Người tình bắc hải - Chương 06 - Phần 4
Những giọt nước
mắt lăn ra từ khóe mắt, cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu lục tìm trong đồ đạc
của anh, hy vọng tìm ra manh mối khác. Cuối cùng trong một cuốn sổ cô tìm thấy
bức ảnh cũ đã ngả vàng, chính là bức ảnh chụp dưới gốc cây bồ đề trong vườn nhà
lúc cô mười sáu tuổi. Hồi đó anh trai đi du học, cha mua tặng cái máy ảnh, anh
kéo cô ra vườn chụp bức ảnh này.
Mười năm rổi,
nếu không có bức ảnh này Mao Lệ hình như cũng không nhớ cô từng có vẻ ngoài
thuần hậu trong sáng như vậy, nụ cười như tỏa nắng, khuôn mặt rạng ngời, đẹp
như thiên sứ.
Lật phía sau,
thấy hàng chữ nhỏ:
Trong ký ức của
em không có tôi, nhưng trong cuộc đời của tôi chỉ có em. Tôi yêu em, em biết
không?
Chương Kiến Phi
hết sức bất ngờ khi nhận được điện thoại của Mao Lệ, đây là lần đầu tiên cô chủ
động gọi cho anh sau khi hai người ly hôn, cả hai đều có chút bối rối, Chương
Kiến Phi còn hơi căng thẳng.
Mao Lệ nói rất
nhẹ nhàng, cô muốn trả lại anh ngôi biệt thự ở Bắc Hải, cô không nói rõ nguyên
do, nhưng anh hiểu, cô không muốn có bất cứ liên quan nào với quá khứ. Một
người muốn thực sự bắt đầu lại, nhất định phải đoạn tuyệt triệt để với quá khứ,
mãi chìm trong quá khứ là vô cùng đau khổ, Chương Kiến Phi cũng có trải nghiệm
như vậy. Cho nên anh không nói nhiều, tỏ ra tôn trọng ý kiến của cô, anh nói sẽ
dành thời gian làm thủ tục sang tên ngôi nhà.
“À, trong nhà
còn ít đồ của Triệu Thành Tuấn, phiền anh cũng mang đi giúp.” Giọng Mao Lệ dửng
dưng, nói ra cái tên này cơ hồ rất bình tĩnh.
Chương Kiến Phi
nhận lời: “Được, đồ của cậu ta em cứ để nguyên, anh sẽ đến lấy.”
Làm xong công
việc, Chương Kiến Phi định lái xe đi Bắc Hải, chuyện này đương nhiên không tiện
phiền cấp dưới, anh nghĩ có thể anh sẽ bán ngôi nhà đó, anh cũng không muốn giữ
lại. Bằng ấy năm trôi qua, cả hai đã có cuộc sống của mình, còn giữ lại ngôi
nhà đó làm gì?
Nhưng không
may, lúc sắp đi thì Triệu Mai đến.
Sau khi yêu cẩu
ly hôn, anh rời khỏi biệt thự đã chung sống với Triệu Mai, chuyển tới căn hộ
biệt lập ở một nơi vắng vẻ, Triệu Mai thỉnh thoảng đến công ty làm loạn, nhưng
đây là lần đầu tìm thấy chỗ ở của anh. Chương Kiến Phi thực sự đã mệt mỏi cực
độ, cuộc hôn nhân này đã làm kiệt quệ lòng kiên nhẫn của anh, không phải không
cố gắng cứu vãn, anh cũng từng nghiêm túc vạch kế hoạch cho tương lai với Triệu
Mai, nhưng những hành động cực đoan của cô khiến anh cảm thấy chuyện này không
thể kéo dài, đã là sai lầm, càng kéo dài thương tổn càng lớn. Anh đã mấy lần nói
với Triệu Mai cho dù họ không còn là vợ chồng, vẫn là người thân, anh sẽ tiếp
tục có trách nhiệm chăm sóc cô, đến khi cô tìm được nơi gửi gắm mới. Nhưng cô
không bỏ vào tai, cô kiên quyết không chịu ly hôn, anh nhờ luật sư đàm phán với
cô, lần nào cũng cãi lộn ầm ĩ. Lúc đầu Triệu Mai còn hy vọng anh trai đứng về
phía mình, chạy đến cầu cứu Triệu Thành Tuấn. Không ngờ anh cô cũng chủ trương
kết thúc cuộc hôn nhân đó, đồng thời bảo Chương Kiến Phi nhất định đưa Triệu
Mai về Penang và thu xếp cho cô điều trị tâm lý, bởi trạng thái tinh thần của
cô bây giờ rất nguy hiểm, luôn mồm nói cô trở nên thế này là do Mao Lệ, nói ra
những câu rất đáng sợ, làm Triệu Thành Tuấn vô cùng lo lắng.
