Gom nắng cho em - Chương 05 part 2

Tiết mục đi ngủ cũng
không khác mọi ngày, hai mẹ con dính chặt lấy nhau theo công thức “mông của em
phải chạm vào bụng của mẹ cho ấm” mà con bé đặt ra, xoa lưng, xoa tay, xoa
bụng, thổi phù phù vào tai rồi nó ngủ ngon lành. Giờ đến lượt mẹ đi tắm. Tôi
vốn cầu kì chuyện tắm gội, chắc vì ám ảnh mãi cái tuổi thơ 8 năm tắm cạnh một
chuồng gà, cứ tắm là bị muỗi hoặc dĩn cắn. Nên phòng tắm nào mà không khép kín
là tôi sợ lắm. Giờ ở đây, chẳng biết nó có được gọi là phòng tắm hay không, vì
cũng có vòi hoa sen và khép kín, nhưng chung cả bồn rửa bát, bếp, và máy giặt.
Thôi, không được đòi hỏi, có nước mát và bốn bức tường kín là được rồi, giống
như nhà một tầng bé tý nhưng chẳng chung vách với nhà nào thì vẫn được gọi là
biệt thự đó thôi.

Chiếc vòi hoa sen nước
chảy chậm mà yếu, tắm lâu đến sốt cả ruột, tôi mở vòi cho nước chảy ầm ầm xuống
chậu, lấy cái chậu nhựa bé xíu ra múc rồi đổ ào ào lên người. Cảm giác sung
sướng đúng như ngày còn ở nhà bà ngoại, tắm cạnh một bể nước mưa lúc nào cũng
tràn trề, cũng cầm gáo múc rồi đổ ào ào vào người, sảng khoái và đã đời. Tắm
xong, chọn một chiếc váy lanh thật mát và trở lại giường ngồi cạnh ngắm con gái
ngủ. Cô bạn tôi hôm nay chắc ghi hình nên về muộn. Nhìn đồng hồ mới có 9h hơn,
làm gì tiếp theo nhỉ? Ngồi không ngứa tay nên tôi lại tha thẩn dọn dẹp, sắp lại
ít đồ trang điểm, vài thứ lắt nhắt nhưng không vứt đi được, ba bốn quyển sổ
bằng lòng bàn tay vẫn ghi chép dở dang, đống kẹp tóc và dây chun của Vy... Tôi
cất gọn gàng vào những chỗ tiện lợi và dễ nhớ nhất cho hai mẹ con. Thoa một ít
kem dưỡng da, mùi hương ngọt ngào của Victoria’s Secret làm tôi cũng thấy mình
đáng yêu và thơm tho vô ngần. Tôi lấy sổ và viết lách, thật là một ngày đáng để
ghi lại, nhưng cảm hứng để viết hình như không nhiều, nắn nót được hơn hai
trang tôi đã gập lại. Tôi cố gắng gọi tên cảm xúc của mình lúc này nhưng bất
lực, cái cảm giác đã theo tôi cả ngày hôm nay, trong lòng tôi lúc này giống như
một túi bóng đang căng đầy nước, chạm vào phải nhẹ nhàng không có sẽ đổ nước
ra. Tôi tự kiềm chế mình để không quá xúc động vì mọi thứ vụn vặt, dường như
chỉ có một điều gì đó rất nhỏ lúc này cũng sẽ làm thủng mất vỏ bọc vô hình của
tôi. Bất giác, tôi đưa tay sang ngăn kéo bên cạnh, cầm chai CK One chỉ còn một
chút ở đáy, đưa lên mũi hít thật sâu, mùi hương ấy lại chạy xuống tim. Rất lâu
rồi chồng tôi không dùng lại mùi hương này, có lẽ phải đến 3 năm, vì tự nhiên
lấy nhau xong chuyện nước hoa của chàng tôi cũng không để ý nữa, chúng tôi cũng
thấy tiếc khi bỏ ra nhiều tiền cho một lọ nước hoa và ngay cả chàng cũng thờ ơ
với điều đó. Lọ CK này đã hết từ lâu nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đem bỏ
đi, ba năm không động đến nhưng mùi hương vẫn còn nguyên, vài giọt dưới đáy
chai đã duy trì cho tôi một miền hồi ức thật đẹp.

