Địa đồ di cốt -chương 12 part 2

“Điện” Gray nói.

Vigor gật đầu. “Vào năm 1938, một nhà khảo cổ người Đức tên là Wilhelm Koenig đã phát hiện ra một số vò đất sét có hình dáng kỳ lạ ở Bảo tàng Quốc gia I-rắc. Chúng cao chừng mười lăm centimét. Chúng được biết đến là của người Ba Tư, quê hương của các vị thông thái trong Kinh thánh của chúng ta. Điều kỳ quặc về những cái vò nhỏ này là chúng được nhét đầy nhựa đường và từ trên miệng nhô ra một xy-lanh bằng đồng với que sắt ở bên trong. Cấu trúc này quen thuộc với những ai hiểu biết về khoa học điện tử”
Gray chau mày. “Còn đối với những ai không thuộc?”
“Những cái vò đó… chúng là cấu tạo của loại pin điện cực và ngay cả ở tên gọi, nhựng cục pin Bat-đa”
Gray lắc đầu. “Những cục pin cổ đại”
“Cả hãng General và tạp chí Science Digest vào năm 1957 đã tái tạo lại những chiếc vò đó. Đầu tiên họ cho giấm vào, rồi những chiếc vò đã cho ra một lượng điện áp đáng kể”
Gray nhìn xuống những chiếc vò dưới chân anh, nhớ đến việc vị linh mục cần có sô-đa. Anh để ý cái cần bằng sắt thò ra ngoài trên nấp cái hũ bằng đồng. “Liệu có phải ông định nói dyy96 là những cục pin phải không? Pin Duracell cổ bằng đồng?”
Anh nhìn vào cái vũng nước. Nếu như vị linh mục nói đúng, Gray đã hiểu lý do vì sao những chiếc vò này được đặt trong vũng nước biển. Khi dòng điện phát sinh ra từ những chiếc pin khổng lồ này sẽ phun nước vào kim tự tháp.
“Tại sao chúng ta không tự khởi động cái kim tự tháp?” Kat nói. “Mang ít pin hải quân từ trên thuyền xuống”
Vigor lắc đầu. “Tôi nghĩ là sự kích hoạt phụ thuộc vào lượng điện và vị trí của những viên pin. Khi nó đạt đủ năng lượng trong các chất siêu dẫn kia – đặc biệt là cái này – tôi nghĩ chúng ta nên theo phương thức cổ đại.”
Gray đồng ý. Anh nhớ đến vụ rung chuyển và phá hoại bên trong nhà thờ. Cái đó chỉ có mỗi một xy-lanh hợp chất bột ở trạng thái-m. Anh nhìn vào cái kim tự tháp khổng lồ và biết rằng tốt nhất nên nghe theo gợi ý của ngài linh mục.
“Vậy chúng ta làm gì nào?” Gray hỏi.
Vigor bật nắp lon sô-đa. “Theo tôi đếm, chúng ta sẽ đổ đầy vào các hũ pin đang rỗng.” Ông nhìn cả nhóm. “Ồ, tôi gợi ý chúng ta nên đứng lui lại một chút.”
1 giờ 20 chiều
Monk ngồi sau bánh lái của chiếc thuyền, gõ gõ lon cô-ca rỗng tuếch vào mạn thuyền. Anh thật mệt mỏi với sự chờ đợi. Có khi bơi lặn cũng không đến nỗi tồi. Trông mặt nước thật hấp dẫn trong một ngày nóng nực như thế này,
Tiếng động cơ máy tàu thủy ầm ĩ làm anh phải nhìn phía cảng.
Chiếc tàu cao tốc, lúc trước vừa hạ neo nay xem ra bắt đầu chuyển động. Anh lắng nghe tiếng động cơ nổ. Xem ra có vẻ hơi chút hỗn loạn ở trên boong thì phải.
Anh vớ lấy ống nhòm. Cảnh giác vẫn hơn.
Khi giơ ống nhòm lên, anh liếc nhìn vào màn monitor của hệ thống camera. Đường hầm vẫn không ai gác.
Điều gì làm cho Kat lâu như vậy?
1 giờ 21 phút chiều
Gray đổ lon thứ ba vào cái hũ. Rồi cô-ca bắt đầu sủi bọt ở phía cực pin bằng đồng. Đầy.
Anh đứng dậy, tu một hơi từ lon sô-đa của mình.
Những người khác cũng đã làm xong, đứng dậy rồi lui lại.
Một ít bọt phụt ra từ nóc cả bốn cái xy-lanh. Không có gì xảy ta cả. Có thể họ làm sai hoặc chất sô-đa không tác động, hoặc biết đâu ý tưởng của vị linh mục chỉ là thứ rác rưởi.
Rồi một cái phụt mạnh từ que sắt của chiếc hũ chỗ Gray đứng, trào qua bề mặt tấm đồng xuống nước biển.
Cũng nghe thấy những tiếng động tương tự từ các quả pin khác.
