Phiêu du giang hồ - Tập 2 - Phần cuối: 35 - 36
Chương 35: Ta biết ta đã
hơi mạnh tay, nhưng ngươi cũng đừng khóc nữa
Tôi cảm thấy mình nhất
định phải nện vào mông thằng nhóc Tần Ngữ này mới được. Bạn nói xem trên đời
này có đứa nhỏ nào lại như vậy hay không?
Dám lừa dối tình cảm của
người lớn, còn muốn yêu cầu người lớn phải mua kẹo hồ lô cho mình nữa.
Nếu thằng nhóc này mà là
con tôi, dù nó có ngang ngược như thế tôi cũng cố nhịn, thôi thì cứ coi như
mình sinh ra một thằng con ngỗ ngược, dù không thích cũng vẫn khen nói một câu
thông minh, sau đó sẽ đi mua kẹo cho nó.
Vì tôi biết, đứa con của
tôi mà như thế, sau này ra ngoài nhất định sẽ không có ai dám ăn hiếp.
Nhưng, nếu tên tiểu tử
này không phải con tôi thì sao?
Đương nhiên rồi, trước
tiên tôi sẽ nện vào mông nó, sau đó giảng giải cho nó một hồi về đạo lý tôn
trọng trưởng bối.
Lúc này, trước mặt tôi
là một thằng nhóc chết tiệt không biết điều. Tôi bắt đầu suy nghĩ liệu có nên
nhặt lại thanh gỗ vừa vứt đi hay không?
“Ngươi nói ngươi vì tìm
Ngọc Thần cầm của gia tộc nhà ngươi từ xưa truyền lại nên mới bán đứng bọn ta.
Bây giờ ngươi còn muốn ta giúp ngươi tìm ư?”, tôi trợn tròn mắt, vẻ mơ hồ hỏi
hắn ta.
Tần Ngữ quét mắt về phía
tôi gật gật đầu nói: “Đúng vậy, về cơ bản là như thế”.
Tôi nghiến răng nghiến
lợi uống một ngụm trà hoa cúc trên bàn, tức giận nói: “Khốn khiếp! Ngươi cho
rằng nữ hiệp ta dễ bị ức hiếp lắm có phải không?”.
“Nếu cô giúp ta, cả ta
và đám người các cô đều có lợi. Ta có thể tìm được thứ đồ mình muốn, cũng có
thể giúp các người thoát khỏi nơi này”, Tần Ngữ uống một hớp trà, nhàn nhã thư
thái nói, tựa hồ đã nắm chắc tất cả phần thắng.
Nói thật, tôi không phải
là người dễ nổi nóng, cũng không phải người hay kích động muốn động tay động
chân đánh người khác.
Nhưng trong lúc này điều
đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi đang phải cố gắng nén xuống cơn tức giận trước
tên tiểu quỷ chết tiệt.
Bổn cô nương vốn muốn
yên ổn về nhà, đoàn tụ bên những người mình thương yêu. Đi được nửa đường lại
vớ phải thằng nhóc khốn khiếp này. Chẳng thèm nói đến tính cách của hắn đáng
ghét thế nào, đầu tiên cần phải kể đến những phiền phức và nguy hiểm mà chúng
tôi gặp phải trên đường, tất cả đều bắt nguồn từ hắn. Chỉ riêng chuyện này đã
đủ để tôi giết hắn tới trăm ngàn lần rồi, giờ lại còn dám nghênh ngang mưu tính
ngay trước mũi tôi. Hắn thực sự cho rằng chúng tôi dễ bị ăn hiếp hả.
Đá vào ghế một cái, tôi
thuận tay cầm lấy chiếc quạt giấy đặt ở góc bàn.
Trên chiếc quạt đó có
viết bốn chữ lớn: Tạm biệt giang hồ.
Đó là đồ của tôi.
Bàn tay xoay chuyển, tôi
quay lại bước tới trước mặt Tần Ngữ, hắn lập tức ra chiêu phản kháng.
Tôi cười cười, bóng đen
trên mặt không cách nào giấu nổi.
Không có ai dạy dỗ ngươi
sao? Đối diện với sự trừng phạt của người lớn, phải biết thật thà đón nhận chứ,
nếu không...sẽ càng phải chịu hình phạt đau đớn hơn đấy.
