Người tình bắc hải - Chương 05 - Phần 2

 

A Mạc liếc nhìn, miệng
đầy trứng rán, nói: “Có, chắc chắn có!”

Thực ra đó là bức ảnh
chụp phong cảnh hải đảo nào đó, có lẽ là từ trên vách đá ven biển chụp xuống,
dưới chân vách đá là sóng biển nhấp nhô và bãi cát trắng, trên mặt biển phía xa
có một chiếc thuyền cá, cảnh tượng rất yên tĩnh. Peter ngắm nghía bức ảnh,
không thấy có gì đặc biệt: “Bức ảnh này cũng giữ lại?”

“Anh không biết đâu, bức
ảnh này ông chủ luôn mang theo người, trụ sở văn phòng ở Penang cũng có một
bức, cũng là cảnh này, ông chủ rất trân trọng, hình nền máy tính xách tay cũng
là bức ảnh này.”

“Đây là đâu?” Peter cảm
thấy nó chẳng có gì đáng lưu giữ.

“Không biết, có lẽ là
một nơi nào đó anh ấy từng qua.”

“Đảo kiểu này Mã Lai
thiếu gì, tôi thấy để ảnh bạn gái còn có lý, sao lại để bức phong cảnh này,
thật không hiểu anh ta.” Peter lại đặt lên bàn: “Ngày mai cô thay giúp khung
kính khác, anh ta đã mang theo người, nhất định là có ý nghĩa đặc biệt.”

“Phải, chắc chắn có ý
nghĩa đặc biệt, anh ấy cũng chỉ mang theo hai bức ảnh bên người, ngoài bức này
còn bức chân dung mẹ anh ấy. À, ở đây.” A Mạc chỉ cho Peter, cả chiếc bàn rộng
chỉ còn khung ảnh này vẫn nguyên vẹn, trong ảnh là một phụ nữ chừng ngoài bốn
mươi, miệng mỉm cười mắt nhìn thẳng, đẹp mê hồn, khí chất cao quý, mặc dù miệng
cười, vầng trán vẫn thoáng ưu tư, khuôn mặt Triệu Thành Tuấn hầu hết được kế
thừa của mẹ, bao gồm cả nét buồn.

“Đẹp thật!” Peter trầm
trồ.

A Mạc nhún vai: “Đương
nhiên, hai anh em họ đều rất đẹp, đều di truyền từ mẹ.” Vừa nói xong, di động
đổ chuông, A Mạc nhìn mã số, là Triệu Mai gọi.

“Lại sao thế Chương phu
nhân?” A Mạc nghĩ muộn thế này Triệu Mai còn gọi, chắc chắn không phải chuyện
hay.

Quả nhiên, Triệu Mai
khóc tấm tức trong điện thoại: “A Mạc, tớ muốn gặp cậu.”

“Có chuyện gì?”

“Gặp rồi nói.”

Thực ra chuyện cũng đơn
giản, buổi chiều Chương Kiến Phi đưa cô đi đảo Mộng mua túi xách, gặp Mao Lệ ở
đó, nhưng cô ta không nhìn thấy họ. Chương Kiến Phi nhìn thấy Mao Lệ trước,
Triệu Mai chọn xong bảo anh trả tiền, gọi hai câu anh không phản ứng, đang định
kéo anh, phát hiện anh nhìn ra ngoài cửa, Triệu Mai nhìn theo, lập tức hiểu ra,
mắt tối sầm, nếu không ở chỗ đông người chắc chắn cô đã nổi điên.

Trở về nhà hai người cãi
một trận kịch liệt, đến nỗi cả hai không được ăn tối, người giúp việc làm một
bàn thức ăn bị Triệu Mai hất đổ, cuối cùng Chương Kiến Phi bỏ đi, để lại mình
Triệu Mai trong nhà, khóc lóc ầm trời.

