Địa đồ di cốt -chương 12 part 1
Chương 12: -Câu đối của con nhân sư
Ngày 26 tháng 7; 12 giờ 41 phút
Alexandria, Ai Cập
“Hãy nhớ đến con cá chết tiệt đó,” Monk nói vọng từ máy bộ đàm trên thuyền.
Mười hai feet dưới đáy biển, Gray vẫn chau mày nhìn cái đáy thuyền bị lật úp bong bong sủi lên trên. Họ đã mất năm phút để cân nhắc mọi phương án. Rất có thể con nhân sư đang ngồi trên một cái hang ngầm. Nhưng làm sao họ có thể dịch chuyển được hang tấn đá? Siêu giảm trọng lượng đã được bàn đến, sử dụng chất hỗn hợp giống như ở ngôi mộ của Thánh Peter. Gray có sụng cụ để thử chất bột sau khi nghiên cứu ở Milan nhưng muốn sử dụng phải có điện mà như vậy chắc là không khôn ngoan khi đang ở dưới nước.
“Monk, cậu vừa nói gì về cá vậy?” Gray hỏi. Anh đã nhìn quá đủ các loại cá để không ăn thêm món cá biển nữa.
“Trong vần thơ đố đầu tiên,” Monk trả lời. “Anh biết đấy, con cá vẽ trên ngôi mộ.”
“Thế là cái gì?”
“Tôi có thể nhìn thấy các bạn và pho tượng qua camera. Con nhân sư đang hướng về cái pháo đài lớn kia.”
Gray nhìn lại con nhân sư. Từ đây, không vượt quá năm thước Anh, khó có được bức tranh rộng hơn. Monk đã có phán đoán đúng. Và bức tranh lớn hơn chính là lĩnh vực anh ta có kinh nghiệm, nhìn thấy qua những cái cây.
“Ngôi mộ…” Gray lẩm bẩm, hiểu ra ý định của Monk.
Liệu điều đó có dễ không?
“Hãy nhớ, “Monk tiếp tục,” là chúng ta sẽ xem con cá hướng về đâu để tìm ra dấu vết tiếp. Có thể con nhân sư đang hướng về lối vào của hầm ngầm.
“Monk có vẻ đúng.” Vigor nói. “Những dấu vết ấy đã được sắp xếp từ đầu thế kỷ XIV. Chúng ta cần cân nhắc điều này từ góc cạnh trình độ khoa học kỹ thuật ở giai đoạn đó. Có lẽ con nhân sư chẳng gì khác hơn là các mốc chỉ đường. Anh đã dùng la bàn để tìm thấy. Hãy bơi xuống xem nó hướng về đâu rồi đi tiếp trên bờ.”
"Chỉ có một cách để tìm ra,” Gray nói, “Monk hãy giữ con thuyền thả neo tại đây cho đến khi chúng ta chắc chắn. Chúng tôi sẽ bơi vào bờ.”
Gray rời xa con nhân sư. Anh chờ cho đến khi đủ xa đề có thể kiểm tra chính xác bằng la bàn không bị ảnh hưởng từ trường từ chất ô-xýt sắt, “Được rồi xem nó sẽ dẫn chúng ta tới đâu.”
Anh xuất phát, những người khác theo sau. Họ đi cùng với nhau.
Bờ biển không xa mấy. Doi đất rất dốc. Đáy biển toàn cát lõm xuống rồi đột ngột tiếp theo rất nhiều tảng đá. Có bàn tay con người.
“Chắc đây là một phần của ngọn hải đăng Pharo.” Vigor nói.
Các loại hàu và rong rêu đã xâm chiếm toàn bộ khu vực, biến thành lãnh địa riêng của chúng. Những con cua biển đi đi, lại lại trong khi các chú cá nhỏ bơi lội tung tăng.
“Chúng ta phải tản ra,” Kat nói. “Tìm kiếm khu vực này.”
“Không.” Gray đã hiểu cần phải làm việc gì. “Giống như con nhân sư nhiễm từ được giấu trong số những con khác.” Anh đạp chân đi dọc theo khu vực đầy san hô, vẫn giữ một tay trước mặt để nhìn vào la bàn đeo trên tay.
