Năm tháng vội vã - Phần II - Chương 09 - 10

9

Hôm
đó là ngày Phương Hồi và Tiểu Thảo phải xếp xe, Phương Hồi đã đến từ sớm, nhưng
mãi không thấy bóng dáng Tiểu Thảo đâu. Lúc Kiều Nhiên đến, nhìn thấy Phương Hồi
đang chật vật xếp chiếc xe đua của Triệu Diệp, cậu vội dừng xe lại, bước đến
giúp cô.

“Để
tớ xếp cho, Triệu Diệp tệ thật, không chịu xếp xe rồi hãy vào lớp! Mỗi xe cậu
ta là chiếm nhiều chỗ nhất”. Kiều Nhiên giữ lấy chiếc xe, nói.

“Cậu
ấy đến muộn, vội đi tập bóng rổ nên vứt xe ở đây rồi chạy mất”. Phương Hồi cười
khổ sở, nói.

“Sao
có mỗi mình cậu vậy? Tiểu Thảo đâu?”.

“Cậu
ấy chưa đến, chắc là quên rồi”.

“Cô
nàng này, suốt ngày bận rộn toàn cái không đâu, cũng không biết cô nàng đang
nghĩ cái gì nữa!”. Kiều Nhiên thở dài và dắt một chiếc xe đạp vào.

“Cậu
về đi, một mình tớ làm được mà”.

“Không
sao, để tớ giúp cậu! À, hôm nay cậu ăn sáng chưa?”. Kiều Nhiên hỏi rất quan
tâm: “Nếu chưa ăn thì đi ăn ngay đi!”.

“Tớ
ăn rồi”. Phương Hồi mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn cậu!”.

Kiều
Nhiên khua tay rồi cười bẽn lẽn.

Gần
như chuông báo bảy rưỡi Tiểu Thảo và Trần Tầm mới đến. Kiều Nhiên và Phương Hồi
đang chuẩn bị về lớp, bọn họ mới dắt xe chạy như bay từ cổng trường vào. Mắt Trần
Tầm thâm đen, tóc bù xù, vừa nhìn là biết dậy muộn. Còn Tiểu Thảo đến trường rồi
mới nhớ ra hôm nay phải xếp xe, trên đường về lớp luôn miệng xin lỗi Phương Hồi.

Bốn
đứa vừa chuyện trò vừa chạy lên lớp, nhưng vừa bước vào cửa lớp, đột nhiên liền
im bặt.

Tất
cả đều nhìn thấy dòng chữ trên bảng đó, không to, nhưng rất nhức mắt: “Phương Hồi
thích Trần Tầm”.

Tiểu
Thảo là người phản ứng đầu tiên, cô không nói câu nào, bực bội đi về chỗ mình.
Chiếc ghế bị cô kéo ra rất mạnh, phát ra tiếng động rất chói tai.

Kiều
Nhiên là người phản ứng thứ hai, cậu bước lên bục giảng, cầm giẻ lau xóa dòng
chữ xấu xa đó đi. Vì lau mạnh quá nên chiếc bảng rung bần bật. Sau đó cậu ngoảnh
đầu lại, lạnh lùng nói: “Lần sau đề nghị các bạn trực nhật nhớ xóa bảng thật sạch
trước khi vào học!”.

Trần
Tầm là người phản ứng thứ ba, cậu kéo Phương Hồi và nói nhỏ: “Thôi cứ về chỗ
đã”.

Còn
từ đầu đến cuối, Phương Hồi không hề nhúc nhích. Ánh mắt cô vô hồn, nhìn chằm
chằm lên bảng, sắc mặt trắng bệch, sợ sệt. Thực ra cô không hề nhìn dòng chữ đã
biến mất đó, cũng không nghe thấy những điều Trần Tầm đang nói với cô. Cô đã bị
nỗi xấu hổ và sự sợ hãi nuốt chửng, cảm giác đáng sợ đó ập xuống đầu, xé nát
tình cảm nhỏ nhoi của cô, chỉ trong giây lát, lòng tự trọng của cô đã vỡ vụn.

