Để em cưa anh nhé! - Chương 20

Chương 20: Mùng hai, tháng ba- Ngày Song
Ngư ra đời

Chiều hôm ấy sau khi đi làm về, vẫn như thói quen
thường lệ, tôi lại một mình tản bộ một vài vòng quanh hồ Hồ Đắc Di, cũng coi
như là tập thể dục luôn. Vừa chạy, tôi vừa nghĩ đến những lời mẹ anh ấy nói
sáng nay, càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, cuối cùng chạy sai phương pháp từ
lúc nào không biết. Long bảo tôi phải chạy chậm thôi, chạy chậm thì mới bền sức
mà được lâu, nhưng những lúc mất kiểm soát, tôi thường hành động nóng vội, tính
khí thất thường, thật khó điều khiển… y như những bước chân cứ chạy như mất
phanh này vậy. Biết là không được chạy, nhưng lại vẫn cứ cắm đầu cắm cổ chạy,
cuối cùng kiệt sức, buộc phải dừng lại, thì đã thở không ra hơi mất rồi, cảm
giác đau nhức cũng vẫn còn âm ỉ mãi đến nhiều ngày hôm sau.

Ngoài những câu hỏi cần thiết mà các cụ hay dùng để
thăm dò thân thế một cô gái chơi thân với con trai mình như là: “Cháu năm nay
bao nhiêu tuổi, đang học trường gì, bố, mẹ làm gì, nhà ở đâu, quê ở đâu… vân
vân và mây mây…” thì mẹ anh ấy còn hỏi rất nhiều câu kì cục khác, mà hình như
đó mới chính là trọng tâm trong cuộc nói chuyện của bà.

Mẹ anh ấy hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

Tôi trả lời: “Cháu hai mươi mốt ạ!”

Mẹ anh ấy hỏi: “Ồ! Vậy cháu định bao giờ thì kết
hôn? Kết hôn xong có định sinh con luôn không?”

Tôi đờ người, nở nụ cười gượng gạo trả lời: “Dạ
không ạ! Cháu định hai sáu, hai bảy mới kết hôn, tài chính ổn định rồi mới tính
đến chuyện sinh con.”

Vậy là khuôn mặt bà ấy liền tối sầm từ lúc ấy, sau
đó những câu tiếp theo cũng chỉ là xã giao, dường như chẳng còn hứng thú với
tôi nữa. Nếu nói đó chỉ là một cuộc nói chuyện bâng quơ, tôi nghĩ không hẳn, nếu
nói đó còn là ý tứ thăm dò, tôi nghĩ chắc cũng có thể. Hai người phụ nữ không
quen biết không hơi đâu tự dưng lại hỏi về chuyện lấy chồng, sinh con của người
kia, chắc hẳn là có lý do, lý do ở đây thì tôi cũng ngầm tự đoán ra được. Có thể,
mẹ anh ấy nghĩ chúng tôi đang giả vờ làm anh em, cũng phải thôi, người già tinh
mắt, lòng dạ nông sâu khó đoán, mấy câu trả lời nhí nhố của đám con trẻ sao có
thể dễ dàng qua mắt bà. Tôi không biết vì lý do đặc biệt gì mà mẹ Long lại mong
anh lấy vợ sớm đến thế, sau khi nghe ý kiến của tôi về chuyện kết hôn muộn, bà
liền thao thao bất duyệt kể về chuyện cho con trai đi xem mắt ở nước ngoài, đã
định ngày cưới xin, là mùa thu năm sau. Mùa thu rất đẹp, tiết trời mát mẻ, thật
hợp để diễn ra đám cưới. Tôi nghe những câu ấy thì lòng cảm thấy rất khó chịu,
bồn chồn không yên, chỉ muốn chạy vào phòng tắm tát vài miếng nước vào mặt cho
bớt nóng, nhưng vẫn buộc phải ngồi yên, tay phải úp lên tay trái, ngoan ngoãn
nghe người lớn kể chuyện. Kết thúc câu chuyện là những lời nhắc nhở khéo léo, tựa
như: “Con trai con gái nếu xác định không yêu đương thì tốt nhất đừng quá thân
nhau! Sau này có vợ có chồng cả rồi sẽ khó cư xử!” Tôi nghĩ việc tôi lấy chồng
thì còn xa lắm, Long lấy vợ lại sắp sớm thôi. Cứ nghĩ đến điều này là không sao
ngủ yên được, lòng như bị đè nặng cục tức, cả đêm chỉ mơ thấy giấc mơ mình lăm
lăm cầm con dao phay đến phá hủy đám cưới, hệt như cảnh đại náo trong phim “Cô
dâu đại chiến”.

