Gom nắng cho em - Chương 03 part 1
Tối qua nằm cho con gái
ngủ, nó cứ dịch về phía mình đến mức mẹ sắp lăn xuống đất mà cái mông con cứ
đẩy đẩy ra. Bực quá quát lên: “Sao con định cho mẹ nằm đất à, cứ lùi mãi!”, nó
im lặng không nói gì, nằm lui vào rồi sau đó mới thỏ thẻ: “Tại vì con thích mẹ
Chảo quá đấy mà.”
Lúc ấy, cứ có cảm giác
như mình vừa gặp lại con sau mấy tháng xa cách, và tìm lại được chính mình sau
những ngày bị bỏ bê. Bàng hoàng mất một lúc khi con lại quay lưng, chạm cái
mông bé xíu vào bụng mẹ, quay ra ru em Meo và em Cừu ngủ. Ừ nhỉ, thế giới của
mẹ là đây cơ mà, vòng tay sang ôm cái bụng tròn căng vì sữa của con, cảm giác
như cả thế giới đã nằm trong lòng mẹ rồi.
Và lúc ấy mẹ nghĩ, nếu
ngày mai, ngày kia và nhiều ngày sau nữa, cả hai bàn tay mẹ chỉ nắm được tay
con, mọi thứ trong tầm quờ tay của mẹ chỉ là 10 ngón bé xíu đủ màu xanh đỏ này
của con mẹ cũng cảm thấy mình đã được sống một cuộc đời trọn vẹn. Vui nhất là
có thể trở về gặp con sau một ngày làm việc, vui vì một ngày nữa trôi qua và mẹ
vẫn thấy mình xứng đáng trong ánh mắt trong veo của con, vẫn tự tin mẹ là mẹ
của con.
Vậy mà có lúc mẹ đã quên
điều đó… Có lúc vì những chuyện của riêng mình mà mẹ quát con ngay cả khi con
đang nằm ngoan, ngay cả khi con đang cố gắng tự bê cốc sữa uống. Để đến tối qua
khi con hỏi mẹ “Mẹ Chảo ơi, bao giờ có món gà mật ong” mẹ mới giật mình. Trước
kia, mẹ nắm rõ thời khóa biểu của con, thực đơn của con hàng ngày và những món
con thích nhất.
Mẹ đã đi đâu thời gian
qua, sao ngày nào cũng gặp con, cũng đưa con đi học và ôm con ngủ mà mẹ không
biết con gái mẹ đang thèm ăn món gì, đang thích mê đôi tất mèo Kitty của bạn
cùng lớp hay đang đến giai đoạn thích nói chuyện một mình.
Gái mẹ lớn quá rồi…
Đêm qua hai mẹ con ngủ
mê mệt, gió thổi vào cửa kính của mình cành cạch, tiếng chuột rúc rích cả đêm.
Con ngủ còn khóc mơ gọi mẹ ơi… Hạnh phúc là đây rồi, mẹ đã có cả thế giới trong
lòng, còn cần chi những thứ mãi mãi không thuộc về mình con nhỉ.
Mẹ con mình có một mùa
thu thật buồn, mùa xuân đến rồi, phải thật ấm áp và chơi bù cho mấy tháng vừa
qua. Mình sẽ nắm tay nhau đi qua mùa đông, mùa xuân, mùa hạ rồi lại mùa thu
nữa.
Hải Vy là ai nhỉ? Là em
bé được sinh ra bằng tình yêu, là cả đời của mẹ.
“Ai sinh ra Hải Vy?”
“Mẹ!”
“Ai yêu Hải Vy nhất trên
đời?”
“Mẹ!”
“Ai là bông hoa?”
“Mẹ!”
“Ai là ông mặt trời?”
“Con!”
“Ông mặt trời làm gì hả
con?”
“Sưởi ấm cho mẹ.”
Tại vì mẹ Chảo cũng
thích Hải Vy quá đấy mà!
