Địa đồ di cốt -chương 12 part 3
“Chúng ta sẽ di tản trong ba phút nữa.” Raoul nói.
Chúng sẽ lên bờ khi chiếc tàu cao tốc lượn quanh bán đảo giống như những người đi tham quan muốn nhìn gần pháo đài cổ hơn một chút. Chúng sẽ bơi theo đội hình từ đó. Tàu cao tốc sẽ quay lại, sẵn sàng can thiệp bằng súng nếu cần thiết.
Seichan kéo khóa lên. “Tôi đã yêu cầu nhân viên radio liên tục phá sóng của họ. Một khi radio của họ không phát được họ sẽ ít nghi ngờ hơn.”
Raoul gật đầu. Cô ta kể ra cũng có tác dụng đấy chứ. Điều này khiến hắn phải khâm phục.
Kiểm tra lại đồng hồ lần cuối, hắn giơ tay lên. “Trèo lên”
1 giờ 26 phút chiều
Quay lại cái hang ngầm dẫn vào ngôi mộ của Alexander, Rachel quỳ xuống nền đá. Cô tiến hành theo cách riêng để chứng minh ý tưởng của mình.
Gray nói với Kat. “Tốt nhất cô nên quay ra bên ngoài, cùng với Monk kiểm tra tình hình. Vậy đã lâu hơn mấy phút như đã nói với Monk có thể làm anh ta bực mình”
Kat gật đầu, nhưng đôi mắt cô nhìn quanh phòng, dừng lại ở chỗ ngôi mộ kim tự tháp. Miễn cưỡng, cô quay lại rồi hướng ra phía đường ngầm.
Bác Vigor tiến hành kiểm tra khu vực đặt ngôi mộ. Mặt ông vẫn lộ vẻ băn khoăn. “Tôi không tin là nó sẽ lại bung lên như lúc nãy nữa.”
Gray gật đầu. “Cái kim tự tháp bằng vàng sẽ hành động như một bộ lưu điện. Nó giữ năng lượng, được giữ gìn một cách hoàn hảo bên trong ma trận chất siêu dẫn cho đến khi ma trận này bị cú số nhả ra, tạo nên một phản ứng mãnh liệt làm cái tháp rỗng tuếch.”
“Điều đó có nghĩa là,” Vigor nói, “ngay cả nếu như bọn Long Đình tìm được căn phòng này, chúng cũng chẳng khi nào có khả năng giải được câu đố”
“Hoặc là lấy được chìa khóa vàng,” Gray nói, vỗ tay vào túi quần. “Cuối cùng thì chúng ta cũng đi trước chúng một bước.”
Rachel thấy sự thỏa mãn trong giọng nói của anh.
“Nhưng đầu tiên chúng ta phải giải câu đố này đã.” Cô lưu ý anh. “Tôi có cảm giác sẽ bắt đầu từ đâu nhưng chưa trả lời được.”
Gray bước đến chỗ cô. “Cô đang làm gì vậy?”
Cô có một tấm bản đồ Địa Trung Hải rộng trên sàn đá, cũng là cái bản đồ mà cô đã sử dụng để biểu thị đường nét trên tảng đá ô-xýt sắt mô tả đường ven biển của phía đông Địa Trung Hải. Với cái dấu gạch bằng màu đen, cô đã cẩn thận khoanh những điểm trên bản đồ và điền tên vào.
Ngồi xuống, cô vẫy một tay về phía ngôi mộ. “Câu Ở phía trên cũng là ở dưới – nguyên gốc có nghĩa là ứng những vị tri của các ngôi sao vào chính tính mạng của chúng ta”
“Chiêm tinh học.” Gray nói.
“Không chính xác như vậy,” Vigor tranh luận “Những ngôi sao thực sự thống trị những nền văn minh cổ xưa. Các chòm sao là người giữ thời gian của các mùa, bảng chỉ đường cho việc đi lại, ngôi nhà của các vị thánh. Các nền văn minh đã tôn vinh các ngôi sao như phản ánh của một đêm đầy trăng sao. Một lý thuyết mới về ba kim tự tháp của Giza có liên quan đến và tương thích với ba ngôi sao trong dãy Oion. Ngay trong thời cận đại, mỗi nhà thờ Cơ đốc giáo cũng xây dựng theo trục đông-tây để đánh dấu mặt trời mọc và lặn. Chúng ta vẫn tôn vinh truyền thống ấy.”
“Chúng ta cần tìm ra phương thức,” Gray nói. “Những vị trí có ý nghĩa của cái gì đó trên bầu trời hoặc trên trái đất.”
“Và ngôi mộ đang nói với chúng ta phải chú ý đến cái gì.” Rachel nói.
“Vậy tôi sẽ bị điếc mất.” Gray nói.
