Năm tháng vội vã - Phần III - Chương 01 - 02

Phần
3. Qua lại

Phương
Hồi nói: “Em cảm thấy sở dĩ gặp nhau không bằng nhớ nhung, là vì gặp nhau chỉ
khiến người ta buồn bã, đau đớn phải đối mặt với hiện thực, còn nhớ nhung lại
có thể biến những lời nói dối trá thành câu chuyện cổ tích”.

1

Phương Hồi là người đầu tiên trong
lớp gặp Lâm Gia Mạt.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ diễn
ra sau giờ truy bài buổi sáng. Phương Hồi thu vở bài tập lịch sử, cuốn đầu tiên
là của Trần Tầm, cô đã bọc bìa cho vở lịch sử của cậu bằng giấy bọc rất đẹp,
nhãn vở để Trần Tầm tự ghi tên, còn trang thứ hai sau trang bìa là do Phương Hồi
viết. Cô ôm một chồng vở và bước vào văn phòng của khối mười, trong phòng có một
bạn gái đeo chiếc cặp xách màu bạc nhìn rất lạ đang đứng nói chuyện với cô chủ
nhiệm Hầu Giai, ánh nắng rực rỡ hắt xuống người bạn gái đó, nhìn rất đẹp.

Cô Hầu Giai liền gọi Phương Hồi
vào: “Phương Hồi, đây là bạn Lâm Gia Mạt, bạn mới chuyển đến lớp mình”.

Phương Hồi lịch sự gật đầu, trước
đó lớp đã được nghe nói chuẩn bị có học sinh mới chuyển đến, mọi người còn bàn
tán nhau không biết là con gái hay con trai.

“Phương Hồi là lớp phó tuyên truyền
của lớp mình”. Cô Hầu Giai giới thiệu.

Lâm Gia Mạt liền mỉm cười và nói
chào bạn, Phương Hồi ngước mắt nhìn, cô vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra rằng
cô bạn đó rất xinh xắn.

“Phương Hồi, em về lớp và bảo Trần
Tầm lên giáo vụ khiêng một bộ bàn ghế. Tổ năm vẫn thiếu một bạn nữa đúng không?
Kê bàn ở tổ năm nhé, chuyển bàn thứ ba ra, mỗi người lùi ra sau một chút, một
lát cô và bạn sẽ lên”.

“Dạ vâng”.

Phương Hồi vâng dạ rồi đi ra, lúc
ra đến cửa quay đầu lại, Lâm Gia Mạt lại mỉm cười rất tươi với cô.

Trong mắt tôi, nếu không có điều bất
thường gì lớn thì có lẽ các nữ sinh hai mươi mấy tuổi đều xinh xắn, tục ngữ nói
không có cô gái xấu chỉ có cô gái lười. Nhan sắc bình thường không sao cả, biết
trang điểm cũng được gọi là mĩ nữ. Không biết trang điểm không sao cả, dáng người
đẹp cũng được gọi là mĩ nữ. Dáng người không đẹp không sao cả, biết cách ăn mặc
cũng được gọi là mĩ nữ.

Tuy nhiên, hồi mười mấy tuổi thì
không phải như vậy, dù dáng người bạn hình chữ S hay thon thon hình vại, thoai
thoải hình chum thì đều bị cuộn trong bộ đồng phục rộng thùng thình của trường.
Tất cả mọi người đều để một kiểu tóc quê như nhau, không được ép thẳng cũng không
được nhuộm tóc, make up thì lại càng không thể. Kem dưỡng da toàn dùng của hãng
Umilky, thoa khắp mặt rồi lại bôi vào tay, còn Clinique, Estee lauder, dưỡng mắt
gì đó, chẳng nghe thấy bao giờ.

Thế nên, thời cấp ba, cô nữ sinh
nào các nét đâu ra đấy, tức là mắt ra mắt, mày ra mày, thì được đánh giá là
xinh đẹp.

Phương Hồi nói, Lâm Gia Mạt có vẻ đẹp
như vậy.