Tôi mặc kệ những dòng
hồi tưởng của mình, mặc kệ mình khi lại mang quá khứ ra gặm nhấm. Tôi chưa bao
giờ định quên đi mọi thứ, hay nói đúng hơn, tôi không biết làm cách nào để quên
được, nên tôi sẽ vẫn nhớ về nó hàng ngày, đến khi nào mình cảm thấy mỏi mệt và
không muốn nghĩ về nó nữa. Đó là phương pháp của tôi.

Nằm miên man một lúc,
cầm bàn tay con gái đặt lên bụng mình, giấc ngủ đến lúc nào không biết, đến lúc
mở mắt ra đã hơn 5h sáng, cô bạn tôi đã nằm bên cạnh Vy từ lúc nào, tôi đã ngủ
say đến vậy sao? Nằm cố thêm một lúc rồi dậy chuẩn bị đi chợ, làm thức ăn
trước, tối về đun nóng là xong, không hai mẹ con loay hoay với nhau thì 7, 8h
mới có cơm ăn. Đến lúc gọi con gái dậy đi học thì đã xong nồi thịt kho tàu thơm
nức, rau muống rửa sẵn cất tủ lạnh, bữa chiều của cả nhà đã tươm tất.

Vy vẫn đang ngủ, nhìn nó
ngủ ngon quá mà không nỡ gọi dậy. Dành nhiều thời gian cho con, mới thấy con
mình thú vị hơn cả thế giới ngoài kia, lại có cảm giác Hải Vy bé xíu như lúc
mới lọt lòng, lại chơi trò nắn chân nắn tay khi đánh thức con vào buổi sáng.
Cửa sổ đêm qua không đóng, nên có ánh nắng chiếu vào con, sáng nay trời mát,
ánh nắng cũng yếu ớt, mẹ nhìn yêu quá liền nịnh: “Mầm nắng tình yêu ơi, dậy đi
học nào, mầm nắng Hải Vy ơi”.

Bạn ấy mắt nhắm mắt mở,
cười tủm tỉm rồi lại giấu mặt vào em gấu, mẹ gọi thêm câu nữa thì bạn ấy dõng
dạc: “Không phải là mầm nắng tình yêu nữa đâu, em là ông mặt trời rồi.”

Ngày đầu tiên ở nhà mới
thấy con tươi tỉnh mẹ cũng đỡ lo, sửa soạn xong mới bế con xuống lấy xe đi làm,
vừa đi vừa giải thích cho con rằng đây là nhà tập thể, mình ở tầng bốn nên muốn
đi đâu cũng phải đi cầu thang, con không được đi một mình nhé. Nó leo lẻo nói
lại lời mẹ dặn.

“Đi phải có người lớn,
đi một mình là con chuột lại bắt đi, mẹ không tìm thấy được đâu.”

“Đúng rồi, hôm nay mình
sẽ đi một con đường mới đến trường của con, mẹ sẽ giới thiệu Vy với các bạn cây
xung quanh nhé.”

“Mẹ lại dạy em đọc tên
các bạn cây nhé?”

“Nhất trí.”

Thế là cả đoạn đường hôm
ấy, hai mẹ con tôi tíu tít với cây phi lao, cây bằng lăng tím, cây phượng đỏ,
cây hoa giấy, cây điệp vàng. Đoạn đường mới ngắn hơn, đi qua một khuôn viên nhỏ
nhưng đầy cây xanh, Vy đã nhanh chóng phát hiện ra là đường mới này không có
cây xà cừ như dọc đường Láng. Ừ đúng rồi, mẹ cũng nhớ hàng cây xà cừ từ cửa
phòng mình nhìn ra, chỉ có xà cừ thay lá vào mùa hạ con nhỉ.

Mẹ con tôi ra ngoài ở
được ba ngày thì đến cuối tuần. Chồng tôi đi làm về, gọi điện cho tôi nói rằng
muốn đón con về ông bà nội chơi. Tôi đồng ý, vì con bé chắc cũng nhớ nhà nhưng
không thể hiện ra. Bố nó đến thẳng trường đón con nên chúng tôi không gặp mặt
nhau. Chiều thứ Sáu, tôi trở về nhà một mình và không có con bé bên cạnh.