Mấy ngày hôm sau là sinh nhật tôi, thật ra chính bản
thân tôi cũng chẳng nhớ và chưa từng mong đợi điều này, đối với tôi sinh nhật
cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, không có gì đặc biệt, nhưng
sáng nay, cái Hiền đã bất ngờ khiến cho ngày bình thường này trở thành ngày đặc
biệt. Hôm nay tôi lại đi học muộn, phong thái vẫn vội vàng hấp tấp, trái ngược
hẳn với sự ung dung, đĩnh đạc hồi học trên Mai Lĩnh, lúc vừa nhìn thấy tôi hồng
hộc chạy vào lớp, miệng còn thơ không ra rơi, Hiền đã bất ngờ đẩy một thứ gì đó
từ phía nó sang phía tôi ở trong ngăn bàn. Tôi đang ngơ ngác, còn chưa kịp chấn
chỉnh lại tinh thần, thận trọng thò tay xuống dưới, mắt thì vẫn đăm đăm cắm vào
cái bảng xanh, lại vô tình giật mình khi chạm thấy một hộp bánh. Hiền mua bánh
gato cho tôi, còn kèm cả thiệp chúc mừng nữa, tôi mừng chết đi được. Sáng nay
chúng tôi phải học sớm, bình thường Hiền là đứa lười đi học nhất nhóm, nếu
không phải môn quá quan trọng, nó tuyệt đối không bò đến lớp, thế mà hôm nay lại
chịu khó dẫn xác đến lớp học một môn không quan trọng chỉ vì phải dậy sớm để đi
mua bánh tặng tôi. Tôi cảm động suýt rơi nước mũi.

Chính bởi vậy mà mặc dù sau này, mấy ngày gần sát
sinh nhật con bé chúng tôi lại xảy ra một vụ xích mích nho nhỏ, nhờ nhớ lại
ngày ấm áp hôm nay mà trong lúc tức giận tôi vẫn cố dằn lòng ngồi may vá, rồi lại
vẽ cho nó một chiếc gối bông thật xinh xắn hình chibi tượng trưng cho cung Song
Ngư. Tôi và Hiền là hai con cá vừa đồng bóng lại vừa ngớ ngẩn, hay chủ động làm
nhiều trò lố lăng cho mọi người cười, bởi vậy mà tính cách của chúng tôi mới hợp
nhau đến thế. Tôi sinh ngày mùng hai tháng ba, Hiền sinh ngày mười chín tháng
ba, cách nhau đúng mười bảy ngày.

Dạo này tôi không hay online facebook mấy, càng ngày
tôi càng nhận ra sự tồn tại của facebook chẳng có gì quan trọng trong cuộc sống
của mình, mà đối với tôi những thứ không quan trọng thì có thể triệt để càng
nhiều càng tốt. Bởi vậy tôi bắt đầu tập thói quen không online facebook khi đi
café với bạn bè, trở về nhà cũng chỉ chăm chú viết truyện hoặc đọc báo mạng,
không online facebook nữa. Chính vì cái suy nghĩ bất cần đó mà từ tối hôm qua
cho đến chiều hôm nay, bây giờ mới là lần đầu tiên tôi cập nhật facebook trở lại,
một cơn sốc ập vào tim, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ nhận được nhiều lời chúc mừng
từ những người bạn xung quanh mình đến thế. Hơn sáu trăm lời chúc mừng sinh nhật
được đăng lên tường khiến tôi không sao cám ơn hết, cuối cùng đành like từng
cái một và viết status cám ơn một thể.