Lên đến lớp, Trần Tầm và Triệu Diệp
đang cầm vở Phương Hồi, tốc kí chép bài tập môn chính trị.

Phương Hồi bước đến, vỗ vai cậu ta
nói: “Này, cô chủ nhiệm bảo cậu lên khênh một bộ bàn ghế, lát nữa bạn chuyển
trường đó đến đấy”.

“Bạn chuyển trường hả?”. Triệu Diệp
hào hứng hỏi: “Đực hay cái?”.

Phương Hồi liền lườm cậu ta một
cái, nói: “Con gái”.

“Oa! Trưa nay Kiều Nhiên mời cơm
nhé! Tôi thắng cược rồi đấy!”. Triệu Diệp nắm tay thành nắm đấm, nói: “Có xinh
không?”.

“Xinh lắm”. Vừa nói, Phương Hồi vừa
liếc trộm Trần Tầm.

“Đi thôi, đi thôi! Đừng viết nữa!
Hôm nay thầy Thôi sẽ không điểm danh bắt ông phải trả bài đâu! Tiết trước thầy
đã gọi ông rồi mà! Đi khênh bàn đã!”.

Nghe nói là mĩ nữ, Triệu Diệp lại
hào hứng ngay.

Trần Tầm vội viết thêm mấy chữ nữa
rồi dúi cho Phương Hồi: “Chưa xong, còn hai bài nữa, chép hộ tớ đi”.

“Hả?”.

“Thôi nhờ mà! Nhớ giúp nhé!”. Vừa
chạy, Trần Tầm vừa cười với cô.

Phương Hồi cầm vở tần ngần nhìn
theo cậu ta, việc Trần Tầm chạy đi vội vã như vậy khiến cô thấy có gì đó không
thoải mái.

Lâm Gia Mạt vừa vào lớp, khiến Triệu
Diệp phải buột miệng xuýt xoa.

“Cuối cùng thì lớp mình cũng có VIP
rồi! Hôm nào tôi phải đi khoe với đội bóng mới được!”. Nhìn theo bóng Lâm Gia Mạt,
cậu ta nói nhỏ với Trần Tầm.

“Một con dê, thay ba cái rìu, ba
cái rìu này…”. Thầy Thôi dạy chính trị đang giảng rất dõng dạc trước lớp, mắt
liên tục để ý phía bọn họ.

Trần Tầm nhìn về phía trước, giả vờ
ghi bài, nói: “Phương Hồi bảo xinh tôi còn không tin, ai cậu ấy chẳng bảo xinh,
không ngờ xinh thật!”.

“Tôi thấy bình thường thôi, gì mà
hai ông hào hứng vậy!”. Kiều Nhiên nói.

“Mấy cậu phía sau không được nói
chuyện!”. Thầy Thôi nhắc bọn họ, sau đó lại chỉ lên bảng nói: “Ba cái rìu
này…”.

“Kiều Nhiên chỉ thấy Phương Hồi
xinh thôi!”. Triệu Diệp đặt sách xuống đùi, cúi đầu xuống nói.

“Biến”. Kiều Nhiên gườm gườm nhìn cậu
ta.

“Đồ đáng ghét!”. Trần Tầm xoay bút,
nói: “Phương Hồi rất xinh mà!”.

“Vẫn thua Lâm Gia Mạt một chút”. Triệu
Diệp lắc đầu nói.

“Không giống nhau”. Trần Tầm liếc
trộm Phương Hồi đang ngồi phía trước.

“Cạch cạch cạch!”. Thầy Thôi gõ miếng
lau bảng mấy cái, nói: “Ba cậu ngồi sau kia, có chuyện gì vậy! Còn nói tôi mời
ra ngoài đó!”.

Ba đứa vội ngồi thẳng người, không
dám ho he gì nữa.

Thầy Thôi dừng một lát rồi nói tiếp:
“Cả lớp tiếp tục xem, ba miếng giẻ lau...”.

