Gom nắng cho em - Chương 05 part 3
Cô giáo dạy màu sắc của
hoa là do bà chúa thiên nhiên ban tặng, nhưng bạn ấy lại nghĩ: “Vì hoa bằng
lăng yêu em nên nó màu tím, hoa đào yêu em nên nó màu hồng, hoa mai yêu em nên
nó màu vàng...”
Cô giáo bảo mặt trăng và
những ngôi sao to ơi là to, đi đâu mình cũng nhìn thấy nên nghĩ rằng mặt trăng
đi theo mình, còn bạn ấy bảo: “Tại mặt trăng và ngôi sao yêu em.”
Hai mẹ con lụp xụp trong
cái áo mưa cũ của mẹ, mẹ sợ nước chảy xuống vai em ý, hỏi xem nó có ướt không
thì lí nhí: “Tại vì nước mưa yêu em nên cũng bị ướt vai áo mẹ Chảo ạ.”
Tinh thần của tôi hình
như đang tốt lên từng ngày, không biết là cảm giác hưng phấn nhất thời hay sẽ
là một trạng thái cảm xúc dài hạn. Nhưng phải nghĩ một cách tích cực rằng, ông
trời tuyệt đối không đặt ra thử thách nào vượt quá sức chịu đựng của con người
cả, nên nhất định phải vượt qua. Mỗi con người chúng ta gặp trong cuộc sống đều
là một thông điệp mà ông trời gửi đến mình. Lúc đầu gặp, có thể mình muốn xé
xác nó, xỉ vả nó vì những điều xấu xa nó mang lại, nhưng khi mình đã vượt qua,
mình hiểu rằng, sự xuất hiện của nó là để nói với mình: Con đường bạn đang đi
là sai, hãy dừng lại. Mình dừng lại rồi, sẽ mỉm cười và nói: Cảm ơn!
Bây giờ, hai mẹ con tôi
sống một cuộc sống mới thực sự sảng khoái và thú vị. Sáng 5h30 tôi dậy, tự tập
GYM với tạ và BB liner. Ba mươi phút thôi nhưng mồ hôi như tắm, cơ thể hừng hực
nhiệt, nằm vật ra nền nhà thở phì phò. Rồi vặn đầy một chậu nước, lấy cái xô
nhựa bé múc rồi đổ ùm ùm lên người, phải làm vậy mới thấy đủ đã. Tắm mát mẻ
xong rồi đi chợ chuẩn bị thức ăn để tối về chỉ cần đun nóng, hoặc rau rửa sẵn
nhét vào tủ về chỉ phải bỏ ra nấu. Rồi 7h nịnh mặt trời dậy đi học.
Hôm nào trời nắng thì đi
học chỉ mất mười phút, nhưng hôm nào trời mát mẻ vì đêm có mưa thì đi lâu hơn
một chút, vì màn chào hỏi của em Vy với đám cây bên đường sẽ phức tạp và dài
dòng hơn. Nào là “Em phượng đỏ ơi, đêm qua mưa em có lạnh không, hoa em rụng
xuống à, em đừng buồn nhé.” Rồi im lặng một lúc như lắng nghe rồi chốt lại “à
hoa rụng xong lại mọc ngay ý mà.” Mẹ cứ phải đi chậm chậm mỗi lần đến đám cây
quen thuộc cho các bạn ấy chào nhau. Ngày nào cũng vài câu như thế thôi nhưng
nó hỏi với một thái độ quan tâm rất chân thành và xót xa tương đối khi thấy gốc
cây phượng hoa rụng đỏ rực.
Tối về lại cơm nước toát
mồ hôi, hò nhau ăn cơm rồi tắm táp cho cả em Vy và em Cứt. À, Cứt là một con
mèo tôi mới xin về nuôi cho Vy có bạn. Vy nghĩ ra rất nhiều tên cho nó, nào là:
Aladanh, Khăn quàng đỏ, mẹ Chảo, con cún, PiPi... nhưng chẳng hiểu sao nó quyết
định tên là Cứt. Ai cũng khuyên giải và ngăn cản rằng cái tên đó không đáng yêu
chút nào, nhưng cái tính khẳng khái (tức là bướng bỉnh của trẻ con) em ấy vẫn
quyết tên con mèo là Cứt. Đấy, chỉ riêng đời sống tinh thần lúc nào cũng hừng
hực thế này nên mẹ con tôi chẳng buồn lâu được. Thay vì cố gắng gìn giữ một con
người không thuộc về mình, bây giờ chúng tôi háo hức đi khám phá cả thế giới
ngoài kia.
