Năm tháng vội vã - Phần II - Chương 06 - 07 - 08
6
Phương
Hồi nói trời xui đất khiến thế nào mà cô đã ở lại.
Hôm
đó Trần Tầm đã khiến cô nảy sinh ảo giác, có lẽ là do bề dày lịch sử của Đông
Hoa Môn, nó đã trải qua mấy đời nhân duyên rồi, thế nên cô cũng cảm thấy mờ ảo.
Cô cười và nói rằng lúc đó tự nhiên cô lại nhớ đến lời thoại trong bộ phim Đại
thoại Tây du(*), giữa nắng chiều, cô tưởng rằng cậu bạn đưa tay về phía cô này
sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến đón cô như trong phim.
(*) Hay chính là Tân Tây du kí là một cặp hai phim Hồng
Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du kí của
nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1995 và nhận được
phản ứng tích cực từ cả công chúng và giới phê bình.
Còn
tôi thì nghĩ, đó chỉ là phút rung động đầu đời của họ mà thôi.
Trận
đấu ngày hôm đó lớp (1) thắng giòn giã, Trần Tầm đá vào năm quả, Kiều Nhiên
cũng đá vào một quả - nhưng là đưa bóng vào lưới nhà.
Ngoài
Kiều Nhiên ra, các cậu bạn khác đều rất phấn khởi, Tiểu Thảo hãnh diện đi qua
trước mặt đám con gái lớp (5), tay ôm năm chai nước ngọt Sinkist, nói là phải
ăn mừng.
Còn
Phương Hồi thì đã hết hứng từ lâu, cô chỉ mong lát nữa được âm thầm đi xe bus về
nhà, vì nắng chiều đã tắt, trời mỗi lúc một tối.
“Cậu
sốt ruột rồi phải không?”. Trần Tầm bước đến chỗ Phương Hồi nói: “Về nhé!”.
“Ừ…
không cần đâu… tớ về với Triệu Diệp cũng được, tiện đường mà”. Phương Hồi cúi đầu
xuống nói.
“Thôi
tớ xin kiếu….”. Triệu Diệp úp người xuống gác baga xe Trần Tầm nói: “Hôm nay tớ
không còn đủ sức đâu! Về nhà còn phải viết một nghìn năm trăm chữ nữa chứ, m.kiếp!”.
“Hả?”.
Phương Hồi liền nhìn cậu ta bằng ánh mắt thắc mắc.
“Thôi
ông khai thật ra đi!”. Trần Tầm xoa đầu Triệu Diệp, cười nói: “Nhà cậu ta có phải
ở Đức Ngoại đâu, ở Triều Ngoại cơ!”.
“Hả?”.
Phương Hồi tròn mắt nhìn Triệu Diệp.
“Hề
hề… tớ làm thế là để gắn kết tình cảm với cậu mà!”. Triệu Diệp nói với vẻ rất
vô tội.
“Biến
biến biến!”. Trần Tầm hất cậu ta xuống rồi nhảy lên xe và quay đầu lại nói với
Phương Hồi: “Cậu lên đi, không về sẽ muộn mất!”.
Cậu
chậm rãi đạp xe về phía trước, lại còn bóp còi cao su trên xe, âm thanh đó như
đang giục giã, Phương Hồi vội chạy đến và nhảy lên xe.
Cô
không biết nhảy xe, động tác vụng về nhưng lại không muốn bám vào người Trần Tầm
và thế là chiếc Giant đó loạng choạng một hồi.
“Cẩn
thận đấy!”. Trần Tầm ngồi trước không ngoảnh đầu lại, cậu chỉ đưa tay ra sau đỡ
tay Phương Hồi.
Xe
đã lấy được thăng bằng, dần dần chạy thẳng.
Đột
nhiên Phương Hồi đỏ bừng mặt, một lát sau cô mới sực nhớ ra, vừa nãy quên chào
Kiều Nhiên và mọi người.
Hồi
đó, hoàng hôn ở Bắc Kinh chắc rất đẹp.
Người
không đông đúc, xe cộ không nhiều, cũng không có nhiều tòa nhà văn phòng cao tầng
như bây giờ. Người Bắc Kinh vẫn chưa tái định cư ra khu vực ngoại ô, Tây Trực
Môn vẫn chưa có nhiều cầu vượt ngợp mắt và các công trình kiến trúc hình vòm thậm
xưng như bây giờ, đường Bình An vẫn kết nối nhiều con ngõ nhỏ, họ vẫn còn rất
trẻ trung.
