Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em - Chương 30 part 1
Chương 30: Sự sám hối của Lancer
Hai ngày sau khi xuất
viện, Tuyết Nhung bất ngờ nhận được một bức thư của Lancer, thư viết như sau:
“Tuyết Nhung yêu thương
của anh, xin em thứ lỗi cho anh vì vẫn gọi em như vậy mà không biết xấu hổ. Bây
giờ, anh đã trở thành một tên khốn nạn, và đã nằm trong hàng ngũ đàn ông xấu xa
trong gia tộc em. Anh chẳng còn tư cách và mặt mũi nào để gọi em như vậy nữa.
Nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc em đứng trên lan can, định kết liễu đời mình,
thực sự trái tim anh đau như bị hàng trăm hàng vạn mũi dao xuyên thấu. Anh
không biết, em sẽ đi tiếp cuộc đời phía sau thế nào khi phải mang trong mình
những vết thương lòng trong quá khứ, giờ lại bị tội lỗi của anh làm tổn thương
thêm lần nữa. Tội lỗi mà anh đã gây ra cho em thật muôn phần đáng chết, không
thể tha thứ được. Anh viết cho em bức thư sám hối này, cũng vì muốn tìm một sự
giải thoát cho tâm hồn tội lỗi của mình.
Có lẽ lúc này em đang tự
hỏi bản thân, không biết lúc đó Lancer có thật lòng yêu mình không? Câu hỏi này,
anh đã thầm nghĩ trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần, và lần nào anh cũng chỉ có
một câu trả lời duy nhất: Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng. Một người
con trai nhìn thấy một người con gái lần đầu tiên đã muốn cô gái đó mãi mãi
không rời xa mình, lần thứ hai muốn ôm cô ấy vào lòng, mãi mãi ở bên bảo vệ cô
ấy, lần thứ ba muốn kết hôn với cô ấy, lần thứ tư, cảm thấy cuộc đời này không
thể sống thiếu cô ấy. Tất cả những cảm giác đó, anh đều đã trải qua, và chỉ có
một từ duy nhất để diễn tả, đó là “tình yêu”.
Dưới sự cổ vũ của tình
yêu, anh trở nên ngốc nghếch và điên rồ, bay bổng và lãng mạn, trở thành một ảo
thuật gia, một nghệ sĩ. Tình yêu chân thành đã khiến anh biến thành một người
dũng cảm và cao thượng. Anh muốn hi sinh, muốn sáng tạo, thậm chí muốn cướp
đoạt, muốn làm những chuyện kinh thiên động địa, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt
chau mày tức giận của em! Vì trái tim chân thật của mình, vì tình yêu chân
thành của mình, đã bao lần anh cảm động đến rơi lệ. Anh cảm ơn thượng đế, cảm
ơn ngài đã ban em cho cuộc đời anh, để anh cảm nhận được thứ tình cảm cao quý
nhất của nhân gian, để anh cả đời không bao giờ phải hối hận.
Tình yêu anh dành cho em
là thật lòng, anh muốn cưới em cũng là thật lòng. Bởi vì anh đã từng tin tưởng
rằng nếu thực sự yêu một người con gái, thì trái tim bạn sẽ không bao giờ thay
đổi. Tình cảm chân thành đó sẽ là một cây cầu vững chắc, mãi mãi gắn kết hai
người với nhau, và sẽ giúp họ vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Khi đã cưới được em, anh
cảm thấy mình đã vượt qua được kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời. Có thể
chiến thắng bao kẻ khác để cưới em về làm vợ mình, đây là niềm kiêu hãnh và
hạnh phúc của một người đàn ông như anh. Anh thề sẽ đối xử thật tốt với em và
cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh thề sẽ cùng em sinh một đàn con đông đúc, và
chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau đến đầu bạc răng long. Nhưng, sau khi kết hôn,
tất cả những lời hứa và quyết tâm trước kia lại khiến anh vô cùng lúng túng.