Nhưng thật lạ,
Triệu Mai lần này đến không phải vì vấn đề ly hôn, mà là chuyện quay về Mã Lai.
Thì ra để buộc cô nhanh chóng về Mã Lai, theo ý Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến
Phi đã phong tỏa tài khoản của cô, nếu cô không chịu thỏa hiệp, sẽ không cho
một xu. Lúc đầu Chương Kiến Phi do dự, không đành lòng làm thế, nhưng Triệu
Thành Tuấn một mực kiên quyết, yêu cầu anh phải nhanh chóng đưa cô về Penang,
chuyện ly hôn có thể làm sau, bởi vì Triệu Mai đã tuyên bố sẽ cùng chết với Mao
Lệ, cứ để cô ở đây, không biết cô điên khùng đến đâu. Chương Kiến Phi sau nhiều
lần thuyết phục Triệu Mai vô ích, cảm thấy không có cách nào khiến cô bình tâm
lại, đành chấp nhận ý kiến của Triệu Thành Tuấn. Còn Triệu Mai sau khi cưới đã
nghỉ làm, không có thu nhập riêng, kinh tế dựa hẳn vào chồng, bây giờ phong tỏa
tài khoản coi như cắt nguồn kinh tế, cô hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại Nam
Ninh.
Triệu Thành
Tuấn còn có một đòn hiểm hơn nữa, anh đề nghị Mã Tiên Dũng điều Mạc Chính Hàm,
người bạn duy nhất của Triệu Mai, sang làm việc ở chi nhánh Hồng Kông, chuyện
này vừa mới quyết định, Mã Tiên Dũng vốn định giữ A Mạc ở Nam Ninh tiếp tục làm
thư ký. Việc này rõ ràng khiến Triệu Mai rơi vào cảnh tuyệt vọng, không tiền
bạc, không bạn bè. Anh nói với Triệu Mai, bất luận cô và Chương Kiến Phi có ân
oán mâu thuẫn gì, tất cả trở về Penang sẽ tính, nếu không mọi chuyện miễn bàn.
Triệu Mai lần này suy sụp hẳn, chạy đến tìm Chương Kiến Phi khóc lóc thảm
thiết, từ đầu đến cuối chỉ khóc.
“Chương Kiến
Phi, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, bất luận thế nào chúng ta từng là vợ
chồng, anh dây dưa với Mao Lệ tôi đã không nói, đằng nào trước giờ anh cũng
chưa từng dứt lòng với cô ta, nhưng anh lại cấu kết với anh tôi, bắt tôi trở về
bên đó, hai người là người thân của tôi, sao lại đối xử với tôi như thế?”
Chương Kiến Phi
nhẫn nại giải thích: “Để em về Penang là muốn tốt cho em, bây giờ tinh thần em
chưa ổn định, chúng ta về bên đó sẽ bình tĩnh bàn chuyện sau này, anh trai em
cũng về với em, sức khỏe anh ấy không tốt, về bên đó có lợi cho sức khỏe của
anh ấy.”
“Kiếm cớ! Anh
sợ tôi ở đây làm vướng chân anh, trong mắt anh và anh trai tôi chỉ có Mao Lệ,
vì cô ta hai người không ngần ngại từ bỏ người thân, các người sợ tôi ăn thịt
cô ta chứ gì? Chương Kiến Phi, tôi đồng ý ly hôn, tôi đồng ý tất cả, nhưng anh
đừng hòng bắt tôi về!” Triệu Mai hoàn toàn không còn thái độ áp đảo ngày trước,
mặt đầy nước mắt, giọng cầu khẩn: “Tôi về Penang làm gì? Ở đó không có anh, tôi
trở về có nghĩa lý gì, tại sao anh nhất định ép tôi, Mao Lệ quan trọng với anh
như vậy sao? Anh đã bảo vệ tôi như thế chưa? Anh bất chấp lòng tôi đau khổ thế
nào, bất chấp tôi vui hay không, bất chấp bên cạnh tôi có người thân không,
ngay A Mạc, người bạn duy nhất của tôi các người cũng đưa đi, các người còn
muốn tôi thế nào, có lẽ tôi chết ngoài đường các người cũng không thèm đếm
xỉa!”