Trần
Tầm đưa Phương Hồi đi qua những khu nhà tường đỏ ngói xanh ở Nam Trì Tử, đèn đường
hắt xuống, tạo thành hai bóng tròn tuyệt đẹp.
Phương
Hồi ôm ba lô, bàn chân lắc qua lắc lại, nói chuyện với Trần Tầm.
“Cậu
đừng giận Triệu Diệp, cậu ấy làm thế chỉ vì muốn nói chuyện với cậu thôi!”.
“Tớ
biết mà, tớ không giận đâu”.
“Thật
hả? Thấy bảo con gái ghét nhất là bị con trai lừa mà!”. Trần Tầm cười nói: “Có
hôm tớ xem phim với mẹ tớ, những tình tiết khác mẹ tớ không nhớ, bà chỉ nhớ vai
nữ chính, chính là cô đóng vai Xuân Hỷ trong phim Hí thuyết Càn Long (Những câu
chuyện về vua Càn Long) đó, cô ta gào lớn: ‘Tại sao anh lại lừa em! Sao anh có
thể lừa em! Anh tàn nhẫn lắm, dám lừa cả em!’”.
Trần
Tầm bắt chước giọng các sao nữ Hồng Kông, Đài Loan, khiến Phương Hồi cười khúc
khích.
“Tớ
không sợ bị lừa. Nói dối cũng được, nhưng đừng để tớ biết được sự thật”.
“Tại
sao?”.
“Nếu
không biết đó là lời dối trá thì chẳng phải sống sẽ thoải mái hơn sao? Đối với
tớ, sự thật không có nghĩa lí gì nhiều, thà cứ bị lừa mà không biết còn hơn là
tỉnh táo nhận ra mình bị lừa, vì nếu tỉnh táo biết được sự thật sẽ vô cùng đau
khổ”.
“Hả?
Nếu biết nhận lỗi và hứa sau này sẽ không lừa cậu nữa thì sao?”.
“Đừng
xin lỗi, câu nói mà tớ ghét nhất là ‘xin lỗi’. Nếu đã nói lời ‘xin lỗi’ tức là
đang mắc nợ nhau”.
“Vậy
hả…”.
“Ừ!
Lạ lắm phải không, hi hi”. Phương Hồi tự cười mỉa mình, cô bóp chặt đầu khóa của
ba lô, chiếc khóa hằn lên ngón tay.
Mặc
dù Phương Hồi nói như vậy, nhưng Trần Tầm cảm thấy chắc chắn là cô rất sợ bị lừa,
sợ bị bắt nạt. Cậu nhớ lại vẻ lặng lẽ cúi đầu của cô trong lớp mà thấy thương
thương. Cô bạn này không những hiền lành mà còn dịu dàng. Cô không bao giờ làm
phiền bất kì ai, nhưng những việc mà người khác nhờ, cô luôn giúp đỡ hết mình.
Có thể nhiều lúc còn vụng về, nhưng không cố tình che giấu. Mỗi lần cô ngẩng đầu
lên, ánh mắt lúc nào cũng như muốn né tránh, nhưng nhìn kĩ vào đôi đồng tử ấy,
thấy thật trong sáng biết bao.
“OK!
Từ nay về sau tớ sẽ không nói lời xin lỗi với cậu nữa, tớ sẽ nói không sao cả!
Kể cả có giẫm vào chân cậu tớ cũng sẽ nói không sao cả, coi như là cậu nợ tớ!”.
“Cậu
nói gì vậy!”. Phương Hồi lại cười, lần này cười rất vui vẻ.
Nếu
cô không thích xin lỗi, thì cậu sẽ không nói. Nếu cô không dám lại gần, thì cậu
sẽ chủ động tấn công. Nếu cô vẫn lùi bước, thì cậu sẽ kéo cô lại.
Lúc
đó chắc là Trần Tầm đã nghĩ như vậy, còn chuyện vì sao lại như vậy, rất đơn giản…
Vì
cậu đã thích cô rồi.
Ngày
hôm sau đi học, bản kiểm điểm của Triệu Diệp đã được trót lọt cho qua. Triệu Diệp
đã lấy lại được phong độ, chỉ có điều trong giờ Hóa, cậu không còn gây nhiễu nữa,
bất luận thầy Lưu nói bao nhiêu từ “ờ”, cậu đều nghe giảng rất chăm chú.
