Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 13 - Phần 1

Chương 13: SỰ ẤM ÁP ANH DÀNH CHO EM

Chúng ta giống như hai
nửa hình tròn.

Anh đi vòng qua bên trái
em,

Rồi lại đi vòng qua bên
phải,

Là đã đi đủ một hình
tròn,

Nhưng cũng không thể nối
liền với em.

Lưu manh! Anh ta là đồ
lưu manh chứ không phải Tần Niệm.

Khi Mục Thần Chi cưỡng
bức tôi, tôi cũng không thấy phản cảm đến thế. Rõ ràng là tôi rất thích Tần
Niệm nhưng khi anh chạm vào người tôi, tôi lại thấy rất sợ hãi, thậm chí còn
đáng ghét. Đặc biệt là bộ dạng gấp gáp như không thể đợi thêm của anh ta khiến
tôi có cảm giác anh ta chính là một tên lưu manh.

Tôi bước thấp bước cao
đi trên cát, những làn gió tạt vào má đều mang theo hơi nóng, giống như miệng
cá cứ dính chặt lấy má tôi, ẩm ướt, nóng nực, rồi lại dính xuống cổ, cuối cùng
đến bộ não cũng trở nên nóng bừng, hiển hiện những hình ảnh trùng lặp. Tôi
không thể nhìn rõ đó là gì, chỉ mơ màng không rõ diện mạo. Trong bóng tối, hình
như có một tia sáng nhỏ phát ra từ viên kim cương màu đen, tôi cứ hướng theo
ánh sáng ấy mà chạy. Mãi đến khi chạy đến đường quốc lộ, nước mắt và những nỗi
chua xót trong lòng đều tuôn trào.

Tôi luống cuống tìm điện
thoại, cũng chẳng suy nghĩ nhiều liền ấn bừa một số điện thoại, cũng chẳng biết
là mình đang gọi cho ai nữa. Ánh sáng của màn hình khiến tôi đau mắt.

“Em yêu?”. Chất giọng
trầm ấm của Mục Thần Chi ngân cao ở âm cuối. Trong phút chốc, tôi như nhìn thấy
khóe môi khẽ cong lên của anh, tựa như mặt trời mùa xuân bừng sáng, ấm áp nơi
chân trời, tôi òa khóc.

Mục Thần Chi ngừng lại
một lát, giọng điệu bỗng trở nên gấp gáp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tôi nấc nghẹn, cố cứng
đờ, một câu nói cũng không thốt ra được, chỉ biết khóc.

“Đừng khóc nữa. Anh sẽ
đến ngay.”

“Hu hu…” Tôi khóc lạc cả
giọng, hít thở một hơi thật sâu, tôi rất muốn nói Em nhớ anh. Không biết tại
sao mà tôi rất rất muốn nói câu đó, rất nhớ anh ta, chưa bao giờ nhớ và muốn
được nhìn thấy anh ta đến thế. Nhưng cuối cùng tôi lại nói một câu: “Em bị lạc
đường”.

Mấy tiếng sau, chiếc
lòng đỏ trứng đậu bên đường, đèn xe phát ra âm thanh tít tít. Nhìn từ xa, những
thứ trong xe có màu như ráng chiều.

Lúc Mục Thần Chi đi về
phía tôi, rõ ràng là trời rất tối nhưng tôi lại cảm thấy, mỗi bước chân anh ta
đều bước trên muôn vàn tia sáng mặt trời.

Mục Thần Chi còn chưa
dừng lại hẳn, tôi đã lao đến sà vào vòng tay khiến anh ta suýt ngã. Bị tôi giẫm
lên chân, anh ta cũng không nói gì, cứ để tôi ôm chặt.

Anh ta khựng lại giây
lát rồi chầm chậm đưa hai tay ôm lấy tôi, ghì chặt đầu tôi vào lồng ngực.

“Em chẳng nghe lời anh
gì cả, bảo em không được bơi mà em lại đi lăn lộn trên cát.” Anh vuốt tóc tôi,
trên tay vương đầy những hạt cát.

