Công chúa lưu manh- Chương 17 - Phần 1
Trời đất, cô công chúa không biết phép tắc như vậy đây là lần đầu Thiên
quốc vương gặp. Nàng ta có lẽ được ông bạn già Kim quốc chiều chuộng quá
rồi. Nhưng điều đó càng chứng tỏ tầm quan trọng của nàng ta. Hoàng đế
Thiên quốc cười xòa:
- Ha ha, được thế thì còn gì bằng. Nhưng chỉ tiếc con trai của ta không có được cái phúc ấy thôi.
Đúng vậy. Thật tiếc thay. Công chúa này so với nhị công chúa của Tử quốc
quả thật hơn nhiều lắm. Kim quốc so với Tử quốc phát triển hơn hẳn. Tử
Băng Tâm chỉ mang lại một cam kết hòa bình cho Thiên quốc, đối với tình
trạng nội chiến hiện giờ của Thiên quốc không có giá trị cho lắm. Còn
công chúa Đình Đình có thể mang đến sự hùng mạnh cho quân đội, sự giàu
có cho kinh tế đất nước. Hơn nữa Đình Đình so về nhan sắc thì quả thật
ăn đứt nữ quỷ kia. (Băng Tâm vẫn giữ cái vết sẹo đó khi về lại hoàng
cung Thiên quốc ). Về thông minh, tài trí, Băng Tâm có đủ nhưng Đình
Đình chắc gì không có? Ngẫm đi ngẫm lại, Đình Đình với Gia Huy mới là
đôi lứa xứng đôi. Giá mà chưa có cái vụ hôn ước ấy thì có khi mọi chuyện
đã được giải quyết dễ dàng. Thiên quốc vương bấm bụng tiếc rẻ.
Đình Đình nháy mắt với Gia Huy, nhưng mặt chàng thì không chút đổi sắc.
Linh cảm cho chàng biết không nên dây dưa với công chúa này. Nếu là
trước kia chàng đã chẳng ngại ngần đá lông nheo lại với cô ta một cái.
Nhưng từ khi yêu Băng Tâm, chàng chẳng còn tâm trạng trêu hoa ghẹo
nguyệt nữa. Thế giới này với chàng chỉ có nàng là nữ nhân, còn lại đều
thành củ khoai cả rồi. Thấy vẻ mặt không hào hứng của chàng, Đình Đình
tự ái. Người ta ngàn dặm xa xôi đến đây thăm chàng, thế mà chàng không
nhận ra ta hay sao? Được, chàng không nhớ thì ta bắt chàng phải nhớ!
Nàng chạy sang chỗ phụ thân:
- Phụ hoàng, con muốn đi thăm thú vài nơi trong cung....
Thiên quốc vương sao không biết ánh mắt tình tứ của công chúa kia với
con trai hào hoa phong nhã của mình. Không lấy nàng ta về làm dâu được,
nhưng lấy lòng nàng ta thì là chuyện đương nhiên phải làm. Thiên quốc
vương nhanh nhảu quay sang Gia Huy:
- Công chúa Đình Đình đã có nhã hứng như vậy, con hãy đưa nàng đi ra
vườn thượng uyển dạo chơi đi hả. Ta và Kim quốc vương đã lâu ngày không
gặp, muốn hàn huyên tâm sự một chút.
Chàng đâu thể từ chối việc này, đành ngoan ngoãn gật đầu rồi trở thành
kẻ hộ tống cho cô công chúa nghịch ngợm kia. Nhìn con gái nhảy chân sáo
vui vẻ, khoác tay Gia Huy tự nhiên, lôi chàng đi, Kim quốc vương không
khỏi thở dài. Cái con bé này, ta còn tưởng người nó phải lòng là ai, hóa
ra là hoàng tử Gia Huy. Tiếc quá, giá mà chúng gặp nhau sớm hơn một
chút.
Đến vườn thượng uyển, chỉ còn lại hai người bên nhau, Đình Đình mới quay
mặt lại nhìn Gia Huy chăm chú. Cái khuôn mặt hút hồn mà nàng ngày nhớ
đêm mong đang nhìn nàng ngơ ngác kiêm chán chường. Không thể chịu được
sự thờ ơ lâu hơn, nàng lên tiếng :
- Huynh không nhớ ta thật sao?
Nàng ta hỏi lạ. Chàng đã gặp nàng ta bao giờ đâu mà nhớ? Chàng lắc đầu.