Đưa tay ra chặn lại bàn
tay Tần Ngữ, cây quạt của tôi chớp nhoáng quét tới, sượt ngay mé phải mặt hắn,
Tần Ngữ không ngờ tôi lại ra tay thẳng thừng như vậy, lập tức hét lên: “Thượng
Quan Tình, cô điên rồi hả?”.
Tôi lại cười, khóe miệng
càng lúc càng cong lên.
“Ta chỉ là muốn dạy dỗ
ngươi thôi. Nghe ta nói đây. Thứ nhất, làm người phải học cách nói cảm ơn,
không có người nào trời sinh ra đã phải bảo vệ ngươi cả. Cho nên, hãy ngoan
ngoãn xin lỗi và cảm ơn chúng ta!”, tôi thẳng tay cho hắn thêm một chưởng nữa.
Hôm nay, tôi không đánh
tên tiểu tử thối này một trận nên thân cho hắn tỉnh ngộ thì tôi không phải là
Thượng Quan Tình.
Tần Ngữ bị tôi đánh đến
tối tăm mặt mũi, miệng vẫn ngang bướng nói: “Ta không làm gì sai, ta chỉ tạo
điều kiện để các người phát huy giá trị của mình mà thôi”.
“Thứ hai! Không biết đối
đãi một cách chân thật với người khác, vĩnh viễn ngươi sẽ không bao giờ có bạn
bè, cũng sẽ không bao giờ trở thành một vị chưởng môn tốt”, tôi vung tay ra,
tán quạt bay lên, lại tiếp tục vạch cho hắn một nhát.
“Ta chỉ vận dụng trí
thông minh bình thường của mình, là các người quá ngốc nghếch mà thôi.”
Lần này Tần Ngữ rất
nhanh chí, nâng chân đón chưởng. Tôi mỉm cười, vươn tay tóm mắt cá chân của hắn
rồi lẳng ra xa, thuận theo đó cây quạt lại vung ra, tát lên mặt hắn không
thương tiếc.
“Thứ ba, thông minh nên
sử dụng vào con đường chính đạo, giúp ích cho quốc gia và tạo phúc cho môn
phái, dùng để bán bạn cầu vinh, tội đáng muôn chết. Nhân tiện ta vừa thử chân
ngươi một chút, khi đánh nhau với người khác, không nên dùng chân ở những chỗ
người ta có thể dễ dàng tóm được, nếu không sẽ lập tức bị đo ván đó.”
Phe phẩy chiếc quạt, tôi
cười híp mắt nhìn hắn bổ nhào trên nền đất, cứ thế giãy giụa.
Run rẩy không thôi, Tần
Ngữ hung hăng nhìn tôi, phẫn nộ nói: “Thượng Quan Tình, rốt cuộc cô muốn cái
gì?”.
“Muốn thông báo với
ngươi, việc ngươi muốn, chúng ta không làm được. Làm không công bên cạnh ngươi,
lại gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, ngươi cho rằng chúng ta dễ bị ăn hiếp lắm hả?
Ngươi đã bán đứng chúng ta vào chốn này, ba ngày sau ngươi có thể đi rồi, ngươi
có chắc chắn chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn không?”
Tên thiếu niên mười sáu
tuổi sắc mặt có chút đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Ta...ta có bản đồ”.
“Ha ha, ngươi thực sự
cho rằng bản thân ngươi thông minh hơn người, ngươi có biết khi ngươi ở quỷ
trạch, tại sao lại thắng được không? Đó là do u Dương Thiếu Nhân, Mặc Nguyệt,
Triều Lưu, ba người bọn họ đều đã làm rối trận địa do Quỷ môn sắp xếp, cho nên
ngươi mới có thể thoát khỏi. Ngươi cho rằng trạch viện của Giang Hoài Liễu, tại
sao lại vững như thành đồng? Vì bốn phía nơi đây đều là đinh nhọn, thứ ảo thuật
ngày đó của ngươi vốn không cách nào đấu được với trận địa này.”
Vốn là muốn cho hắn giữ
lại chút sĩ diện. Nhưng trước tình hình hiện tại, có lẽ phải đối xử với hắn như
một đứa trẻ, mới chính là cách có thể thức tỉnh được hắn.
Tần Ngữ cắn chặt môi, im
lặng không nói câu nào.