Không phải chờ lâu.
Đi ngang qua một chỗ, kim la bàn trên tay anh bỗng đảo mạnh. Anh chỉ cách điểm đó chưa đầy bốn thước Anh. Mặt trước của một tảng đá rộng khoảng hai feet.
“Đây rồi.” Anh nói.
Những người khác đến với anh.
Kat lấy ta một con dao, cạo cạo bên ngoài tảng đá. “Lại là ô-xýt sắt. Ít nhiễm từ hơn. Anh sẽ không bao giờ để ý nếu như không tìm nó.”
“Monk.” Gray nói.
“Vâng, thưa sếp.”
“Hãy lái con thuyền đến đây rồi thả neo.”
“Tôi sẽ đi ngay.”
Gray tìm kiếm các góc của tảng đá. Nó gắn chặt với các tảng bên cạnh, cả phía trên và dưới cũng như chung quanh bằng đủ các loại từ san hô, cát, dày đặt những vỏ sò…
“Mỗi người chọn một góc rồi cạo sạch phía ngoài.” Gray ra lệnh, cố hình dung ra tảng đá ô-xýt sắt ở ngôi mộ Thánh Peter. Nó che lấp cửa ra vào của tầng hầm bí mật. Anh không còn nghi ngờ gì nữa. Họ đã đi đúng hướng.
Và một lần nữa.
Vài phút sau, tảng đá đã được dọn sạch sẽ.
Tiếng động cơ của con thuyền nghe rõ dưới nước.
Monk từ từ áp con thuyền vào. “Tôi có thể nhìn rõ mọi người rồi, một bày cóc sọc đủ màu sắc, ngồi chung quanh một tảng đá.”
“Hãy hạ neo xuống,” Gray nói, “chầm chậm thôi.”
“Được.”
Khi chiếc neo nặng được thả xuống từ đáy thuyền, Gray bơi lại rồi hướng dẫn cột vào tảng đá ô-xýt sắt. Anh len vào một khe giữa tảng đá và những tảng bên cạnh.
“Kéo lên.” Anh ra lệnh.
Monk nhấn nút kéo sợi dây neo.
“Mọi người lùi lại.” Gray cảnh báo.
Tảng đá rung chuyển, cát lại tràn vào rồi chân hòn đá bị nhấc lên, chỉ khoảng một feet, đổ nghiêng trên nền cát.
Gray chờ sau khi bùn không còn vẩy tung lên nữa, những viên đá nhỏ rơi xuống như mưa bên cạnh. Anh đi lên trước. Một cái hố sâu đen ngòm đã hiện ra sau khi tảng đá bị bốc đi.
Gray bật đèn flash trên tay rồi chĩa vào cái hang tối om đó. Ánh sáng phản chiếu vào đường hầm thẳng tuột, nhưng rất hẹp. Không thể vào được nếu đeo theo cả bình dưỡng khí.
Nó dẫn đi đâu vậy?
Chỉ có một cách là tìm ra mà thôi.
Gray sờ đến cái đai đeo hai cái bình dưỡng khí. Anh kéo chúng ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Rachel hỏi.
“Chúng ta có thể dàng máy camera trên thuyền,” Kat nói, “dùng một cây sào đưa máy quay vào trước đã.”
Đó là một kế hoạch hay, nhưng sẽ mất thời gian.
Họ lại không có thời gian.
Gray đặt bình ga của anh lên một tảng đá. “Tôi sẽ quay trở lại.” Anh lấy một hơi dài, tháo bỏ cái móc ra khỏi mặt rồi quay lại hướng về phía đường hầm.
Nó sẽ là một lối đi rất chật.
Anh bỗng nhớ đến câu đố của con nhân sư. Điều này liên quan đến giai đoạn đầu tiên của con người. Bò bằng bốn chân. Đó là cách thích hợp để vào.
Gray cúi đầu, hai tay vương ra phía trước, ánh đèn flash dẫn đường, anh đạp mạnh rồi trườn vào đường hầm chật chội.