Tan
học, Phương Hồi không đợi Triệu Diệp về cùng nữa, cô dắt xe đi dọc theo sân
bóng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Diệp, Trần Tầm, Kiều Nhiên đang chơi bóng. Triệu
Diệp cũng nhìn thấy cô và ghé vào tai Trần Tầm nói nhỏ: “Lát nữa tôi chuyền
bóng cho ông, ông đừng bắt nhé!”. Trần Tầm gật đầu với vẻ thắc mắc, chưa kịp chạy
lại thì đã thấy Triệu Diệp ném bóng về phía Phương Hồi.
Bóng
rơi trúng vào bánh sau xe Phương Hồi, chiếc xe liền đổ chổng kềnh.
“Oái,
trượt rồi!”. Triệu Diệp cười khoái chí.
Phương
Hồi trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Ghét quá!”.
“Ông
giở trò gì vậy?”. Trần Tầm đập tay vào Triệu Diệp nói.
“Hê! Sao ông mạnh tay thế!”. Triệu
Diệp vừa xoa vai vừa nói: “Phương Hồi bảo không giận mà hôm nay tôi bye bye lại
không thèm nói gì!”.
“Đáng đời!”. Trần Tầm đang định đến
dựng xe cho Phương Hồi thì thấy Kiều Nhiên chạy đến.
Kiều Nhiên dựng lại xe cho cô, hai
người chuyện trò với nhau gì đó rất thân mật rồi vẫy tay chào nhau.
“Ê, ông bảo liệu Kiều Nhiên có gì với
Phương Hồi không!”. Triệu Diệp huých tay vào Trần Tầm đang đứng thần người.
“Không biết!”.
Trần Tầm liền cướp ngay quả bóng
trong tay cậu ta, đứng ở vạch ba điểm ném về phía rổ.
Bóng liền chui tọt vào rổ.
7
Đúng là Kiều Nhiên có tình ý gì đó
với Phương Hồi.
Nhưng cái gọi là có tình ý gì đó chỉ
là một trong số rất nhiều chuyện ở thời cấp ba của cậu. Hàng ngày cậu còn phải
phân công các tổ trực nhật, phải lên phòng giáo vụ lấy phấn viết bảng, phải nhắc
nhở bạn bè nhớ mặc đồng phục, cắt tóc mái, trải khăn trải bàn trước khi sao đỏ
kiểm tra, ngoài ra còn phải học thuộc bài khóa trong New Concept English chép
vào thứ ba hàng tuần, rồi còn phải làm bài tập, phải đi chiếm sân để buổi trưa
có chỗ chơi bóng, phải làm trăm thứ việc không tên nhưng vẫn buộc phải làm.
Việc thích Phương Hồi nằm trong số
những việc này, nó thường xuyên khiến trái tim, tâm hồn cậu xao động. Nhưng có
thể do bẽn lẽn, cũng có thể là do không ý thức được rằng mình có đối thủ nên cậu
không thể hiện gì nhiều. Hồi đó học sinh cũng không dám biểu lộ tình cảm, sau
khi ăn trưa xong, đám con trai con gái thường hỏi nhỏ nhau rằng: “Có phải XX
thích OO không?”. Hoặc: “Nghe nói XX và OO yêu nhau rồi”. Nhưng chắc chắn không
giống học sinh cấp ba bây giờ, động một tí là chồng chồng vợ vợ, ngồi trong lớp
mà dám hôn nhau công khai, lên xe bus thì ôm nhau xoắn xuýt, trên đường về nhà
tay trong tay, chẳng ngại ngần gì.
Kiều Nhiên không phát ra tín hiệu
gì đặc biệt, dĩ nhiên rồi, nếu hồi đó mà cậu ấy phát ra tín hiệu gì đặc biệt
thì chắc ngày hôm nay tôi đã không ngồi đây nghe em kể lại chuyện này. Tóm lại
là Kiều Nhiên không thể ngờ rằng cậu đã bỏ lỡ người khiến cậu phải thương nhớ
da diết sau này.
Mọi chuyện được bắt đầu khi Phương
Hồi bị ngất.