Rồi tôi lại rúc vào chăn
và cù nó, tiếng cười khanh khách của con trẻ làm cho căn phòng tưởng thiếu hơi
ấm của một người đàn ông chưa bao giờ tẻ nhạt cả. Nó cuống cuồng ôm bụng. “Mẹ
Chảo dừng lại, em buồn lắm… Mẹ… mẹ… em chớ sữa đấy.” Tôi phì cười vì cái giọng
líu lô của nó, bốn tuổi rồi mà chẳng bao giờ gọi đúng tên mẹ. Hoặc là nó đã
không còn ngọng nhưng việc gọi tên mẹ như thế đã thành thói quen. Tôi nhớ, khi
Hải Vy tròn một tuổi đang chơi tha thẩn trong vườn nhà bà ngoại, mẹ thì loay
hoay sửa lại chiếc xe bị hỏng tay đẩy. Con bé hái được bông hoa lưu ly bé xíu
rồi cứ đứng ở vườn gọi:
- Mẹ… mẹ!
- Ừ, em cứ chơi đi, mẹ
đang sửa xe đẩy em sang cụ chơi đã. – Tôi trả lời mà không quay lại.
Con bé gọi thêm một, hai
lần nữa, nhưng vì tôi nghĩ nó đang đòi mẹ ra chơi cùng nên chỉ quay lại cười
cười rồi lúi cúi làm tiếp việc.
Rồi tôi giật mình khi
con bé hét lên:
- Chảoooooooooooooo…
Quay lại há hốc miệng vì
lần đầu tiên nghe con bé gọi tên cúng cơm của mình, rồi nó hết kiên nhẫn vì mẹ
không chơi cùng nên hậm hực chạy lại, kéo tay tôi ra rồi đặt vào bông hoa màu
tím nhạt vừa hái được, bé nhỏ và còn nguyên những hạt sương sớm. Hôn chụt lên
má phính thơm lừng của nó, tôi thích thú và lạ lẫm khi nghe con bé gọi tên mình
như thế.
- Đố em biết hoa gì đây?
- Hoa đẹp.
- Hoa lưu ly, hay còn
gọi là Thạch Thảo. Vườn nhà bà ngoại nhiều hoa này nhất, thế đố Vy biết mẹ tên
là gì?
- Mẹ là Huyên Chảo.
- Ừ, mẹ tên là Huyên
Chảo, mẹ Chảo của Hại Pi.
Và đó cũng là lần đầu
tiên tôi tôi thấy cái tên của mình đọc lên nghe thật vui tai. Tôi tên Huyên
Thảo. Trong Kinh thi, đó là tên một loại cỏ mà khi ăn vào con người sẽ quên hết
mọi buồn phiền, cỏ quên sầu. Tôi đã nghĩ cái tên đó thật buồn và ủy mị, nhưng
thanh âm trong trẻo ngộ nghĩnh của đứa trẻ lên ba lại khiến tôi trở nên thích
thú hơn bao giờ hết với cái tên của mình. Phải rồi, con bé là cỏ quên sầu của
tôi.
Nhờ có con bé, mà tôi
luôn cảm thấy nhẹ lòng hơn với bất kỳ quyết định nào lúc này. Hơn nữa chồng tôi
cũng đang bắt đầu một công việc mới, một chút thay đổi cho chuỗi thời gian tù
túng và bế tắc vừa qua. Tôi nghĩ, chàng có công việc mới rồi, mình không nên
dồn ép quá chuyện ly hôn, hãy cho chàng thời gian, biết đâu con đường mới này
dẫn đến một đồng cỏ xanh tươi.
Nhưng chàng có công việc
mới này cũng không nói với tôi. Mấy hôm nay đi đâu làm gì tôi hỏi cũng không
nói, bảo tôi không cần phải biết, biết để làm gì.
