắt, cả
người run rẩy không ngừng. Liên Kiều lo lắng nàng sẽ đi tìm ác quỷ kia, vội
vàng nhào tới ôm chặt lấy thân thể của nàng kéo lại. Liên Kiều không nghĩ Đằng
Triệt lại có sức lực lớn vô cùng, lập tức đã đẩy nàng ngã xuống, rồi đứng lên vẻ
mặt điên cuồng hô to: “Hắn là cố ý, cố ý… hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, giết người
nhiều như vậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định…hắn là ma quỷ, là sài lang thích ăn
tươi nuốt sống người, hắn là ác quỷ đến từ địa ngục…” Đằng Triệt giống như người
điên, la đến khàn cả giọng, thanh âm này càng khiến nàng giống như lệ quỷ đến từ
địa phủ âm u. Có thể do bị kích thích quá mạnh mới khiến nàng mở miệng nói chuyện,
vì từ khi bị nhốt ở đây, Đằng Triệt một câu cũng không nói, Liên Kiều nghĩ nàng
bị mất tiếng nói, vốn định tìm cơ hội chữa trị cho nàng. Hiện tại xem ra không
cần nữa rồi.

“Hắn không buông tha chúng ta,
sẽ không bỏ qua cho chúng ta…” Hai mắt Đằng Triệt đầy sợ hãi nhưng lập tức lại
giống như người bệnh tâm thần cười ha hả: “Hắn cả đời này đừng hòng nghĩ đến,
ha ha ha…đời này đừng hòng nghĩ đến, ta sẽ không để hắn thực hiện được, ha ha
ha ha..ha ha..”

Tiếng cười của nàng cực kỳ giống
với tiếng khóc của trẻ con, Liên Kiều cùng nàng sống ở đây nghe được lông cũng
dựng đứng cả lên. Bất quá lúc Đằng triệt điên điên khùng khùng, thanh âm đứt
quãng tê rống lên, như vậy nàng mới hiểu được một điều quan trọng, một tin tức
cực kỳ quan trọng. Trong tay Đằng Triệt có vật mà Huyết thái tử cần nên vì việc
này mà hắn mới diệt cả tộc Ngạc lỗ. Như vậy Huyết thái tử đối với Tô Lạp sở tác
sở vi…nàng không còn dám nghĩ tới nữa.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên
qua ngọn cây chiếu vào phòng, chiếu thẳng lên mặt Liên Kiều, nàng liền tỉnh,
nàng không biết Đằng Triệt khi nào thì ngừng cũng không biết khi nào mình ngủ,
tỉnh lại chỉ thấy cả người đều đau, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Mệt mõi đứng lên, thấy Đằng
Triệt nằm trên giường không biết là đang ngủ hay giả vờ ngủ, tóm lại là đang nhắm
mắt, haiz. Nàng đẩy cửa rồi đi ra ngoài, không ai ngăn chặn nàng. Nàng giống
như cô hồn bước đi thoátã đến nơi của Tô Lạp lúc nào không hay, nhưng cũng chỉ
đứng bên ngoài không dám đi vào.

Đứng một hồi, Liên Kiều cảm thấy
như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cho dù gặp mặt cũng không biết nên nói gì.
Xoay người đi lại bị một âm thanh tinh tế mà ôn nhu gọi lại.

“Liên cô nương, chủ tử gọi người
vào.” Cất tiếng gọi nàng là một tiểu cô nương với gương mặt thanh tú, so với Tô
Lạp cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

“Chủ tử?” Liên Kiều nghi ngờ hỏi
lại.

“Đúng vậy, chủ tử phân phó ta
thấy Liên cô nương đến nhất định phải lễ phép”. Tiểu nha đầu này nói chuyện
lanh lợi nhu thuận như vậy làm người ta rất thích.

Đi theo tiểu cô nương vào bên
trong, thấy Tô Lạp ngồi trên mép giường, thần sách thật bình tĩnh. Liên Kiều đi
qua nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng.

Tô Lạp ngẩn đầu nhìn nàng thản
nhiên cười.

Liên Kiều có chút hoa mắt,
phát hiện Tô Lạp đúng thật là một nữ tử xinh đẹp.