Hôm đó là lễ kéo cờ tổ chức vào thứ
hai. Cũng như các trường khác, lễ kéo cờ là nghi thức được tổ chức đều đặn hàng
tuần của trường F. Các lớp xếp thành hàng thẳng, học sinh nào cấp hai chưa vào
đoàn sẽ phải đeo khăn quàng đỏ, học sinh nào vào đoàn rồi thì phải đeo huy hiệu
đoàn. Đúng bảy rưỡi nghi thức sẽ bắt đầu, không ai được phép đến muộn, nếu
không sẽ bị gán cho rất nhiều tội danh, không yêu nước, không quan tâm đến tập
thể, không tôn trọng quốc kì… Nếu đến muộn và lại đúng thời điểm cả trường đang
hát quốc ca, thì chắc chắn phải đứng nghiêm không nhúc nhích, sau đó kính cẩn
chờ đợi giáo viên chủ nhiệm đến hỏi tội.
Quy trình diễn ra rất đơn giản, đứng
ở hai bên cột cờ là hai nhóm, học sinh cấp hai và học sinh cấp ba, một bên
giương cờ đội, một bên giương cờ đoàn, sau lưng có nữ sinh ôm hoa. Quốc kì được
kéo lên, đội viên thiếu niên tiền phong đứng chào, giáo viên và học sinh toàn
trường hát quốc ca. Nếu có hoạt động hoặc công việc gì thì sẽ truyền đạt, thỉnh
thoảng hiệu trưởng còn phát biểu, tuyên dương hoặc phê bình ai đó.
Điểm khá đặc biệt của trường F là,
người kéo cờ luôn cố định, mỗi khối hai người, thay phiên nhau và tất cả đều là
nam sinh. Những nam sinh này thành tích học tập không nhất thiết phải quá nổi bật,
nhưng dáng dấp, tướng mạo phải khôi ngô, tuấn tú. Thầy hiệu trưởng trường F
nói, làm như vậy để tạo dựng bộ mặt, khí thế cho trường. Chính vì thế nghi thức
kéo cờ của trường F diễn ra rất “long trọng”.
Đoàn viên kéo cờ của lớp (1) là Trần
Tầm và Kiều Nhiên, hôm đó nhiệm vụ giương cờ đoàn và ôm hoa cũng đến lượt lớp
(1) phụ trách, Triệu Diệp giương cờ, Phương Hồi và Tiểu Thảo ôm hoa.
Buổi sáng Phương Hồi đến trường muộn,
không kịp ăn sáng, tới nơi liền mang hoa ra sân ngay. Cô chỉ đứng một lát đã cảm
thấy nắng rất chói mắt, hai chân không còn đứng vững, tuy nhiên vào thời điểm đặc
biệt này, cô cũng ngại không dám nói mình không được khỏe, thế nên đành cố chịu.
Không ngờ do các lớp xếp hàng không thẳng, trước khi nghi thức bắt đầu, cô hiệu
phó phụ trách đức dục lại phê bình toàn trường một lúc, Phương Hồi thấy mắt hoa
lên, lúc tối lúc sáng, cuối cùng không chịu được nữa, cô bắt đầu loạng choạng.
Nhưng cô đứng sau Trần Tầm và Kiều Nhiên, bị che khuất nên không ai phát hiện
ra vẻ bất thường của cô.
“Í! Quốc kì! Quốc kì!”.
Cô hiệu phó phụ trách đức dục vừa định
tuyên bố nghi lễ kéo cờ bắt đầu thì thấy học sinh phía dưới xôn xao, ngoái đầu
lại nhìn thì thấy quốc kì đã được kéo lên rồi, nhìn kĩ thì thấy trước khi ngất
xỉu, Phương Hồi đã túm chặt sợi dây và kéo cờ lên. Lúc đó cô không còn nhớ gì nữa,
ấn tượng duy nhất để lại trong cô là có một đôi tay ấm áp đỡ lấy cô.
“Mau đưa bạn đi…”.
Cô hiệu phó phụ trách đức dục chưa
nói dứt lời thì Trần Tầm đã chạy đi, cậu vừa đỡ Phương Hồi vừa nói lớn với Tiểu
Thảo: “Cậu còn đứng đó làm gì nữa! Mau đỡ cậu ấy đi! Để tớ cõng cậu ấy lên
phòng y tế!”.
Tiểu Thảo vội đỡ Phương Hồi đặt lên
vai Trần Tầm. Trần Tầm cúi xuống, kéo cánh tay cô và chạy nhanh về phía phòng y
tế. Tiểu Thảo chạy theo đỡ đằng sau, gần như không theo kịp tốc độ của cậu ta.