Tôi xoay người, chạy ra
phía cửa, vừa chạy vừa nói: “Đường đi sau này, tự ngươi đi đi. Không có ai ở
bên cạnh bảo vệ ngươi nữa đâu. Ta cũng sẽ thông báo với nhân sĩ võ lâm, thông
báo với Song Long môn rằng chưởng môn còn sót lại của họ không phải là nhân vật
bọn họ có thể dựa dẫm được”.
Đi được mấy bước, phía
sau đột nhiên vọng lại tiếng khóc tu tu.
Tôi tròn mắt kinh ngạc,
vội vã chạy lại, đến trước mặt hắn, ngồi xuống hỏi: “Nè, tại sao ngươi lại
khóc?”.
“Hu hu! Không cần cô
quan tâm!”, hốc mắt đỏ ửng, thằng nhóc mười sáu tuổi vừa lau nước mắt vừa gào
thét về phía tôi khiến tôi thực không biết phải làm sao.
Tiểu đệ đệ, hay là ngươi
biến lại thành bộ dạng tám tuổi đi, chứ thế này ta biết làm sao bây giờ.
Thế này chẳng hóa ra là
tôi bắt nạt hắn sao? Tôi biết kêu ai gọi ai bây giờ.
“Cô, đám người các cô
đều không thích ta, đều ghét bỏ ta”, thằng nhóc vừa khóc vừa mếu máo nói.
Tôi trợn mắt kinh hãi.
Thôi xong rồi, chính tôi
mở ra bi kịch này.
Giơ tay ra, tôi vỗ vỗ
lên đầu hắn, khẽ nói: “Thôi được rồi, có oan ức gì, nói ra hết một lần đi”.
A a a...Thượng Quan
Tình! Mày đang làm cái gì thế này! Tự nhiên lại nói những lời không bình thường
như thế, nó mà khóc rống lên là toi đời luôn. Nó sẽ lại bắt đầu kể lể từ khi
còn bé ra sao, cho đến tận bây giờ thế nào.
“Khi ta còn nhỏ, mọi
người đều không thích ta, nói ta chui ra từ tảng đá. Họ chế giễu ta, không chơi
với ta. Ta chỉ có thể ngồi một mình trong thư phòng đọc sách, học ảo thuật. Sau
này ta trở nên thông minh, họ cũng vẫn không thích chơi với ta, nói ta ở trên
ngôi cao, họ chẳng dám lại gần. Ta vốn không có...”
Nghe thằng nhóc bên cạnh
lảm nhảm, tôi cảm thấy mình đúng là một ngụy Thánh mẫu.
Kỳ thực tôi chỉ lớn hơn
thằng nhóc này có hai tuổi. Thực chẳng biết nỗi đa sầu đa cảm của hắn đến từ
đâu. Chuyện mà hắn gặp phải đối với tôi mà nói đều là những chuyện khá tốt đẹp
mà.
Thế nhưng tôi vẫn không
màng tới thể diện, ra vẻ đồng tình, vòng tay ôm lấy hắn, trao cho hắn chút ấm
áp. Bất cứ giọt lệ nào của nam nhân đều vô cùng đáng giá.
“Tại sao không trực tiếp
nhờ chúng ta giúp ngươi?”, tôi thở dài, hỏi.
“Ta cảm thấy các người
vốn không thích ta, dù sao ta cũng nói rồi, nhưng họ không đồng ý”, Tần Ngữ nói
vẻ oan ức.
Tôi lắc lắc đầu, là vì
ngươi không hiểu lòng người, cho nên mới phải đi đường vòng như thế.
“Vậy lúc này ta nói với
ngươi, ta rất thích ngươi.”
“Tại sao? Tính cách của
ta đâu có tốt”, Tần Ngữ nói.
Tôi cười cười, vuốt tóc
hắn: “Vì ta cũng có một đệ đệ như ngươi”.
Kỳ cục, lại không biết
thể hiện tình cảm của mình, đúng là đệ đệ ngốc.
“Thôi được, hiện tại đã
bàn xong công việc chính. Sau khi thuốc hết tác dụng, chúng ta sẽ đi tìm thứ mà
ngươi muốn tìm”, tôi nói.
“Cô thật sự muốn giúp đỡ
ta?”, Tần Ngữ kích động hỏi tôi.
Tôi gật đầu kiên định,
cười nói: “Giang Hoài Liễu nói rồi, chỉ cần tìm được thứ đó cho hắn, chúng ta
có thể đi ngay. Chúng ta mau tìm thôi”.