Thế giới này đầy ắp
những hương vị, đến mức làm con người ta hờ hững, lãng quên. Nhưng hôm nay, ở
trong vòng tay Mục Thần Chi, tôi lại cảm thấy mùi nước hoa nhè nhẹ đó thật ấm
áp.

Tôi cứ thế nép sát, ôm
chặt lấy Mục Thần Chi, bởi sợ rằng khi tôi nới lỏng vòng tay thì sẽ không thấy
anh ta nữa. Tôi cảm nhận được chất giọng ôn hòa sắp thốt lên từ lồng ngực đang
khẽ rung động, mỗi lúc một lên cao. Rõ ràng là ngữ điệu vẫn thong dong như
trước mà sao tôi thấy nó êm tai hơn bao giờ hết.

Lúc ngồi trên xe, tôi
mới phát hiện, Mục Thần Chi vẫn mặc đồ ngủ, chất liệu cotton sẫm màu, rất thoải
mái, nhìn thì có vẻ hơi lười nhác nhưng cũng có vẻ đẹp không thể miêu tả thành
lời.

“Em nhìn gì đó?” Khóe
miệng Mục Thần Chi khẽ nhếch lên, nhìn nghiêng thì đôi mắt tươi vui là đẹp
nhất, trông đôi mắt ấy tràn đầy ấm áp.

Tôi khẽ đặt ngón tay lên
môi dưới. “Nhìn bộ dạng anh mặc đồ ngủ ngồi lái xe cũng không hẳn là xấu.”

“Anh đẹp trai thiên bẩm
mà.”

Ngón tay thon dài, cánh
tay mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm, chỗ nào tôi cũng xem xét tỉ
mỉ rồi đánh giá, chỉ có vết cào trên cổ anh ta là tức mắt. Không biết anh ta
nằm trong vòng tay của mỹ nhân nào mà bị để lại dấu vết như thế.

Tôi cũng không buồn hỏi,
chỉ quay mặt đi. “Cạch” một tiếng, chiếc bánh quẩy đồ chơi trên xe bị gãy làm
đôi. Mục Thần Chi bỗng nói với giọng nghiêm túc: “Có một việc, anh nghĩ nhất
định phải nói cho em biết.”

Giọng nói thành thật của
Mục Thần Chi như một mũi tên tinh xảo cắm vào trái tim tôi.

“Anh nói đi.” Tôi nín
thở, những sợi chỉ trên gối ôm bị tôi dứt cho tả tơi.

“Sau này nếu có tức giận
thì em cũng đừng bẻ gãy đồ đạc, nên nhắm mắt lại, thế này này…” Mục Thần Chi ti
hí mắt, khóe mắt ánh lên tia nhìn sắc lẹm. “Như thế sẽ càng có sức đe dọa. Việc
anh muốn nói chính là vậy.”

“…”

Mục Thần Chi cười nhạt.
“Đây là kiệt tác tối qua của em đấy.”

“Gì cơ?”

“Tối qua, lúc gặp ác
mộng, em đã tạo ra nó.”

“Em ngủ mà, có biết đâu
chứ.” Tôi bất giác mỉm cười, bàn tay làm điệu bộ phe phẩy như cánh quạt nhưng
vẫn không quạt nổi hơi nóng đang bốc lên mặt.

Những khách sạn ở bãi
Kim Sa đều là những kiến trúc bậc thấp nên không có thang máy. Chúng tôi ở tầng
năm, tôi chau mày nhìn lớp lớp các bậc cầu thang, Mục Thần Chi như đọc được tâm
tư của tôi nên khom lưng, vỗ vỗ lên vai trái nói: “Lên đi”.

Tôi trèo lên lưng Mục
Thần Chi cười khúc khích. Anh ta cõng tôi lên từng bậc thang, tiếng dép lê chạm
mặt nền phát ra những tiếng loẹt quẹt.

“Em nặng quá nhưng anh
sẽ vẫn cõng em.” Tấm lưng của anh rất rộng, giọng nói từ lồng ngực phát ra cũng
hơi run theo từng bước chân. Tôi áp mặt lên lưng anh để lắng nghe, bỗng có cảm
giác tốt đẹp nhen nhóm trong lòng.

