Người tình bắc hải - Chương 06 - Phần 3

“Hận đến mấy
đầu vẫn tỉnh táo, để anh thừa kế vẫn tốt hơn để gia sản rơi vào tay Tô Nhiếp
Nhĩ sau khi ông ta chết. Hắn hiện chỉ chờ ông ta tắt thở, chiêu này đủ hiểm!”
Triệu Thành Tuấn nói tiếp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, bản thân anh cũng có 5% cổ
phần của Hồng Hải, tôi cũng có 13% ở đó, Chương Gia Minh trước khi xảy ra tai
nạn vốn định bán cho anh, nhưng không thành, nếu bây giờ tôi chuyển cho anh,
anh sẽ có 18%, thêm 29% của Chương Thế Đức vừa sang tên, cổ phần của anh sẽ là
47%, vượt qua 41% của Tô Nhiếp Nhĩ, trở thành cổ đông lớn nhất của Hồng Hải!”
Anh cười ngất: “Cho nên tôi phải chúc mừng anh, bây giờ Chương thiếu gia đã nắm
quyền điều hành Hồng Hải, đáng chúc mừng! Mau bảo Mã Tiên Dũng chuẩn bị hợp
đồng chuyển nhượng, tôi phải ký ngay!”

Chương Kiến Phi
nghe vậy rất xúc động: “Không ngờ chúng ta vẫn lấy lại được Hồng Hải! Anh có
nắm quyền điều hành hay không, không quan trọng, chỉ là chút gia nghiệp đó có
thể trở về với Chương gia bất luận thế nào cũng là việc đáng mừng.” Nói xong
Chương Kiến Phi nhìn vẻ mặt ốm yếu của Triệu Thành Tuấn, thấy anh gầy đi rõ
rệt, hỏi bệnh gì anh chỉ ậm ừ không nói, bảo là do bị sốc khi chia tay với Mao
Lệ, lý do này gần như có lý. Chương Kiến Phi mặc dù thời gian trước ra tay
mạnh, nhung cuối cùng vẫn là anh em, rất thương anh: “A Tuấn, cậu cố gắng điều
trị cho khỏe, sau khi trở về Penang, Hồng Hải sẽ giao cho cậu, anh và Mã Tiên
Dũng phụ trách củng cố và phát triển sự nghiệp của Nirvana và Bác Vũ ở Trung
Quốc, tình hình phát triển của khu kinh tế Vịnh Bắc Bộ hiện nay rất tốt, là cơ
hội của chúng ta, nhất là công trình xây dựng cảng Phòng Thành sắp hoàn thành.
Đây là sự nghiệp do một tay cậu dựng nên, cậu về bên đó không phải là kết thúc
sự nghiệp mà là một sự bắt đầu mới trong sự nghiệp của mình.”

“Thôi đi, tôi
chẳng buồn quan tâm chuyện nhà các vị!” Triệu Thành Tuấn vốn đang vui, vừa nhắc
đến chuyện này lập tức trở nên cáu kỉnh, bây giờ hình như anh không hứng thú
với bất cứ chuyện gì, ngay chuyện trả thù anh vốn nhiệt tâm cũng rất ít nhắc
tới, hình như tất cả chỉ là giấc mộng, vinh hoa, yêu hận đều chỉ là ảo ảnh hư
vô, chẳng còn gì.

Cậu ta trở nên
nhụt chí như vậy từ bao giờ?

Chương Kiến Phi
bất chợt băn khoăn, Triệu Thành Tuấn mà anh quen thuộc không phải như thế này,
trước đây chỉ cần nhắc tới Chương Thế Đức là nghiến răng, xù lông, như không
đội trời chung với ông ta, nhưng bây giờ chỉ một vẻ thờ ơ dửng dưng. Chương
Kiến Phi đương nhiên không nghĩ Triệu Thành Tuấn đã tha thứ cho Chương gia,
chuyện này nhất định có nguyên do. Lúc này nhìn thái độ né tránh của Triệu
Thành Tuấn, anh thầm nghĩ có phải cậu ta đang giấu giếm điều gì, có phải cậu ta
và Chương Thế Đức thông đồng với nhau?