Những cuộc cãi vã như
vậy gần đây đặc biệt nhiều, lẽ ra hai người sống ở Nam Ninh phải rất yên ổn,
nhưng Triệu Mai lại luôn cho rằng Chương Kiến Phi cố tình đến Nam Ninh, cố tình
lập công ty ở đây là vì không thể xa Mao Lệ, dù anh che giấu, một mực nói là do
yêu cầu công việc, Triệu Mai cũng không tin, đó chính là nguồn gốc mâu thuẫn
của họ.

Ở đâu chẳng lập được
nghiệp, sao nhất định là Nam Ninh? Nhất là Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn đã chia
tay, bây giờ Mao Lệ lại độc thân, Chương Kiến Phi quanh quẩn ở thành phố này,
mục đích đã quá rõ ràng. Con người ta sợ nhất đi vào ngõ cụt, sau khi mất đứa
con, tinh thần Triệu Mai hơi khác thường, trở nên mẫn cảm và đa nghi, bất luận
Chương Kiến Phi giải thích thế nào cô cũng một mực cho rằng anh vì Mao Lệ mới ở
lại đây, Chương Kiến Phi có trăm miệng cũng không giải thích được, càng giải
thích Triệu Mai càng nghi ngờ, cãi nhau triền miên, luôn ầm nhà ầm cửa.

Đương nhiên còn một
chuyện khác càng khiến Triệu Mai hiểu lầm, Chương Kiến Phi từ chối sinh con.
Mặc dù anh nói tạm thời chưa sinh vì nghĩ đến sức khỏe của cô, nhưng Triệu Mai
lại cho là anh có toan tính khác, rõ ràng anh không muốn vướng bận con cái,
không có con, sau này anh rút lui càng dễ, như vậy càng khiến ý muốn có con của
Triệu Mai thêm mãnh liệt.

Sự bất đồng vợ chồng
xung quanh chuyện đó trực tiếp dẫn đến những cuộc xô xát triền miên. Từ sau khi
Triệu Mai sinh non, Chương Kiến Phi hết sức dè đặt trong sinh hoạt vợ chồng,
luôn cẩn thận sử dụng biện pháp, khiến Triệu Mai cảm thấy anh không những không
muốn có con, mà rõ ràng còn có ý định bỏ cô, hai người đêm đêm thường cãi nhau,
cuối cùng Chương Kiến Phi đành vào ngủ trong phòng sách, còn Triệu Mai khóc
suốt đêm, cả hai đều kiệt sức.

Trong một quán cà phê ở
Hamaton, nghe Triệu Mai khóc lóc kể lể xong, A Mạc thực tình không biết nói gì,
nói nặng lại sợ Triệu Mai càng bị kích động, không nói gì nhất định cô càng nói
dai.

“Cậu bảo tôi nên nói gì
với cậu đây? Tiểu Mai, tôi cứ nghĩ sau khi tái hợp với Chương tiên sinh cậu đã
suy nghĩ thông suốt, sao vẫn quanh quẩn trong con ngõ cụt đó? Chẳng phải cũng
chỉ tình cờ gặp Mao Lệ mà thôi? Sống cùng thành phố, sao tránh khỏi gặp nhau,
có lẽ cậu chuyện bé xé to rồi?”

“Đúng, tôi chuyện bé xé
to, nhưng tại sao tôi với anh ta nhất định phải sống ở thành phố này? Tại sao
chúng tôi không quay về Penang? Đó mới là nhà của chúng tôi! Anh ta ở lại đây
không phải vì người đàn bà đó ư! Anh ta không có được cô ta, vậy là ở lì lại
đây, si mê đến thế là cùng! Các người đều trách tôi gây sự vô lý, nhưng tôi
không ngốc, tôi có cảm giác riêng, tôi ghét thành phố có người đàn bà đó, tôi
ghét cảm giác đó, tôi chỉ muốn xa người đàn bà đó một chút không được sao?”

Triệu Mai mắt mọng đỏ,
nhất định lòng cô đau đớn tột cùng cho nên có thể khóc to như thế bất chấp chỗ
đông người, mặt nhăn nhúm, tuyệt vọng. A Mạc chưa bao giờ chứng kiến, không
biết an ủi bạn thế nào, đành để cho cô khóc. Khóc mãi mệt lử, cô lại đòi uống
rượu, A Mạc không ngăn được, thấy cô gào lên giữa quán cà phê, quá chướng mắt,
đành gọi một chai sâm panh.