Phản xạ của Trần Tầm quá nhanh, đến
khi Kiều Nhiên hiểu ra vấn đề thì Trần Tầm đã cõng Phương Hồi chạy được một đoạn.
Kiều Nhiên vội đuổi theo bọn họ, cùng Tiểu Thảo đỡ Phương Hồi.
“Học sinh kéo cờ! Một em quay lại
đi!”.
Cô hiệu phó phụ trách đức dục gọi lớn
bọn họ, nhưng Trần Tầm và Kiều Nhiên đều không ngoái đầu lại.
Phòng y tế nằm ở tòa nhà giáo vụ,
cách sân thể dục một đoạn khá xa, Trần Tầm cõng Phương Hồi đi một đoạn và cậu
cũng phải thở hổn hển.
Tiểu Thảo đi bên cạnh nhắc: “Trần Tầm,
cậu đặt Phương Hồi xuống đi, để Kiều Nhiên thay cho cậu một lúc!”.
“Ừ, để tớ cõng cho!”. Kiều Nhiên sốt
sắng nói.
“Không sao, không cần đâu”. Trần Tầm
lắc đầu, tay càng túm chặt hơn.
Lúc đó trong đầu cậu đã có một suy
nghĩ rất quả quyết là không giao Phương Hồi cho ai khác.
Thực ra nghĩ lại, cảnh tượng đó
không hề lãng mạn, mặc dù Phương Hồi không mập, nhưng dáng cô cao, chắc chắn
cõng sẽ rất vất vả. Nếu bế chắc sẽ thoải mái hơn, nhưng trước bao thầy cô, bạn
bè trong trường, ai dám làm vậy! Tuy nhiên, trong sự việc không lãng mạn này,
những tình cảm nhỏ lãng mạn đã âm thầm nảy sinh.
Mấy đứa lếch thếch kéo đến phòng y
tế, tất cả đều rất căng thẳng. Bác sĩ khám một lúc rồi bảo không có vấn đề gì lớn,
chỉ bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi một lát là ổn.
Vừa tỉnh lại, Phương Hồi liền nhìn
thấy ngay Trần Tầm. Cậu và Kiều Nhiên, Tiểu Thảo đang nhìn cô chằm chằm, nét mặt
rất thậm xưng.
“Cô ơi! Tỉnh rồi ạ! Bạn ấy tỉnh rồi
ạ!”. Trần Tầm ngoảnh lại gọi.
Bác sĩ liền bước đến, đặt tay lên
trán Phương Hồi, nói: “Em còn thấy khó chịu không?”.
“Dạ bình thường ạ”.
“Em chưa ăn sáng đúng không?”.
“Vâng…”.
“Lần sau nhớ phải ăn sáng nhé!
Không sao, chỉ tụt huyết áp thôi”. Bác sĩ vừa ghi lại bệnh án vừa nói: “Em nào
đi mua cái gì đó cho bạn ấy ăn, bánh mì và nước ngọt là được, nhớ mua loại có
đường nhé”.
“Để tớ đi cho!”. Kiều Nhiên nói: “Cậu
muốn ăn gì?”.
“Cái gì cũng được, cảm ơn cậu”.
“Đừng khách sáo thế”. Kiều Nhiên cười
rồi chạy đi.
“Haizz,
cậu cũng thật là! Trong người không khỏe sao không nói ra?”. Tiểu Thảo cau mày
nói.
“Tớ
tưởng cố chịu một lát là ổn…”.
“May
mà Trần Tầm phản ứng kịp thời, nếu cậu ấy không đỡ cậu thì chắc cậu đã ngã rồi!”.
“Vậy
à, cảm ơn cậu…”.
Trần
Tầm khua tay, nói với Tiểu Thảo: “Cậu sang lấy thuốc đi!”.
“Ừ,
thế Phương Hồi cứ nằm một lát đi nhé!”.
Tiểu
Thảo liền theo bác sĩ đi ra, Trần Tầm kéo chăn cho Phương Hồi rồi nói:
“Nghỉ
thêm lát nữa đã, tiết một đừng học nữa!”.
“Ừ”.
Chỉ
có hai đứa ngồi với nhau, Phương Hồi thấy rất căng thẳng, cuối cùng cô liền nhắm
mắt lại không nhìn Trần Tầm nữa.
“Vừa
nãy cậu làm tớ sợ quá”.
Trần
Tầm như đang lẩm bẩm một mình, bất giác Phương Hồi đỏ bừng mặt.