“Mục Sa Tu Hạ, đó là tên của hắn,
ngày đó hắn nói cho ta biết.”Tô Lạp thản nhiên nói, khoé miệng ẩn ẩn hàm chứa nụ
cười, “ Hoá ra tên của hắn nghe hay như vậy.”

Liên Kiều nhẹ nhàng nắm lấy
bàn tay Tô Lạp, nắm chắt bàn tay nàng, “Hắn đối đãi với ngươi có tốt không?”

Tô Lạp gật gật đầu, trên mặt một
thoáng ửng hồng.

“Hắn nói hai ngày nữa mang ta
về kinh, hắn muốn phụ hoàng gặp ta.” Nói ra lời này trong mắt Tô Lạp hiện rõ
khát khao.

Xem ra Tô Lạp không hiểu được
ý đồ của hắn, mà không hay biết gì cũng không phải là việc xấu, chỉ sợ mộng thì
một ngày nào đó cũng phải tỉnh.

Hai ngày sau quả nhiên theo
như lời Tô Lạp nói, Huyết thái tử phải về kinh. Trát Nhân Tây, Tô Lạp, Đằng triệt,
thậm chí Liên Kiều cũng bị dẫn về. Đi về thượng kinh đường cũng không xa, hai
ngày sau là tới nơi. Vào thành một lúc, Liên Kiều phát hiện nơi đây rộng lớn vô
cùng, thành thị phồn vinh, một chút cũng không thấy cảnh sa mạc tiêu điều. Một
con sông lớn xuyên qua toàn bộ thành thị, mọi người ở đây gọi nó là Thuỷ Tinh hải,
thật ra đây là một trong ba lưu vực sông lớn nhất ở đây. Ngoài thành còn có mấy
nhánh sông vòng quanh tường thành, hình thành hàng rà thành tự nhiên. Một toà
thành nằm giữa sa mạc lớn như một mảnh ốc đảo, cây cỏ tốt tươi, phong cảnh động
lòng người, dân cư phần tập trung phần đông, phồn vinh hưng thịnh, đây là thủ
đô của Cách Tát quốc.

Mục Sa Tu Hạ đem Tô Lạp và Đằng
Triệt bố trí ở phủ đệ của mình, không biết vì sao lại đem Liên Kiều mang vào
cung. Đưa nàng cho một nữ quan rồi cứ thế mà vỗ vỗ mông bỏ chạy.

Liên Kiều bị an bài giúp việc ở
Tịnh đình uyển, thường ngày làm công việc dọn dẹp quét tước vệ sinh, tuy rằng đối
với người khác nàng là dị tộc rất đáng khả nghi, nhưng nàng là do thái tử mang
về nên cũng chỉ có thể nói năng thận trọng hơn, không dám hỏi han gì, như vậy
nàng cũng thanh tĩnh được phần nào. Nhưng nàng đối với tương lai mờ mịt, không
biết mình có thể cứ như vậy mà làm cung nữ, an an ổn ổn sống cuộc đời còn lại đến
khi chết thì không chừng có thể trở lại thế giới cũ. Nghĩ như vậy Liên Kiều cũng
không vì mỗi ngày lập lại một cách đơn điệu mà cảm thấy đơn điệu, ngược lại còn
thật sự nghiêm túc vui vẻ mà sống. Trong cung có vài cung nhân sinh bệnh nhưng
không mời được thái y chữa bệnh, nàng cũng giúp đỡ bọn họ chữa trị, cũng chữa
được cho nhiều người mắc bệnh mãn tính nên mọi người dần dần cũng không hề bài
xích nàng nữa, ngược lại lại càng ngày càng thích nàng, nàng ở trong cung quan
hệ với mọi người cũng ngày càng tốt hơn.

Bỗng một hôm, có hai người mặc
áo bào đen, chân mang giày ủng màu nâu chạy đến tìm nàng. Khi nữ quan quản sự của
Tịnh đình uyển đem hai người kia đến trước mặt nàng, nàng có chút dự cảm nhưng
không nghĩ ra là việc gì.

“Thỉnh Liên cô nương theo
chúng ta một chuyến”. Một trong hai người nói.