Bác cô cũng đã hình dung ra điều này. “Ngón tay bằng đồng của Colossus,” ông nói, nhìn vào ngôi mộ. “Cái kim tự tháp khổng lồ, có lẽ đại diện cho một cái ở Giza. Những gì còn lại của ngọn hải đăng Pharo ở trên đầu chúng ta. Ngay cả cái ngôi mộ có hình chiếc trống cũng có thể có niên kỷ từ thời kỳ mộ của Halicarnassus.”
“Tôi xin lỗi,” Gray nói chau mày. “Ngôi mộ của ai cơ?”
“Đó là một trong bảy kỳ quan.” Rachel nói. “Hãy nhớ rằng Alexander đã gắn bó chặt chẽ với chúng đến đâu.”
“Đúng vậy.” Gray nói. “Cái gì đây khi ông ta sinh ra trùng hợp với một kỳ quan và khi ông ta sinh ra trùng hợp với một kỳ quan và khi chết lại là cái khác.”
“Đền Artemis,” bác Vigor gật đầu. “Vườn hoa treo Babylon. Chúng liên quan đến Alexander…và với đây”
Rachel chỉ vào bản đồ cô đang vẽ. “Tôi đã đánh dấu tất cả các vị trí. Chúng trải khắp đông Địa Trung Hải. Chúng đều nằm ở cùng một khu vực được vạch ra trên tảng đá ô-xý sắt”
Gray nghiên cứu bản đồ. “Có phải cô nói rằng chúng ta phải tìm kiếm một hình mẫu trong số bảy cái đó không?”
“Ở phía trên cũng là ở dưới.” Bác cô trích dẫn.
“Thế bắt đầu từ đâu?” Gray hỏi.
“Thời gian,” Rachel nói “Hoặc hơn nữa là sự tiến hóa của thời gian được gợi ý trong câu đó của con nhân sư. Đi từ sinh sản đến cái chết.”
Đôi mắt của anh nheo lại, mở rộng ra với vẻ hiểu biết. “Trình tự thời gian. Khi các kỳ quan được xây dựng.”
Rachel gật đầu. “Nhưng nhà khảo cổ trong khu vực này có điều gì là không biết?”
Bác cô quỳ xuống rồi cầm lấy cái bút đánh dấu. “Tôi nghĩ rằng Rachel nói đúng. Dấu vết đầu tiên đã bắt đầu mọi thứ được giấu trong một cuốn sách ở Cairo, gần Giza. Các kim tự tháp cũng là những thứ cổ xưa nhất trong bảy kỳ quan thế giới.“ Ông đánh dấu lên chỗ Giza. “Tôi thấy thú vị là ngôi mộ này nằm dưới ngọn hải đăng Pharo.”
“Tại sao như vậy?” Gray hỏi.
“Vì ngọn hải đăng là cái kỳ quan cuối cùng được xây dựng. Từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng. Điều này có thể chỉ ra rằng bất kỳ chúng ta đi đến nơi nào cũng có thể là chặng cuối cùng của con đường. Chặng dừng chân cuối cùng.”
Bác Vigor cúi xuống cẩn thận vẽ đường nối các kỳ quan thế giới với nhau theo thứ tự thời gian được xây dựng. “Từ Giza đến Babylon, rồi từ Olympia đến nơi pho tượng của thần Zơt”
“Người cha thực sự của Alexander như người ta nói.” Rachel nhắc lại.
“Từ đó, chúng ta đi tới đền Artemis ở Ephesus, rồi Halicarnassus và tiếp đó hòn đảo Rhodes… cho tới khi chúng ta đến vị trí của mình trên bản đồ. Alexander và ngọn hải đăng nổi tiếng.”
Bác cô quay lại. “Liệu còn ai băn khoăn rằng chúng ta không đi đúng hướng không?”
Rachel và Gray nhìn vào tác phẩm vẽ tay của ông.
“Lạy Chúa… “ Gray lẩm bẩm.
“Nó có hinh đồng hồ cát,” Rachel nói.
Bác Vigor gật đầu. “Biểu tượng cho khoảng cách thời gian. Hình thành bởi hai tam giác. Hãy nhớ rằng biểu tượng của Ai Cập cho chất bột màu trắng dẫn tới kim tự tháp là một hình tam giác. Thực ra, các tam giác cũng là tượng trưng cho loại đá benben của những người Ai Cập, một biểu tượng của những kiến thức thiêng liêng.”
“Thế đá benben là loại gì?” Gray hỏi.
Rachel trả lời. “Đó là những hòn đá dùng để đặt trên nóc những chiếc cột hình tháp và kim tự tháp Ai Cập.”