Mặc dù nhiều người nói rằng mạng xã hội là ảo, nhưng
đối với tôi, ngày hôm nay những người bạn, đặc biệt là những độc giả yêu quý
trên facebook thật sự đã mang lại niềm vui rất bất ngờ dành cho tôi. Mấy hôm
trước, một cô bé tên là Nhi Lê đã tự tay đan tặng tôi một chiếc khăn len màu trắng
kèm thêm một bông hoa hướng dương bằng len nữa, đó là một món quà rất ý nghĩa
được gửi đến từ Huế. Sau đó ngày hôm nay, cô bé còn đánh một bản piano làm quà
tặng tinh thần cho tôi nữa, bản nhạc vang lên dưới những ngón tay mềm mại thật
sự đã khiến chị rất xúc động. Cảm ơn em nhiều lắm! Bên cạnh đó còn có bài hát
chúc mừng sinh nhật mà bé Thảo Siêu Nhân đã hát trực tiếp qua facebook cho chị
nghe nữa. Xin lỗi vì đã lén ghi hình lại và up lên facebook để tag em vào. He
he!

Bạn bè trên lớp, bạn bè trên mạng, tất cả mọi người
đều nhớ đến sinh nhật tôi, tất cả đều dành những lời chúc mừng ý nghĩa cho tôi,
duy chỉ có bố mẹ tôi là chẳng ai nhớ, chẳng một ai nhắc đến, cũng như mọi năm,
ngày này hoàn toàn là một ngày để lãng quên. Có vẻ như Long cũng không phải là
ngoại lệ, từ tối hôm qua đến giờ, anh ấy không hề nhắn cho tôi một cái tin nào
hết. Tôi biết là kể từ lần đầu tiên gặp lại nhau cho đến giờ, tôi cư xử vô tâm
vô cùng, không bao giờ nhắn tin trước, càng không bao giờ hỏi han trước. Tính
tôi trước giờ vẫn thế, người ít nhận được tình yêu thương trong cuộc sống thì
thường không biết phải quan tâm người khác như thế nào cho đúng cách. Trước
kia, đã từng có một thời gian tôi đi quá giới hạn của mình, quan tâm Long một
cách hết lòng, nhưng rồi anh ấy lại đột nhiên biến mất, đối với tôi, đó thật sự
là một cú sốc tinh thần mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, mặc dù bản thân cũng
chẳng bao giờ nhắc đến. Tôi sợ nếu như mình vẫn tiếp tục quan tâm thì chuyện
như thế sẽ lại có cơ hội xảy ra lần nữa, vì thế mà tôi hạn chế đến cực điểm,
phàm không phải chuyện gì quá quan trọng thì tôi nhất định sẽ không chủ động
liên lạc. Hôm nay, sinh nhật tôi cũng chẳng phải điều gì quan trọng, chỉ là… lỡ
gieo hy vọng thì sẽ nhận được thất vọng mà thôi, đáng ra tôi phải hiểu điều đó
rõ hơn ai hết chứ?

Miệng thì nói vậy, nhưng lòng lại không hề nghĩ vậy,
tôi buồn lắm, lòng cứ thấp thỏm không yên, chỉ là một tin nhắn thôi mà… Long bận
rộn đến đâu mà không thể nhắn tin chúc mừng người đại ca này nhỉ?

Tôi cứ ôm khư khư cái suy nghĩ ích kỉ ấy trong lòng,
rồi cuối cùng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết, bỏ quên rất nhiều tin nhắn
và cuộc gọi nhỡ từ những người anh chị em gửi tới chúc mừng sinh nhật mình. Thì
ra càng lớn, tôi lại càng có nhiều người quan tâm mình hơn trước, mặc dù họ đều
không phải anh em họ hàng thân thích.

