Người tình bắc hải - Chương 05 - Phần 1

Chương 5:

Từ ngày em ra, đi lòng tôi tăm tối

 

Người đời thường vặn hỏi
đến cùng, để thời gian trôi qua vô vị, mùa đông lo mùa hạ đến chậm, mùa hạ lo
mùa đông sắp về, cho nên các người không ngừng lang thang, mải miết đi tìm một
chốn xa vời phi thực bốn mùa đều nắng hạ, tôi không hâm mộ.

__ “Nghệ sĩ dương cầm
trên biển” __

Từ bỏ cũng là yêu

Đúng như Chương Kiến Phi
dự đoán, buổi tối ngay sau hôm anh và Triệu Thành Tuấn chơi golf với nhau, phía
Kuala Lumpur báo tin, giá cổ phiếu của Hồng Hải bất ngờ giảm mạnh chỉ trong
vòng một ngày, tin Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi vốn mâu thuẫn giờ lại
liên minh đối phó với Hồng Hải lan ra như quả bom bùng nổ, nghe nói xuất hiện
trên trang nhất các báo ở Penang, không chi nội bộ Hồng Hải đại loạn, ngay tập
đoàn Duy La Phan cũng châín động. Buổi trưa, giám đốc điều hành Tô Nhiếp Nhĩ
gọi điện cho Chương Kiến Phi định giảng hòa chuyện cũ, Chương Kiến Phi rất
khách khí nhắc anh ta: “Đây là chuyện nhà của họ Chương chúng tôi, không liên
quan đến người ngoài các anh, hơn nữa vì mối quan hệ lâu năm, tôi vẫn khuyên
anh hành sự thận trọng, bởi vì một khi đại đao buông xuống tôi không dám đảm
bảo không làm tổn thương người vô tội.”

Câu đó ngầm bảo Tô Nhiếp
Nhĩ nên rút khỏi Hồng Hải, nếu không khó tránh cùng chìm với Hồng Hải.

Thực chất đó là mưu kế
của Chương Kiến Phi, anh muốn đẩy Duy La Phan ra khỏi Hồng Hải, bởi vì hai năm
nay sở dĩ Hồng Hải còn giương giương tự đắc là do có Duy La Phan làm chỗ dựa,
nhiều dự án đều có Duy La Phan tham dự. Trong thời gian đương chức ở Hồng Hải,
Chương Kiến Phi nhiều lần nhắc nhở Chương Thế Đức không thể để Duy La Phan
nhúng quá sâu vào Hồng Hải, nếu không sau này có sự cố, Hồng Hải sẽ bị cô lập,
nhưng Chương Thế Đức không bỏ vào tai, trái lại tin rằng Duy La Phan tham gia
càng sâu vào kinh doanh của Hồng Hải, càng có thể khống chế đối phương: “Chúng
ta chìm họ cũng không được lợi gì, cùng trên một con thuyền, chết cùng chết.”

Chương Kiến Phi không
thuyết phục được Chương Thế Đức, chỉ nhắc ông ta: “Coi họ là phao cứu mạng, một
khi họ qua cầu rút ván, người chết trước tiên là chúng ta.”

Trên thực tế, Chương Thế
Đức nửa đời lăn lộn trên thương trường không phải không nhìn ra hậu quả đó, có
điều ông ta vô kế khả thi, Duy La Phan cũng là một con sói, đâu phải ông ta
không biết?