Rồi chúng tôi sẽ còn
nhiều ngày bất tận như thế. Rồi lại ôm nhau những đêm hè mát lịm, hoặc không
mát lịm thì cũng phải “nghiến răng” bật điều hòa đến 4h sáng cho em Vy đỡ ngứa
ngáy. Nói chung, vì không muốn nó ở một mình, nên tôi phải nghĩ ra đủ trò để
hai mẹ con vận động, chơi cùng nhau, cười cùng nhau cho em Vy đỡ lủi thủi, hôm
thì tập thể dục cho mèo xem, hôm thì múa hát cho mèo xem, hôm thì vẽ tranh tặng
mèo. Sự xuất hiện của em Cứt, xem ra cũng là một bước ngoặt trong cuộc sống của
em Vy.
Tôi luôn nghĩ, đối với
trẻ con việc bố mẹ nó không còn ở với nhau nữa là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng
là hãy để nó biết nó luôn được mọi người yêu thương, nó luôn có một gia đình là
bố mẹ và ông bà. Ở với mẹ cũng là gia đình, ở với bố cũng là gia đình, chỗ ở có
thể khác nhau, nhưng tình yêu thương em ý nhận được đều gọi là “tình cảm gia
đình.”
Hải Vy thì có sự thay
đổi rõ ràng, nó đã nhận định được đâu mà nhà mẹ, nhà bố, ngày nào ở với mẹ,
ngày nào ở với bố, không biết cảm giác của nó vui hay buồn, có thấy thiếu vắng
không, nhưng có lẽ thế giới tinh thần của nó cũng tốt như mẹ vậy nên cuộc sống
của bạn ấy vẫn luôn bận rộn với những kế hoạch bất tận và rõ ràng như: Tối nay
thì làm nhà cho em Cứt, tối mai làm lọ hoa, tối ngày kia đi mua bút dạ viết
bảng, cuối tuần tập đi xe với bố... Cả ba người cùng đang cố gắng cho một cuộc
sống mới, một tháng qua là chưa đủ để nói gì về con đường phía trước, nhưng
được như lúc này cũng cảm thấy dễ chịu lắm rồi. Không còn sợ những buổi sáng mở
mắt ra và tự mình vực mình dậy, không sợ những lúc một mình làm mọi thứ, chỉ
chạnh lòng vì thương con chứ tuyệt nhiên không còn cảm giác phải có một người
đàn ông bên cạnh lúc này.
Cuối tuần bố đón con về
ông bà nội, thì mẹ cùng cô bạn đi loanh quanh Hà Nội, hôm nào hứng lên lại đi
bar... nghe thì rất ăn chơi, chớ thực ra cả tuần hai mẹ con tiêu pha ít, thức
ăn thì chỉ mua đủ em Vy ăn, mẹ sống bằng canh nên tự thưởng cho mình một ly
cocktail truyền thống Tequila Sunrise cũng không phải quá xa xỉ ở bất kì bar
nào quanh Hà Nội.
Chiều qua mây mưa vần
vũ, vội vàng đón con không có thủ đô dâng nước thì hết đường về nhà. Vừa gửi
cái xe xong, hai mẹ con hớt hải chạy qua sân tập thể vào nhà thì có những hạt
mưa đầu tiên. Em Vy bị dính vài giọt nước, nhưng nó thì rất hay hậm hực những
chuyện vặt vãnh như này, vừa leo cầu thang nó vừa càu nhàu, hỏi làm sao thì nó
nói như trách mình: “Mặt trời của bắp làm ướt mặt trời của mẹ rồi đây này.”
Mẹ phá lên cười khi cái
mặt nó nhăn nhó, môi thì cong như cuốn lô, mông vung vẩy đi lên cầu thang ra
điều khó chịu. Rồi thì cũng phải hùa vào với mặt trời của mẹ, nói xấu mặt trời
của bắp, rằng mưa thế này tối chẳng đi ăn kem được, ướt hết cả váy của em, rồi
nhà mình không mở cửa sổ được...
