Người tình bắc hải - Chương 06 - Phần 2

 

Chương Kiến Phi
quả nhiên là người lợi hại, bình thường luôn hòa nhã, có vẻ không tranh với
đời, nhưng khi ra tay thực sự quyết liệt không kém bất kỳ ai. Để ép Triệu Thành
Tuấn ra đi, anh lập tức lệnh cho thuộc hạ tổng thu mua cổ phần của Bác Vũ, có
bao nhiêu mua bấy nhiêu, mua hết. Không chỉ vậy, anh còn liên lạc với những
ngân hàng có quan hệ tín dụng với Bác Vũ, đưa ra điều kiện ưu đãi yêu cầu họ
dừng cho Bác Vũ vay tiền, đồng thời thu hồi toàn bộ các khoản vay cũ, thu hồi
không được thì dùng tài sản thế chấp, những doanh nghiệp trực thuộc đã bị thu
mua, tuyên bố sáp nhập vào Nirvana, không thể sáp nhập thì tuyên bố phá sản, sa
thải nhân viên...

Mỗi lần Chương
Kiến Phi thực thi một bước là lại nhắc Triệu Thành Tuấn: “Bây giờ cậu thay đổi
vẫn còn kịp.”

Triệu Thành
Tuấn trước sau vẫn câu đó: “Tôi có chết cũng chết ở đây.”

Không đầy mười
mấy ngày sau, Bác Vũ sụp đổ hoàn toàn, Nirvana chỉ dùng năm phiên giao dịch đã
thu mua thành công 36% cổ phần của Bác Vũ, thêm 15% cổ phần cũ, Nirvana với 51%
cổ phần trở thành cổ đông lớn nhất của công ty họ Triệu, trong cuộc họp hội
đồng quản trị danh chính ngôn thuận bãi chức chủ tịch hội đồng quản trị kiêm
tổng giám đốc của Triệu Thành Tuấn. Còn đối với Dương tiên sinh, nhà đầu tư lâu
năm của Bác Vũ nhưng chỉ là chủ tịch danh dự của tập đoàn nên cũng không làm
cho Nirvana thay đổi kế hoạch thôn tính Bác Vũ. Hôm giành toàn thắng, Chương
Kiến Phi còn gửi điện cho Dương tiên sinh, tỏ ý xin lỗi, nói là sau khi công ty
cải tổ ban lãnh đạo, sẽ căn cứ vào chênh lệch giá cổ phiếu lưu thông trên thị
trường bù đắp tổn thất cho ông, nhưng ông từ chối, nói là sự đã đến nước này
ông không có ý kiến gì đối với việc Nirvana làm chủ Bác Vũ, số vốn năm xưa ông
đầu tư vào Bác Vũ đã thu được lợi nhuận thích đáng, ông hoàn toàn mãn nguyện.
Chương Kiến Phi nghe vậy cũng tôn trọng ý kiến của ông, lúc này tập đoàn Bác Vũ
đã thực sự đổi chủ, Chương Kiến Phi đương nhiên trở thành chủ tịch hội đồng
quản trị mới, nhân sự cho chức tổng giám đốc đã được định đoạt, sẽ nhanh chóng
bổ nhiệm,