Cuộc sống ngày một nhàm chán với một mô típ cố định: ngày hôm nay có thể nhìn
thấy ngày mai, ngày kia, thậm chí là năm sau, năm sau nữa... Cuộc sống ổn định
trong một vòng quay xã hội nhỏ bé như thế sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái,
nhưng lại là gánh nặng đè lên anh mỗi ngày. Nếu so sánh với cuộc sống gia đình,
anh vẫn thích không khí sôi nổi ở trường học hơn. Ở nhà, anh chỉ có thể tiếp
xúc với em và một vài người khác, nhưng ở trường, mỗi ngày anh lại được gặp
hàng trăm hàng vạn người, như thể bạn đang xem một thước phim hoạt hình 3D chân
thực và sống động. Khi tình cảm của anh, tính cách của anh, cuộc sống của anh
trở nên bức bối giống như một chiếc bánh quy bị ép chặt, như một viên đạn không
thể giải phóng năng lượng trong mình, anh bắt đầu cảm thấy áp lực, căng thẳng,
bắt đầu quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống, những mâu thuẫn
xuất phát từ sự không hợp nhau của hai chúng ta. Mỗi lần có chuyện không vừa
lòng, anh lại phóng đại lên, phóng đại nó thành chuyện không thể thông cảm và
tha thứ. Cứ thế, sự bất mãn và trách móc cứ lớn dần lên trong anh.
Đúng lúc đó, Susan và
Ngô Vũ đến nhà chúng ta. Điều bẩn thỉu nhất mà một gã đàn ông như anh đã làm,
đó là khi Susan chủ động bày tỏ tình cảm với mình, anh đã ngã về phía cô ấy. Đó
là việc làm mà đến tận bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho mình. Anh là một
người đàn ông đã kết hôn, cũng đã thề chịu trách nhiệm cả đời cho một người con
gái, nhưng vẫn vô liêm sỉ cho phép minh sống buông thả, thậm chí còn tìm ra vô
vàn lí do để phản bội em. Anh nghĩ em không biết chiều lòng người khác giống
như Susan, nhận thức văn hóa của em quá trì trệ, em quá cố chấp, quá ích kỉ,
không toàn tâm toàn ý yêu anh như Susan, thậm chí chuyện chăn gối cũng trở
thành lí do lớn nhất để anh phản bội em. Vậy là, anh từng bước từng bước rơi
vào vòng xoáy của tội lỗi. Khi một người rơi xuống tận cùng của tội lỗi, hắn ta
sẽ biến thành một con thú. Anh không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn tâm bỏ
rơi em vào ngày đầu tiên của năm mới. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại thờ
ơ và độc ác đến vậy khi thấy người con gái mình đã từng yêu thương nhất tuyệt
vọng gọi theo mình? Sau đó, trong suốt quá trình ly hôn, anh đã hoàn toàn biến
thành loài máu lạnh, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân của chúng ta
để chạy đến bên Susan, để cô ấy vuốt ve những vết thương trong tim mình, và thủ
thỉ vào tai rằng tất cả những gì anh làm xuất phát từ tình yêu thiêng liêng và
chân thành, vậy nên không có tội. Cứ thế, anh đã lẩn trốn cảm giác tội lỗi ẩn
sâu trong đáy lòng.
Thượng đế à, tại sao khi
mới bắt đầu hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, vậy mà mới bước vào cuộc
sống hôn nhân chưa đầy một năm đã trở thành kẻ thù của nhau? Tại sao? Tại sao?