Chưa uống hết chai,
Triệu Mai đã gục trên bàn ngủ thiếp.

A Mạc không lay được cô,
đành gọi điện cho Chương Kiến Phi nói rõ, Chương Kiến Phi lập tức đến đưa cô
về. A Mạc tiễn ra lề đường, giúp anh mở cửa xe: “Cảm ơn, phiền cô quá.” Chương
Kiến Phi đặt Triệu Mai vào ghế, thắt dây an toàn, quay người nhã nhặn cảm ơn A
Mạc.

“Không có gì, tôi chỉ lo
với tình trạng tinh thần như hiện nay của Tiểu Mai, rất khó khuyên giải.”

“Cô ấy không nghe cũng
đành vậy.” Dưới ánh đèn đường, Chương Kiến Phi dáng điệu vô cùng mệt mỏi, giọng
khàn đặc: “Tôi đã cố gắng hết mức, rất cả tại tôi tự làm tự chịu, không trách
được ai.” Nói xong anh lên xe, lẳng lặng lái đi.

Mỗi người đều phải trả
giá cho sự lựa chọn của mình, ban đầu Chương Kiến Phi lựa chọn cuộc hôn nhân
này không hề nghĩ rất có thể anh lại giẫm lên vết xe cũ. Nhưng cuộc sống thực
tế còn tồi tệ hơn anh tưởng tượng, hôn nhân rối ren vô phương cứu chữa. Triệu
Mai còn khó sống hơn Mao Lệ trước kia, Mao Lệ nhiều nhất cũng chỉ ngang bướng,
cô không yêu anh nên cũng không quan tâm đến anh, còn Triệu Mai quá yêu anh nên
u mê lú lẫn không thể phân biệt trắng đen, cô tự giày vò bản thân cũng như giày
vò anh đến chết, người giày vò anh vì vậy cũng trói chặt tim anh, mâu thuẫn của
hai người có lẽ chính ở đó.

Chương Kiến Phi biết,
cho dù trở về Penang Triệu Mai cũng vẫn như thế, chỉ cần Mao Lệ còn sống trên
đời, một khắc cô cũng không buông lơi cảnh giác, cô đã hoàn toàn đi lệch đường.
Cho dù họ lên sao Hỏa cũng không giải quyết được vấn đề, cô vẫn cho rằng lòng
anh vẫn còn Mao Lệ, cô muốn anh phải móc tim ra, phải cắt nát hai chữ Mao Lệ
trong lòng, cô mới yên tâm, mặc anh máu chảy như suối, chết đi sống lại. Cô chỉ
cần lòng anh có cô, cô yêu cầu anh yêu cô! Anh nhất thiết phải yêu cô! Nhưng
chuyện đó hoàn toàn không thể, cho dù moi tim ra, anh cũng không yêu cô, trước
kia anh còn có thể thương cô như em gái, nhưng bước vào cuộc sống hôn nhân,
tình thương đó cạn dần theo từng trận xô xát hàng ngày, anh đã mệt, tâm lực đều
mỏi mòn.

Chương Kiến Phi quả thực
mệt mỏi, lại thêm thiếu ngủ triền miên, tinh thần căng thẳng, công việc quá
tải, cơ thể bằng thép cũng không trụ được, ngày thứ hai sau cuộc cãi cọ với
Triệu Mai, anh ngã gục ở văn phòng...

Triệu Thành Tuấn có lẽ
ghét nhất là bệnh viện, chỉ muốn cả đời không phải đặt chân đến nơi ấy, nhưng
nghe nói Chương Kiến Phi bị ngất phải nhập viện, là đối tác làm ăn, anh không
thể không đi thăm. Chương Kiến Phi bị viêm màng phổi do cảm mạo không chữa trị
dứt điểm, bệnh cũng không nghiêm trọng, nhưng cần nằm viện ít ngày, phần lớn
thời gian anh đều ngủ, Triệu Mai lo lắng nhìn anh ngủ li bì không tỉnh. Những
năm qua cô quen được anh chăm sóc, bây giờ đến lượt cô chăm sóc chồng, cô không
biết làm thế nào. Hơn nữa, không ngờ lại gặp anh trai ở bệnh viện.

