Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: CHUYỆN XƯA ÙA VỀ

Ở một nơi nào đó của con
tim,

Luôn có một vết thương,

Hằn sâu và lạnh lẽo,

Ai cũng có một nỗi đau
như thế,

Muốn giấu nó đi nhưng
lại không thể giấu kín.

Sau khi đại thần ra đi,
kem cạo râu, sữa tắm, gạt tàn, cốc nước, đôi dép lê và những cuốn Tạp chí Kinh
tế của anh vẫn được đặt ở vị trí cũ, dường như anh chỉ đi công tác ở một nơi
nào đó hoặc vừa chạy xuống lầu mua bao thuốc nhưng anh sẽ mãi mãi không quay
trở lại. Không phải tôi cố lưu giữ những món đồ này để ngày ngày chiêm ngưỡng,
vuốt ve mà do tôi ngại thu dọn chúng. Chỉ trong vòng một tháng mà tôi gầy đi
những năm cân, nhưng suy cho cùng tôi vẫn phải giữ chút sức lực cho mình chứ!

Tan học về tôi cởi phăng
chiếc giày ra, chẳng thèm sắp lại cho gọn, sau khi thay đồ đi ngủ, tôi lười
biếng ngã ngay lên giường, thu mình trong chiếc khăn bông ấm áp, nhưng cứ nằm
trở mình mãi mà không ngủ được. Khi Mục Thần Chi còn ở đây, tôi sợ anh giày vò
tôi nên không thể ngon giấc, giờ anh đã bỏ đi nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ
yên.

Tôi nghĩ, trước khi mình
trở nên tàn tạ thì phải lấp đầy cái bụng rỗng tuếch này. Thế là tôi ôm một hộp
khoai tây chiên, nằm dài trên sô pha, vừa bật tivi lên thì có tiếng chuông cửa.

Thiệu Bỉnh Hàm với chiếc
áo len màu trắng đang đứng chống tay vào khung cửa, vừa nhìn thấy tôi, mắt anh
ta đã sáng lên, hằm hè ném cho tôi một nụ cười gian xảo. “Ha ha ha, nhìn hoa cô
nương kìa.”

Anh ta lúc nào xuất hiện
cũng mở đầu bằng tràng cười “ha ha ha”, chắc chắn là bị bịt miệng lâu quá nên
thiếu oxy rồi.

Tôi cúi nhìn bộ đồ ngủ
in hình những bông hoa nhỏ xíu mà mình đang mặc, bất giác toát mồ hôi: “Ồ, mấy
tháng rồi không gặp, hóa ra anh đi Nhật một chuyến mà được hun đúc thành cái bộ
dạng người không ra người, cẩu không ra cẩu thế sao?”

“Cái nơi bé tẹo như Nhật
Bản đó, anh đây không thèm, chỉ cần ngày ngày được du đãng trong những giấc mơ,
lần nào cũng nắm chặt tay em thôi. Hoa cô nương, có phải em cảm động lắm
không?” Anh nhướng đôi mày, chớp chớp mắt, rất tự nhiên bước vào phòng, ngồi
lên sô pha và ăn khoai tây chiên của tôi.

“Anh đã không mua quà
cho em, lại còn ăn tranh đồ của em nữa. Thử hỏi đạo lý ở đâu chứ?” Tôi giật lại
hộp khoai tây chiên rồi giữ khư khư trong lòng.

“Đồ keo kiệt. Trẫm vừa
hồi cung đã vội chạy ngay đến chỗ nàng, chỉ vài ngày thôi mà dài như mấy thế kỷ
vậy. Nàng đã không thể hiện sự nhớ nhung trẫm mà còn ra bộ nhỏ nhen, trẫm phải
giam nàng vào lãnh cung mới được!”

“Xì!” Tôi vừa “xì” một
tiếng về phía Thiệu Bỉnh Hàm, thì anh ta cũng “xì” một tiếng cùng lúc với tôi,
còn nhướng mày đắc ý. “Trẫm biết ngay là nàng cũng “xì” mà!”

“Công ty FML vừa chính
thức mua lại Công ty Khoa học Kỹ thuật Đỉnh Thịnh với giá thấp hơn 40% so với
giá thị trường, Chủ tịch Hội đồng quản trị Mục Thần Chi…” Cô dẫn chương trình
Tài Chính – Kinh Tế đang thao thao bất tuyệt nói Mục Thần Chi là người tư duy
chặt chẽ, chín chắn và rất có con mắt nhìn xa trông rộng trong kinh doanh.