Còn Chương Kiến Phi biết
rõ tử huyệt của Hồng Hải, chỉ cần đẩy được Duy La Phan ra, Hồng Hải mất chỗ dựa
tức khắc không đánh cũng sập. Vì vậy, công ty Nirvana của anh không chỉ ra sức
thu mua cổ phiếu của Hồng Hải mà còn cướp nhiều dự án quan trọng trong tay Duy
La Phan, đẩy Duy La Phan khỏi dự án khai thác khu du lịch đảo Huy Châu là ví dụ
điển hình nhổ bớt nanh cọp. Thâm hiểm nhất là, thông qua nhân viên nội bộ của
tập đoàn Duy La Phan, anh tung tin Duy La Phan có liên quan đến những vụ giao
dịch đen trên thị trường cổ phiếu và hối lộ quan chức chính quyền. Tin này lập
tức gây sóng gió ở Penang, nhiều quan chức bị điều tra, Duy La Phan nhất thời
bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió, người cầm chèo Tô Nhiếp Nhĩ đứng ngồi không yên.
Do giá cổ phiếu của Hồng Hải sụt mạnh nên vốn của Duy La Phan cũng bị giảm
không ít, không chỉ bị cơ quan hữu trách điều tra mà còn mất đi khá nhiều dự
án, anh ta nhất định phải thận trọng.

Lúc này đến lượt Bác Vũ
ra tay, Triệu Thành Tuấn ở Nam Ninh vẫn theo dõi cuộc chiến, nhìn lửa cháy gần
tàn liền mỉm cười cho thêm củi, tuyên bố lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng cổ
phần cho Nirvana, bán toàn bộ cổ phần của Hồng Hải dưới tên Bác Vũ cho Nirvana.
Tin vừa lan ra, Kuala Lumpur và thành phố Penang tức thì náo loạn, bởi vì một
khi chuyển nhượng thành công, Nirvana có khả năng cùng với Duy La Phan trở
thành cổ đông lớn thứ hai của Hồng Hải, chỉ cần mua thêm khoảng 14% cổ phần nữa
là trở thành cổ đông lớn nhất, lúc đó Hồng Hải sẽ đổi chủ, Chương Thế Đức chỉ
có thể về vườn.

Đúng như Chương Kiến Phi
từng nói thẳng vào mặt Chương Thế Đức: “Hôm nay tôi rời khỏi cương vị đó, sau
này khi tôi lại ngồi vào đây nhất định không có chỗ cho ông.”

Đây thực ra là lời
Chương Kiến Phi nói lúc tức giận, ý đồ thực sự thu mua Hồng Hải của anh chắc
Chương Thế Đức nắm rõ, cho nên Chương Thế Đức tỏ thái độ bàng quan. Ông già
thông minh đương nhiên hiểu, để Hồng Hải rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩ thì thà để
rơi vào tay Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, bác cháu đâu đá một sống một
chết, thực ra đều hiểu ngầm ước đó. Hơn nữa, ông ta tuổi đã cao, ngày rút lui
cũng không còn bao xa, rút đi để Hồng Hải có một tương lai tốt, ông ta cũng
không xấu hổ lúc đi gặp tổ tiên, còn với đứa con trai bất tài Chương Gia Minh,
ông ta chưa bao giờ kỳ vọng, nếu trao Hồng Hải vào tay nó, ông ta biết, sớm
muộn cũng bị nó phá tan.

Tuy nhiên, Chương Kiến
Phi đã nghĩ quá đơn giản, anh quên Chương Gia Minh cũng là người thừa kế hợp
pháp của Hồng Hải. Thấy địa vị thừa kế của mình bị lung lay, Chương Gia Minh
đâu chịu ngồi chờ chết như cha. Cho dù không tiếp quản được Hồng Hải, anh ta
cũng phải kiếm món hời, cho nên Chương Gia Minh gửi thư cho Chương Kiến Phi,
nói trong tay anh ta có 15% cổ phần của Hồng Hải, nếu bọn họ không tỏ thành ý,
anh ta sẽ nhượng lại cho Tô Nhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phi phát hoảng, tìm Triệu
Thành Tuấn bàn bạc, Triệu Thành Tuấn nhận trách nhiệm đi đàm phán với Chương
Gia Minh, kết quả anh ta đưa ra một cái giá trên trời, còn nêu hàng loạt điều
kiện phi lý. Chương Kiến Phi rất bực, chưa biết làm thế nào, hai ngày sau, đột
nhiên từ Penang có tin báo, Chương Gia Minh gặp tai nạn xe hơi bất ngờ, bị
thương rất nặng, dự đoán cho dù cứu được cũng sẽ thành người thực vật, chuyện
này khiến Chương gia vốn đã sóng gió càng thêm đại loạn.