Thôi kệ, nếu người ta
còn tình cảm và muốn gìn giữ mình thì nhất định người ta sẽ làm. Mình đừng vội…
Ngay lúc này đây, tôi
biết tình cảm mình cũng không còn nhiều nữa, không thể nguyên vẹn như lúc mình
20 tuổi và quen anh ấy được, nhưng tình yêu của mình khi 25 và làm mẹ rồi thì
có cả sự bao dung và tha thứ. Rõ ràng nó nhiều hơn mà.
Nếu đi tiếp cùng nhau,
mình vẫn đủ tự tin và mạnh mẽ để chèo chống tiếp một gia đình, để mang lại cho
con mình một mái ấm thực sự, vẫn chịu được vất vả hơn nữa, vì mình có sức mạnh
từ tình yêu của chồng.
Nếu anh ta dừng lại, anh
ta kí, hoặc không kí mà cứ thế này thì chắc chắn mình sẽ chia tay. Chia tay
chẳng phải vì chán nhau đến mức ấy, mà chia tay vì cảm thấy hoàn thành hết vai
trò trong cuộc sống của nhau, không thể giúp nhau sống tốt hơn được.
Có người hỏi mình chịu
được cảnh con không cha sao, tiên sư, phủi phui cái mồm, con mình có khai sinh
giá thú đàng hoàng, ai bảo nó không cha, cha mẹ nó không ở với nhau chứ ai nói
nó không có cha. Cha nó phải yêu nó nhiều hơn, bù đắp cho nó nhiều hơn và trách
nhiệm với nó nhiều hơn thế, mình đang tự an ủi mình như vậy.
Sáng nay vừa soạn xong
đồ cho chồng ngày mai đi, vợ chồng chẳng ai nói câu gì từ hôm qua đến giờ. Chắc
hôm nay hắn lại đi chơi đâu đấy đêm muộn mới về, rồi lại ngủ, rồi sáng mai đi
sớm, cũng chẳng có gì để nói cả… Cho anh ta 30 ngày để suy nghĩ, nhưng rất có
thể đến ngày thứ 28 mình lại quyết định dừng lại rồi. Kệ vậy, con người đã làm
hết những điều có thể, giờ thì ông trời tính hộ thôi. Chồng tôi cũng đã nói, có
thể anh không muốn mất gia đình nhưng em đã mang đơn về thì anh sẽ kí, nếu em
không muốn ly hôn thì đã không mang đơn về. Nói thật chứ mang đơn về cũng chỉ
là một cách để chồng tôi dứt khoát lựa chọn một con đường, chứ nếu cứ đày đọa
nhau hàng ngày thế này thì thà ly hôn còn hơn. Nếu anh ta vì tự ái cá nhân và
vì thấy vợ mang đơn về rồi cắm đầu vào kí, không cần nghĩ đến việc cố gắng gìn
giữ một gia đình thì tôi không còn gì ân hận hay lăn tăn nữa. Mà khả năng bố
cháu sẽ làm thế đấy.
Tôi gọi điện cho mẹ, nói
phong thanh cho mẹ nghe về chuyện ly hôn. Bà lão lại nước mắt ngắn nước mắt
dài, thương con thương cháu, rồi sợ người ta nhìn vào nữa. Tôi bảo, con gái mẹ
có rất nhiều thứ để mẹ mang đi khoe đấy, 25 tuổi, học hành tử tế, nuôi con
giỏi, một mình có thể lo gia đình, tự xin việc, tự chăm sóc được mình ngay cả
khi ốm, tự xoay sở ngay cả khi chỉ còn chưa đầy 50 nghìn trong túi đến cuối
tháng. Đó là những gì mẹ nên tự hào. Còn con khổ hay sướng nó là cái số của con
rồi, bố mẹ có điều kiện thì giúp con, chứ việc bố mẹ nuôi con đến lớn rồi con
trưởng thành như này là đã hoàn thành xuất sắc việc đẻ đái, chăm sóc và dạy dỗ
rồi.
