Để em cưa anh nhé! - Chương 19

Chương 19: Cơn sốt của Long

Sáng hôm sau chúng tôi trở về Hà Nội trong sự hắt hủi
ra mặt của mẹ, trước khi đi Long còn bí mật chạy lên thị trấn mua cho tôi một vỉ
thuốc chống say xe và một quả cam để tôi ngửi cho tỉnh người trên suốt chẳng đường
đi nữa. Cầm quả cam trong tay, tôi cứ xoay tròn nó, hết ngửi rồi lại xoa, chẳng
nỡ bóc ra ăn. Người ta thường nói chặng đường khi trở về sẽ tạo cảm giác nhanh
và ngắn hơn lúc đi, bởi vì khi đó ta đã nằm lòng con đường rồi, quả thật đúng vậy.
Vẫn là hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe khách nhưng không hiểu sao bây giờ tôi cảm
thấy rất dễ chịu, không còn cảm giác nôn nao khó ở như trước nữa, cũng không phải
vì thuộc đường, mà vì bên cạnh tôi còn có “người anh em tốt” đang nắm tay sưởi ấm
cho tôi trong cái se lạnh của buổi chiều xuân.

Hôm nay chúng tôi bắt xe khách từ lúc hai giờ, vì đã
được ngủ một giấc trương nứt từ sáng nên tôi cảm thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo,
chỉ có Long là người ngợm dặt dẹo, cổ thì cao như con hươu mà cứ nghẻo về phía
tôi, không dựa không được. Sau mấy lần cố tình hẩy vai ra cho anh ta ngã xuống
đất, cuối cùng thì tôi cũng đành phải chấp nhận cho tên dặt dẹo đó dựa dẫm, dù
sao thì đó cũng là “đệ tốt” của tôi.

Trên đường trở về nhà, tôi vẫn còn nhớ Long đã nói một
câu chí mạng dành cho tôi như thế này.

- Có phải cơm ở khu quân sự dễ ăn lắm đúng không?
Anh thấy em béo hẳn ra rồi đấy!

Đùa nhau à???

Tôi còn tưởng rằng mình sẽ phải sút đi vài cân vì thứ
thức ăn khó nuốt ở đấy cơ? Thế nào gọi là béo lên? Là tay tôi to lên hay cả
chân tôi to lên?

Kết quả sau khi đo lại là cả hai. Tôi buồn bã chấp
nhận sự thật, lúc trở về nhà, ai cũng cười cười nói nói, bảo Mai dạo này “đầy đặn”
thế. Tôi biết đây không hoàn toàn là một lời khen nên chỉ khẽ nhếch môi cười khổ.
Long rất thẳng tính, thấy béo là chê béo, thấy lùn là chê lùn, nhưng thấy xinh
lại chả chịu khen xinh gì cả. Rõ ràng là hắn thẳng thắn một cách có chọn lọc.
Tôi lại rất hay khen, tính tôi ít khi chê người khác, phần ít vì không muốn người
ta tự ái, phần nhiều vì tôi không nỡ làm người ta tự ái. Chung quy cũng chỉ vì
tính tự ái.

Ví dụ. Có ai đó chê tôi lùn. Ok! Tốt thôi. Gầy cao
sang, lùn quý phái. Nếu có ai đó chê tôi lùn tôi sẽ tự hiểu ngầm là họ khen tôi
dễ thương. Chả sao cả. Nhưng dạo này có nhiều người “khen” tôi béo, tôi tự hiểu
ngầm đó là một lời giễu cợt, người lùn bị chê lùn chẳng ai tự ái, nhưng đối với
người béo thì đó lại là một sự xúc phạm. Thế mà bây giờ người ta vừa chê tôi
lùn, lại vừa bảo tôi béo, thế là quá xúc phạm nhau rồi còn gì? Thế nên, quá
trình giảm cân của tôi chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.