Còn phía Mã
Lai, dưới sự thúc ép của các ngân hàng, những doanh nghiệp dưới tên Bác Vũ lần
lượt tuyên bố phá sản, số còn lại thì tuyên bố được Nirvana thu mua, tài sản cá
nhân của Triệu Thành Tuấn ngoài ngôi biệt thự trên đại lộ Wamington đã sang tên
cho trợ lý Peter, các bất động sản khác bao gồm ngôi biệt thự nghỉ mát ở
Lankawei, du thuyền và bất động sản khác ở Kuala Lumpur, Thái Lan đều bị gán nợ
cho ngân hàng, toàn bộ bị niêm phong, bán lại với giá rẻ cho Nirvana, sau khi
thanh lý vẫn còn nợ ngân hàng số tiền lớn. Trong một đêm, Triệu Thành Tuấn từ
một tỷ phú có tài sản hơn chục tỷ trở thành con nợ, hiện chỉ còn số cổ phần 13%
ở Hồng Hải thu mua được trong hai năm vừa qua. Phía Duy La Phan hay tin lập tức
cử người đi đàm phán với anh nhằm thuyết phục anh đổi số cổ phần đó thành tiền
(thực ra chính là bán cho Tô Nhiếp Nhĩ), như vậy có thể trả gần hết món nợ ngân
hàng, ngay người của ngân hàng cũng đến thuyết phục với mục đích tương tự, tất
cả đều bị từ chối. Giới truyền thông Mã Lai cho rằng, có lẽ anh định giữ lại số
cổ phẩn đó để sau này tái khởi nghiệp, nếu không, cả đời này anh không còn cơ
hội ngẩng đầu, hơn nữa lợi nhuận hàng năm từ số cổ phần đó có thể đảm bảo cuộc
sống cá nhân của anh không đến nổi quá bị ảnh hưởng, anh vẫn có thể sống sung
túc.

Chương Kiến Phi
cương quyết ép anh trở về Penang, ác hiểm nhất là đã tiết lộ một số thông tin
quan trọng khiến phía Mã Lai ra thông báo buộc Triệu Thành Tuấn rời cảnh trong
thời hạn quy định, lý do chính thức đưa ra rất nhiều, đều chính đáng, đằng nào
Triệu Thành Tuấn cũng không thể ở lại Trung Quốc được nữa, nhất thiết trong
vòng một tháng phải rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, nếu không sẽ bị dẫn độ, cả
đời không được nhập cảnh vào nước này.

“Tôi sẽ không
cho cậu tiến nửa bước đến gần Mao Lệ!” Chương Kiến Phi tuyên bố.

Đương nhiên
Chương Kiến Phi cũng không ngờ, chính lúc anh dốc toàn lực thu mua Bác Vũ thì
Hồng Hải kiện anh với lý do chiếm dụng phi pháp tài khoản dự trữ ở nước ngoài
của Hồng Hải, yêu cầu anh bồi hoàn số tiền này, bởi vì tài khoản này do Chương
lão gia lúc còn sống lập ra, cho dù Chương Kiến Phi được thừa kế cũng chỉ có
một nửa, tức là phần mà Chương Thế Huân cha anh được thừa kế chứ không có quyền
chiếm toàn bộ. Chương Kiến Phi còn chưa kịp phản ứng, tin về vụ kiện đã được
đưa lên trang nhất các báo, giới thương nhân Penang một phen ồn ào, cổ phiếu
của Nirvana sụt mấy phần trăm trong mấy ngày liền. Trong thời gian cổ phiếu
Nirvana sụt mạnh, có người nhân cơ hội lập tức thu mua, Chương Kiến Phi cho
người điều tra mới biết, người thu mua chính là một vị nào đó trong hội đồng
quản trị của tập đoàn Duy La Phan, nói là cá nhân thu mua, không liên quan đến
công ty, nhưng chẳng che mắt được, người đó nhận lệnh của Tô Nhiếp Nhĩ, anh ta
đứng đằng sau điều khiển tất cả.

Chương Kiến Phi
bị kích nộ, không ngờ Tô Nhiếp Nhĩ tham lam như vậy, chiếm chức chủ tịch điều
hành của Hồng Hải không đủ lại còn định nuốt cả Nirvana, định đánh bật tận gốc
Chương gia khỏi giới kinh doanh ở Penang, đề phòng khi Nirvana đủ lông đủ cánh
sẽ bất lợi cho Hồng Hải và Duy La Phan, bởi vì Nirvana mặc dù là do Chương Kiến
Phi một mình sáng lập, không liên quan tới Hồng Hải, nhưng Chương Kiến Phi vẫn
là người họ Chương, rất có thể sau này mạnh lên sẽ cướp lại quyền điều hành
Hồng Hải. Có lẽ Tô Nhiếp Nhĩ cho rằng đợi sau này bị động đối phó chỉ bằng bây
giờ nhân lúc Nirvana thiếu vốn lưu động nghiêm trọng do vừa thu mua Bác Vũ,
chính là cơ hội tốt nhất để tấn công, Chương Kiến Phi sẽ ứng phó thế nào?