“Mất mấy phút để cho pin có thể nạp và phóng điện với lượng thế hiệu thích hợp.” Giọng của Vigor có vẻ như đã mất bớt chút tự tin.
Gray chau mày. “Tôi không nghĩ cái này nè…”
Bỗng nhiên từ tất cả bốn cục pin, những tia lửa điện rực rỡ bắn tung trên nước, chúng bắn thẳng vào bốn mặt của kim tự tháp.
“Lùi lại sát tường.” Gray hét lên.
Lời cảnh báo của anh không còn cần thiết nữa. Một tiếng nổ dữ dội bung ra từ cái kim tự tháp làm anh bắn tung vào tường. Áp lực làm anh cảm giác như anh đang nằm ngửa còn cái tháp hình trống bay lơ lửng trong một vòng xoay ngoạn mục.
Tuy nhiên, Gray biết cái gì đang giữ anh.
Trường Meissner, một lực có thể làm những ngôi mộ bỗng dưng nhẹ bẫng đi.
Rồi một trần pháo hoa thực sự bắt đầu.
Từ các bề mặt của kim tự tháp, những tiếng nổ lách tách của các tia chớp bắn tung lên vòm trần, hình như đập vào những ngôi sao bằng bạc gắn trên đó. Những tia chớp cũng phóng xuống nước như thể cố gắng tấn công những ánh sao phản chiếu trên mặt nước.
Gray cảm thấy hình ảnh như bùng cháy vào tận con ngươi mắt mình nhưng anh cố không nhắm mắt lại. Điều đó rất dễ bị mù. Khi ánh chớp đập vào nước, những ngọn lửa bùng lên rồi nhảy múa khắp trên mặt nước trong vũng.
Lửa từ nước!
Anh biết những điều mình đang chứng kiến.
Nước bị điện phân thành hydro và oxy. Hơi lòng thoát ra, bung lên rồi cháy thành ngọn lửa dưới tác động của các năng lượng ở đây.
Anh đã đọc các nghiên cứu lý thuyết về việc làm thế nào một chất siêu dẫn có thể tích năng lượng, ngay cả ánh sáng bên trong vào một thời gian nhất định. Và trong một chất siêu dẫn tuyệt hảo ngay cả khối lượng năng lượng cũng có thể vô hạn.
Có phải đó là những gì anh chứng kiến?
Trước khi anh có thể nắm chắt mọi điều, năng lượng đột nhiên ngừng lại, một cơn bảo chớp trong lọ, rực rỡ nhưng ngắn ngủi.
Thế giới dường như quay trở lại khi trường Meissner lan tỏa rồi cơ thể anh thấy nhẹ hẫng. Gray loạng choạng bước lên phía trước. Anh thấy mình ngã nhào xuống vũng nước. Những ngọn lửa cũng chết ngóm trong nước. Những năng lượng giam giữ trong kim tự tháp đã bị tiêu hủy hết.
Không ai nói câu nào.
Họ im lặng tập họp nhau, rất cần những lời nói từ những người khác, sự có mặt hiện hữu người nọ với người kia.
Vigor là người đầu tiên thay đổi không khí đó. Ông chỉ lên trần “Hãy nhìn kìa”
Grat ngẩng cổ lên. Vẫn còn những mảng sơn đen và các ngôi sao, nhưng giờ đây những chữ cái lạ làng đang lấp lánh trong một dòng chữ lửa trên mái vòm.
“Đây là dấu tích rồi” Rachel nói.
Khi họ chăm chú nhìn, những dòng chữ nhanh chóng nhạt đi. Giống như đường vạch trên tảng đá ô-xýt sắt ở ngôi mộ Thánh Peter, nó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Gray vội vã lấy máy quay dưới nước. Họ phải thu lại.
Vigor giữ tay anh lại. “Tôi biết câu đó nói gì rồi, nó được viết bằng tiếng Hy Lạp”
“Liệu ông có thể dịch được không?”
Vị linh mục gật đầu. “Không có gì khó cả. Đấy là một câu viết về Plato, mô tả những ngôi sao sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào và thực ra là sự mô tả của chúng ta. Nó đã trở thành nền tảng cho môn chiêm tinh học và hòn đá tảng của đức tin Ngộ giáo.”
“Câu đó là gì?” Gray hỏi.
“Ở phía trên cũng là ở dưới”
Gray nhìn chăm chú vào vòm mái lung linh ánh sao và ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước. Ở trên và dưới. Là cùng một tình cảm được biểu hiện nhìn thấy”. Nhưng điều đó có nghĩa gì?”
Rachel đã bước ra xa khỏi nhóm. Cô chậm rãi làm một cuộc vòng quanh căn phòng. Cô gọi từ phía bên kia của kim tự tháp. “Lại đây”
Gray nghe có tiếng lội nước.
Họ vội vã đến chỗ cô. Rachel lội ra chỗ kim tự tháp.