Tôi ngủ một cách mê mệt cho đến tận bảy giờ tối ngày
hôm đó, tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt một hồi rất lâu khiến tôi
không thể bơ đi mà ngủ tiếp được, cuối cùng đành phải thức dậy hòng tắt phéng
nó đi.

“Đại ca của tôi ơi! Xem ra huynh bận rộn nhận quà của
người ta quá quên mất tiểu đệ này rồi!”

Ngơ ngơ ngác ngác, tôi nhận máy trong tình trạng vẫn
còn ngái ngủ, giọng nói mỉa cất lên từ đầu dây bên kia cũng chưa làm tôi hoàn
toàn tỉnh giấc, sau đó tôi phải ú ớ thêm một hồi lâu rồi mới nhảy tọt xuống giường,
vội vàng thay quần áo, vắt chân chạy ngay sang nhà anh ấy. Tôi vừa chạy vừa cười,
đôi chân tung tăng như con thỏ con tìm đến vườn cà rốt của mình, cảm giác lâng
lâng bay trên mây, không khỏi hy vọng, không khỏi sung sướng.

Kể từ hôm Long bất ngờ bị sốt và tôi buộc phải sang
thăm thì tôi mới biết được rằng nhà anh lại gần nhà tôi đến thế, có thể nói là:
“Anh ở đầu sông, em cuối sông.” Dù có đi bộ từ đầu sông sang cuối sông cũng chỉ
mất cùng lắm là năm phút. Vậy mà trước nay hắn vẫn bày đặt đi xe, mắc công đội
mũ bảo hiểm.

Đứng trước cửa nhà “tiểu đệ”, tôi không khỏi nhún
chân hồi hộp, hai tay cứ đan vào nhau, không biết là Long định giở trò quái quỷ
gì nữa. Sau khi tôi bấm chuông tầm năm lần, ruột gan đã sốt hết cả lên, Long mới
lạch bạch chạy ra khỏi ra trên đôi dép bông hình con vịt, hồ hởi nhìn tôi nói:”
Mau vào đi. Nhắm mắt vào đấy nhé!” Vừa nói, anh vừa túm lấy tay tôi kéo vào
trong sân, xong đâu đấy liền bắt tôi úp hai tay lên mặt, vừa thấy tôi để thừa kẽ
tay ra ti hí đã vội gõ cho mấy cái vào đầu, tôi liền gắt lên bực bội: “Được rồi!
Được rồi! Huynh nhắm chặt là được chứ gì!”

Có những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, nay bất
ngờ lặp lại, khiến con người ta không khỏi bối rối. Bốn năm trước, cũng vào
ngày mùng hai tháng ba, sinh nhật năm tôi mười tám tuổi, một người bạn trai đã
bí mật rủ tôi về nhà khiến tôi vô cùng lo lắng thấp thỏm không yên, đối với người
bạn trai ấy tôi chính là mối tình đầu, nhưng đối với tôi anh ấy chỉ là… một người
lướt qua cuộc đời. Anh ấy luôn ân cần, chu đáo, chăm sóc cho tôi từng li từng
tí một, người tự lập như tôi thật sự không thích ứng nổi với sự chiều chuộng
này, nhưng tôi cũng chưa một lần phủ nhận sự thành tâm của anh ấy. Hôm sinh nhật
tôi, lúc anh ấy nói sẽ đưa tôi về nhà để tổ chức sinh nhật, tôi đã rất sợ hãi
và kiên quyết từ chối, cuối cùng vì sự nhiệt tình của anh tôi đành phải nhận lời.
Thật ra tối hôm ấy diễn ra rất lãng mạn, nhưng cũng không hề nằm ngoài dự đoán
của tôi, trong một căn phòng trống lát sàn gỗ màu cà phê đen, những cánh hồng
nhung trải dài từ lối cửa vào cho đến tận ngoài hành lang, sắc hoa rực rỡ như
càng lung linh hơn dưới ánh nến ấm áp được xếp thành hình trái tim ngay giữa
căn phòng ấm cúng, giữa trái tim lớn lại là một trái tim bé khác, đó là bánh
sinh nhật anh ấy đặt riêng cho tôi. Sau đó, anh ấy cẩn thận bước qua những cánh
hồng, tiến đến phía bàn bật một bản nhạc cổ điển không lời, và bắt đầu mời tôi
khiêu vũ, thật ra người con gái cứng nhắc như tôi chẳng hề biết khiêu vũ, tất cả
những gì tôi có thể làm lúc đó là giẫm lên chân anh ấy, cùng nhau di chuyển từng
bước một, vừa “nhảy” vừa cười hà hà.