Cả lớp liền cười rộ lên.

Vì Lâm Gia Mạt không đặt cơm cùng mọi
người trong tháng này nên buổi trưa đành phải ngồi đợi lớp phó đời sống Kiều
Nhiên đi gặp cô giáo để hỏi cách giải quyết.

Triệu Diệp không để lỡ thời cơ mà
bước ngay đến làm quen: “Cậu là Lâm Gia Mạt à? Trước cậu học trường nào vậy?”.

“Tớ học trường W”. Lâm Gia Mạt thân
thiện trả lời.

“Ừ, cách trường mình xa nhỉ! Thế
nhà cậu ở khu đó à?”.

“Không, nhà tớ gần trường mình lắm”.

“Ê, đồng chí, nói chuyện gì mới mẻ
hơn được không! Đi lấy cơm mau lên!”. Trần Tầm bê thức ăn đến, cười nói.

“Nói chuyện với bạn mới một chút
mà”. Triệu Diệp miễn cưỡng đứng dậy.

“Hay là cứ ăn trước với bọn tớ đi!
Ăn suất của Kiều Nhiên ấy. Nếu đợi cậu ấy về, thì cả hai cậu đều phải ăn cơm
nguội rồi”. Trần Tầm nói.

“Ừ, đúng đấy! Tớ chia cho cậu một
ít cũng được!”. Triệu Diệp vội gật đầu.

“Được không? Sợ lát nữa bọn cậu
không no”. Lâm Gia Mạt nói.

“Không sao! Phương Hồi cũng ăn cùng
bọn tớ, cậu ấy ăn ít lắm, ngày nào cũng thừa! Cậu và cậu ấy ăn chung là đủ! Tớ
đi kê bàn cho cậu nhé!”.

Vừa nói Triệu Diệp vừa đứng dậy kê
bàn.

Đến khi Phương Hồi rửa tay quay
vào, ba đứa đã ngồi vào chỗ, Lâm Gia Mạt đang ngồi chia cơm giữa Trần Tầm, Triệu
Diệp.

“Mau lên! Hôm nay bọn mình ăn cùng
nhau!”. Triệu Diệp gọi cô.

Phương Hồi lặng lẽ ngồi xuống ghế đối
diện với Trần Tầm, bình thường cô luôn ngồi cạnh cậu, nhưng hôm nay chỗ đó đã bị
Lâm Gia Mạt chiếm mất.

“Thiếu một suất cơm à?”. Phương Hồi
hỏi.

“Kiều Nhiên đang lên gặp cô giáo để
xin thêm, tớ bảo Lâm Gia Mạt ăn suất của cậu ấy trước”. Trần Tầm đưa cho cô một
đôi đũa, nói.

“Hay là cứ ăn suất của tớ đi”.
Phương Hồi đẩy hộp cơm của mình ra, bình thản nói: “Nhỡ không xin được thì
sao”.

“Thế cậu ăn gì!”. Trần Tầm lại đẩy
về phía cô: “Cậu ăn của cậu đi, không xin được thì bảo Kiều Nhiên đi mua
hamburgerr”.

“Không cần đâu”. Phương Hồi khăng
khăng đẩy sang phía Lâm Gia Mạt, nói: “Không sao, cậu cứ ăn của tớ đi, tớ không
đói”.

Bầu không khí tự nhiên lại trở nên
khó xử, Lâm Gia Mạt nhìn bọn họ, nói: “Thôi thế này vậy, tớ và Phương Hồi ăn một
suất được không? Cậu không chê chứ?”.

Phương Hồi vội lắc đầu, nói:
“Không, tớ không chê đâu!”.

“Thế thì được rồi!”. Lâm Gia Mạt vừa
cười vừa mở hộp cơm ra.

Một lát sau, Kiều Nhiên mang cơm về,
Triệu Diệp rất hào hứng, còn Phương Hồi thì không nói thêm câu nào nữa.