“Triệu Mai, em
bình tĩnh một chút!”
“Tôi không thể
bình tĩnh, trong mắt các người tôi không bằng người đàn bà trăng hoa đó, cô ta
lấy anh, lại chạy theo anh tôi, còn quan hệ mờ ám với cấp trên, một người đàn
bà nát như thế vậy mà các người vẫn coi như báu vật!”
“Triệu Mai, nói
năng cẩn thận!” Vừa nghe Triệu Mai xúc phạm Mao Lệ, Chương Kiến Phi đã nóng
mặt: “Vấn đề giữa anh và em sao cứ kéo Mao Lệ vào, cô ấy sắp đi Thượng Hải, anh
còn dây dưa gì, sao em cứ bám lấy chuyện này mãi? Em quậy phá rùm beng như vậy,
rốt cuộc định làm gì? Cho dù không có Mao Lệ, hôn nhân giữa anh và em cũng
không đi đến đâu, bản thân em cũng biết, chúng ta kết hôn không vì tình yêu.
Nếu em không làm loạn như vậy, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục, nhưng
bây giờ anh đã không còn cách nào duy trì cuộc hôn nhân này nữa, là anh đã sai,
anh ngàn lần không nên lấy em, chính là anh đã đẩy mọi người vào tuyệt cảnh,
coi như anh xin em, cho mọi người một đường sống có được không?”
“Anh đã ép tôi
đến nước này, lại còn yêu cầu tôi cho anh đường sống? Chương Kiến Phi, anh thật
vô liêm sỉ! Anh là đồ vô liêm sỉ! Cả đời này anh đã tin ai? Anh không tin tôi,
không tin anh tôi, anh còn có thể tin ai? Vì Mao Lệ ngay đến người thân nhất
của mình anh cũng vứt bỏ, anh bảo tôi điên, tôi thấy anh mới điên!”
Triệu Mai lại
bắt đầu kể lể, cô tuyệt vọng nhìn Chương Kiến Phi, uất hận muốn đập vỡ đầu anh
ta, xem trong đó rốt cuộc chứa đựng những gì. Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, chỉ
cần liên quan đến Mao Lệ, anh đều mất nguyên tắc, Triệu Mai chưa bao giờ hận
người đàn ông này đến thế, mọi yêu thương quyến luyến từng có phút chốc hóa
thành bong bóng, cô đã nhượng bộ như vậy, nhưng anh vẫn không cho cô cơ hội vãn
hồi. Nước mắt cô đã không còn tác dụng với anh, trái lại mỗi lần cô khóc càng
khiến anh ngao ngán. Lúc này cô ngồi xụp xuống đi văng phòng khách ôm mặt khóc,
lắp bắp nói lại những câu đã nói bao nhiêu lần, Chương Kiến Phi vẫn không động
lòng, căn phòng lớn hình như chỉ có tiếng khóc của cô...
Triệu Mai khóc
mãi, bàng hoàng ngẩng đầu, trong phòng không còn người, cửa mở, Chương Kiến Phi
không biết bỏ đi từ lúc nào, dưới nhà vọng đến tiếng động cơ.
Triệu Mai lao
ra ban công phòng khách cúi nhìn xuống, quả nhiên thấy bóng chiếc Mercedes của
anh đang phóng đi, anh đã không còn muốn nghe cô nói nữa, anh ghét cô như vậy,
trốn cô như trốn dịch bệnh. Triệu Mai gục trên thành lan can, chưa bao giờ
tuyệt vọng như thế, cô bỗng muốn nhảy xuống chết trước mặt anh, nhưng rốt cuộc
cô không làm như vậy, mắt mở to nhìn chiếc xe của Chương Kiến Phi biến mất
trong màn đêm, để lại làn khói trắng, cô chỉ biết gào với theo: “Chương Kiến
Phi! Anh là kẻ khốn nạn!...”
Chương Kiến Phi
đến Bắc Hải đã hơn chín giờ tối, anh đi thẳng đến Hải Thiên Uyển, trong nhà có
ánh đèn hắt ra, nhưng nhấn chuông hồi lâu vân không thấy động tĩnh. Gọi di động
cho cô cũng không có người nhận.