Sao trước đây tôi không
nhìn ra anh ta là người mạnh mẽ nhỉ? Nhìn anh ta trên vô tuyến trông càng vênh
váo. Hình tượng cũng vĩ đại hơn bình thường, đây mới gọi là ngỡ như mấy thế kỷ
không gặp.

Tôi chăm chú nhìn vào
màn hình tivi nhưng Thiệu Bỉnh Hàm lại chăm chú nhìn tôi với ánh mắt lạ thường,
vừa cười vừa nói: “Nếu biết trước anh ta có 2 vệ tinh kinh doanh mạnh thế này
thì anh thế nào cũng ngồi lên trên đó dạo hai vòng.”

“Cứ cho là anh có 100 cơ
hội đi, liệu anh có thể ngồi lên đó được không?”

“Nếu em có kéo cái vệ
tinh đó xuống thì anh cũng có thể ngồi lên đó một cách dễ dàng.”

Tôi lườm anh một cái,vừa
hay nhìn vào màn hình tivi thấy cảnh Mục Thần Chi và một minh tinh đạt giải
thưởng điện ảnh đang tham gia cuộc bán đấu giá, hai người tỏ ra vô cùng thân
mật như một cặp vậy.

Tôi nhai khoai tây chiên
phát ra những tiếng giòn tan, hằm hằm cầm điều khiển chuyển sang kênh âm nhạc.

“Ấy, anh vẫn chưa nhìn
rõ mà, nhóc bật kênh khác làm gì vậy?” Thiệu Bỉnh Hàm vội giằng lấy điều khiển,
các ngón tay đang ấn vào điều khiển thì bỗng tiến lại gần tôi. “Nếu em thấy
trong lòng ấm ức thì anh cho mượn bờ vai nè, có điều, thổ lộ tâm tình cộng thêm
nói chuyện, chi phí gấp đôi.”

“Cầm lấy đi, không phải
trả lại.” Tôi lấy đồng xu một tệ trong hộp đựng đồ trên mặt bàn rồi ném cho anh
ta, thấy nụ cười gian xảo cùng vẻ mặt vô cùng thông cảm của anh ta, tôi đành
giải thích: “Mục Thần Chi chính là vệ tinh, em muốn ngồi lên cũng chẳng được,
điều này em hiểu rất rõ. Em thấy cô gái này không đẹp bằng cô người mẫu mà lần
trước tạp chí đã đăng, con mắt của anh ta càng ngày càng kém rồi.”

“Từ trước đến nay, con
mắt của Mục Thần Chi vẫn kém thế mà, hai cái màn thầu nhỏ của em chắc chắn
không thể ngon bằng hai cái bánh bao của người ta rồi.”

Anh ta vừa nói vậy, tôi
liền đưa hai tay lên che ngay lấy phần ngực theo phản xạ. Mặc áo cỡ 34 mà vẫn
còn nhỏ sao? Chẳng phải bây giờ các cô gái toàn đi bơm ngực sao? Tôi mà đi bơm
thì giống họ ngay thôi mà!

Thoáng liếc qua thấy ánh
mắt anh ta có vẻ kỳ quặc, tôi biết ngay là mình bị mắc mưu. “Đồ con heo nói lời
xằng bậy, mau cút đi.”

“Làm gì mà to tiếng thế
nhóc? Anh chỉ khen nhóc có vẻ đẹp tiềm ẩn thôi mà!”

“Vẻ đẹp tiềm ẩn giống
như con bướm được cuốn kỹ trong vỏ bọc xấu xí của con nhộng, cho dù nhìn kỹ đến
mức nào thì cũng chỉ nhìn thấy vẻ xấu xí mà thôi, ai mà thèm quan tâm bên trong
lớp vỏ bọc ấy có một con bướm xinh đẹp lộng lẫy đang chờ ngày bay ra chứ!”

Thiệu Bỉnh Hàm ôm hai
cánh tay, liếc nhìn tôi, đôi mắt hoa đào như có luồng điện, “Anh không hề chờ
đợi điều đó, cái bánh bao đó quá hư vô, cánh đàn ông chỉ thích màn thầu nhỏ
thôi. Em không biết hả?”

