Gom nắng cho em - Chương 05 part 1

“Nhân chuyện nhà mẹ
Chảo”, tôi nghĩ, mọi người không cần rút ra kinh nghiệm ứng phó với
chồng ngoại tình, mà hãy xem đây là bài học xương máu cho việc yêu
thương không đúng cách. Tình yêu không phải danh từ để nói, mà đó là
một tổ hợp những hành động cần phải làm, vun đắp hàng ngày, hàng
giờ, để khi có sóng gió đến, nó mới trở thành tấm chắn vạn năng
cho gia đình mình vượt qua.

Tôi đã từng trách
chồng mình, vậy mà nói là chúng ta cưới nhau bằng tình yêu, anh nói
yêu em mà như thế sao? Nhưng giờ nhìn lại, “tình yêu” là từ tôi nói đi
nói lại hàng ngày nhưng lại chẳng làm gì để thể hiện nó cả, hoặc
thể hiện một cách rất ngớ ngẩn và điên rồ rồi bắt chồng phải đón
nhận nó một cách cũng dở hơi chẳng kém.

Tôi dày vò hắn bằng
một đống triết lý sách vở, tôi như cô giáo cố nhồi nhét vào đầu
cậu học trò đang bị tổn thương rằng phải mạnh mẽ và nghị lực mà
không biết rằng cậu ấy cần được vuốt ve, được yêu thương bằng những
cử chỉ quan tâm, những ánh mắt trìu mến. Tôi cố mạnh mẽ để làm gì
khi bên người đàn ông của mình tôi phải mềm yếu. Tôi gìn giữ sự yếu
mềm bên trong và thể hiện ra ngoài như một con thú trước mặt hắn,
gào lên rằng tôi yêu hắn. Hắn sợ rồi chạy mất và chẳng hiểu tôi đang
yêu thương kiểu gì. Sai lầm của tôi là như vậy. Ngọn lửa hạnh phúc
của chúng tôi chỉ còn là một đống tro tàn, việc tôi cần làm là gạt
hết đống tro ra, tìm lại một vài hòn than còn nóng mà nhen lửa lại,
thì tôi lại đổ thêm tro vào. Tôi và hắn tự đẩy mình ra xa khỏi những
yêu thương.

Nhưng có lúc tôi lại
nghĩ, tôi đã tha thứ, tôi đã cố gắng thay đổi, tôi đã níu kéo hết
sức có thể, và đương nhiên là theo cách của tôi (dù tốt hay không) mà
không nhận được một kết quả nào thì tôi dừng lại cũng là điều không
tránh khỏi. Giá người ta cho tôi một mồi lửa thì có thể kiên trì
suốt cả mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông năm nay và nhiều năm sau
nữa để gìn giữ hơi ấm. Nhưng cái tôi nhận được lại là giá băng và
bóng tối, một mình tôi sẽ nhen lửa như nào đây.

Nhưng thôi, sóng gió
đã qua rồi, phải ngẩng đầu lên và tiếp tục sống. Nhắm mắt, hít
thật sâu vào lồng ngực không khí trong lành của sáng tháng Năm mát lịm,
tôi quyết tâm tô màu sắc mới cho cuộc sống của mình. Lục trong tủ
sách một quyển sổ tay mới cứng, bút nhũ màu xanh dương, kẹp đánh
dấu là bông hoa giấy màu vàng nhạt. Tôi ghi ra tất cả những việc
phải làm thời gian tới và đặt tên là: “My home!”

