Gom nắng cho em - Chương 03 part 2

Hôm nay là một ngày may
mắn của tôi. Tận tháng Hai rồi vẫn còn được lì xì, mà chơi trò rút thăm lì xì
mình còn được mệnh giá cao nhất, công việc cũng tẩu tán được cả đống vướng mắc
từ đầu tháng, hí hửng từ chiều đến tối kiểu gì cũng ối cái hên nữa.

Tối về ngồi nghĩ mãi,
hôm nay là lịch tắm, nhưng mà giờ tắm rửa gội đầu, nhổ lông nách cạo lông chân
thì có mất hết cái hên không nhỉ, nhưng mà vẫn cứ phải chui vào tắm vì không
chịu được. Y như rằng vừa tắm xong ra, mò đến cái điện thoại, nhận được cái tin
nhắn, một tin đòi nợ, một tin mời cưới…

Chồng loanh quanh một
lúc lại đi đâu đó, hai mươi phút sau thấy về cùng ba ông bạn, ồ, vậy là ba ông
cả ông chồng mình là bốn ông à. Đủ chân rồi. Bốn ông ngả chiếu chơi bạc cho đến
sáng. 5h hắn mò lên giường trong tiếng thở dài, lại không vào cầu rồi.

Nằm miên man dự định đủ
thứ cho cuối tuần và một tuần mới sắp đến, thoắt cái đã 7h sáng, gọi con gái
dậy và bắt đầu một ngày mới. Con gái biết hôm nay thứ sáu, có phiếu bé ngoan mà
nốt hôm nay là nghỉ nên tươi tắn lắm, thấy mẹ chui ra khỏi chăn nó cũng tỉnh
dậy:

“Mẹ Chảo gọi gì chị
đấy?” (vui vẻ là xưng chị)

“Mẹ đã gọi đâu?”

“À chắc em nằm mơ thấy
khủng long.” (Câu chuyện thật là liên quan !)

Nhắc đến Hải Vy thì là
một câu chuyện nhiều kỳ thú vị, từ ngày tôi đi học hay đi làm, mọi người xung
quanh cũng bội thực bởi câu chuyện về Hải Vy.

Ngày mới biết có thai
Vy, đi khám nơi nào bác sĩ cũng khuyên bỏ, do trước đấy tôi có uống kháng sinh
chống lao hạch, để có thai mà không biết. Kháng sinh mạnh có thể làm thai nhi
dị tật và nhiều hệ lụy khác. Lần nào đi siêu âm, bác sĩ cũng nói cùng một câu:
“Tim thai khỏe lắm, nhưng có giữ không?” Và lần nào hai vợ chồng cũng gật đầu,
chờ đợi đến 12 tuần – giai đoạn quan trọng nhất. Lúc ấy, hai đứa chở nhau đi
siêu âm ở cả mấy nơi khác nhau cho chắc, bác sĩ gật đầu về mọi chỉ số an toàn,
chồng tôi đã bủn rủn chân tay nhìn ra màn hình phòng đợi, tôi hồi hộp đến mức
bụng cứ quặn lên những cơn co thắt khiến việc siêu âm gặp khó khăn. Rồi mọi sự
an lành. Ông mặt trời Hải Vy lúc ấy đã thành một mầm nắng!

Có lẽ vì cuộc đời mình
nhiều trắc trở quá nên ông trời bà mụ thương tình, bù cho một cô con gái, lắm
lúc yêu thì yêu chết đi được, lắm lúc ghét thì ghét đến mức đẻ ra nó rồi mà chỉ
muốn nhét lại chỗ cũ.

Hai mẹ con cùng mệnh
Hỏa, nên có tranh luận gì là ở nhà sẽ có hai ngọn đuốc tưng bừng bốc lên. Yêu
mình thì nó thỏ thẻ mẹ Chảo là bông hoa đấy, chứ lúc không vừa ý chuyện gì thì
nó bảo cho mẹ vào nồi nước sôi rồi em bóp bóp ra.

Nhà nhiều chuột quá,
chuột bện hơi mẹ con Hải Vy hay sao mà cứ đêm là bu quanh khắp xó xỉnh, cắn rả
rích đủ thứ. Đến phải nuôi mèo, mà tôi thì ghét mèo vì không chịu được mùi phân
của nó. Hay nuôi chó nhỉ, em Vy thích chó lắm, nó thích mê mấy chú cún mới đẻ ở
nhà bà ngoại. Mà chó nhà bà mắn đẻ, nên mấy tháng nó mới về một lần mà lần nào
cũng có chó con để chơi.