Khi con đường hầm nuốt chửng anh, Gray lại nhớ đến điều cảnh báo ban đầu của Vigor về câu đố của con nhân sư.
Nếu giải sai… anh sẽ chết.
***
1 giờ 1 phút chiều
Khi chân vịt của Gray biến mất trong hang ngầm. Rachel cảm thấy như mình nghẹt thở.
Đây chẳng phải là chuyện ngu ngốc sao. Nếu như anh ta bị kẹt hoặc nếu đoạn nào trong hang ngầm bị sụt lỡ? Một trong những điều tối kỵ đối với thợ lặn là lặn vào hang. Chỉ có những ai muốn chết mới khoái môn thể thao đó.
Và họ còn có bình dưỡng khí.
Cô bám chặt vào phía ngoài tảng đá bằng bàn tay đi găng. Bác Vigor đã đến bên cạnh cô. Ông đặt tay lên bàn tay cô, như thể trấn an.
Kat ngồi xổm trước lối vào. Ánh đèn flash của cô xuyên qua màn đêm của đường hầm. “Tôi không nhìn thấy anh ấy.”
Rachel lại bám chặt hơn vào tảng đá.
Bác cô hiểu được suy nghĩ của cô. “Cậu ấy biết mình đang làm việc gì và hiểu được những giới hạn của mình.”
Liệu có đúng vậy không?
Rachel nhận ra sự thái quá của anh vài giờ qua. Nó làm cô vừa thích thú vừa lo sợ. Cô đã có quá nhiều thời gian bên anh. Gray không nghĩ giống như ngững người khác. Anh ấy hành động khác hẳn những suy nghĩ thông thường, tự tin vào những suy nghĩ và phản ứng linh hoạt của mình có thể kéo mình ra khỏi những lúc nguy nan nhất. Nhưng sự tinh tường của bộ óc và phản ứng nhanh cũng không thể giúp anh nếu như bị một tảng đá rơi trúng vào sọ.
Có tiếng nói đến với cô. “Thông… rồi”
Đó là Gray.
“Chỉ huy,” Kat nói to. “Anh đã đi qua rồi.”
Kat nhìn họ, cái chau mày của cô rất rõ thấy.
“Nghe rõ hơn chưa?” Gray nói, âm thanh nghe trong hơn.
“Tôi đã ra khỏi mặt nước. Phải cúi đầu xuống mới lọt qua được.” giọng anh nghe rất hào hứng, “Đường hầmm ngắn thôi. Đi một lúc rồi lên.Nếu như thở một hơi thật sâu rồi đạp mạnh chân, có thể lên tới nơi ngay.”
“Anh có thấy gì không?” Bác Vigor hỏi.
“Một vài hang đá ngầm. Trông có vẻ rất chắc chắn. Tôi sẽ đi sâu tiếp rồi thăm dò.”
“Tôi sẽ đi với anh.” Rachel bật lên. Cô tìm cách tháo cái chốt trên áo lặn.
“Để tôi xem có an toàn không đã”
Rachel bỏ bình dưỡng khí và áo lặn rồi nhét chúng vào một cái khe. Gray không phải là người dũng cảm dut nhất. “Tôi vào đây”
“Tôi cũng vậy” bác cô nói.
Rachel lấy một hơi dài rối tháo chốt. Cô bơi vào cửa hang ngầm rồi chui qua. Tối đen như mực. Vội quá, cô quên không bật đèn flash. Nhưng khi cô quở chân tay đi sâu vào hơn, một vệt ánh sáng đã xuất hiện ở phía trước chỉ khoảng ba mét. Cái áo phao giúp cô đẩy tiếp vào. Ánh sáng rõ dần, cái hang mở rộng ra cả hai phía.
Chỉ một loáng thôi, cô đã vào tới một cái vũng nhỏ.
Gray nhìn cô. Anh đứng trên bờ đá bao quanh cái vũng nước tròn. Một căn phòng nhỏ hình cái trống mở ra trước mắt cô. Một cái hang do con người tạo ra. Vòm mái được tạo bằng những vòng tròn hẹp nhỏ dần trông như bên trong một kim tự tháp nhỏ.