Phương
Hồi nheo mắt lại nói, hôm đó thời tiết rất đẹp, nhưng cô vẫn thấy lạnh vô cùng.
Cô thực sự tuyệt vọng vì nghĩ rằng, từ giây phút này trở đi, tuổi trẻ của cô sẽ
hóa thành tro bụi.

Trái
tim tôi lại một lần nữa thắt lại. Hồi đó cô không dám mơ mộng gì cao xa, nhát
như thỏ đế, thậm chí còn không dám đón nhận sự theo đuổi của Trần Tầm, mà chỉ rụt
rè bảo vệ chút tình cảm đầu đời kín đáo đó. Trong góc nhỏ chưa bị ai phát hiện,
cô lén lấy ra để ngắm nghía, ngây ngất một lúc, sau đó tranh thủ lúc mọi người
không để ý, lại cẩn thận cất đi.

Tựa
như một chú sóc, ngờ nghệch ngồi chờ hạt sồi cuối cùng của mùa đông. Tuy nhiên
đến cuối cùng, hạt sồi đó vẫn bị phát hiện, nó bị phơi bày trước mặt tất cả mọi
người, bị chế giễu, mỉa mai, cuối cùng là bị giẫm nát không thương tiếc.

Tôi
nghĩ, chắc chắn con sóc đó sẽ vô cùng đau đớn.

Phương
Hồi bước về chỗ ngồi của mình, cả buổi sáng, cô gục mặt xuống bàn không hề nhúc
nhích. Cô giáo hỏi cô bị làm sao, Kiều Nhiên trả lời thay cô rằng người không
được khỏe. Trần Tầm ngồi sau cũng không học được chữ nào vào đầu, từ đầu đến cuối
cậu vẫn theo dõi bờ vai gầy guộc của cô, bờ vai đó run rẩy, khiến cậu càng thêm
buồn phiền.

Mãi
cho đến giờ ăn trưa, Phương Hồi mới ngẩng đầu lên. Mắt cô đã khóc sưng húp, tay
áo vẫn còn chưa khô nước mắt. Trần Tầm nhìn cô bê hộp cơm của mình lặng lẽ quay
về chỗ ngồi, không kìm được nữa bèn bước đến.

Cậu
đóng nắp hộp đựng cơm của Phương Hồi lại rồi nói: “Sang ăn cơm cùng mọi người
đi!”.

Phương
Hồi cắn chặt môi, chậm rãi lắc đầu.

“Tớ
lấy ghế cho cậu rồi, mau lên”.

“Tớ
không sang đâu”. Vì vừa khóc nên giọng Phương Hồi còn hơi lạc, cô đưa tay với
đôi đũa thì bị Trần Tầm giằng lại.

“Cậu
có làm gì sai đâu, sao lại làm như vậy! Chẳng lẽ từ nay trở đi không bao giờ
nói gì nữa à?”.

“Tớ
không đi đâu”. Dường như Phương Hồi lại sắp bật khóc.

“Thôi
được, thế thì bọn tớ sang đây ăn vậy!”. Trần Tầm quay lại kê bàn rồi gọi Kiều
Nhiên và Triệu Diệp: “Ê, lại đây!”.


đi tập bóng nên Triệu Diệp không được tận mắt chứng kiến cảnh buổi sáng, cậu chỉ
được nghe Kiều Nhiên kể sơ qua, đang không biết phải an ủi Phương Hồi thế nào.
Thấy Trần Tầm gọi, cậu bèn vội bê hộp cơm chạy đến.

“Hôm
nay có khoai tây à”. Triệu Diệp cúi người nhìn thẳng vào mặt Phương Hồi: “Khoai
tây, Phương Hồi”.

Phương
Hồi liền liếc Triệu Diệp một cái với vẻ chán chường.

“Nhìn
nữa đi! Nhìn thêm một lần nữa đi!”. Triệu Diệp giả vờ trợn mắt lên nói: “Nhìn nữa
tớ sẽ xơi tái cậu luôn!”.

