Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 24-P1

Chương 24: Xin hãy lựa chọn

Khi Hạng Tân Dương trở về nhà thì trời đã tối. Phòng khách
chỉ bật một ngọn đèn

mặt là chai rượu vang đã mở, cô đang tự chúc rượu cho mình.
Rất ít khi anh thấy cô như thế này nên vội nhắc nhở: “Dạ dày em không được uống
rượu tùy tiện đâu”.

“Cảm ơn anh đã quan tâm tới cái dạ dày của em, nhưng dường
như anh lờ đi, không cần biết trái tim em đang thế nào.” Đường Lăng Lâm nói giọng
lười biếng: “Lại đây cùng uống với em một cốc, em đoán chắc hôm nay anh cũng muốn
mượn rượu giải sầu giống em”.

Dĩ nhiên tâm trạng của Hạng Tân Dương lúc này rất không tốt,
sau khi Tạ Nam đi khỏi, anh vẫy taxi trở về quán cà phê lấy xe của mình, liếc
nhìn vào bên trong thì Vu Mục Thành và cô gái kia đã đi khỏi. Anh lái xe vòng
vòng rất lâu trên khắp các con phố theo thói quen, đợi cho tâm trạng ổn định trở
lại rồi mới về nhà. Ấy vậy mà Đường Lăng Lâm lại biết tâm trạng anh như thế khiến
anh không khỏi ngạc nhiên. Anh chau mày: “Em muốn nói gì, Lăng Lâm?”.

Đường Lăng Lâm giơ cốc lên: “Đừng ngạc nhiên, em không rình
mò anh đâu, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Anh thần thánh hóa tình yêu
của mình như thế thì cũng giống như tình yêu của Plato[1], em dĩ nhiên không cần
phải lo việc anh đưa ai đó vào khách sạn.”

[1] Tình yêu của Plato: Tình yêu về mặt tinh thần của nhà
triết học phương tây Plato. Ông theo đuổi sự giao tiếp tâm linh, bài trừ nhục dục.

Hạng Tân Dương sầm mặt xuống, nói: “Nếu em đã uống nhiều rồi
thì đi tắm rồi ngủ đi.”

Đường Lăng Lâm uống một ngụm to, sau đó bỏ cốc rượu xuống, cầm
chai rượu lên nhìn qua ánh đèn rồi lắc đầu nói: “Anh xem, còn hơn nửa chai, rõ
ràng là em vẫn còn biết kiềm chế. Anh không uống thì nói chuyện với em một
lúc.’’

Hạng Tân Dương bước đến cầm chai rượu trên tay cô đặt xuống
bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh, nói: “Lăng Lâm, chúng ta chắc chắn cần một cuộc
nói chuyện, nhưng hôm nay thì không thích hợp lắm.”

“Thế thì lúc nào mới thích hợp? Đợi khi nào Tạ Nam và anh
bàn bạc xong chuyện quay lại với nhau thì mới đến thông báo cho em ư?” Đôi mắt
cô nhìn thẳng vào anh, kéo dài giọng: “Nhìn thấy cô ấy một lần nữa bị người ta
bỏ rơi, có phải anh tiếc lắm không? Anh quan tâm tới cô ấy như thế, cô ấy có cảm
động không?”

“Nói như vậy Từ Yến đến tìm anh là theo ý của em à?”

“Làm theo ý em? Anh hỏi khó nghe thế? Anh thật không hổ là
đã tưởng tượng em theo chiều hướng xấu nhất.” Đường Lăng Lâm cười lớn, “Em
không bị điên, tại sao lại phải ra chỉ thị cho cô ta đi nói với chồng mình rằng
người yêu cũ của anh đang bị rơi vào tình thế khốn đốn, đợi anh đến cứu trợ. Có
điều cô ta đi tìm anh, là điều em có thể đoán được. Không biết vì mục đích gì,
cô ta đang muốn được xem kịch hay của tất cả mọi người. Em không cần đến tận
nơi cũng có thể tưởng tượng được, khi nói với anh nét mặt cô ta biểu hiện như
thế nào.”

“Rõ ràng là em đã nói chuyện với cô ấy rồi.”