Tháng Tết trước cũng về,
có đến ba con vừa mở mắt, nó chơi cả ngày không biết chán, được một lúc nó chạy
sang nhà bà Hà hàng xóm, ngay đối diện cổng nhà bà ngoại, giọng rất thành thật:

“Bà Hà ơi, Hải Pi về
rồi!”

“Ơi ơi bà đây!”

Mình ngồi trong nhà còn
nghe tiếng hai bà cháu ríu rít.

“Vy về lúc nào đấy? Đợi
bà lấy táo con ăn nhé!”

“Hải Pi không ăn đâu, em
sang mượn bà con cún.”

“Nhà bà ngoại cũng có
con cún rồi mà, con chơi nhiều làm gì, lông bám vào lại ho đấy.”

“Không được, nhà bà
ngoại có ba con nhưng một con không chịu chơi với con, con mượn con cún của bà
mới đủ hai cạnh nữa hình vuông.”

Ra là nó mượn thêm hai
con cún để chơi xếp hình. Bà cũng chiều nó cho mượn, mẹ tá hỏa chạy ra thì nó
đã ôm được hai con về. Nó kẹp đuôi con chó rồi dẫm chân lên, mỗi bên nó dẫm hai
cái đuôi, chó có chạy đằng trời.

Mà mộng tưởng nuôi chó
của mẹ con tôi cũng không thành vì nhà chồng ghét nuôi động vật trong nhà, vừa
chật lại vừa bẩn…

Sống cạnh Hải Vy là một
cuộc hành trình rất nhiều điều bất ngờ. Mà chắc tại tôi cũng là một người mẹ
không bình thường nữa.

Rằm tháng bảy, vừa ăn
rằm xong thì có cơn đau bụng. Đúng ngày dự sinh, đang nghĩ có khi đau đẻ. À,
đau đẻ à, đi tắm đã, vẫn chịu được. Tắm xong sạch sẽ mát mẻ, đi chùa đã, vẫn
chịu được. Đến chùa Quán Sứ, có cơn rõ rệt, thôi không leo cầu thang nữa, chắp
tay lạy trời lạy phật xong đi đẻ vội vàng. Hai vợ chồng phớ lớ chở nhau vào
viện luôn rồi mới gọi cho người nhà. Chín tiếng sau có em Vy.

Và từ ngày ấy, đi đến
đâu, gặp ai cũng được nghe một câu dặn kém theo: “Mang cả Hải Vy đi cho chúng
tao xem đấy nhé!”

Cho em ý đi chùa lễ tạ,
chơi với sư cụ trên chùa, hai cụ cháu rất tâm đầu ý hợp với nhau, em ý còn dặn
cụ trước khi về: “Lần sau em về mang hộp màu vẽ tóc cho cụ, tóc em cô giáo cắt
hết cả mái đi nhưng nó lại mọc ra rồi đây này.”

Nhiều lúc ngồi nghĩ vẩn
vơ, mình yếu đuối và nhu nhược quá, chứ có được một phần mạnh mẽ của em Vy, thì
“đứa nào” ăn ở hai lòng thì nồi nước sôi là một, thùng rác là hai, chết với em
ý luôn. Nó luôn dọa đám chuột bọ trong nhà như thế mỗi khi thấy gói bánh hay
hộp kẹo bị cắn nham nhở.

Hải Vy ba tuổi rưỡi, tầm
này thì hiếm đứa nào không nghịch. Từ khoảng 15 ngày tuổi, nó đã đạp hai chân
liên tục, ngủ thì thôi, chứ thức là đạp, chẳng quấn được tã cũng không mặc nổi
quần vì chân tay bé xíu. Cụ tôi còn bảo cho nó đi khám xem sao vì đạp nhiều thế
sợ bị bệnh gì. Tôi không mát tay nuôi con nên con bé khóc dạ đề gần 6 tháng, cứ
tối đêm là khóc. Hàng xóm nhà tôi cũng không chịu được và giải quyết bằng cách
thuê bao thầy về yểm bùa cho con bé thôi khóc.

