Mỗi Chàng Một Nàng - Chương 12

Chương 12

Gửi đến: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Mary Langdon
<m.langdon@internetcafenetwork.com>

Về việc: Anh

Thôi thì em sẽ hiểu việc anh không thèm trả lời email của em cũng có nghĩa anh
chẳng quan tâm đến em hay sự sống của em gì cả. Em nghĩ từ GIA ĐÌNH chẳng có ý
nghĩa gì với anh nữa rồi.

Sao cũng được. Em vẫn có thể sống
tốt mà không cần anh - đó là lý do tại sao tòa án ngay từ lúc đầu đã tuyên bố
em là trẻ vị thành niên rồi.

Bây giờ em đang ở Canada, nói ra
phòng khi anh quan tâm thôi. Chuyến đi CỦA EM cũng chẳng khiến một người giàu
sụ hay đi du lịch như anh thấy thú vị đâu nhỉ. Nhưng dù sao thì, bây giờ ANH
đang ở đâu vậy? Gstaad? Hay Ougoudagou? Chắc chắn là một nơi nào đó còn nổi
tiếng hơn cả nơi em đến nữa.

Đừng lo (anh cũng muốn vậy thôi), em
chắc chắn sẽ ổn mà. Ở đây vẫn chưa thấy lạnh lắm. Trừ khi đêm về. Nhưng em sẽ
ngủ trong ô tô. Thật tệ khi Jeff không thể để lò sưởi cả đêm được, vì nó tốn
pin quá.

Hẹn gặp anh ở kiếp sau.

Mare

Gửi đến: Mary Langdon <m.langdon@internetcafenetwork.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Anh

Em vậy hả? Tại sao phải ngủ trong ô tô của một gã trai? Anh cứ tưởng em đã rút
ra bài học cho những gì xảy ra từ lần trước rồi chứ.

Anh CŨNG đã hồi âm email của em. Nếu
em chịu khó từ bỏ thói quen thay đổi địa chỉ email cứ mỗi hai ngày một lần,
chắc chắn thỉnh thoảng em cũng nhận được hồi âm từ người em gửi email rồi.

Anh có thể gửi em một nghìn đô nữa
nếu em cho anh biết anh có thể đánh điện gửi đến đâu. Nhưng chuyện gì đã xảy ra
với một nghìn đô anh gửi cho em tháng vừa rồi? Em làm gì với tiền của anh vậy
hả? Nếu anh phát hiện em nướng tiền anh vào thuốc phiện, Mary, anh sẽ cắt viện
trợ ngay. Em có hiểu lời anh nói không? Anh nghĩ em vẫn chưa hoàn thành tốt
phần “không muốn dựa dẫm nữa” khi là trẻ vị thành niên. Tuy nhiên, với lứa tuổi
25 này, em không thể nào dựa dẫm người khác được.

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Mary Langdon
<m.langdon@internetcafenetwork.com>

Về việc: Anh

Ôi Chúa ơi, anh đúng là người anh trai vĩ đại nhất mà bất cứ cô em gái nào LUÔN
muốn có! Hãy gửi tiền đến Western Union ở Whistler, BC nhé.

Tụi em phải sống trong ô tô vì những
căn hộ và phòng khách sạn giá rẻ đều bị những tay lướt ván Winter X chiếm hết
rồi, để chuẩn bị cho cuộc thi. Cũng tốt thôi, vì tụi em sẽ bán được CẢ TÁ thứ
linh tinh được nhuộm màu này. Tụi em còn không kịp nhuộm m

Em cần tiền để trang trải những thứ
thiết yếu, băng vệ sinh, thực phẩm này kia, cho đến khi tụi em có lời. Chúa ơi,
anh Cal. Em sẽ không bao giờ đụng đến thuốc. Em cần để đầu óc tỉnh táo cho NGHỆ
THUẬT của mình nữa chứ. A là TUYỆT NHẤT!!