- Chúng ta đã gặp nhau cách đây chừng một tháng, ở Kim quốc đó.
Một tháng trước chàng đích thị đang có mặt ở Kim quốc cùng Băng Tâm. Vậy
là chàng đã gặp nàng ta thật sao? Thế nhưng chàng chẳng thể nào nhớ
nổi. Khuôn mặt cô ta cũng được cho là xinh đẹp, nhưng không có gì đặc
sắc, cũng giống vô số mĩ nhân mà chàng đã gặp qua. Trong tất cả họ,
chẳng ai khiến chàng lưu tâm cả.
Thấy chàng vẫn cứ ngây ngô, nàng xót ruột, tiếp tục gợi ý:
- Chàng vẫn quên? Là cái hôm chàng đỡ ta khi ta rơi từ trên lầu xuống đó. Chàng nhớ ra chưa? Sau đó ta mời chàng ăn cơm...
A! Giờ thì chàng mang máng nhớ rồi. Thì ra chính là cô gái chàng đã gặp ở
Kim quốc, khi chàng và Băng Tâm vừa cãi nhau ở tửu lâu. Lúc đó chàng
vẫn chưa phát hiện ra tình cảm thực sự của mình. Khi nàng nói chàng hãy
đi tìm các cô gái khác mà hưởng lạc thú, chàng đã đùng đùng bỏ đi ra
ngoài, với ý nghĩ sẽ tìm ngay ra một mĩ nhân để cặp kè cùng, cho nàng
thỏa ước vọng. Hôm ấy, chàng lang thang ngoài phố chưa bao lâu, thì Đình
Đình xuất hiện...
Gia Huy cầu gặp mĩ nữ, thì ông trời thấu hiểu lòng chàng bèn gửi cho
chàng mĩ nữ liền. Nói ông trời hậu đãi chàng không sai, bởi cô nàng này
xuất hiện đúng cách : rơi từ trên trời xuống. Mặc dù đang mải mê suy
nghĩ nhưng với bản lĩnh của một cao thủ chàng vẫn phát hiện ra có vật lạ
đang nhằm thẳng đầu mình mà tiến. Tức thì chàng nhanh nhẹn tránh qua
một bên, ngước nhìn, chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đang rụng như chiếc lá.
Một thân võ nghệ đầy mình khiến chàng dễ dàng bay người lên, đỡ lấy,
vẫn kịp xoay thêm một vòng rồi mới tiếp đất trong tư thế vô cùng hoàn
hảo. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt. Sau khi nở
nụ cười giết người không dao rất bài bản trước ánh nhìn hâm mộ cùng
những tiếng vỗ tay rào rào của mọi người, Gia Huy mới để ý đến " cái" mà
mình đang bồng trên tay: một cô gái.
Đúng là cầu được ước thấy. Đang mong kiếm người đẹp thì người đẹp lại tự
rụng vào tay. Cô nương này mặt mày thanh tú, đôi mắt to tròn nháy nháy
nghịch ngợm nhìn chàng không chút ngại ngùng. Hai má hồng hồng vô cùng
đáng yêu kết hợp ăn ý với nụ cười tươi đang nở trên đôi môi trông ngon
như một trái dâu tây. Hai tay nàng không e dè quàng qua cổ chàng. Nói gì
mà mĩ nhân gặp nạn được anh hùng cứu chứ, trông tình cảnh bây giờ giống
như mĩ nhân này tự nguyện nhảy vào lòng của anh hùng thì đúng hơn. Quan
sát tổng thể, tạo dáng coi như xong.
Chàng thả cô nàng xuống, mở miệng nói đúng câu mà một trang anh hùng đã phải nói từ đầu:
- Xin lỗi cho ta mạo muội. Tiểu thư đã một phen thất kinh rồi.
Cô nương rời vòng tay chàng không chút xấu hổ, nói nhẹ tênh:
- Không sao. Vì chàng là mĩ nam tử nên đại mĩ nhân như ta được chàng cứu cũng không lấy gì làm thiệt thòi.
Nghe câu trả lời này chàng từ ngây người đến bất giác phì cười. Cô nàng
này tự tin thấy ớn, giống hệt như ai kia vậy...nét mặt đang cười lại xa
xầm hẳn, sao chưa đầy năm phút lại nghĩ đến con người đáng ghét đó rồi.
Cô nương không để ý đến biến đổi nơi chàng, hí ha hí hửng nắm tay chàng, kéo đi :
- Nào, để thưởng cho chàng đã cứu ta, ta sẽ đãi chàng một bữa. Đi theo ta.