Kiều
Nhiên cũng bước đến, dường như cậu coi như không có chuyện gì xảy ra mà rút
khăn trải bàn ra cho Phương Hồi rồi quay lại nói: “Tiểu Thảo, mau lên!”.

“Tớ
đang trao đổi một chút với Hà Sa, các cậu ăn trước đi”. Tiểu Thảo cầm bát đi về
đầu bên kia.

“Mặc
kệ Tiểu Thảo, cậu ta sợ tớ lấy khoai tây đó mà!”. Triệu Diệp không ngại ngần mà
mở ngay hộp cơm của Phương Hồi ra, nói: “Đồ kẹt xỉ!”.

“Đồ
đểu! Tưởng ai cũng như cậu à!”. Tiểu Thảo trợn mắt lườm Triệu Diệp một cái.

Trước
tiếng cãi nhau chí chóe của Triệu Diệp với mọi người, dường như mọi chuyện đã
trở lại bình thường. Nhưng Phương Hồi biết, cô không thể như trước được nữa.
Lúc còn trẻ người ta rất tinh tế và nhạy cảm, cô rất hiểu ánh mắt của của các bạn
trong lớp nói nên điều gì. Đối với những đứa trẻ ngày ngày chỉ đối mặt với sách
vở, bài thi, đây có thể coi là một chuyện lớn đầy háo hức. Mặc dù, nhân vật
trung tâm câu chuyện đó cảm thấy rất buồn.

Tối
về đến nhà, đầu óc cô vẫn cứ để đâu đâu.

Đang
chép bài thì điện thoại đổ chuông, một lát thì ba cô quay vào gọi.

“Tìm
con hả ba?”. Phương Hồi hỏi với giọng nghi ngờ.

“Ừ,
một cậu bạn cùng lớp”. Ba cô nói.

“A lô”. Phương Hồi nghe máy.

“A lô”.

“Ai đấy?”.

“Tớ Trần Tầm đây”.

Nghe thấy đối phương xưng tên, tim
Phương Hồi liền đập thình thịch.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Bài tập toán cậu làm xong chưa?”.

“Xong rồi”.

“Xem hộ tớ trang bốn mươi chín, câu
năm, kết quả cuối cùng của cậu là bao nhiêu?”.

“Đợi lát nhé”. Phương Hồi chạy vào
phòng lấy vở toán, đột nhiên cô phát hiện ra rằng, cô rất vui khi nhận được điện
thoại của Trần Tầm.

“A
lô, X=5, Y=3”.

“Ừ,
giống của tớ”.

“Ừ”.

“Cảm
ơn nhé!”.

“Không
có gì”.

“Thế,
thôi nhé”.

“Ừ,
bye bye”.

Điện
thoại vọng lại tiếng tút tút, tự nhiên Phương Hồi lại thấy có cái gì đó thất vọng.


về phòng tiếp tục làm bài tập, nhưng năm phút sau, điện thoại lại đổ chuông.

Phương
Hồi dỏng tai lắng nghe ba nói chuyện, đến khi nghe thấy ba nói: “Cháu đợi một
lát”. Cô vội mở cửa phòng ra.

“Tìm
con hả ba?”.

“Ừ…”.
Ba cô nhìn con gái bằng ánh mắt dò hỏi: “Hình như vẫn là cái cậu ban nãy”.

“Vâng”.
Phương Hồi giả vờ quay vào lấy vở bài tập toán rồi chậm chạp bước đến.

“A
lô”.

“Tớ
đây”.

“Ừ,
còn câu nào cần đọ kết quả nữa không?”.

“Hết
rồi”.

“Hả?”.

“Ờ…
tớ có chuyện muốn nói với cậu, nói chuyện có tiện không?”.

“Bình
thường”.

“Thế
tớ nói nhé, cậu chỉ cần nghe thôi”.

“Ừ”.

“Chuyện
sáng nay đừng nghĩ ngợi gì nhiều”.

“Tớ
biết rồi”.

“Biết
gì, khóc cả buổi sáng đúng không?”.

“Đâu
có”.