Tối đến về nhà, Phương Hồi nhận được
điện thoại của Trần Tầm, sau khi đối chiếu xong kết quả bài tập toán và vật lí,
cả hai đều im lặng.

Nghe thấy đầu bên kia không còn động
tĩnh gì nữa, Phương Hồi liền nói: “Thôi tớ cúp máy nhé”.

“Không muốn nói với tớ gì nữa à?”.
Trần Tầm hỏi.

“Nói gì cơ?”.

“Phương Hồi…”. Trần Tầm ngập ngừng
một lát: “Cậu vẫn chưa… chưa nói rằng cậu thích tớ”.

“Ừ”.

“Ừ gì hả!”. Trần Tầm có vẻ sốt ruột,
sau giờ ăn trưa hôm nay, Phương Hồi không nói chuyện gì với cậu nữa. Ngẫm lại mới
thấy, bao giờ cậu cũng là người gợi chuyện trước, thậm chí Phương Hồi chưa lần
nào chủ động gọi điện cho cậu. Trong khi buổi trưa, cô lại khăng khăng giữ suất
cơm cho Kiều Nhiên, điều này khiến cậu rất khó chịu.

“Trần Tầm”. Giọng Phương Hồi rất nhỏ,
có phần run run: “Nếu cậu cảm thấy tớ không ổn, hoặc không thích tớ nữa thì cứ
nói thẳng với tớ, không sao đâu”.

“Hả? Cậu nói linh tinh gì vậy!”. Trần
Tầm hỏi với giọng sửng sốt: “Ai bảo tớ không thích cậu nữa!”.

“Tớ cũng đâu phải là cô gái có gì đặc
biệt đâu…”.

“Thôi!”. Trần Tầm ngắt lời cô, nói:
“Tớ biết rồi, có phải vì trưa nay tớ gọi Lâm Gia Mạt vào ăn cơm nên cậu giận
đúng không?”.

“Không…”.

“Ha ha, chắc chắn là như vậy! Đừng
có chối! Có phải cậu ghen đúng không?”. Đột nhiên Trần Tầm phấn khởi hẳn lên, cậu
luôn có cảm giác rằng, thái độ của Phương Hồi rất mơ hồ, không nặng lòng như cậu.
Chính vì vậy, cậu rất phấn khởi khi Phương Hồi ghen vì cậu.

“Làm gì có!”. Phương Hồi vội phủ nhận.

Thực ra đúng là trong lòng cô cũng
hơi buồn, không phải vì Trần Tầm gây ra chuyện gì, mà do Lâm Gia Mạt xinh xắn
quá, còn cô lại không tự tin nhiều vào cái gọi là tình cảm. Và thế là, nỗi buồn
này đã xâm chiếm trái tim cô.

“Có biết vì sao tớ rủ cậu ấy ăn cơm
cùng không?”. Trần Tầm hạ thấp giọng, nói: “Đó là vì tớ nghĩ bình thường cậu ấy
có thể chơi cùng với cậu, giờ thể dục lúc nào cậu cũng ngồi một mình, tớ không
thể tiết nào cũng gọi con gái chơi gọi số được”.

“Và còn…”. Trần Tầm liền nhấn mạnh:
“Làm sao có chuyện tớ không thích cậu, cậu cũng không được phép không thích tớ!”.

Cuối cùng thì những thắc mắc trong
lòng Phương Hồi đã được tháo gỡ như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng,
hóa ra việc thích một người lại ấm áp, chân thực như vậy. Trần Tầm tựa như ánh
nắng trong lành, khiến phần hoang vu trong lòng cô nở hoa rực rỡ.