Và từ 6 tháng đến giờ
thì trộm vía ăn ngủ như cháu ngoan Bác Hồ, nó chỉ tập trung vào chuyên môn là
nhảy bật cao và nói.

Tháng trước tết, đúng
lúc bố mẹ đang lanh tanh bành thì con bé cứ ốm vật suốt, chủ yếu là viêm mũi
viêm họng. Có hôm khàn tiếng, nó nằm cạnh tôi gọi mẹ mà tôi không nghe thấy, nó
chỉ có khẩu hình chứ không thành tiếng, quay ra thấy con đang mếu mếu gọi mẹ
không thành câu, vừa buồn cười vừa thương. Hỏi con ăn sữa chua không, con mệt
không… nó dùng hết sức lực khò khè được câu: “Mẹ đừng hỏi em nữa!”

Đi khám bác sĩ, bác sĩ
dặn đúng một câu: “Về nhà kiêng nói một tuần là khỏi.”

Nó nói nhiều đến mức
khàn tiếng, hết khàn tiếng lại nói, nói lại khàn tiếng… Tôi đưa đi cả bác sĩ
tâm lý một lần vì lo quá, bác sĩ bảo nó bị rối loạn ngôn ngữ, nhiều từ nó nói
không có nghĩa, nó chỉ làm thế để phát ra một âm thanh, tức là ngôn ngữ không theo
kịp suy nghĩ của nó. Về nhà chữa trị bằng cách mẹ phải nói nhiều hơn nó, nói
cho nó nghe để nó không nói, đọc truyện cho nó nghe để nó nghỉ ngơi. Bố chồng
tôi quý cháu lắm, nhưng chơi với nó được một lúc là sợ vì nó cứ nói không
ngừng.

Mà con bé có tính cùn
giống tôi, nó đi dép mà ai chê xấu, nó giận nhưng kiểu gì cũng nói: “Dép này
con chuột ỉa vào rồi nên xấu lắm, thối nữa cơ!” Chê áo nó xấu, nó bảo: “Áo này
xấu nhất nhà, còn sắp long cả hoa ra rồi!” Tức là đã chê thì phải chê hết mọi
nhẽ đi, đừng có chê nửa vời.

Tôi cục tính nên đánh nó
ra trò, nghiến răng ken két là chuyện bình thường, có thể con bé bị ảnh hưởng
nên giờ nó cũng dễ nổi nóng, cãi cùn và hung bạo. Lúc giận tôi là nó lôi cả
những chuyện nhỏ nhặt từ lẩu lâu ra kể lể nào là: Mẹ đi làm nhanh làm em rơi
kẹo cao su, mẹ đè lên tay em, mẹ quát em… bảo chào mẹ đi làm thì nó ra vạch áo
vỗ ngực mình đôm đốp: “Chị chào em ti!”

Tuy là một đứa trẻ mạnh
mẽ nhưng mấy hôm nữa bố mẹ không ở với nhau, chắc sẽ là một “sự kiện” trong
cuộc đời của nó.

Tôi không ngại kiên trì,
không ngại việc níu kéo chồng tôi quay lại với gia đình.

Bởi cái gì vất vả mới có
được thì mình sẽ mãn nguyện hơn với kết quả nó mang lại, dù là thế nào cũng
được. Tôi cũng đang buồn nhưng sự việc lần này, và tôi đang cư xử như này, có cảm
giác như mình đang thai nghén một cuộc sống mới cho chính mình vậy.

Chuyện gì cũng có quy
luật của nó rồi, tôi không phải đang AQ phó mặc cho ông trời, nhưng đến nước
này tôi cũng chẳng làm gì được nữa.

Cái sợ nhất trong những
ngày này là việc hình dung ra bây giờ chẳng còn ai bên cạnh mình nữa. Một thân
một mình ở Hà Nội, chỉ có chồng là người bên cạnh chia sẻ mọi thứ, và giờ chỗ
dựa duy nhất đó không còn. Mấy tháng trước, chỉ một tác động rất nhỏ tôi cũng
có thể khóc được, khóc trước mặt đứa bạn thân và cô con gái chứ tuyệt nhiên
không khóc được trước mặt chồng. Đi đám cưới, nghe cái nhạc “tèn ten ten ten,
tèn tén tèn ten” là nước mắt cũng muốn trào ra. Đang ăn cưới vui vẻ no nê, thấy
cô dâu chú rể đi qua, cô dâu váy to lùm xùm không cầm được cốc rượu, chú rể bảo
đưa anh cầm cho, thế là mình cũng thấy tủi thân.