Kể từ lúc tôi nói quyết tâm giảm cân, Long đã lên
cho tôi một lịch trình sinh hoạt cực kì chi tiết, sáng dậy từ năm rưỡi, chạy bộ
ba mươi phút rồi đi ăn sáng, sau đó bắt đầu đi học và làm việc, tối phải ngủ
trước mười giờ, một ngày uống nhiều nước, nói chung cái gì cũng có lợi. Đẹp người
lại đẹp cả da. Tôi không chắc là mình có thể làm theo tất cả những lời khuyên của
anh ta, mọi thứ dường như đều quá khó đối với một kẻ thích ngủ nướng như tôi,
thế nên, sự nghiêm túc đó được thực hiện đúng ba ngày đầu tiên thì tôi lại bắt
đầu rơi vào cái vòng luẩn quẩn “Dậy-tập-ăn-ngủ”. Cuối cùng sau một tuần đứng
lên bàn cân, tôi nhận ra mình đã tăng lên hai ký. Thật kinh khủng khiếp!!!

Mấy ngày tập thể dục buổi sáng, tiểu đệ luôn trực tiếp
đôn đốc bắt tôi dậy từ lúc năm giờ, bởi vì như thế thì tôi có thể nằm oằn oại
giãy dụa đến năm rưỡi là vừa, sau đó hai đứa sẽ cùng chạy bộ hai vòng quanh hồ
Hồ Đắc Di rồi rẽ luôn vào khu chợ ăn sáng, ăn xong ai về nhà người nấy, rảnh
thì đi café, nhưng thường thì tôi vẫn xin về thẳng nhà mình luôn… để còn ngủ tiếp.
Hắn cứ dấm dớ thế quái nào chứ mới sáng sớm tinh mơ, trời lại lành lạnh, gió nhẹ
bay thế này, bố ai mà dậy luôn từ lúc đấy được! Tôi cũng là người, tôi cần phải
ngủ đủ giấc thì mới học và làm việc hiểu quả được chứ? Tôi có phải cây sào như
hắn, suốt ngày đứng làm cái móc treo quần áo, treo xong lại về nhà ngủ, có phải
làm việc gì nặng nhọc đâu?

Mỗi lần tôi cãi cùn như thế là lại một lần Long im lặng,
Long luôn đối phó với sự bướng bỉnh của tôi bằng cách im lặng, mà tôi lại là một
người sôi nổi nên rất ghét sự im lặng, mỗi khi hắn im lặng tôi đều cố tình làm
trò lố hoặc chọc cho vài cái vào nách, thế nào cũng phải khiến anh ta cười trở
lại cho bằng được. Long luôn chịu khuất phục trước những trò lố kinh điển của
tôi, vì anh ta sợ tôi làm quá sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người xung
quanh nữa. Nắm vững được lợi thế của mình, càng ngày tôi càng oai phong giống đại
ca, nói gì là Long phải nghe đấy. Quá trình giảm cân của tôi đã diễn ra được
hơn một tuần, chính xác là mười hai ngày kể từ hôm mùng mười Tết, không biết
nhà Long ở đâu chứ lúc nào hắn cũng ra chỗ hẹn trước tôi năm phút, đứng thở phì
phò, hai chân dậm dậm, ra vẻ dân tập thể dục đích thực. Còn tôi, kẻ bị đánh thức
từ lúc năm giờ sáng, hai chân vắt chéo vào nhau, đi lẻo khà lẻo khẻo, hai mắt lờ
đờ như zombie, miệng không ngừng ngáp, có lần Long bảo đã từng thấy con ruồi
bay qua miệng tôi nhưng thấy “thúi” quá nên không thèm đậu lại.

Kể ra thì có người đi tập thể dục cùng cũng rất vui,
từ trước tới nay không phải tôi chưa từng đi tập thể dục, nhưng có người tập
cùng thế này thì là lần đầu tiên. Trước kia khi tập một mình, tôi hay buông
xuôi, cảm thấy buồn ngủ là ngủ tiếp, cảm thấy mệt là dừng lại ngay, cuối cùng
chẳng có hiệu quả gì cả, tôi đâm ra đổ thừa “càng tập càng béo”. Thật ra béo là
do mình tập không đúng cách. Bây giờ được Long chỉnh lại cho, quả nhiên thấy
người có thon gọn hơn chút xíu thật. Long bảo tôi không được chạy hùng hục như
trâu húc mả, chạy như thế là chạy lên cơ, phải chạy từ từ, càng lâu càng tốt,
như vậy mới bền sức mà săn cơ thể, tôi nghe theo, cũng chạy từ từ, nhưng lúc
quay sang nhìn Long chạy từ từ thì không nhịn nổi cười, chân anh ta dài ngoằng
như thế mà cũng chạy chầm chậm theo tôi, nhìn chẳng khác nào con rùa đi cà
kheo.