Nhưng Chương
Kiến Phi cũng không tầm thường, một mặt tiến hành thu xếp lại vốn trên quy mô
lớn, tái khởi động mấy dự án lớn để thể hiện thực lực siêu cường của Nirvana,
từ đó lấy lại lòng tin của các cổ đông, mặt khác anh liên tục trở về Mã Lai
thương lượng với Tô Nhiếp Nhĩ, cảnh báo anh ta dừng lại lúc thích hợp, đồng
thời cam kết sau này không động đến Hồng Hải.

Lại nói phía
Nam Ninh, sau khi Nirvana thu mua Bác Vũ thành công, chuyển hẳn tổng hành dinh
đến tòa nhà Địa Vương, chính là tầng trên của trụ sở Bác Vũ, Mã Tiên Dũng -
tổng giám đốc mới của Bác Vũ đã chính thức làm thủ tục tiếp nhận bàn giao của
Triệu Thành Tuấn. Mã Tiên Dũng vốn là phó tổng giám đốc của Nirvana, quản lý
nghiệp vụ của Nirvana ở Mã Lai, có mối quan hệ đặc biệt với Chương Kiến Phi,
hai người không chỉ là bạn học ở Cambridge mà còn là đôi bạn chung lưng lập
nghiệp lâu năm. Đây là một nhân vật lợi hại, về năng lực cá nhân không kém
Chương Kiến Phi, ở con người anh ta hội tụ một cách hiếm có những điểm mạnh của
Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, chính là một nhân tài hiếm có trong giới
doanh nhân. Cho nên sau khi Chương Kiến Phi thành lập công ty riêng, không do dự
liền thuyết phục anh ta sang công ty của mình, không chỉ giao cho chức phó tổng
giám đốc, mà còn trao cho nhiều đặc quyền khác, Nirvana thành công thu mua Bác
Vũ có công lớn của Mã Tiên Dũng. Chẳng trách anh ta được đặt biệt hiệu “Phù
thủy”, chỉ nửa tháng ngắn ngủi sau khi tiếp quản Bác Vũ đã làm cho Bác Vũ hồi
sinh, tất cả những dự án trì trệ của Bác Vũ trước đây, anh ta tiến hành tổng rà
soát, tổ chức vận hành trở lại, có hiệu quả rõ rệt. Chương Kiến Phi rất hài
lòng, Triệu Thành Tuấn cũng không có gì để nói, con mắt nhìn người của Chương
Kiến Phi quả thật đáng nể.

Tình hình đã
tương đối ổn định, công việc còn lại chỉ là vấn đề nhân sự của công ty. Trong
vấn đề này Chương Kiến Phi dành cho họ sự tôn trọng và quyền tự do hoàn toàn,
đi hay ở là quyền của họ, công ty không ép. Lúc đầu ban lãnh đạo dự đoán là sẽ
có nhiều người lựa chọn ra đi, nhất là phòng thị trường, những năm vừa qua Bác
Vũ đã bồi dưỡng được không ít nhân tài có triển vọng, là đối tượng nhắm tới của
các công ty cạnh tranh, trên thực tế họ đã đưa ra những điều kiện đãi ngộ rất
ưu việt, nhưng thật bất ngờ số người ra đi rất ít, phần lớn đều ở lại. Cho nên
ngay cả Mã Tiên Dũng cũng phải công nhận Triệu Thành Tuấn bề ngoài lạnh lùng
khắt khe, thực ra là người rất biết lôi kéo người khác, sự gắn bó đó không đơn
giản chỉ thông qua chế độ ưu đãi về tiền lương là có được, nói cách khác, anh
ta rất biết quản lý công ty.