Khoé môi thoáng hiện một nụ cười
khổ, thật có thể không đi sao?

Cái gì tới thì trốn cũng không
được, Liên Kiều đưa tay ra trước ý bảo họ dẫn đường.

Rẽ trái rẽ phải một hồi, Liên
Kiều đi theo hai người này cũng chừng nửa canh giờ, thật không nghĩ hoàng cung
rộng lớn này so với Tử Cấm Thành có hơn chứ không kém. Hai chân nàng đã muốn rớt
ra rồi, đang muốn mở miệng hỏi bọn họ đã tới hay chưa thì hai người phía trước
đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Liên cô nương thỉnh chờ.” Nói xong liền biến
đi nhanh không thấy tăm hơi.

Liên Kiều đứng ở ngoài cửa tò
mò nhìn qua nhìn lại, phát hiện đây là một toà đại điện. Đỉnh điện cao cao, tất
cả đều mạ vàng, trong điện có tám cây cột trụ bằng gỗ lim một người ôm cũng
không hết, trên thân cột chạm trỗ phù điêu sống động, nhìn kỹ thì không phải là
phù điêu hình rồng mà là biểu tượng của sa mạc – Dã Lang, thì ra đây là biểu tượng
màCách Tát quốc sùng bái.

Trong điện trống rỗng, ngoài một
cái giường bằng gỗ lim lớn khắc hoa mạ vàng ở ngoài phủ sa trướng thì không có
vật gì hết. Bố trí như vậy nhất định là do lo lắng bị tấn công, không gian to
như vậy lại không có chỗ để che giấu muốn tiếp cận cũng không phải chuyện dễ
gì, xem ra người ngủ ở bên trong nhất định sẽ có cảm giác rất an toàn.

Trong chốc lát bên trong có một
vị thái giám vẻ mặt già nua đi ra mời nàng vào. Đi theo vào bên trong điện,
Liên Kiều liếc mắt đã thấy Huyết thái tử đứng ở bên giường, khuôn mặt anh tuấn
tối sầm. Kế bên hắn còn có một người mang khăn che mặt, mặc một bộ cẩm y, dáng
người yểu điệu, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển như rắn nước, phía trên cái khăn
che mặt kia lộ ra một đôi mị nhãn khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhìn vào
ánh mắt đó cho dù là thân nữ nhân cũng bị nàng mê hoặc đến mất tâm thần. Ánh mắt
trong suốt như chứa lệ quang, thật chỉ có thể nói là hạt sương trên hoa, không
biết sau khi bỏ cái khăn che mặt kia ra thì khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.

Thấy nàng đến gần, Mục Sa Tu Hạ
mới lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết người nằm trên giường này là ai?”

Liên Kiều thản nhiên đảo mắt
liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Hắn tiếp tục nói: “Đây là
đương kim thiên tử của Cách Tát quốc, còn không mau quỳ xuống.”

Aiz, tình cảnh bắt buộc Liên
Kiều đành phải quỳ gối hành lễ miệng ân cần thăm hỏi ma quỷ nằm trên giường có
thể sống một vạn năm, rồi lại chúc phúc cho hắn sống đến một ngàn tuổi, trong
lòng lại thầm nói <Gì chứ? Lão tử nhà ngươi muốn ta đến hành lễ vấn an?>
không nghĩ tới hắn còn nói: “Đây là Mặc đại thượng phi, còn không mau hành lễ.”

Quỳ lão tử rồi còn muốn quỳ tiểu
nhân, nhưng người đang dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu a.

“Lại đây.” Hắn ra lệnh một tiếng
Liên Kiều bất đắc dĩ phải tới gần.

“Hoàng thượng bệnh nặng, ngươi
nếu không dùng hết tâm sức trị liệu thì cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Liên Kiều nghe xong lời này liền
phát hoả, cái gì mà không dùng hết tâm sức thì đầu rơi chứ? Hiện tại rốt cuộc
ai cầu ai? Nàng lập tức cười lạnh nói: “Thái tử nói quá lời, dùng người thì
không nghi, nghi thì không dùng người, nếu Thái tử không tin được ta thì xin thỉnh
cao nhân khác, ta chỉ là nữ nhân nhỏ bé yếu đuối không đủ khả năng nhận tội
danh này đâu.