Mở cửa vào nhà nó sà vào
chơi với em meo, lại dạy học, lại xếp ghế khắp nhà, cắt dán đủ thứ linh tinh.
Mẹ thì rảnh rang cắm nồi cơm và đặt nồi canh lên bếp vì mọi thứ đã được sắp sẵn
từ sáng sớm, tối về nổi lửa lên là được một bữa cơm nóng hổi.
Ngày này qua tháng khác
đều trôi qua như vậy, nỗi nhớ này chồng lên niềm yêu khác, cuộc sống của hai mẹ
con vẫn bất tận và yên bình như vậy. Không biết cái cảm xúc dài hạn sẽ thế nào,
vài năm nữa sẽ ra sao, nhưng với hoàn cảnh hiện nay, sau tất cả những gì đã
trải qua, thì lúc này đây, “chúng tôi” đã có thể mỉm cười rồi.
Cũng có thể tôi đang AQ,
nhưng các mẹ đơn thân đang ở hoàn cảnh như tôi, có lẽ nên suy nghĩ theo chiều hướng
như vậy, đừng lo về trẻ con bị tổn thương hay thiệt thòi, đó chỉ là suy nghĩ áp
đặt của người lớn, cái làm chúng buồn và dễ sống lệch lạc nhất, chính là làm
chúng cảm thấy tình yêu thương bị chia đôi, mà đáng ra phải nhân lên gấp đôi.
Đó là cách của tôi, để tự an ủi chính mình. Tôi áp dụng thì có hiệu quả lắm
đấy. Bằng chứng là mẹ Chảo với Hải Vy đã ca hát suốt ngày, đã lại có niềm tin
vào một cuộc sống thực sự hạnh phúc mà không cần một người đàn ông mang lại, đã
trồng được ba cây leo lên khung cửa sổ, nuôi được một con mèo, mẹ tăng được
1,5kg, chăm chỉ bôi “lô sừn” trước khi đi ngủ, em Vy đã tự đánh răng ngày hai
lần, uống nước diếp cá thay nước lọc.
Tất nhiên, cuộc sống
không phải chỉ có thế, nhiều lúc tinh thần đi xuống, cảm xúc chênh vênh, nhưng
tư duy luôn vận động theo một thói quen mới là nghĩ cách tự mình giải quyết,
buồn những nỗi buồn rất đơn giản như: Con bị táo bón bắt mẹ xi đúng ba mươi
phút và chảo khoai rán cháy khét, cuối tháng hết tiền, da dẻ mùa hè đen như
mọi, bực tức với đồng nghiệp hay chí chóe với đám bạn đại học... Tuyệt nhiên
tôi không còn buồn vì chồng phản bội, vì cô đơn lủi thủi (hoặc chưa đến lúc),
vì đời mình nát như tương nữa.
Cuối tuần vừa rồi, bạn ở
cùng về quê, Vy về bà nội. Loanh quanh cũng hết hai ngày cuối tuần một mình.
Bạn tôi về quê còn nhắn tin trêu, ở nhà một mình có buồn thì cứ khóc, chỉ có
con mèo nhìn thấy thôi. Lâu lắm rồi tôi không khóc thật, mọi thứ đều đang tốt
dần lên nên khóc là một việc không thể tình cờ được, dù trong bất kì hoàn cảnh
nào. Tôi đang nghĩ, ông trời cũng chỉ cho mỗi người một túi nước mắt để sử dụng
trong suốt cuộc đời thôi, phải biết chia ra mà dùng vào lúc thích hợp. Tuổi hai
sáu mình đã khóc vượt chỉ tiêu kể ra thì hơi lãng phí. Nước mắt còn phải dùng
vào ngày Vy khai giảng lớp một, Vy vào cấp hai, Vy đi thăm quan cùng các bạn và
không ngủ ở nhà, Vy tốt nghiệp cấp ba, Vy ôn thi đại học, Vy đi thực tập và
không ở nhà một vài tháng, ngày mặt trời đi tìm được một bầu trời khác không
phải mẹ Chảo... Và biết đâu, lại khóc vào ngày một người đàn ông nữa xuất hiện,
kim cương to như quả vải và quỳ xuống nói rằng: Để anh gom nắng cho em nhé!