Nhà ở: Vì đã định
liệu cho kế hoạch này từ lâu, nên vấn đề khó khăn nhất lại được
giải quyết nhanh chóng nhất. Cô bạn thân của tôi thuê được một căn hộ
tập thể kiểu các cụ ngày xưa, nhà đầu hồi nên khá rộng, một phòng
khách, hai phòng ngủ. Ở một mình thì buồn nên lời mời mẹ con Hải Vy
vẫn luôn để ngỏ. Tôi cũng thấy thật may quá vì ít nhất thời điểm
khó khăn này hai mẹ con không phải ở một mình. Đưa đón con: Nhà mới
tiện đường đi học và đi làm. Nhưng tận cuối giờ làm tôi mới về đón
con được, thêm thời gian tắc đường nữa, chắc 6h bạn ấy mới được gặp
mẹ, đành phải khắc phục vậy.

Kinh tế: Thu nhập hơi
eo hẹp nhưng khéo co thì cũng đủ, hơn nữa cũng phải bắt bố nó có
trách nhiệm với con nên tôi cũng yên tâm sẽ chăm lo được cho Hải Vy.

Chuyện ăn uống cơm
nước thì đã quen thuộc rồi, tôi sẽ làm tốt việc này.

Nhà bạn tôi đã có
đầy đủ mọi thứ cơ bản nhất để phục vụ sinh hoạt hàng ngày rồi, hai
mẹ con không phải mua sắm gì nhiều, mấy đồ cá nhân sẽ mang hết từ
nhà đi.

Tôi hì hục sắp xếp
trong đầu ngày nào dọn dẹp, ngày nào dọn ra, bắt đầu dọn từ cái
gì, những gì mang đi những gì để lại, nói chuyện với bố mẹ chồng
và bố mẹ tôi... Tất cả đều có trong “My home”.

Tôi là người sống
theo cảm hứng, nuông chiều cảm xúc bản thân và rất ít khi lên kế
hoạch. Tôi sống an phận thủ thường, không ai làm gì mình hoặc không có
biến cố đặc biệt thì tôi sống cũng nhạt nhòa và ít khi có tiếng nói riêng. Cuộc
sống thực tế của tôi không phong phú như thế giới tinh thần đang diễn ra
hàng ngày hàng giờ trong đầu tôi. Và tôi nghĩ, từ bây giờ, tôi sẽ
đồng nhất chúng lại. Tôi sẽ sống nhiệt huyết và rõ nét như đúng
cái tinh thần đang hừng hực khí thế này.

“My home” sẽ được
thực hiện từ hôm nay.

Tối đi làm về lúc
trời chạng vạng, rẽ vào căn ngõ nhỏ quen thuộc, tôi lại vẳng nghe
thấy tiếng pháo giấy, tiếng reo hò, lại nhìn thấy những khuôn mặt
rạng rỡ khi tôi bước xuống từ xe cô dâu, con đường ướt nhẹp vì mưa
nhưng lấp lánh những mảnh kim tuyết sặc sỡ. Quá khứ lại biến thành
những ảo ảnh của hiện tại và lòng tôi còn nặng trĩu.

Về đến cổng, con gái
lại reo lên và truyền đạt ngay một bản tin tổng hợp về ngày đi học.
Cô giáo dặn mai mang ảnh về gia đình đi học, mẹ gửi thêm thuốc vì lọ
C để ở lớp hết rồi, bạn Hà Linh bị bỏng nên ngày mai cả lớp được
đi thăm quan nhà bạn ấy (nguyên văn câu của em Vy), ở lớp ăn món canh
bí, chiều ăn xôi gấc... Bế cả con lên thay quần áo, vừa vào phòng đã
thấy trên bàn trang điểm là tờ đơn thuận tình ly hôn có đầy đủ chữ
kí của hai vợ chồng. Chồng tôi sáng nay đã đi công tác, vậy cũng
tốt, nhân lúc chàng không có nhà tôi sẽ dọn dẹp lại gọn gàng mọi
thứ và xếp đồ từ tối nay.

