Mỗi Chàng Một Nàng - Chương 11

Chương 11

Gửi đến: Listserv
<Wundercat@wundercatlives.com>

Từ: Peter Schumacher
<webmaster@wundercatlives.com>

Về việc: JANE HARRIS

THÀNH CÔNG RỒI!!! Bà nội tớ đã sắp xếp tất cả! Cô bạn của JANE HARRIS sẽ kết
hôn vào 9 giờ sáng thứ Tư, trước khi ngài thị trưởng phải đi làm trọng tài cho
một trận bóng trường tiểu học, nơi ông ấy giữ chức giám đốc thể thao khi không
khoác áo thị trưởng.

Nhưng họ phải nhờ lãnh sự Mỹ đóng
trước khi họ kết hôn. Vì vậy ngày mai họ sẽ khởi hành đến Rome.

Tất cả đều được giải quyết, nhờ bà
nội của tớ! Ai cũng hứng khởi hết! Trừ ông thư kí và ngài thị trưởng.

Nhưng điều tuyệt vời nhất là...

JANE HARRIS ĐÃ HÔN TỚ!!!! ĐÚNG
VẬY!!!! Để nói lời cám ơn về những gì tớ đã làm để giúp cô bạn của chị ấy!!!

Tớ sẽ không bao giờ rửa mặt đâu.

Bản tin kết thúc. Tớ là Peter
Schumacher, Fan Số Một của Wundercat, nói

TẠM BIỆT!

Wundercat muôn năm!

Peter

GE. SP. AL. S.N.C

Viale Europa 44

Porto Recanati (MC)

CỬA HÀNG BÁCH HÓA

EURO

PelliCola Co

0,50

6 Minibi

2,50

Ô-liu Bella

2,50

Kinder Sorpr

1,80

Birra Peroni, 24

12,76

Insalata Rom

0,66

Sốt Cà Chua

2,23

Uva Italia P

1,95

Trà Twinings

1,90

Insalata Tro

0,41

Puro Succo

1,33

Naionese Cal

1,22

Latte Fr.A.Q.

1,37

Insalata Gen

0,38

Latte Fr. Int

1,30

Oro Duepic’c

2,34

637 Pom.Ross

1,90

Banco Taglio

1,01

Oro Piu’caca

1,53

Olive verdi

0,78

Bisc. Conad G

0,89

Pane Dol

0,55

Pomodori Pel

0,55

Kem Dori

0,65

Mais Pop Cor

0,60

Banco Taglio

27,21

Caffe Classi

2,09

Caffe Classi

2,09

Arance Taroc

2,55

TOTALE

77,55

Contanti

100,00

R

22,45

N.Pezzi 50

Oper: 10

Cassa 1 1

Regalo Bollini: 15

Codice: Bollini

Arrivederci e Grazie! (Tạm biệt và
cảm ơn!)

La Cantinetta

Enoteca

Ricrea di Morresi G. & C.

SNC Viale Europa 36

Porto Recanati

EURO

Vino1 8,66

Vino 1 7,80

Vino 1 7,40

Vino 1 5,40

Vino 1 7,0

Vino 1 9,00

Vino 1 6,50

Vino 1 6,50

Vino 1 5,00

Vino 1 5,00

Vino 1 10,20

Vino 1 9,00

Vino 1 14,00

TOTALE 110,46

Grazie! (Cám ơn!)

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Ngài thị trưởng đã đồng ý!!!!

Mình cảm thấy hơi run khi phải đi
đến đó, nhưng bà Frau Schumacher đã giải quyết tất cả giùm tụi mình! Mình không
thể viết ra bà ấy đã nói gì với người đàn ông to lớn ngồi đằng sau cái bàn -
một cái bàn cũng rất đáng sợ, với rất nhiều hồ sơđống xung quanh, và người đàn
ông cũng rất đáng sợ, với dải băng đeo chéo màu xanh đọt chuối phủ lên bộ đồ
thể thao thùng thình - nhưng sau đó Cal đã dịch lại, bà ấy nói rằng, “Tổ chức
kết hôn cho hai đứa trẻ đáng yêu này ngay nếu không cậu sẽ hối hận”.