Anh em quá lâu không gặp,
mặc dù sống cùng thành phố, nhưng Triệu Thành Tuấn luôn từ chối gặp em gái,
Chương Kiến Phi từng nhiều lần đứng ra hòa giải nhưng vô ích.

Đây là phòng VIP, hành
lang rất vắng và yên tĩnh, Triệu Thành Tuấn từ phòng bệnh đi ra, Triệu Mai cầm
cặp lồng cháo ra khỏi thang máy, hai người bất ngờ nhìn thấy nhau, ở khoảng
cách mấy mét, Triệu Mai vẫn cảm thấy người anh trai tỏa ra hàn khí đáng sợ, ánh
mắt như gai, đâm khắp người cô.

“Anh... anh cũng đến.”
Triệu Mai làm mình làm mẩy với Chương Kiến Phi nhưng trước mặt Triệu Thành Tuấn
lại khác hẳn, cô từ nhỏ đã sợ anh, nói to cũng không dám.

Triệu Thành Tuấn đi đến
trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, tức đỏ mặt: “Đúng là không biết điều, ở
Penang làm loạn chưa đủ, đến đây vẫn chứng nào tật ấy, đã không sống được với
anh ta sao lúc đầu còn lấy?”

Triệu Mai cúi đầu nhìn
mũi giày của mình, không dám mở miệng.

“Làm loạn như thế có dễ
chịu hơn không?” Triệu Thành Tuấn hỏi dồn, chứng tỏ anh biết tình hình của cô,
không gặp nhau, nhung chắc chắn anh có nguồn tin biết mâu thuẫn giữa cô và
Chương Kiến Phi. Bản thân cô cũng biết, Chương Kiến Phi sức khỏe vốn rất tốt,
đột nhiên ngã bệnh, đa phần là tại cô, không phải cô không áy náy, bây giờ bị
anh trai trách mắng, càng tủi thân, nước mắt trào ra.

“Khóc? Vẫn còn mặt mũi
để khóc!” Mặt anh rắn lạnh như đá, giọng không cao, nhưng thần sắc rất đáng sợ:
“Nếu không sống được với nhau thì dứt khoát ly hôn đi, ầm ĩ làm gì? Tôi bị cô
làm mất mặt đủ rồi!”

Triệu Thành Tuấn quả
thực không để đâu hết giận, từ nhỏ nuông chiều cô em, để nó làm gì cũng chỉ
nghĩ đến bản thân, không hề biết chia sẻ cảm thông, mới chịu tủi thân một chút
đã cảm thấy cả thế giới nợ mình. Triệu Thành Tuấn tức giận, cũng chẳng buồn nói
nhiều, nói vài câu, lập tức bỏ đi không muốn nhìn nữa.

Vừa rồi trong phòng
bệnh, Chương Kiến Phi lòng đầy bức xúc cuối cùng đã bộc lộ tâm tư, kể với Triệu
Thành Tuấn về sự bất lực của mình với cuộc hôn nhân này: “A Tuấn, cậu cứ trách
mắng, anh tự chuốc lấy, không trách ai. Có điều anh không biết nên tiếp tục
cuộc hôn nhân này thế nào, anh không thể moi gan cho Tiểu Mai xem, nhưng không
hề hài lòng với cô ấy, anh thực bụng muốn cùng cô ấy làm lại từ đầu, nhưng Tiểu
Mai không chịu, sống chết cho rằng anh ở lại Nam Ninh là vì Mao Lệ, giải thích
thế nào cô ấy cũng không nghe. A Tuấn, anh phải làm gì? Cậu nói xem anh phải
làm thế nào? Anh đã làm hết mức có thể cho Tiểu Mai, anh chưa muốn sinh con là
vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bác sĩ đã nói với anh, cô ấy không nên có thai
ngay sau khi bình phục, nếu không có thể suốt đời không thể sinh con, anh đã
nói với Tiểu Mai như vậy, nhưng cô ấy không tin...”