Sáng sớm có người dẫn đi tập thể dục rồi khao ăn
sáng luôn cũng rất thích, nhưng tôi là người có tự trọng, không thích dựa dẫm
nên nhất quyết đòi chia sẻ, hôm nay Long trả thì ngày mai tôi trả, không ai lệ
thuộc ai cả. Long thường mắng tôi ngớ ngẩn, tiền ăn sáng rẻ bèo vả lại anh ta
là con trai, cũng phải để anh ta giữ chút sĩ diện chứ, nhưng tôi toàn cười nói:
“Không cần phải sĩ diện đâu người anh em!” Nói mãi rồi hắn cũng chịu thua.

Sáng nay là sáng chủ nhật, bình thường như mọi ngày
thì Long sẽ gọi tôi từ rất sớm, tập thể dục xong thì hai đứa còn phải đi thư viện
hoặc uống café. À! Dạo này Long đang ôn thi lấy bằng thạc sĩ, anh ta đã có cửa
hàng kinh doanh riêng rồi nhưng vẫn rất tham lam, muốn học cao, học cao hơn nữa…
Định sau này đứng từ trên dòm xuống rồi soán mất ngôi đại ca của tôi chắc? Tôi
thường bĩu mỗi đùa: “Học, học nữa, hộc máu!”

Sáng nay, chỉ riêng việc anh ta không gọi tôi dậy từ
sớm đã là lạ lắm rồi, bây giờ còn trễ hẹn những mười lăm phút, ai trễ hẹn tôi đều
không thấy lạ, nhưng người kĩ tính như Long mà lại trễ hẹn khiến tôi vô cùng lấy
làm lạ. Mà nói thật là… thật ra… tôi đang rất sốt ruột, hôm nay tôi có nhiều việc
phải làm, buổi chiều còn phải lên công ty tập duyệt công việc mới nữa, cứ phải
đợi chờ thế này thật là bực bội. Cáu quá! Tôi đành gọi điện thoại cho Long, tiếng
chuông điện thoại vang lên rất lâu, từng nhịp nhạc chờ đợi đều khiến tôi nhấp
nhổm bất an, cuối cùng, một giọng nói khàn đặc chậm rãi bắt lấy chiếc điện thoại
và trả lời. Chỉ cần nghe thôi tôi đã mường tượng ra được tình cảnh của người
đang nói chuyện, giọng rất yếu, hơi thở rất nặng nề, khó khăn lắm mới nghe ra
được một câu đầy đủ: “Anh… bị sốt… Hôm… nay… không đi được…”

- Nhắn tin cho em địa chỉ nhà!

Tôi cúp máy, không muốn để cho hắn ta nói nhiều kẻo
truyền bệnh qua đường điện thoại, tôi liền chuyển sang nhắn tin, bảo Long nhắn
cho số nhà còn sang thăm người ốm. Có người anh em ốm đau, phận làm đại ca lại
không sang thăm thì thật thất lễ!