Chương Kiến Phi lập tức
gọi điện cho Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, cậu làm phải không?” Đang là buổi sáng,
giọng Triệu Thành Tuấn uể oải, chắc vừa ngủ dậy: “Tôi làm gì?”

“Chương Gia Minh bị tai
nạn!”

Triệu Thành Tuấn thản
nhiên “Ồ” một tiếng: “Anh ta bị tai nạn?”

“A Tuấn, có phải cậu làm
không?”

“Anh đã nhận định là tôi
làm, sao còn phải gọi điện làm gì? Tôi nói không phải tôi làm, anh có tin
không?” Triệu Thành Tuấn còn ngáp: “Thế nào, Chương Thế Đức tìm anh tính sổ
chăng?”

“A Tuấn, cậu ác quá! Cho
dù anh ta không bán cổ phần cho chúng ta, cậu cũng không cần phải...” Chương
Kiến Phi giận dữ, anh không ngờ sự thế lại thành ra thế này, Chương Gia Minh
rốt cuộc vẫn là anh em họ của anh, vẫn cùng huyết thống, anh vốn vẫn coi trọng
huyết thống, trong lòng dù hận Chương Gia Minh cũng không muốn lấy mạng anh ta.

Triệu Thành Tuấn đặc
biệt lạnh lùng: “Chương Kiến Phi, anh lại nổi lòng nhân từ Bồ Tát phải không?
Trước hết khoan nói có phải tôi làm hay không, tôi chỉ muốn nói với anh, nếu cổ
phần của anh ta rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩ thật, chúng ta sẽ thua thảm hại! Tên
cặn bã Chương Gia Minh đó, thiếu gì người muốn tính sổ với hắn, anh cũng không
có chứng cứ là do tôi gây ra, tôi nói là trùng hợp chắc anh không tin, cho nên
tôi không muốn phí lời giải thích. Nghe đây, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vẫn
ký bình thường, hiểu không?”

Đầu óc Chương Kiến Phi
hoàn toàn rối loạn, giọng nghẹn ngào: “Anh không ký nữa, Chương Gia Minh đã
thành ra như vậy, bác sĩ nói cho dù cứu sống được cũng trở thành người thực
vật, anh làm sao ký được!”

“Có thể, anh có thể
không ký, vậy thì nói cho anh biết, nếu anh dám không ký, tôi sẽ biến anh ta từ
người thực vật thành người chết hẳn.” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Anh đã nhận
định là tôi làm, tôi làm thêm tí nữa cũng chẳng sao, tốt nhất anh nên thu lại
lòng nhân từ quỷ tha ma bắt của anh đi! Có lẽ hắn hoàn toàn không có số cổ phần
đó, chẳng qua hắn muốn kiếm của anh một món, hắn biết anh sẽ không bỏ qua, anh
thông minh như vậy, IQ còn cao hơn tôi, sao đến lúc quan trọng đầu óc lại thiếu
minh mẫn như thế?”

Chương Kiến Phi không
đối lại được, anh biết lời Triệu Thành Tuấn không phải không có lý, nhưng thấy
Chương Gia Minh rơi vào cảnh đó, anh lại không hề cảm thấy may mắn, trong lòng
vô cùng áy náy. Anh là người lương thiện, quen nhường nhịn và ẩn nhẫn, nếu
Chương Thế Đức không ép anh, sẽ không có chuyện anh rời khỏi Hồng Hải, cả đời
anh không hề có ý nghĩ làm hại ai. Sự tuyệt tình của Triệu Thành Tuấn khiến anh
lo sợ.