Nói rồi không đợi xem đại ân nhân của mình có đồng ý hay không, nàng ta
đã kéo tay chàng lôi xềnh xệch đi. Trước giờ nữ nhân chủ động lôi kéo
chàng cũng nhiều, nhưng thường thì là lôi kéo chàng vào những cơn mê ái
tình cơ, chứ còn cái kiểu lôi kéo đúng nghĩa thế này là lần đầu tiên.
Bởi vậy chàng ngạc nhiên chẳng kịp phản ứng là phải. Mà giả như có kịp
thì chàng cũng không muốn phản ứng lại. Cô nàng này thú vị ghê, chàng
muốn đợi xem cô ta tiếp theo sẽ làm những cái gì.
Cô ta gọi ra một bàn quá trời thức ăn, sau đó lại ngồi yên bất động,
nhìn chàng chăm chú. Chàng nhìn vào mâm cỗ trước mặt, khoanh tay, dựa
lưng vào ghế, lơ đãng hỏi :
- Tiểu thư, như vậy là sao? Sao tiểu thư không ăn, ngồi nhìn ta làm gì?
Cô nàng nhoẻn miệng cười:
- Thì bảo là trả ơn chàng mà. Ta gọi ra cốt để ngắm nhìn chàng ăn thôi.
Rồi lại chăm chú nhìn, xong hồi lâu mới nói :
- Chàng đẹp thật đó. Khi nãy từ trên lầu nhìn xuống, ta đã biết chắc
chàng là một mĩ nam tử, nhưng không ngờ lại hoàn hảo như vậy. Từ góc độ
trong vòng tay chàng ngước nhìn lên, hay từ góc độ nhìn trực diện thế
này, đều không có chỗ nào khuyết điểm.
Chàng đẹp trai như thế nào thì chàng tự mình ý thức rất rõ. Nhưng nghe
cô gái này khen thì lại cảm thấy hứng thú. Chàng nheo nheo mắt hỏi dò :
- Vậy là tiểu thư đã quan sát ta khá lâu?
- Phải - cô ta khẳng định luôn chẳng hề ngần ngại - và ta khi nãy cố
tình nhảy xuống trúng đầu chàng đấy. Linh tính mách bảo ta rằng thể nào
chàng cũng sẽ đỡ ta.
- Nhảy? - Gia Huy tròn xoe mắt- Vậy nếu chẳng may linh tính của tiểu thư sai lầm thì sao?
- Thì cùng lắm gãy một vài cái xương thôi. Không chết được. Ta đây cũng
biết chút võ công đó. Với cả vì sự nghiệp cao cả nên ta cũng đành lấy
thân ra khảo nghiệm.
Mĩ nhân này dễ thương ghê, có sức cuốn hút lạ kì. Gia Huy nén cái cười đang lục cục trong cổ họng, tò mò hỏi :
- Là sự nghiệp gì vậy?
- Tìm kiếm tình yêu. Sau hơn mười phút quan sát chàng, ta đã quyết định sẽ trở thành người con gái của chàng.
Thẳng thắn mà lại rất đáng yêu, chàng không nhịn được nữa cười lên thành
tiếng. Chẳng phải chàng đang muốn tìm mĩ nhân sao, nay mĩ nhân lại xuất
hiện, hơn nữa còn đáng yêu thế này, chàng còn chờ gì nữa. Mắt chàng
thôi cười cợt, nhìn nàng say đắm, khiến đôi má hồng hồng kia không chịu
nổi cũng chuyển sang màu đỏ. Công tắc phong lưu đa tình đã bật mở, chàng
nói với giọng ngọt ngào chuyên nghiệp :
- Vậy thì bây giờ ta chính thức mở lời cho hợp nghi thức. Nàng đồng ý thành người con gái của ta không?
Ồ, nhanh như vậy sao? Câu này nàng đã muốn nghe chàng nói khi lần đầu
tiên trông thấy bóng dáng chàng, nhưng thật không ngờ chưa đầy một giờ
đồng hồ sau nàng được nghe thật. Thực ra cô nàng này tỏ ra táo bạo là
thế, nhưng trong tình trường vẫn còn non tay lắm. Thấy chàng đẹp lộng
lẫy thì thích thú muốn giành lấy như trẻ nhỏ muốn sở hữu đồ chơi đẹp
vậy. Nhưng bây giờ khi " món đồ chơi" ấy đang nhìn nàng với ánh mắt mơ
màng, giọng nói như hơi men vấn vít mụ mị đầu óc nàng, thì nàng lại xấu
hổ. Đâu đây vang lên tiếng loảng xoảng của xiềng xích, rồi tiếng bấm
khoá tạch tạch. Trái tim nàng đã bị chàng ngay lập tức giam cầm rồi.