Và cũng lâu lắm rồi, tôi
không còn thời gian để bận tâm đến người đàn ông đã từng là của mình. Nghe nói
công việc của chồng tôi vẫn tốt, vẫn phải đi những chuyến công tác dài ngày
nhưng hình như, cuối tuần nào chàng cũng cố gắng có mặt ở Hà Nội để được đón
con. Thi thoảng tôi vẫn nghe con bé kể về bộ bút màu mới, về xe đạp màu đỏ, về
những quyển truyện cổ tích mà bố dẫn đi mua. Hải Vy cũng háo hức mỗi ngày thứ sáu,
biết bố đến đón, hai bạn sẽ được tiếp tục những cuộc vui từ tuần trước, được về
nhà với ông bà... Cuộc sống thế này, chẳng phải dễ chịu và đáng yêu sao!
Chiều chủ nhật vừa rồi,
đi mua vài quyển truyện, lúc về đi lòng vòng một lúc cho đến giờ đón con, bố nó
đi đá bóng nên không “trả hàng” được mà nhờ mẹ qua đón hộ. Đi đến đoạn hồ Thiền
Quang, dừng ngã tư đèn đỏ, nhìn bâng quơ sang vỉa hè hai bên, rồi phát hoảng vì
có một gương mặt quen thì rất quen nhưng mơ hồ đến độ tôi trợn tròn mắt nhìn
lại mới nhận ra, đang nhăn nhở nhìn tôi cười tươi hết cỡ. Ôi trời đất ơi, mối
tình đầu của tôi, suýt nữa đã buột mồm chửi bậy vì cái trí nhớ hoặc vì cái sự
không thể tình cờ hơn được nữa. Tôi nhe răng cười lại, rồi đèn xanh, rồi tôi đi
và trong lòng rộn ràng như gái mười tám. Mối tình đầu kéo dài năm tháng và rồi
gặp lại không thể tình cờ hơn được.
Đấy thế là tuổi 18 của
tôi vừa ngồi ở bên đường và nhe răng cười trong một chiều chiều chủ nhật Hà Nội
mát lịm. Nghĩ cuộc đời này con người ta gặp nhau, gắn kết với nhau, rồi làm gì
đó lên cuộc đời của nhau trong một khoảng thời gan, đều là những chuyện chẳng
dễ gì bỏ qua được. Ừ thì chỉ bỏ quên thôi, chứ chẳng bỏ qua được điều gì. Và
chẳng có lý do gì để không tình cờ gặp lại tuổi 18 của mình phải không?
Đến đón con, bà nội vui
vẻ và ai cũng cố tránh để không nhắc một chút gì về chuyện đó. Ai cũng cố gắng
tỏ ra bình thường nhất có thể, đế xóa tan đi khoảng thời gian mà không một ai
thật sự quên nó đi được. Tôi cũng vui vẻ như bình thường, hai mẹ con đang loay
hoay treo balo và quay xe thì bố nó chạy xộc từ đầu ngõ vào, cũng nhe răng cười
vì quên giày đá bóng. Mình cũng nhe răng cười lại. À thì cũng vừa tình cờ gặp
lại tuổi 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 của mình thôi mà!