“Số X Ngõ Y Đường Z”

Địa chỉ rất cụ thể, chỉ cần đọc qua cũng biết nhà
anh ta ở xung quanh khu này, cẩn thận đi theo địa chỉ trong tin nhắn, cuối
cùng, tôi cũng sững sờ dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cổng gỗ màu trắng
toát, lớp sơn tường xanh nhạt vẫn còn mới coong, căn nhà nằm ở cuối cùng trong
một con ngõ lớn, có lẽ do khu phố này vô cùng yên tĩnh, ít người qua lại nên tường
nhà mới có thể sạch sẽ được như thế, chả bù tường nhà tôi, toàn “khoan cắt bê
tông số điện thoại: 0916…”

Tôi dừng lại, bấm chuông độ năm lần thì mới có người
khổ sở chạy ra mở cửa, khuôn mặt rầu rĩ trắng bệch, chỉ cần nhìn cũng biết bị sốt
cao. Thế quái nào mà hai mươi lăm tuổi đầu rồi còn không biết chăm sóc mình như
thế được nhỉ? Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để cho mình bị ốm nặng, nói thẳng
ra là tôi rất sợ ốm, ốm đau thật phiền nhiễu, không chỉ cản trở cuộc sống của
chính mình mà còn làm phiền đến những người xung quanh. Đối với tôi một người
không biết tự chăm sóc bản thân mình là một người vô trách nhiệm. Đến bản thân
mình còn không biết thương thì còn ai dám thương hộ nữa cơ chứ?

Theo chân Long đi vào nhà, tôi đặt túi đồ ăn vừa mua
ở trong khu chợ gần đó lên bàn một cách rụt rè, vừa ngồi xuống ghế Long đã nheo
mắt hỏi.

- Cái gì đây?

- À! Đồ để nấu cháo cho anh đấy!

- Ú ù… định đầu độc anh đấy à?

- Sợ thì đừng ăn!

Nói rồi, tôi liền đi vào bếp, hỏi Long chỗ để của một
số thứ, biết rồi thì không hỏi nữa, liền bắt tay vào cắm cúi làm. Hồi trước mẹ ốm
tôi cũng hay nấu cháo hành với tim, cật cho mẹ ăn, nay lại đem chiêu cũ ra “đầu
độc” với tiểu đệ. Nhìn Long chùm cái chăn bông kín khắp người, lăn tròn vo trên
ghế sa-lông, ung dung ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại ho sù sụ vài tiếng, nếu
không kiềm chế được thì sẽ ho như xé cả ruột gan, nghe mà nhói hết cả lòng. Nấu
cháo xong, tôi vội vàng múc ra bát rồi đem đến cho anh ta ăn, mùi cháo tỏa ra
thơm ngào ngạt, tự tôi cũng thấy ứa nước miếng. Long thận trọng nhận lấy bát
cháo, trước khi ăn còn múc một thìa rồi đưa lên mũi ngửi, khẽ chau mày một cách
rất nghi hoặc, nói.

- Trong này có thuốc táo bón đúng không?

- Thôi đưa đây tôi đem đổ đi!

Tôi lạnh lùng giật lấy bát cháo, tự dưng cảm thấy nấu
cho tên này ăn là một việc cực kì ngu ngốc. À! Trường hợp này giống với câu
thành ngữ gì nhỉ… Đúng rồi! Ăn cháo đá bát! Đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng
luôn.

- Đùa đấy! Người gì mà chả biết đùa gì cả!

Long gắt toáng lên bằng cái giọng khản đặc của mình,
vùng vằng ôm khư khư bát cháo nóng. Thấy vậy, tôi cũng bình tĩnh buông tay, chỉ
sợ giằng co nhau nhiều lại làm đổ ra chăn thì khổ. Lúc nhấp được miếng cháo đầu
tiên vào miệng, tôi thấy Long khẽ “ú ù” một tiếng nhỏ từ trong cổ họng, cơ mặt
dần giãn ra, bình thản, rồi ngay sau đó, anh ta lập tức giở mặt, nhăn xị hai
chiếc lông mày ép chặt vào nhau, kêu lên ỏm tỏi.

- Eo ơi! Chán quá!

- Cái gì? Chán á?

Tôi giật nảy mình, liền chạy vào bếp lấy thêm một
cái thìa ra múc một miếng ăn thử, vị cháo đậm đà tan chảy nơi đầu lưỡi rồi trôi
xuống cổ họng đem lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường, ăn xong, tôi kiên quyết
giành lại bát cháo, thật đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, lật mặt nhanh hơn lật
sách.