Là thư ký thứ
nhất của tổng giám đốc, vấn đề đi hay ở của Mạc Chính Hàm (A Mạc) rất được quan
tâm. Mọi người đều biết, cô làm việc bên cạnh Triệu Thành Tuấn bảy năm, có mặt
ngay từ khi thành lập Bác Vũ, cô không thuộc tầng lớp cao cấp của công ty,
nhưng hoàn toàn xứng đáng là thành phần nguyên lão của công ty. Trải qua bảy
năm sóng gió, cô đã chứng kiến sự trỗi dậy như kỳ tích của Bác Vũ, từ ngày khởi
nghiệp đến lúc cất cánh, cho nên khi chắc chắn Bác Vũ bị Nirvana thôn tính, cô
bị sốc nặng chưa từng thấy, nhất là hôm Triệu Thành Tuấn bị hội đồng quản trị
tuyên bố cách chức chủ tịch hội đồng và tổng giám đốc, có người nhìn thấy cô
khóc trong phòng vệ sinh.

Nhưng A Mạc vẫn
là A Mạc, làm việc đã lâu bên cạnh Triệu Thành Tuấn, trải qua bao sóng gió
thăng trầm, ảnh hưởng sâu sắc bởi tác phong làm việc của ông chủ, trong mọi
tình huống đều không được phép mất bình tĩnh, những lúc bi đát nhất cũng phải
biết kiềm chế, cho dù mắt sưng đỏ vẫn không bối rối, dường như phong ba bão táp
trước mặt cũng không liên quan đến cô, vẫn luôn chỉn chu trong công việc, vẫn
luôn là thái độ điềm tĩnh, vẫn nụ cười trên môi khi đón khách.

Ngày đầu tiên
tổng giám đốc mới của Bác Vũ đến công ty quan sát, nhân tiện nhận thủ tục bàn
giao của Triệu Thành Tuấn, A Mạc vẫn bưng lên một tách cà phê thơm phức dặt
trước mặt Mã tiên sinh, anh ta khen hết lời cà phê của cô, A Mạc sau khi lịch
sự cảm ơn, liền đệ trình đơn thôi việc. Lúc đó Mã Tiên Dũng nheo mắt nhìn cô
một lát, cười ha ha: “Cô đã quyết định thôi việc sao còn mất công pha cho tôi
tách cà phê ngon thế này, cô hoàn toàn có thể bỏ thuốc độc vào đó.”

A Mạc điềm
nhiên trả lời: “Một ngày tôi vẫn còn trên cương vị, sẽ vẫn làm tốt công việc
phận sự của mình, sau khi ông phê chuẩn đơn thôi việc của tôi, tôi bỏ thuốc độc
cũng chưa muộn.”

Mã tiên sinh
ngây người giây lát, lại cười ngất: “Tốt tốt, không hổ là do Brant bồi dưỡng,
hôm nay Mã Tiên Dũng tôi thành tâm thành ý mời cô ở lại, điều kiện do cô đưa
ra, chỉ cần trong phạm vi hợp lý tôi quyết không có ý kiến gì. Tôi mới đến lạ
nước lạ cái, rất cần sự giúp đỡ của cô, cô thấy thế nào?”

A Mạc khéo léo
từ chối, nhưng sau đó Triệu Thành Tuấn khuyên cô: “Cô ở lại đi, không nên vì tôi
mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, đến công ty khác cô phải làm lại từ đầu,
lòng người khó dò, ai biết gặp phải ông chủ thế nào? Mã Tiên Dũng là bạn của
chủ tịch Chương, cô khá hiểu về chủ tịch Chương, người bên cạnh anh ta có thể
tin được, huống hồ cô đã quen công việc ở đây, thay đổi môi trường làm việc cố
nhiên cũng tốt, nhưng cũng lao tâm mệt mỏi, chi bằng cứ để như cũ đi.”

A Mạc rơm rớm
nước mắt không nói, Triệu Thành Tuấn lại tiếp: “A Mạc, cảm ơn đóng góp của cô
với công ty những năm qua, nói thật tôi không phải là ông chủ tốt, trước đây hà
khắc với cô, tôi ra đi là chắc chắn, chỉ mong cô có một khởi đầu mới và có được
hanh phúc, hạnh phúc này tôi không thể cho cô, hãy lượng thứ.”