Cal nói rằng anh ta không rõ bà Frau
Schumacher định làm ông ta hối hận như thế nào, nhưng dường như ông thị trưởng
tin lời hù dọa ấy vì ông ta đã chịu dành thời gian để tổ chức đám cưới cho
Holly và Mark.

Đúng là có hơi sớm để tổ chức đám
cưới - 9 giờ sáng - nhưng cũng tốt hơn là không có gì! Mình nghĩ bà Frau
Schumacher đã nói đúng về bữa điểm tâm trước đám cưới. Đó là truyền thống họ
làm ở đây, thay vì tiệc chiêu đãi.

Bây giờ tất cả những gì phải làm là
lái xe đến Rome vào ngày mai, lấy tờ đơn Holly và Mark cần, rồi lái xe về.

Cuối cùng, cả bọn đã có thể thở phào
nhẹ nhõm một chút. Cả bọn đến cửa hàng tạp hóa để mua thức ăn cho những ngày
còn lại trong tuần (Cal và Mark đến ngay cửa hàng rượu nho nhỏ có tên gọi La
Cantinetta ở Porto Recanati. Thẳng thắn mà nói, mình nghĩ 14 chai rượu vang,
sâm-panh, J & B, và thứ gì đó gọi là limoncello có lẽ hơi nhiều, nhưng đây
LÀ đám cưới, tuy chỉ có bốn người tụi mình tham dự mà thôi) và sau đó về nhà
nhảy ào xuống hồ bơi ngay. Ít ra, cũng có Holly, Mark, Peter và mình. Cal có
điện thoại từ biên tập viên hay ai đó, thế nên anh ta ngồi trên hàng hiên, luôn
miệng nói vào điện thoại những câu như, “Nhưng tôi đã nói là tháng tới rồi.
Không hề, tôi có nói vậy đâu”.

Nghe có vẻ ai đó đang bị trễ nãi
công việc thì phải. Ha ha.

Mình biết được một bí mật của Peter
lúc mọi người ở trong phòng thị trưởng. Khi cả bọn bước vào, mình rất ngạc
nhiên khi trông thấy bé gái cỡ tuổi Peter đang ngồi trên bàn thị trưởng, luôn
miệng gọi “Papa” với cái giọng của đứa con gái tuổi teen đang nhõng nhẽo với bố
không lẫn vào đâu được. Cô bé nhỏ nhắn có tên Annika - với đôi mắt xanh lơ to
tròn, hai bím tóc vàng hoe và hai cái đầu gối bé xíu - khi trông thấy Peter, cô
bé hoàn toàn quên mất mình đang vòi vĩnh bố điều gì. Đôi mắt cô bé nhíu lại khó
chịu - chỉ có mắt con gái tuổi teen mới làm được thôi nhé - và nói: “Cậu làm gì
ở đây?”.

Peter trả lời: “Tớ có việc quan
trọng cần gặp ngài thị trưởng”.

Cô bé cười vang: “Cậu thì có chuyện
gì quan trọng với bố tớ chứ?”.

Và mình đột nhiên HIỂU hết tất cả,
chỉ với - để xem nào - ừm, 11 từ ngắn gọn thôi. Bạn thấy đấy, rõ ràng Peter
ngưỡng mộ Annika bằng một sự say mê không thể nào chối cãi, và cô bé cũng thích
Peter. Nhưng Peter không phải là người thích hợp để hẹn hò nếu xét về địa vị xã
hội của hai đứa, thế nên cô bé phải tỏ vẻ khinh miệt cậu ta.

Một chuyện quá rõ ràng và đáng buồn.

Sau đó ngài thị trưởng gác điện
thoại và nhắc: “Annika. Trật tự nào”.

Thế là ông ấy và bà Frau Schumacher
tiếp tục trao đổi bằng tiếng Ý. Mình tranh thủ cơ hội hỏi Peter xem cô bé ấy là
ai, bằng sotto voce (từ tiếng Ý cho “giọng nói nhẹ nhàng”; mình sẽ thành thục
ngôn ngữ này, nếu mình chịu khó dùng nó).