Bầu không khí xung
quanh, chẳng biết tại sao đột nhiên hạ thấp xuống không độ.
Tôi mơ hồ nhìn thấy hàng
vằn đen dài trên đầu Tần Ngữ. Sắc mặt hắn hiện tại cũng rất không tốt.
“Sao vậy? Ta nói điều gì
không đúng sao?”, tôi nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, câu cô nói
rất không ổn đấy”, Tần Ngữ nói bằng giọng lạnh tanh.
Tôi ha ha cười lớn, xòe
quạt nói: “Tần Ngữ, nói ngươi không hiểu lòng người đúng là chẳng sai. Cứ thế
này, về sau biết làm thế nào. Sau này ngươi thực sự phải làm chưởng môn, cứ thế
này liệu ngươi có thể đảm đương được không. Nè, đi đi, trước tiên hãy tìm đồ đã
rồi sẽ tính xem có giao cho hắn hay không. Tìm được mới tiếp tục thảo luận, như
thế không được sao”.
Tần Ngữ cúi đầu, nghĩ
ngợi giây lát, tựa như hiểu ra điều gì, hoan hỉ chạy lại.
Nhìn thấy mặt mũi bầm
giập của hắn, tôi bất giác thấy hơi đau lòng.
Tiểu tử này tốt nhất là
không nên cười. Dọa người ta chết khiếp.
Chương 36: Truyền thuyết
về cây đàn cầm cùng khúc nhạc thời thượng cổ
Sự thực đã chứng minh,
đôi khi nữ nhân cũng có thể dùng tay che cả...nửa bầu trời.
Sở dĩ Tần Ngữ để Giang
Hoài Liễu đích thân lựa chọn một trong số chúng tôi. Đầu tiên là để Giang Hoài
Liễu lơ là cảnh giác, hai là vì hắn biết chắc rằng Giang Hoài Liễu nhất định sẽ
chọn tôi.
Tần Ngữ nói, Giang Hoài
Liễu chỉ khi có cảm hứng với người nào đó mới cùng đàm đạo với họ.
Trên sông Hoài đêm đó,
Giang Hoài Liễu đã biết tôi mang thân phận nữ nhi, nếu không phải có hứng thú
với tôi, chắc chắn sẽ không nói chuyện với tôi lâu như thế.
Tần Ngữ còn nói, Giang
Hoài Liễu từng bảo rằng: Nữ nhân trên thế gian này có ngàn ngàn vạn, nhưng tại
sao lại chỉ có duy nhất một người kỳ lạ như vậy.
Tôi nghe xong bất giác
thấy tâm hồn phiêu đãng, rõ ràng là đang khen mình mà.
Nói tôi kỳ quái, chẳng
phải chính là kỳ diệu sao.
Kỳ nữ trên giang hồ
thích nhất được mọi người chào đón.
Tần Ngữ nhìn bộ dạng của
tôi đang ngây ngất đắm say, lặng lẽ ôm bụng, run rẩy nói: “Không xong rồi, cô
lại tự đề cao mình quá rồi, đồ ăn đêm thiếu gia tôi cũng đã nôn ra hết rồi. Cô
nhiều lắm cũng chỉ là quái vật, lấy đâu ra cái danh kỳ nữ kia chứ”.
Tôi nhếch mép, quẳng
ngay chiếc xẻng trong tay, ngồi phịch lên đất.
“Ta không làm nữa. Nói
ta không phải kỳ nữ, vậy Hoa Mộc Lan[1] thì phải chắc. Cũng cải trang nam nhân
đấy thôi. Lại nói, trên thế gian này chỉ có một người đàn ông thực sự mà thôi,
còn ngươi thì lại chưa thể tính là đàn ông được.”
[1] Hoa Mộc Lan (tiếng
Trung: 花木蘭) là một nhân vật nữ anh hùng trong truyền
thuyết dân gian Trung Quốc.
Thật đúng là, cả đêm
phải vất vả đào bới đã chẳng thèm nói rồi, giờ tự cho mình hưởng thụ cảm giác
sung sướng một chút cũng không được.
Chết tiệt, cái thằng
nhóc này đào lên rồi lại không lấp xuống, thật là thất đức quá.
Đúng vậy!