Triệu Thành
Tuấn có thể nói được như vậy cũng coi như tôn trọng cô, A Mạc vốn thông minh
đương nhiên hiểu hàm ý những lời đó. Lần đầu tiên trong đòi cô khóc trước mặt
ông chủ, khóc không thành tiếng, nếu là trước đây tuyệt đối không cho phép,
Triệu Thành Tuấn luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với cô, không cho phép mang tình
trạng cá nhân vào công việc, nhưng lần này anh lặng lẽ nhìn cô khóc rất lâu,
thở dài, cuối cùng nói với cô: “Đừng khóc nữa, trên đời không có bữa tiệc nào
không tàn, sớm muộn chúng ta cũng có ngày chia tay. Cô giúp tôi một việc cuối
cùng, văn phòng còn một số đồ đạc cá nhân của tôi, nhờ cô dọn giúp, tuần sau Mã
Tiên Dũng đi làm cần thu dọn văn phòng giao cho ông ta.”

A Mạc rơm rớm
nước mắt nhận lời.

Cho nên hai
ngày cuối tuần A Mạc vẫn bận rộn ở văn phòng, phân loại đồ đạc của anh, xếp vào
thùng giấy, đồ đạc thực ra không nhiều, chỉ cần thu dọn nửa ngày là xong, nhưng
lần này cô một mình nhẩn nha làm, văn phòng chỉ có mình cô. Nói là thu dọn,
thực ra cô đang hoài niệm những ngày làm việc bên anh, mỗi chi tiết đều lặng lẽ
ngắm nghía hồi tưởng, dẫu từng chịu tủi thân, nhưng hôm nay nhớ lại vẫn ngọt
ngào, chỉ vì cô vẫn có thể ở bên anh.

Nhưng dù thế
nào, hai ngày vẫn trôi qua rất nhanh, hơn chín giờ tối Chủ nhật, cô vẫn còn nấn
ná trong văn phòng của Triệu Thành Tuấn, không còn việc gì, cô pha cho mình
tách cà phê thẫn thờ nhìn ra cảnh đêm rực rỡ ngoài tường kính, đến khi Peter gõ
cửa, mới bàng hoàng ngoái đầu, ngây ra hồi lâu, hốt hoảng nhận thấy mặt đầy
nước mắt, cô ngoảnh đi lau vội: “Sao anh lại đến?”

“Đến xem thế
nào.” Peter giả đò không nhìn thấy cô khóc, tay chắp sau lưng đi lại trên thảm,
nhìn quanh: “Thu dọn xong rồi à, có gì cần tôi giúp không?”

“Không, cảm
ơn!” A Mạc nhanh chóng trấn tĩnh, trở lại tác phong của một thư ký chuyên
nghiệp, không còn dấu vết xúc động vừa rồi, bỏ chiếc tách xuống hỏi: “Anh có
uống cà phê không?”

“Cảm ơn, không,
tôi vừa uống ở chỗ Brant.” Peter ngồi xuống đi văng, đăm chiêu nhìn cô: “Đừng
khóc, bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn.”

Hôm nay không
phải ngày đi làm, A Mạc không trang điểm, càng bộc lộ vẻ đẹp mộc mạc của cô,
ngũ quan tinh tế da trắng mịn, không son phấn trông cô càng đẹp. “Anh nói vậy,
ông chủ cũng nói vậy, bảy năm rồi, nói tan là tan, An Chí Kiệt, anh không buồn
chút nào ư?” Trong công ty, ngoài ông chủ cũng chỉ có cô thỉnh thoảng gọi anh
bằng cái tên đó, khi cô hỏi anh như vậy, giọng vẫn rất trầm, mắt cũng đỏ, rõ
ràng trước đó khóc rất lâu.

