Công chúa lưu manh- Chương 17 - Phần 0

Chương 17. Lễ vật hay tai họa

Băng Tâm và Gia Huy thoát ra ngoài một cách khá suôn sẻ. Khi sắp ra khỏi
cửa ngục thất, cũng có một tên lính đến chặn hai người lại. Lúc cả hai
đang toát mồ hôi không biết ứng phó ra sao thì tự dưng có tên quản ngục ở
đâu xuất hiện, không nói không rằng, đá đít tên lính một cái, rồi tình
nguyện làm người dọn đường câm lặng cho hai người. Không hiểu đầu cua
tai nheo gì, nhưng mà có người giúp thì ta cứ nhận thôi, coi như ông
trời gửi quà tết sớm vậy. Cả hai theo lời Bình Nam dặn, trong suốt quãng
đường thoát ra không hé răng một tiếng nào. Tên quản ngục còn tiễn họ
đi một đoạn xa, cách khỏi đám binh lính lởn vởn ngoài ngục thất, rồi mới
kính cẩn cúi chào, thủy chung không nói một lời.

Thoát ra ngoài, hai người lập tức một mạch quay về hoàng cung. Việc đầu
tiên Gia Huy làm là đi tìm vua cha để bẩm báo việc đại sự. Hoàng đế đang
ở thư phòng, vừa nhìn thấy chàng là vui mừng chạy lại. Ngài giống như
một con quay, cứ xoay xung quanh chàng xem xét, xem chàng có trầy miếng
da, rụng cọng tóc nào không? Trời, mười mấy ngày nay không nhận được tin
tức từ chàng gửi về mà ngài xót ruột muốn chết. Việc chàng mất tích
ngài phải giấu nhẹm đi, không cho hoàng hậu biết. Nếu bà mà biết lại bù
lu bù loa khắp cả hoàng cung cho mà xem. Ngài đã cử bao nhiêu mật thám
đi dò la tin tức của chàng nhưng vẫn chưa thấy có ai trở về. Chính lúc
này ngài cũng đang đăm chiêu nghĩ ngợi về chàng thì chàng xuất hiện. Có
lẽ ngài vẫn cứ xoay xung quanh chàng mãi nếu như chàng không bảo cha
dừng lại vì chính chàng cũng cảm thấy chóng mặt.

Trên đường trở về cung, chàng đã nghe khắp nơi bàn tán tình hình căng
thẳng ngoài biên cương. Thế nhưng khi đề cập đến vấn đề đó, vua cha
chàng lại không hề tỏ ra lo lắng. Ông nhìn con trai với ánh mắt đầy tự
tin:

- Bọn Hắc Lâm tộc đó so với quân đội hùng mạnh của chúng ta chỉ đáng là
cỏ rác. Bọn chúng núp trong chốn thâm sơn cùng cốc lâu ngày như vậy
chắc không biết đến danh tiếng quân đội Thiên quốc mấy năm gần đây nên
mới dám manh động như vậy. Để rồi xem, lần này ta sẽ bắt hết tất cả bọn
chúng, không xót một tên nào.

- Phụ hoàng, chớ nên khinh thường quân địch như vậy.

Nhìn ánh mắt hoang mang của con trai, ông thấy tội nghiệp thay cho
chàng. Có lẽ mấy hôm rồi chàng đã chịu khổ sở nhiều, nên giờ mới thành
ra dễ sợ hãi như vậy. Ông an ủi con:

- Con trai của ta, yên tâm. Ta đã cử một đội quân mạnh chưa từng thấy từ
trước đến giờ đi thảo phạt giặc cỏ. Chỉ sợ bọn chúng vừa thấy quân ta
đã bỏ cả dép mà chạy ấy chứ.

- Thật sao? Phụ hoàng đã cử đội quân nào đi vậy?

- Là đội quân mới thành lập, gồm một phần ba số quân lính hiện giờ chúng
ta có. Ta biết huy động như thế là quá nhiều, nhưng nhân cơ hội này
cũng nên cho bọn Hắc Lâm ấy một lần sợ đến già luôn. Nghĩ ra cái cách
lấy số đông uy hiếp quân giặc như vậy, tể tướng cũng thật là sáng suốt.

Gia Huy giật thót tim. Tể tướng, là tể tướng chủ trương như vậy sao? Chàng lắp bắp:

- Vậy...vậy người đứng đầu đội quân đó là...