Tôi cũng đau khổ như
những phụ nữ khác khi chả may gặp phải người đàn ông hai lòng, cũng đã cào cấu
hắn, cũng đã dày vò hắn tơi bời, cũng đã muốn dừng lại… nhưng mọi thứ tôi cảm
giác mình mới thể hiện ra một nửa, còn một nửa giữ trong lòng, cứ như con mèo
tự liếm vết thương cho mình vậy. Cái tôi khâm phục mình nhất trong chuyện này,
đó là vẫn để yêu thương của mình lớn lên song song với sự mệt mỏi, thất vọng,
căm thù. Và tôi không ngại thể hiện nó với chồng mình. Chắc tại đời sống tinh
thần của tôi rất tốt. Tôi sống nội tâm nhiều nên cái thế giới tưởng tượng trong
đầu đã tô hồng cho cả cái thực tế chán ngắt mà mình đang phải trải qua. Tôi
đang nghĩ, liệu hắn tỉnh ngộ lần này, thì tôi có cảm thấy hạnh phúc?

Hắn lại trở về trong
trạng thái đang say sưa, nhìn hắn nằm cạnh, mùi rượu nồng lên như mùi hồng xiêm
chín, tôi lại muốn thử cái cảm giác được ôm hắn. Tôi hỏi: “Em ôm anh được
không?” Chẳng biết tại sao tôi lại có câu hỏi ngu ngốc ấy mà không lao vào ôm
hắn thật chặt. Hắn lại gào lên điệp khúc cũ: “Em làm thế để làm gì, em đừng lúc
này lúc khác, ghê tởm anh đi.” Và cơn điên của tôi lại nổi lên, nửa đêm lại có
tiếng chửi bới trong căn phòng của hai vợ chồng, cùng quẫn quá mà hắn cứ thờ ơ
nên tôi cũng gào rú lên bất lực. Vì hắn chẳng có chút biểu hiện nào tình cảm,
cũng không thể hiện là sẽ dứt áo ra đi, tất cả chỉ là thờ ơ. Mà tôi thì không
bao giờ sống thờ ơ thế được, đau khổ tột cùng hoặc sung sướng vô độ cũng còn
hơn là chẳng có tí cảm xúc gì.

Tôi và hắn cũng đã có
lúc cãi nhau đến mức cầm dao nhảy vào đâm chém được. Nhưng sau đó rồi lại tự
làm lòng mình dịu lại. Lá chắn của tôi trong những ngày tháng đó là kỷ niệm
tình yêu. Chồng tôi nói có chuyện đau lòng xảy ra, anh ấy cảm thấy chán và nghĩ
đến những lần tranh cãi, những câu nói đay nghiến của tôi. Nhưng rồi lại khác,
khi có bão tố, tôi chỉ nghĩ đến những kỷ niệm, bấu víu vào đó mà chẳng cần ai
an ủi mình cả, hoặc cũng không có ai an ủi mình.

Tôi nghĩ có thể đó là
phương pháp mà đến lúc này tôi tự tin rằng mình đã làm rất tốt.

Tôi không còn đeo nhẫn
cưới, nhưng lúc hắn làm tôi đau lòng và tủi thân, tôi vẫn cảm giác có một vòng
tròn vô hình ở ngón tay áp út của mình và lời cầu hôn của hắn: “Vì em bị chậm
chạp trong việc phân biệt tay phải tay trái, nên anh muốn đeo vào tay em một
chiếc nhẫn có được không?”

Kỷ niệm với tôi không
phải để quên, đó là hành trang của mỗi người, mà là hành trang thì cứ mang ra
dùng bất kì lúc nào mình muốn.

Cả đêm đó tôi thức
trắng, nhớ lại tất cả khoảng thời gian lúc chúng tôi quen nhau. Tôi được yêu và
chiều chuộng hết mực, tôi bướng bỉnh, tôi giận hờn, tôi tự ban phát cảm xúc của
mình cho chồng mà không biết chồng mình đang cảm thấy gì. Tôi đã đón nhận và sử
dụng tình yêu của anh ấy quá lãng phí chăng, để đến khi mới kết hôn được năm
năm mà tình yêu ấy đã cạn kiệt. Tôi vướng bận quá nhiều bởi cơm áo gạo tiền mà
làm cho đời sống vợ chồng trở nên nhạt nhẽo, để đến lúc chồng tôi đi tìm người
phụ nữ khác thì sự thay đổi của tôi liệu còn kịp để giữ chân người đàn ông của
mình.