Tôi nghĩ mình phải dần
quen với lịch sinh hoạt này, cả tuần hai mẹ con quấn nhau, cuối tuần cũng phải
để con gặp bố và tôi thì sạc lại năng lượng cho một tuần mới. Nấu cơm đợi cô
bạn về ăn cùng, ăn xong cả hai đứa đi xem phim, đi uống trà chanh đến gần 12h
mới về và lăn ra ngủ vì mệt, vì tự nhiên cái tháng Năm này sao thời tiết dễ
chịu quá.

Vậy là qua được một buổi
tối không có Vy. Sáng hôm sau mẹ tôi lên, mẹ chở cho tôi cái tủ lạnh cũ của bố
mẹ vì nghe tôi kể cái tủ lạnh trên này bé quá, lại không có ngăn đá nên không
dự trữ được đồ ăn. Và bà ngoại lại chứng tỏ sức mạnh thần kỳ của một người mẹ
khi một loáng đã dọn sạch bong cho tôi phòng khách hôm qua còn đang ngổn ngang
đồ đạc, bàn ghế ăn cơm, bàn học, kệ giày dép... Thi thoảng mẹ lại nhìn lướt qua
gương mặt tôi, cố gắng đọc mọi cảm xúc trong lòng tôi, tôi biết mẹ đã nén tiếng
thở dài và rất nhiều lo âu.

Mẹ mang lên rất nhiều đồ
ăn, nem rán, thịt gà, cá rán sẵn... đủ cho cả nhà ăn mấy ngày. Trưa ăn cơm
xong, hai mẹ con lau phòng khách thêm lần nữa rồi ngồi nói chuyện. Mẹ nhìn tôi
như sắp khóc:

“Ở chỗ này thì mẹ yên
tâm rồi, cũng rộng rãi sạch sẽ, hai mẹ con con phải cố gắng lên, nhắm mắt cắn
chặt răng mà vượt qua, đi thẳng đi chứ đừng quay đầu lại nữa. Hãy làm lại cuộc
đời con ạ. Phụ nữ quan trọng nhất là đứa con, hãy nhìn Hải Vy mà sống.”

“Con không biết nữa, con
rất buồn mẹ ạ. Nhưng con cũng thấy dừng lại là hợp lý, tư tưởng con thoải mái
hơn trước rồi, chỉ thương Hải Vy thôi, có hai mẹ con với nhau nên lúc nào con
cũng không yên tâm, cứ có cảm giác bất an, chắc dần sẽ quen mẹ nhỉ?”

“Không có gì phải lo,
dại mồm hai mẹ con ốm đau làm sao thì gọi ngay mẹ lên mẹ chăm cho, lương của
con thì cứ tiêu hết cho hai mẹ con, từng ấy liệu có đủ không, phải bắt thằng
kia có trách nhiệm nữa chứ? Còn tiền tiết kiệm để được thì để không thì cũng
đừng thắt lưng buộc bụng quá mà ăn uống thiếu thốn, bố mẹ vẫn giữ cho con đầy
đủ phần của con.”

“Của hồi môn đi lấy
chồng nữa hả mẹ?” Tôi vừa nói vừa cười.

“Ừ, của hồi môn, lần này
to hơn gấp mấy lần trước, liệu mà chọn chồng.”

“Trời đất, mãi mới thoát
ra một cuộc hôn nhân, giờ mẹ tính lại bó buộc vào cuộc hôn nhân khác sao, con
không nghĩ đến việc đó.”

“Cái này là duyên số,
mình không tính được đâu. Cụ ở vậy nuôi mẹ và các bác, nhất quyết không đi bước
nữa, mẹ biết cụ đã khổ và vất vả như nào. Đừng dại dột mà nghĩ vậy, con còn quá
trẻ để dừng lại mọi thứ. Không hiểu sao ngày đó bố mẹ hai bên cùng đồng ý cho
chúng mày cưới sớm thế, cũng vì tôn trọng con cái và cũng tin rằng cuộc sống sẽ
tốt đẹp. Vậy mà...”

Tôi phải đứng lên gọt
hồng xiêm mẹ mang lên để dừng cuộc nói chuyện tại đây, không thì mẹ tôi sẽ lại
nghiến răng ken két, tôi sẽ lại đau lòng và uất ức, sẽ lại kéo theo một chuỗi
những cảm giác mà không dễ gì tôi quên đi được.