“Cậu
có biết tại sao tớ lại lo cho cậu như vậy không?”.
“Cậu…
là người tốt”. Phương Hồi nói nhỏ.
“Hả?
Tớ là người tốt? Người khác ngất tớ sẽ không như vậy đâu! Cô Tưởng đứng sau gọi
tớ, tớ cũng chẳng kịp thưa”.
Hàng
lông mi của Phương Hồi rung rung, dường như cô đã linh cảm được điều gì đó,
nhưng cảm giác này vừa khiến cô ngất ngây, vừa làm cô sợ hãi.
“Cậu
không biết thật hay giả vờ không biết?”. Trần Tầm nói với vẻ thất vọng: “Nói thật
nhé, tớ…”.
Cậu
chưa nói hết câu thì Kiều Nhiên đã về.
Kiều
Nhiên mua nước táo, bánh hamburgerr thịt bò và cả một gói kẹo skittles nữa.
“Sốt
ruột rồi phải không? Tớ bảo họ phải nướng lại bánh cho nóng”. Kiều Nhiên nói:
“Vừa nói chuyện gì mà không khí nặng nề thế?”.
Phương
Hồi nhắm mắt lại không nói gì.
“Không
có gì, tớ dọa chơi cậu ấy thôi”. Trần Tầm bóc gói kẹo ra, cho một viên skittles
vào miệng.
Viên
kẹo đó chua chua, giống như tâm trạng hiện giờ của cậu, giống cả câu giãy bày
tâm tình từ tận đáy lòng của cậu mà vừa nãy cậu chưa kịp nói ra.
8
Cả
ngày hôm đó, Phương Hồi luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Câu
nói ngập ngừng đó của Trần Tầm vẫn lởn vởn trong đầu Phương Hồi, lúc thì cô
nghĩ, liệu có phải ý cậu ấy là… thích ư? Lúc lại nghĩ, không thể không thể, làm
sao cậu ấy thích mình được, rõ ràng là nói với Kiều Nhiên rằng dọa chơi cô
thôi, tốt nhất không nên tưởng bở.
Thực
ra chắc chắn Phương Hồi cũng mong chờ một điều gì đó, bình thường trong giờ học,
cô thường liếc xuống bàn cuối, buổi trưa thường ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân
bóng rổ, lúc làm bài tập cùng Kiều Nhiên cũng thường lén quan sát xung quanh một
cách vô thức. Trong những cái nhìn bối rối đó của cô, bóng Trần Tầm là tâm điểm.
Cô rất hiểu, cậu bạn thường xuyên gọi tên cô, thường xuyên nhớ đến cô khi mọi
người quên lãng cô, thường xuyên lén chăm sóc cho cô mỗi khi cô không biết phải
làm gì, đã âm thầm gieo hạt giống yêu thương trong trái tim cô và hạt giống ấy
đã nhú ra một mầm xanh non nớt, nhỏ xinh.
Chuyện
thích nhau hồi mười sáu tuổi bình dị và đơn giản như vậy, những câu chuyện tình
yêu với kết cục happy ending hay sad ending trong phim ảnh đã không được họ coi
là thật nữa. Họ luôn cho rằng mình sẽ trải qua một mối tình không giống ai, tưởng
rằng những ngày tháng lông bông này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, sau khi trưởng
thành, họ mới phát hiện ra rằng, hóa ra mọi thứ vẫn đi theo lối mòn xưa cũ, những
người đã từng ở bên mình mỗi ngày rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngả.
Buổi
trưa ăn cơm, từ đầu đến cuối Phương Hồi không ngẩng đầu lên. Trần Tầm cố tình kể
mấy câu chuyện cười nhảm nhí, thậm chí là lấy trộm viên thịt trong hộp cơm của
cô, nhưng đều không thể khiến cô ngước mắt lên được. Ăn trưa xong Triệu Diệp
kéo Trần Tầm đi chơi bóng, Tiểu Thảo kéo Phương Hồi đi lấy thư. Hai người một
bên, đi cùng một lúc, nhưng cuối cùng lại rẽ theo hai hướng khác nhau.