Mặc dù chê chán nhưng khi bị tôi giành giật, anh ta
cũng nhất định không buông tay, nói chán thì chán chứ đói thì vẫn phải ăn, vả lại
tôi đã nói là nấu cho anh ta rồi thì không được đòi lại. Hai đứa mải cãi nhau,
quên béng cả tiếng chuông cửa kêu inh ỏi từ bên ngoài vọng vào, sau này khi nhớ
lại chuyện này, cả hai gật gù đều đổ tội cho tiếng chuông cửa ngày ấy kêu quá
bé.

Bị tôi dồn ép đến đường cùng, Long sợ hãi đặt luôn
bát cháo lên bàn rồi tóm lấy cổ tay của tôi, ghì tôi xuống ghế, không cho tôi cựa
quậy. Càng bị ghì, tôi càng gồng sức đạp vào bụng hắn, cuối cùng lại bị đôi
chân dài như chân ngựa của hắn kẹp dính vào nhau, không sao cựa quậy nổi. Tình
thế người trên kẻ dưới, chân tay ghì sát vào nhau này thật dễ khiến người ngoài
hiểu lầm, chẳng thế mà sau khi người phụ nữ lạ mặt bất ngờ chạy xộc vào trong
nhà, nhìn thấy cảnh này thì liền chết đứng như trời trồng, mồm miệng há hốc,
chiếc túi hàng hiệu đương cầm trên tay cũng rơi xuống cái bộp. Vừa nhìn thấy
người phụ nữ ấy, Long cũng lập tức hóa thạch, thạch lan sang cả người tôi, khiến
tôi cũng hóa đá luôn một thể. Vậy là trong căn phòng ấy, cùng một khoảnh khắc
này, có đến ba mẫu hóa thạch cao, thấp, gầy, béo đủ cả… đột nhiên xuất hiện.

Long sững người, dừng lại hành động bắt nạt kì cục
trên người tôi, vội vàng nhảy phắt xuống ghế trong tình trạng thảm thê hết sức,
mặt tái cắt không còn một giọt máu, anh ta lắp bắp nói.

- Mẹ ạ…?

Người phụ nữ ấy sau khi bấm chuông inh ỏi một hồi vẫn
không mở được cửa, cuối cùng bất chấp phép tắc lịch sự, đành phải dùng chìa
khóa dự phòng mà trước kia Long đưa cho, tự mình mở cửa. Lúc vào nhà, nghe thấy
tiếng hai người cãi nhau chí chóe, bà đã cảm thấy được điều chẳng lành, liền hồng
hộc chạy băng băng vào nhà, đến khi thấy cảnh tượng kì cục hiện ra trước mắt,
thật chẳng bằng mong rằng đó là hai đứa con trai đánh nhau cho rồi! Cậu con
trai hai mươi lăm tuổi đầu của mình đã hứa lấy vợ, còn ngoan ngoãn nghe lời bà
đi gặp mặt cô con gái của bà bạn thân đang du học ở Nhật, bây giờ lại đang nằm
trên người một cô gái lạ hoắc khác, tay nắm, chân kề, dáng dấp vô cùng đáng xấu
hổ, chỉ hận không thể một dao đâm chết hai đứa nó ngay lập tức.

Long sững người, nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra nhặt lại
túi cho mẹ, nhưng dường như ánh mắt bà ấy đã chẳng còn quan tâm đến Long, chỉ
nhìn chăm chăm vào tôi đang nằm một cách ngơ ngẩn trên sa-lông, chân tay vẫn
còn đang hung hăng như con bọ ngựa nằm ngửa, chỉ trực tấn công ai đấy. Xấu hổ
quá, tôi lập tức ngồi phắt dậy, cúi đầu chào bác ấy.

Thì ra bác ấy là mẹ của Long à? Bác ấy bao nhiêu tuổi
rồi nhỉ? Nhìn trẻ trung quá! Suýt nữa thì tôi còn tưởng đây là vợ chưa cưới của
Long, là một máy bay già khỏe mạnh.

- Long, vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Cô… ngồi
yên đó!