Cuộc đời anh
chỉ có em

Trực giác của
Chương Kiến Phi quả nhiên rất tốt. Đúng như anh phán đoán, Chương Thế Đức và
Triệu Thành Tuấn quả thực có một giao ước về quyền lợi, trước đó không lâu họ
đã gặp nhau, cuộc gặp này khá lạ lùng, không thể nói là thông đồng, cũng không
thể nói là hòa giải nhưng cả hai bên đều thỏa hiệp và nhượng bộ.

Triệu Thành
Tuấn trở về thành phố Penang một lần sau khi Bác Vũ bị Nirvana thu mua. Anh đến
bệnh viện thăm Chương Thế Đức bị trúng gió nằm liệt, hai kẻ thù tương ngộ, vốn
là gay gắt, chỉ có điều bây giờ cảnh ngộ của hai người chẳng ai hơn ai, Triệu
Thành Tuấn mất Bác Vũ, Chương Thế Đức cũng gần mất Hồng Hải, cho nên không ai
có tư cách chế nhạo ai, sau giây phút ngạc nhiên là sự im lặng kéo dài.

“Ông không định
nói gì sao?” Triệu Thành Tuấn chắp tay sau lưng đứng bên giường bệnh, mặc dù
nét mặt bình thường, nhưng vẻ bất bình vẫn khó giấu.

“Cậu muốn tôi
nói gì? Tôi chẳng muốn nói gì hết.” Chương Thế Đức quay mặt đi, không muốn nhìn
anh: “Cậu đi đi, cậu từ xa xôi trở về chẳng phải muốn nhìn trò cười của tôi
sao? Cậu đã nhìn thấy, đi được rồi.”

Triệu Thành
Tuấn ngồi xuống ghế sofa giọng lại ôn hòa: “Tôi không muốn xem trò cười của
ông, bản thân tôi chẳng phải cũng là trò cười hay sao? Chúng ta kẻ tám lạng
người nửa cân, như nhau cả.”

“Vậy cậu đến
đây làm gì? Muốn xem tôi đã chết chưa? Không cần, tôi cũng rất gần cái chết,
cậu không cần lãng phí thời gian với tôi, tôi chết xong sẽ nhờ người báo tin
cho cậu.”

Triệu Thành
Tuấn lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua của Chương Thế Đức, người này, chính con
người này đã khiến anh gia bại thân vong, mười mấy năm, mỗi lần nghĩ tới anh
đều muốn giết chết ông ta, rửa nhục báo thù cho cha mẹ chết oan, nhưng chưa kịp
tính sổ với ông ta, Chương Gia Minh đã thành tàn phế, ông già cũng bại liệt chỉ
còn hơi thở, ông trời ra tay nhanh hơn anh. Thâm tâm anh cũng không thấy hể hả
gì, bởi vì khi ông trời trừng phạt ông ta cũng không tha cho anh, thù hận quả
nhiên là con dao hai lưỡi. Lúc này anh nhìn ông ta giễu cợt: “Chương chủ tịch,
ông không nên nghi ngờ thành ý tôi đến thăm ông, tôi đã thành ra thế này cũng
không còn sức đấu với ông, tôi chỉ đến nhắc ông, Tô Nhiếp Nhĩ đã có âm mưu, chỉ
đợi sau khi ông tắt thở sẽ cướp cổ phần trong tay ông, hắn đã mời luật sư, mọi
việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi ông tắt thở ông biết không?”

Chương Thế Đức
im lặng, đợi anh nói tiếp.

“Ông hãy xem
cái này.” Triệu Thành Tuấn đứng dậy đưa cho ông ta một túi tài liệu: “Báo cáo
điều tra chi tiết vụ tai nạn của Chương Gia Minh đều ở trong đó, tôi biết ông
nhất định cho là tôi làm chuyện đó, nói thật tôi cũng mong anh ta chết, nhưng
không muốn bị người ta giá họa, tôi làm là làm, không là không, việc tôi không
làm không ai có thể đổ lên đầu tôi.”