“Nhưng hầu hết chúng được thể hiện bằng các tam giác trong nghệ thuật.” Bác cô bổ sung “Thực ra, ta có thể thấy cái đó trong mặt sau của tờ bạc 1 đô-la. Đống tiền của Mỹ chỉ một kim tự tháp với một tam giác ở phía trên.”
“Loại có con mắt ở bên trong.” Gray nói.
“Một con mắt nhìn thấy mọi thứ,” bác cô tiếp tục, “tượng trưng cho kiến thức thiêng liêng tôi vừa nói. Nó tạo nên một kỳ tích nếu hội những nhà Tiên tri cổ đại đó không có mấy ảnh hưởng đối với tình huynh đệ của các bậc tiền bối.” Câu cuối cùng được nói cùng với một nụ cười. “Nhưng chắc chắn đối với những người Ai Cập, hình như có một lý luận cơ bản về những tam giác ba cạnh, một kiến thức thiêng liêng, tất cả dẩn đến chất bột trắng bí hiểm. Ngay cả cái tên benben cũng tạo ra sự kết nối đó.”
“Bác nói vậy có nghĩa gì?” Rachel hỏi, giọng ngơ ngác.
“Người Ai Cập rất quan tâm đến ý nghĩa những sự phát âm của các từ của họ. Ví dụ như, s-i-a, từ đó có nghĩa là nhận thức. Họ sử dụng ngay cách phát âm của các từ để nối với nhau: nhận thức đến não. Giờ quay lại chữ benben. Những từ b-e-n được dịch ra la hòn đá thiêng liêng, như bác đã nói, nhưng liệu anh chị có biết sẽ là gì nếu phát âm ngược trở lại?”
Rachel và Gray cùng lắc đầu.
“N-e-b dịch là vàng.”
Gray không kìm nổi sự ngạc nhiên. “Vậy vàng được nối với loại đá và kiến thức thiêng liêng.”
Vigor gật đầu. “Ai Cập là nơi tất cả bắt đầu”
“Nhưng nó kết thúc ở đâu?” Rachel hỏi, vẫn nhìn xuống bức họa bản đồ của cô. “Thế đồng hồ cát có ý nghĩa gì? Vì sao nó lại chỉ đến vị trí tiếp theo?”
Tất cả ba người đều nhìn vào ngôi mộ kim tự tháp.
Vigor lắc đầu.
Gray quỳ xuống.
“Giờ đến lượt tôi nhìn bản đồ.”
“Anh có ý gì chăng?” Vigor nói.
“Xin ông đừng tỏ ra ngạc nhiên quá như vậy.”
1 giờ 37 phút chiều
Gray bắt tay vào việc dùng sống dao như một đường vạch thẳng. Anh phải đặt nó đúng. Với cái bút đánh dấu trên tay, anh nói trong khi làm việc, không ngẩng đầu lên.
“Cái ngón tay bằng đồng này,” anh nói. “Hãy xem thật chính xác vị trí giữa phòng, nằm ở dưới vòm”
Những người khác nhìn ra mộ. Nước xem ra lại trở về mức ổn định như trước. Cái vòm trần lại được phản chiếu tuyệt vời trên mặt nước, tạo ra một ảo giác của một trường đầy sao.
“Ngòn tay chỉ vào trục nam-bắc của ảo ảnh trường. Trục quay xung quanh thế giới di chuyển. Giờ thì nhìn vào bản đồ. Điểm nào đánh dấu tâm điểm của đồng hồ cát?”
Rachel dựa gần hơn rồi đọc tên ở đó. “Hòn đảo Rhodes,” cô nói. “Nơi ngón tay xuất phát.”
Gray cười trước vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của cô. Có phải đấy là do việc lộ ra một sự thật mà anh đã phát hiện ra chăng?
“Tôi nghĩ chúng ta phải tìm trục này trong đồng hồ cát.” Anh nói. Anh cầm cái bút đánh dấu rồi vẽ một đường phân đôi đồng hồ cát. “Và ngón tay bằng đồng chỉ vào cực phía bắc.” Anh tiếp tục, sử dụng sống dao để chỉ rồi mở ra đường phía bắc.
Bút đánh dấu của anh dừng lại ở một thành phố có ý nghĩa và nổi tiếng.
“Rome.” Rachel đọc to lên.
Gray ngồi xuống.
“Thực tế là tất cả điểm hình học này đều trở lại Rome thì phải có ý nghĩa. Điều đó có nghĩa là nơi chúng ta phải đến tiếp. Nhưng ở đâu trong thành Rome. Lại là Vatican chăng?”
Anh nhìn hai người kia.
Rachel hơi nhíu mày.
Vigor chậm chạp quỳ xuống. “Chỉ huy, tôi nghĩ anh vừa đúng, vừa sai. Tôi nhìn con dao của anh có được không?”
Gray đưa nó cho ông, mừng vì linh mục sử dụng quan điểm của anh.