Gray chìa một tay cho cô. Cô không từ chối, há miệng nhìn gian phòng. Anh phải kéo cô lên bờ.
“Lẽ ra cô không nên vào đây”, anh nói.
“Và anh cũng không nên đi,” cô phản bác lại nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào tảng đá xung quanh mình “Hơn nữa, nếu như địa điểm này chịu đựng một trận động đất đã lật nhào tháp hải đăng Pharo, tôi nghĩ nó có thể giúp các bước chân của tôi”
Ít nhất, cô cũng hy vọng như vậy.
1 giờ 4 phút chiều
Một lúc sau, Vigor xuất hiện, lao vào vũng nước.
Gray thở dài. Lẽ ra nên tìm cách tách hai bác cháu họ ra.
Rachel bỏ mặt nạ lặn ra, rũ tóc rồi cúi xuống giúp linh mục lên bờ.
Gray vẫn đội mặt nạ, máy bộ đàm hoạt động tốt hơn ở trong nước.
“Kat, hãy giữ vị trí ở ngoài hầm ngầm. Một khi ra khỏi nước sẽ mất liên lạc rất nhanh. Monk, nếu có vấn đề gì truyền qua Kat cô ấy sẽ thông báo lại cho tụi tôi”
Anh nhận được câu trả lời rõ từ cả hai người, riêng Kat có vẻ hơi bực bội.
Monk cảm thấy hài lòng khi được tiếp tục ở lại thuyền. “Các bạn cứ tiếp tục. Tôi thấy đã quá đủ với việc bò xung quanh các ngôi mộ rồi”
Gray đứng thẳng dậy rồi cũng kéo mặt nạ ra. Không khí rất trong lành, không còn đậm nặc mùi muối nữa. Chắc phải có nhiều kho hổng ở chung quanh khu vực này.
Vigor cũng bỏ mặt nạ ra, nhìn lên trần đá rồi nói: “Mộ kiểu Etruscan”
Có hai đường ngầm dẫn ra từ đây, đối xứng nhau. Gray rất nóng lòng muốn thăm dò. Một cái cao hơn cái kia, nhưng lại hẹp hơn, chỉ vừa đủ cho một người đi qua, còn cái kia thì lại thấp, đòi hỏi phải cúi khom người song rộng hơn.
Vigor sờ vào các tảng đá tạo thành một bức tường. “Đá vôi, được đẽo và ghép vào nhau rất khít, nhưng thử sờ xem… những tảng đá này được gắn với nhau bằng chì” Ông quay về phía Gray.
“Theo như ghi chép lịch sử, chỗ này cũng có thiết kế giống hệt như ngọn hải đăng Pharo”
Rachel vẫn nhìn chung quanh cô “Đây chắc phải là một phần của ngọn đèn hải đăng đó, có khi lại là nền hầm cũng nên”
Vigor đi đến cái đường ngầm gần nhất, cái thấp hơn so với cái kia “Chúng ta xem thừ đường ngầm này dẫn đến đâu”
Gray lấy tay ngăn ông lại. “Tôi đi trước”
Linh mục gật đầu, vẻ như xin lỗi. “Tất nhiên”
Anh ra lệnh: “Chúng ta không biết sẽ phải ở đây bao nhiêu thời gian”
Gray tiến lên trước rồi khom người chui vào dưới cái trần thấp. Anh va vào chỗ đau ở lưng từ vụ bị phát đạn bắn vào tại Milan. Trông mặt anh nhăn nhó như một ông già.
Anh cứng người lại.
Đau.
Vigo va vào anh từ phía sau.
“Quay lại, quay lại…” Anh giục.
“Gì vậy?” Vigor hỏi nhưng vẫn tuân lệnh.
Gray lùi lại ra khỏi hang.
Rachel nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
“Có điều gì không ổn chăng?”