“Đáng đời!” Triệu Thành
Tuấn chỉ nói có vậy.

“Anh đáng bị như thế,
anh biết, nhưng A Tuấn, hãy nói thật với anh, nếu anh không sống được với Tiểu
Mai, cậu có càng hận anh? Anh không biết mình còn có thể trụ được bao lâu, anh
đã đến nước này...”

“Hai người ly hôn đi.”
Triệu Thành Tuấn ngắt lời anh, không do dự: “Đã không sống tiếp được thì nên
chia tay cho xong, để tôi nhìn thấy khỏi bận lòng, tôi đã biết hai người không
sống được với nhau, kết thúc sớm càng sớm giải thoát!”

Chương Kiến Phi sững
người: “Cậu không trách anh?”

“Tôi trách anh bao giờ?
Trách anh có ích gì? Tôi còn muốn thấy hai người như thế này!”

Chương Kiến Phi không
nói gì, trở nên tư lự. Có lẽ anh đang nghĩ nên kết thúc cuộc hôn nhân thế nào,
nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Mai không điên thì anh cũng phát điên.

“Nếu anh ly hôn, lòng
vẫn còn lưu luyến Mao Lệ, có thế theo đuổi cô ta, tôi không có ý kiến gì.” Khi
Triệu Thành Tuấn nói câu đó, Chương Kiến Phi quá đỗi kinh ngạc.

Triệu Thành Tuấn lại
điềm tĩnh khác thường, nói dửng dưng: “Có lẽ đó là kết cục tốt nhất, xoay một
vòng, mọi người lại trở về chỗ cũ.” Anh nhún vai: “Trái đất tròn mà, từ đoạn
cuối trở về đoạn đầu chưa hẳn là không thể.”

“A Tuấn...”

“Tôi hoàn toàn nghiêm
túc.”

Có thật mình nghĩ vậy
không? Trong thang máy, Triệu Thành Tuấn cũng ngạc nhiên, bởi vì những lời anh
vừa nói với Chương Kiến Phi không phải đã được chuẩn bị, có lẽ trong tiềm thức
anh từng nghĩ như thế, nhưng khi nói thẳng ra vẫn thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ,
nói ra lời đó có lẽ chứng tỏ anh từ bỏ thật, cái không thuộc về mình, gắng mãi
cũng không được, giống như Tiểu Mai với Chương Kiến Phi, con bé này dù có đưa
cả tính mạng ra cũng chưa hẳn có được tình yêu của Chương Kiến Phi. Chương Kiến
Phi chiều chuộng nhẫn nhịn cô không phải vì yêu mà vì trách nhiệm và bản tính
lương thiện của anh ta, điểm này bản thân Chương Kiến Phi cũng hiểu.

Tình cảm là thứ không
thể nói rạch ròi, một sợi chỉ đỏ một đầu chỉ có thể buộc được một người, người
thừa ra nên rút lui. Triệu Thành Tuấn cảm thấy mình là “người thừa” đó, anh
không thể cho Mao Lệ hạnh phúc cô cần.

Buông tay cũng là yêu,
không phải sao?

Nhưng tiếc là Triệu Mai
không ngộ ra điều đó, con bé hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, trừ phi bản thân nó
tỉnh ngộ tự thoát ra, nếu không, chẳng ai giúp được, Triệu Thành Tuấn hầu như
không hy vọng gì về chuyện đó.

Ra khỏi thang máy, ở
tầng một tòa nhà chính của bệnh viện rõ ràng cảnh tượng khác hẳn, người qua
lại, bệnh nhân, y tá hộ lý đi lại tấp nập, Triệu Thành Tuấn cau mày, anh vốn không
ưa chỗ đông người.

Đang đi nhanh ra phía
cổng, ánh mắt anh bất ngờ chạm vào một bóng người quen, mái tóc dài, chiếc váy
mùa hè nhẹ xốp màu cánh sen, từ cổng đi vào.