Yêu anh nhiều,

Em gái bé nhỏ của anh

Gửi đến: Mark Levine <mark.levine@thenyjournal.com>

Từ: Ruth Levine
<r.levine@levinedentalgroup.com>

Về việc: Xin chào!

Con yêu, mẹ xin lỗi lại làm phiền con, mẹ biết con đang vui vẻ trong chuyến
rong chơi châu u của mình. Nhưng mẹ cần biết càng sớm càng tốt rằng: Dạo gần
đây con mặc áo lạnh size mấy vậy? Mẹ biết thường thì con chọn size lớn, nhưng
con đã đến phòng tập rồi, đúng không? Nên có lẽ con sẽ hơi phình ra một chút,
và con dùng size Cực Lớn chứ hả?

Mẹ chỉ hỏi vì hóa ra Susie Schramm -
con nhớ chứ, lá email trước mẹ có nói đến con bé đó - biết đan! Đúng vậy! Là
một luật sư đầy quyền lực VÀ mặc quần áo size bốn, con bé còn biết đan trong
thời gian rãnh rỗi (dĩ nhiên là trong khoảng thời gian con bé không đi làm hay
tham gia tình nguyện vào B’Nail Brith rồi).

Và mẹ đã đặt con bé đan một cái áo
ấm cho con. Rõ ràng là, con bé chẳng ngại dùng những gam màu táo bạo. Mẹ biết
con rất thích màu vàng, vì vậy đó sẽ là thứ con sắp

Ối chà, hình như là một bất ngờ
Hannukah thì phải! Được đấy nhỉ!

Hồi âm ngay và cho mẹ biết ý kiến
nhé.

Yêu con,

Mẹ

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Darrin Caputo
<darrin.caputo@caputographics.com>

Về việc: Chào con, là mẹ đây

Holly, lại là mẹ đây. Darrin nói mẹ không được dùng email của nó để viết cho
con nữa, nhưng con đâu nghe điện thoại khi mẹ gọi. Có thể điện thoại của con
không hoạt động khi ở châu u, hoặc con sử dụng chức năng Caller ID, nên không
thèm nghe máy khi biết mẹ gọi.

Cũng không sao. Mẹ hiểu bây giờ con
không muốn nói chuyện với mẹ mình mà. Mặc dù mẹ chính là người đã sinh ra con,
đã khóc trong sung sướng khi nghe bác sĩ nói đứa bé là con gái, đứa con gái bé
bỏng mà dường như mẹ đã muốn từ bỏ hi vọng khi sinh ra một loạt bốn thằng con
trai.

Mẹ viết email này vì hôm qua đã gặp
mẹ của Jane Harris tại Kroger Sav-On, và những gì bà ta nói với mẹ khiến mẹ
không yên lòng. Bố con nói chẳng có gì quan trọng, nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ
nói với bà Harris rằng bà ấy thật may mắn khi có đứa con gái như Jane, con bé
chỉ thích những đứa con trai theo Công giáo, như thằng người Anh tên Dave, và
th chuyên viên đầu tư ngân hàng Malcolm.

Và bà Harris nói với mẹ rằng, “Nhưng
Mark Lavine cũng là thằng bé ngoan. Nghe này, Maria, cô nên thôi ngay suy nghĩ
đang mất con gái đi, thay vào đó, cô nên nghĩ mình đang có thêm một thằng con
trai”.

Claire Harris nói vậy là có ý gì?
Tại sao bà ấy nghĩ mẹ sắp có con trai chứ? Mẹ không cần thằng con trai nào nữa,
mẹ đã có bốn đứa rồi... là năm nếu tính thêm Roberto của Darrin. Holly, con
không đang suy tính làm điều gì ngu ngốc khi ở Ý đấy chứ?

Mẹ hi vọng con hiểu rằng, nếu con
kết hôn với thằng Mark này, mẹ sẽ không coi nó là con, cũng như con không còn
là con gái mẹ nữa. Hãy suy nghĩ về chuyện này, mẹ xin con đấy.

Mẹ sẽ cầu nguyện cho con.