Bởi vì không biết sau đó
Triệu Thành Tuấn sẽ còn làm những chuyện tuyệt tình thế nào, anh chỉ có thể trì
hoãn hợp tác với Bác Vũ. Triệu Thành Tuấn năm lần bảy lượt gọi điện giục không
kết quả, nổi giận đùng đùng trong điện thoại: “Anh trì hoãn, anh cứ việc trì
hoãn, hoãn đến lúc Hồng Hải đổi chủ anh khóc cũng không kịp! Duy La Phan chỉ
mong chúng ta lục đục, bọn họ đã bắt đầu có động tĩnh!”

“A Tuấn, anh không phải
không hợp tác, chỉ muốn thêm thời gian suy nghĩ.” Chương Kiến Phi đành chống
chế nhưng anh không ngờ, sự việc xảy ra ngay sau đó nghiệm chứng dự đoán của
Triệu Thành Tuấn, không lâu sau khi Chương Gia Minh bị tai nạn vào viện, trước
khi Nirvana và Bác Vũ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phẩn, có tin báo từ Penang,
Hồng Hải đột nhiên bầu hội đồng quản trị mới, Chương Thế Đức thoái vị, Tô Nhiếp
Nhĩ trở thành chủ tịch điều hành mới của tập đoàn Hồng Hải!

Khi phó tổng giám đốc Mã
Tiên Dũng từ Kuala Lumpur gọi điện báo tin, Chương Kiến Phi sững sờ chết đứng,
đang là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng sáng trưng, nhưng trước
mắt anh tối sầm, những chóp nhà nhấp nhô cao thấp ngoài cửa sổ như chao đảo.
Anh thở khó khăn, run đến nỗi không cầm nổi điện thoại: “Tin... có chính xác
không?”

“Chính xác, mười giờ
sáng nay bọn họ tổ chức họp báo.”

Thì ra, đúng như Triệu
Thành Tuấn dự đoán, Chương Gia Minh tham lam bất tài, một mặt đưa ra cái giá
chót vót với Chương Kiến Phi, một mặt bí mật gặp gỡ Tô Nhiếp Nhĩ. Chương Kiến
Phi chẳng qua chỉ do dự hai ngày nhưng Tô Nhiếp Nhĩ đã nhanh tay hơn, cướp được
15% cổ phần cực kỳ quan trọng đó của Hồng Hải trong tay Chương Gia Minh. Tâm
huyết mấy thế hệ của họ Chương hoàn toàn bị chôn vùi trong tay gã phá gia chi
tử đó. Có câu, giặc trong nhà khó tránh, lão già Chương Thế Đức nằm mơ cũng
không thể ngờ, gia nghiệp lão ta lao tâm khổ tứ giữ gìn, phút chốc bị thằng con
trai phá tan, tập đoàn Duy La Phan đã thành công nắm quyền điều hành Hồng Hải,
thay hội đồng quản trị mới, Tô Nhiếp Nhĩ trở thành chủ nhân mới của Hồng Hải.

Khỏi nói Chương Kiến
Phi, ngay Triệu Thành Tuấn cũng bất ngờ, Tô Nhiếp Nhĩ tuyệt nhiên không thể xem
thường, hắn tuyên bố sự việc trước Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, không
ngoài ý đồ muốn giành quyền chủ động tuyệt đối, việc nhà binh cốt ở thần tốc,
lần này hắn thắng, hơn nữa một mũi tên trúng hai đích, thắng cả Chương Kiến Phi
và Triệu Thành Tuấn, chắc hắn đang đắc ý.

Trong phòng làm việc của
Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi đứng ngồi không yên: “Anh quá sơ suất! Cứ
nghĩ cổ phần trong tay Tô Nhiếp Nhĩ không đủ khống chế Hồng Hải, không ngờ hắn
đã lôi được Chương Gia Minh vào cuộc!”

“Tất cả đều tại anh! Nếu
anh không chần chừ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Hồng Hải bây giờ đã là
của chúng ta!” Triệu Thành Tuấn tức phát điên: “Bây giờ anh hối hận chưa? Hối
hận có ích gì?”