“Đúng, mấy hôm trước em và cô ta có ăn cơm cùng nhau. Cô ta
vẫn như trước, luôn để tầm mắt rất cao, chỉ có điều mắt cao nhưng tay lại với
thấp, nên những điều đạt được không theo ý mình. Nói đến Tạ Nam, cô ta đã cho
em biết một số thông tin rất hay. Dường như tình cũ của anh lại có bạn trai, điều
kiện tốt lắm, nói theo giọng của Từ Yến thì Tạ Nam là một nàng Lọ Lem chính gốc.
Vốn dĩ em có thể thở phào sung sướng cho rằng như vậy thì mọi người đều tránh
khỏi mệt mỏi. Nhưng theo cô ta nói, có người rất thích anh chàng bạn trai của Tạ
Nam, hậu thuẫn cũng tương đối lớn, e rằng lần này Tạ Nam lại khó lòng mà nắm bắt
được rồi.”

“Cuộc sống của cô ấy có liên quan gì đến em và Từ Yến, tại
sao hai người cứ phải quan tâm đến đời tư của cô ấy như thế?”

Đường Lăng Lâm cười, lạnh lùng nói: “Đừng lấy em và Từ Yến
ra để nói. Nếu không phải vì anh, em sẽ không bao giờ để ý đến cái chủ đề vô
nghĩa ai là Lọ Lem ai là hoàng tử kia. Hơn nữa, cái người còn quan tâm đến cuộc
sống của người khác hơn cả Từ Yến chẳng phải là đức ông chồng của em sao?”

Hạng Tân Dương im lặng.

“Lúc kể chuyện, Từ Yến giọng vui vẻ lắm, còn em nghe mà buồn
phiền, em dường như có thể đoán ra ngay sau khi nghe những tin này anh sẽ nghĩ
và làm gì, không phải vội vàng chạy đi an ủi nàng hay sao? Anh xem, có đúng như
e nghĩ không?”

“Không phải em luôn cho rằng những suy đoán của mình về hành
tung của anh luôn chuẩn xác ư? Nhưng theo như em thấy, anh có thể mang cái gì
ra để níu kéo, để an ủi cô ấy?” Hạng Tân Dương nhướng mày, nhếch môi cười gằn,
“Anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng từng phụ cô ấy mà thôi, một thằng đàn ông
có vợ, không thể trách ai, anh chỉ cố gắng không gây phiền phức cho cô ấy. Nếu
em muốn nói với anh những điều này, thì anh nghĩ nên thôi đi, chẳng có ý nghĩa
gì cả.”

“Cuối cùng thì anh cũng nhận ra, anh chỉ vì nỗi bất hạnh của
cô ấy mà trút giận lên em. Thật buồn cười, em đâu phải là Thượng Đế vạn năng,
có thể thu xếp cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, nhân tiện giải thoát cho anh…
và em.” Đường Lăng Lâm cầm chiếc cốc lên uống cạn rồi đưa tay với chai rượu
toan rót lên, Hạng Tân Dương giữ lấy tay cô ngăn lại.

“Đừng uống nữa, sao em lại đấu với sức khỏe của mình như vậy.”

“Đau dạ dày còn dễ chịu hơn đau tim, đây là kinh nghiệm của
em, anh có tin không?”

“Anh rất xin lỗi, để em phải khổ sở thế này, nhưng anh và Tạ
Nam thực sự không có gì.”

“Đương nhiên, trong mắt hai người đều không có gì, nhưng
theo tình thế này, sẽ có gì rất nhanh thôi. Ai bảo anh cứ luôn cho rằng mình
yêu cô ấy, mà em luôn cho rằng mình yêu anh?”

“Ai trong chúng ta cũng không có cái quyền cố mang tình yêu
của mình đến cho người khác, rồi bắt họ phải yêu mình như thế.”

Đường Lăng Lâm bị kích động mạnh bởi câu nói này của anh, liền
hỏi lại: “Anh đang trách em đem tình yêu của mình và cuộc hôn nhân này cho anh,
giờ đáng đời vì sự lựa chọn ấy ư?”.

“Lăng Lâm, chúng ta biết nhau từ nhỏ, em luôn phóng khoáng
và độc lập, mọi người đều công nhận em giỏi giang, thông minh, quyết đoán, giải
quyết mọi việc rõ ràng hơn anh. Cuộc hôn nhân này của chúng ta tuy không phải là
sự lựa chọn của anh,nhưng anh thừa nhận không phải do em ép, có thể nói, em đã
cho anh cơ hội, để anh đóng góp chút gì đó cho gia đình. Chỉ là anh quả thực
xin lỗi, những năm qua đã khiến em thiệt thòi nhiều rồi, vốn dĩ em có thể có những
lựa chọn tốt hơn. Em đã quá nhường nhịn anh, anh không có quyền để em phải tiếp
tục như vậy nữa.”