Vừa nhắc tới
Chương Gia Minh, thần sắc Chương Thế Đức vụt thay đổi, ông ta run run mở túi,
cảnh chụp hiện trường, lời khai của nhân chứng, tài liệu do thám tử tư cung
cấp, băng ghi âm lời khai của người lái xe gây ra vụ tai nạn, tất cả đều đầy
đủ. Chương Thế Đức không ngờ ông ta suốt nửa đời bày mưu tính kế cuối cùng lại
bị người bày mưu với mình, còn ra tay tàn nhẫn hơn, kẻ đứng sau vụ việc hoàn
toàn định triệt đường sống của nạn nhân, Chương Gia Minh sống được đã là kỳ
tích. Báo ứng, đó chính là báo ứng, nhìn túi tài liệu, nghĩ đến đứa con trai đã
thành tàn phế nước mắt tuôn đầy khuôn mặt già nua, cuối cùng ông ta suy sụp
hoàn toàn...

Chương Thế Đức
vẫn biết Tô Nhiếp Nhĩ chẳng phải hạng tử tế, cuộc đấu giữa Chương gia và gia
tộc Duy La Phan kéo dài suốt nửa thế kỷ không ngừng, đến Tô Nhiếp Nhĩ là người
điều hành Duy La Phan thế hệ mới, tâm địa và thủ đoạn còn tàn ác hơn nhiều các
thế hệ đi trước, hơn nữa hoàn toàn không có giới hạn đạo đức. Để Tô Nhiếp Nhĩ
thò tay được vào Hồng Hải rõ ràng là việc ngu xuẩn nhất đời Chương Thế Đức, ông
ta vốn vẫn ôm hy vọng cho rằng, đầu tư vào Hồng Hải Tô Nhiếp Nhĩ đã ăn đủ, sẽ
nghĩ đến lợi ích của cả hai bên. Ai ngờ, con người đó tham lam vô độ, đã chiếm
ghế chủ tịch điều hành của Hồng Hải còn chưa đủ, lại làm Gia Minh thành phế nhân
để tiện nuốt gọn Hồng Hải.

“Tại sao hắn
phải làm thế? Tại sao?” Túi tài liệu rơi xuống đất, Chương Thế Đức mặt xám
ngắt, rên rỉ.

“Chuyện này chỉ
trách ông dạy con không tốt. Chương Gia Minh từ lâu đã giao du với Tô Nhiếp
Nhĩ, hắn muốn số cổ phần trong tay Chương Gia Minh nên tìm cách dụ dỗ anh ta
đánh bạc, dùng ma túy, khiến anh ta trở nên sa đọa không thể thoát ra. Nhưng
đứa con quý hóa của ông cũng không đến nỗi ngu ngốc, để tránh có ngày bị Tô
Nhiếp Nhĩ nuốt sống, trong tay cũng có một quân bài để đối phó với hắn. Tôi
không rõ lắm quân bài đó là gì, chỉ đoán có liên quan đến những giao dịch ngầm
trên thị trường cổ phiếu của Duy La Phan. Năm ngoái khi ông và Chương Kiến Phi
đấu nhau một sống một chết, Chương Gia Minh gửi thư định ép Chương Kiến Phi,
đồng thời cũng ép Tô Nhiếp Nhĩ, muốn kiếm tiền của cả hai bên, đúng lúc đó tập
đoàn Duy La Phan bị điều tra liên quan đến những giao dịch ngầm, tài liệu trong
tay Chương Gia Minh nếu rơi vào tay cảnh sát, Duy La Phan tất đi đời, Tô Nhiếp
Nhĩ cũng đi đời, cho nên hắn chó cùng bứt giậu, đúng hôm ký hợp đồng chuyển
nhượng cổ phần với Gia Minh liền gây ra vụ tai nạn, hắn vừa muốn cổ phần vừa
muốn Gia Minh vĩnh viễn im tiếng để loại trừ hậu họa, cho nên suy cho cùng, đều
là tự làm tự chịu, kể cả tôi...”