“Các vị đã bao giờ nghe câu chuyện về người đàn ông phải lựa chọn giữa hai cánh cửa, đằng sau một cánh cửa giấu một con hổ, còn cái kia là người đàn bà.”
Rachel và Vigor gật đầu.
“Có thể tôi sai, nhưng tôi nghĩ chúng ta gặp phải một bế tắc tương tự. Hai cánh cửa”
Anh chỉ vào mỗi đường hầm tối om. “Hãy nhớ đến câu đố của con nhân sự, đánh dấu tuổi của người đàn ông. Bò, đứng thẳng rồi cúi gập. Chúng ta đã phải bò để vào đây.” Gray nhớ lại lúc đó anh đã nghĩ thế nào khi vào trong đường hầm.
“Có hai đường dẫn vào phía trước,” anh tiếp tục “một đường có thể đi thoải mái, còn đường kia phải cúi xuống. Giống như tôi nói, tôi có thể sai, nhưng tôi lại thích đi theo đường hầm này hơn, con đường người ta có thể đi thẳng, giai đoạn thứ hai của người đàn ông”
Vigor nhìn vào đường hầm họ sắp bước vào. Với nghề nghiệp của ông là một nhà khảo cổ, ông phải biết tất cả các loại cạm bẫy liên quan đến mồ mả. Ông gật đầu. “Không có lý do gì vội vã cả”
“Không có lý do nào hết,” Gray bơi vòng đến cái đường hầm kia.
Anh bật đèn flash rồi dẫn đường. Mất mười bước để anh có thể thở lại được.
Không khí đặc quánh. Con đường hầm này chắc phải dẫn vào sâu trong bán đảo. Gray cảm giác mình có thể hình dung được trọng lượng của cái pháo đài trên kia đang đè nặng xuống người mình.
Dọc đường hầm có nhiều đoạn sắc cạnh nhưng cuối cùng ánh sáng từ ngọn đèn của anh cũng cho thấy phía cuối đường. Một khoảng không rộng mở ra phía trước. Ánh đèn còn phản xạ cái gì đó lấp lánh bên trong.
Gray từ từ đi tiếp.
Hai người kia đi sát theo anh.
“Anh có thấy gì không?” Rachel hỏi.
“Thật kinh ngạc…”
1 giờ 8 phút chiều
Trên màn hình monitot, Monk nhìn thấy Kat trước lối vào hầm ngầm. Cô ngồi thật yên lặng, cúi xuống như cố giữ năng lượng. Trong khi anh vẫn tiếp tục quan sát, cô duỗi chân, xoay đùi phô ra đường cong tuyệt vời của cơ thể.
Monk lấy tay đi theo hình cô trên màn hình.
Hình chữ S thật tuyệt vời.
Tuyệt vời.
Anh lắc đầu rồi quay đi. Mình đang đùa với ai vậy?
Anh quan sát mặt biển xanh bằng phẳng rồi đeo kính mát lên nhưng giờ đây, ánh nắng mặt trời vào buổi trưa làm chói cả mắt.
Và cái nóng hầm hập…
Ngay cả trong bóng râm cũng phải đến hơn 100 độ F. Bộ quần áo khô cong của anh như chảy ra. Anh kéo khóa xuống để lộ bộ ngực trần, song mồ hôi xem ra vẫn rỏ tong tỏng xuống thấp hơn nữa.
Chắc phải đi tiểu. Tốt nhất không nên uống nhiều coca.
Cái gì đó hoạt động đã thu hút sự chú ý của anh. Đến từ phía xa của bán đảo là một con tàu lớn sơn màu xanh, không phải là một con tàu bình thường. Nó có thể lao trên mọi cơn sóng với tốc độ nhanh phi thường.
Anh theo dõi đường vòng của con tàu xung quanh doi đất rồi thấy nó hướng về cảng phía đông. Con tàu quá nhỏ để làm nhiệm vụ như một chiếc phà. Có thể la du thuyền của một tay A-rập giàu có nào đó. Một loại tàu cao tốc. Anh giơ ống nhòm quan sát con tàu. Cũng mất chút thời gian để quan sát.