Đúng như chàng nghĩ, hoàng đế gật đầu cười xác nhận:

- Là tể tướng chứ còn ai nữa. Ban đầu ta cũng định chỉ cho một tướng
quân làm tổng chỉ huy, nhưng tể tướng cứ một mực đòi lập công lần này.
Thiết nghĩ ông ta ngày xưa là một mãnh tướng trên chiến trường, nay đích
thân cầm quân ra trận sẽ làm tăng thanh thế của đội quân, nên ta đã
đồng ý.

Tể tướng đem quân ra chiến trường ? Vậy là chàng đã về chậm một bước mất
rồi. Chàng đem tất cả sự việc mình phát giác được kể cho hoàng thượng
nghe. Ngài nghe xong cảm thấy như có động đất đang xảy ra. Tể tướng âm
mưu tạo phản sao? Thật là chuyện khó tin. Nhưng chuyện này do chính con
trai mình nói ra, vậy thì trăm phần trăm là sự thật rồi. Thả nào ông ta
cứ tha thiết được cầm quân đi tiễu trừ bọn giặc cỏ. Với vai trò là tổng
chỉ huy đội quân đặc biệt này, ông ta chẳng phải đã nắm trong tay một
phần ba sức mạnh quân đội Thiên quốc hay sao? May mà trong số các vị
tướng lính đi cùng tể tướng có Lạc Dã tướng quân là tâm phúc trung thành
của hoàng đế. Ngài lập tức soạn một mật thư cho Lạc Dã, yêu cầu ông
dùng mọi cách ngăn cản đoàn quân lại. Thế nhưng mật thư chưa kịp gửi đi
thì đã có người đưa tin khẩn từ đội quân thảo phạt báo về. Cái tin anh
ta đưa đến hoàng cung làm hoàng đế ngài rụng rời cả chân tay: tướng quân
Lạc Dã đã bị giết hại. Trước khi chết, ông đã ủy thác cho người nay
mang mật thư về cho hoàng thượng. Trên đường về, người này bị truy sát
gắt gao, bị thương rất nặng. Thư vừa đến tay hoàng đế cũng là lúc anh ta
trút hơi thở cuối cùng. Bức thư nhàu nát, dính đầy máu đã khô, ố thâm
lại. Trên đó chỉ viết vẻn vẹn hàng chữ : "Tể tướng tạo phản".

Ngay sau giờ phút đó, hoàng đế cho lính bao vây phủ tể tướng. Nhưng thứ
mà họ thu được chỉ là một cái tướng phủ không một bóng người. Khi bắt
giam Băng Tâm và Gia Huy, tể tướng cũng đồng thời chuyển sang kế hoạch
thứ hai : thâu tóm quân đội. Ông câu kết với Hắc Lâm tộc ở biên cương
làm loạn, rồi vào triều đình hiến kế lập quân đội thảo phạt giặc cỏ,
đồng thời xin làm tổng chỉ huy. Một khi nắm quyền điều hành cao nhất của
đội quân, ông đã nắm trong tay một sức mạnh quân sự vô cùng lớn, đồng
thời làm suy yếu đi sức mạnh của triều đình. Sau khi Băng Tâm và Gia Huy
thoát ra ngoài một thời gian ngắn thì tể tướng mới phát hiện ra sự
tình. Nhưng hai người chậm một bước. Tể tướng đã có trong tay quyền tổng
chỉ huy quân đội. Ông lập tức đem theo toàn bộ gia quyến của mình, cùng
quân đội rời đi. Trong số các tướng lính của đội quân đặc biệt thì chỉ
có tướng quân Lạc Dã không phải người của tể tướng. Thế nên ông ta đương
nhiên sẽ bị thủ tiêu. Đoàn quân lên đường ngay lập tức, đến hội ngộ
cùng binh lính Hắc Lâm tộc, trấn giữ vùng biên cương phía nam của Thiên
quốc. Tể tướng sẽ ở đó hùng cứ một phương, đồng thời tiến hành câu kết
với các nước khác. Sau khi sức mạnh đã ngang ngửa với triều đình sẽ trở
về soán ngôi vị.