Trước giờ nàng chưa từng đối với ai có cảm giác như vậy. Chàng đang ngỏ
lời với mình ư? Là mơ hay tỉnh? Nhưng mặc kệ, dù thế nào cũng không để
cơ hội này vụt mất. Nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay Gia Huy đang để trên
bàn, mắt long lanh rạng rỡ :
- Tất nhiên ta đồng ý.
Cái cách hớn hở của nàng cũng khiến chàng nhịn cười hết nổi. "Nếu là
nàng ấy trong tình huống này có lẽ cũng sẽ đối đáp như vậy chăng? Không,
có khi còn thú vị hơn thế này. Nàng ấy luôn biết cách khiến người khác
bó tay mà. Mà khoan. Tỉnh lại đi Gia Huy. Lại nhớ đến nữa rồi. Mày quả
thật chẳng giống mày chút nào cả. Chỉ có mỗi việc gạt hình ảnh một người
ra khỏi tâm trí cũng làm không xong." Nét mặt Gia Huy đang tươi tỉnh,
một lần nữa lại giăng đầy ảm đạm.
Lần này nàng đã nhận ra, lo lắng hỏi :
- Câu trả lời của ta khiến chàng không vui?
Chàng nhìn nét mặt ngây thơ của nàng, chợt nói đầy mỉa mai :
- Làm ta không vui ư? Sợ rằng nàng không thể.
Phải, trên đời này người có thể làm cho chàng thấy buồn bã đến thế, giận
dữ đến thế, đau đớn đến thế, chỉ có một mà thôi. Kể từ khi gặp được
nàng chàng mới biết tình cảm có nhiều cung bậc như thế. Còn cô gái ngây
thơ trước mặt chàng đây muốn làm chàng chuyển biến thái độ như vậy chắc
chắn là không có cửa. Bất quá cảm giác với nàng ta trong lòng chàng chỉ
là thấy thú vị hơn những cô nương khác. Cô ta có một nét gì đó cuốn hút
chàng mà lúc đó chàng không giải thích nổi. Nhưng bây giờ chàng đã biết
rồi. Bởi vì cô ấy cũng tinh nghịch giống Băng Tâm.
Trong khi con nai vàng ngơ ngác kia vẫn không hiểu hàm ý của chàng, thì
cái căn nguyên vui buồn của chàng lại lù lù xuất hiện. Hai người ngồi ở
tầng trên của tửu lâu, nhìn xuống phố đêm tấp nập. Ánh mắt chàng nhíu
lại. Nàng ta kia rồi, hoà lẫn trong dòng người ồn ào dưới kia, vẫn tung
tăng vui vẻ đi lễ hội cùng đại sư huynh tốt của nàng. Chàng tự cười mỉa
mai. Thế mà mình lại ngồi đây thở ngắn than dài. Nào, đi! Đi cho cô ta
thấy khả năng của mình. Chàng quay sang người tình mới :
- Chúng ta đi dạo phố thôi.
Nói rồi chàng kéo tay nàng đứng dậy, bước đi. Cô nàng hơi đỏ mặt, nhưng
tâm trạng cực phấn khích. Được tay trong tay với một bạch mã hoàng tử
như thế này là ước mơ từ lâu của nàng. "Hôm nay trên phố đêm này, có ai
đẹp đôi bằng hai chúng ta không?" Nàng nhìn bóng dáng lãng tử của chàng
phía trước, cười thầm.
Thế nhưng nàng ta đã quá lầm tưởng rồi. Vừa đi chưa được mươi phút, đã
thấy kim đồng ngọc nữ xuất hiện. Chàng trai so với hoàng tử của nàng một
phân cũng không kém, còn cô gái thì quả là nhất tiếu khuynh thành. Nhìn
họ đi bên nhau, cô nàng chỉ biết thốt ra hai chữ : Hâm mộ. Cô nàng giật
giật tay Gia Huy, chỉ trỏ:
- Chàng nhìn kìa. Hai người kia đẹp đôi quá đi mất.