Mẹ của con

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Ai đó nên kéo Cal Langdon qua một bên và nói với anh ta rằng cái áo sơ mi anh
ta đang mặc, mình chắc chắn anh ta nghĩ nó rất mô-đen và mang phong cách SoHo,
nhưng thật ra, nó làm anh ta trông giống một chàng gay. Làm sao một người nam
tính như anh ta lại không hề biết điều này?

Và mình biết Cal là người nam tính.
Không phải chỉ vì anh ta đã một lần kết hôn, hay ả gái gọi mình trông thấy lượn
ra từ phòng khách sạn, vì, như bạn biết đấy, những thứ như thế chẳng chứng tỏ
được điều gì nữa, trong ời đại ngày nay (cứ nhìn Curt mà xem). Mình biết điều
đó căn cứ vào những chuyện vừa xảy ra ngay trong nhà hàng cả bọn đang ăn tối
này, vì trời lại mưa (đất nước này LÀM SAO ấy nhỉ?) và chẳng ai muốn ra ngoài
nấu nướng, cũng như không muốn mạo hiểm bật lò nấu lên để điện trong nhà lại
tắt lần nữa.

Hơn nữa, hình như mọi người đều
trong tâm trạng không vui, mặc dù chẳng ai chịu kể mình nghe.

Có lẽ do trời mưa.

Tuy nhiên, họ chỉ để tụi mình vào
nhà hàng này sau khi cả bọn đã đứng ngoài cửa suốt 10 phút gõ gõ vào cửa kính,
năn nỉ ông chủ cửa hàng bằng thứ tiếng Ý đứt quãng làm ơn bán hàng cho mình. Vì
họ, cũng giống như những ông chủ cửa hàng khác mà tụi mình đã gặp ở Porto
Recanati (dĩ nhiên là trừ quán bar Điên Loạn và cửa hàng Xăm Hình Khêu Gợi),
luôn tỏ ra lưỡng lự khi phải chuẩn bị thức ăn để bán cho khách hàng, mặc dù họ
chẳng buồn treo bảng đóng cửa lên cửa sổ. Rõ ràng là vào giai đoạn hết mùa du
lịch như thế này, tất cả những gì các ông chủ cửa hàng Le Marche muốn làm là
mời những người bạn lâu năm đến nhà hàng xemMagnum PI mỗi đêm - tất nhiên là
bằng tiếng Ý - và lờ đi những khách hàng - dĩ nhiên là trả tiền sòng phẳng - lỡ
chân bước vào quán.

Tạ ơn Chúa, Mark không còn khả năng
trả lời không nữa, nếu không cả bọn sẽ chẳng được ăn. Anh ấy luôn mang theo sổ
tay Hướng dẫn Du lịch và nằng nặc đòi đến nếm thử tất cả những nơi ông chú
Holly đã đánh dấu. Anh ấy thậm chí còn cho các chủ cửa hàng thấy số sao họ được
đánh giá, và nằng nặc đòi họ làm thức ăn. Có lẽ đó là do anh phải tiếp xúc với
bệnh nhân cả ngày, nhưng ở Mark chỉ tỏa ra một xúc cảm “Hãy đối xử tốt với tôi”
khiến người ta không thể nào không đáp lại.

Trừ mẹ của Holly.

Nhưng thật ra nghe cũng không kinh
khủng như vậy. Với riêng Mark thì được, vì bạn không hề có cảm giác muốn gõ đầu
anh ấy bằng cây thục bi-da.

Tuy nhiên, mình biết Cal không phải
là gay bởi vì - dù anh ta có đang mặc chiếc áo sơ mi đó và từng có vợ là người
mẫu, và việc Holly cứ cương quyết nói không có, dĩ nhiên rồi, nhưng này, người
vợ luôn là người không được biết đầu tiên đấy nhé - đó là sau Magnum, mọi người
lại tiếp tục xem Babe, bộ phim về một con heo nhỏ có thể chăn giữ đàn cừu.
Những người Marquersan, hay người nào đấy không rõ, đang ngồi đó, trông rất bắt
mắt, trong những chiếc quần jean Marche và áo pull Bon Jovi, nhưng Cal không hề
nháy mắt một cái. Anh ta chỉ tập trung uống ly rượu vang Ý của mình như thể nó rất
ngon và người ta không nên bán nó như một chất làm se khít lỗ chân lông vậy.