Chương Kiến Phi cúi đầu
ủ rũ: “Anh tập trung chú ý vào Chương Gia Minh, không ngờ Tô Nhiếp Nhĩ ra tay
nhanh thế.” Anh lắc đầu thở dài: “Hắn đã nhắm số cổ phần đó từ lâu, còn chúng
ta đều bị che mắt! Chẳng trách dạo trước cổ phiếu của Hồng Hải sụt mạnh như
thế, Duy La Phan không những không bán cổ phiếu mà còn ngầm thu mua, anh đã sơ
suất, thật quá sơ suất, bây giờ phải làm sao? Gia sản mấy thế hệ của họ Chương
sắp bị Duy La Phan cướp mất...”

“Không liên quan đến
tôi!” Triệu Thành Tuấn tựa vào đi văng, vắt chân cười khẩy: “Tôi không phải
người họ Chương, tôi rất vui thấy Hồng Hải sụp đổ, Tô Nhiếp Nhĩ đã thay tôi
tính sổ với Chương Thế Đức, tôi cũng chẳng có gì phàn nàn. Ha ha, rất thú vị,
bây giờ tôi rất muốn biết lão già Chương Thế Đức nên cười hay nên khóc, tôi và
anh không có được Hồng Hải, ông ta đã chặn được chúng ta ở ngoài cửa Chương
gia, nhưng lại để mất Hồng Hải, đế Tô Nhiếp Nhĩ chiếm vị trí của mình, anh xem
ông ta khóc hay cười?”

“A Tuấn!”

Buổi tối Triệu Thành
Tuấn ở văn phòng giải quyết nốt công việc ban ngày chưa hoàn thành, sau khi
chia tay với Mao Lệ, ngày nào anh cũng ở lại văn phòng rất muộn mới về nhà,
nhất định phải làm đến kiệt sức, trở về tắm xong lăn lên giường là ngủ, buổi
sáng thức dậy giống như cải tử hoàn sinh, lại bắt đầu một ngày mới. Công việc
luôn bận làm không hết, thực ra anh rất sợ mình rỗi rãi.

Anh hạ bớt ánh sáng đèn
văn phòng, như vậy càng nhìn rõ ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ, anh rất thích
đứng trên cao ngước nhìn bầu trời. Anh thích đứng trên cao nhìn xuống vạn
trượng hồng trần bên dưới, không có nguyên do, chỉ muốn gần bầu trời một chút,
gần thiên đường một chút, gần Thượng đế một chút. Mà thế sự như bàn cờ, số mệnh
khôn lường như mây bay gió cuốn, sức mạnh của con người quá bé nhỏ, đứng trên
cao một chút, liệu có thể nhìn thấu thế giới này hơn không? Bây giờ nghĩ lại
sao mà ấu trĩ, ngay nỗi lòng người con gái mình yêu anh cũng nhìn không thấu,
anh có thể nhìn thấu gì đây?

Điện thoại nội bộ réo
gấp, trong căn phòng yên tĩnh càng đặc biệt chói tai.

“Tổng giám đốc, Chương
Thế Đức tiên sinh muốn gặp anh.” A Mạc nói.

Chương Thế Đức? Anh hơi
sững người: “Ông ta tìm tôi làm gì?”

“Em không biết, ông ta
bảo muốn nói chuyện với anh.”

“Nối máy cho tôi.”

“Vâng.”

Sau khi đường dây đã
thông, có đến nửa phút hai bên đều không lên tiếng, anh biết Chương Thế Đức
định nói gì, dứt khoát chờ ông ta mở miệng. Rất lâu sau, giọng già nua và khàn
đặc của Chương Thế Đức từ Penang xa xôi vọng đến: “Cậu ra tay quá ác!”

Ngữ khí hình như khá
bình thường, không gầm lên như anh tưởng.

Triệu Thành Tuấn vô cùng
điềm tĩnh: “Sao chủ tịch Chương lại nói thế?”