Hai mẹ con tôi đi bơi
rồi mới về nhà. Xa nhau có hai ngày mà con bé có đủ thứ chuyện để khoe, nó nói
liên tục và chỉ dừng lại đế lấy hơi. Nó ba hoa về chuyện nó rất thân với mấy em
chuột ở nhà bà, nó đã biết quay đầu xe đạp và lái xe được trong nhà, nó có thể
chở thêm hai em gấu ở đằng sau... Cuối tuần của chúng tôi bất tận những tiếng
cười đùa, hai mẹ con chỉ dứt ra được những câu chuyện không đầu không cuối của
em Vy vào lúc nó lăn quay ra ngủ mà chẳng cần mẹ nằm cạnh vỗ về. Tôi định lôi
truyện ra đọc thì nghe thấy tiếng cạch cửa, cô bạn tôi ở quê lên cùng với một bao
tải... mít chín cây. Ôi mùa hè tuyệt vời! Tôi ngấu nghiến hết nửa quả mít cho
đã cơn thèm. Phòng khách, nhà bếp và phòng ngủ đều tràn ngập cái mùi hương diệu
kỳ ấy. Nằm bệt xuống sàn nhà mát lạnh để tận hưởng cái cảm giác mít đang ngấm
dần vào cơ thể mình, tôi không biết trên đời này còn điều gì tuyệt vời hơn đêm
mùa hè! Tắm thêm lần nữa cho sảng khoái rồi chui vào phòng điều hòa mát lạnh,
chúng tôi bắt đầu tiết mục “lô sừn”, bàn tán về mỹ phẩm, quần áo, về đàn ông và
cả đàn bà nữa... Cuộc sống thật giống với những cô nàng trên phim sitcom của
Mỹ, phù phiếm và sôi động. Mười hai giờ đêm mà tôi vẫn chưa có cảm giác thèm
ngủ dù ngày mai lại bắt đầu tuần mới, cô bạn tôi vẫn đang cười ngặt nghẽo vì
đọc mấy status hài hước nào đó trên facebook. Chợt nhớ ra hộp chocolate được
cho hôm nọ từ một chị bạn đi công tác về, tôi nổi hứng đi pha chocolate nóng
vào giữa đêm hè tháng 7. Điều hòa vẫn đang 24 độ C, chắc không quá vô lý cho
một điều gì đó ấm áp hơn vào giờ này, tôi bê hai ly màu nâu thơm phức bốc khói
nghi ngút lên giường, chuyển sang nghe Phú Quang thay vì Maroon5.... Nhấp một
ngụm nhỏ mà tôi muốn lịm đi như thể mấy mùa Valentine đang tràn ngập trong
miệng mình vậy. Ngay lúc ấy, tôi thấy yêu hơn bao giờ hết sự có mặt của mình
trong cuộc sống này!
Nghe thật tuyệt phải
không? Nghe như thể nỗi buồn và sự phiền muộn đã bỏ qua cánh cửa nhà chúng tôi
vậy... Và tôi, chưa bao giờ có ước mơ như thế. Tôi phải lo lắng nhiều hơn, bận
rộn nhiều hơn, thời gian cho bản thân ít hơn và trách nhiệm nhiều hơn từ ngày
quyết định dắt tay mặt trời của mình đi tìm cuộc sống mới. Nhưng tôi hạnh phúc,
tôi gặm nhấm cảm giác sảng khoái khi được sống cuộc sống của mình, sống vì mình
và làm mình thỏa mãn. Tôi thỏa mãn với cả những lo âu. Có lần từ quê lên, hai
tiếng ngồi ô tô, hai mẹ con cùng... chớ, nôn nao và bải hoải. Xuống bến xe mưa
tầm tã, ngửa mặt lên giời không nghĩ ra cách nào đi ra chỗ lấy xe mà không để
mặt trời của mẹ bị ướt. Trùm cho con cái áo chống nắng rồi khệ nệ với một đống
túi, balo... chạy đi lấy xe. Hỏi con có bị ướt không, nó lí nhí: “Mặt trời của
bắp làm ướt hết chân mặt trời của mẹ rồi.” Hai mẹ con lại líu ríu trong cái áo
mưa lúc nào cũng không che kín, xe gần hết xăng, lại vừa đi vừa sợ, may mà cũng
lết được đến cây xăng.
Con kêu đói vì lúc nãy
chớ hết cả, mẹ cũng đói, mà nhìn ra cái trời này chỉ muốn ngồi phịch xuống và
gào khóc. Lúc ấy mẹ chỉ ước hai mươi năm nữa trôi qua thật nhanh, một người đàn
ông thật tốt xuất hiện, cầm tay và lôi tuột mặt trời của mẹ ra khỏi những ngày
mệt mỏi và hỗn độn này. Chưa lúc nào thấy mình mềm yếu thế.
Rồi dừng lại ở ngã tư
đèn đỏ, nước mắt mẹ vẫn trực muốn tràn ra, bỗng thấy bàn tay mát lạnh vì nghịch
nước mưa của con đang vỗ nhịp trên đùi mẹ. Bảy mươi giây đèn đỏ. Mẹ nghe thấy
âm thanh khe khẽ bên dưới lớp áo mưa ướt nhẹp.
À, mặt trời của mẹ đang
hát.