Bởi vậy, từ ngày trở về cung, Gia Huy chưa một lần nào gặp được Băng
Tâm. Chàng bị quay đến chóng mặt với công việc quốc gia chất thành đống.
Mỗi ngày, khi chàng vừa có được giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi thì cũng
là lúc giữa đêm khuya, nàng đã ngủ. Không thể đánh thức nàng dậy, chàng
bèn lặng lẽ đứng từ xa nhìn vào khung của sổ tối đèn ở phòng nàng. Núi
công việc vắt kiệt sức của chàng, nỗi khao khát được ở bên nàng vò xé
trái tim chàng, nhưng chỉ cần được đứng từ vị trí này nhìn vào khung cửa
đó thôi, chàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Không thấy mặt nàng
nhưng chàng vẫn biết nàng ở gần bên chàng, chỉ cách có mấy bước chân. Có
thể chàng đã mất nhiều thứ, nhưng vẫn có nàng bên mình, chàng đã mãn
nguyện. " Ta sẽ cố gắng nhanh nhất để đem lại một vương quốc hòa bình.
Khi đó ta sẽ nói với nàng rằng ta yêu nàng. Hi vọng lúc đó nàng cũng đáp
lại tình cảm của ta. Và chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Ta vốn
không muốn chuyện của hai ta bắt đầu. Thế nhưng khi đã bắt đầu rồi, ta
sẽ cố gắng làm cho nó không bao giờ kết thúc." Đó là những lời chàng
luôn tâm niệm trong lòng khi đứng ngắm nơi nàng ở vào mỗi buổi đêm như
đêm nay. Chàng đứng rất lâu, đến khi trời tảng sáng mới quay bước trở
về. Một chú bướm đêm nãy giờ lén đậu trên vai chàng bất ngờ cất cánh bay
lên. Cánh bướm chập chờn lay động trong không gian tối sáng đan xen
nhau. Chàng mỉm cười. Nàng chính là cánh bướm đem lại cho ta nụ cười
trong tình cảnh rối loạn như thế này. "Tử Băng Tâm, nàng hãy chờ ta
nhé!"

Bóng chàng vừa khuất sau cánh cổng Đông Tuyết cung, đèn phòng nàng bật
sáng. Đêm nay lại là một đêm nữa nàng mất ngủ. Lăn qua lăn lại hoài trên
giường mà không thể chợp mắt, nàng trở dậy bật đèn, mang bàn cờ ra tự
mình chơi với mình. Cứ chơi được một lúc là bàn cờ lại trở nên rối ren,
như chính tâm trạng của nàng lúc này. Cuộc sống của nàng bây giờ nàng đã
không thể nào kiểm soát được nữa. Thiên quốc đang rơi vào cảnh nội
loạn, chả ai còn hơi sức đâu mà để ý đến một cô công chúa ngoại bang đến
để cầu hòa bình cho đất nước mình nữa. Ở lại chỉ là một vật thừa thãi,
nhưng nàng cũng không thể ra đi. Một phần vì trách nhiệm với quốc gia,
một phần vì con tim nàng đã không muốn rời bỏ nơi này. Nàng đến Thiên
quốc đã chuẩn bị sẵn tư tưởng đối phó với mọi tình huống khó khăn mà
triều đình Thiên quốc gây ra, nhưng thứ nàng không chuẩn bị trước chính
là yêu Gia Huy. Yêu chàng khiến nàng trăn trở, thao thức. Nhưng nàng
biết , đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình nàng mà thôi. Từ khi trở
về cung, chàng chưa một lần xuất hiện trước mặt nàng. Chàng bận việc
triều chính, nàng biết. Nhưng trái tim nàng vẫn không khỏi hoang mang
với ý nghĩ chàng không muốn gặp mình. Nghĩ kĩ lại thì chàng chưa bao giờ
thể hiện rằng chàng có tình cảm với nàng cả. Những nụ hôn chỉ là trêu
đùa. Vòng tay che chắn trong ngục thất chỉ là sự thương hại. Những cử
chỉ yêu thương thì có ít, còn sự khẳng định việc chàng không để ý đến
nàng lại nhiều vô số. Chẳng phải câu cửa miệng của chàng là "ta không hề
bận tâm đến nàng" hay sao? Ôi cái vòng tình ái luẩn quẩn làm nàng mụ mị
hết cả rồi. Hơn thế nữa, bây giờ nàng lại rất cô đơn. Người nàng cứ cho
là hiểu mình nhất lại là người lừa dối nàng suốt mười mấy năm trời. Còn
những người thân yêu ở Tử quốc, từ ngày nàng sang làm dâu Thiên quốc
thì chẳng hề có liên lạc gì từ họ. Có phải họ đã quên mất nàng rồi hay
không? Trên thế gian này không có gì đáng sợ bằng cảm giác bị tất cả mọi
người bỏ rơi. Nàng cũng giống như ngọn nến đang cháy chập chờn kia, nếu
như không có chỗ nào để che chắn, để dựa dẫm, sẽ bị gió đêm thổi tắt
lịm mất thôi.
Thiên quốc đang yên ổn hòa bình, vậy mà chỉ sau mấy ngày đã rơi vào cảnh
dầu sôi lửa bỏng. Hắc Lâm chỉ là một trong vô số những bộ tộc nhỏ bé bị
tể tướng thao túng. Các bộ tộc đó đều đã bại trận dưới vó ngựa của quân
đội Thiên quốc hùng mạnh, trong lòng sẵn sinh mối hận với triều đình
Thiên quốc, nhưng là sức lực có hạn nên đành ngậm ngùi chấp nhận sống
cảnh phiêu bạt khắp nơi. Tể tướng đã đứng ra tập hợp họ lại, hứa hẹn sẽ
cho họ những vùng đất đai màu mỡ để người dân an cư lạc nghiệp. Vừa giải
tỏa được uất ức, vừa có món lợi treo trước mắt, Tộc trưởng các bộ tộc
vui mừng khôn xuể, nhất loạt ủng hộ tể tướng. Chỉ chờ ông đem quân đến
hùng cứ vùng biên cương, những bộ tộc này đã dắt díu nhau kéo đến xin
quy phục dưới trướng tể tướng. Có bộ tộc chỉ vài chục người, có bộ tộc
vài trăm, nếu đứng riêng lẻ thì chỉ là hạt cát giữa sa mạc, nhưng khi
tập hợp lại với nhau thì chính họ tạo nên một sa mạc thực sự. Hơn nữa
tể tướng lại được sự ủng hộ của Bạch Vân giáo- giáo phái hùng mạnh nhất
nhì võ lâm. Các nước trước kia vẫn e dè Thiên quốc nay nhân cơ hội này
cũng tìm đến tể tướng đặt quan hệ, mong muốn sẽ nhận được nhiều lợi lộc
hơn khi tể tướng trở thành người đứng đầu Thiên quốc. Đội quân của tể
tướng chẳng mấy chốc mà lớn mạnh hẳn lên. Triều đình Thiên quốc chao
đảo. Thiên quốc tuy là quân đội hùng mạnh, nhưng nay đã mất đi một phần
ba lực lượng. Hơn nữa số người tạo phản theo tể tướng có nhiều người là
tướng tài , dày dặn kinh nghiệm chiến trường. Cứ với đà này, một thời
gian ngắn nữa thôi binh lực của tể tướng sẽ ngang ngửa với triều đình,
thậm chí có thể lớn mạnh hơn. Thêm vào đó, việc nội bộ triều đình phản
bội lẫn nhau khiến những người ở lại hoang mang. Việc cần làm nhất bây
giờ là cần phải xây dựng lực lượng, trấn an lòng người, chuẩn bị dẹp tan
quân phản loạn.