Ông lấy sống dao gõ gõ lên bản đồ. “Hừm…. hai tam giác.” Ông gõ vào mẫu cái đồng hồ cát.
“Cái ấy là gì?”
Vigor lắc đầu, mất tập trung. “Anh nói đúng, sự thất là đường kẻ này dẫn đến Rome. Nhưng đó không phải là nơi chúng ta sẽ phải đi.”
“Làm sao ngài biết vậy?”
“Hãy nhớ đến câu đố có ba tầng ở đây. Chúng ta cần tìm kiếm sâu hơn.”
“Ở đâu?”
Vigor kéo ngón tay dọc theo sống dao, gạch đường đi quá Rome.
“Rome chỉ là điểm dứng thứ nhất.” Ông tiếp tục kéo đường tưởng tượng lên phía bắc tới nước Pháp. Ông dừng lại ở một điểm, cách phía bắc Mác-xây một chút.”
Vigor gật đầu, cười “Thông minh”
“Cái gì?”
Vigor gạt lưỡi dao qua rồi gõ vào điểm đó. “Avignon”
Một tiếng buột miệng từ Rachel.
Gray không thấy được ý nghĩa. Cảm giác bối rối của anh cho thấy rõ.
Rachel quay lại phía anh. “Avignon là nơi ở nước Pháp mà giáo hoàng đã bị lưu đày trong đầu thế kỷ thứ XIV. Nó trở thành nơi vị trí của giáo hoàng trong suốt một thế kỷ.”
“Nơi trị vì thứ hai của quyền lực giáo hoàng.” Vigor nhấn mạnh. “Đầu tiên là Rome, rồi nước Pháp. Hai tam giác, hai biểu tượng của quyền lực và kiến thức.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể chắc chắn được?” Gray nói. “Có thể chúng ta đọc quá nhiều về điều đó.”
Vigor gạt ngay sự băn khoăn của họ. “Hãy nhớ chúng ta đã chỉ ra ngày tháng lúc chúng ta sắp xếp các dấu vết khi giáo hoàng rời Rome. Thập kỷ đầu tiên của thế kỷ XIV.”
Gray tuy gật đầu nhưng anh cũng không mấy bị thuyết phục.
“Và những nhà giả kim quỷ quyệt kia để cho chúng ta mất một tầng nữa mới đến câu đố để thiết lập chắc chắn địa điểm này.” Vigor chỉ hình trong bản đồ. “Thời điểm nào cho anh chị nghĩ đồng hồ cát được sáng chế?”
Gray lắc đầu. “Tôi đoán khoảng vài nghìn năm trước đây… có thể lâu hơn.”
“Thật kỳ lạ, việc phát minh ra đồng hồ cát lại ngang với thời gian của chiếc đồng hồ cơ khí. Chỉ cách đây bảy trăm năm.”
Gray tính toán trong đầu. “Điều này đưa trở lại thời kỳ đầu tiên của những năm 1300. Mở đầu của thế kỷ XIV.”
“Đánh dấu thời gian, tất cả các đồng hồ cát phải làm điều này, trở lại sự thành lập của đế chế giáo hoàng tại Pháp.”
Gray cảm thấy như có dòng điện chạy qua người anh. Giờ thì họ đã hiểu họ cần phải đi đâu. Với chiếc chìa khóa vàng. Tới Avignon, thành Vatican của nước Pháp. Anh cũng cảm thấy sự hứng khởi tương tự ở Rachel và bác của cô.
“Chúng ta hãy ra khỏi đây.” Gray nói, dẫn họ nhanh chóng đi qua hầm đến vũng nước.
“Thế còn ngôi mộ thì sao?” Vigor nói.
“Việc công bố phát hiện này chắc phải chờ đến ngày khác. Nếu tụi Long Đình tới, chúng sẽ phát hiện ra là chúng quá chậm trễ.”
Gray vội vàng ra phía bên kia. Anh quỳ xuống đội mặt nạ vào rồi cúi đầu xuống nước, chuẩn bị thông báo cho hai người kia biết về tin tức tốt lành.
Ngay khi đầu anh chạm nước, chiếc máy bộ đàm của anh rú lên từng hồi, khó chịu và rất ta. “Kat… Monk.. Liệu có ai nghe thấy tôi không?”
Không có câu trả lời. Gray nhớ lại Kat phàn nàn có tiếng động lạ trong đường dây. Anh chăm chú nghe một hồi. Tim anh đập mạnh hơn trong lồng ngực.
Khỉ thật.
Anh nhô người lên khỏi mặt nước.
Tiếng ồn đó vẫn theo đuổi. Họ đã bị gây nhiễu.
“Cái gì vậy?” Rachel hỏi.
“Bọn Long Đình. Chúng đã ở đây rồi.”