Có thể trong khoảnh khắc lãng mạn ấy, nhiều bạn gái
sẽ cảm thấy như: “Ôi! Đây đúng là người đàn ông của cuộc đời mình.” nhưng lúc ấy
tôi lại có một suy nghĩ hoàn toàn ngược lại, “Bây giờ đã thế này, sau này chia
tay liệu anh ta có tự tử không?”… Rất may là không, đó chỉ là một sự ám ảnh
trong một quãng thời gian rất dài, khiến cho cả hai đều vô cùng khổ sở và áy
náy. Kể từ khi chuyện đó qua đi, tôi luôn đấm ngực nhắc mình rằng:” Tuyệt đối
không bao giờ được yêu một người tạm thời chỉ để lấp chỗ trống cho một người
khác.” Bởi cho đến tận bây giờ, cảm xúc của tôi về người con trai tốt bụng vô
cùng năm ấy vẫn chỉ là sự áy náy, không hề có tình cảm nam nữ chân thành.

Lúc này tôi đã từng bước, từng bước tiến vào trong
căn nhà của Long, cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay anh ấy đang dắt mình đi từng
bước một cách vô cùng cẩn thận, tôi thậm chí còn “đánh hơi” được cả mùi hương nến
đang tan chảy theo tiếng gọi của những cánh hồng mềm mại đang chạm nhẹ vào bàn
chân tôi. Tôi khẽ mỉm cười, và cũng hoàn toàn chuẩn bị tinh thần vì biết được
những gì sắp xảy ra, nhưng đến khi mở mắt ra, tôi thật sự không thể không bất
ngờ, chỉ biết đưa hai tay lên bịt lấy miệng, bật cười ha hả. Tôi chỉ vào dòng
chữ Đ-C được anh dàn dựng bố trí một cách méo mó trên sàn nhà, rồi lại chỉ vào
em Tom vừa được tắm táp sạch sẽ vẫn còn thơm lựng đến từng sợi lông đang chạy
tung tăng ngay ngoài vòng nến, xúc động nói.

- Đ…C… cái gì thế này hả tiểu đệ?

- Chả nhẽ lại kém thông minh đến mức không dịch nổi?

Long trầm ngâm ngồi xuống, vừa nheo mắt nhìn tôi, vừa
tiện tay vuốt đầu em cún đang thè lưỡi cười rộng ngoác đến mang tai, đuôi liên
tục ve vẩy. Tôi khẽ xoa cằm, tôi chợt nghĩ đến một câu nói bậy.

- A… đồ chó! Dám chửi đại ca à!

- Ôi trời ơi là trời! Tôi lạy ông! Đại ca! Chữ này
có nghĩa là “Đại Ca”!!!

Long vừa nói, vừa chập hai tay vào chắp, lạy lấy lạy
để tôi. Tôi ngẩn người, các cơ mặt căng thẳng bắt đầu giãn dần ra, làm bộ suy nghĩ
“À à… thì ra là như vậy à.” Long bảo cái này là do tâm địa xấu xa, chưa từng
nghĩ tốt về người khác nên mới không dám nghĩ người ta có thể nghĩ tốt về mình.
Ừ! Nói thế cũng được, tôi lại gật gù cho hắn thỏa mãn.