“Mục Thần Chi, anh đã
cõng ai như thế này chưa?”

“À, đây là lần thứ hai.”

“…” Tôi vò rối mái tóc
của anh. “Vậy anh tiếp tục đi cõng người ta đi!”

“Em nghĩ anh còn sức lực
và thời gian để đi tìm người khác thay thế em sao?”

Hóa ra tôi cũng chỉ là
một kẻ thế chỗ.

Cửa phòng khép kín, Tô
Na Na đặt túi hành lý sang bên. Bóng dáng đứng ngược sáng trông có chút thảm
thương. Thấy chúng tôi từ cầu thang đi lên, cô ấy giả vờ che mặt khóc: “Hu hu,
tôi bị người ta bỏ rơi nơi góc tối đây này. Còn ai đáng thương hơn tôi chứ… Hu
hu!”

“Haizzz, cậu đừng diễn
kịch nữa.” Tôi xách túi hành lý của Na Na đi về phía phòng. “Đi thôi, chẳng
phải muốn nói chuyện thâu đêm với tớ sao?”

“Chủ nhà đến rồi, kẻ
tiểu thiếp như tôi kiểu gì chẳng phải nhường chỗ, phải vậy không?” Lúc Tô Na Na
huých tôi một cái rõ mạnh, mặt mũi lấm lét ra hiệu thì sắc mặt của Mục Thần Chi
đã bớt vui.

Tôi đang do dự không
biết làm dịu bầu không khí như thế nào thì nghe tiếng giầy cao gót vang vọng
đến từ phía cầu thang, càng lúc càng gần. Là Sở Mộng Doanh, phía sau là Tần
Niệm. Tim tôi đập mạnh, vội kéo Mục Thần Chi vào phòng. Cánh cửa mới khép được
một nửa thì Sở Mộng Doanh lấy tay ngăn lại. Trong tay cô ta vẫn cầm chiếc điện
thoại có móc treo là một sợi lông màu tím rất đẹp. Vừa nhìn thấy, tôi liên
tưởng ngay đến những chú gà chọi đang ở tư thế gân cổ lên để tiến vào trận
chiến, hệt như khí thế của cô ta lúc này.

Tôi vội vã bám tay vào
khung cửa: “Cô định làm gì?”

“Tôi không đến tìm cô!”
Sở Mộng Doanh mặt lạnh tanh, ánh mắt lướt vào phòng như tìm kiếm thứ gì rồi
nói: “Anh Mục, anh ra đây một chút”.

Trong phòng yên tĩnh đến
kỳ lạ, hình như Mục Thần Chi không nghe thấy gì, vẫn thản nhiên rót nước rồi
ngồi dựa vào sô pha xem ti vi, còn nhấn điều khiển chuyển hết kênh này sang
kênh khác. Không biết là chương trình gì mà có tiếng trống chiêng ầm ĩ, làm cho
không khí căng thẳng bỗng chốc trở nên buồn cười. Tôi thở phào một cái rồi
ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta.

Cho dù là một cô gái có
thanh tao đến mấy thì khi gặp kẻ thứ ba cũng khó có thể giữ được hình tượng
thục nữ.

Sở Mộng Doanh đấm mạnh
vào cửa “ầm” một tiếng rồi cười lạnh lùng. “Được. Vậy tôi sẽ nói ở đây.”

Gân xanh trên cổ Tần
Niệm đã nổi lên hết, anh ta kéo tay Sở Mộng Doanh nói: “Đủ rồi đấy!”

“Sao? Sợ rồi à?” Lúc cô
ta hất tay Tần Niệm ra thì ở hành lang cũng đã xuất hiện thêm nhiều bạn học
khác. Tiêu Hàn Ý cũng có mặt, còn có gương mặt gian xảo của Lê Tiếu San.

Tôi không biết Sở Mộng
Doanh đến bãi Kim Sa từ lúc nào, có nhìn thấy chuyện xảy ra trên bãi cát không.
Dù không làm chuyện gì có lỗi với bất cứ người nào nhưng tôi vẫn thấy ngượng
nghịu. Vô số ánh mắt như những mũi tên cứ thế bắn thẳng vào tôi khiến tôi thấy
mình giống như một con bù nhìn rơm bị buộc chặt vào cột để người ta thỏa thích
ném phi tiêu, gương mặt tôi đau đớn đến mức đỏ bừng lên.