Rừng hồng mộc
xung quanh đen thẫm, có tiếng sóng ầm ào vọng đến, anh ngẩng nhìn màn đêm, lại
là một buổi tối đẹp trời, đầy một trời sao lấp lánh, những vì sao sáng nhất
giăng mắc ở chân trời, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống biển. Anh men
theo con đường nhỏ đi về phía bãi biển, biển cả dưới trời sao luôn là giấc mơ
khó quên nhất của anh, Mao Lệ có lẽ cũng ở đó.
Một con dốc
thoai thoải thông ra bãi biển, lát đá hình trứng ngỗng, hàng cây hai bên chỉ
thấy hình bóng lờ mờ, ánh trăng lọt qua kẽ lá dày chiếu xuống mặt con dốc nhỏ,
lấp lánh như vụn bạc. Chương Kiến Phi loanh quanh một hồi, ra khỏi rừng cây
dừng chân đứng nhìn ra, thấy ngay bóng người quen thuộc đứng trên bãi biển phía
xa, mặt hướng ra biển, quả nhiên cô ở đây.
Anh đi rất nhẹ,
sợ cô giật mình.
Ánh trăng trên
cao tỏa xuống bao phủ người cô, cô đứng nhìn ra biển, bất động, cô đơn, không
biết đang nghĩ gì, ánh trăng như dát bạc lên người cô, chiếc áo choàng len
khoác ngoài dường như cũng nhuộm thành màu bạc, gió hất cao tà áo, trời lạnh
thế này cô lại mặc váy.
Chương Kiến Phi
cảm thấy bóng người đó sao mà cô đơn, sao mà u uất. Khoảnh cách xa như vậy, anh
cũng cảm thấy nỗi u uất giống như chất mực đen bủa vây cô, thấm vào người cô.
Anh không dám đến gần, chỉ khẽ gọi: “Mao Lệ!”
Cô hơi ngẩn
người, chầm chậm quay mặt, nhưng không ngoái đầu.
“Là anh, anh
vừa nhấn chuông cửa rất lâu, trong nhà vẫn sáng đèn, anh nghĩ là em ra đây.”
Anh đứng sau cô, chưa được cho phép, anh không dám đến quá gần. Trên thực tế,
họ xa cách quá lâu, đã không tiện đến quá gần.
Trước mặt họ,
đã không nhận rõ đường ranh giới giữa trời và biển, trời biển đã giao hòa thành
một màu xám nhạt. Rải rác trên mặt biển có những khoảng sáng dấy lên những con
sóng bạc, từng lớp xô bờ, thủy triều đang lên, sóng tràn qua bờ cát, nhẫn nại
đập vào vách đá, tung lên những tầng hoa sóng, lấp lánh dưới trăng, trông như
sao trời rơi lả tả.
“Anh nói xem
dưới đáy biển rốt cuộc giấu báu vật như thế nào mà khiến biển quyến luyến như
thế... Thực ra chưa bao giờ em dám nhìn kỹ mặt biển này, mấy năm rồi, mỗi lần
đứng trước biển giữa trời sao em luôn có cảm giác kỳ lạ, em cảm thấy sao trên
trời quá giống mắt con người, trên thế giới không có ánh mắt nào sâu như thế,
làm con người không có chỗ lẩn trốn. Đó có lẽ chính là nguyên nhân khiến em sợ.
Bây giờ em đã hiểu, cùng dưới một bầu trời, ở những chân trời khác nhau, anh ấy
cũng đang nhìn lên những vì sao, ánh mắt của em và anh ấy có lẽ đã có một
khoảnh khắc giao thoa diệu kỳ trên không, vậy mà em không biết sự tồn tại của
anh ấy, còn anh ấy lại biết tất cả về em...”
Mắt Mao Lệ nhìn
thẳng phía trước, giống như đang nói với mình, giọng hơi khàn, thấm buồn. Buổi
chiều, ngoài bảy tin nhắn đó Mao Lệ còn tìm thấy trong phòng sách mấy chục bức
thư, dài ngắn khác nhau, từng dòng từng chữ chan chứa nỗi nhớ âm thầm dai dẳng.
Chỉ có điều những bức thư đó hình như không có ý định gửi đi, tất cả để trong
chiếc phong bì trắng tinh bỏ ngỏ, trong thư anh nói, trong cuộc đời của mỗi con
người luôn viết ra những bức thư không gửi được, những bức thư đó anh viết cho
chính mình hoặc viết cho tương lai, hơn là viết cho Mao Lệ...