“Nếu
tớ không lên tìm cậu, chắc cậu sẽ không nói chuyện với tớ nữa đúng không”.

“Ừ”.

“Vì sao?”.

“… Không hay…”.

“Có gì mà không hay! Hay là ngày
mai tớ cũng viết lên bảng rằng Trần Tầm thích Phương Hồi! Cho hòa cả làng
nhé!”.

“Cậu đừng làm vậy!”. Phương Hồi bắt
đầu cuống.

“Tại sao không được! Tớ thích cậu
mà!”.

Đây là lần đầu tiên Trần Tầm bày tỏ
tình cảm trực tiếp với cô, vừa nói ra câu đó, hai đứa liền im bặt.

Bây giờ chúng ta thường hay nói là
yêu. “Anh yêu em!”. “Em có yêu anh không?”. “Anh có mãi mãi yêu em không?”. Cân
nhắc câu chữ quá, dường như cũng mất đi vẻ trân trọng vốn có. Nói nhiều đến
đâu, đều vẫn cảm thấy có gì đó trống rỗng, không khiến người ta tin được. Chính
vì thế mấy câu bên trên đã biến thành: “Anh rất yêu em!”. “Em có yêu anh thật
lòng không?”. “Anh có thật sự mãi mãi yêu em không?”.

Yêu và chữ thật lòng thật sự đã trở
thành một tổ hợp dở khóc dở cười.

Còn khi mười mấy tuổi, cái gọi là
“thích”, mặc dù nghĩa của nó không sâu sắc bằng từ “yêu”, nhưng vẫn đủ để lấp đầy
trái tim.

Trong tích tắc đó, cái gọi là
“thích” của Trần Tầm, đã khiến Phương Hồi cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Cậu… thích tớ không?”. Trần Tầm vẫn
vặn hỏi.

“…”.

“Thích thì nói có, không thích thì
nói không”.

“Phương Hồi, đừng nói chuyện nữa,
mau vào làm bài tập đi”. Ba cô gọi.

“Vâng, con vào ngay đây!”. Phương Hồi
luống cuống trả lời: “Thôi để ngày mai đi học nói nhé”.

“Đợi đã! Có hay không?”. Trần Tầm sốt
sắng hỏi: “Cậu trả lời tớ đi!”.

“Có! Bye bye!”. Phương Hồi không đợi
cậu nói gì thêm mà cúp ngay máy.

10

Hôm đó không phải là ngày đặc biệt
gì, đối với thành phố này mà nói hàng nghìn năm qua đó cũng chỉ là một đêm rất
bình thường, nhưng hai đứa trẻ đó đã khắc sâu trong lòng.

Ở hai nơi trong thành phố Bắc Kinh,
chúng đã tự cười thầm. Không thể gọi điện thoại để nói thêm gì nữa, thế nên
đành phải hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ban nãy, hồi tưởng từng chữ một. Không
có điện thoại để nhắn tin xác nhận lại, thế nên trong lúc vui mừng vẫn còn có
điều gì đó thấp thỏm, không yên tâm. Không có QQ để gửi gắm mọi niềm thương nỗi
nhớ, thế nên đành phải giấu sự rung động dưới đáy lòng.

Nhưng có lẽ chính vì thế mà nỗi nhớ
và niềm vui lại lắng đọng nhiều hơn, tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt hơn, dĩ
nhiên là cũng sẽ nhớ lâu hơn.

Ngày hôm sau thế nào mà hai đứa lại
gặp nhau trên đường đến trường. Cả hai đều hơi đỏ mặt, Trần Tầm đạp xe mải miết,
thỉnh thoảng lại liếc Phương Hồi đạp xe bên cạnh. Còn Phương Hồi thì một mực
cúi đầu, tóc mái che kín mặt.

“Ờ…”. Trần Tầm không chịu được nữa
bèn hỏi: “Hôm qua, cậu nói ‘có’ đúng
không?”.

“Sao vậy?”. Phương Hồi nhìn cậu bằng
ánh mắt căng thẳng.