Chồng đi làm, nhưng
chẳng bàn bạc hay thông báo với tôi một câu. Thế cũng được, chứ như những lần
làm việc khác mình giúp đỡ nhiều mà không thành công thì có khi do cái số mình
ngáng đường hắn.
Chuẩn bị đủ quần áo ấm
và vật dụng cá nhân cho hắn mà lòng mình thấy vui lắm. Đây là lần đầu tiên từ
ngày lấy nhau được chuẩn bị quần áo cho chồng đi công tác, niềm vui không phải
là lựa chọn kĩ càng từng chiếc áo đôi tất, mà là cảm giác chồng đã bắt đầu tự
lập và “người lớn”.
Rồi hắn sẽ trưởng thành
và tìm được một người phụ nữ đủ là động lực cho hắn sống tốt và quyết tâm sống
có ý nghĩa. Tôi rất mong hậu vận sau này của hắn sẽ sáng láng, để tôi nghĩ rằng
đã chọn đúng người, nhưng vì không có phận với nhau nên chỉ đi cùng được đến
đây.
Tối qua, định rủ chồng
đi cafe, vừa nói khỏi mồm thì con gái đánh hơi được, nó bảo: “Mưa mẹ đừng đi
nhớ, em pha cà phê cho.”
Nó xuống nhà bóc một gói
cà phê ra thật, bà nàng cho nước nguội vào nên ngoáy mãi không tan, mang lên
đặt cái cộp trên bàn: “Mỗi người uống thử một ngụm cà phê em pha đi xem nào,
không phải đi đâu nữa.” Tôi cười xòa vì vẻ lí lắc đáng yêu của nó, nhưng lại
không đủ can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt trẻ thơ với những ngây ngô bất tận ấy.
Chồng tôi quanh quẩn một
lúc rồi hắn quay sang ngồi chơi điện tử. Lên giường lúc nào thì cũng không biết
vì hai mẹ con ôm nhau ngủ từ sớm.
Chợp mắt được một lúc
trời đã sáng, lần nào cũng nằm mơ thấy chiếc thang và gác xép của ông nội béo
đã mất cách đây hơn hai năm. Loay hoay trên gác xép và không tìm cách trèo
xuống được. Sợ ngã.
Nhớ lại, cái gác xép của
ông là một thế giới đầy những điều thú vị: quần áo cũ từ lúc mình lọt lòng, nồi
niêu xoong chảo, những bộ bát đĩa chuẩn bị cho ngày có cỗ, tất cả đều thơm thơm
phảng phất mùi gỗ, mùi thuốc chống gián và mùi của quá khứ. Có thể tha thẩn cả
ngày trên gác xép tìm tòi đủ thứ và hỏi ông xem trước kia nó dùng để làm gì,
những giấy tờ quân đội, những quyển sổ cũ (mình yêu những quyển sổ), quỹ đen
của ông, những hộp huân chương. Mọi thứ dồn về một giấc mơ, yên bình và thanh
thản. Bây giờ, cuộc sống đang được gìn giữ bằng những điểm tựa, bằng việc lục
lọi trong gác xép của tâm hồn mình những điều xưa cũ, bấu víu và tự tình. Trước
kia, mọi thứ như tình yêu, tiền bạc, những cái ôm và những lời ngọt ngào đều
nằm trong “tầm quờ tay” của mình.
Bây giờ, mình đưa tay
ra, liệu có ai nắm lấy?
Mỗi lần thở cũng cảm
thấy như đau mỏi toàn thân, cảm giác như chỉ thở ra mà chẳng có tí oxy nào vào
phổi cả. Ngột ngạt và rệu rã. Lúc nào hình như cũng chỉ có một mình, mà chẳng
may có chuyện gì với mình, người ta sẽ báo tin cho ai nhỉ? Nghĩ vớ vẩn quá…
Hôm qua mới xem phim hải
cẩu Andrew, quen sống với con người, sợ nó không chịu được thiên nhiên khắc
nghiệt, mùa đông, nó được mang đến thủy cung sưởi ấm, rồi từ Boston, nó bơi 250
dặm trở về nhà bé Toni vào mùa hè. Nó luôn nhớ đường, dù năm 24 tuổi nó bị mù.