Long có thể khiến cho tôi bất ngờ hết lần này đến lần
khác, nhưng tuyệt đối lại không phải kiểu người quá lãng mạn, bằng chứng là sau
những ánh nến lung linh hay hoa hồng rải rác thì anh cũng chỉ để trưng bày cho
đẹp vậy thôi, bước tiếp theo mới là thực tế. Long vẫy tay gọi cún, và cũng gọi
cả tôi theo anh đi vào gian bếp, bên trong nguyên liệu để làm bánh đều đã được
chuẩn bị đủ cả. Thì ra anh ta gọi tôi sang sớm thế này là để cùng làm bánh,
không muốn làm một mình. Tôi thần người, chần chừ trong giây lát rồi mới cất tiếng
hỏi.

- Đại ca hỏi thật. Đệ đã làm bánh bao giờ chưa đấy?

- Làm rồi. Bánh chuối, bánh xèo, chưa có loại nào là
chưa từng thử qua.

Long thản nhiên nói, vừa nói vừa mặc tạp dề, rồi như
nhớ ra điều gì đó, anh ta liền chạy ra phòng khách mang cái ipad lại rồi lên mạng
tìm kiếm “công thức làm bánh gato”, sau đó mới đặt chễm chệ ngay trên chạn bếp,
xoa hai cái găng tay màu xanh vào nhau, cười đắc ý.

- Thế này là quá chuẩn rồi. Người có khả năng nấu nướng
thiên phú như đệ không gì là không làm được. Đại ca không phải lo!

Long vừa nói vừa vỗ bùm bụp vào lưng “đại ca” khiến
tôi ho sù sụ, thật không biết nên mừng hay nên lo nữa đây. Thôi thì dù sao chuyện
cũng đã đến nước này rồi, không liều sao biết? Cứ thử vậy.

Bản thân tôi cũng là một người biết nấu nướng, lại
có chút ít kinh nghiệm làm bánh ngọt, nhưng chủ yếu là các loại bánh kem, bánh
quy, chứ chưa từng làm bánh gato. Vậy nên vụ này có thể coi là liều mạng. Nhưng
thật ra Long nói cũng không sai, cả hai đứa đều có khả năng nấu nướng, vì vậy
việc học cách làm một loại bánh mới cũng không đến mức quá khó nhằn, trước kia
những loại bánh tôi thử làm đều là lấy công thức từ trên mạng xuống, tập làm một
lần là ăn được luôn, mong sao lần này cũng trôi chảy như vậy.

Đầu tiên chúng tôi tìm công thức làm cốt bánh, sau
đó lấy ra đủ các loại nguyên liệu: đường, trứng, bột mỳ, bơ mềm và bắt đầu bắt
tay vào làm. Lúc đầu Long tranh hết việc của tôi, cái gì cũng đòi tự làm, còn
nói mời tôi đến thật ra cũng chỉ là để trổ tài cho tôi biết đường mà thán phục,
tôi đứng dựa mình vào thành bếp, vừa lườm vừa bĩu môi chê bai, thế nhưng đến
khi nhìn anh ấy chuyên tâm vào làm việc, bất kể là xây chuồng gà hay làm bánh
sinh nhật cũng đều cực kỳ tập trung, vẻ tập trung của một người đàn ông khi
đang làm việc vô cùng cuốn hút. Tự dưng tôi cứ đứng ngây người ra nhìn, im lặng
một cách gượng gạo, không muốn nói thêm một câu thừa thãi nào nữa. Dáng vẻ của
Long đánh trứng rất chuyên nghiệp, đôi mắt sâu chăm chú nhìn đứa con tinh thần
của mình không rời một giây, vẻ căng thẳng hằn rõ trên đôi lông mày cương nghị,
lúc rây bột, tôi còn để ý thấy từng giọt mồ hôi đang thấm ướt cả mái tóc mai
đen tuyền của anh ấy. Từ trước đến nay tôi chưa từng khen Long đẹp trai, vì
tiêu chuẩn đẹp trai của tôi rất cao, nhưng tôi công nhận, anh ấy là một người
có vẻ ngoài nam tính và cuốn hút.