“Không sao cả, xác nhận lại thôi”.
Trần Tầm liền cười: “Phương Hồi, tớ… tớ mừng… vô cùng”.

“Tớ tưởng cậu rút lại lời cơ”.
Phương Hồi khẽ cắn môi.

“Làm sao có chuyện đó được!”. Trần
Tầm quay đầu lại, nói với giọng khẳng định.

Cậu ra sức đạp về phía trước, thả
hai tay ra, hào hứng kêu lên mấy tiếng. Phương Hồi liền cười, đạp xe đuổi theo
cậu.

Đến trường, hai đứa không dắt xe
song song bên nhau. Trần Tầm đi trước, Phương Hồi theo sau, phối hợp rất ăn ý,
cả hai đều cố gắng thể hiện không có tình ý riêng tư gì với nhau. Thích, là
chuyện hai đứa tự tận hưởng, hồi đó chắc cũng không muốn công khai trước bàn
dân thiên hạ. Dĩ nhiên rồi, chúng cũng không dám, yêu trong trường phổ thông
cũng không có gì là hay.

Trần Tầm xếp xong xe liền tự động
chừa ra một khoảng trống. Phương Hồi cười thầm rồi dắt xe dựng bên cạnh xe cậu,
cô cúi xuống khóa xe, ngẩng đầu lên thì vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng
Trần Tầm đã khóa bánh xe trước của hai xe lại với nhau bằng ổ khoá hình chữ U.

“Cậu làm… làm gì vậy?”. Phương Hồi
lén lút nhìn bạn phụ trách xếp xe.

“Không gì cả. Nhưng nếu hôm nay cậu
không nói chuyện với tớ thì chiều đừng có hòng về nhà được”. Trần Tầm cười rất
đắc ý.

“Kiểu gì vậy!”. Phương Hồi lườm Trần
Tầm một cái, nhưng trong lòng lại vui vô cùng: “Nhỡ mọi người nhìn thấy thì
sao”.

“Không sao, cậu đừng khóa xe nữa, nếu
bọn họ nhìn thấy thì bảo cậu không mang chìa khóa!”.

Lúc vào lớp, Phương Hồi vẫn hơi
căng thẳng, cô vẫn chưa hết sợ trò đùa buổi sáng hôm qua, cảm giác bị mọi người
nhìn chằm chằm, nghĩ lại cô vẫn thấy run. Nhưng nhìn Trần Tầm đi trước, Phương
Hồi cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất là hiện tại đã có một người chịu đứng về phía
cô, cô không còn lẻ loi nữa, cô đã có một cậu bạn khá ổn ở bên cạnh, chỉ cần ngẩng
đầu lên là nhìn thấy, chỉ mỗi điều này thôi cũng đã khiến cô yên tâm hơn rất
nhiều.

Buổi trưa, Trần Tầm lấy cơm hộ
Phương Hồi và Tiểu Thảo, nhưng Tiểu Thảo vẫn nói có việc với Hà Sa nên không ăn
cùng bọn họ. Phương Hồi ngại ngồi ăn cùng bọn Trần Tầm, một mình cô ngồi ăn với
ba cậu con trai, nhìn cứ kì kì thế nào đó. Nhưng Trần Tầm không chịu, cậu chỉ
muốn ngồi ăn với Phương Hồi. Và thế là trong lúc Phương Hồi từ chối ăn chung với
bọn họ, Trần Tầm lại vẫy Kiều Nhiên và Triệu Diệp đến bàn Phương Hồi như lần
trước.

Trước hành động này của Trần Tầm,
Phương Hồi luôn phải chấp nhận một cách bị động. Hôm nay cậu đã mấy lần làm thế
rồi, ví dụ buổi sáng khóa xe, hoặc như vừa nãy xin giấy kiểm tra toán. Cậu nói
quên mang rồi cười xin Phương Hồi mấy tờ. Một lát sau, Phương Hồi lại nhìn thấy
cậu lôi từ cặp ra một sấp đưa cho Kiều Nhiên.