Tôi đã cảm nhận rõ
ràng hơn rằng mình không còn lý do gì ở lại ngôi nhà này. Ai cũng
có quyền lựa chọn hạnh phúc, và chồng tôi cũng vậy. Những hành
động không rõ ràng của hắn thời gian qua, cũng là câu trả lời tế
nhị rằng đoạn đường mà tôi với hắn cùng đi đã hết. Chỉ có tôi là
cố tình không hiểu, chỉ có tôi hàng ngày mang trách nhiệm, tình yêu,
đạo lý ra dồn ép hắn. Trái tim con người ấy đã đổi thay.

Ừ thì cũng chỉ là
thêm một chút buồn sau rất nhiều những ngày buồn vừa qua.

Tôi ăn cơm xong tôi xin
phép thưa chuyện với bố mẹ chồng. Thật ra, trước đó tôi và chồng
cũng đã nói chuyện trước với ông bà về quyết định này. Vẫn những
lời khuyên ngăn, vẫn những ràng buộc về con cái, tình nghĩa. Nhưng
chồng tôi còn quyết tâm hơn tôi nhiều lần trong việc này, và lần đầu
tiên, tôi phải cảm ơn hắn trong một cuộc nói chuyện gia đình, sự gào
thét và nóng nảy thường trực của hắn đã làm câu chuyện nhanh kết
thúc và tôi được về phòng.

Đứng trên phương diện
bố mẹ chồng tôi, đã nhìn vào chồng tôi mà sống suốt thời gian qua,
hắn như cái bồ đựng tất cả tình yêu thương và hy vọng của họ. Và
giờ họ cũng trắng tay. Họ mệt mỏi và đau khổ nhiều lắm rồi.

Nhưng lúc này, tôi
cũng cần sống cuộc sống của mình. Xác định là như thế, nên ông bà
nói sao tôi vẫn quyết định sẽ dọn đi sớm nhất có thể.

Nói chuyện xong tôi
lên phòng, định bụng sẽ chuẩn bị luôn từ tối nay, tôi phải có việc
gì đó để làm, để cái quyết tâm này không tụt xuống và không làm
mình mềm yếu hơn nữa.

Em Vy nằm xem hoạt
hình Upin đã tự ngủ từ lúc nào, kê gối và đắp chăn cho nó, ngồi
ngắm nó ngủ mà lông mày thi thoảng cứ nhíu lại như người lớn. Mặt
trời của mẹ à, sắp tới chúng ta sẽ vất vả lắm đây, nhưng cứ để mẹ
làm một bông hoa con nhé.

Đang nghĩ miên man thì
chồng nhắn tin.

“Anh ký đơn rồi, nhưng
em đừng đi được không, anh không biết tại sao, nhưng anh vẫn muốn có
cảm giác mẹ con em đang ở nhà, nghĩ đến việc em phải rời bỏ ngôi
nhà của mình mà anh không chịu được.”

“Cho em một lý do để
ở lại đi, anh sẽ chấm dứt mối quan hệ kia chứ?”

“Ngay lúc này anh
không làm được, anh cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy. Anh đã đi quá xa
để trở về và em cũng không chấp nhận anh nữa. Mình làm sao vậy em?
Những lúc hiểu ra không thể xa nhau được thì lại có điều gì đó đẩy
mình đi, rồi mọi chuyện sẽ qua đúng không em?”

“Vậy anh không cảm
thấy có lỗi với em và con sao? Mối quan hệ qua đường mà anh giải
quyết 6 tháng không xong, còn mẹ con em bên anh 6 năm qua anh lại ký đơn
dễ dàng đến vậy sao? Không còn yêu em nữa cũng nên rõ ràng nói với
em, đừng cư xử như này, khiến em ra đi mà trong lòng còn nhiều ấm ức
lắm.”

“Ai nói rằng anh hết
yêu em?”

“Vậy điều anh làm là
vì tình yêu dành cho em sao? Em cảm ơn và từ chối anh nhé. Lần đầu
tiên trong 6 năm qua, em cảm thấy không được vui và có phần nhục nhã
khi đón nhận tình yêu của anh. Đừng nói với ai em là vợ anh nữa nhé.
Nhân duyên chúng ta đến đây thôi.”