Anh luôn có cảm
giác kỳ lạ, anh cảm thấy nhất định một ngày nào đó em sẽ đọc được những dòng
này, anh vừa hy vọng em có thể đọc chúng, lại vừa sợ em đọc chúng, bởi vì đây
là tâm sự bé nhỏ nhất của anh, bé nhỏ đến mức ngay bản thân anh cũng thương
chính mình, nhưng anh lại không thể nào thôi viết, cũng như anh không thể nào
thôi nhớ em.
Em thân yêu,
nếu có một ngày em đọc được những dòng này, thì anh sẽ tặng tất cả chúng cho
em, em không cần nói với anh em đã đọc, nhưng chúng là của em.
...
Đó là lời Triệu
Thành Tuấn viết trong thư gửi Mao Lệ, nhìn thấy những bức thư gửi cho tương lai
đó cô như chìm xuống tận đáy của vực thẳm, lòng tê tái, đọc xong cô xếp gọn
những bức thư cùng với điện thoại vào chiếc hộp ban đầu, những thứ này đều là
của cô, cô không cần nói với anh, nhưng anh sẽ biết cô đã nhìn thấy chúng.
Bởi vì trong
thư anh nói: “Thỉnh thoảng anh cũng mở chiếc hộp đó, nếu có một ngày anh không
tìm thấy nó trong ngăn kéo, có nghĩa là em đã mang đi. Anh sẽ rất vui, cảm ơn
em.”
“Cảm ơn anh, A
Tuấn!” Lúc này Mao Lệ ngước nhìn bầu trời sáng rực đầy sao, cô thầm thì, buồn
đau và cảm kích, cảm kích anh đã âm thầm yêu cô lâu như vậy.
Đây cũng là
niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô, đáng tiếc đến bây giờ cô mới biết.
“Mao Lệ!”
Chương Kiến Phi nhận thấy sự bất thường của cô, anh chầm chậm đi đến bên cô,
quay sang nhìn cô, lần này nhìn rõ, trên mặt cô đầy ngấn nước, anh ngạc nhiên:
“Em sao thế?”
“Chương Kiến
Phi, anh có hiểu anh ấy không?” Cuối cùng Mao Lệ quay mặt lại nhìn Chương Kiến
Phi, khuôn mặt cô đẫm ánh trăng hiện rõ ràng trong mắt anh, anh chợt sững
người.
“Mao Lệ...” Anh
nhìn cô xót xa, mặc dù khuôn mặt đó vẫn đẹp, nhưng không còn sinh khí, gầy đến
nỗi khuôn cằm dưới trở nên nhọn hoắt, cô đã từng có một khuôn cằm tuyệt đẹp
nhất trên đời.
“Anh cũng không
hiểu anh ấy lắm đúng không?” Mao Lệ vẫn nhìn anh, những vệt nước mắt long lanh
phát ra những tia sáng mỏng manh dưới trăng. “Chúng ta đều không thực sự hiểu
anh ấy, còn anh ấy cơ hồ cũng ngăn không cho chúng ta đến quá gần anh ấy, rất
nhiều lần anh ấy thà chịu tiếng ác trong mắt mọi người, cũng không muốn bộc lộ
con người thực của mình, anh ấy quá kiêu ngạo.”
“Mao Lệ, em sao
thế sao anh không hiểu lời em?” Chương Kiến Phi hoàn toàn không biết Mao Lệ
đang nói gì, đương nhiên anh không biết, rất nhiều việc thực ra anh đều không
biết.
Bây giờ, cuối
cùng Mao Lệ đã tin, nhưng tất cả giống như bát nước đã đổ, không thể lấy lại...
Cô lấy từ trong
túi áo khoác chiếc điện thoại di động đó, màn hình nhỏ lóe lên ánh xanh nhạt trong
đêm, chiếu lên khuôn mặt xanh xao của cô.
“Những năm qua
em sống không ra gì, em luôn đổ tại do chưa gặp được tình yêu chân thật, nhưng
bây giờ em hiểu, không phải em không gặp mà là em không tin tình yêu, tin tình
yêu cần can đảm và niềm tin hơn nhiều so với yêu đơn thuần, em không có can
đảm, em thật ngốc, em thật là ngốc... Cha đã nói với em, trên đời duy nhất chỉ
có thời gian mới chứng minh được tình yêu, một đạo lý hiển nhiên như vậy, đến
bây giờ em mới hiểu, em xuẩn ngốc đến thế cho nên em không có hạnh phúc, thật
đáng kiếp, em bị mất tất cả, đáng kiếp!”