Vốn tưởng rằng Mục Sa Tu Hạ chắc
chắn sẽ giận tím mặt, không ngờ hắn lại không phát hoả mà lạnh lùng nhìn nàng,
ngữ khí hoà hoãn một chút: “Nếu ngươi trị được bệnh cho Hoàng thượng ngươi sẽ
được trọng thưởng.”

Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng
mềm mại mở miệng, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở càng thêm duyên dáng:
“Liên cô nương nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng ta nguyện cả đời vì
cô nương bưng trà rót nước, tuỳ cô nương sai khiến.”

Thiết, nữ nhân này nói chuyện
thật giả dối, cho dù nàng trị hết bệnh cho Hoàng đế thì nàng thật có lá gan dám
kêu phi tử của Hoàng đế đến hầu hạ nàng sao? Lúc đó chắc nàng ngại mệnh mình
dài quá a.

Không muốn để bọn họ nói nhảm
nhiều, Liên Kiều ngồi xuống lẳng lặng bắt mạch cho lão Hoàng đế, lại nhìn nhìn
cánh tay, đầu gối, chỗ các đốt ngón tay, hỏi: “Hoàng thượng có phải thường
xuyên bị đau ở các đốt ngón tay không?”

“Đúng. Hôm nay đã đau đến
không cử động thân thể được, viện thái y đều thúc thủ vô sách – bó tay không có
biện pháp.” Một lão thái giám trả lời.

Liên Kiều gật gật đầu: “Hẳn là
viêm khớp mãn tính, nhưng nơi này là sa mạc, khí hậu khô ráo sao lại mắc chứng
bệnh này?”

Không đợi thái giám dáp lời,
bên trong lão Hoàng đế lại mở miệng trước: “Trẫm thời trẻ mang binh đi đánh giặc,
từng một đường đánh tới Lương quốc, nơi đó có một khe núi bốn mùa như xuân,
phong cảnh như bức tranh, đặc biệt ẩm thấp, lúc ấy trẫm đang bị thương, ở lại
nơi đó để trị thương mới trở về, nhưng lại bị đau khớp. Tuổi trẻ thể lực cường
tráng nên không chú tâm, đến khi càng ngày càng già thì càng nặng, vài năm trở
lại đây còn không thể bước đi được nữa.”

Thì ra là thế, lão Hoàng đế bị
thấp độc** thâm nhập vào các đốt ngón tay từ thâm căn cố đế nào rồi, nếu lúc ấy
có thể dùng đúng phương pháp trị liệu, xử lý kịp thời thì hoàn toàn có thể trị
tận gốc nhưng hiện tại muốn loại bỏ thấp độc trong cơ thể mà dụng cụ y học tiên
tiến hiện đại phụ trợ không có thì không có khả năng trị rồi.

Đi ra ngoài điện, Liên Kiều
đem băn khoăn trong lòng nói cho Mục Sa Tu Hạ biết.

“Bệnh của Hoàng thượng ta chỉ
có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho ông ấy nhưng thấp độc đã xâm lấn trong cơ
thể nhiều năm, hiện đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi. Theo phương thuốc của
ta chỉ có thể trị được phần ngọn không trị phần gốc, thỉnh thái tử điện hạ hiểu
cho, ta chỉ là thầy thuốc không phải thần tiên.”

Mục Sa Tu Hạ gật gật đầu: “Điểm
ấy bổn vương biết, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của ngươi, mặt khác không cần
lo lắng.”

Aiz? Nam nhân lãnh huyết này từ
khi nào thì trở nên nói chuyện dễ nghe như vậy? Lliên Kiều cảm thấy thích ứng
có chút khó khăn. Có điều, hắn đã nói nếu trị không hết nàng cũng không cần lo
lắng, vậy thì nàng cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.

Tiểu thái giám ở phía trước dẫn
đường, Liên Kiều theo hắn đến y quán của viện thái y.

Mục Sa Tu Hạ
nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa thì thào tự nói: “Chẳng lẽ trên đời thật sự
có người giống nhau vậy sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3