2

Hôm sau đi học, Phương Hồi đã chủ động
gọi Lâm Gia Mạt vào ăn cơm cùng. Lâm Gia Mạt rất phấn khởi và thế là nghiễm
nhiên trở thành bạn thân của cô, dù sao cũng vừa mới chuyển trường, hòa nhập được
với bạn bè mới là điều đáng mừng. Hơn nữa Lâm Gia Mạt cũng thấy Phương Hồi khá ổn,
bạn đầu tiên gặp ở trường mới là cô, chứng tỏ hai đứa có duyên với nhau. Lâm
Gia Mạt không tuếch toác như Tiểu Thảo, cũng hoạt bát nhưng lại cẩn thận, sống
nội tâm, hai đứa chơi với nhau rất tâm đầu ý hợp. Chính vì vậy, cuối cùng
Phương Hồi đã chấm dứt được cảnh lủi thủi một mình trong sân trường.

Được tiếp xúc nhiều với Lâm Gia Mạt,
dần dần Phương Hồi đã phát hiện ra sự giản dị của mình. Cho dù thế nào, mốt
cũng là thứ quá xa vời với cô, còn hồi đó Lâm Gia Mạt được coi là người rất am
hiểu thời thượng. Bút Lâm Gia Mạt viết đều là những chiếc bút có màu sắc rực rỡ
và hình ảnh ngộ nghĩnh, trên bút xóa có dán tranh hoạt hình, ba lô đeo búp bê, trong
ví có ảnh ngôi sao điện ảnh, gần như cô đã đọc hết tất cả các truyện tranh Nhật
Bản, hàng tháng đều mua tạp chí Âm nhạc đương đại, ai ra album mới nào, ai có vụ
scandal nào cô đều biết hết. Thế nên trong số con gái lớp (1), Lâm Gia Mạt được
coi là người đi trước thời đại. Một thời trường F đã từng rộ lên phong trào tết
vòng đeo tay, chính Lâm Gia Mạt là người khởi xướng.

Hôm đó ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt vừa
ngồi nghe nhạc với Phương Hồi vừa rút từ trong túi sách ra mấy sợi pha lê trong
suốt và tết. Phương Hồi liền nhìn với vẻ tò mò rồi hỏi:

“Gia Mạt, cái gì vậy? Để làm gì thế?”.

“Sợi pha lê”. Lâm Gia Mạt giơ lên
trước mặt Phương Hồi, hỏi: “Tớ tết thành vòng đeo tay, có đẹp không?”.

“Đẹp quá”.

“Thật hả! Trong này tớ vẫn còn, cho
cậu mấy sợi để tết nhé!”. Lâm Gia Mạt lại rút ra mấy sợi nữa và đưa cho Phương
Hồi.

“Hả? Không cần đâu, tớ có biết tết
đâu”.

“Haizz! Đơn giản lắm! Tớ dạy cậu!
Đeo vào tay rất đẹp!”. Lâm Gia Mạt lại ướm thử chiếc vòng đang tết dở xuống cổ
tay mình.

“Cái này tết thế nào?”.

“Cậu thích tết mấy sợi? Ba sợi là dễ
nhất, nhưng năm sợi thì đẹp hơn! Trong này tớ không đủ, tan học về bọn mình có
thể đi mua thêm!”.

“Mua ở đâu?”.

“Ngay ngoài cổng trường thôi! Ba
hào một sợi, một tệ được bốn sợi!”.

Phương Hồi thấy đúng là rất đẹp, liền
bắt chước theo. Đúng là tết không khó, một buổi trưa mà cô tết gần xong một chiếc.

Trần Tầm, Triệu Diệp và Kiều Nhiên
đi chơi bóng về, đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ngồi thắt chiếc vòng lên cổ
tay, Triệu Diệp liền ghé sát vào hỏi: “Các cậu làm gì vậy? Sao không ra xem bọn
tớ chơi bóng! Hôm nay tớ chơi lên tay lắm, vào được bốn quả ba điểm!”.

“Tớ bảo xuống xem nhưng Phương Hồi
không chịu đi! Cậu ấy chỉ ngồi trước cửa sổ thôi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.

Phương Hồi liền lắc đầu: “Bên dưới
đông lắm, không có chỗ!”.