Nhìn cô như
chìm trong địa ngục của buồn đau, Chương Kiến Phi cởi áo khoác choàng lên đôi
vai đang run trong gió, anh lo lắng nhìn cô: “Mao Lệ, em hối hận rồi sao?”
Mao Lệ không
trả lời ngay, vẫn đang tự nói với mình: “Sự đã đến nước này không kịp nữa, em
cũng không có cách nào thay đổi quyết định của mình, nhưng em đã hiểu lòng anh
ấy, biết tình yêu của anh ấy với em, thế là đủ. Anh ấy nói, anh ấy chưa từng
yêu cầu quá nhiều, bởi vì ông trời không khoan dung với anh ấy, em cũng không
dám yêu cầu quá nhiều, biết là có lẽ... một người như em không mang nổi tình
yêu sâu nặng như vậy, cũng không xứng được, chỉ mong đời này anh ấy có thể gặp
được một người thực sự xứng đáng để anh ấy yêu, sống cuộc sống bình thường
nhất, hưởng hạnh phúc bình thường nhất, hạnh phúc như vậy cũng là điều em ước
vọng nhất.”
“Em tin cậu ta
yêu em?” Chương Kiến Phi lúc này có lẽ đã hiểu Mao Lệ nói gì, anh cau mày, ánh
mắt càng lo lắng: “Mao Lệ, có lẽ cậu ta yêu em, nhưng anh hiểu cậu ta, cậu ta
quá hiếu thắng, ra tay không tính hậu quả, mặc dù anh rất tiếc hai người không
thể bên nhau, nhưng nhìn chung, hai người không hợp...”
“Không, em cảm
thấy người mà em không hiểu nhất là anh, Chương Kiến Phi, em thực sự không hiểu
anh.” Anh mắt Mao Lệ chợt lóe, long lanh, dừng trên mặt anh: “Một người yêu
bằng cả sinh mạng ở ngay bên cạnh anh, cùng nhau lớn lên, tình như ruột thịt,
anh lại không biết... em thật không hiểu anh... Nếu người ngoài không tin anh
ấy còn có thể hiểu, nhưng anh ấy là em trai anh, anh lại không tin anh ấy hơn
mọi người, điều này thật khiến em không hiểu.”
“Anh không nói
không tin cậu ta.”
“Anh tin anh ấy
thật không? Tin từ đáy lòng, không một chút hồ nghi?”
“Mao Lệ...”
“Triệu Thành
Tuấn, sao anh vẫn chưa về? Hôm nay có nhớ em không, anh luôn bận rộn như thế
làm gì có thời gian để nhớ em? Thật đáng ghét! Đáng ghét!”
“A Tuấn, anh
lại đi rồi, anh đã hứa ngày mai về đưa em đi xem phim, anh xấu lắm!”
“A ha, Triệu
Thành Tuấn! Hôm nay em đã đi xem phim rồi. bộ phim Mối tình của cây sơn trà em
chờ đợi đã lâu, nhiều người bảo phim không hay, nhưng em vẫn cảm động rung
rinh, nhất là khi cậu Tam chết, em đã khóc, Bạch Hiền Đức ngồi bên bảo em thần
kinh. Có phải em thần kinh không? Tom, bé Tom nói đi tôi có thần kinh không?”
“Chắc là cậu
không dám nói phải không, nếu cậu dám nói tôi sẽ giẫm nát chân cậu! Không cho
cậu uống sữa!”
“A Tuấn, thực
ra em rất sợ nhìn thấy cảnh biệt ly như thế này. Quá buồn! Em có thể chịu đựng
mọi giày vò trong cuộc sống nhưng cũng không muốn gặp phải cảnh biệt ly như
vậy. Ôi ôi, hỏng rồi, em sắp khóc!”
“Triệu Thành
Tuấn, bao giờ anh trở lại? Sao lần này anh về Penang lâu như thế? Hay là có mỹ
nhân nào giữ lại không muốn về? Em ngủ một mình, đếm sao đếm cừu, đếm cái gì
cũng không ngủ được...”
“A Tuấn, em nhớ
anh, đúng là rất nhớ anh! Nhưng bụng đang đói, tại sao mỗi lần nhớ anh bụng lại
đói, hay là mỗi lần đói bụng lại nhớ anh?”
“Hừ, lần này
nếu anh không mang quà cho em thì đừng hòng vào cửa! Có Tom làm chứng!”
...