Chính trong lúc nguy ngập này, ông trời đã gửi sang cho Thiên quốc một
vị cứu tinh: Hoàng đế Kim quốc sang thăm Thiên quốc. Kim quốc với Thiên
quốc vốn có quan hệ hòa hảo từ lâu. Kim quốc vương cũng muốn gả con gái
mình vào hoàng cung Thiên quốc để thắt chặt tình giao hảo. Thế nhưng
hoàng đế Kim quốc chưa kịp mở lời thì Tử quốc vương đã lân la sang Thiên
quốc móc nối cuộc hôn nhân chính trị để chấm dứt chiến tranh. Hoàng tử
Gia Huy tuy là một người xuất sắc, thế nhưng đã có nơi có chốn, con gái
ông không thể chịu thiệt thòi. Bởi vậy Kim quốc mới từ bỏ ý định cầu
thân. Công chúa Kim quốc Đình Đình là một cô nàng hết sức quậy phá. Nàng
ta chẳng thích ở yên trong nhà mà chỉ toàn đi lung tung gây phiền phức
khắp nơi. Rồi một ngày cách đây không lâu, sau một lần dạo chơi ngoài
cung trở về, bỗng dưng cô nàng đòi cha dẫn đến hoàng cung Thiên quốc
chơi. Nhìn khuôn mặt háo hức ửng đỏ của con gái, Kim quốc vương biết
rằng nàng ta đã phải lòng ai đó rồi. Ông có hai người con, Đình Đình và
Vĩnh Kỳ. Cả hai giống nhau ở chỗ đã muốn cái gì thì phải có bằng được.
Trước kia Vĩnh Kỳ yêu quý của ông cứ nằng nặc đòi theo vị nhân sĩ giang
hồ kia học võ nghệ, ông không có cách nào cản nổi, đành phải chiều theo
cho vui lòng con. Đối với Kim quốc vương, niềm vui của con cái là mục
tiêu lớn lao nhất. Lần này cũng vậy, ông đành đem con gái đến thăm Thiên
quốc một phen. Đằng nào cũng lâu lắm rồi ông không có gặp người bạn lâu
năm Thiên quốc vương. Đội quân của tể tướng tuy đông nhưng ngoài binh
lính tách ra từ quân triều đình, còn lại là một đám người ô hợp, chưa
được tiếp xúc với chiến trường. Họ cần phải có một thời gian để tập
luyện. Kim quốc tài nguyên dồi dào, đất đai trù phú, kinh tế phát triển.
Hơn nữa lại nổi tiếng với nhiều làng nghề chế tác vũ khí. Có được sự
hậu thuẫn của Kim quốc, Thiên quốc còn sợ gì không đủ sức mạnh dẹp quân
phản loạn. Thiên quốc vương hay tin bạn cũ sang thăm, mừng hơn bắt được
vàng. Phen này sẽ làm mọi cách để hài lòng khách quý, nhân thể mở lời
kết giao tình luôn.