Không chàng gay nào có thể cưỡng nổi
sự cám dỗ của Babe. Không phải mình cho rằng ông chủ nhà hàng và những người
bạn của ông ấy là gay. Họ chỉ là người nước ngoài. Có lẽ họ đã bật khóc khi xem
phần kết của Magnum. Mình bỏ lỡ điều đó vì bận lẻn vào toa-lét nam, cố gắng lấy
trộm một cuộn giấy vệ sinh, vì toa-lét nữ không có. Giấy lót bàn ngồi cũng
không nốt.

Tiện thể mình cũng thắc mắc: Vậy là
sao? Về chuyện này. Rõ ràng là, phụ nữ Ý không bao giờ dùng toa-lét bên ngoài.
Đó là lí do duy nhất mình có thể giải thích cho tình trạng hiện nay của một vài
toa-lét nữ ở Le Marche. Nếu buộc phải đi thì những phụ nữ Ý này sẽ làm gì nhỉ?
Chỉ cần ngồi xổm thôi sao? Bản thân mình còn khó ngồi xổm khi tập Pilates, và
đó là quần dải rút đấy nhé. Còn bây giờ làm sao mình có thể ngồi xổm với chiếc
quần bó bụng và chiếc quần lửng chật cứng này đây? Nói thật đấy. Bạn thử nghĩ
xem. Tất nhiên mấy ông chủ nhà hàng này chẳng thèm bận tâm.

Đúng, mình biết chứ, họ chỉ hoạt
động vào mùa hè và bọn mình lại không đến đây vào mùa du lịch, nhưng mình rất
nghi ngờ, có thể chủ sở hữu nơi này đang cất giấy lót bàn ngồi ở đâu đấy, và
đợi đến khi bờ biển nhộn nhịp trở lại mới lấy ra. Chắc hẳn ở đây người ta có
suy nghĩ cho rằng giấy lót bàn ngồi chỉ là thứ yếu.

Chính vì vậy mà một lần nữa, mình có
thể nói rằng, đó là lý do tại sao nước Mỹ là siêu cường quốc và các người, nước
Ý, thì không. Vì chúng tôi là một quốc gia luôn quan tâm đến sự thoải mái trong
nhà vệ sinh.

Bây giờ thì mọi người lại đang bàn
luận về ngày mai. Bạn biết đấy, ai sẽ là người quay về Rome để đến lãnh sự Mỹ.
Đầu tiên mình nêu ý kiến Holly và Mark nên đi để mình có thể nằm ườn bên hồ bơi
uống bianco frizzante và đọc Nora Roberts số mới nhất. Này, dù sao đây cũng là
kì nghỉ của tớ màhẳng phải sao?

Nhưng không. Cal nhất quyết, “Tớ đi
cùng hai người”, khi nói với Holly và Mark.

Này? Đi với họ sao? Tại sao chứ?
Không phải anh đang có cuốn sách gì đó cần viết hay sao? Họ không cần anh, Cal
Langdon. Phiên dịch viên thì được. Không phải một kẻ mê người mẫu.

Mình biết anh ta định làm gì. Chắc
anh ta nghĩ mình không biết, vì mình chỉ là một họa sĩ truyện tranh tầm thường
còn anh ta là một nhà báo tầm cỡ viết về khủng hoảng dầu mỏ ở Ả-rập Saudi.
Nhưng mình đã BIẾT TỎNG kế hoạch ranh mãnh của anh ta. Anh ta nghĩ, nếu đi với
Holly và Mark có thể thừa cơ đưa ra những lời nhận xét chống đối hôn nhân, một
cách nhẹ nhàng thôi, và điều đó sẽ tác động đến sự thiếu tự tin của Holly,
khiến cậu ấy bắt đầu sợ hãi về việc đã cãi lời bố mẹ để kết hôn, và thế là, cậu
ấy sẽ hủy bỏ tất cả!

Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Mình chỉ tuyên bố, nếu Cal đi, mình cũng sẽ đi!

Bây giờ thì anh ta nhìn mình chằm
chằm với cặp mắt giống hệt Robert Redford từ phía bên kia mép bàn, như thể mình
đang bị đe dọa dữ tợn, nên sẽ sợ quá mà rút lại lời nói.

Vô ích. Mình cũng nhìn anh ta chằm
chằm không kém, trong khi Holly và Mark đang bàn cãi có nên để hai đứa mình
cùng đi hay không. Mark nói rằng nếu đi cùng, hai đứa sẽ có cơ hội thưởng thức
một trong những nhà hàng Roman mà chú Holly đã đánh dấu trong cuốn sổ tay Hướng
dẫn du lịch Rome Mark tìm thấy trong biệt thự.

Nhưng Holly nói đây cũng là kì nghỉ
của hai đứa mình, tụi mình không cần phải tốn thời gian đi về như con thoi giữa
Rome và Le Marche trong chiếc Toyota này. Mặc dù lần này không có thêm chiếc
vali nào, vì chỉ là một chuyến đi về trong ngày.

Mình có thể thấy Cal sẽ không thay
đổi quyết định, nên mình nói, “Tớ cũng rất thích đi xe Toyota”, khiến Holly
phải ngoái lại nhìn, “Chúa ơi, cậu LÀM SAO vậy? Mà cậu đang viết gì trong cuốn
sách đó thế?”.

Phải dẹp ngay. Cập nhật thông tin
sau nhé.

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Nỗi kinh hoàng lại tiếp tục.

Ngay khi Cal đứng dậy để “sử dụng
phương tiện vệ sinh có sẵn” trong nhà hàng, mình nói với Mark rằng nếu anh ấy
đúng là người bạn tốt, anh ấy nên khuyên Cal ở lại biệt thự (mặc dù mình chẳng
thích anh ta có mặt ở đó, vì mình sẽ phải ở một mình với anh ta trong khi Holly
và Mark đến lãnh sự Mỹ vào ngày mai, nhưng sao cũng được). Hơn nữa, anh ấy cũng
nên nói với Cal rằng áo sơ mi anh ta đang mặc nhìn quá nữ tính. Mark giải thích
rằng anh ấy đã khuyên Cal nên ở nhà nhưng vô ích, và đó là chiếc áo sơ mi mua ở
Bangladesh - cái áo sạch duy nhất còn lại trong ba lô của Cal. Rõ ràng là, anh
ta đã nhỏ to ngon ngọt với bà Frau Schumacher về chuyện giặt đồ giùm trong khi
mọi người đang ăn uống.

Không tin được anh ta có thể trơ
trẽn lợi dụng tình cảm mà bà lão đáng quí đã dành cho mình như vậy, thậm chí cả
khi anh ta CÓ CHO bà ấy mười euro, như lời Mark nói.

Tuy nhiên.

Chí ít thức ăn cũng ngon miệng. RẤT
ngon là đằng khác. Mặc dù nó được chế biến bởi một đầu bếp mà mắt lúc nào cũng
dán chặt lên Babe. Cả Cal và mình đều tránh ăn hàu sống, nhưng Cal chỉ đơn giản
không thích chúng, còn mình tuy là người mới đi du lịch, nhưng mình không thích
ăn đồ sống ở nước ngoài. Cả Holly và Mark đều reo lên vui mừng, “Ôi, mình được
ăn thêm nè”, rồi húp soàm soạp m người cũng đến hai chục con.

Hừm. Hôm nay là ngày tử của đám hàu
đó.

Sau bữa ăn, trời cũng đã tạnh mưa,
cả bọn đi mua kem ở cửa hàng Gelateria và đi dạo dưới ánh trăng trên bờ biển.
Thật lãng mạn! À, chỉ dành cho Holly và Mark thôi nhé.