Hồi
đó máy tính vẫn chưa phổ biến, thế nên không có QQ để chat, cũng không có email
để gửi thư điện tử. Điện thoại di động và tin nhắn lại càng khỏi phải nói, chỉ
có mấy kiểu điện thoại di động, nhưng vẫn chưa có chức năng nhắn tin bằng tiếng
Trung. Bạn bè ở các trường liên lạc với nhau bằng thư từ. Cổng trường nào cũng
có sạp hàng bán giấy viết thư, hình các nhân vật hoạt hình của Nhật Bản, rồi
các mẫu hoa nhí của Hàn Quốc, thần tượng điện ảnh, loại năm tệ một tập, có thể
xé ra từng tờ để viết, loại bốn tệ một tập, còn được tặng thêm mấy phong bì nhỏ,
vừa rẻ vừa đẹp, tha hồ chọn lựa.
Tiểu
Thảo là người nhận được nhiều thư nhất trong lớp bọn họ, bạn bè của cô nằm rải
rác khắp Bắc Kinh, tuần nào cô cũng nhận được những cánh thư từ khắp nơi gửi đến.
“Cậu
xem tập thư này đi”. Trong phòng văn thư, Tiểu Thảo đưa cho Phương Hồi một chồng
thư.
“Ừ”.
Phương Hồi bước đến chọn thư của lớp mình, một lát thì tìm thấy hai lá thư của
Tiểu Thảo.
“Í!
Để tớ xem nào! Không ngờ cậu ấy lại hồi âm nhanh như vậy”. Tiểu Thảo cầm lấy lá
thư cười nói: “Ơ, Phương Hồi, sao chẳng bao giờ thấy cậu viết thư gì cả! Bạn cấp
hai của cậu không liên lạc với nhau à?”.
“Tớ
không thân với bọn họ lắm”.
“Không
thân?”. Tiểu Thảo hỏi với vẻ kinh ngạc: “Cậu đùa à?”.
Phương
Hồi xếp lại chồng thư, đứng bên đợi bạn, đằng xa hình như có cậu nào đó ghi được
một bàn thắng đẹp ba điểm, mọi người reo hò, vỗ tay rất ồn ào, bất giác cô lại
dõi mắt về phía đó.
“Tớ
bảo này… Phương Hồi…”. Tiểu Thảo cầm lên một lá thư, giơ lên trước ánh nắng,
nhìn tờ giấy viết thư gấp thành hình trái tim bên trong.
“Hả?”.
Phương Hồi ngoảnh đầu lại, lá thư đã che kín đôi mắt Tiểu Thảo, cô nhìn thấy mặt
sau của phòng bì có nét chữ rất dễ thương: “Cảm ơn chú đưa thư”.
“Cậu…
có phải cậu thích Trần Tầm không?”. Tiểu Thảo hỏi nhỏ.
“Hả?”.
“Đúng
không?”.
“Không…
làm gì có!”. Tim Phương Hồi đập thình thịch, cảm giác bị người ta nói trúng tim
đen khiến cô vô cùng sợ hãi: “Cậu đừng nói linh tinh!”.
“Hi
hi! Tớ biết rồi!”. Tiểu Thảo đặt ngay lá thư xuống, vui vẻ nói: “Thực ra là cậu
thích Kiều Nhiên, đúng không?”.
“Cậu
nói gì lạ vậy! Nhảm nhí quá!”. Phương Hồi lườm Tiểu Thảo một cái rồi quay đầu
đi ra.
“Đừng
giận, đừng giận mà!”. Tiểu Thảo kéo cô lại, nói với giọng rất bí ẩn: “Tớ cam
đoan sẽ không nói cho ai biết đâu!”.
“Tớ
xin đấy, đừng nói linh tinh nữa!”. Nét mặt Phương Hồi tỏ vẻ bất lực.
Bị
Tiểu Thảo dọa như vậy, Phương Hồi phát hiện ra rằng, trước cái gọi là tình cảm
đẹp, cô vẫn cảm thấy sợ. Cảm giác này, tự nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng chán
chường.
Tưởng
như thế là xong, nhưng trước khi tan học, Trần Tầm lại đến chỗ cô.
Phương
Hồi luống cuống thu dọn ba lô, trong lúc chuẩn bị với lấy túi đựng bút thì bị
Trần Tầm ấn tay xuống. Cậu không nói gì, chỉ nhét một tờ giấy vào trong đó,
Phương Hồi sửng sốt nhìn, Trần Tầm liền cười nói: “Về nhà hãy xem”.
Phương
Hồi không đợi được đến lúc về nhà mà đã xem trước, thực sự cô không chịu được cảm
giác thót tim này, đi đến giữa đường liền mở ra xem. Tuy nhiên, sau khi đọc
xong, cô lại càng thót tim hơn.