Ngày Kim quốc vương đến Thiên quốc, khắp kinh thành giăng cờ kết hoa.
Người dân đứng hết hai bên đường, vỗ tay, tung bông khi đoàn người của
quốc vương đi qua. Hoàng đế Thiên quốc cùng hoàng tử Gia Huy còn đích
thân ra đón tiếp ở cổng thành. Quang cảnh thật là nhộn nhịp. Hai vị
hoàng đế gặp lại nhau thì tay bắt mặt mừng, ôm hôn thắm thiết. Sau khi
phô trương tình bạn khăng khít xong xuôi đâu đấy, cả hai cùng khoe
khoang niềm tự hào của mình : con cái. Nghe thiên hạ đồn đại đã lâu,
nhưng nay trực tiếp gặp mặt, Kim quốc vương cũng phải bấm bụng khen
thầm, hoàng tử Gia Huy quả là người xuất chúng. Diện mạo phi phàm thì
khỏi phải bàn, lại rất có khí chất, tài năng. Ông thầm tiếc rẻ vì mình
đã để vụt mất người con rể như chàng. Vĩnh Kỳ thì ông đã rất yên tâm
rồi, Đình Đình nếu được gửi gắm vào một nơi tốt như chàng thì cuộc đời
này của ông coi như mãn nguyện. Đến lượt Đình Đình e thẹn bước ra từ
trong kiệu lớn. Nàng xinh đẹp đài các như bao nàng tiểu thư công chúa
cao sang khác, lại có phần hồn nhiên, ngây thơ, nhí nhảnh. Mẫu người như
nàng, ở bên cạnh sẽ khiến người ta vui vui vẻ vẻ suốt ngày. Kim quốc
vương âu yếm nhìn con gái :

- Nha đầu nhà ta cứng đầu khó bảo lắm. Chuyện gì đã thích là phải làm
bằng được mới thôi. Nó như con chim nhỏ suốt ngày ríu rít bên tai, khiến
ta chẳng thể nào được yên. Mong cho có chàng trai nào rước nó đi cho
rồi, cho cái tai của ta đỡ khổ.

- Phụ hoàng. Người làm con xấu hổ đó.

Nàng kéo nhẹ vạt áo của cha, ra chiều nũng nịu. Nhìn cái cách hai cha
con họ chuyện trò, Thiên quốc vương biết cô công chúa này là bảo bối
trân quý thế nào trong tay ông bạn già Kim quốc vương. Có lẽ muốn được
việc lớn phải lấy lòng tiểu công chúa này rồi.

- Ngài nói gì vậy? Công chúa thập phần quý phái đoan trang, lại yểu điệu
thục nữ. Ai mà được công chúa đây nâng khăn sửa túi thì đúng là đã tu
chín kiếp rồi.

Hoàng đế Kim quốc nhắm mắt cười tít, ra chiều hài lòng lắm. Ông vẫn biết
con gái mình đến cái kim còn chẳng biết cầm. Nếu nàng nâng khăn sửa túi
dùm ai, thì người đó chỉ có nước sài túi rách khăn vá thôi ^^. Thế
nhưng lời khen luôn khiến người ta mát lòng mát dạ. Công chúa Đình Đình
thì được khen thích chí, không hề kiêng dè, chạy đến bên Thiên quốc
vương, bám tay ngài, nũng nịu như với chính phụ hoàng của mình:

- Vậy Hoàng thượng có đồng ý để con làm con dâu của người hay không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3