Tô Na Na nói không sai,
họ đều trong thế tiến công, còn tôi chỉ có thể phòng thủ, mà phòng thủ cũng
không nên hồn nữa.

Tô Na Na vỗ vai Sở Mộng
Doanh. “Này, chị là người mới đến hả? Tôi phải phụ đạo cho chị một số kiến thức
thông thường mới được.”

Sở Mộng Doanh ngây ra.

“Đại thần là đế vương
quyền năng mẫu mực. Trong ba nghìn mỹ nữ ở hậu cung, ai cũng muốn được dâng
hiến nhưng đế vương cũng chỉ sủng ái mình thỏ con thôi. Còn chị ấy à? Đâu đến
lượt!” Tô Na Na cười hi hi. “Còn nữa, đại thần chưa bao giờ nương tay với những
cung nữ chua ngoa! Nếu không tin, chị có thể hỏi Lê Tiếu San.”

Một tràng tiếng xì xèo
bàn tán vang lên.

Nghe ra thì có vẻ Sở
Mộng Doanh đang kiếm chuyện với Mục Thần Chi, bới lông tìm vết. Mọi người đứng
xem đều ngơ ngơ ngác ngác không hiểu có chuyện gì, sau đó lại chuyển hướng chú
ý sang Lê Tiếu San, bắt đầu đoán già đoán non rằng lần trước Lê Tiếu San vào
bệnh viện phải chăng là do Mục Thần Chi phái người đến dạy dỗ.

“Bà nội! Chuyện đâu còn
có đó.” Tiêu Hàn Ý cố ý tỏ ra tốt bụng chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Sở
Mộng Doanh nói: “Vỏ điện thoại của bà gãy rồi kìa…”

Người ta có nhiều lắm
thì cũng chỉ đáng là sư tỉ, đằng này lại bị gọi là bà làm mình già đi bao
nhiêu. Sở Mộng Doanh nghiến răng ken két.

Cô ta nhất quyết tố cáo
tôi với Mục Thần Chi, gõ gõ vào cửa rồi cười nhạt. “Xem ra anh Mục không có
hứng thú lắm với câu chuyện của vợ chưa cưới nhỉ!”

Liếc mắt thấy cát còn
bám lại trên mặt giày của Sở Mộng Doanh, tôi bỗng rùng mình. Cô gái này thật
nham hiểm, trong lòng rõ ràng luôn nghi ngờ Tần Niệm nhưng không thể hiện ra
trước mặt mà lén lút theo dõi. Chắc còn nấp trong góc tối nào đó để chụp ảnh.
Nếu Mục Thần Chi thấy thì có lột da tôi không nhỉ? Nghĩ đến điều đó thôi là tôi
chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

Mục Thần Chi bấy giờ mới
thong thả bước ra, cốc nước trên tay lắc lư, trong veo, tinh khiết.

“Chuyện về vợ chưa cưới
của tôi, lẽ ra nên để cô ấy tự nói chứ không phải cô.” Mục Thần Chi cười nhã
nhặn, khoác tay lên vai tôi, lại còn nhéo tai thân mật như ở đây chỉ có mỗi tôi
với anh ta vậy. Không đợi Sở Mộng Doanh kịp phản ứng, cánh cửa bị đóng sầm lại,
những âm thanh hỗn tạp ở ngoài hành lang cũng không còn, chỉ thi thoảng vọng
đến tiếng cãi nhau chí chóe.

“Anh giỏi chịu đựng thật
đấy. Còn việc trên bãi cát… Anh tưởng tôi không thấy sao?”

“Tôi biết ngay mà, anh
không cho tôi đi là vì cô ta.”

“Cô ta cũng chỉ giống
như cỗ máy công cộng mà người nào cũng có thể sử dụng được…”

“Choang”
một tiếng như có thứ gì đó đổ vỡ, sau đó là tiếng phụ nữ thút thít khóc và
tiếng chửi rủa oán thân.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3