“Con không tính xa thế
đâu, kế hoạch của con bây giờ là ăn được ngủ được cho béo cái đã, con gầy quá,
soi gương mà thấy sợ, nhìn con già hơn cả mẹ rồi.”

“Chứ sao nữa, nhìn mày
mẹ chán lắm, ăn mặc thì xuề xòa quá. Thôi thì từ giờ chăm chút vào, con Vy lớn
rồi, đến lúc phải yêu lấy bản thân mình, chồng có thì cho ra hồn chồng, chứ không
thì nhất định phải tự mình sống vui vẻ. Như mẹ đây với bố mày, lắm lúc cãi nhau
cũng muốn mỗi thằng một ngả cho xong, bố mày càng ngày càng khó tính, chả lẽ
đầu hai thứ tóc rồi mà còn tính làm lại cuộc đời, nên con mới 25 thôi, không
được mất niềm tin.”

“Mẹ đừng có nói xấu
người đàn ông chung thủy nhất cuộc đời của con chứ.”

“Vâng, bố con mày về mà
ở với nhau, giống nhau từ nết ăn đến cái tính lầm lì.”

Rồi hai mẹ con lại phá
lên cười khi cùng ngồi kể chuyện về bố - người đàn ông tôi đã chạy theo đuôi
mỗi buổi sáng sớm tập thể dục, đi uống bia, đi vào nhà máy dệt, người đàn ông
tôi đã ngồi vắt vẻo trên vai suốt những ngày đi học mẫu giáo... Và lúc này,
người đàn ông không bao giờ phản bội tôi, lại một mực lôi tôi ra khỏi cuộc sống
trước kia để làm lại từ đầu.

Chiều muộn ăn cơm xong
mẹ lại về quê. Cuối tuần đó, tôi có mẹ và rất nhiều yêu thương.

Sáng hôm sau, tôi gọi
điện chồng bảo đưa Hải Vy về vì tôi nhớ nó quá. Ba mươi phút sau tôi ra đón hai
bố con ở đầu ngõ, đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn kể từ lúc ra ngoài ở. Gương
mặt có vẻ hơi sưng vì ngủ nhiều, da mặt vẫn đen sạm vì những lần đi xa, hắn
nhìn lướt qua gương mặt tôi bằng một ánh mắt kì lạ. Tôi không biết ánh mắt đó
gửi đến những thông điệp gì.

“Anh muốn lên nhà chơi
xem hai mẹ con ăn ở như nào?”

“Nhà còn bề bộn quá anh
ạ, em lại xuống đây đón để hai mẹ con đi mua mấy thứ luôn, thôi để chiều hay
hôm khác vậy.”

“Lần này có khi anh đi
cả tháng, tháng sau lại đi tận Lâm Đồng.”

“Ôi lần này đi xa thế à,
thôi anh cứ đi đi đã. Em đi đây!”

Nói rồi tôi bế con bé và
lái vội xe đi một hướng khác. Nghĩ cũng tội khi không cho hắn lên nhà chơi. Tôi
không hẳn là nhớ hắn, không hẳn là muốn gặp mặt, nhưng cũng tò mò về những ngày
hắn không có vợ con. Tôi suy diễn đủ thứ trong đầu nhưng chẳng tin được phương
án nào, vì trước giờ tôi toàn đoán sai, và riêng với hắn, tôi càng bất lực hơn.
Tôi vẫn thấy lòng mình quặn lên khi nghĩ hắn và con kia đang qua lại với nhau,
nhưng đau cũng chẳng để làm gì khi tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng cho mình,
sự ghen tuông và phẫn nộ lúc này là thứ cảm xúc hoang phí. Chắc hắn đã về nhà,
thấy căn phòng trống trải, thấy không có mẹ con tôi nên cũng cảm thấy thiếu
vắng một điều quen thuộc.

Tôi mất hắn, coi như mất
đi một người đàn ông không còn yêu thương mình nữa. Hắn mất tôi, là mất đi một
người phụ nữ yêu thương hắn hơn cả bản thân mình. Tôi kể ra cũng không phải là
thiệt thòi nhỉ?

Rồi thời gian cũng sẽ
trôi qua, bào mòn dần những ký ức buồn của chúng tôi và bồi đắp thêm nhiều kỉ
niệm đáng nhớ khác.