Câu hỏi này anh cũng đã
suy nghĩ hàng trăm hàng vạn lần, và cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra một kết
luận duy nhất: trên thế gian này, chỉ có thời gian và không gian là vĩnh hằng,
còn tình yêu của con người thì không thể. Không giống như thời gian và không
gian, con người có xương có thịt và vô cùng nhỏ bé. Vì vậy mà con người, đặc
biệt là đàn ông hoàn toàn không thể chống lại những cám dỗ và mê hoặc chết
người. Những người đàn ông trong gia tộc em cũng nằm trong số đó, đặc biệt là
cha và ông ngoại em. Lúc đầu, họ cũng thật lòng yêu mẹ và bà ngoại em, chỉ có
điều, thời gian trôi qua, tình cảm nhạt dần, và mọi thứ cũng thay đổi. Nguyên
nhân là do đàn ông là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ. Hôm nay, họ dùng trái tim
để cảm nhận, dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Vậy nên có thể nói, hai chữ “đàn
ông” giống như một trái bom nổ chậm, một ngọn núi lửa tạm thời ngủ quên, sở dĩ
chưa nổ, chưa phun trào là vì chưa có ai châm ngòi kích thích nổ.
Anh nói như vậy không
phải để bào chữa cho tội lỗi của mình. Đây là những lời gan ruột anh đã hiểu ra
sau bao ngày trăn trở, đau đớn. Nhớ lại hồi đó, sau khi qua tuổi thiếu niên,
anh thấy mình đã ăn năn hối cải, đã thay đổi hoàn toàn và trở thành một người
đàn ông trưởng thành có trách nhiệm. Nếu như một người đàn ông đầy kinh nghiệm
như anh mà cũng như vậy, thì không hiểu những gã trai trẻ thiếu kinh nghiệm,
không trải tình trường sẽ ra sao?
Vì thế, anh cho rằng,
khi yêu nhau, người con trai không nên hứa với người yêu sẽ không bao giờ thay
lòng đổi dạ. Và các cô gái cũng không nên mong chờ chàng trai của mình hứa với
mình như thế. Bởi vì tất cả những lời hứa đó chỉ là lời nói gió bay, chỉ là một
chất xúc tác để duy trì tình yêu. Về mặt ý nghĩa, tình yêu đúng là thứ vĩnh
hằng, bởi vì tình yêu có thể nảy nở nhiều lần trong một đời người. Chúng ta có
thể yêu hai ba lần, N lần. Tình yêu cũ sẽ bị tình yêu mới thay thế, tình yêu
mới lại bị một tình yêu mới hơn thay thế, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn
vô hạn, mỗi lần lại lãng mạn hơn, đẹp đẽ hơn. Nói tình yêu vĩnh hằng bởi vì nó
không đem đến ánh sáng cho con người, mà chỉ đẩy họ xuống những nấm mồ tăm tối.
Mỗi lần ly hôn là một lần đau khổ và bi kịch, một lần bội ước.
Nói thật, bây giờ anh
cũng bắt đầu nghi ngờ tính tất yếu của hôn nhân. Nếu hôn nhân là một tay đao
phủ, là một nấm mồ thì tại sao người ta cứ phải kết hôn, cứ phải tiếp tục cách
duy trì nòi giống truyền thống này? Nếu ngày nay, những quy phạm văn hóa đạo
đức khiến cho con người không thể rũ bỏ những ràng buộc, thì ít ra hôn nhân
cũng nên được coi như những hợp đồng thuê nhà, thuê xe mà bạn có thể kí một
năm, ba năm hay năm năm. Dưới sự đảm bảo của hợp đồng này, nếu hai người cảm
thấy hợp nhau thì khi hợp đồng hết hiệu lực có thể kí tiếp. Còn nếu như cả hai
đều thấy bất mãn, thấy không thể tiếp tục duy trì được nữa thì chỉ cần hủy bỏ
hợp đồng. Mặc dù đó không phải là cách giải quyết toàn mĩ nhất cho mối quan hệ
nam nữ, nhưng ít nhất nó còn có chút lý tính và nhân tính, giúp các đôi vợ
chồng nghiêm túc thực hiện hợp đồng, và có đủ lý trí để chia tay khi hợp đồng
kết thúc mà không có cảm giác bị phản bội hay ruồng bỏ. Sự tổn thương của cả
hai bên vì thế cũng giảm xuống mức thấp nhất bởi vì ngay từ đầu yêu cầu mà họ
đặt ra không phải là cả đời chỉ lấy một vợ một chồng, sống bên nhau thiên
trường địa cửu.