Gia Huy đã đứng khựng lại từ lâu. Vẫn biết cô ấy đang ở bên Lâm Phong,
vẫn biết hai người trông thật đẹp đôi như thiên hạ đang xì xào bàn tán,
nhưng khi nhìn họ trực diện thế này, vui vẻ bên nhau...chàng trước sau
vẫn cảm thấy không cam tâm. Nàng không chút nào buồn bã vì hai người cãi
nhau hay sao?
Gia Huy và cô nàng kia ở bên kia dãy phố cũng là tâm điểm nổi bật, thế
nên Lâm Phong và Băng Tâm bên này cũng ngay lập tức phát hiện sự có mặt
của hai người. Lâm Phong cười cười, nhanh chóng kéo Băng Tâm đi về phía
trước. Đến trước mặt Gia Huy, chàng vỗ tay vào vai Gia Huy, vẻ mặt ra
chiều hớn hở:
- Gia Huy, đệ giỏi thật. Chưa đầy hai giờ đồng hồ đã kiếm được một tiểu
mĩ nhân xinh đẹp thế này. Bản lĩnh của đệ ta khâm phục đó.
Băng Tâm nhìn chăm chăm hai người họ, tay xiết nhẹ nhẹ cái chong chóng
sặc sỡ vừa mua. Gia Huy nở nụ cười phớt đời, tay thôi nắm tay cô nàng
kia mà chuyển sang khoác vai, mạnh mẽ kéo cô nàng sát vào mình :
- Cảm ơn huynh. Giống như ai kia đã nói, ta phong lưu đa tình mà.
Cô nàng nghe câu chuyện của hai người thì có vẻ không hài lòng;
- Gì vậy? Chàng là kẻ phong lưu? Ta không muốn nam nhân của ta là kẻ phong lưu đâu.
Gia Huy đưa tay lên chạm vào bờ môi hờn dỗi của nàng :
- Mĩ nhân. Ta phong lưu nhưng chẳng phải giờ bị nàng trói chân rồi sao?.
Đình Đình đỏ mặt, ngượng ngùng. Phải, chắc chắn chàng bị hấp dẫn bởi ta
nên mới yêu ta gần như ngay tức khắc. Trước giờ công chúa ta đây muốn gì
mà không được.
Băng Tâm thấy mình như vừa bước hụt. Chàng cặp kè bên các cô nương khác
là chuyện nàng thấy đã thành quen, vậy mà lần này lại thấy lòng nôn nao
lạ. Cái đầu thông minh đã không còn đủ tỉnh táo để nhận ra màn kịch của
chàng nữa.( Cô này lậm vào tình yêu rồi cũng ngu thấy ớn luôn ^^). Giỏi
thay cho Gia Huy. Đã như vậy mà ta không nói vài câu chúc mừng lại
chẳng hoá ra quá hẹp hòi hay sao? ( Thực ra đang ghen muốn chết).
Nàng bất chợt vỗ tay, vừa cười vừa nói:
- Hay. Hay lắm. Tiểu thư, ta xin chúc mừng tiểu thư đã thành công trong việc giam giữ tên lãng tử phong tình này.
Nàng liếc nhìn Gia Huy, trong ánh mắt mang vẻ ngạo mạn. Gia Huy đột ngột
giận run. Cô ta chúc mừng mình? Cô ta thẳng tay đẩy mình sang cho người
khác? Buồn cười quá Gia Huy, đây là phản ứng tất nhiên mà. Mình còn
mong chờ cái gì?
Đình Đình không nhận thấy cái nhìn thâm thuý của hai người, thấy Băng Tâm chúc mừng thì hớn hở:
- Cảm ơn cô nương. Hai người cũng đẹp đôi lắm đấy.
Lâm Phong nghe thế cười toe toét:
- Cô nương thấy vậy? Tiểu sư muội, người ta đã nói thế, chúng ta cũng nên biểu diễn chút gì đi chứ.
Đình Đình mắt tròn xoe :
- Té ra hai người không phải tình nhân? Vậy mà ta cứ tưởng...Trông hai người bên nhau vui vui vẻ vẻ thế cơ mà?
- Không. Nhưng mà biết đâu được đấy. Nhân tiện có lời khen của cô nương,
ta sẽ suy nghĩ đến chuyện này. Chúng ta không ở lại làm kì đà cản mũi
nữa. Chúng ta cũng là những người không thích xem kịch tình cảm mùi mẫn.
Chúc hai người vui vẻ nhé.