Giờ đang là nửa đêm,
trăng treo lơ lửng giữa trời, ếch kêu “ộp ộp”, tôi vén tay áo cùng thằng nhóc
chết tiệt này đứng trên một ngôi mộ bắt đầu đào đào bới bới.
Bạn thắc mắc không biết
đang xảy ra chuyện gì đúng không. Tôi, một nữ thanh niên tiên tiến trên giang
hồ, tối đến không bay trên mái hiên đạp trên vách tường, khẳng định uy danh của
một đại nữ hiệp, lại cùng với một tên ngụy chính thái mười sáu tuổi đào đào bới
bới kiếm tìm thần vật thượng cổ gì gì đó trong mộ.
Thần vật thời thượng cổ
tôi không đào được, nhưng tử thi thượng cổ thì tôi đào được mấy cái rồi.
Vứt thứ dụng cụ trong
tay đi, Tần Ngữ lau mồ hôi rồi ngồi bên cạnh tôi nói: “Người đó là ai? Cô đang
nhớ tới tình lang ở nhà sát vách nhiều năm trước phải không? Sau này cô cho hắn
ngân lượng để lên kinh dự thi, thi đỗ rồi hắn lại vui bên duyên mới, còn cô mãi
mãi không quên được phải không?”.
Một miệng đầy nước, tôi
suýt nữa thì phun chết hắn, bao nhiêu bùn lầy, đất bẩn trên tay, tôi bôi khắp
lên y phục của hắn, căm ghét nói: “Tuổi đời còn trẻ, ngươi đọc được từ đâu thứ
tiểu thuyết ngôn tình chán ngắt thế hả?”.
Tần Ngữ vừa cố thoát
khỏi tay tôi vừa đáp: “Là của một người có chút tiếng tăm trong số những văn sĩ
thời đại mới nổi danh, sách của ông ta đã không ít lần khiến cho giấy của thành
Lạc Dương trở nên đắt đỏ (Ý nhắc tới câu chuyện ‘Giấy thành Lạc Dương đắt
đỏ’)”.
Khóe miệng tôi giật giật
không ngừng, vậy là hiểu rồi, bất luận là đi đến đâu, tôi cũng bị đám văn sĩ
làng nhàng đố kỵ mãi không thôi.
Tại sao phải đố kỵ tôi?
Vì tôi trước khi xuyên không cũng là một tác giả văn học mạng, chỉ là vẫn chưa
nổi tiếng mà thôi.
“Ta nói cho ngươi biết,
Xuân ca là thần tượng của ta, ngươi chớ có hạ nhục người đó.”
Ngươi nên biết rằng,
ngươi may mắn được sinh ra ở mấy trăm năm này, nếu ngươi sinh muộn một chút
thôi, Xuân ca nhất định sẽ cho ngươi biết tay.
Chẳng qua vì không muốn
mất thời gian xuyên không, cho nên Xuân ca mới tạm thời tha cho ngươi đấy.
Tần Ngữ trợn tròn mắt
nhìn về phía chiếc hố đầy đất, chán nản nói: “Cứ đào kiểu này bao giờ mới
xong?”.
Tôi cả giận nói: “Ý
ngươi là sao? Đây là đang tìm đồ gia bảo của nhà ngươi đấy, chẳng phải ta đang
giúp thằng nhóc chết tiệt ngươi tìm nó hay sao, bảo bối tìm lại rồi thì cấm có
lằng nhằng làm phiền ta nữa”.
Thật ra tôi rất muốn đem
món đồ đó đi bán, vấn đề chính ở chỗ, nếu đồ ở trong tay tôi, thì tôi cũng
chẳng có cách nào để giúp mọi người thoát khỏi trạch viện này.
Tôi nhìn nhìn bãi tha ma
ngổn ngang trước mắt, bất giác hỏi Tần Ngữ: “Sao ngươi biết cây đàn ấy được
chôn bên dưới?”.
Tần Ngữ nhìn quanh bốn
phía, sau khi xác định không có ai theo dõi mới lấy từ trong người ra một chiếc
khay rồi nói với tôi: “Bí mật này, ta chỉ nói với cô. Tổ tiên ta vốn là thần
tiên, sau vì lưu luyến ái tình chốn nhân gian, tự ý hạ phàm kết làm phu thê với
người trần thế, rồi lại thề nguyền cùng sống cùng chết với thê tử. Sau này bị
người trời phát hiện, mới bắt trở về. Ông đã giao hẹn với Thiên đế, ông cần ba
mươi năm để đúc ra một cây đàn cầm, cần hai mươi năm để viết ra một nhạc khúc.