Mặc dù cách cố ý tiếp cận của Trần
Tầm hơn ngang ngạnh, trẻ con, nhưng Phương Hồi vẫn thấy rất vui. Cô biết, sở dĩ
Trần Tầm làm như vậy là vì cậu thực sự thích cô.

Giờ thể dục trường F, con trai học
riêng, con gái học riêng, tập bài thể dục, chạy đôi vòng là giải tán, hoạt động
tự do. Tiểu Thảo không chơi cùng Phương Hồi nữa, cô và mấy cô bạn khác ngồi dưới
gốc cây thảo luận tập phim Hoàn Châu cách cách tối hôm qua, hình như Ngũ A Ca
đã hôn Tiểu Yến Tử, chính vì thế bọn họ bàn tán rất hào hứng. Hà Sa và Tiểu Thảo
còn ngân nga ca khúc trong phim.

Phương Hồi ngồi một mình bên cạnh,
không cô bạn nào quay sang nói chuyện với cô, cô chỉ lặng lẽ nhìn họ cười đùa
và lắng nghe: “Hãy để chúng ta được làm bạn với hồng trần. Cưỡi ngựa phi nhanh,
tận hưởng nhân thế phồn hoa. Đối tửu xướng ca, hát lên bài ca vui mừng trong
tim. Oanh oanh liệt liệt, nắm bắt tuổi thanh xuân”(*). Cô biết, trong mắt Tiểu
Thảo, cô chỉ là một người bạn không có gì quan trọng. Thế nên vì chuyện ngày
hôm qua mà Tiểu Thảo tránh mặt cô, cũng là điều dễ hiểu. Chỉ có điều, ít nhiều
cô cũng vẫn thấy lẻ loi.

(*)
Lời bài hát Không thể chia tay với anh trong phim Hoàn Châu cách cách.

Đám con trai cũng đã giải tán, Trần
Tầm vào phòng dụng cụ thể thao mượn quả bóng rổ, lúc quay ra thì nhìn thấy
Phương Hồi đang ngồi một mình ở một góc. Cô vốn đã gầy, trước tiếng nói cười
vui vẻ bên cạnh, cậu lại càng cảm thấy cô mảnh mai, đơn độc hơn. Trần Tầm nghĩ
một lát rồi quay lại gọi Kiều Nhiên và Triệu Diệp: “Ê! Hôm nay đừng chơi bóng nữa!
Ra chơi trò gọi số với con gái đi!”.

Kiều Nhiên cũng nhìn thấy Phương Hồi
đang ngồi một mình, bèn kéo ngay Triệu Diệp, mặc dù Triệu Diệp không tỏ ra tình
nguyện lắm: “Ừ! Đi thôi! Ra chơi gọi số!”.

Trần Tầm lại quay sang gọi đám con
gái, lúc đầu Phương Hồi ngồi im không nhúc nhích, nhưng rồi cũng bị Kiều Nhiên
kéo đi.

Mọi người xếp số, Triệu Diệp số một,
Trần Tầm số hai, Phương Hồi số ba, Tiểu Thảo số bốn, Kiều Nhiên số năm, tổng cộng
mười mấy người, luật chơi là ai thua ba lần sẽ bị mọi người thay nhau tung bóng
vào mông.

Vì muốn Phương Hồi được chơi vui,
Trần Tầm và Kiều Nhiên đã liên tục gọi số ba. Phương Hồi chạy mấy vòng, dần dần
cũng bật cười. Cô là người thật thà, mỗi lần bị gọi đều tung bóng rất cao, thế
nên đón bóng của cô rất dễ, mọi người cũng đều gọi số ba.

Triệu Diệp thì không như vậy, cậu
ta chơi láu cá hơn ai hết. Triệu Diệp cố tình trêu Tiểu Thảo, lúc thì tranh thủ
khi cô đứng cách xa, tâng nhẹ bóng lên rồi ném xuống gọi số bốn, lúc lại giả vờ
tuột tay khi Tiểu Thảo sẵn sàng tư thế chờ cậu gọi số, sau đó ném bóng vào cô.
Kết quả là chỉ một lát, Tiểu Thảo đã thua ba lần.