Đúng vậy, chuyến đi dài
nhất và cuối cùng trong mỗi cuộc đời con người, là chuyến đi trở về. Cần một
chuyến đi, nhưng mà đi đâu, chả lẽ lại “cho tôi một vé, đi đâu cũng được”?
Cảm giác như đặt lưng
xuống chiếu là cả trái đất sẽ ôm trọn lấy mình, chạm lưng xuống đất là chạm vào
trái đất, gần đất nhất, an toàn và dễ chịu nhất. Chẳng hiểu sao luôn có suy
nghĩ như vậy ám ảnh trong đầu.
Muốn chạm vào trái đất.
Tiếng đồng hồ báo thức,
lại một ngày mới…
***
Sáng định bụng sẽ trang
điểm cho mặt mũi sáng sủa tý nhưng nhìn ra trời mưa thì hết cả hứng.
Chồng cũng phải đi sớm
mà chưa dậy, con cũng phải đi học mà chưa dậy. Gọi đứa nào trước bây giờ? Gọi
được đứa lớn dậy thì đứa kia nằm vật ra, dựng được đứa bé dậy đi tất thì thằng
lớn cũng gục xuống trong tư thế mông quả nhót chổng lên trời.
Mãi rồi con bé cũng bắt
đầu tỉnh táo hẳn, nó bắt đầu điệp khúc buổi sáng.
“Nay em có sốt không mẹ
Chảo?”
“Không cưng ạ!”
“Em bị sốt đấy, mẹ cho
em nghỉ học đi?”
“Nghỉ làm gì, con có ốm
đâu.”
“Có mà, em sốt đấy.”
“Mẹ xin con đấy, ngày
nào cũng như này, đi học 2 năm rồi chứ ít à.”
Rồi nó ăn vạ, khóc lóc
thảm thiết, cái mũi bị nẻ cứ đỏ ửng lên, nước mắt chạy qua lại càng đỏ. Chán
đời!
Khóc một hồi xong nó
quay sang mình:
“Nay đi làm mẹ không bôi
“lô-sừn” à?”
“Mưa lắm, trôi hết cưng
ạ!”
“Mưa nghỉ học.”
“Nào nào…!”
Mình quát gắt um lên vì
thật sự rất bực mình. Hỏi nó có tè không để còn mặc quần tất, nó đang sẵn ăn vạ
nên nhất định không tè. Thế là mặc kệ nó gào thét, tôi nhồi nhét một đống thứ
rồi hai mẹ con lên đường. Lấy cặp và balo treo lên xe thì nó gào lên: “Đái
rồi!” Lại thay quần (nó rất bẩn tính là đang ăn vạ sẽ đái tại chỗ luôn), lại
rửa, lại lau, khẩu trang, mũ lưới, kín mít hai mẹ con. Nó mếu máo: “Vy muốn ị!”
Chỉ là nuốt cục “điên” vào người và cho nó vào nhà vệ sinh trong tình trạng mẹ
bịt khẩu trang đội mũ bảo hiểm…
Thiết nghĩ, qua được cái
đận này, hoặc ít nhất sáng nay thôi, thì đếch có cái gì mà tôi không dám làm
nữa cả.
Đưa nó vào nhà trẻ xong,
tôi lại bắt đầu hành trình một ngày với đủ thứ cảm xúc mà mình vẫn chưa thể cân
bằng được. Ngồi đờ đẫn ở văn phòng cả ngày, mắt lúc nào cũng ầng ậng nước mà
không dám khóc, tôi chán những câu chuyện xung quanh, đến mức cậu đồng nghiệp
ngồi cạnh thấy cứ lấm lét nhìn không dám hỏi, sợ bị chửi.