Mùi cốt bánh tỏa ra từ chiếc lò nướng đang được làm
nóng ở mức 180 độ C khiến tôi tỉnh cả người, thì ra trong lúc mình đang ngây
người đứng như bất động, Long đã một mình xử lý hết mọi việc rồi, con người này
thật là khéo léo, giống như một bà nội trợ đảm đang chăm chỉ làm việc, còn ông
chồng thì nhởn nhơ đứng đằng sau ngắm nhìn và chỉ tay năm ngón vậy!

Trong lúc chờ cốt bánh chín, Long cẩn thận tháo chiếc
găng tay bám đầy bột mỳ ra đặt lên bàn, rồi quay sang nhìn tôi ân cần nói.

- Lấy cho đệ cốc nước.

Tôi gật đầu “ừm” một cái rồi cum cúp đi ra phía
phòng khách, dừng lại ở chỗ tủ lạnh cắt giao giữa hai phòng, lấy cho Long một cốc
nước mát, lúc đang định quay vào thì lại nghe thấy có tiếng chuông gọi cửa vang
lên từ bên ngoài. Theo phản xạ, tôi thản nhiên xỏ chân vào đôi dép bông hình mỏ
vịt, loẹt xoẹt chạy ra ngoài mở cửa trong bộ dạng lếch thếch như bà nội trợ,
lúc nào cũng hớt ha hớt hải, Long nhìn theo mà không khỏi bật cười, nhưng nụ cười
ấy cũng đột ngột tắt ngấm khi nhìn thấy người con gái xuất hiện đằng sau cánh cửa
mà tôi vừa mở ra. Vừa nhìn thấy tôi trong bộ dạng lếch thếch, tay cầm chiếc cốc
thủy tinh mát lạnh nhỏ từng giọt lách tách xuống mặt đất, trên mình vẫn còn
đang mặc chiếc tạp dề màu hồng mà Long mua cho, khuôn mặt hồ hởi hơi vương chút
bột mì, cô gái có vẻ ngoài thanh lịch, cao tầm mét sáu, tóc đen nhánh để ngôi
giữa hơi xoăn dài, lập tức trợn trừng mắt lên nhìn rồi bất ngờ vung tay, tát
cho tôi một phát nổ đom đóm ngay giữa mặt. Mặt tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cốc
nước thủy tinh vẫn còn cầm chắc trong tay, khuôn mặt chỉ hơi nghiêng sang bên
trái một chút, má phải cũng hơi ửng lên một chút. Tôi cố nén sự ngạc nhiên xen
lẫn kinh hãi vào lòng, nuốt khan một tiếng rồi nhẹ nhàng đặt cốc xuống, tháo
găng tay ra, nắm chặt bàn tay vào, dứt khoát tung ra một cú đấm nặng trịch
trúng giữa mặt cô gái đó. Đã lâu lắm rồi tôi không đánh con gái, trước nay cũng
chưa từng chủ động ra tay với phái yếu, tôi biết, sức tôi khỏe bất thường, nếu
không chăm chỉ ôn luyện võ thuật thì có thể gần ngang cơ với một đứa con trai,
nhưng con gái thì tốt nhất không nên đụng, đụng vào rất có thể sẽ không đứng dậy
nổi. Đứa con gái này thật ngu ngốc khi đã không biết nhìn người, đừng tưởng người
ta nhỏ mà dễ bắt nạt. Đấm xong, tôi chỉ thở hắt ra một hơi nặng nề rồi thờ ơ cầm
chiếc cốc thủy tinh mát lạnh, lặng lẽ quay trở lại căn phòng nhìn Long với ánh
mắt hơi bực bội, nhưng lúc này sự quan tâm của anh ấy đã không còn hoàn toàn
dành cho tôi, thấy cô gái hung hăng sau khi ăn một cú đấm trời giáng thì bất ngờ
ngã ngửa ra ngoài thềm cầu thang, hai tay ôm mũi chảy máu đầm đìa, khóc nấc
không thành tiếng, Long liền chạy ra xem xét.

- Ly… Sao em lại tới
đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3