Khi đàn cầm cùng khúc nhạc có thể kết hợp với nhau, ông tự nhiên sẽ trở về
thiên đình. Thiên đế đồng ý. Nhưng không ngờ tổ tiên của ta lại thật sự không
muốn quay về”.
“Ba mươi năm một cây
đàn, hai mươi năm một khúc nhạc. Khi hai thứ này đều đã hoàn thành, cây đàn lại
không chịu phát ra âm thanh, khúc nhạc cũng chẳng vừa tai người. Thiên đế khi
đó mới biết bản thân mình đã bị mắc lừa. Một khi đàn và nhạc không cùng ngân
lên, tổ tiên của ta đương nhiên không phải quay về, đó chính là giao ước. Sau
khi Thiên đế về trời, luôn ôm lòng oán hận về chuyện này, vì thế mới mê hoặc
thê tử của ông tổ ta, để bà nhìn thấy ảo cảnh ông tổ của ta tư thông với người
đàn bà khác. Thê tử của ông tổ ta khi đó lại hoàn toàn mụ mị tin theo lời của
Thiên đế, đã ngộ sát ông tổ ta rồi tự vẫn trước cây đàn.”
“Khúc nhạc này chính là
được khắc trên chiếc khay gỗ trong tay, còn cây đàn thì được chôn sâu dưới lòng
đất.
Kỳ thực câu chuyện này
vẫn còn chưa kết thúc.
Khi hai người chết đi,
máu tươi vẩy khắp trên cây đàn và những nốt nhạc, đột nhiên nhạc khúc trên
chiếc khay gỗ vang lên, cây đàn kia chẳng ai đánh mà cũng cất lên điệu nhạc.
Thiên đế nghe được nhạc khúc này, bất giác buồn bã rơi lệ. Cuối cùng không nhẫn
tâm để hai người chết như vậy, liền biến họ thành một đôi hồ điệp.”
Tôi nghe câu chuyện này
mà vằn đen bám đầy đầu. Nửa đoạn đầu nghe rất hay, càng nghe về sau, tôi càng
cảm thấy mình như đang thấy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài vậy.
Đầu óc tôi rối tung.
Hóa thành hồ điệp...hồ
điệp...
Tên tiểu tử này định
chơi tôi hả?
“Tần Ngữ, ngươi nói thật
hay đùa đấy hả?”, tôi bất giác lau mồ hôi, hỏi.
Tần Ngữ liếc xéo tôi,
nói: “Còn ghi trong lịch sử gia tộc đấy, cô không thể nghiêm túc một chút được
sao?”.
Tôi uể oải gật đầu.
Thôi được, tôi sai rồi,
tôi thật sự sai rồi.
“Nói thế nào đi nữa, ta
vẫn rất muốn biết cây đàn ấy lợi hại như thế nào. Nè, sao ngươi không đào nữa”,
tôi khó hiểu hỏi.
Tần Ngữ nghiêng đầu, vẻ
mặt nghiêm túc nói: “Có thể xua đuổi yêu ma”.
Tôi sững người giây lát,
sau đó lập tức cho hắn một bạt tai.
“Tiểu tử nhà ngươi có
thể nói vào việc chính được không? Còn muốn tìm tiếp không đây?”
Xua đuổi yêu ma? Tổ tiên
ngươi không phải thầy bói đấy chứ, chẳng qua chỉ là một vị thần tiên ngốc
nghếch vì yêu mà từ bỏ cả sinh mạng, ngươi thật sự xem ta là đồ ngốc hay sao?
Tần Ngữ xoa xoa má, nói
vẻ oán trách: “Cô không thể có chút óc hài hước được sao, còn chẳng biết dưới
mộ có gì đáng sợ nữa đây này”.
Tôi tròn mắt kinh ngạc,
bản thân ngươi cũng nói là đáng sợ, vậy sao còn làm cái việc này vào ban đêm.
May mà chỗ này không
phải là mộ tổ của Giang Hoài Liễu, nếu không hai chúng ta chắc chắn phải nằm
luôn tại bãi tha ma này rồi.