Chương Thế Đức
hoàn toàn suy sụp, sắc mặt tàn tạ thảm hại như già đi hàng chục tuổi. Bao nhiêu
năm ông ta rắp tâm đẩy Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia, để đạt mục đích ông
ta đã không ngại dùng Tô Nhiếp Nhĩ đầy dã tâm làm chỗ dựa, kết quả dẫn sói vào
nhà, để bây giờ người tàn của mất. Thái độ của Tô Nhiếp Nhĩ với ông hiện vẫn có
thể coi là khách khí, cách mấy ngày lại đến thăm hỏi, dỗ dành ông như cha đẻ.
Nhưng ông biết, con sói này vẫn chưa lộ bộ mặt thật của nó - không có gì ngoài
ý đồ nhằm vào số cổ phần của Hồng Hải trong tay ông, một khi ông nhượng cổ phẩn
cho hắn, việc trước tiên hắn làm chắc chắn là tìm chỗ chôn ông.

Cuộc trao đổi
sau đó rất suôn sẻ, Triệu Thành Tuấn đề nghị ông ta chuyển 29% cổ phần của mình
cho Chương Kiến Phi để giúp anh lấy lại Hồng Hải, Chương Thế Đức nghe xong gật
đầu nói sẽ suy nghĩ vấn đề này, chuyện đã như thế ông ta chỉ có thể chấp nhận,
cuối cùng còn nói thật: “Thực ra cậu không đến tôi cũng có ý nghĩ đó, Chương
Kiến Phi là hạt giống còn lại của Chương gia, tôi không trao cho nó thì cho ai?
Chỉ có điều tôi chưa dẹp được sĩ diện để nói với nó, rốt cuộc tôi vẫn có lỗi
với nó, nếu tôi không chửi bới Kiến Phi, nó sẽ không bị ép lập công ty riêng
sau đó đối địch với tôi. Cậu nói đúng, suy cho cùng đều là chúng ta tự làm tự
chịu.”

Giọng Triệu
Thành Tuấn mỉa mai: “Ông nghĩ được như thế thật hiếm có.”

Chương Thế Đức
bỏ qua câu nói mỉa của anh, ánh mắt âm thầm nhìn anh, chuyển chủ đề: “Nhưng tôi
không hiểu, cậu và Kiến Phi đã có chuyện căng thẳng như vậy, nó đã nuốt chửng
Bác Vũ, còn ép cậu trở về Penang, tại sao cậu vẫn nghĩ cho nó?”

Triệu Thành
Tuấn không né tránh ánh mắt thăm dò của ông ta, khẽ than: “Cũng như ông, tôi
còn lựa chọn nào tốt hơn?”

Hai ngày sau,
Triệu Thành Tuấn lại đến bệnh viện, Chương Thế Đức đã bình tĩnh lại, đồng ý
chuyển cổ phần của mình cho Chương Kiến Phi, ông ta biết cộng thêm với cổ phần
13% của anh, Chương Kiến Phi sẽ lấy lại được Hồng Hải, bất luận thế nào ông ta
cũng dễ ăn nói với liệt tổ liệt tông. Hai người thỏa thuận hồi lâu về các bước
giao nhận cổ phần, Triệu Thành Tuấn đang định cáo từ, Chương Thế Đức gọi anh
lại, đăm đăm nhìn anh: “Đây là lần cuối cùng cậu đến thăm tôi phải không? Tôi
có chuyện này không biết có nên nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện giữa
tôi và mẹ cậu.”

Triệu Thành
Tuấn sững người nhìn ông ta: “Mẹ tôi?”

“Phải, tôi biết
cậu hận tôi ngoài chuyện cha cậu còn vì mẹ cậu, cậu cho rằng tôi hạ nhục mẹ
cậu, cả đời không tha thứ cho tôi, điều này tôi hiểu, nhưng nếu tôi nói với
cậu, tôi quen mẹ cậu trước cha cậu nhiều, chúng tôi từng yêu nhau, cậu có tin không?”

“Cậu đừng nhìn
tôi như vậy, tôi nói thật đấy, mẹ cậu từng là bạn gái của tôi, nhưng cuộc hôn
nhân của chúng tôi bị Chương gia ngăn cản, cuối cùng không thể đến với nhau.
Chuyện này cũng là lẽ thường tình, trong những gia đình như chúng tôi, hôn nhân
phần lớn đều không do con cái định đoạt, môn đăng hộ đối, những kẻ mạnh liên
hôn với nhau, hôn nhân là thủ đoạn mở rộng thế lực, hôn nhân của tôi như thế,
của cha Kiến Phi cũng thế, chúng tôi đều không thể lấy được người phụ nữ mình
yêu.”