“Cẩn thận.” Gray nói
“Nhìn này,” cô chỉ tay ra.
Gray cũng đi vòng về phía kim tự tháp thử xem có điều gì làm cô thích thú. Trong một bên mặt của kim tự tháp, một ô thùng rộng khoảng sáu in đã xuất hiện ở chính giữa, có lễ sau trận bão lừa vừa qua. Nằm phía bên trong là một cánh tay duỗi ra của Alexander Đại đế, bàn tay nắm chặt.
Rachel thò tay ra, nhưng Gray ra hiệu cho cô lui ra.
“Để tôi.” Anh nói.
Anh vươn tới chạm vào bàn tay, vui mừng vì vẫn đang đeo đôi găng tay thợ lặn. Bàn tay có cảm giác như chạm vào đá. Nhưng giữa những ngón tay nắm chặt có một mẩu vàng sáng chói.
Mắm môi mắm lợi, anh tách được một ngón tay ra.
Từ đó, anh lấy ra một cái chìa khóa bằng vàng dài chừng ba in, dày dặn, phía dưới đúc thành hình một chữ thập. Rất nặng.
“Một chiếc chìa khóa.” Kat nói.
“Nhưng để mở ổ khóa nào?” Vigor hỏi.
Gray bước lùi lại. “Để một nơi mà chúng ta sẽ phải đi tiếp.” Đôi mắt anh hướng lên trần khi những dòng chữ đã mờ dần đi.
“Ở phía trên cũng là ở dưới” Vigor nhắc lại, chú ý hướng nhìn của anh.
“Nhưng điều đó có ý nghĩa gì?” Gray lẩm bẩm. Anh nhét chiếc chìa khóa vào túi quần. “Nó bảo chúng ta đi đâu?”
Rachel đã lùi lại một bước. Cô từ từ quay một vòng, nhìn khắp căn phòng. Cô dừng lại, mắt nhìn thẳng vào Gray. Mắt cô sáng lên. Anh hiểu cái nhìn ấy có nghĩa gì rồi.
“Tôi đã biết nơi bắt đầu.”
1 giờ 24 phút chiều
Trong khoang lái của chiếc tàu cao tốc, Raoul kéo khóa chui vào áo lặn. Con tàu này là của Hiệp hội. Long Đình đã phải bỏ ra kha khá tiền để thuê, nhưng ngày hôm nay không thể xảy ra sai lầm được.
“Hãy lái một vòng càng gần càng tốt song không được để chúng nghi ngờ.” Hắn ra lệnh cho viên thuyền trưởng người châu Phi da đen xạm, có vết sẹo trên cả hai má.
Hai phụ nữ, một da trắng một da đen đứng cạnh hắn. Họ đều mặc bikini, nhưng đôi mắt của họ ánh lên vẻ dữ tợn chết người.
Viên thuyền trưởng chẳng thèm nghe lời Raoul song y cũng xoay bánh lái đưa con tàu sang một bên.
Raoul đi khỏi chỗ viên thuyền trưởng và hai người đàn bà của hắn. Hắn đi vào cầu thang xuống khoang dưới.
Hắn chẳng ưa gì chuyện ở trên con tàu mà không thể trực tiếp chỉ huy được. Hắn xuống với nhóm mười hai người sẽ tham gia vào công việc lặn. Ba người trong tốp của hắn sẽ điều khiển những khẩu súng gắn kín đáo hai bên sườn tàu. Thành viên cuối cùng của nhóm, gã tiến sĩ Alberto, đang nghỉ ngơi ở một trong các khoang tàu sẽ sẵn sàng giải các câu đó ở đây.
Raoul còn có một thành viên mà y chẳng thích gì ở trong nhóm.
Người phụ nữ.
Seichan đứng đó với bộ quần áo lặn kéo khóa xuống một nửa đến bụng. Bộ ngực của cô được che một cách hờ hững sau áo lót. Cô đứng cạnh các bình dưỡng khí và cái bàn lặn. Đây là loại thiết bị dành cho một người có hai động cơ, giúp cho người lặn lao đi trong nước với tốc độ nhanh ghê gớm.
Người phụ nữ lai Âu-Á này liếc nhìn hắn. Raoul thấy chẳng ưa gì dòng máu lai của cô ta và điều đó cũng giúp đáp ứng mục đích của cô ta. Cặp mắt hắn nhìn vào khoang hở trên ngực và bụng cô gái. Hai phút với cô ta thôi hắn đã thấy sự khó chịu của cô hiện rõ trên khuôn mặt.
Thôi đành chịu con chó cái này vậy.
Đây là lãnh thỗ của Hiệp hội mà.
Seichan đã khăng khăng đòi tháp tùng nhòm tấn công này. “Chỉ là để quan sát và cho lời khuyên.” Cô ta nói thêm. “Không có gì hơn nữa”
Tuy vậy, hắn cũng phát hiện khẩu súng cô ta mang theo trong bộ đồ lặn.

 

Báo cáo nội dung xấu