Chẳng nói chẳng rằng, tự dưng nhìn chằm chằm vào tôi
rồi như ra hiệu bằng ánh mắt, bắt tôi phải ngồi im đấy, sau đó thì nhốt tiểu đệ
của tôi ở trong một căn phòng khác, rồi cũng lạnh lùng ngồi xuống, bắt đầu nói
chuyện với tôi một cách vô cùng đáng sợ. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra được sự
giận dữ từ trong khí quản của bà ấy, từng hơi thở đều rất gấp gáp, tạo cho người
ta cảm giác người đối diện đang muốn bùng nổ nhưng lại phải cố nín nhịn, hai
bàn tay thư thái đan vào nhau, nhưng không ngừng cong lên vì bực bội, ánh mắt bà
ấy không nhìn thẳng vào mặt tôi mà lại nhìn chằm chằm vào bát cháo hành, cứ như
muốn đốt cháy nó bằng năng lượng của mình đến nơi không bằng.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy áp lực khi ngồi cạnh một
ai đó mà không phải mẹ mình như thế này, phải chăng những người phụ nữ trung
niên đều sở hữu vẻ đáng sợ ngấm ngầm mà chỉ khi cần mới thể hiện?

- Cháu… là ai?

- Dạ… cháu…

Lời tôi nói còn chưa dứt khỏi miệng, bà ấy đã tiếp tục
cắt ngang rồi hỏi tiếp, hai bờ môi cứ mím vào nhau, cổ họng nuốt khan vô cùng
kì cục.

- Sao… cháu lại ở đây?

- Dạ… bởi vì…

- Cháu… bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ… cháu…

- Cháu… là gì của Long.

- Là anh em ạ!

Ôi mẹ ơi! Cuối cùng thì con cũng nói được hết một
câu! Thoải mái quá!

Cái bà này bị sao vậy? Cứ hỏi một câu xong không cho
người ta trả lời đã hỏi tiếp câu nữa là thế nào? Cái thói nhảy vào họng người
khác có phải là Long được thừa hưởng từ mẹ của anh ta không? Hỏi thì cũng phải
để cho người ta trả lời hết cái đã chứ. Sốt hết cả ruột!

Nhận được câu trả lời của tôi, hai con ngươi đang
dán chặt vào bát cháo của bà ấy lập tức chĩa thẳng về phía tôi khiến tôi suýt
vãi ra quần, mồ hôi chảy đầm đĩa, hai bàn tay đang giấu dưới lớp chăn như muốn
cấu đứt nhau ra vì sợ, rồi bà ấy gắt lên nói.

- Nói láo! Anh em gì ban ngày ban mặt nằm đè lên
nhau? Cô là con cái nhà ai? Có giáo dục không đấy hả?

Nghe bà ấy quát mà tôi đần cả mặt, chẳng hiểu vì lý
do gì mà mình phải ngồi đây chịu trận như thế này, thế nhưng dù sao thì đây
cũng là bậc tiền bối, nhìn qua tôi đoán bà ấy cũng phải bằng tuổi cha mẹ mình,
dù tức đến đâu cũng không được hỗn láo, với lại, đây còn là mẹ của tiểu đệ mình
nữa. Nghĩ vậy, tôi liền ngồi thẳng người dậy, từ tốn đáp.

- Bác cho cháu trả lời hết một thể những câu bác vừa
hỏi đã nhé. Xong rồi có gì thắc mắc bác hỏi tiếp sau ạ. Cháu là anh em kết
nghĩa với anh Long, hai mươi mốt tuổi, hôm nay Long bị sốt nặng nên cháu sang
thăm và nấu cháo cho anh ấy, trong lúc ăn cháo vì anh ấy chê nên cháu giằng lại,
giằng đi giằng lại cuối cùng thành ra đánh nhau, mọi việc thật sự không giống
như bác tưởng đâu ạ. Với lại, cháu là con của bố mẹ cháu, cháu đang học đại học,
hoàn toàn là người có giáo dục. Bác yên tâm.