Cô tươi trẻ tựa đóa sen
mới nở còn đọng sương, dáng thướt tha, có lẽ do cô quá gầy, lại thêm tà váy bay
nhẹ, bước phiêu diêu như đi trong mây.

Chia tay mấy tháng, đây
là lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô. Có phải thần giao cách cảm? Vừa nhắc đến cô
với Chương Kiến Phi, mới đi ra lại gặp cô. Cô luôn nổi bật, trong biển người,
anh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận sự tồn tại của cô. Lúc nhỏ đọc sách giáo khoa
sinh học thấy nói, nhiều loài động vật, dựa vào mùi cơ thể để tìm bạn tình, anh
dựa vào gì?

Mao Lệ hiển nhiên nhận
ra anh, nhưng ngây ra mãi không phản ứng được.

“Ô, đã lâu không gặp,
Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn không thể giả bộ không quen biết, anh mỉm cười bước
đến, chìa tay ra: “Chào em.”

Mao Lệ bối rối giơ tay,
khẽ chạm vào bàn tay anh: “Chào anh, thật trùng hợp, sao anh lại đến đây?”

“Đi thăm một người bạn,
còn em?”

“Em cũng thế.”

Người ta bảo những cặp
tình nhân đã chia tay, khi gặp lại không thể là bạn bè, Mao Lệ và Triệu Thành
Tuấn hình như không đến nỗi thế, có lẽ cả hai đều là người thẳng thắn, cũng
chẳng có hận thù, vả lại cũng từng có tình cảm. Gặp lại mặc dụ khó nói vẫn là
“bạn” nhưng cũng không phải là người lạ, chào hỏi, nói vài câu, có sao.

Hôm đó đúng là Mao Lệ
đên thăm bệnh nhân, một đồng nghiệp cùng phòng phải phẫu thuật, mọi người đều
đã lần lượt đên thăm, cô do bận, trì hoãn đến hôm nay, không ngờ lại gặp Triệu
Thành Tuấn. Thế giới này rốt cuộc quá nhỏ. Mao Lệ xem ra khá bình tĩnh, nhưng
tâm trí rối loạn, cảm giác nụ cười trên môi cứng đờ, hai người nói mấy câu rồi
cáo biệt. Mao Lệ đang vội, Triệu Thành Tuấn hình như cũng bận, nhưng vào thang
máy, cô mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi, ý nghĩ lộn xộn trong đầu, hình như
nghĩ rất nhiều, lại hình như chẳng nghĩ gì, thang máy đầy người, ồn ào, cô cũng
không nhận ra.

“Tiểu thư, cô lên tầng
mấy?”

Thang máy đã lên tới
tầng tám, mọi người ra gần hết, Mao Lệ không biết mình cần đến tầng mấy, người
phụ trách thang máy nhìn cô, có lẽ tưởng cô mộng du.

Cô lắp bắp: “Xin hỏi...
khoa nội ở tầng mấy?”

“Tầng sáu, cô đi quá
rồi.”

“Ồ, xin lỗi, phiền anh
nhấn giúp tầng sáu.”

Xuống tầng sáu thăm bạn
đi ra, đầu óc Mao Lệ vẫn u u mê mê, vừa nói những gì cũng không nhớ. Thật chẳng
ra sao! Cô thầm nguyền rủa bản thân.

Xuống tầng một, qua căn
phòng lớn rộng thênh thang, Mao Lệ đi thẳng ra bãi lấy xe.

Do hồn vía đang ở đâu
đâu, chẳng nhìn thấy gì, Triệu Thành Tuấn đi theo cô một đoạn trong vườn hoa
cũng không biết, cuối cùng bị anh vỗ vai từ phía sau mới từ từ ngoái lại.

“Anh... sao anh lại ở
đây?” Vẻ giật mình luống cuống của cô rất buồn cười.

Anh cười hòa nhã: “Đợi
em.”

Hai người ngồi nói
chuyện dưới giàn nho trong vườn hoa bệnh viện. Anh mặt trời chiếu qua tán lá
dày lọt xuống, lung linh nhảy múa trên người họ, như vuốt ve an ủi, trong không
khí thoảng mùi hương, hương hoa hay mùi nước hoa, anh cũng không rõ.