“Sự đã đến nước này, cậu
còn gì không dám thừa nhận?” Đầu dây bên kia dừng lại, giọng càng khàn: “Tôi
vẫn biết cậu đủ nhẫn tâm ra tay tuyệt tình, đâu ngờ cậu còn ác hơn tôi tưởng
tượng. Gia Minh cố nhiên bất tài, nhưng hai đứa lớn lên bên nhau, mặc dù không
mấy hòa hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, lòng cậu dù oán thù cũng
không đến mức khiến nó thành ra như bây giờ. Đáng lẽ cậu nên làm nó chết đi,
chết là xong, cùng lắm là ta đích thân chôn nó! Bây giờ nó thành ra vô tri vô
giác, một ngày nào đó ta nhắm mắt, Gia Minh không có người dọn xác... A Tuấn,
ta nhìn cậu lớn lên, cậu trở nên ác độc như vậy từ bao giờ? Cha mẹ cậu đều là
người lương thiện, rốt cuộc cậu giống ai mà lòng lang dạ sói như thế”

Nói xong, Chương Thế Đức
bật khóc trong điện thoại.

Triệu Thành Tuấn lặng lẽ
nghe ông ta nói hết, thở dài: “Chủ tịch Chương, chuyện của Chương Gia Minh tôi
cũng vừa mới biết, mặc dù tôi thường nguyền rủa anh ta, nhưng chuyện này quả
thực tôi không liên quan, ông không thể vì tôi có hiềm khích với anh ta mà đổ
tội lên đầu tôi, ra tòa cũng cần chứng cứ.”

“Cậu đừng dài dòng ba
chuyện đó, nếu để cho cảnh sát tìm ra chứng cứ cậu đã không phải là Triệu Thành
Tuấn! Hôm nay tôi gọi cú điện này không phải để hỏi tội, nói thực tôi đã bất
lực với cậu, cậu vốn thông minh, ra tay tuyệt tình, tôi già rồi, đấu sao được
với cậu? Đúng như cậu nói, tôi không có chứng cứ chứng minh cậu làm chuyện đó,
tôi chỉ muốn nhắc cậu, sự đã đến nước này, bất luận ngày trước Chương Gia Minh
đã làm gì với cậu, đến đây đều chấm dứt, nó đã phải trả giá cho việc nó làm, ân
oán của quá khứ nên kết thúc ở đây...”

“Thôi đi, Chủ tịch
Chương, tội ác của cha con ông vẫn còn ít sao? Đừng diễn trò mùi mẫn với tôi,
tôi không mảy may động lòng đâu, bởi vì sự việc quả thực tôi không làm, điều
này chỉ có thể coi là ác giả ác báo.”

“Phải, ác giả ác báo! Kể
cả cậu!” Chương Thế Đức trở nên xúc động: “Dù gì tôi cũng là người gần nằm
trong quan tài, sau khi tôi chết mọi thứ của Chương gia chung quy vẫn là của
các cậu, đường đời của cậu và Kiến Phi còn dài, tôi không muốn các cậu đi vào
con đường cũ của tôi.”

“Tôi không phải là người
họ Chương, ông đừng kéo tôi vào!” Triệu Thành Tuấn không thể giữ bình tĩnh.

“Nhưng cậu lớn lên bằng
cơm của Chương gia, đó là điều cậu vĩnh viễn không thể phủ định, nếu ngày xưa
cha Chương Kiến Phi không cưu mang, cậu và em gái đã chết đói từ lâu.”

“Tôi thà chết đói! Ăn
cơm của Chương gia các người là nỗi nhục lớn nhất đời tôi!”

“Cậu thật không biết
điều, tôi đã có lòng tốt nghĩ cho cậu, nhưng cậu vẫn vô tình, Gia Minh đã thành
ra như vậy, Chương gia còn hy vọng vào ai, nếu không phải là cậu và Kiến Phi?
Tôi dù già cũng chưa đến mức lú lẫn, chỉ mong cậu đừng chìm mãi trong oán thù
của quá khứ, cậu phải từ bỏ oán thù, mới có thể đi tốt nửa đời sau.”