Tôi nói một lèo, giọng điệu đều đều, cố gắng hết sức
để giữ bình tĩnh khiến mẹ Long ngẩn người, cứng đơ nhìn tôi đổ mồ hôi hột, còn
Long, tôi nghe thấy rõ tiếng anh ấy đang cười phá lên đằng sau cánh cửa gỗ
không hề cách âm.

Tôi không phủ nhận là mình quá hiếu thắng, đã muốn
thì nhất định phải nói, nhất định không thể để mãi trong lòng, điều này chính
Hiền đã chỉ cho tôi. Nhưng cũng phải công nhận, trong trường hợp này nó đã mang
lại một kết quả tích cực, mẹ của Long cũng là người có văn hóa, sau khi nghe
xong rõ đầu đuôi, tôi thấy bà ấy hơi nheo mắt cười nhưng lại cố kìm lại, vẻ mặt
đó thật sự rất hài hước, khiến tôi cũng suýt bật cười mà không dám cười theo.
Sau đó, bà ấy bắt đầu bình tĩnh hơn và đi vào hỏi tôi một số chuyện khác nữa, hầu
hết là lý lịch bản thân, lý do quen nhau, lý lịch gia đình, có thật là anh em?

Bản thân tôi vừa trả lời, nhưng trong đầu cũng vừa tự
hỏi, sao mình lại phải trả lời những điều vô nghĩa này? Đây chẳng khác gì bà mẹ
chồng hỏi cung cô con dâu, trong khi mối quan hệ giữa tôi và Long thì hoàn toàn
trong sáng, không hề có ý định yêu đương. Nhưng thôi, người lớn đã hỏi thì bậc
hậu bối cũng nên ngoan ngoãn mà trả lời. Tôi vốn đã quen đối đáp với nhiều người
lớn tuổi, trong công việc và cả gia đình, miệng lưỡi dẻo quẹo rất dễ lấy lòng
các bậc phụ huynh, vì thế trước khi ra đi, bác ấy còn nhờ tôi chăm sóc cho Long
khỏi ốm nữa, mặc dù trong lời nói chứa đầy ngụ ý mà thật sự tôi chẳng muốn hiểu
sâu hơn.

Mẹ vừa đi Long đã vội vã mở toang cánh cửa phòng ngủ,
chạy ra ngoài ôm tim thở hồng hộc, quay ra ôm lấy hai vai tôi rồi giơ cao ngón
tay cái, nói.

- Người anh em quả thật rất bản lĩnh! Một like!

Tôi chỉ khẽ xua tay, nói rằng Long thật ngớ ngẩn, rồi
vỗ vỗ tay vào mặt ghế bảo anh ấy ngồi xuống để nói chuyện. Tôi hỏi, anh đã nghe
được những gì rồi, Long ngồi trầm ngâm, chau mày nhớ lại từng chuyện, rồi đột
nhiên nhảy dựng ngược lên cáu gắt với tôi một cách vô lý.

- Này nhé! Vừa nãy anh đã nghe thấy rồi đấy! Sao em
dám nói với mẹ anh rằng em là đại ca của anh!

- Mẹ anh không phản đối.

Tôi nhún vai, tiện tay làm một ngụm trà cho tỉnh người.
Đối mặt với một người phụ nữ tỏa ra đầy quyền uy như thế quả thực rất hồi hộp.
Long dường như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này, anh lại tiếp tục vặn vẹo
tôi.

- Em làm bà ấy khóc trong lòng rồi đấy!

- Em thấy là anh đang sắp khóc thì có!

- Em giỏi thật. Nói chuyện với người lớn mà cãi cham
chảm cham chảm!

- Ai? Ở đây ai với ai là người lớn? Ý anh là anh
đang cãi em á? Phải rồi, tiểu đệ này láo thật! Phải dạy dỗ lại!