Mẩu
giấy viết rằng:
“Phương
Hồi, buổi sáng chưa nói được hết, sở dĩ tớ lo cho cậu, không phải vì tớ là người
tốt, cũng không phải vì chúng mình là bạn thân của nhau. Mà là vì, TỚ THÍCH CẬU.
Tớ không đùa đâu, tớ thật lòng đấy. Nếu cậu thấy tớ được thì hãy viết tên tớ
vào vở bài tập lịch sử của tớ. Tớ đợi cậu!”.
Phương
Hồi là tổ trưởng phụ trách môn lịch sử, lần đầu tiên phát vở bài tập lịch sử,
có một cuốn vở không ghi tên, cuốn đó chính là vở của Trần Tầm. Ít nhiều Trần Tầm
có ý tiếp cận cô, lần thứ hai nộp vở, cậu vẫn không ghi tên, Phương Hồi biết
nên đã trả thẳng cho cậu. May mà bài tập môn lịch sử không nhiều, nên Phương Hồi
cũng âm thầm dung túng cho trò đùa có phần mờ ám này của cậu. Ngày mai có giờ lịch
sử, bài tập tuần trước lại phải trả và lần này, cô có nên viết tên cậu vào vở rồi
trả cho cậu ta hay không?
Giữa
nắng thu, Phương Hồi nhìn theo con đường phủ đầy lá ngân hạnh(*) vàng, trong
tay nắm chặt tấm lòng của một cậu bạn, nhưng lại cảm thấy mơ hồ không biết phải
làm gì.
(*) Còn có tên là Bạch quả, là loài cây thân gỗ duy nhất
còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoales.
Hiện
tại, khi được nghe Phương Hồi kể về câu chuyện của cô ngày trước, tôi rất hiểu
tâm trạng rối bời của cô lúc đó. Tôi hiểu cô đã phải lưỡng lự, đấu tranh tư tưởng
thế nào, nhưng vẫn không thể viết ra tên của cậu bạn mà rõ ràng cô rất có cảm
tình đó.
Tuy
nhiên, chắc chắn hồi đó Trần Tầm không hiểu được những điều này. Chính vì vậy,
ngày hôm sau, cậu cầm cuốn bài tập lịch sử trên tay mà lòng tràn đầy hi vọng, đến
khi phát hiện ra rằng vạch chấm phía sau chữ họ tên vẫn để trống, cậu thấy vô
cùng chán nản. Cậu rất muốn đi hỏi cô, rốt cuộc là tại sao, tại sao rõ ràng đã
nhìn thấy vẻ cảm tình hiện lên trong ánh mắt của cả hai người mà cô vẫn cố tình
né tránh.
Nhưng
rõ ràng Phương Hồi đang tránh mặt cậu, mấy ngày hôm đó gần như cô chỉ chuyện
trò với Tiểu Thảo hoặc Kiều Nhiên mà không liếc cậu cái nào, cũng không nói
chuyện với cậu. Nhưng Trần Tầm có cảm giác rằng, chắc chắn Phương Hồi không
ghét mình. Vì từ đó trở đi cô không hề cười, trong đôi mắt trong trẻo đó, chất
chứa một vẻ u buồn khó có thể miêu tả bằng lời.
Cuối
cùng Trần Tầm không nói được với Phương Hồi câu nào, dĩ nhiên là câu hỏi tại
sao đó cũng không nói ra được. Lúc tan học, cậu nhìn theo Phương Hồi và Kiều
Nhiên cùng ra khỏi lớp, bước chân của họ rất đều nhau, rất ăn ý, ngay cả lúc bước
ra khỏi cửa lớp cũng là bước chân trái trước.
Phương
Hồi liếc trộm Trần Tầm, cô biết chắc chắn cậu đang nhìn cô. Nhưng cô không ngoảnh
đầu lại, cho dù chỉ là mỉm cười với cậu cũng không.
Không
phải cô không muốn, mà là không dám.
Trong
lúc Phương Hồi định tiếp tục im lặng và lặng lẽ bước đi, cô không thể ngờ rằng,
ngày hôm sau, trên bảng lại có một dòng chữ đang chào đón cô.
Đó
là nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, không nhận ra là chữ của ai, nhưng lại vô
cùng nặng nề: “Phương Hồi thích Trần Tầm”.