Và thằng bé trả lời với giọng nói
cũng tỏ vẻ khinh miệt (giả vờ thôi): “Đó là Annika. Con gái ngài thị trưởng. Cô
ta cứ nghĩ mềnh là nữ hoàng ở Castelfidardo này nhưng thật ra thì không phải
vậy”.

Khi mình hỏi hai đứa có đi học cùng
trường không, thằng bé trả lời, nó học “trường internet” vì trường học ở
Castelfidardo không đủ “tiến bộ” đối với nó; và cậu bé cũng không thể trở lại
trường học ở Đức vì nơi đó không còn người thân, “bố” của thằng bé hiện nay
“đang ở trong tù”.

Ở trong tù! Bố của Peter - con trai
bà Frau Schumacher - đang ở trong tù!

Vì nguyên nhân gì thì mình không
biết. Nhưng bây giờ thì mình đã hiểu tại sao Peter có thể quanh quẩn bên bọn mình
cả ngày. Annika, có lẽ là, đang trong giờ nghỉ trưa (ba tiếng) ởường. Bạn có
thể hình dung những đứa teen Mỹ có thể gây ra chuyện gì nếu được nghỉ trưa đến
ba tiếng không? Và tất cả các khu thị tứ phải ĐÓNG CỬA trong suốt thời gian đó?
Chúa ơi, nền văn minh như chúng ta đã biết thế nào cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Dù sao thì, sau khi bà Frau S. và
ông thị trưởng đi đến thỏa thuận cuối cùng, ai cũng buông tiếng thở dài vừa nhẹ
nhõm vừa vui mừng (trừ cái nhíu mày của Cal ra), thế là mình chộp lấy cơ hội chồm
lên phía trước hôn vào má Peter một cái - để cám ơn cậu bé. Bạn thấy đấy, nếu
thằng bé không chạy về nhà gọi bà nội lên, sẽ chẳng có kết thúc tốt đẹp như thế
này.

Và, trong khi mặt Peter sắp đỏ bừng,
mình cảm thấy hết sức dễ chịu khi Annika, người đã trông thấy nụ hôn vừa rồi,
cau mắt nhìn nhưng vẫn không kém phần duyên dáng.

Một điểm cộng cho Peter.

Tội nghiệp Annika. Một ngày nào đó
cô bé sẽ tỉnh ngộ và nhận ra rằng Peter chính là người dành cho cô bé. Trước
khi lúc đó xảy ra, Peter phải có một công ty phần mềm của riêng mình, làm ra cả
triệu đô và có thể hẹn hò với một diễn viên đang lên của Fox sitcom nào đó...
hoặc bất cứ cái gì ở Ý tương đương với Fox.

Cal Langdon mới tru lên, “Mấy người,
sẽ có lúc mấy người nhận được nó thôi” vào điện thoại của anh ta.

Chúa ơi. Anh ta đúng là tính cách
loại A. Anh ta cần học cách vui vẻ, giống như mình, không thì anh ta sẽ phải
giải phẫu vành tim trước bốn mươi.

Làm sao anh ta dám khẳng định rằng
bố mẹ mình có vấn đề mới sống bên nhau lâu như vậy? Mình đã hỏi anh ta trên lối
đi ngoài văn phòng thị trưởng, tránh xa tầm tai của Holly, rằng bố mẹ ANH TA
sống bên nhau bao lâu, anh ta trả lời: “Họ kết hôn 20 năm, và bây giờ ai cũng
hạnh phúc hơn khi tìm thấy lối đi riêng”.

Một kết thúc có hậu cho họ. Nhưng
nếu Cal Langdon là con trai CỦA MÌNH, mình cũng muốn tránh xa thằng bé này. Hèn
gì họ chia tay nhau. Cực Bắc và cực Nam cũng không đủ xa để có thể không nghe
nói đó: “Tôi đã nói với anh rồi, Arthur, tôi sẽ đưa anh bản đề xuất khi trở về.
Không, không phải đúng ngày tôi về. Phải vài tuần sau đó - vâng, đúng vậy, tôi
vẫn chưa xác định sẽ viết cái gì trong cuốn tiếp theo. Không, không phải kim
cương bẩn. Không, tôi sẽ không đi đến Angola...”.