Rồi chiều đến là thấy
buồn buồn, có lẽ vì cái buồn này mà mình không đủ can đảm chấm dứt cuộc sống
mệt mỏi này cả năm trời.
Lâu lắm không ai hỏi
mình ăn cơm chưa, có mệt không, hôm nay có gì vui không… Mình cứ lầm lũi sống
như này lâu quá rồi thì phải. Có lúc thấy mình sống như một con bé đồng nát, đi
nhặt nhạnh những mảnh vụn của kí ức, gom lại những thứ vặt vãnh nhỏ bé cũ kỹ mà
sống.
Muốn về nhanh để đón
con, nhưng lại sợ rẽ vào con ngõ nhỏ đã đi về 5 năm nay, và rồi biết đâu sau
này mình cũng sẽ đi lướt qua cái ngõ nhỏ ấy mà chẳng có lý do gì để rẽ vào nữa.
Con người ta có lúc mạnh
mẽ là thế, nhưng cứ chiều đến thế này thì chẳng ai còn đủ sức hùng hổ sau một
ngày dài mệt mỏi.
Chồng hôm nay sẽ không ở
nhà, và vài ngày tới cũng sẽ không ở nhà… Cũng không có gì để nghĩ thêm nữa, hy
vọng cũng không còn nhiều ở phía ấy…
Một ngày cuối tháng hai
buồn đến lặng người…
***
Bố nó hôm qua nói đi làm
mấy ngày mới về, nhưng chẳng hiểu sao chiều hai mẹ con về đã thấy lù lù ở nhà,
kêu hoãn tuần sau mới đi. Rõ chán, hai mẹ con đã chuẩn bị tinh thần mở tiệc
yomost và heineken tối nay vì bạn Hải Vy mới tậu thêm được hai đứa em thú bông
nữa, mẹ đã hứa cho tất cả các em ý lên giường ngủ nếu bố không ở nhà.
Nhưng nhìn thấy chồng,
tôi biết rõ là lòng mình vẫn rất vui. Và nếu vài hôm nữa hắn kí xì xoẹt vào đơn
ly hôn, tôi biết mình cũng vẫn giữ được cái cảm tình này với hắn.
Lại hành trình cho con
ăn, dọn dẹp tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Hít hà da thịt trẻ con của nó mà
lòng nặng trĩu. Gia đình nhỏ bé của chúng ta rồi sẽ đi về đâu đây. Con bé chẳng
quấn bố, vì bố nó cũng ít dành thời gian cho nó, quanh quẩn được một lúc lại
chìm đắm trong cái thế giới của riêng mình. Nhưng có lẽ, vì một vài hành động
của hắn mà tôi cứ vớt vát mãi cho đến tận giờ và nghĩ rằng phải thật sự là một
người yêu con hắn mới làm được thế. Đó là khoảng thời gian trước khi xảy ra
chuyện này, hắn vẫn hàng ngày đón con đi học về, vẫn chơi đùa cùng con.
Tôi nhớ những hôm cực
lạnh, bảo hắn thay quần cho con đi học. Con bé nhà tôi có gu thời giang thật
“khủng khiếp kinh dị”, nên toàn phải mặc quần áo trong lúc nó đang ngủ, nó lơ
mơ không biết mình mặc gì, tỉnh dậy không nhớ ra nên sẽ không để ý đến những gì
nó mặc trên người. Tôi quay ra thấy hắn trùm chăn rồi lúi húi làm gì đó, hỏi
thì hắn bảo: “Lạnh thế này anh phải chui vào chăn mặc cho nó, chứ tung chăn ra
nó lạnh đấy.”
Phòng không có điều hòa
nóng, hắn trước khi đi ngủ còn cắm đủ ba túi sưởi quây xung quanh con bé. Nhưng
chỉ vài hành động tử tế của hắn như vậy, không đủ để bù những lúc tôi điên lên.