“Em mãi mãi là vợ
anh, đó là điều mãi mãi đấy.”

Tôi chán nản, tôi đã
nghĩ rằng đó là điều mình mong đợi nhất 6 tháng qua, rằng anh ấy
chỉ cần nói vậy và ôm tôi thật chặt, tôi chết lịm trong mùi CK one,
và rồi hạnh phúc của chúng tôi trở lại.

Nhưng điều đó lại
được nói ra vào đúng lúc tôi mất niềm tin nhất, lúc tôi phát hiện ra
6 tháng vừa qua chồng tôi chưa bao giờ chấm dứt mối quan hệ tội lỗi
kia, lúc tôi đã sẵn sàng làm một bông hoa được sưởi ấm hàng ngày
với mặt trời của mình và quên mọi chuyện này đi.

Tôi, ngay lúc này,
không còn muốn gắn bó cuộc đời mình với hắn nữa. Tôi đã mạnh mẽ để
quyết định, để quay lưng lại với khoảng thời gian địa ngục vừa qua.
Tôi khóc. Tôi không kìm được nước mắt, khóc thành cơn và chỉ sợ nước
mắt không dừng lại được. Tôi nghĩ giá như hắn đừng nói những câu
tình cảm đó, tôi không sợ mình yếu lòng, mà tôi sợ hắn đang thương
hại tôi, giống như người ta nuôi một con chó lâu ngày, rồi một hôm
người ta quyết định ăn thịt nó, người ta thấy thương hại cho sự ra đi
của nó vậy. Tôi ghê tởm cái cảm giác đó. Tôi muốn quên sạch đi 6 năm
vừa qua, chúng tôi chưa từng gặp và yêu nhau. Tôi ghê tởm hắn, sau tất
cả những gì hắn làm mà còn nói với tôi những điều giả dối ấy.
Đầu óc tôi như muốn nổ tung, chạy vào ngâm mặt xuống chậu nước tôi
vẫn không thấy mình tỉnh táo hơn. Tôi nghĩ lúc này nước rửa sạch
được sự ghê tởm của tôi thì tôi nguyện gánh cạn cả sông Hồng.

Tôi càng quyết tâm ra
đi hơn, tôi phải sống thật tốt. Sau tất cả những gì mà mẹ con tôi
phải trải qua, không có nghĩa là chúng tôi thôi mơ về hạnh phúc.

Tôi nhắn tin lại cho
hắn:

“Anh hãy giữ gìn hạnh
phúc của mình, hạnh phúc được xây dựng trên nỗi bất hạnh của mẹ con em thì anh
hãy cố gắng nắm lấy. Một người phụ nữ nhẫn tâm cướp chồng, cướp cha của người
khác sẽ hợp với anh. Em chưa bao giờ ghê tởm anh như lúc này.”

“Em cứ dằn vặt anh đi,
anh là thằng khốn nạn, em ghê tởm anh anh lại thấy vui đấy. Đừng tử tế với anh,
em hãy sống thật với chính con người của em đi, đây mới là em!”

“Đúng rồi, đây mới là
con người thật của em, anh hãy nhớ lấy nhé. Trời ơi, tại sao thời gian qua em
lại u mê như thế, lại níu kéo anh, muốn ôm anh, muốn gần gũi anh, muốn hàn gắn
cái gia đình này trong khi anh đã quyết tâm chọn con đường khác. Em cũng đang
ghê tởm chính mình đây!”

“Vậy em hãy sống thật
hạnh phúc nhé, hãy tìm một người tốt hơn anh để bù đắp cho em.”