Thực ra cô cũng muốn ngồi ngoài sân
xem Trần Tầm chơi bóng, nhưng sân bóng rổ luôn có rất đông con gái vây quanh,
không ít bạn nữ đến xem Trần Tầm chơi, nghe Triệu Diệp nói còn có mấy cô bé còn
mang nước cho cậu, chính vì thế cô không muốn ngồi cùng bọn họ.

“Thế cậu có nhìn thấy tớ không?”.
Trần Tầm tựa vào bàn Phương Hồi hỏi.

“Có lúc nhìn thấy các cậu nhưng
không rõ”. Phương Hồi liếc cậu một cái, cố tình cho thêm chữ “các”, so với Trần
Tầm, cô thận trọng hơn nhiều.

“Ừ”. Trần Tầm nói với giọng tiu nghỉu.

“Cái này là cái gì vậy?”. Kiều
Nhiên phát hiện ra chiếc vòng đeo tay bằng sợi pha lê trong tay họ, bèn cầm lấy
hỏi.

“Vòng tay, bọn tớ tự tết đấy! Đẹp
không?”. Lâm Gia Mạt nói với giọng rất đắc ý.

“Đưa tớ xem nào!”. Triệu Diệp liền
cầm lấy: “Đẹp lắm, tớ lấy nhé, thank you!”.

“Thôi đi! Phương Hồi tết cả buổi
trưa đấy!”. Lâm Gia Mạt giật lại.

“Thế cậu cho tớ cái cậu tết đi!”.
Triệu Diệp cười cợt nhả nói.

“Dựa vào cái gì chứ! Còn lâu, hê…!
Trả tớ đi!”.

Lâm Gia Mạt chưa nói xong thì chiếc
vòng tay đặt trên bàn đã bị Triệu Diệp cướp mất, cô vội đứng dậy đuổi theo Triệu
Diệp.

“Cậu cũng tết cho tớ một cái nhé!”.
Tranh thủ lúc Kiều Nhiên quay đầu ra ngó, Trần Tầm liền ghé sát vào tai Phương
Hồi nói nhỏ.

“Hả?”. Phương Hồi sững người nhìn cậu.

“Tớ cũng muốn có cái để đeo!”. Trần
Tầm nói: “Thôi cứ thế nhé! Cậu tết đi!”.

Phương Hồi cười rồi gật đầu.

Sau khi tan học, Phương Hồi và Lâm
Gia Mạt ra cổng trường mua sợi pha lê. Lâm Gia Mạt chọn giúp Phương Hồi rất nhiều
màu, hai đứa nghiên cứu cách phối màu một hồi lâu, cười nói vui vẻ.

Về đến nhà, vừa làm xong bài tập,
Phương Hồi liền bắt tay vào tết, cô tết bằng năm sợi, chọn kiểu phức tạp nhất.
Tối đến Trần Tầm lấy cớ đối chiếu kết quả bài tập và gọi điện thoại cho cô, rồi
còn dặn đi dặn lại cô nhớ tết vòng tay cho cậu. Mặc dù bề ngoài Phương Hồi chê
cậu nhiều chuyện, nhưng trong lòng lại cũng thấy vui vui.

Hôm sau nữa đi học, Phương Hồi lén
dúi chiếc vòng vào tay Trần Tầm, Trần Tầm rất phấn khởi, đeo ngay vào tay.

Phương Hồi vội kéo ống tay áo cậu
xuống nói: “Bỏ tay áo xuống đi! Đừng để mọi người nhìn thấy!”.

“Ừ!”. Trần Tầm miễn cưỡng nhét vào
trong, nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, hay là bọn mình cứ công khai với đám Kiều
Nhiên đi”.

“Không được!”. Phương Hồi hốt hoảng
nói: “Lỡ mà đến tai cô chủ nhiệm Hầu Giai thì sao! Cậu cũng biết Triệu Diệp ăn
nói bộp chộp nhất mà!”.

“Ừ…”. Trần Tầm cúi đầu nhìn xuống cổ
tay, nói: “Thế buổi trưa xuống sân xem tớ chơi bóng nhé”.