Một vài cô, mình nghĩ vậy, sẽ cho
rằng giọng nói của Cal Langdon hết sức quyến rũ. Một giọng nói sâu lắng và mạnh
mẽ, giống Robert Redford vậy.

Nhưng những thứ anh ta nói với cái
giọng đó! PHÁT NÔN!

Được thôi, anh ta hấp dẫn. Mình
không muốn nói dối khi cho rằng anh ta không hấp dẫn. Vì nếu mình lật lại trang
đầu tiên của cuốn nhật kí này và đọc đoạn đầu tiên viết về Cal Langdon khi lần
đầu trông thấy anh ta - Chúa ơi, chỉ mới bốn ngày thôi sao? Tưởng như bốn tháng
vậy - sẽ biết rằng ngay lần đầu tiên gặp gỡ, mình đã nghĩ Cal Langdon thật hấp
dẫn.

Thậm chí đến bây giờ, dù có những
lúc mình không thiện cảm với anh ta, anh ta vẫn có những khoảnh khắc hết sức
quyến rũ. Như lúc anh ta gỡ giày của mình ra khỏi vết nứt dưới vỉa hè ấy, và
bàn tay của anh ta đã ôm gọn lấy cổ chân mình.

Và thỉnh thoảng khi anh ta nhìn mình
với cặp mắt xanh biếc đó, dường như đầu anh ta đang tỏa sáng, như một chiếc đèn
lồng trái bí - thứ ánh sáng chỉ có mỗi mình trông thấy, khiến mình cảm thấy hết
sức khó khăn chẳng dám nhìn lâu vào cặp mắt đó.

Tuy nhiên, trên chuyến xe từ
Castelfidardo trở về nhà, mình đã buột miệng nhận xét rằng, thật buồn cười khi
mọi thứ ở đây đều đóng cửa từ giữa trưa đến 4 giờ, thậm chí 5 giờ chiều, ngày
nào cũng vậy, hèn gì nước Mỹ mới là siêu cường quốc còn nước Ý thì không, bằng
chứng là chúng ta chỉ có nửa tiếng cho giờ ăn trưa thôi.

Và Quí Ông Cái Gì Cần Biết Đều Biết
Tất mạnh dạn lên tiếng: “Tin tôi đi, nếu nhiệt độ trung bình ở Mỹ trong suốt
những tháng hè cũng là 40 độ C, chúng ta cũng sẽ đóng cửa tất cả các cửa hàng
từ giữa trưa đến 4 giờ chiều”.

Ối chà chà! Xin lỗi nhé, nghe chẳng
thấy gì ngoài chuyện khoe mẽ cả. ĐỘ C À? Người Mỹ biết gì về cách tính độ C
chứ?

Thôi, tranh luận với anh ta vậy đủ
rồi. Đặc biệt không phải là lúc mình đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp như thế
này. Thật khó khăn cho bạn khi phải vận động não vì một chuyện nào đó trong lúc
mặt trời đang tỏa nắng vàng rạng rỡ và những hàng cọ cao cao trên đầu đang đung
đưa trong làn gió biển nhè nhẹ - và phảng phất, như thường lệ thôi, cả mùi phân
ngựa - chỉ có tiếng ong kêu vo ve và làn nước trong xanh như pha lê đang gợn sóng
lăn tăn trong hồ bơi, cả tiếng Cal phun ào ào vào điện thoại.

Mặt trời thật chói chang, thật ra,
ánh nắng đang thấm vào da mình như một loại kem dưỡng da đặc sệt vậy. Thật khó
phân biệt đó là do tác động của bianco frizzante (NGON TUYỆT khi pha chung với một
ít Orangina) hay mặt trời nữa, nhưng mình thật sự cảm thấy, mình cũng chẳng
biết, bây giờ đối với mình chẳng còn chuyện gì quan trọng... Không hẳn là không
quan tâm đến những gì đã xảy ra vớiBác sĩ Kovac trên ER. Chỉ là, mình cảm thấy
có thể nằm đây mãi mãi...

