Gom nắng cho em - Chương 02 part 2
Và quả thực, hai tuần
đầu tiên tôi rất thành công. Giống như lúc vừa mới bị ngã, chỉ thấy choáng váng
và nghĩ mình không sao, sẽ qua khỏi, nhưng về nhà mới phát hiện ra nội tạng bên
trong đã đảo lộn tùng phèo.
Chồng tôi bảo:
“Thà cứ để yên thì cũng
xong rồi, nhưng nay người này bới, mai người kia móc, lắm lúc điên lên muốn làm
đến cùng, biết đâu là âm mưu muốn phá gia đình này.”
“Ơ điên, anh đi đến cùng
là đi đến đâu cơ, mẹ anh tay bưng trầu đầu đội lễ hỏi nó về làm vợ hai cho anh
mới là đến cùng à?”
“Cứ lúc muốn dừng lại
thì lại ầm ầm lên.”
“Chúng mày yêu nhau kiểu
gì mà lôi cả họ mấy đời vào thế, có mỗi việc yêu nhau xong giữ kín mà cũng
không làm được, giờ lại còn ở đấy anh hùng rơm, thế con kia có nói về việc có
thai không?”
“Nó nói nó cũng không
dám thử cơ!”
“Đéo gì mà không dám
thử, nó có phải trẻ con mới biết mùi đàn ông đâu, nó ăn nằm với thằng người yêu
cũ bao nhiêu lần rồi cơ mà. Mà nói thật, giờ tao có cho chúng mày đến với nhau,
sinh con đẻ cái với nhau thì cuộc sống của chúng mày sau này cũng không bình
thường đâu.”
Cứ lúc này tôi thấy chỉ
có mày tao mới chân thực được.
“Bây giờ đã không bình
thường rồi, đẻ con ra lôi ngay đi ADN thì bình thường sao được.”
“Tao nghĩ, một con gái
tân mà đi tụt quần đàn ông có vợ thì chả có gì nó không dám làm cả, có khi
chuyện có thai nó cũng úp mở làm trò thôi.”
“Nó làm thế để làm gì?”
“À cho vui, đang vui dở
bị tóm mà!”
Những ngày sau đó
(khoảng một tháng) chồng tôi liên tục úp mở về việc con kia có thai, hắn đang
không biết làm thế nào, nếu có thật hắn cũng không thể nói thẳng rằng bỏ thai
đi được mặc dù hắn muốn thế, mà con kia quyết tâm giữ cái thai thì hắn cũng
không làm được gì. Tôi nghĩ tôi cũng có thể làm um lên được, nhưng thật sự
trong lòng vẫn còn nhiều tình cảm lắm, nghĩ lại khoảng thời gian trước chồng đã
rất yêu chiều mình, cũng vì gia đình mà hy sinh nhiều, năm năm vợ chồng hạnh
phúc với rất nhiều kỷ niệm, đâu phải vì chuyện qua đường này mà tôi không giữ
được gia đình cho con gái mình.
Hắn hay úp mở hỏi tôi,
nếu con kia có thai, tôi sẽ thế nào. Lần thì tôi bảo chia tay, lần thì tôi bảo
để xem chúng mày tự giải quyết thế nào rồi tính, lần tôi hâm lên bảo đẻ đi mang
về đây tao nuôi chứ con kia không có vé vào cửa nhà này đâu.
***
Sự việc xảy ra cứ liên
tiếp liên tiếp, rắc rối và liên quan nhiều người khiến tôi không có cả thời
gian để buồn khổ hay khóc lóc nữa, chỉ đau đầu xem việc kia rút cuộc là như thế
nào.
Cuối cùng tôi hết kiên
nhẫn phải gọi điện hỏi trực tiếp bố mẹ cô nhân tình trẻ con của chồng để xác
minh. Về được thể nói cho chồng biết bị nó xỏ mũi như nào thì hắn gào lên,
chẳng ai biết gì, chẳng ai hiểu gì cả, một đứa trẻ vì hắn đã không được ra đời.