Có hôm con bé đang nằm ngoan, hắn lao lên giường “Vy ơi, bố lạnh quá, cho bố
chăn ấm của con nhớ” thế là kéo ngay chỗ chăn ấm con bé đang đắp để trêu nó, nó
đang nằm lại lao đến giơ chân đạp tới tấp lên mặt lên người bố…
Đấy, bố con nhà nó là
vậy, chắc cũng nên cho chúng nó một cơ hội nhỉ?
Nằm nghĩ miên man, lúc
quay sang con bé đã ngủ lúc nào không biết. Cơn buồn ngủ vẫn chưa đến, tôi lại
dậy lục tìm mấy quyển sổ. Gần như tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng viết lách
một cái gì đó, quyển sổ và cái bút lúc nào cũng sẵn sàng trong túi xách. Chồng
biết thích sổ nên dịp gì cũng sổ, năm nào cũng sổ. Sinh nhật ba quyển,
Valentine ba quyển, ngày cưới ba quyển, 8/3 ba quyển, tổng cộng gần 6 năm bên
nhau tôi có cả một tủ sổ hàng trăm quyển đủ mọi thể loại.
Tôi viết hết quyển này
đến quyển khác, viết đủ mọi thứ linh tinh trong đầu vì ước mơ ấp ủ vẫn là từ
giờ đến lúc không còn gì để viết nữa mình sẽ có một quyển sách cho riêng mình.
Biết đâu câu chuyện sẽ là về chính cuộc sống của mình.
Đây là cơ hội của con
tôi, là lúc tôi cố gắng cái phần của Hải Vy bé nhỏ. Tôi đã chiến đấu hết phần
của một người vợ rồi, vũ khí chẳng còn gì nữa. Giờ là thời điểm của một người
mẹ cần phải làm những việc để con gái mình được hưởng cái hạnh phúc mà mình
được hưởng 25 năm nay là đầy đủ cha mẹ.
Ngẫm cho kỹ, thì bố nó
dù có thế nào cũng vẫn là thằng bố nó. Bố nó chưa đến mức để nó không dám nhìn
vào. Và rồi đi cả quãng đời còn lại của nó sau này, cũng chẳng có người đàn ông
nào tốt với nó hơn bố nó cả. Bố nó, sẽ là người đàn ông duy nhất không bao giờ
phản bội nó. Nhưng, trường hợp xấu nhất vẫn có thể xảy ra, nếu chẳng may cả ba
ngọn nến không thể sáng cùng nhau…
Nếu hai mẹ con ra ngoài
sống thì sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ là cả trăm thứ phải lo, cơm áo gạo tiền,
bóng đèn cháy, thông tắc nhà vệ sinh, họp tổ dân phố… Nhưng chắc chắn tôi sẽ tổ
chức được cuộc sống của mình một cách hạnh phúc.
Với trường hợp của chồng
tôi, chắc càng yêu thì càng phải dã man với hắn, tôi nhận ra điều này hơi muộn
nhưng cũng đáng. Có thể hắn sẽ trưởng thành sau khi để mất hai mẹ con tôi, ai
đó sẽ được thể tặc lưỡi “Đấy, nó bỏ được con vợ này nó khác hẳn, tôi biết mà.”
Nhưng chắc chắn tôi sẽ
có chuyện để kể cho con gái mình năm nay và nhiều năm sau nữa: “Mẹ đã làm cho
bố con thay đổi.”
Mấy ngày hôm nay gần như
số lần mở mồm đếm trên đầu ngón tay và mỗi lần mở mồm số từ nói ra cũng không
quá một bàn tay. Đối thoại của chúng tôi ngày càng trở nên vô vị và căng thẳng.
Tôi vẫn chăm sóc cho hắn
từ việc ăn sáng đến giặt giũ quần áo, tôi vẫn nhẫn nại làm cái việc mà hắn cũng
phải thừa nhận tôi làm rất tốt những năm qua. Và điều quan trọng hơn cả, tôi
còn rất nhiều nhiệt huyết để làm vợ, làm mẹ.
***