Ồ lá la, lại tiếp tục bàn cãi Ai Sẽ
Đến Rome Vào Ngày Mai...

Ai lại mua áo sơ-mi ở Bangladesh bao
giờ??? Vì Chúa, sao không chọn mua đồ của Gap mà mặc?

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Claire Harris
<charris2004@freemail.com>

Về việc: Holly

Chào con yêu! Con đừng lo, mọi việc
đều ổn. Bố vừa mới làm đứt một mạch máu trên con mắt khi đang dịch chuyển dàn
âm thanh đằng kia, nhưng ông ấy nói chẳng thấy đau gì hết.

Dù sao đi nữa, mẹ chỉ hi vọng mình
không làm rối tung mọi thứ. Vì mẹ có trông thấy bà Marie Caputo ở cửa hàng tạp
hóa, bà ấy trông vẫn rất thểu não về Holly như thường lệ (và còn nói rằng mẹ
thật may mắn khi con chỉ hẹn hò với những thằng như Dave - nhưng có chuyện gì
xảy ra với thằng bé vậy? Nó cũng dễ thương...) và mẹ có nói xa gần chuyện bà ấy
không nên xem việc Holly kết hôn đồng nghĩa với việc bà ấy mất đi một đứa con
gái, mà là có thêm một thằng con trai.

Sau đó mẹ mới nhớ bà ấy không nên
biết tuần này Holly và Mark sẽ kết hôn

Hi vọng mẹ không để lộ bí mật, hay
gây ảnh hưởng xấu đến bất cứ chuyện gì!

Còn thằng Cal đó, mẹ đồng ý với con,
Ả-rập Saudi là một đề tài hết sức buồn chán cho một cuốn sách.

Tuy nhiên, thằng bé trông rất đẹp
trai trong chiếc áo cổ lọ nó đã mặc lên chương trình Charlie Rose. Mẹ nghĩ nó
là len Kashmir. Con chẳng thiệt thòi gì đâu nếu chịu khó cho nó một cơ hội, nói
bâng quơ vậy thôi.

 

Con nghĩ sao lại đi khuyên mẹ không
nên lo lắng chuyện con sẽ yêu cậu ta? Mẹ không muốn nghe con nói những điều
tiêu cực như vậy, cô nương à. Con biết mình là người gây hấp dẫn mạnh mẽ mà. Ít
ra là khi con không bị hội chứng tiền kinh nguyệt[39] và chịu khó vén tóc qua
mang tai.

Yêu con,

Mẹ

Gửi đến: Claire Harris <charris2004@freemail.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Holly

MẸ À! LỚN CHUYỆN RỒI!!!! CON ĐÃ DẶN MẸ ĐỪNG NÓI GÌ HẾT CƠ MÀ!!!

ĐỪNG KỂ BẤT CỨ CHUYỆN GÌ VỚI BẤT CỨ
AI CHO ĐẾN KHI CON NÓI VỚI MẸ MỌI CHUYỆN ĐÃ ỔN!

CŨNG ĐỪNG ĐI ĐẾN KROGER SAV-ON HAY
BẤT CỨ NƠI NÀO MẸ CÓ THỂ ĐỤNG PHẢI MẸ CỦA HOLLY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

J

Gửi đến: Darrin Caputo <darrin.caputo@caputographics.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Mẹ anh

Ôi Chúa ơi, Darrin, mẹ anh đã biết chưa? Về chuyện Holly và Mark? Vì hình như
mẹ em đã khai ra gì đó rồi. ANH cũng biết mà, đúng không? Về chuyện...

Chúa ơi, nếu anh cũng không được
phép biết thì sao đây? Holly sẽ GIẾT em mất nếu cậu ấy biết em kể cho anh. Cậu
ấy chỉ muốn khiến anh ngạc nhiên, vì anh luôn nói đùa cậu ấy nên ổn định với
chàng nào đó.