Trên mạn tàu, anh phát hiện hai cô gái mặc bikini. Monk cũng đã quan sát vài tàu thuyền trong khu vực cảng, trên một cái thuyền nhỏ đang có cuộc tiệc tùng vui vẻ, uống rượu sâm banh, còn chiếc khác lại có cặp vợ chồng già trần như nhộng, rõ ràng Alexandria là vùng đất ăn chơi của Ai Cập.
“Monk” Kat gọi từ bộ đàm.
Anh đeo tai nghe lên nối với đường liên lạc dưới nước. “Cái gì vậy, Kat?”
“Tôi nhận được tín hiệu lạ trên radio. Có phải của anh không?”
Anh hạ thấp chiếc ống nhòm xuống. “Không phải tôi. Tôi sẽ phân tích trên máy thu. Có thể cô bắt tín hiệu từ một chiếc tàu đánh cá nào đó”
“Quên đi”
Monk liếc nhìn trên mặt biển. Con tàu cao tốc kia đi chậm lại rồi hạ thấp độ sâu. Nó đã đi qua phía bên kia của cảng.
Tốt.
Monk đặt vị trí của nó vào số các con tàu khác trong đầu anh, một quân nữa trong bàn cờ. Anh hướng sự chú ý của mình vào máy thu Buddy Phone. Anh vặn lại nút điều khiển, nghe lại rồi trở về kênh cũ.
“Giờ thế nào rồi?” Anh hỏi.
Kat trả lời: “Tốt, hết rồi”
Monk lắc đầu. Mẹ kiếp, toàn thiết bị đi mượn.
“Nếu có hiện tượng đó xảy ra nữa, hãy cho tôi biết” Anh nói.
“Được thôi, cảm ơn”
Monk lại nhìn thân hình cô trên màn hình rồi thở dài. Có tác dụng gì?
Anh nhấc ống nhòm lên. Hai cô gái mặc bikini kia đâu rồi nhỉ?
1 giờ 10 phút chiều
Rachel cuối cùng cũng bước vào căn phòng. Hai người kia tản sang hai phía trước mặt cô. Dù Gray đã cảnh báo cần tiết kiệm pi đèn nhưng bác Vigor cũng vẫn bật đèn.
Ánh sáng hắt lên căn phòng có hình cái trống. Vòm trên sơn màu đen. Những ngôi sao ánh bạc tỏa sáng lấp lánh trên nền đen sẫm. Những ngôi sao không phải được vẽ trên vòm mà chính là những mãnh ghép kim loại.
Cái vòm đó phản chiếu xuống vũng nước, ngập tới đầu gối. Hiệu ứng của hình ảnh chiếu xuống nước đã tạo nên một ảo ảnh của một trường hoàn hảo gồm các ngôi sao cả ở trên và ở dưới.
Nhưng đó vẫn chưa phải là cảnh tượng hoành tráng nhất.
Đứng giữa căn phòng nhô lên từ vũng nước là một cái kim tự tháp khổng lồ bằng thủy tinh, cao bằng đầu người. Hình như nó trôi nổi ở giữa cái trường ma quái này.
Tháp kim tự tháp thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng quen thuộc.
“Liệu có phải…?” bác Vigor lặp bắp.
“Vàng thủy tinh,” Gray lẩm bẩm. “Một chất siêu dẫn khổng lồ”
Họ tỏa ra trên cái kè nhỏ bằng đá bọc quanh vũng nước này. Bốn nồi đồng nằm dưới nước ở góc của vũng nước. Bác cô kiểm tra một cái rồi đi tiếp. Những ngọn đèn cổ, Rachel đoán rằng chúng đã được dùng để cung cấp ánh sáng.
Cô nghiên cứu kiến trúc nằm giữa vũng nước. Kim tự tháp hình vuông bốn mặt giống như kim tự tháp của Giza.
“Có cái gì đó ở bên trong.” Rachel nói.
Do ánh sáng phản chiếu vào bề mặt kim tự tháp nên rất khó nhìn vào bên trong. Rachel lội xuống nước. Sâu hơn đầu gối cô một chút.