Đọc xong tin nhắn đó tôi
tắt máy, hoàn toàn thấy tuyệt vọng và mệt mỏi vì chính người đàn ông mà mình
lựa chọn. Tôi lại lồng lên như một con thú, vò chặt cái gối trên đùi, mặt tôi
phừng phừng, tôi đã ngừng khóc từ lúc nào và đôi mắt lại ráo hoảnh. Có thể lại
là một cơn hưng phấn nhất thời khiến tôi càng hồ hởi hơn với việc sắp xếp đồ
đạc. Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi bắt đầu xếp riêng những thứ của hai mẹ con vào
ba chiếc bao tải màu xanh đã mua trước từ chiều. Quần áo, đồ cá nhân, gấu bông,
đồ chơi, bàn học, sách vở... đều được mang đi. Quần áo cũ và đồ sơ sinh ngày
xưa của em Vy tôi không còn biết xếp vào đâu nữa, đành để lại vào riêng một
ngăn tủ, định bụng sau này bảo bố nó mang đi làm từ thiện, vì đồ nào cũng còn
tốt cả.

Lục đến giá sách – kho
báu của tôi với hàng trăm những kỷ vật: những tấm thiệp tôi nhận được từ sinh
nhật năm lớp 7, chồng thư của tôi và cô bạn tận miền Nam, lưu bút thời đi học,
tất cả đều gọn gàng trong một ngăn. Hai ngăn còn lại là những kỷ vật tình yêu
của vợ chồng tôi. Những món quà, những lá thư, hàng loạt những quyển sổ và bút
các loại, hai album ảnh cưới, hoa ngày cưới, hoa 8/3... tôi chưa dám bỏ đi thứ
gì dù bó hoa từ năm năm trước giờ chỉ còn là tro vụn.

Và vì lại chạm đến phần
mềm yếu nhất, lại chạm đến những thứ tôi nâng niu như một phần da thịt mình,
tôi lại gục ngã. Tôi giở thư cũ ra đọc, thiệp cũ ra xem, lau lại cẩn thận từng
món quà nhỏ…

Tôi bất lực trước chính
mình lần nữa. Tôi lại khóc. Sao tôi không bao giờ khóc được như thế này trước
mặt chồng tôi, sao tôi không giữ nguyên cảm xúc này mà sống với hắn thời gian
qua, cảm xúc lần đầu tiên có một bó hoa thật to gửi đến lớp học của tôi vào
ngày 8/3. Đây mới là tôi, là tôi yếu đuối và cần một vòng tay, là tôi đã ngu
ngốc tỏ ra mạnh mẽ và nghị lực suốt thời gian qua, là tôi đã giấu tất cả tình
yêu thương của mình vào trong, là tôi đã sống bằng trách nhiệm và những bài học
dạy đời người đàn ông của mình. Tôi cứ mềm yếu và phù phiếm như này đi, tôi cứ
nhỏ bé và cần được che được như này đi, thì có lẽ chồng tôi đã không bị áp lực
và cảm giác vô hình trước mặt tôi. Chính tôi cũng đã đổ rất nhiều tro tàn vào
mồi lửa hạnh phúc của mình mất rồi.

Hình như tôi đã khóc
nhiều quá nên thiếp đi lúc nào không biết, mở mắt dậy, đèn trong phòng vẫn
sáng, nhìn đồng hồ là 4h, xung quanh tôi vẫn ngổn ngang thư từ và những món đồ
chưa cất. Mắt tôi muốn sụp xuống và chẳng cần soi gương tôi cũng biết nó đang
sưng mọng. Tôi cảm ơn giấc ngủ ngắn ngủi vừa xong vì nó xoa dịu kịp thời cảm
giác của tôi khi nãy. Tôi nghĩ nếu mình không thiếp đi, thì sẽ lại mở điện thoại
lên nhắn tin cho hắn, sẽ lại thổn thức, sẽ lại làm điều gì đó điên rồ trong lúc
mất bình tĩnh. Hắn sẽ nghĩ rằng tôi lụy tình, tôi không bao giờ dám bỏ hắn mà
đi tìm cuộc sống mới, và rất có thể một phút yếu lòng đó sẽ làm cho cuộc sống
sau này của tôi tồi tệ hơn.