***

Tháng ngày vẫn không
ngừng trôi qua, mẹ Chảo và em Vy đã bắt đầu cuộc sống mới tròn hai mươi ngày.
Hai mươi ngày với rất nhiều những niềm vui, những cơn điên của mẹ, những lúc Vy
khóc vì nhớ ông bà nội, những lúc mẹ gào lên vì tưởng như sắp không chịu nổi,
những buổi sáng thật yên bình trên con đường đi học...

Tôi đã không mạnh mẽ. Ở
ngoài một mình mới thấy mình hèn lắm, chỉ một chút đã khóc, chỉ nhìn lại những
đồ vật ngày xưa cũng đã khóc mà chưa đủ can đảm để vứt nó đi. Điên lên rồi lại
tự mình làm dịu đi, tự mình an ủi, và qua nhiều ngày như thế, đến hôm nay, tự
dưng thấy sức đề kháng của mình tốt dần lên.

Tôi buồn chỉ vì thương
hai mẹ con, thương cho quá khứ, và thương cho người đàn ông rất tốt của ngày
xưa. Hai mươi ngày, nhiều đêm tôi sợ ngủ. Ai cũng bảo phải đêm đến mới thấy cô
đơn sợ hãi, nhưng tôi lại thích, bởi vì có một ngày cố gắng vực dậy tinh thần,
thì ban đêm là lúc tinh thần ổn định, sảng khoái nhất, tôi sợ không dám ngủ vì
sau một giấc ngủ, đến sáng ngày mai thôi, bao nhiêu hưng phấn sẽ tan biến hết,
tôi sẽ lại phải bắt đầu một ngày tự vực mình dậy.

Dần cũng thành quen và
cuộc sống đã dễ chịu hơn rất nhiều. Sáng nay lại nắng chang chang sau nhiều
ngày mát mẻ, lại hành trình một ngày với Hải Vy, nó cũng quen dần với đường đi
học mới, dặn mẹ đi đường phải dậy em đọc tên các loại cây, và bạn ấy luôn mồm:
“Chị chào cây bằng lăng tím, chị chào cây phượng đỏ, chị chào cây phi lao...”
và nó phát hiện ra, đường đi học mới không có cây xà cừ như đường Láng của nó,
nó bảo sao không có lá vàng rụng, rồi mẹ mới ồ lên rằng thì là hình như mỗi xà
cừ thay lá vào mùa hạ.

Mẹ cũng nhớ hàng cây xà
cừ từ cửa phòng mình nhìn ra, nhớ cây hoa giấy ngoài hiên và nhớ rất nhiều thứ
ở đó. Nhưng kệ, tôi không có ý định quên, chỉ quên và bước qua những thứ xấu xa
không xứng đáng, còn đó là những kí ức ngọt ngào, nó là hành trang cho cuộc
sống mới, mà hành trang thì mẹ con tôi cứ mang ra dùng thoải mái thôi.

Nhiều lúc vẫn nói với
Hải Vy, mặc kệ nó có hiểu hay không, rằng sau này tất cả những thứ mẹ con mình
đã trải qua, không có nghĩa là chúng ta đã thôi mơ về hạnh phúc con nhỉ.

We don’t have a house,
but we have a home....

Không biết khi nào mọi
thứ sẽ thực sự đi qua, mọi người nói vì tôi vẫn còn yêu chồng. Có lẽ vậy, nhưng
là yêu cái quá khứ thôi, còn hiện tại, một con người khác đang sống trong cái
hình hài tôi đã từng yêu. Sau nhiều lần tranh cãi và dằn vặt nhau, đến lúc này
mọi thứ mới thật sự dừng lại, tôi cũng thôi biện hộ cho hắn bằng hàng ngàn lí
do trong đầu, tôi tin con người đó đã thay đổi.

***

Tuần vừa rồi mẹ đi họp
phụ huynh cho bạn Vy, lần thứ ba được gọi là “phụ huynh” mẹ vẫn thấy xao xuyến
như lần đầu tiên làm “chuyện ấy” vậy. Năm vừa rồi bạn Vy cũng không có gì đặc
biệt, sẽ lên lớp mẫu giáo nhỡ, ở lớp ngoan, chỉ khóc một chút vào buổi sáng,
hơi rụt rè so với các bạn. Cô giáo bảo Vy vẽ và tô màu rất đẹp. Bạn ấy có một
cách giải thích rất ngộ nghĩnh về vạn vật xung quanh.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3