Đồng tử trong mắt
Triệu Thành Tuấn co mạnh, đường gân bên trán giật liên hồi: “Xin ông nói vào
điểm chính!”

“Được, tôi nói.
Tôi và mẹ cậu là bạn thời đại học, sau khi chúng tôi chia tay, bà ấy lấy cha
cậu, chính là người trợ lý của tôi, hơn nữa chỉ có hai tháng sau khi chúng tôi
chia tay. Đương nhiên họ đã quen nhau trước đó, mẹ cậu cũng từng làm việc ở
Hồng Hải, họ là đồng nghiệp, nhưng bà ấy nhanh chóng kết hôn như thế khiến tôi
không hiểu, tôi vô cùng đau khổ cùng cực, cũng vô cùng khó xử. Mà không ngờ hơn
nữa, mẹ cậu... vừa kết hôn đã thấy bụng to, chính là mang thai cậu, ý nghĩ đầu
tiên của tôi lúc đó là liệu cậu có phải là con tôi không, bởi vì tính từ lúc
tôi và mẹ cậu chính thức chia tay đến khi bà ấy kết hôn với cha cậu, sinh ra
cậu, chỉ có hơn bảy tháng, rốt cuộc cậu là con ai?”

“Ông nói bậy,
chuyện hoang đường hết sức, không thể, tuyệt đối không thể!” Triệu Thành Tuấn
hét lên.

“Tôi cũng không
muốn đó là sự thật, mẹ cậu cũng cương quyết phủ nhận, nhưng sự việc này có hai
khả năng, nếu cậu là con của họ, có nghĩa là mẹ cậu đã đi lại với cha cậu trước
khi chia tay với tôi, đó là sự phản bội! Cậu đừng xúc động, nghe tôi nói hết,
khả năng thứ hai, cậu không phải là con Triệu Hiền Văn, nhưng như vậy cũng
khiến tôi khó chấp nhận, cậu đã không phải là con ông ấy tại sao còn mang họ
ông ấy, như vậy chẳng phải cố tình xúc phạm tôi? Cho nên bằng ấy năm chỉ cần
nhìn thấy cậu là lòng tôi sinh hận, sự tồn tại của cậu là mối nhục đối với tôi!
Cũng bởi lúc đầu cha Chương Kiến Phi vin vào chuyện tài khoản đó để hạ bệ tôi,
tôi không do dự đẩy cha cậu ra đỡ đòn, cậu nói tôi báo thù cũng được, nói tôi
thấy chết không cứu cũng được, tóm lại chuyện này tôi vẫn để trong lòng.”

“Hoang đường,
quá hoang đường!” Triệu Thành Tuấn run người, sắc mặt vốn trắng bệch lại phừng
phừng: “Người đã chết ông còn đào bới, ông nhẫn tâm như vậy, chẳng trách ông sa
vào cảnh này!”

“Không sai, tôi
đáng sa vào cảnh này, tôi chết không yên thân, nhưng cậu nghĩ xem, tôi chỉ còn
một hơi thở, tôi có cần nói dối cậu không? Cậu tin hay không thì tùy, sự việc
là vậy. Sau khi cha cậu chết, em trai tôi chính là cha Chương Kiến Phi, lấy mẹ
cậu, có biết vì sao ông ta làm thế không? Chính là vì muốn đấu với tôi, ông ta
biết mẹ cậu là người cả đời tôi không sao có được, ông ta có được, chứng tỏ ông
ta thắng tôi, ông ấy đã thắng...” Chương Thế Đức nói đến đây lại thở dài: “Đàn
ông thường thích đấu đá, cậu và Chương Kiến Phi chẳng phải cũng thế? Đương
nhiên tôi không phủ định Chương Thế Huân quả thật cũng rất thích mẹ cậu, hồi
trẻ mẹ cậu là người đẹp có tiếng ở thành phố Penang, đàn ông nào chẳng động
lòng, Chương Thế Huân cưới mẹ cậu là một đòn đau với tôi, nhưng có một vấn đề
khiến tôi không dám đối diện nhất đó là, rốt cuộc cậu là con ai?”