Tay Đường Lăng Lâm khẽ co lại trong bàn tay anh, cô quay đầu
nhìn anh, hỏi: “Anh muốn nói gì?”

“Em không cần phải vừa hận vừa bao dung cho anh, anh biết
mình không tốt, không đáp ứng được các yêu cầu của em, dù sao chúng ta cũng vẫn
còn trẻ, bây giờ bắt đầu lại có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai…”

Sắc mặt của Đường Lăng Lâm đanh lại, khóe miệng nhếch lên một
nụ cười sắc lạnh: “Nói thật nhẹ nhàng, nếu như em không nhầm thì bây giờ anh
đang cần được giải thoát khỏi em.”

Thần thái của Hạng Tân Dương cũng bình tĩnh tới mức gần như
lạnh lùng: “Sự giải thoát này không phải chỉ riêng cho mình anh, Lăng Lâm.”

Đường Lăng Lâm đột nhiên co tay lại, chai rượu đột ngột đổ
nghiêng, kêu lanh canh một tiếng trên bàn trà, sau đó rơi xuống chiếc thảm lông
cừu dưới sàn, hai người cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt nó lên, cứ để rượu thấm
đầy ra tấm thảm, không khí căn phòng bỗng chốc nồng nặc mùi rượu.

Đường Lăng Lâm cười gằn một tiếng, “Rất tốt, mấy năm nay
công ty của bố anh đã ổn định trở lại, phát triển tương đối tốt, anh cũng thấy
đủ để nói điều kiện với em rồi phải không? Ly hôn ư?”. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi,
“Cũng không phải là không thể, điều kiện của em rất đơn giản, anh tay trắng ra
khỏi nhà, tất cả những cổ phần của nhà anh lấy từ công ty của bố em đều phải
chuyển hết sang tên em.”

“Anh bỏ hết những gì của cá nhân anh, nhưng những cổ phần
hai nhà giao ước, em đã có gần 20% cổ phần của công ty bố anh, em biết rõ anh
không thể đáp ứng được điều kiện tiếp theo.”

“E rằng anh không có sự lựa chọn. Không cần em phải nhắc anh
cũng biết, tất cả những gì nhà họ Hạng có bây giờ đều do hiệp nghị bảy năm về
trước.”

“Anh luôn cảm kích em và bố em, nhưng…”

“Không nhưng gì nữa, em không để ý việc ai sẽ tìm mình để
bàn bạc yêu cầu cho thỏa đáng, dù là bố anh hay vị nữ thánh vẫn nằm trong trái
tim anh kia.”

“Xin đừng lôi Tạ Nam vào việc này, quyết định của anh chả
liên quan gì đến cô ấy.”

Đường Lăng Lâm lạnh lùng, nói: “Thật sao? Cô ấy vẫn chưa bị
người yêu hiện tại bỏ rơi mà anh đã vội nuôi hi vọng giải phóng bản thân rồi,
chẳng nhẽ anh ghét cuộc hôn nhân này tới mức không thể chấp nhận một danh phận
nữa sao?”

“Anh hi vọng em suy nghĩ nghiêm túc một chút, cứ tiếp tục mối
quan hệ chúng ta hiện tại chỉ làm tổn thương em mà thôi.”

“Bây giờ em sẽ nói cho anh, việc này anh đi mà bàn với luật
sư của em, không cần em phải nói anh cũng biết là ông ta sẽ đưa ra điều kiện,
em sẽ để ông ta lấy lại toàn bộ không chừa một xu. Em đồng ý trả tự do cho anh,
để anh tay trắng, sau đó xem anh đoạt lại tình yêu từ tay người đàn ông điều kiện
tốt kia như thế nào, em đoán sẽ có nhiều thứ hay để xem đấy.”

“Chúng ta nhất quyết phải đến bước đó sao? Như vậy chẳng tốt
cho ai cả.”

“Trước kia em luôn cho rằng anh lương thiện, nhưng chẳng
phát hiện ra được mặt tốt của anh. Anh đã bày trước mắt em nỗi đau thương lớn
nhất của mình, xin hỏi anh còn cái gì tốt đẹp hơn thế nữa không? Em luôn nhường
nhịn anh, anh dường như thương hại em mà cho rằng em chỉ là thứ đồ dễ bị chà đạp
ư, chúng ta cứ chờ xem.”