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Arthur Pendergast
<a.pendergast@rawlingspress.com>

Về việc: Cuốn sách

Cậu bình tĩnh được chứ? Tôi không phải là đang cố ý muốn sa thải cậu. Tôi biết
bây giờ cậu có nhiều việc phải làm. Khốn thật, nếu tôi trở về Mỹ sau mười năm
xa xứ, và phải tìm một nơi để ở, rồi đồ đạc để đem vào nhà, mua một chiếc xe,
vân vân, tôi cũng sẽ hoàn toàn nổi điên lên thôi.

À, cũng không hẳn như thế, vì tôi đã
giao hết chuyện đó cho vợ làm. Nhưng cậu không có vợ. Thế nên không cần phải lo
lắng gì.

Vấn đề chỉ là, nếu cậu có thể cho
tôi biết ý tưởng sơ khai về cuốn sách thứ hai cậu sẽ viết, sẽ rất tuyệt vời.

Arthur Pendergast

Biên tập viên cấp cao

Báo Rawlings

1418 Avenue of the Americas

New York, NY 10019

212-555-8764

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

????????????????

Holly

Gửi đến: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Này. Chẳng phải ngày mốt cậu sẽ kết hôn sao? Cậu làm gì mà cứ nhìn háu háu ngực
trần của gã đàn ông khác vậy?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Tớ sắp kết hôn thôi, chứ đâu có
CHẾT. Chúa ơi, ai mà biết được dưới nét thanh lịch kiểu Oxford kia lại đang ẩn
nấp bộ ngực cơ bắp đến thế? Cậu có trông thấy cơ bụng không?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Khó mà bỏ lỡ chúng được. Cậu không nghĩ anh ta đang khoe mẽ khi chỉ NHẸ NHÀNG
cởi phăng áo sơ-mi và lặn xuống như vậy à? LẶN sao?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

À, anh ấy vẫn đang làm việc, trong
khi chúng ta ngồi thư giãn quanh bờ hồ. Tớ nghĩ anh ấy đã gặp chuyện gì bực bội
nên không thèm làm nữa, tắt Blackberry đi, và nhảy xuống bơi. Tớ chẳng thấy có
điều gì giả tạo ở đây cả.

Chao ôi, nhìn anh ấy bơi kìa. Nhiều
vòng quá nhỉ. Ắt hẳn anh ấy đang buồn bực chuyện gì - hay ai đó rồi - nên mới
bơi nhanh như vậy.

Hol

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Anh ta đang phá hỏng buổi chiều yên
ả của tớ thì có. Làm sao tớ có thể thư giãn được khi có người đang tập thể dục
hùi hụi trước mặt mình thế kia? Anh ta khiến tớ cảm thấy có lỗi với món mỳ ống
đã ăn lúc trưa.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Anh ấy sẽ nhanh chóng dừng lại thôi. Ôi, thấy chưa. Đấy. Ôi, nhìn kìa, đẹp
thật. Anh ấy đang tiến đến ngồi gần CẬU, Janie! Tớ đã nói anh ta thích cậu mà.
Có lẽ cũng nhiều như thằng Peter đấy.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu có thấy không?

Tớ không ưa cái mặt cậu.

J

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Tại sao đàn ông - và cả thanh thiếu niên - đều lạ lùng như thế?

Ý mình là, họ đều TRÔNG rất chuẩn,
hầu hết các bộ phận trên cơ thể. Đặc biệt là Cal Langdon, mặc dù mình thấy khá
TỰ ÁI khi thú nhận điều này. Nhìn anh ta kìa, đang ngồi trên chiếc ghế, ánh
sáng mặt trời đang phản chiếu lấp lánh những giọt nước nhỏ xíu vẫn còn đọng lại
trên vùng lông nâu vàng trước ngực kéo dài xuống bụng đó.