Mấy ngày lưu
lại Bắc Hải, Mao Lệ luôn bận thu dọn đồ đạc. Cô định trả lại Hải Thiên Uyển cho
Chương Kiến Phi, ngôi nhà đó quả thực là ký ức quá đau buồn, cô không muốn có
bất cứ vấn vương nào với quá khứ, đoạn tuyệt với quá khứ mới có thể bắt đầu
cuộc sống mới, trong lúc không còn đường nào để đi cô chỉ có thể lựa chọn đường
khác, có thể bằng phẳng cũng có thể lại gập ghềnh gian truân, nhưng đó là số
mệnh của cô, tránh không được. Trước số mệnh, sức mạnh của con người bé nhỏ như
hạt cát, một con sóng lớn ập đến là cuốn phăng tất cả...

Do cha cô định
hợp tác với Nirvana xây dựng khách sạn, Mao Lệ khó tránh tình cờ gặp Chương
Kiến Phi, hai lần đều trên bàn ăn, mặc dù có Mao Tấn làm không khí hoạt náo,
nhưng hai người từ đầu đến cuối vẫn không nói với nhau. Xảy ra nhiểu chuyện như
thế họ đã chẳng còn gì để nói, có lẽ đó chính là duyên còn tình còn, duyên hết
tình tan.

Nhưng qua Mao
Tấn, Mao Lệ vẫn biết chuyện Triệu Thành Tuấn bị ép rời cảnh có thời hạn, cô
không biết cảm giác lúc đó thế nào. Những ngày vừa rồi thỉnh thoảng cô vào
Facebook, phát hiện Facebook của Triệu Thành Tuấn vẫn không có gì mới, nghe nói
sức khỏe anh bây giờ rất kém, phải ở nhà tĩnh dưỡng, Mao Lệ biết mình không nên
nhớ đến anh, nhưng trực cảm mãnh liệt đó vẫn chiếm cứ lòng cô, rất có thể anh
thực sự vạn bất đắc dĩ.

“Khi nào anh ấy
đi?” Mao Lệ hỏi anh trai.

“Sắp rồi, có lẽ
khoảng mười ngày nữa. Anh cảm thấy chuyện này...”

“Thôi, anh đừng
nói gì nữa, chuyện của họ em không muốn biết.” Mao Lệ lạnh lùng ngắt lời anh
trai: “Để họ đi, em chỉ mong sớm kết thúc tất cả.”

Mao Lệ thu dọn
đồ trong hai ngày, những gì của mình cô cho vào va li, một phần để lại chỗ mẹ,
một phần sẽ mang đi Nam Ninh. Còn một vấn đề khiến cô phân vân, trong phòng còn
có ít đồ của Triệu Thành Tuấn. Anh thuê căn nhà thực ra không ở mấy ngày, đồ
đạc cũng rất ít, có lẽ anh cũng không định đem đi. Cô không tiện gặp anh, làm
thế nào trả lại những thứ đó?

Đồ đạc của anh
phần lớn là quần áo và sách. Mao Lệ phát hiện một chiếc điện thoại di động ở
đáy ngăn kéo phòng sách, để trong chiếc hộp nhỏ, hình như cố ý giấu đi, cô đã
suýt vứt vào thùng rác. Nhãn mác cô nhận ra, nhưng kiểu dáng có lẽ là của mấy
năm trước, hơn nữa hình như không phải là hàng trong nước, nếu cô không đoán
nhầm có lẽ anh mang từ Mã Lai sang.

Nhưng do đã lâu
không sử dụng, nó không có điện, dụng cụ nạp điện vẫn còn, Mao Lệ cắm điện, sau
đó tiếp tục công việc thu dọn của mình.