“Làm ơn gác cái miệng
lẻo mép của anh sang một bên cho em nhờ! Trái tim của em đã sớm tan nát như
nhân sủi cảo rồi, không còn hơi như mà để anh vui đùa nữa đâu.”

Thiệu Bỉnh Hàm “hứ” một
tiếng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tự chế giễu. “Anh nói hết bọt mép rồi
mà có người vẫn giả ngây giả ngô coi như không thấy. Ai ngốc chứ? Chỉ có anh
thôi, người ta luôn chẳng coi anh ra gì, thế mà anh lại toàn làm điều có lỗi
với người ta, giờ anh có đau đến chết cũng là đáng đời.”

Thấy anh ta đổ hết khoai
tây chiên ra bàn rồi dùng ngón tay nghiền nát, trong lòng tôi chợt cảm thấy tắc
nghẹn. Anh ta ám chỉ rõ ràng thế mà tôi còn không hiểu ra thì đúng là tôi đã
sống vô ích rồi. Nhưng tôi chẳng có tình cảm gì với anh ta thì còn có thể làm
gì đây? Phải quay trở về con đường cũ của mình thôi!

Tôi vỗ vỗ vai của Thiệu
Bỉnh Hàm. “Anh bạn này, anh chơi trò nghiền khoai tây cũng thú vị đấy chứ, dù
thế nào thì em cũng không thể nhẫn tâm chà đạp lên niềm vui từ thuở bé của anh
đâu.”

“Không phải em chà đạp
anh, không phải em tàn nhẫn, chính là anh đã hết lần này đến lần khác tự chà
đạp lên bản thân mình đấy thôi.” Những ngón tay của anh dần co thành nắm đấm.
“Soạt” một tiếng, tất cả đống khoai tây chiên vụn trên bàn rơi xuống khắp nền
nhà.

“Dân nữ ngu xuẩn, xin
ông lớn thứ tội.” Tôi chắp hai tay vái mười cái.

Thiệu Bỉnh Hàm phì cười
rồi nâng hàm tôi lên. “Ừ, ừ, em được đấy, đêm nay ông lớn cần em.”

Thấy tâm trạng anh đã
dịu lại, tôi tiếp tục diễn: “Xì, ông cho rằng bổn cô nương là mỳ ăn liền, muốn
pha thì pha sao? Xin ông chờ một lát, tôi đi lấy trà pha cho ông.”

Tôi tìm khắp bếp, mở cả
tủ lạnh, tủ đồ nhưng không thể tìm thấy dù chỉ là một cọng trà, bèn hét với ra
ngoài phòng khách: “Anh để trà ở đâu rồi?”

Đồ đạc trong nhà, tôi
toàn vứt linh tinh, tiện đâu ném đó, trước nay chẳng bao giờ để ý, cái gì cũng
là Mục Thần Chi thu dọn, lần nào cũng là anh pha trà rồi bưng lại cho tôi, tôi
làm sao biết được hộp trà để chỗ nào chứ.

“Nhà em, anh sao biết
được!”

Giọng điệu không được
thoải mái lắm của Thiệu Bỉnh Hàm vọng vào, tôi mới giật mình nhận ra, Mục Thần
Chi đã không ở đây từ lâu rồi.

Sau mười mấy phút lục
tung căn bếp lên, cuối cùng tôi cũng tìm được hộp trà Ngân Kiếm. Nhìn thấy từng
lá trà xanh mướt cứ chìm dần trong cốc nước, trái tim tôi cũng theo đó rớt
xuống, không lạnh, cũng chẳng đau, chỉ là không thể thở được. Mềm mại, êm ái
như những bông tuyết bay vu vơ trong đêm tối tĩnh lặng, cảm giác chìm xuống có
phần mơ hồ.

Hai người chia tay, thật
sự có thể hoàn toàn biến mất trong cuộc đời nhau không? Rõ ràng là đã đoạn
tuyệt quan hệ, người cũng đã ra đi như bị mất tích, nhưng những thói quen hình
thành khi ở bên nhau thì vẫn tồn tại vững chắc như chưa hề có biến cố gì.

“Em đang nhớ lại tình
xưa à?” Chiếc cốc bỗng hiện ra khuôn mặt của Thiệu Bỉnh Hàm, càng ngày càng
lớn. Anh ta vỗ vào trán tôi một cái đánh “bốp”.