Nói rồi nàng tặng thêm cho Gia Huy một cái cười nhấn mạnh rằng nàng đối
với chuyện chàng cặp kè cùng cô gái này một chút quan tâm cũng không có,
kéo tay Lâm Phong đi ra chỗ khác, bỏ mặc Gia Huy với Đình Đình đứng tại
chỗ.
Phản ứng của Băng Tâm khiến chàng thất vọng. Cứ nghĩ ít ra nàng sẽ phải
tức nổ đom đóm mắt khi dám thách thức chàng phong lưu , ấy thế mà nàng
còn nghiễm nhiên cả hai tay dâng chàng cho kẻ khác. Có thể chiêu này vẫn
chưa đủ sức tác động đến nàng, một cô chưa đủ thì chàng phải tìm nhiều
cô hơn nữa. Đúng. Thế là chàng cùng Đình Đình chơi qua loa vài trò chơi
trong hội chợ đêm, nói vài ba câu chuyện nhảm nhí mà chàng chẳng thể nhớ
nổi là những chuyện gì, sau đó chia tay nhau. Và kí ức về cô nàng tương
đối dễ thương hôm ấy đã bay biến khỏi bộ óc của chàng không dấu vết.
Nếu hôm nay không gặp lại Đình Đình, không được nàng khơi gợi lại chuyện
hôm đó thì chàng sẽ chẳng bao giờ nhớ đến nàng ta nữa. Những cô gái
chàng lợi dụng để trêu tức Băng Tâm nhiều vô số mà.
Thực ra hôm ấy Gia Huy trong lúc đưa Đình Đình về quán trọ đã hẹn nàng
hôm sau gặp nhau tại Trúc Lâm quán. Nàng cả đêm không ngủ, háo hức chờ
đến hôm sau lại gặp mặt. Sáng sớm nàng đã có mặt ở đó, chờ chàng đến
trưa. Nàng muốn đến sớm một chút, như vậy có thể thấy chàng từ xa đi
lại. Rồi nàng chờ từ trưa qua chiều. Chờ đến khi trời tối, đến khi gió
lạnh làm vai nàng run rẩy. Chàng đã không đến. Chuyện gì xảy ra khiến
chàng lỡ hẹn? Nàng trở về quán trọ một mình, lại một đêm thao thức. Hôm
sau, nàng quyết định đi tìm chàng, nhưng chàng đã mất tăm mất tích. Trái
tim non nớt lần đầu rung động trước tình yêu của nàng đau nhói. Sau đó
nàng cho mật thám đi điều tra, mới biết chàng là hoàng tử Thiên quốc, và
đã có hôn ước với Tử quốc. Có hôn ước thì đã sao chứ? Chàng chẳng phải
nói yêu ta hay sao? Chắc chắn là chàng bị ép hôn rồi. Nghe đồn công chúa
đó ma chê quỷ hờn. Phải lấy một người như cô ta chắc chàng khổ tâm lắm.
Ta sẽ giải thoát cho chàng! Bởi vậy nàng bèn xin vua cha đưa đến thăm
Thiên quốc. Khi đang chuẩn bị sang thì lại nhận được tin Thiên quốc nội
loạn. Lúc này là lúc chàng cần đến những sự hậu thuẫn, ta xuất hiện
chẳng phải quá đúng lúc sao?...
Gia Huy cười ruồi, nhìn Đình Đình với vẻ hối hận (giả tạo ^^):
- Thì ra nàng vì ta mà có mặt ở đây?
Khuôn mặt Đình Đình rạng rỡ, nàng nắm tay Gia Huy:
- Đúng vậy, chàng yên tâm. Ta sẽ bảo cha ta viện trợ Thiên quốc. Hai
nước chúng ta trước giờ luôn có quan hệ rất tốt mà. Nào, bây giờ hãy đưa
ta đi thăm thú xung quanh đây đi hả.
Lại một lần nữa nàng kéo tay Gia Huy. Tạm thời cứ thế này đã, rồi ý định
làm dâu Thiên quốc ta sẽ từ từ nói rõ sau. Chàng trước sau gì cũng là
của ta thôi. Từ xưa đến nay ta muốn cái gì mà không được?
Gia Huy miễn cưỡng đi theo. Có cô công chúa này, chuyện quốc gia dễ dàng
được giải quyết. Nhưng đối với riêng chàng, sự xuất hiện của nàng ta là
một món quà hay là một tai họa không hơn?