“Ông hy vọng vào Kiến
Phi còn được, đừng hy vọng vào tôi, tôi không có liên quan gì với Chương gia
các người! Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải họ Chương, tôi không liên quan
đến các người! Đừng mong tôi tha thứ cho các người! Tôi vĩnh viễn không tha thứ
cho ông và Chương Gia Minh! Vĩnh viễn!” Nói xong anh dập máy đánh “cạch”, chưa
hả giận lại vớ điện thoại ném lên tường, sau đó là giấy tờ ống bút, khung ảnh,
tượng trên bàn đều gạt phăng xuống đất, một tiếng động lớn trong phòng làm việc
khiến A Mạc phòng thư ký bên ngoài giật mình, cô mở cửa, còn chưa hiểu chuyện
gì, Triệu Thành Tuấn đã thét lên: “Đi ra!”

A Mạc sợ hãi vội vàng
đóng cửa.

Lát sau, Triệu Thành
Tuấn từ trong phòng xông ra, mặt vẫn hầm hầm phẫn nộ, không nhìn A Mạc, sập cửa
bỏ đi. A Mạc đuổi theo run run tiễn anh vào thang máy, mãi vẫn không hết run.
Cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến thế. Cô hơi hối hận đã chuyển cho anh cú
điện thoại đó, anh và Chương Thế Đức có mối thù không đội trời chung, cô biết,
nhưng lại không suy nghĩ hậu quả, đã quấy rầy anh. Giá như lúc đó cô không nối
máy cho anh, mặc dù được anh đồng ý. Ông chủ tức giận đập phá văn phòng, người
thu dọn tàn cuộc cuối cùng vẫn là cô.

Văn phòng bừa bãi, khắp
nền là mảnh kính vỡ và giấy tờ, A Mạc một mình thu dọn, cô chưa ăn tối, đói hoa
mắt, bụng âm ỉ đau.

Dạo này tối nào ông chủ
cũng bận đến khuya, ông chủ chưa đi, là thư ký gần gũi nhất, cô đương nhiên
cũng không thể đi. Mặc dù nhiều lần anh nói cô không cần ở lại, nhưng A Mạc
không dám, không đơn thuần chỉ để xứng với đồng lương, mà thực sự cô cũng thích
“hưởng thụ” buổi tối một mình cùng anh, mọi người về hết, chì còn lại anh và
cô, cách một tấm cửa, cô thấy lòng tràn ngập ấm áp. Có lúc ông chủ còn gọi cô
cùng đi ra ngoài ăn đêm, sau đó lái xe đi qua những con đường ảm đạm đưa cô về
nhà, mặc dù anh ít nói, ánh mắt dừng ở cô không quá ba giây, nhưng với cô đã đủ
ngọt ngào suốt mấy ngày. Có lúc cô cũng cảm thấy coi thường bản thân, nhưng
không biết làm sao.

Khi thu dọn gần xong,
cửa đột nhiên mở. Cô giật mình, ngoái lại, là Peter, anh cầm một túi ni lông có
vẻ rất ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”

Peter mang bữa tối đến
cho A Mạc, thực ra phải bữa ăn đêm mới đúng, anh giải thích, lái xe qua đây
thấy văn phòng vẫn sáng đèn đoán là cô chưa ăn tối, vậy là mua đồ đưa đến. Còn
chuyện ông chủ phẫn nộ bỏ đi anh không bất ngờ: “Mấy ngày nay tâm trạng ông chủ
không tốt, cô không có việc đừng động đến anh ta, nếu không phải việc quá khẩn
cấp không nên nối máy.”

“Chia tay với bạn gái
sao?” A Mạc quả thực rất đói, ăn ngấu nghiên chẳng giữ ý, cô cũng rất cảm động
Peter mua đồ ăn cho cô.

“Rất nhiều vấn đề, không
chỉ chuyện đó.” Trong khi A Mạc ăn, Peter thu dọn nốt, anh nhặt lên chiếc khung
ảnh, hỏi A Mạc: “Cái này có giữ lại không?”

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3