Ôi Chúa ơi, không tin được mình lại
viết ra cụm từ “vùng lông nâu vàng trước ngực kéo dài xuống bụng”.

Tuy nhiên, trông cũng không um tùm
lắm. Chỉ vừa đủ để tạo ra sự quyến rũ.

Vừa đủ để khiến mình băn khoăn anh
ta còn bao nhiêu nữa, bạn biết đấy, bên dưới thắt lưng của chiếc quần bơi kia.

Không tin được mình CŨNG có thể viết
ra điều đó!!!!

Tuy nhiên. Trai đẹp không quan trọng
- mình chỉ muốn biết, làm sao một gã đàn ông với tính chất công việc ngồi bàn
giấy, đánh máy văn bản, lại có thể có bắp tay như vậy? - đàn ông đúng thật rất
lạ lùng.

Thật tình mà nói. Cứ nhìn những gì
họ đang làm xem. Kẻ Mê Người Mẫu, Mark, và cả Peter đang nói chuyện hết sức
chuyên sâu - và cũng chán phèo - về kính viễn vọng không gian Hubble và năng
lượng đen - cái gì kệ nó đi - và họ ĐẮM CHÌM vào câu chuyện. Cũng mê say như
khi mình và Holly nói về ER vậy.

Họ cứ nói huyên thuyên về việc bằng
cách nào năng lượng đen - cái gì kệ nó đi nhé - dần lấp đầy toàn vũ trụ, và cả
vật chất đen, nhưng không một ai biết gì về hai loại đó (cũng thở phào nhẹ
nhõm, vì, hình như mình hổng kiến thức về đề tài này thì phải), nhưng họ đều
nghĩ rằng chính lực chống trọng lực này đã khiến vũ trụ giãn nở, thay vì co
lại, khi lực hút trái đất luôn tác động lên các vật thể quanh nó.

Ê. Họ không nhận ra mình đang ở Ý à?
Lẽ nào họ không thể im miệng trong NĂM PHÚT để có thể chiêm ngưỡng ánh nắng
đang trượt dần xuống những tán lá xanh khi mặt trời sắp lặn, khiến hồ bơi và
hàng hiên này chập choạng trong mảng tối mảng sáng hay sao? Hay mặt trời dần
khuất bóng đã tạo ra một lớp sương mờ ảo bao phủ những con đồi chắp vá đó,
khiến chúng nhòe nhoẹt chẳng thể nào thấy rõ - ngoại trừ những căn nhà phụ hiện
rõ nét trên nền mây đỏ tía đằng sau chúng, dư âm của một cơn bão hụt vừa qua?

Đó là những gì họ nên bàn luận.
Những điều huyền diệu của thiên nhiên ngay trước mũi họ. Không phải năng lượng
đen vớ vẩn nào đó, đang cách xa hàng tỉ tỉ mét.

Đấy, hay thật. Những đám mây kia,
mình cứ tưởng chúng trôi qua chứ? Chúng đang bay về hướng này. Chẳng mấy ch sẽ
mưa ngay thôi.

Ối, đồ lừa đảo. Dù sao cũng đã đến
giờ ăn tối rồi.

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Joan Langdon <
joan.langdon@artintucson.com>

Về việc: Mary

Calvin yêu dấu! Là mẹ đây. Mẹ không biết bây giờ con đang ở đâu - con vẫn còn ở
Riyadh đấy chứ? Mẹ biết con đã lên chương trình Charlie Rose - một người hàng
xóm đã nói với mẹ như vậy. Dĩ nhiên là mẹ không xem được rồi, vì con biết đấy,
mẹ đâu có ti-vi - vì thế con nên trở lại Mỹ để mua cho mẹ một cái đi nhé.

Mẹ mua cuốn sách của con rồi. Nó dài
thật đấy.

Nhưng họ đã trưng bày nó trong cửa
hiệu Books-A-Million, nên mẹ phỏng chắc con bán cũng khá lắm.