Ý chàng là người yêu
chàng có thai nhưng buộc phải đi phá và giờ chàng quay ra trách mình. A, hóa ra
cả tháng nay chúng nó biết tỏng với nhau mà còn úp mở, còn làm trò à. Nhưng tại
sao hai luồng thông tin lại khác nhau.
Chán, đến lúc tôi cũng
chán thì tôi kệ mẹ. Bị lừa một lần thì thêm lần nữa cũng chẳng thay đổi được
cái sự thực đang lù lù là chồng mình đã phản bội vợ con. Chấm dứt, chấm dứt hết
cái chuyện buồn cười và buồn người này.
Mồm nói thế nhưng khoảng
hai tháng sau đó, cứ yên bình được một, hai hôm tôi lại điên lên. Nếu hắn về
với gia đình một cách toàn tâm toàn ý thì tôi không điên thế, đằng này hắn đi
đâu không nói, không hỏi han vợ con, suốt ngày cắm mặt vào điện tử, rủ đi đâu
không đi, thậm chí hắn nằm ngủ mà chả may chạm vào vợ còn rút lại.
Thế là tôi cũng chỉ nhịn
được theo chu kỳ tính bằng ngày, độ bốn, năm ngày khi tôi chủ động ra vẻ thân
tình hắn đều gạt đi, tôi lại điên lên chửi bới.
Ức chế sao chịu được,
tôi đã nghĩ vì gia đình mà nhắm mắt cho qua. Tôi cứ làm thế chứ nói thật chưa
một lúc nào dám nhìn thẳng vào lòng mình xem sau từng ấy chuyện mình còn có
tình cảm nhiều không, còn thật sự yêu chồng không hay chỉ đang sống bằng những
kỷ niệm hạnh phúc, chìm đắm trong quá khứ.
Lúc này mới thấy thèm
nhất cái cảm giác yên bình của mỗi sáng mùa thu đưa con gái đi học.
“Mẹ ơi, con mèo Kitty
kìa?”
Lần nào đi đến Nguyễn
Chí Thanh con cũng reo lên như thế, và mẹ lần nào cũng không mua. Con có nhiều
ở nhà rồi, tích lũy làm gì nhiều những thứ hàng mã ấy hả con. Nay nó căng
phồng, mai lại xẹp lép, và con cũng có một đống những quả bóng xẹp lép ở nhà
rồi.
Nắng sớm chiếu thẳng vào
người hai mẹ con, con lại kêu ca và mẹ lại dỗ dành, nắng này sẽ giúp xương con
chắc khỏe và mau lớn. Dừng đèn đỏ, lá khô rơi vào khăn chùm của con, con ngạc
nhiên thích thú như thể khám phá ra một thứ đồ chơi rất lạ.
Và mẹ lại tiếp tục giải
thích, mặc kệ con có hiểu hay không, rằng mùa thu lá rụng, đoạn đường này chỉ
tháng sau thôi là sẽ nồng nàn hoa sữa con à.
Và nghe đến mùa thu, con
lại thao thao bất tuyệt về câu chuyện “Chiếc áo của khỉ con” rằng mùa thu, khỉ
con không mặc áo bông, cũng không mặc áo phông, khỉ con mặc áo len…
Mùa thu của con sẽ chỉ
có lá vàng rụng xuống ao, cá con bơi đến tưởng là chiếc ô, lá rơi xuống đất,
kiến làm chiếc nôi êm và những câu về sau mà con đọc ngọng quá mẹ không dịch
được.
Con đã nhớ đoạn đường đi
học, chỗ nào là bún thịt bò, chỗ nào là mèo kitty, chỗ nào “phim phim hả mẹ,
Upin hả mẹ, ài i ài i (I win, I win giống Ipin) là đoạn rạp chiếu phim.
Còn với mẹ, đoạn đường
nào cũng có những cái liếc nhìn qua, hàng phở Nam Định nè, hàng mỳ vằn thắn mẹ
ngồi uể oải hàng sáng trong khi bố con thì rung đùi sung sướng, hàng cháo ếch
mà Vy thích nè, Paramount mà chúng ta hay ngồi những ngày đặc biệt và quán cafe
mẹ từng đến.