“Cẩn thận.” Gray nói.
“Giống như anh cần giữ lời khuyên đó,” cô phản bác, lội tiếp về phía kim tự tháp. Tiếng nước lõm bõm phía sau cô cho thấy cả hai người đều lội theo. Họ bước tới cái khối thủy tinh kia. Bác cô và Gray điều chỉnh lại đèn của họ để có thể nhìn xuyên vào bên trong tháp.
Hai hình xuất hiện.
Một cái nằm chính giữa kim tự tháp. Đó là một bức tượng bằng đồng của một ngón tay khổng lồ, cao chỉ lên trên, lớn đến mức, cô nghĩ mình có thể lấy tay ôm vòng quanh được. Tác phẩm được làm thật tinh xảo từ móng tay được tia rất khéo léo đến những ngấn ở cổ tay.
Nhưng hình tượng nằm phía dưới ngón tay chỉ lên mới thu hút sự chú ý của cô nhiều nhất. Một hình người, đầu đội vương miện và mặt nạ vàng, áo choàng vàng trắng nằm trên bàn thờ đá. Hai cánh tay bằng vàng thì không trẹo vào đâu với những đường nét của người Hy Lạp.
Rachel quay lại ông bác: “Alexander Đại đế”
Bác cô chậm rãi đi vòng quanh, nhìn từ mọi góc độ. Đôi mắt ông ánh lên nước mắt “Mộ của ngài… tư liệu lịch sử đã ghi rằng nơi an nghỉ cuối cùng của ngài là bên trong thủy tinh” Ông thò tay ra để chạm vào một trong hai cánh tay dang rộng ra, cắm sau vài centimét trong thủy tinh, nhưng nghĩ lại ông thòng tay xuống.
“Cái gì liên quan đến ngón tay bằng đồng?” Gray hỏi.
Bác Vigor tiến đến chỗ họ “Tôi nghĩ đó là từ pho tượng Colossus of Rhodes, bức tượng vĩ đại nằm vắt ngang hải cảng. Nó tượng trưng cho thánh Helios nhưng lại lấy nguyên mẫu Alexander Đại đế. Không có bộ phận nào của bức tượng được tinh là còn sót lại”
“Giờ thì mảnh còn lại cuối cùng này đã trở thành bia mộ của Alexander” Rachel nói.
“Tôi cho rằng tất cả cái đó là một bản di chúc đối với Alexander,” bác cô nói: “Và đối với khoa học và kiến thức mà ông luôn giúp phát triển. Đó là tại thư viện Alexandria mà Euclid đã phát hiện ra quy luật hình học. Tất cả chung quanh đây là tam giác, kim tự tháp, đường tròn”
Bác Vigor chỉ lên phía trên rồi xuống dưới “Trường được phản chiếu bị nước chia cắt đã gọi là Eratosthenes, người tại Alexandria đã tính ra đường kính trái đất. Ngay cả nước ở đây… cũng phải được dẫn qua những kênh nhỏ để làm cho vũng này luôn đầy. Chính tại thư viện mà Ác-si-mét đã thiết kế cái máy bơm nước mà hiện nay vẫn đang sử dụng.”
Bác cô lắc đầu trước những điều kỳ diệu ấy “Tất cả cái này là một tượng đài để tưởng niệm Alexander và cái thư viện đã bị mất tích ở Alexandria.”
Điều đó gợi cho Rachel điều gì đấy “Liệu những thứ ấy có được giấu tại đây không? Liệu có phải Septimus cất giữ những văn bản quan trọng nhất của thư viện ở đây không?”
Vigor tìm kiếm xung quanh. “Chắc là chúng bị mất sạch sau khi trận động đất xảy ra. Những dấu tích được cất tại đây. Kiến thức phải được lưu trữ tại điểm nào đó bí mật để chúng ta tìm kiếm. Mình đang tới gần rồi”
Rachel nghe thấy tiếng thở trong giọng nói của bác cô. Họ có thể còn phát hiện được cái gì nữa?