Buổi trưa ăn
xong cơm ở chỗ mẹ, trở về Hải Thiên Uyển, có lẽ đây sẽ là đêm cuối cùng cô sống
trong căn nhà này, phòng khách ngổn ngang thùng giấy và va li, cô nhìn căn
phòng trống rỗng, lòng chua xót. Đây là ngôi nhà tân hôn của cô và Chương Kiến
Phi năm xưa, bằng ấy năm trôi qua, ngôi nhà vẫn thế nhưng con người đã khác.
Mao Lệ thấm thía sâu sắc dấu ấn của thời gian, đến phút cuối phải giã từ quá
khứ, không phải không lưu luyến, nhưng còn lựa chọn nào khác?

Cô vuốt ve từng
đồ vật trong nhà, khung ảnh, đèn bàn, đồ gốm, chiếc gạt tàn, mỗi lần cầm lên
một thứ lại nhớ hình ảnh ngày xưa, lòng nghẹn ngào xót xa, nước mặt thấm mi.

Cuối cùng cô
nhìn thấy chiếc điện thoại di động đã được nạp điện.

Hiếu kỳ là hiển
nhiên, đây là điện thoại anh từng dùng, bên trong còn ghi những gì? Cô loay
hoay, cảm thấy đồ ngoại không dễ sử dụng, loay hoay một hồi lâu không thấy có
gì mới, phần danh bạ vẫn còn, nhưng mã số không nhiều, rõ ràng không thường
xuyên sử dụng. Trí nhớ cô tuy không tốt lắm, có lúc quên rất nhanh, nhưng cô
vẫn nhận ra ngay mã số trong nước và nước ngoài, nếu không nhầm, trong danh bạ
có một mã số cô từng dùng, về sau thay điện thoại mấy lần, dần dần không dùng
mã số đó nữa.

Mao Lệ bất chợt
ngớ ra, trong điện thoại của Triệu Thành Tuấn sao lại có mã số điện thoại của
cô. Cô lần lại nhật ký các cuộc gọi, đó là khoảng bảy, tám năm trước, hơn nữa
thời gian gọi đi không quá ba giây, theo hiểu biết của cô, như vậy chứng tỏ
chưa kết nối, hoặc đã kết nối nhưng đối phương chưa kịp nghe, người gọi đã tắt
máy.

Bảy, tám năm
trước Triệu Thành Tuấn từng gọi điện cho cô?

Không phải một
hai lần, cũng không phải ban ngày, phần lớn vào đêm khuya. Mao Lệ dần dần nhớ
ra, lúc cô sử dụng mã số này quả thực thường xuyên nhận được cuộc gọi từ một số
máy lạ, chuyện đó chẳng có gì ngạc nhiên, đến bây giờ cô vẫn thường xuyên nhận
được những cuộc gọi lạ, reo hai tiếng là tắt, cô chẳng bận tâm.

Cô tiếp tục xem
phần tin nhắn.

Nhật ký tin
nhắn từng bị xóa, Mao Lệ bỗng kinh ngạc nín thở, những tin nhắn nhắn lại còn
lưu trong đó đều đến từ số máy cô đã dùng, chỉ có bảy tin. Trong phần tin nháp
cô phát hiện tin nhắn gửi đi vừa trùng khớp với bảy tin nhắn lại, cô tìm giấy
ghi lại để đối chiêu. Lời nhắn đi và nhắn lại hầu như năm nào cũng chỉ cùng một
nội dung:

“Sinh nhật vui
vẻ!”

“Anh là ai?”

Lần gửi tin
cuối cùng là tháng 7 năm 2009, nếu không nhầm, ít lâu sau anh đến Nam Ninh và
thuê căn nhà này, sau đó không nhắn tin vào ngày sinh nhật cô, bởi vì anh đã
đến bên cô. Mao Lệ cảm giác tức thở, bảy năm trước vào sinh nhật cô hàng năm
anh đều nhắn tin chúc mừng? Vậy mà cô không hề biết anh là ai, bởi vì mỗi lần
sinh nhật cô nhận được rất nhiều điện thoại và tin nhắn của người thân, bạn bè.
Vào ngày đó di động của cô luôn trong tình trạng máy bận, mặc dù vì lịch sự sau
khi nhận được tín cô đều hồi âm cảm ơn, nhưng nhiều như vậy làm sao cô nhận ra
số máy của anh, cho nên vẫn không biết sự tồn tại của anh!


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3