Tôi cất riêng những vật
kỷ niệm, giấy tờ quan trọng vào một ba lô. Vậy là đã đóng gói xong mọi thứ, chỉ
để ra ngoài vài bộ đồ mặc một, hai ngày tới cho cả hai mẹ con. Giờ phải sang
nhà mới dọn dẹp sạch sẽ đã, cũng phải tươm tất đón em Vy ra chứ. Nghĩ là làm,
tôi mở máy tính viết mail xin nghỉ việc hôm nay, nói là có việc đột xuất và gửi
đi vào lúc sáng tinh mơ thế này thì dễ được thông cảm thôi.

7h sáng, tôi đưa con đi
học như thường lệ và đến thẳng nhà cô bạn dọn dẹp. Đến nơi thấy bạn tôi chưa đi
làm mà cũng nghỉ ở nhà, hỏi làm sao thì cô ấy cười xòa: “Ở nhà dọn với mày, tao
phải dọn sạch sẽ để con gái tao có chỗ chơi chứ?” Em Vy vẫn gọi cô ấy là mẹ. Cô
ấy khoe về những cuộn giấy dán tường mới mua và cả một thùng to những chiếc bờm
màu sắc hình dạng xin được từ tổ đạo cụ của chương trình Đồ rê mí về cho Hải Vy
làm tôi cảm động thật nhiều. Ngày hôm ấy cả hai đứa đều mệt phờ, chúng tôi quét
hết mạng nhện, moi móc từng ngăn kéo dọn phân chuột và vứt đi cả đống những thứ
đồng nát do chủ nhân cũ của nó để lại. Nhà đã lâu không có người ở, chỗ nào
cũng có mùi ẩm mốc, động đến đâu, hỏng đến đấy. Một ngày vẫn chưa xong, chúng
tôi phải xin nghỉ để hoàn thành nốt vào ngày hôm sau. Vừa làm vừa nói lại
chuyện thời đi học, cô ấy là tổ trưởng và tôi là học sinh cá biệt, chuyện chúng
tôi gấp hoa để bán, chuyện về cuộn phim chụp ngày cuối cùng đi học mà bị cháy,
chuyện về cuốn lưu bút mất tích... tất cả về 10 năm chúng tôi quen nhau.

Nhìn lại thành quả hai
ngày mướt mát mồ hôi, tôi yên tâm phần nào về nơi ăn chốn ở mới của hai mẹ con.
Tối hôm đó tôi đón con đi học về, trên đường đi, tôi nói chuyện trước với con
về sự thay đổi lớn sắp tới.

“Hải Vy à, ngày mai hai
mẹ con mình sang nhà mẹ Hường ở nhé, mẹ dọn dẹp sạch sẽ rồi, từ giờ đó sẽ là
nhà mới của mình.”

“Nhà mới của mình hả mẹ,
em thích nhà mới lắm!”

“Ừ, nhà mới, bây giờ mẹ
không ở cùng với bố nữa, em sẽ ở với mẹ, cuối tuần bố sẽ đón con về ông bà nội
chơi, con có đồng ý không?”

“Yeahhhhhhhhhh!”

Con bé reo lên thích
thú, chắc nó nghĩ rằng đây là một chuyến đi chơi. Thôi kệ, nó còn nhỏ, hãy để
nó nghĩ mọi thứ đơn giản. Điều quan trọng nhất nó có thể hiểu được lúc này bố
mẹ luôn yêu thương Hải Vy nhất trên đời.