Peter thở dài:
“Buồn thì sao, có nhiều việc đâu phải chúng ta có thể kiểm soát, ngay ông chủ
cũng bất lực, huống hồ chúng ta? Đành chấp nhận hiện thực.” Dường như anh không
muốn tiếp tục chủ đề này, mỉm cười hỏi: “Nghe nói cô đã quyết định ở lại đây,
như vậy rất tốt, thay đổi môi trường làm việc là phải làm lại từ đầu, rất mệt.
Hơn nữa ông chủ mới Mã Tiên Dũng cũng rất dễ sống, tính tình dung hòa, đó là
chỗ khác Brant, cho nên trước mặt ông ta cô không cần quá thận trọng, thoải mái
một chút cũng được, ông ta không hà khắc như Brant, ngoài công việc có thể vui
đùa không sao, chỉ cần làm tốt công việc của mình.”

A Mạc ngạc
nhiên: “Lẽ nào trong mắt các anh tôi không cởi mở như vậy?”

“Cũng không
phải không cởi mở, mà là cô làm việc với Brant quá lâu, tính cách chịu ảnh
hưởng của anh ấy, quá kín đáo, khiến người khác khó gần.”

“Thế ư, sao tôi
không cảm thấy...”

“Đúng, có lúc
mọi người vui đùa ở bên ngoài, tôi rất muốn gọi cô, nhưng không dám, sợ bị từ
chối, người khác cũng không dám gọi cô, đều nói cô rất giống ông chủ, không hòa
đồng với mọi người.” Peter nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: “Ồ, muộn rồi, chúng
ta đi thôi. Tôi chuyển đồ giúp cô.”

“Được, nhân
tiện nhờ anh chuyển đến chỗ ông chủ giúp tôi, xem có thiếu gì không.” A Mạc nói
xong đứng dậy chuyển chiếc thùng giấy đã chất đầy đồ, Peter tranh ôm thùng lớn,
mỉm cười bảo cô: “Ấy, việc này để tôi, cô chuyển thùng nhỏ kia.”

A Mạc cũng
cười, nghe theo anh, khi khóa cửa, cô lưu luyến đứng ngoài nhìn lại căn phòng
cô quen thuộc từng chi tiết, ánh mắt dừng lại trên bàn, đột nhiên nghĩ ra điều
gì, vội chạy đến lấy chiếc khung ảnh trên đó bỏ vào thùng giấy: “Còn cái này
suýt quên, ông chủ thường mang theo người, nhất định không được bỏ.” Peter cầm
lên nhìn, vẫn là bức ảnh chụp cảnh hải đảo có lần anh đã xem: “Đây là đâu, tí
nữa tôi sẽ hỏi Brant.”

“Tốt nhất đừng
hỏi.”

“Tại sao?”

“Tôi từng hỏi,
nhưng ông chủ sầm mặt, không dám hỏi nữa.”

“Thật à, nghiêm
trọng thế sao?” Hai người vừa đi vừa nói, rời khỏi văn phòng, ra tới thang máy,
bước vào trong, bốn phía đều là gương, Peter nhìn A Mạc ngập ngừng muốn nói lại
thôi. A Mạc tránh ánh mắt anh, thời gian hai phút trở nên thật dài, cô biết tâm
tư của anh, Peter không vô duyên vô cớ đến đây “xem thế nào”. Bằng này tuổi, sự
tinh tế trong quan hệ nam nữ sao cô không hiểu, có điều cô không trùng ý nghĩ
với anh.

Ra khỏi tòa
nhà, Peter bê thùng giấy đi tìm xe của mình, hai người cùng chuyển đổ vào ngăn
chứa phía đuôi xe, lại đứng bên đường nói chuyện mấy câu, Peter bảo muốn đưa cô
về, A Mạc cười nói không cần, cô sẽ tự gọi xe về. Peter đành đóng cửa lên xe,
nhưng không khởi động, mắt nhìn vào gương dõi theo A Mạc đi xa dần, ánh đèn
đường chiếu lên bóng người mảnh mai của cô xa dần, cô đơn như vậy, cuối cùng
anh không kìm được, xuống xe chạy theo cô: “Chính Hàm!”