Dù sao thì, mẹ hi vọng con khỏe, và
không làm việc quá sức... Mẹ hiểu con quá rõ mà, thế nào cũng như vậy cho xem.
Con lúc nào cũng là đứa mê việc. Có nhớ khi còn học cấp ba, con đã quyết tâm
thi vào Đại học Yale như thế nào không? Mẹ và bố không thể nào hiểu nổi. Học
trường đại học của bang thì có vấn đề gì? Bố mẹ đã đến thăm một trường, và hóa
ra, nó cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng cuối cùng, con cũng có hướng
đi của mình. Như thường lệ. Ý mẹ là, cuối cùng con cũng đậu. Nhưng tệ ở chỗ họ
không tài trợ đủ học phí cho con đi học. Nhưng này, hóa ra con vẫn ổn mà! Trông
có vẻ học trường đại học Ohio cũng không tổn thương con nhỉ!

Công việc của mẹ đang rất thuận lợi
- mẹ sẽ có buổi triển lãm tại Tucson Senior Center vào tháng tới, giới thiệu
dòng sản phẩm “hình nhân làm từ vải sợi” mới nhất của mẹ. Mẹ thật sự nghĩ rằng
những tác phẩm mới này sẽ giúp mẹ ghi danh vào bản đồ nghệ thuật trên thế giới.
Mẹ tự cảm thấy mình là quý bà Matthew Barnye tuổi trung niên rồi. Con biết chứ,
một nghệ nhân tạo nên tên tuổi với những tác phẩm điêu khắc Vaseline của cậu ấy
đấy?

Mẹ không thể nói cho con biết mẹ cảm
thấy thoải mái như thế nào khi cuối cùng cũng được bày tỏ khả năng sáng tạo của
mình. Mẹ cảm thấy thật BỨC BỐI về những ngày tháng đã cố tình lờ đi phần nghệ
thuật trong con người mẹ. Mẹ thật sự hi vọng con sẽ tìm thấy con đường của
riêng mình để phát huy tính sáng tạo, Cal à. Mẹ biết một vài người cho rằng
viết cũng là một nghệ thuật, nhưng những gì con đã viết... chà, mẹ không nghĩ
chuyện về người thật việc thật cũng được tính đâu. Con lúc nào chẳng xem thường
mẹ và em gái con, mẹ biết mà, còn gọi chúng ta là “những kẻ gàn dở” nữa.

Nhưng nói đến tính sáng tạo thì
không có gì bị cho là “gàn dở” cả, Cal à. Không có gì hết.

Nói về em gái con, không biết con có
nghe tin gì của con bé không. Mẹ hỏi thăm vì đêm qua mẹ mơ thấy giấc mơ thật lạ
lùng, trong đó, con, bố con, Mary và mẹ bị mắc kẹt trên một hồ băng, và mặt
băng bắt đầu nứt ra. Lạ lùng là, con là người duy nhất có thể tự cứu lấy mình.

Vì thế mẹ chỉ tự hỏi không biết con
có biết tin em Mary có yên bình hay không.

Chỉ vậy thôi.

Mẹ

Gửi>

Từ: Hank Langdon <
hank.langdon@expat.net>

Về việc: Này

Này! Thấy sao hả? Bố tự online luôn đấy! Ha ha! Bố biết mà! Đúng là một phép
màu!

Thế khi nào con đến thăm đây? Bố còn
một bộ bài dư đây này. Dân chúng ở đây chẳng tệ chút nào đâu nhé. Thì, con biết
đấy, trừ những người Nam Mĩ nói tiếng Tây Ban Nha ra. Nhưng bố nói cho con
biết, con không thể không đụng mặt họ ở Mexico City này được.

Này, bố nghe nói con có hợp đồng béo
bở về cuốn sách gì đấy. Nghĩ xem có thể cho ông già này mượn đỡ 10 nghìn đô
không? Bố sa đà quá trớn với gã này về con ngựa rồi...

Nhớ trả lời bố biết nhé. Nếu con có
nói chuyện với mẹ hay em gái, nói họ đừng làm phiền bố nữa. Họ bòn bố khô cả
máu rồi. Bố còn không có nổi hai đồng pê-xô để chà xát vào nhau.

Mañana[38].

Bố

 


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3