Sao cũng được, chuyện này rất khẩn
cấp. Holly cư xử hết sức lạ lùng suốt chiều nay, rất tuyệt vọng, và em nghĩ có
lẽ cậu ấy đã nghe mẹ anh nói gì đó. Darrin, tuần này Holly và Mark sang Ý để tổ
chức đám cưới bí mật! Nhưng mọi chuyện không hề diễn ra suôn sẻ! Nhân viên
phòng đăng kí kết hôn không hợp tác, còn bếp lò của ông chú anh thì không hoạt
động và cả người bạn của Mark lúc nào cũng nói những chuyện xấu xa về...

Thôi, anh đừng quan tâm mấy chuyện
đó. Anh phải giữ cho bác gái không biết chuyện gì đang diễn ra, vì em nghĩ
Holly không thể chịu đựng thêm nữa. Anh có thể làm gì khiến bác gái mất tập
trung không? Anh và Bobby giả vờ xin con nuôi hay sao đó?

A, đúng rồi! Hãy nói với bác rằng
anh sắp làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính!!! ĐÚNG VẬY!!! Bác ấy sẽ RẤT quan
tâm cho xem!

Cám ơn anh nhé, Darrin, anh là tuyệt
vời nhất! Em sẽ viết email khi có tin gì mới...

NHỚ ĐỪNG NÓI VỚI HOLLY EM ĐÃ KỂ
ĐẤY!!!! KHI NÀO ANH NGHE CÔ ẤY THÔNG BÁO KẾT HÔN, CỨ TỎ RA CỰC KÌ KINH NGẠC VÀ
SỮNG SỜ!!!!!!!!!!!!!!

J

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

AAAARRRGH. MẸ ƠI LÀ MẸ ƠI. Mình yêu mẹ và tất cả mọi thứ - thật tuyệt vời khi
trong cuộc đời, có một người luôn nói với bạn, mỗi khi bạn ca cẩm về gã trai
nào đó, rằng “Thằng bé chắc đang thầm yêu trộm nhớ con thôi, nên mới cư xử như
vậy”? - nhưng mẹ NHIỀU CHUYỆN quá đi.

Đúng là một sự KHỦNG HOẢNG, mẹ đã
tiết lộ - dù chưa nghiêm trọng lắm - với bác Caputo.

Và thật ra, đây đúng là lỗi của mình.
Lẽ ra ngay từ đầu mình không nên nói bất cứ điều gì... cho mẹ nghe. Mẹ đã không
còn khả năng giữ được bí mật kể từ khi... ừm, lúc nào cũng vậy mà thôi.

Mình không biết phải giải quyết thế
nào đây. Cơn khủng hoảng mới này. Đây là chuyện bà Frau Schumacher không thể
dùng võ mồm để giải quyết, cho đến khi, bạn biết đấy, nó được giải quyết.

Ngay khi nhận được lá email đó, mình
đã nhanh chóng đến phòng Holly và Mark - Holly về phòng ngay khi cả bọn về đến
nhà và bảo rằng cậu ấy nhức đầu... cũng đúng thôi, nếu cậu ấy đã nghe bác Marie
nói gì đó đúng như mình nghi ngờ - và gõ cửa phòng, vì mình biết chắc Mark đang
ngồi ngoài terrazza nhấm nháp vài ly cùng Cal.

Holly cất tiếng “Vào đi” một cách
yếu ớt - cậu ấy trông thật tồi tệ! Rất TỒI TỆ! Mình hỏi có phải cậu ấy đã nghe
mẹ nói gì rồi không và cậu ấy trả lời đúng như vậy, mình chỉ biết nói xin lỗi
vì đó hoàn toàn là lỗi của mình.

Holly vẫn tỏ ra đáng yêu, bảo mình
đừng lo lắng, cậu ấy không hề trách mình chút nào...

Nhưng đó là lỗi của mình. Mình biết
mà.

“Mình bắt đầu suy nghĩ đám cưới này
đúng là không nên”, Holly nói.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3