“Nhưng trước khi tiếp tục, chúng ta phải giải câu đó này của con nhân sư đã.” Gray nói.
“Không, bác Vigor nói, câu đó này chưa bộc lộ hết. Hãy nhớ là tại mộ của Thánh Peter, chúng ta phải trải qua một cuộc thử nào đấy. Hãy chứng minh kiến thức của chúng ta giống như tụi Long Đình làm với sự hiểu biết về từ trường của chúng. Chỉ có như vậy thì điều bí mật mới lộ ra”
“Vậy chúng ta sẽ phải làm gì?” Gray hỏi.
Bác Vigor lui lại, cặp mắt của ông vẫn chăm chú nhìn vào kim tự tháp. “Chúng ta phải khởi động cái kim tự tháp này”
“Vậy làm sao mình làm được điều đó?” Gray hỏi.
Vigor quay về phía anh. “Tôi cần một ít sô-đa”
1 giờ 16 phút chiều
Gray chờ Kat chuyển tới lon cô-ca cuối cùng. Họ cần thêm hay dây, mỗi dây sáu lon nữa “Liệu có nhất thiết phải dung loại cô-ca cho người ăn kiêng hay loại thường?” Gray hỏi.
“Không.” Vifor trả lời “Tôi chỉ cần cái gì đấy có sùi bọt. Ngay cả nước hoa quả hay giấm cũng được”
Gray liếc nhìn Rachel. Cô chỉ lắc đầu và nhún vai.
“Liệu ông có thể giải thích được không?” Gray hỏi.
“Hãy nhớ từ trường được kích hoạt đã mở ngôi mộ đầu tiên như thế nào” Vigor nói “Chúng ta biết rằng những người cổ xưa đều rất biết về từ trường. Đá ô-xýt sắt đã được phân phối và sử dụng rộng rãi. Những chiếc la bàn của Trung Hoa có niên kỷ từ 200 năm trước Công nguyên. Để tiến lên phía trước chúng ta phải chứng minh sự hiểu biết của mình về từ trường. Nó đã dẫn chúng ta tới đây. Một cái đánh dấu từ trường được đặt dưới nước”
Gray gật đầu.
“Vậy là sẽ có một kỳ quan khoa học nữa sẽ được trình diễn tại đây”
Giọng Vigor bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của Kat. Cô bước vào vũng nước mang theo hai dây nữa đưa tổng số thành bốn dây lon cô-ca.
“Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của Kat trong vài phút tới đây,” Vigor nói “Phải có bốn người”
“Làm sao để thứ này lộn ngược được?” Gray hỏi Kat.
Cô nhún vai. “Yên lặng. Monk đã bật máy thu, đó là giới hạn của bất cứ sự phấn khích nào”
“Hãy cho anh ta biết cô tạm thời không liên lạc được trong vài phút.” Gray nói, cảm thấy không thoải mái. Nhưng họ cần bất cứ thứ gì được giấu ở đây.
Kat cúi người xuống để truyền đi thông tin. Cô nhanh chóng leo len rồi tất cả họ trở lại ngôi mộ của Alexander.
Vigor vậy học tản ra. Ông chỉ vào một cái hũ bằng đống ở bên mép nước. Có bốn cái hũ như vậy.” Mỗi người cầm lấy một dây cô-ca rồi đứng vào vị trí của cái hũ đó”
Họ tản ra.
“Liệu ngài có thể nói chúng ta sẽ làm gì không?” Anh hỏi khi tiến tới cái hũ bằng đồng.
Vigor gật đầu. “Trình diễn một kỳ quan khoa học nữa. Cái chúng ta phải chỉ ra ở đây là kiến thức của một năng lượng được người Hy Lạp biết tới. Họ gọi đó là Electrikus. Một danh từ để chỉ năng lượng phát ra khi một miếng vải cọ xát vào nhựa thông. Họ đã chứng kiến điều đó dưới hình thức nhu tia chớp dọc theo cánh buồm của những chiếc thuyền buổm, giống ngọn lửa St.Elmo”
Báo cáo nội dung xấu