Tôi vừa nói, vừa nhấp thêm một ngụm trà nữa, tách
trà nhài trong veo trên chiếc chén sứ của Long thật thanh khiết, uống ngụm nào
sảng khoái ngụm đấy. Trước vẻ thản nhiên của tôi, Long lại càng không tỏ ra bực
bội. Cuối cùng, anh ấy và tôi đi đến một quyết định, chúng tôi buộc phải đấu một
lần để phân cao thấp, ai thua, không phân biệt tuổi tác, bắt buộc phải làm em.
Trò chơi đặt ra là “Oẳn tù tì”. Ban đầu thì tôi hơi dè dặt, lòng thầm nghĩ, lúc
trước ở trên Mai Lĩnh tôi cũng thường xuyên chơi trò này với Mai bé để tính thời
gian đấm lưng cho nhau, nhưng rút cục bách chiến bách bại, thật không muốn rây
vào nữa. Phải chăng là cô bé đó quá may mắn, hay tại tôi thật sự xui xẻo? Tôi
thật sự không phải người thích chơi may rủi, nhưng quyết định chuyện này đúng
là rất hệ trọng, thế nên sau một hồi chần chừ, chúng tôi quyết định uyn ba keo,
ai thắng hai làm huynh, kẻ làm tiểu đệ sau này cấm nuốt lời.

Ván thứ nhất, tôi ra đấm, Long ra lá. Vừa thấy kết
quả anh ta đã nhảy cẫng lên, vui sướng tưởng chừng bắn pháo hoa được rồi, trong
lòng tôi chỉ thấy giật mình thon thót.

Ván thứ hai, sau một hồi đầm đìa mồ hôi suy nghĩ,
tôi ra kéo, Long ra lá. Vậy là kết quả hòa, tôi tạm thời có thể thở phào nhẹ
nhõm. Rút cục cuối cùng vẫn là phụ thuộc vào ván thứ ba này.

Hai người cùng mắm môi mắm lợi, nhìn đối phương bằng
vẻ rất dè chừng, cuối cùng cân nhắc mãi mới ra được quyết định, tôi ra lá, anh
ta ra đấm.

Kết quả thắng thua đã
rõ, Long như ngã vật ra mặt ghế, hai tay ôm lấy đầu, liên tục lắc nguầy nguậy,
không không! Còn tôi thì chỉ ngồi mỉm cười sung sướng, tiếp tục uống nốt tách
trà nhài của chủ nhà, trong lòng không khỏi hoan vui báo hỉ. Vậy là kể từ đó,
tôi chính thức trở thành đại ca của Long, đường đường chính chính, dưới cả sự
chứng kiến của mẹ anh ấy, vô cùng thuận lợi. Đây có thể coi là chút may mắn nhỏ
nhoi hiếm có trong cuộc đời u ám của tôi. Thật ra, việc tôi cố chấp muốn làm đại
ca của Long, không phải vì tôi hiếu thắng, đơn giản chỉ vì tôi nghĩ, giữa mối
quan hệ nam nữ không họ hàng, không máu mủ ruột thịt này, thậm chí hai người đã
từng có thời gian công khai hẹn hò với nhau, liệu chúng tôi có thể thực sự xưng
hô anh-em thoải mái được mấy bữa? Trên hết, mối quan hệ anh em không cùng huyết
thống chính là mối quan hệ dễ bị phá vỡ bởi rào cản tình cảm nhất. Điều này
chính là điều tôi vô cùng lo sợ và muốn né tránh. Tôi thừa nhận, trong lòng
mình vẫn chưa khi nào hết thích Long, nhưng nếu bây giờ cho tôi yêu anh ấy lần
nữa, thật sự tôi không dám. Cảm giác đau đớn đến từ một người đàn ông, tôi chỉ
dám tiếp nhận một lần trên một người, đó là giới hạn, và cũng là lý do mà vì
sao tôi không nhận lời quay lại với Lâm. Nếu có thể vừa duy trì mối quan hệ bạn
bè, vừa có thể thoái mái quan tâm nhau như anh em, chỉ có thể thay đổi cách
xưng hô thành huynh đệ, mà trong đó, tôi nhất định phải làm huynh, còn anh ta
làm đệ. Có như vậy thì mối quan hệ của chúng tôi mới lâu bền và thân thiết một
cách đơn thuần mà không bị mẹ Long dị nghị được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3