Nói chuyện chẳng đâu vào
đâu... dạo này em thế nào, em rất tốt, còn anh, anh cũng tốt, vân vân... Một
điều khiến Triệu Thành Tuấn hơi bất ngờ là, có lẽ Mao Lệ đã trấn tĩnh, thái độ
cởi mở hơn hẳn, chủ động nói cười với anh, hỏi rất nhiều chuyện, cả những vấn
đề trong công việc trước đây không hỏi nhiều, giờ cũng nhiệt tình quan tâm, còn
nói đùa, mấy lần cô đến tòa nhà Địa Vương ăn cơm, định ghé thăm anh, lại e
ngại, sợ anh từ chốỉ.

Triệu Thành Tuấn lúc này
lòng chộn rộn bao cảm xúc: “Sao anh có thể từ chối em? Chúng ta vẫn là bạn,
không phải ư?”

“Đúng, chúng ta là bạn,
ha ha!” Mao Lệ cười hồn nhiên, xem ra cô còn xúc động hơn anh, có lẽ qua một
thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cách nhìn nhận của cô đã khác, chẳng hạn cô cảm
thấy quả thực Triệu Thành Tuấn không hề nợ cô, cô cho rằng anh lợi dụng cô để
trả thù Chương Kiến Phi cũng không hẳn đúng, bởi vì nghe nói bây giờ hai người
đang hợp tác, có lẽ cô đã hiểu lầm anh. Lúc đầu khi chia tay, cô không muốn
nghe bất kỳ giải thích nào của anh, anh cũng không giải thích, cô yêu cầu chia
tay, anh tôn trọng. Mao Lệ cảm thấy cô vẫn hiểu anh, con người này kiêu ngạo từ
trong máu thịt thâm căn cố đế đầy tự tin, không thèm nói dối, trong lôgic của
anh, nếu có được thứ gì đó bằng nói dối, thì thật không đáng, người không có
nhân cách mới hành động như vậy, anh không làm được chuyện đó.

Cho nên Mao Lệ bắt đầu
nhìn nhận lại chính mình, anh đã không chịu giải thích chứng tỏ không có gì
khuất tất. Anh quá kiêu ngạo, cô hiểu lầm anh cũng không giải thích, anh không
hạ mình cầu xin cô quay lại, ngay việc đó anh cũng làm được.

Hai người nói một lát,
rồi cùng đi ra bãi đỗ xe.

Mao Lệ lên xe trước,
nhưng lúc quay xe gặp khó khăn, quay đi quay lại cuối cùng bị tắc ở lối ra,
xung quanh toàn xe, cô không thể nào quay được đầu xe của mình, cô biết, mấy
năm lái xe, trình độ cũng không đến nỗi như vậy, chắc là do đầu óc rối loạn.
Triệu Thành Tuấn đã lên xe của mình, thấy thế bước xuống, đến gõ cửa xe cô: “Để
anh.”

Anh thành thạo nhanh
chóng đưa chiếc xe của cô ra khỏi bãi đỗ, dừng lại dưới bóng cây trong vườn
hoa, Mao Lệ ngồi ở ghế bên ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt vuốt ve từng đường nét
trên mặt anh, ánh mắt anh vẫn sâu như biển trong đêm, cặp môi mím lại kiên
nghị, những nếp gấp nhỏ trên đó quá đỗi quen thuộc, và cảm giác mềm mại khi
chạm vào, hương bạc hà thoang thoảng... Đầu cô choáng váng, đường gân thớ thịt
run run, mặt hình như nóng ran, lòng cũng nóng ran, vội vàng quay đi nhìn ra
cửa sổ. Triệu Thành Tuấn vẫn không xuống xe, anh quay sang nhìn cô, cô ngoảnh
đi chứng tỏ đang lúng túng, vành tai cũng đỏ, mê hồn nhất là khi cô đỏ tai, anh
vô cùng quen thuộc từng xúc cảm trên mỗi tấc da thịt đó...

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3