Sáng nào đưa con đi học
mọi thứ cũng như một cuộn băng chạy qua trước mặt. Bằng ấy thứ ngày nào cũng ùa
về trong một sáng mùa thu, mùa xuân, và cả mùa đông, mùa hạ.
Để yêu thương những con
đường không gì hơn bằng cách cho nó những kỉ niệm con nhỉ?
Qua đoạn rạp chiếu phim,
mặt con sẽ căng thẳng lắm, con im lặng và có khi còn cáu gắt với mẹ nữa. Con đã
nhớ ra đây là đoạn đường đi học chứ không phải dẫn ra một hàng kem nào đấy mà
mẹ hứa với con như ở nhà đúng không?
Rồi con khóc “lại chế hả
mẹ, lại chế hả mẹ, đi nhàm với mẹ, mẹ đón con sớm…” và vì mẹ đã quen với cái
cảnh này cả năm trời nay nên nhìn con mè nheo vào lớp mẹ chỉ còn biết cười và
yên tâm đi làm. Mẹ đã thở phào biết bao lần khi mẹ vừa đưa con vào lớp thì trời
mưa rào, đi ra đầu ngõ còn nghe con gào, đi học cả năm rồi mà chưa quen được.
Tất cả mọi thứ diễn ra
trong khoảng 15 phút từ nhà đến trường, đủ thứ cảm xúc với một đứa trẻ con, đủ
thứ để nói và để nhớ.
Vậy thì một ngày, một
tuần, một năm và nhiều năm với nhiều đứa trẻ con và nhiều đàn ông đàn bà khác,
mỗi con người chúng ta sẽ có bao nhiêu chuyện để nhớ và để suy tư.
Cảm xúc ngày này qua
ngày khác kéo dài như bàn tay con gái… Nỗi nhớ này sẽ chồng lên bởi niềm yêu
khác… Chỉ có những con đường, hai mẹ con, nắng mùa thu và sáng nào cũng vậy.
Một ngày, tôi trải qua
hàng trăm cung bậc cảm xúc, lúc đau, lúc buồn, lúc hoài niệm, lúc hận thù ngùn
ngụt, lúc lại thương thương tội tội… Chồng tôi bảo, vừa đi ngoại tình về, một
đống chuyện xảy ra, bảo yêu thương với vợ thắm thiết luôn thì sao anh làm được,
anh không thể xem như không có gì được, nó vẫn ám ảnh trong anh rất nhiều.
Cũng đúng mà, thôi mình
cho hắn thời gian vậy. Nhưng mãi mãi sau đó hắn vẫn thế, chuyện gần gũi vợ
chồng gần như không có, một câu nói tình cảm cũng không, nhiều lúc mình cũng
thấy mình hèn nhát, sao lại chịu được như thế, sao lại hạ mình đến mức ấy, có
đáng không?
Vì chuyện này mà hai mẹ
con tôi mất cả một mùa thu và mùa đông. Con bé nhiều lúc nhìn thấy mẹ khóc một
mình, quay ra an ủi: “Thôi mẹ đừng khóc, cô giáo có gọi lên bảng đâu mà khóc!”
Mấy tháng trời bỏ bê cả
con bé nữa, đầu óc không lúc nào nhẹ nhõm được. Chồng vẫn chìm vào những tháng
ngày bế tắc, cuộc đời hắn cũng bất đắc trí, không tìm ra lối thoát, tôi nhìn
cũng thương nhưng thấy điên tiết nhiều hơn.
Hàng ngày, tôi chỉ biết
gặm nhấm những kỷ niệm, một tình yêu từng khiến nhiều người phải ghen tỵ. Nhiều
lúc điên lên, nghĩ hay quen quách nó thằng khác cho đỡ phải nặng nợ. Nhưng làm
không nổi, tôi bị cái bệnh cực đoan, từ ngày lấy chồng xong, đến việc ngồi sau
xe người khác giới tôi cũng kiêng tuyệt đối, hạn chế đi họp lớp mà có con trai vì
chồng hay ghen lắm. Mà tôi yêu bằng mũi, nhiều khi tiếp xúc với người lạ mà
không thích mùi cơ thể họ, thì ít khi tôi nói chuyện tiếp lắm.