Phải rồi, anh ấy cũng
quá chán nản với tôi, cũng quá mệt mỏi với tôi mà chưa lúc nào than thở, anh ấy
cũng cần được sống với hạnh phúc của riêng mình. Là chúng tôi đã tự đánh mất
nhau rồi. Là tôi yêu thương lắm đấy, nhưng toàn làm điều dại dột ngu ngốc, sống
quá ích kỷ thời gian qua. Tôi phải làm gì đây. Ngay lúc này tôi thấy sợ, tôi
thật sự thấy sợ khi cảm nhận được rõ ràng người đàn ông ấy đang muốn buông tay
mình ra. Nói đến chuyện ly hôn, chuyện chia cắt của một gia đình mà người ta
vẫn thờ ơ buông xuôi như vậy ư, thật sự không muốn ở bên cạnh mẹ con tôi nữa
sao.

Nước mắt tôi lại ướt đẫm
gối, lần đầu tiên từ lúc yêu nhau tôi mới thấm thía cảm giác sắp mất đi người
mình yêu thương nhất, và đau khổ hơn nữa khi người ấy cũng không muốn giữ mình
lại. Gia đình nhỏ mà chúng tôi xây dựng bằng bao nhiêu yêu thương và kỷ niệm sẽ
tan vỡ như này sao, vì một chút khó khăn trong cuộc sống vợ chồng, vì một chút
yếu lòng của những người đàn ông sao? Không được, nhất định không được, tôi yêu
chồng tôi, tôi muốn giữ bố cho con mình, sao tôi lại chỉ làm được việc duy nhất
là gầm lên với hắn, thờ ơ với hắn, giảng đạo đức với hắn. Điều đó đã làm hắn
sợ, làm hắn phải dựng nên một lá chắn khi đối diện với tôi. Tôi không muốn như
thế nữa, điều đó cũng quá sức với tôi rồi. Tôi muốn được khóc thổn thức trong
vòng tay của hắn, muốn được yếu đuối và sợ hãi, muốn được che chở như khi còn
20 tuổi, muốn được dựa vào tấm lưng mà tôi đã yêu biết nhường nào.

Tôi sẽ nói với chồng tôi
điều đó.

Một đêm thức trắng nhưng
tinh thần tôi lại thoải mái vô cùng. Tôi dậy sớm và chuẩn bị cho con đi học như
thường lệ. Hai bố con vẫn đang ngủ say, khẽ lay chồng dậy tôi hỏi: “Có ăn xôi
xéo không em mua nhé?” Hắn gật đầu rồi lăn ra ngủ tiếp. Tôi vui vẻ đi mua xôi,
thật nhiều hành và mỡ vì hắn thích thế, để lên bàn cạnh máy tính rồi mới đi
học, đi làm cùng con.

8 giờ đến cơ quan, nghĩ
giờ này chồng cũng đã dậy, tôi định bụng sẽ nhắn tin cho chàng, hôm nay là
28/3, một ngày rất đặc biệt của vợ chồng tôi.

“Anh dậy chưa? Ăn xôi em
mua đi nhé. Em đang ngồi đọc lại nhật kí năm 2007 của hai đứa mình, hôm này là
28/3, đến lúc này em vẫn cảm thấy hạnh phúc khi là người phụ nữ của anh, cảm ơn
anh đã là người đàn ông của em 6 năm qua.”

“Sao hôm nay lại tình
cảm với chồng thế?”

“Vì em đã hiểu rằng em
yêu chồng em nhiều lắm, chồng em đã khổ sở cả mấy tháng qua vì em ghen tuông và
yêu đương một cách kì quặc, chồng đừng giận em nhé, em sai rồi.”

“Em đừng như vậy mà, em
như này anh lại càng thấy có lỗi với em. Anh thật sự không đủ tự tin sống cạnh
em nữa.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa,
quá khứ em quên rồi, tương lai em không cần biết, chỉ biết hiện tại em rất yêu
chồng và cần chồng ở bên cạnh em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3