“Tớ không xuống đâu. Bên dưới đông
người lắm, hơn nữa, có đông con gái cổ vũ cho cậu rồi tớ đi làm gì nữa!”.

“Coi cậu kìa! Hẹp hòi thế”. Trần Tầm
bật cười, cậu rất thích nhìn vẻ ấm ức đó của Phương Hồi, cậu luôn nghĩ rằng như
thế mới chứng tỏ được rằng cô quan tâm đến cậu: “Tớ đâu có uống nước của bọn họ
đâu, ai thèm quan tâm đến bọn họ! Nếu cậu xuống, lúc giải lao tớ sẽ ngồi cạnh cậu,
uống nước cậu đưa!”.

“Thôi đi!”. Phương Hồi biết Trần Tầm
đang đắc ý, bèn lườm cậu một cái.

“Nói thật đấy! Nếu trưa nay cậu
không xuống xem thì cũng phải đứng trên tầng xem nhé!”. Giọng Trần Tầm rất
nghiêm túc: “Chỉ được xem tớ chơi, không được xem Kiều Nhiên chơi đâu đấy!”.

Lần này đến lượt Phương Hồi bật cười,
mắt cô cong cong như mặt trăng lưỡi liềm, nhìn Trần Tầm nói: “Tầng năm cao như
vậy, các cậu cao sàn sàn nhau, làm sao tớ phân biệt được ai vào ai!”.

“Không được! Hôm nay phải để cậu
nhìn cho thật rõ!”. Trần Tầm trều môi nói.

Buổi trưa Trần Tầm không ăn cơm, cứ
đòi xuống sân gần khu lớp học nhất. Phương Hồi không chấp được tính trẻ con của
cậu, đành cất hộp cơm đã gói cẩn thận vào chỗ Trần Tầm. Ăn cơm xong, Lâm Gia Mạt
gọi cô đi mua nước cùng, Phương Hồi liền giả vờ trêu bạn, nhất quyết không chịu
đi. Thực ra cô không muốn nuốt lời, đã hứa với Trần Tầm rồi thì phải đứng bên cửa
sổ xem cậu chơi bóng.

“Ghét thật!”. Lâm Gia Mạt bò sấp
trước cửa sổ, vừa cười vừa nói: “Biết thế này thì hôm qua không dạy cậu tết
vòng tay nữa!”.

“Hê hê, tan học tớ sẽ mời cậu
kem!”. Phương Hồi mỉm cười ngại ngùng.

“Về nhà cậu đã tết chưa? Đưa tớ xem
nào!”. Lâm Gia Mạt nói.

“Chưa”. Phương Hồi cũng hơi giật thột:
“Tết được một lúc thì chán”.

“Cậu thật là!”. Lâm Gia Mạt nhún
vai: “Làm người khác cụt hứng quá...”.

“Tớ định tết xong sẽ cho cậu xem
sau!”. Phương Hồi vội giải thích.

“Í!
Cậu coi kìa, coi kìa!”. Lâm Gia Mạt không để ý đến lời cô mà đột ngột reo lớn.

Phương
Hồi liền quay đầu nhìn xuống sân, bóng dáng khỏe mạnh của Trần Tầm lọt ngay vào
mắt cô.

Bất
giác cô liền cười, trong lòng cảm thấy rất vui.

“Từ
khu giảng đường đến sân bóng, ít ra cũng phải cách mấy trăm mét! Nhưng em đã nhận
ngay ra anh ấy, anh có biết vì sao không?”.

Kể
đến đây, Phương Hồi vẫn mỉm cười rất dịu dàng. Từ trước đến nay cô rất lạnh
lùng, trong mắt tôi, nụ cười này vô cùng kì lạ.

Tôi
lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

Đôi
mắt Phương Hồi sáng lấp lánh, nhìn cô như đứa trẻ đang giấu kín điều bí mật của
mình, nét mặt rạng ngời, nói:

“Vì
trên sân, chỉ có mỗi anh ấy là mặc áo đồng phục ngược!”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3