Một gã đàn ông như anh
vì đâu mà trở nên xấu xa và tội lỗi? Anh vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân, tự tìm
một liều thuốc hiệu nghiệm để chữa cho mình. Nhưng có lẽ chẳng có thứ thuốc nào
trên thế gian này chữa được căn bệnh của anh, bởi vì anh là đàn ông, một gã đàn
ông xấu xa, một gã đàn ông đang cầu xin sự tha thứ của em bằng cách đê tiện
nhất.. Mặc dù anh biết, sự tha thứ đó sẽ không bao giờ dành cho anh vì anh
chính là kẻ tự tay đẩy em xuống địa ngục!”
Sau khi gấp thư lại,
phản ứng đầu tiên của Tuyết Nhung là gì? Liệu cô có tha thứ cho Lancer hoặc
công nhận quan điểm “đàn ông là thuốc độc, hôn nhân là nấm mồ, tình yêu không
có sự ràng buộc” của anh ta không?
Khi vừa mới ly hôn, đúng
là Tuyết Nhung đã nghĩ như vậy. Cô không tin vào đàn ông, không tin vào tình
yêu, cũng không tin vào hôn nhân. Nhưng bây giờ dù đang sống trên đất Mĩ, cô
vẫn mắt thấy tai nghe rất nhiều câu chuyện về những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cô
cũng nhìn thấy hình ảnh những đôi vợ chồng già chống gậy dìu nhau đi trong ánh
hoàng hôn với khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc. Như đôi vợ chồng già sáu bảy
mươi tuổi hàng xóm của cô, câu chuyện tình yêu của họ luôn khiến cô vô cùng
ngưỡng mộ. Người chồng tên là George, còn vợ ông tên là Marlene. Khi còn ở
Saint Joseph, cô thường sang chơi nhà đôi vợ chồng hàng xóm hiền hậu này, nên
biết rất nhiều về quá khứ và hiện tại của họ.
George và Marlene yêu
nhau từ năm trung học đầu tiên. Ở nước Mĩ, mọi người vẫn gọi tình yêu của những
cô cậu học trò cấp ba là “tình yêu gà bông”, George và Marlene cũng có một tình
yêu gà bông như thế. Nhưng không giống như những tình yêu gà bông khác, sau bốn
năm họ không đường ai nấy đi mà đã tiến hành hôn lễ sau khi tốt nghiệp chỉ đúng
hai tuần.
Khi đó tất cả mọi người,
bao gồm cả cha mẹ họ đều không tán thành việc họ kết hôn khi mới chỉ mười tám
tuổi. Bởi vì chưa học đại học, chưa từng học qua trường dạy nghề của thành phố,
cũng chẳng biết sẽ phải nuôi sống gia đình nhỏ của mình như thế nào. Chẳng bao
lâu sau, họ đã sinh hạ một bé gái. Hai vợ chồng trẻ, một người rửa bát ở cửa
hàng ăn, một người trông con cho người khác, cuộc sống của họ cứ thế trôi qua
trong nghèo khó. Hai năm nữa lại trôi qua, họ sinh thêm được một bé trai. Cuộc
sống vì thế càng trở nên khó khăn hơn. Họ phải dựa hoàn toàn vào số tiền trợ
cấp ít ỏi của chính phủ để trang trải cuộc sống. Khi đứa con thứ ba của họ sắp
chào đời, tất cả mọi người đều cho rằng, gánh nặng chồng chất gánh nặng sẽ
khiến gia đình này không thể duy trì được nữa, và cuộc hôn nhân của họ sẽ tan
vỡ.