***

Rất nhanh sau đó, Hạng Tân Dương hiểu được câu “chờ xem” của
Đường Lăng Lâm có nghĩa là gì.

Ngày hôm sau, anh trai anh đến văn phòng tìm, Hạng Tân Hải hỏi
thẳng vấn đề, cuối cùng muốn làm gì. Anh chau mày: “Anh à, Lăng Lâm nói gì với
anh rồi?”

“Thím ấy còn có thể nói gì nào?” Hạng Tân Hải nói giọng khó
chịu: “Thím ấy rất giữ ý, chỉ gọi điện nói tìm anh có việc, rồi đưa hiệp nghị hợp
tác ban đầu của hai nhà cho anh xem. Anh hỏi thím ấy mang những thứ đó ra làm
gì thì thím ấy bảo anh hỏi thẳng chú. Hai chú thím lại cãi nhau à?”

Hạng Tân Dương ngập ngừng giây lát rồi quyết định nói: “Em
muốn ly hôn.”

Hạng Tân Hải hít một hơi dài, nói: “Thím ấy vừa từ chi nhánh
công ty trở về vì chú, đang yên đang lành, sao chú lại có suy nghĩ như thế?”

“Nếu có thể tiếp tục thì em đã không nói những lời này.”

“Đường Lăng Lâm quả thật rất ghê gớm và hách dịch, nhưng chú
cũng phải thừa nhận rằng mấy năm qua thím ấy thực sự tốt với chú. Anh chỉ thấy
đợt Tết là hai người cãi nhau, chú có biết lúc đó thím ấy đã lo cho chú như thế
nào không, thím ấy đã điên loạn gọi điện đi khắp nơi để tìm chú.”

Hạng Tân Dương nói giọng buồn bã: “Anh à, em cảm thấy mình
có lỗi với cô ấy, nếu cứ tiếp tục thì chỉ ngày càng ép cô ấy đến mức biến thành
một bà vợ luôn ôm hận oán thán trách móc mà thôi.”

“Đừng lấy điều đó ra nói với anh, Tân Dương. Một người đàn
ông nếu có thành ý muốn tiếp tục sống với vợ mình thì vợ anh ta dù có thiếu lý
trí đến mấy cũng sẽ không như vậy. Chú nói thật cho anh biết, chú có người đàn
bà khác rồi phải không?”

Hạng Tân Dương nói giọng phiền não: “Anh cho rằng em cần thiết
phải nói dối người trong nhà ư? Em nói thật đấy. Trước kia em nghĩ, em không
yêu cô ấy cũng không sao, dù gì thì cô ấy cũng không yêu em, hai người đều cho
rằng tình yêu không quan trọng, cùng có một mục tiêu, cùng nhau sống qua ngày,
điều đó có thể tiếp tục. Nhưng tình hình hiện nay không như vậy, cô ấy đột
nhiên nói yêu em, lại yêu cầu em cũng phải yêu cô ấy như cô ấy yêu em, anh bảo
em phải làm thế nào?”.

Hạng Tân Hải có vẻ không hiểu, hỏi lại: “Anh không phải nói
chú đâu, nhưng Tân Dương, phải dỗ một người không yêu mình cùng sống với mình
có thể rất khó, nhưng nếu như Lăng Lâm yêu chú, thế thì có vấn đề gì đâu”.

Hạng Tân Dương thở dài, biết mình không thể nói anh trai cảm
nhận thực sự lúc này, nói: “Anh cho rằng sự thông minh của Lăng Lâm lại để cho
người khác dỗ dành sao?”.

Hạng Tân Hải rất rõ Đường Lăng Lâm thông minh như thế nào,
anh hỏi: “Chú dự tính sẽ như thế nào?”.

“Em sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy, nếu có thể ly hôn trong
hòa bình thì tốt.” Hạng Tân Dương đột ngột im lặng, trong lòng hiểu rõ khả năng
xảy ra điều đó là rất ít.

Quả nhiên, Hạng Tân Hải nói: “Thế chú không đọc kỹ bản giao
ước giữa hai nhà sao?”.

Hạng Tân Dương lắc đầu, lúc ấy anh đang buồn chán nên cũng
chẳng có tâm trạng nào xem thứ đó, đến khi công ty của bố vượt qua được cửa ải
khó khăn, anh cũng không muốn giở ra xem lại nữa.