“Nhớ…” Tôi bị anh ta vỗ
cho một cái mà cảm tưởng như não sau bị chấn động, nước trong cốc cũng bắn ra
ngoài. “Sao anh đánh em?”

“Tâm trạng ấp ủ những
nỗi buồn khổ gọi tắt là nhớ lại chuyện tình xưa, trước khi em bắt tay vào viết
cuốn tiểu thuyết nào, chẳng phải đều nhớ lại chuyện tình xưa sao?”

“Em có buồn khổ gì đâu!”
Chỉ là đã quen khi có Mục Thần Chi ở bên rồi.

“Vậy em nheo mắt nhìn
chằm chằm vào cốc trà làm gì?”

Tôi nheo mắt sao?

“Anh đừng có mở miệng ra
là làm tổn thương người khác! Em đang quan sát đấy, loại trà này có tên là Ngân
Kiếm, Mục Thần Chi nói, trà Ngân Kiếm phải là trà mà khi vừa gặp nước sôi, lá
trà phải dựng đứng lên, rất thẳng, trông như cây kiếm vậy.” Tôi vừa nói vừa chỉ
vào những lá trà trong cốc.

“Mục Thần Chi nói, em cứ
đem những lời anh ta nói ra, treo vào khung, rồi coi đó như lời Khổng Tử nói
đi!” Thiệu Bỉnh Hàm bĩu môi, nhún vai cười đắc ý: “Xem kìa, đúng là loại trà
đồi trụy, vừa gặp nước sôi đã nằm rạp hết cả rồi, loại trà này không thể uống
được, anh muốn ăn cơm.”

Hai mắt tôi sáng lên:
“Được, được, được, anh mời nhá, em cũng chưa ăn.”

“Hôm nay trẫm dùng bữa
tối tại tẩm cung của ái phi!”

Hóa ra chẳng phải là anh
ta mời mọc gì, đúng là làm người khác mừng hụt.

“Trẫm phải thử xem tay
nghề của nàng thế nào.”

Thiệu Bỉnh Hàm nở nụ
cười đầy ác ý, rồi véo tay tôi kéo vào bếp. “Trong vòng một tiếng mà nàng không
làm được món ngon gì dâng lên trẫm thì hãy chờ ngày bị giam vào lãnh cung đi
nhá!”

Tôi hậm hực xuống bếp
chuẩn bị bữa tối nhưng khổ nỗi trong tủ lạnh chẳng còn gì, mọi thứ đã bị tôi vơ
vét hết từ lâu rồi, ngước nhìn mấy quả trứng gà, tôi bỗng có cảm giác thê lương
như cảnh những chiếc lá rơi giữa trời đông lạnh giá, những quả trứng gà này
cũng chính là Mục Thần Chi mua trước lúc bỏ đi.

Anh ta làm việc nhà, nấu
cơm, thậm chí còn đi siêu thị mua đồ, tất cả đều rất thuần thục, có lần tò mò
tôi hỏi: “Mục Thần Chi, sao anh lại biết nấu cơm?”

“Việc này mà cũng phải
học sao?”

“Mục Thần Chi, hay là
tìm một người giúp việc đi!” Ngày nào đi làm về cũng phải bận bịu việc nhà thì
mệt lắm, có người nào chức cao mà tự mình làm việc nhà đâu.

Anh nhíu mày, “Không có
tiền.”

Một tài năng trong giới
thương nhân mà lại kêu không có tiền, anh còn lừa tôi như lừa dối trẻ con nữa!

“Anh không nỡ để em tiêu
tiền của anh à?”

“Đó chỉ là một nguyên
nhân, chủ yếu là anh không quen ăn đồ người khác làm.”

Mục Thần Chi nổi tiếng
là giỏi soi mói, khó chiều, bất luận là đồ dùng hằng ngày hay đồ ăn thức uống,
ngay cả dầu gội đầu, từ trước tới giờ, anh ta chỉ dùng một loại duy nhất, cũng
may mà khẩu vị của tôi và anh ta không khác nhau nhiều lắm, cái gì tôi thích ăn
thì anh ta cũng thích, nên tôi được hưởng lây của anh ta cũng là điều đương
nhiên.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3