Mọi thứ vậy là ổn ổn
rồi. Tối hôm đó tôi nói chuyện với bố mẹ chồng lần nữa xin phép hôm sau hai mẹ
con tôi ra ngoài ở. Tôi muốn hai mẹ con ổn định và sống vui vẻ hơn chứ không
phải chịu cảnh chồng chung như này. Chồng tôi cũng không níu kéo thì tôi cũng
đâu có lý do gì ở lại. Ông bà thì đương nhiên muốn giữ cháu nhưng cũng hiểu cho
hoàn cảnh của hai mẹ con tôi lúc này nên đành im lặng. Chồng tôi nói không nỡ
nhìn thấy cảnh này nên sẽ không về dọn cùng được. Tôi không muốn làm khó hắn và
mọi người nên đã chủ động thu xếp xong mọi thứ.

Sáng hôm sau đưa con đi
học, cho con chào ông bà rồi mẹ con tôi đi học đi làm, về nhà mới luôn. Mọi thứ
nhẹ nhàng và đơn giản chứ không quá nặng nề như tôi đã định liệu trước trong
đầu. Và đó có thể là lần cuối cùng mẹ con tôi đi ra từ con ngõ nhỏ đó để bắt
đầu ngày mới. Tôi đi thật nhanh qua đoạn đường ngắn ngủi nhiều kỷ niệm ấy, hòa
vào dòng người tấp nập ồn ào. Nắng đầu hè tinh khôi, em Vy lại reo lên sung
sướng khi thấy vài bông bằng lăng nở sớm, xà cứ đến mùa rụng lá vàng ươm cả dọc
đường Láng, con reo lên thích thú khi gió làm lá xà cừ bay cả vào xe của mình,
con lại tháo khẩu trang và đưa lá lên ngửi, hôm ý mẹ chẳng nỡ quát, thôi thì cứ
để các bạn ý chia tay nhau vậy. Lại câu hỏi mà sáng nào con cũng trăn trở: “Mẹ
Chảo ơi hôm nay là thứ mấy?” Mẹ lúc đó cũng chẳng biết là thứ mấy nữa, mẹ chỉ
bảo con rằng: “Hôm nay là ngày đầu tiên.”

Đưa con vào lớp xong,
tôi tiếp tục một ngày quen thuộc của mình. Đến văn phòng với lỉnh kỉnh túi đồ
ăn trưa ăn sáng, mở máy tính và nghe một chút nhạc trước khi làm việc. Hôm nay
nghe gì nhỉ? Xem nào, mình đang buồn, mình vừa rời khỏi ngôi nhà đã gắn bó năm
năm, và mình đang từng bước đi vào cuộc sống mới. Mình sẽ nghe “Có một ngày”
bản phối do Ngọc Anh thể hiện.

“Có một ngày em không
yêu anh

Em tràn ngập niềm vui
rời xa căn nhà cũ

Chiếc áo sờn vai, em đã
thay bằng màu áo khác.

Ngày ấy,

Anh bắt đầu, bằng bước
chân của ngày quên em...”

Đúng gia vị cho ngày hôm
nay rồi. Hai ngày trước quay cuồng với việc dọn nhà, không có thời gian để nghĩ
ngợi nhiều, đến lúc này cảm giác trong tôi vẫn còn rất lạ lẫm khi đến chiều,
đón con đi học về, tôi sẽ đi một con đường khác. Có thể lúc này đang ngồi tưởng
tượng ra cảm giác của chiều này nên tôi chưa thấm thía hoặc chưa biết nó sẽ thế
nào. Chỉ biết trong lòng mình lúc này cứ lặng đi, cứ chìm dần chìm mãi vào cái
cảm giác bất an, chênh vênh và tạm bợ. Hy vọng đây chỉ là cảm giác nhất thời
khi tôi thay đổi một thói quen đã theo mình quá lâu ngày.

Chồng tôi cả ngày hôm đó
không gọi điện hỏi xem hai mẹ con chuyển ra ngoài có khó khăn gì không. Thật
lòng, tôi vẫn mong ngóng một lời hỏi thăm, vẫn muốn được quan tâm lo lắng, dù
chỉ còn tình bạn, thì tôi vẫn nghĩ sáu năm đã qua với nhau không dễ gì ngày một
ngày hai mà quên được. Chắc chồng tôi cũng đang không vui vẻ gì với cảm giác
hai người phụ nữ của mình rời xa cuộc đời hắn. Mà biết đâu được, hắn lại đang
thở phào vì cuối cùng tôi cũng chịu ra đi, trả tự do cho hắn. Đấy, mặt trái của
những trải nghiệm lại là sự hoài nghi và mất niềm tin vào lòng người.