“Nói nghiêm túc, thực ra
tác dụng của cây đàn này thế nào, ta cũng chẳng biết. Phụ thân ta từng nói, nếu
dùng cây đàn một cách đúng đắn, có thể đoạt được cả thiên hạ.”
Tôi lè lưỡi, lập tức
ngăn chặn: “Không được, ta chưa nói cho ngươi biết, ta và đương kim Hoàng
thượng có mối quan hệ như thế nào đâu. Giang Tả nhà ta thực ra đã phải hạ một
ngàn quyết tâm mới có thể làm Hoàng đế như hiện nay đấy”.
“Nè, cô và Hoàng đế có
quan hệ với nhau như thế nào mà lại dám gọi thẳng tên của người như vậy.”
Tôi cười đắc ý: “Là bằng
hữu bình thường thôi”.
Bằng hữu bình thường,
hiện tại, tôi chỉ có thể nói huynh ấy là bằng hữu của mình mà thôi.
Ngày đó, dưới hàng liễu
xanh biếc trước cổng hoàng cung, Giang Tả của tôi đã từng nói huynh ấy sau này
sẽ dành yêu thương cho phi tần của mình nơi hậu cung, chẳng còn vương vấn gì
tôi nữa. Tôi còn nhớ ánh mắt bi thương của huynh ấy khi đó, nhưng vì đã trở
thành Hoàng đế, những dòng lệ ấy cũng phải chảy vào trong.
Hoàng đế của tôi, huynh
vẫn khỏe chứ?
Tiểu vương tử của tôi,
huynh vui vẻ chứ?
Vương tử sơn tặc của
tôi, huynh hạnh phúc chứ?
Tôi đang nghĩ, bản thân
tôi ngày đó có phải đã quá tàn nhẫn hay không, đẩy huynh ấy lên làm Hoàng đế
nhưng lại từ chối ở bên huynh ấy, có phải cực kỳ tàn nhẫn hay không?
“Nè, Thượng Quan Tình.
Ta biết rồi”, Tần Ngữ mỉm cười với tôi, nói vẻ thần bí.
Tôi cốc vào đầu hắn, hậm
hực nói: “Cái mặt ngốc nghếch thế này, ngươi thì biết gì chứ”.
“Hừ, ta biết trong thư
phòng của Hoàng đế có treo một bức họa, đôi vòng lông chim tước trên bức họa đó
là của cô hả?”
Tôi cười ha ha.
Đúng vậy, chính là thứ
huynh ấy tặng, đời này kiếp này, chỉ thuộc về một mình tôi.
“Dù có ba ngàn dòng
chảy, ta cũng chỉ đi theo một dòng duy nhất mà thôi, hết thảy yêu thương, ta
chỉ có thể dành cho một người. Người tới rồi cũng sẽ đi, còn người đi thì khó
mà giữ được. Giữa ta và Hoàng đế tất cả chỉ có vậy. Đúng là như thế...À, nhầm
chủ đề rồi, chuyển, chuyển thôi.”
Tần Ngữ mỉm cười ra vẻ
đã hiểu, không hỏi thêm gì nữa.
Xoay nhẹ lên chiếc khay
gỗ trong tay, Tần Ngữ khẽ nói với tôi: “Kỳ thực, khay gỗ và cây đàn tựa như có
linh cảm vậy, đúng là một đôi cầm khúc. Thực ra, lý do ta cần cây đàn này rất
đơn giản. Vì chưởng môn nhân của phái Song Long có trong tay khúc nhạc này
chính là chuyển thế đời sau của ông tổ...Phượng Tiên. Còn cây đàn chính là linh
hồn người yêu Ly Cơ của Phượng Tiên đã qua đời. Những người trong môn phái đều
nói, Phượng Tiên đã chuyển thế rồi, nhưng Ly Cơ vẫn chưa chuyển thế. Vì thê tử
của chưởng môn Song Long môn, từ trước đến nay đều không phải là người con gái
mà chủ nhân Song Long Môn yêu thích nhất. Ta nghĩ, đó là vì Ly Cơ vẫn chưa
chuyển thế nên chưởng môn không thể tìm được người mình yêu thương. Vì vậy mới
muốn đào chiếc đàn kia lên để tấu khúc nhạc này”.
Tôi mỉm cười, chàng
thiếu niên mười sáu tuổi này, lẽ nào lại có mộng tưởng thuần khiết đến vậy.
“Thôi được rồi, bổn nữ
hiệp đồng ý với ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”