“Triệu Diệp! Cậu cố tình đúng
không!”. Tiểu Thảo hậm hực quát.

“Hê hê, ai bảo buổi trưa không ăn
cơm với bọn tớ”. Triều Diệp cười nói: “Nhanh lên! Xong rồi đấy!”.

“Không ăn đấy! Nhìn thấy cậu là bực!”.
Tiểu Thảo giận dỗi quay mặt đi.

Mọi người vừa cười vừa lần lượt
tung bóng vào Tiểu Thảo, đến lượt Phương Hồi, cô nhẹ nhàng đập bóng xuống đất rồi
ném đi. Không ngờ đúng lúc Tiểu Thảo nghiêng người về phía sau để bảo vệ cổ
tay.

Tiểu Thảo liền hét lên, bực bội
quay đầu lại quát: “Nhẹ thôi! Đừng ném vào tay!”.

“Tớ… xin lỗi”. Phương Hồi nhẹ nhàng
xin lỗi.

“Thôi đi, cậu ấy có ném mạnh đâu”.
Trần Tầm đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, không kìm được bèn lên tiếng bênh
vực Phương Hồi.

Vốn đang bực mình, nghe Trần Tầm
nói như vậy, mắt Tiểu Thảo liền đỏ hoe, cô nhặt bóng lên ném mạnh về phía Trần
Tầm: “Tớ không chơi nữa!”. Nói xong liền quay đầu chạy về lớp. Hà Sa trợn mắt
nhìn Trần Tầm một cái rồi đuổi theo.

Phương Hồi cũng muốn chạy vào xem
sao, nhưng lại bị Kiều Nhiên kéo lại.

“Đừng vào, cậu ấy gây sự với cậu đấy…”.

“Thích chơi thì chơi! Không chơi
thì thôi!”. Trần Tầm nhặt bóng lên nói.

Sau ngày hôm đó, Tiểu Thảo không ăn
cơm cùng bọn họ nữa. Mấy ngày đầu cô còn lấy cớ có chuyện muốn nói với Hà Sa,
nhưng sau đó thì tự lấy cơm rồi mang đến bàn Hà Sa ăn. Phương Hồi không phải là
người chủ động, thế nên cũng không đi tìm cô ấy. Hai đứa dần trở nên xa cách.

Thời trẻ, tình yêu và tình bạn luôn
gắn bó mật thiết với nhau, đạt được và mất đi cũng thường nằm trong ranh giới của
sự tình cờ. Có lẽ do tuổi còn quá trẻ, nên không thể thấy được việc gì là phải
trái đúng sai.

Thế rồi, sự kiện dòng chữ trên bảng
đã trôi qua như chưa từng xảy ra. Dù gì thì vẫn còn rất nhiều việc phải làm, phải
học từ mới tiếng Anh, phải làm bài tập, phải trả bài kiểm tra, phải nghe thầy
Lưu liên tục “ờ”. Nếu không đặc biệt để tâm thì chắc cũng đã quên rồi. Trừ phi
ai đó đột nhiên nhắc lại, thì cũng chỉ bàn tán một lúc. Nhưng những lời bàn tán
đó, Phương Hồi không nghe thấy. Cô cũng không để ý, hồi đó, cô chỉ chuyên tâm
thích Trần Tầm.

Nhiều lúc Phương Hồi cũng cảm thấy
lẻ loi, mặc dù Trần Tầm, Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều rất tốt với cô, nhưng có
những việc chỉ có con gái mới cùng làm được. Ví dụ cùng nhau đi vệ sinh, mượn đồ
dùng cá nhân của nhau, nói chuyện với nhau trong giờ học, buổi trưa trao đổi với
nhau về bộ phim truyền hình, xuống căng tin mua đồ ăn vặt…

Không bạn nữ nào cùng Phương Hồi
làm những việc này, cô nói hồi đó cô đã quen rồi, cô tưởng mình sẽ phải sống
như vậy trong suốt ba năm.

Tuy nhiên, Lâm Gia Mạt đã xuất hiện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3