“Giao ước do anh và bố ký sau khi đã mời luật sư xem xét kỹ
càng, nó không có gì ghê gớm lắm nhưng có điều khoản bổ sung, nếu giải phóng hợp
đồng, tách cổ phần hai nhà thì bên họ Đường có quyền ưu tiên được mua lại công
ty.”

Hạng Tân Dương biết Đường Lăng Lâm trong thời gian học đại học,
ngoài chuyên ngành quản lý còn học thêm chuyên ngành luật, cô thường nói chuyện
với cố vấn luật sư và các chuyên viên tư vấn luật một cách rất sắc sảo và kín kẽ.
Anh nghĩ với những điều kiện cô đưa ra chắc chắn đảm bảo quyền lợi cho gia đình
cô ở mức tốt nhất, nghĩ lại những lời cô nói với mình tối qua thì điều kiện chắc
chắn còn ghê gớm hơn những gì anh hai nhìn thấy trong giao ước, giờ nói ra e rằng
cơn giận của Hạng Tân Hải sẽ còn lớn hơn. Bây giờ anh cũng không còn sợ anh hai
như hồi nhỏ nữa, có điều sau khi biết anh hai không quản công ty nữa mà chỉ nhận
một chân đại lý cho mấy thương hiệu về xây dựng, tiền kiếm được không ít nhưng
tâm trạng luôn luôn không thoải mái, luôn tỏ ra hối hận với cha và bản thân,
luôn tỏ ra căng thẳng với công việc ở công ty nên anh không muốn nói thẳng để
anh trai lo lắng thêm.

“Để em bàn lại với luật sư rồi tính.”

“Anh khuyên chú nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, Lăng Lâm mới tìm
anh mà chưa tìm đến chỗ bố thì chắc chắn còn để cho chú đường lui, rõ ràng thím
ấy chưa muốn ly hôn. Vốn dĩ anh không có tư cách can thiệp vào đời tư của chú,
nhưng tình trạng sức khỏe của bố hiện giờ thì chú cũng rõ, hơn nữa làm thằng
đàn ông đã đến tầm tuổi như chú rồi mà vẫn muốn nói đến hai chữ yêu đương, nếu
không phải xa xỉ thì cũng ngờ nghệch quá.”

Hạng Tân Dương cười, nói: “Nói đến tình yêu, anh à, em vẫn
nhớ anh đã từng nói với em một câu”.

Hạng Tân Hải cười khổ sở, nói: “Anh còn có thể có câu nào để
chú nhớ đến tận bây giờ?”

“Anh đã nói trò chơi tình yêu là một thứ gây nghiện, anh nói
phải bị một lần mới có khả năng miễn dịch với nó.” Hạng Tân Dương tiện tay giở
tập tài liệu trước mặt, nói, “Có thể là anh đúng, nhưng nếu bị nhiễm một nửa mà
đột nhiên bị đứt đoạn sau đó lại muốn tiếp tục thì quả thật là điều đáng sợ. Tất
cả những triệu chứng vẫn còn, chỉ có điều không có được khả năng miễn dịch”.

Hạng Tân Hải bật cười, nhưng ngay lập tức nhìn lại em trai
mình với vẻ đăm chiêu, dĩ nhiên anh còn nhớ rõ khi nói câu đó, Hạng Tân Dương
đã khẳng định cả đời từ chối miễn dịch khiến anh buồn cười, lại không nén được
tiếng thở dài.

Sau này không bao giờ anh còn nhìn thấy thần thái vui tươi
yêu đời trên nét mặt em trai nữa, luôn luôn là một Hạng Tân Dương với khuôn mặt
trầm tư, xử lý công việc có trước có sau, giọng nói lãnh đạm và ngắn gọn. Đứa
em trai luôn thích làm theo ý mình của anh đã trưởng thành, hơn thế còn đảm nhiệm
gánh nặng gia đình. Trong một thời gian, anh luôn có chút ngần ngại với điều xảy
ra mà anh cho rằng đó là lẽ đương nhiên ấy, dấu chấm hỏi trong đầu ngày càng lớn
hơn.

“Không lẽ chú vẫn luôn nhớ Tạ Nam?”

Nghe tới cái tên này, Hạng Tân Dương ngẩng đầu lên, nói:
“Anh à, em không nghĩ là anh lại nhớ đến cả tên cô ấy đâu”.

Vốn dĩ Hạng Tân Hải không còn nhớ tên của Tạ Nam. Nhưng hồi
năm ngoái, anh đã có một lần gặp cô.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3