Tôi ngồi nhìn chằm chằm
vào cốc nước trước mặt, bài hát không biết đã phát lại lần thứ mấy. Gần một năm
quay cuồng trong trạng thái đau khổ ê chề, chưa ngày nào vui vẻ, không có cảm
giác thèm ăn bất kì một món gì, không có cảm giác đói, không hào hứng với bất
kì quyển sách nào... Và tất cả đã khép lại trong một sáng tháng Năm. Tôi hình
như vẫn chưa tin là mình làm được, tôi cứ nghĩ mình sẽ nhảy cẫng lên, sẽ ôm
điện thoại cả ngày để hẹn hò đám bạn thân tụ tập – điều mà trước kia tôi “thèm
khát”, hoặc tôi sẽ đặt vé xem phim triền miên cả tuần... Vậy mà ngay lúc này,
khi tôi được tự do trở về nhà bất kỳ lúc nào tôi muốn, tôi được quát to và chửi
mắng, tự quyết định mọi nội quy trong ngôi nhà mới của mình... tôi lại thấy...
kỳ kỳ, giống như bạn đang mặc áo pull bó sát, giờ chuyển sang áo free size, bạn
cảm thấy thùng thình không quen, nhưng rồi cũng sẽ thấy thoải mái và mát mẻ thôi.

Hôm đó tôi về sớm hơn
mọi ngày để đón con vì đã hứa cho em Vy đi ăn KFC mừng nhà mới. Hai mẹ con gọi
một phần cơm gà, nhưng cơm thì sượng, gà thì bở, chưa lúc nào tôi ghét KFC hơn
thế. Cũng may chỗ đó có cái cầu trượt cho trẻ con, ép cho Vy ăn hết bát súp và
một phần gà tôi mới yên tâm được. Cho con chơi đến chán hai mẹ con mới về nhà.

Đã hơn 8h tối. Con bé
cũng đã đến đây chơi vài lần nên không lấy làm lạ lắm, chỉ là khi mở cửa phòng
ra nó reo lên thích thú khi các chiến hữu của nó là em Meo, em Mickey, em Cừu,
em Gấu đã ở đó từ trước chào đón Hải Vy. Nó tò mò nghịch ngợm hết tất cả những
đồ vật nhỏ xinh mẹ Hường trang trí riêng cho nó. Bảo con chơi một lúc đợi mẹ
bật nước nóng lên rồi tắm, nó dạ rất to rồi sà xuống chiếc máy tính đòi xem
phim hoạt hình. Tôi tranh thủ vắt cho con cốc nước cam, đun một ấm nước pha
trà, rồi cứ đi đi lại lại, sắp cái nọ, đặt cái kia, cảm giác cái gì cũng bề bộn
ngổn ngang. Nịnh cho con bé uống hết cốc nước rồi đi tắm. Thấy cái chậu tắm vịt
vàng quen thuộc, nó nhanh chóng leo vào rồi nằm ngả đầu ra để mẹ gội, rồi lại
đánh răng, rồi nghịch xà phòng, rồi lại quát vì nó làm bắn tung lên cả mẹ...
Vậy là chuyện tắm gội ít ra cũng không có gì thay đổi, mùi trái cây rừng quen
thuộc trên tóc và da thịt của con sao mà yêu quá thể. Sấy tóc cho con, nó lại
kì kèo cái giọng quen thuộc mười lần như một: “Mẹ làm tóc che mắt em rồi... mẹ
làm nóng tai em rồi, em không thích sấy như thế đâu...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3