Anh rất ít khi
gọi thẳng tên cô, trong công ty cũng rất ít người gọi như vậy, lâu dần chính cô
cũng thấy xa lạ với tên mình, cho nên Peter gọi hai câu cô mới hiểu ra, cô dừng
lại ngơ ngẩn ngoái đầu, trên mặt vẫn còn dấu nước mắt, cô lại khóc.

Peter chưa bao
giờ bước về phía cô kiên định như thế, anh khẽ nói: “Chính Hàm...”

Sau khi Mã Tiên
Dũng chính thức đi làm, thời hạn rời cảnh của Triệu Thành Tuấn cũng sắp hết,
Chương Kiến Phi lại khuyên anh trở về Penang vẫn bị anh từ chối, hai người mỗi
lần nhắc đến chuyện này đều to tiếng. “Chưa đến phút chót tôi sẽ không đi.”
Triệu Thành Tuấn rất kiên quyết, Chương Kiến Phi không nhẫn nại được nữa:
“Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải đi.”

“Đến lúc đó
hẵng hay!”

Bình thường hai
người có công việc gì thường trao đổi qua điện thoại, hầu như không gặp mặt,
thời gian này Triệu Thành Tuấn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, không gặp ai. Chương Kiến
Phi muốn đến cũng phải gọi điện trước, nếu không sẽ làm anh khó chịu.

Hôm đó Chương
Kiến Phi đến mà không báo trước khiến Triệu Thành Tuấn nổi đóa. Lúc đó là hơn
bảy giờ, Triệu Thành Tuấn vừa ngủ dậy, đang sưởi nắng trong phòng kính trên
tầng thượng, tiếng chuông cửa tình tang réo mãi, Chương Kiến Phi bước vào không
để ý tới nét mặt cau có của Triệu Thành Tuấn, báo với anh một tin bất ngờ:
Chương Thế Đức, nguyên chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Hải, đã chuyển toàn bộ
cổ phiếu đứng tên ông ta sang cho Chương Kiến Phi vô điều kiện, lưu ý là vô
điều kiện! Trước đó anh hoàn toàn không biết, từ sau khi Tô Nhiếp Nhĩ trở thành
chủ tịch điều hành của Hồng Hải, anh đã hoàn toàn không liên lạc với Hồng Hải,
mấy tháng nay anh bận thu mua Bác Vũ, bây giờ vì vụ kiện lại đang đàm phán với
Tô Nhiếp Nhĩ, tiến triển rât chậm, rất khó khăn, đang lúc đau đầu, không ngờ
Chương Thế Đức lại chủ động trao cho anh toàn bộ cổ phần của ông ta ở Hồng Hải.

“Anh thật quá
bất ngờ, sáng nay khi giám đốc tài chính báo tin, anh còn tưởng nghe nhầm,
Chương Thế Đức hận anh như vậy, sao lại làm việc đó? Không hiểu đã xảy ra
chuyện gì?” Chương Kiến Phi rõ ràng vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi Triệu Thành
Tuấn: “Trước đó cậu có nghe được tin gì không? Chuyện này quả khó tin...”

Triệu Thành
Tuấn lại không hề bất ngờ, cười lạnh nhạt: “Lão già còn lựa chọn nào tốt hơn?
Con trai đã tàn phế ông ta trúng gió liệt giường, người đầy bệnh, cũng chẳng
trụ được mấy ngày, ông ta đương nhiên không cam tâm để Hồng Hải bị Duy La Phan
nuốt chửng, cổ phần trong tay là con bài cuối cùng. Đương nhiên ông ta không
trao nó cho tôi, tôi không phải người họ Chương, nhưng anh thì khác, anh là
cháu đích tôn của họ Chương, danh chính ngôn thuận là người thừa kế thứ nhất,
thâm tâm ông ta cũng mong anh lấy lại Hồng Hải, dẫu bản thân không muốn nhìn
thấy anh.”

“Nhưng ông ta
hận anh như thế...”


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3