Mang thư cũ ra đọc,
thiệp cũ ra xem rồi ngồi khóc một mình, nỗi đau bây giờ mới lên đến não thì
phải, dồn mấy tháng trời vào, giờ mới thấm đau. Chẳng nói chuyện được với
chồng, chẳng chia sẻ được với ai, tôi liền nhắn tin tất cả những tâm sự của
mình vào số điện đã mất của chồng ngày xưa, những tin nhắn không bao giờ gửi
thành công. Tôi sợ rằng mình cũng chỉ đang yêu chính chồng mình của ngày xưa.
Và hình như tình cờ
chồng tôi đọc được những điều đó, tôi đoán thế thôi, nhưng khả năng chồng biết
rất cao vì tôi không xóa bao giờ.
Chồng tôi nói rằng bây
giờ tôi cũng chẳng còn yêu anh ấy nữa, chỉ là đang sống trong quá khứ và rất có
thể bây giờ, tình địch của anh ấy lại là chính mình trong quá khứ. Anh ấy nói,
nhìn vào mắt tôi, anh ấy cảm nhận được tất cả, những lúc tôi lặng lẽ một mình,
những lúc ánh mắt tôi vô hồn khi nhìn vào anh ấy.
Tôi cũng không biết có
phải vậy không? Nhưng mấy tháng đau khổ một mình, không một lời xin lỗi từ
chồng, không một lời nói động viên, không một ánh mắt ăn năn… dường như đã bào
mòn dần tình yêu của tôi. Tôi lên cơn đều đặn như một con thú, tự làm mình đau
rồi lại tự liếm vết thương cho lành, tôi cùng quẫn, tôi bế tắc, tôi không hiểu
tại sao chồng tôi ngày càng cục súc, lồng lên với tôi, nguyền rủa tôi bằng
những câu nói thậm tệ nhất. Mỗi khi tôi nói với chồng rằng tôi rất buồn, tôi
đau khổ, thì hắn gào lên sao không để hắn yên, được vài ngày lại thế. Mỗi khi
tôi hỏi chồng: “Em ôm anh được không?” thì hắn rít qua kẽ răng “Em làm thế để
làm gì, sao em không để mọi việc bình thường tự nhiên đi”.
Tự nhiên à, tự nhiên là
sao? Là chúng ta hò hẹn trong một quán cà phê, có tiếng violon réo rắt, em cười
nói ba hoa cả một tối, anh cũng tranh nói với em vì thấy sao nói chuyện với em
thoải mái quá thể. Tự nhiên là em dẫn anh về giới thiệu với mẹ à? Tự nhiên là
để chúng ta góp tiền mua nhẫn rồi sống lại một lần nữa như thế sao?
Lúc này, mới cần đến sự
cố gắng của cả vợ cả chồng để chứng minh cho người kia thấy nỗ lực và thiện chí
hàn gắn của mình. Tôi không bắt chồng yêu chiều, tôi không bắt chồng đưa đón
tôi hàng ngày hay ôm tôi mỗi lần đi ngủ. Tôi muốn được tôn trọng như một người
vợ bình thường đã, có yêu tôi hay không lại là chuyện khác.
***
Vật vã mãi rồi cũng đến
Tết…
Một cái Tết u ám và buồn
thảm nhất từ khi tôi có ký ức về năm mới và tiền mừng tuổi. Chồng về chúc tết
qua loa, cũng không cả đến chúc Tết bà ngoại tôi như mọi năm, về vội vàng, đi
nhanh chóng.
Tôi thấy như mình kiệt
sức, cạn kiệt cả những hình ảnh tươi đẹp trong quá khứ đã cứu vớt tinh thần tôi
nhiều tháng qua. Tôi đau, tôi khóc, tôi lại bước ra bước vào cái vòng luẩn quẩn
của mình.
Đã có rất nhiều cuộc nói
chuyện, nhưng lần nào cũng chỉ là một thái độ bất cần, muốn đến đâu thì đến,
tôi nghĩ châm biếm thì như kiểu “Mày còn yêu ông thì mày cứ ở đấy canh miếu đợi
ông bình thường trở lại, ông và mày sẽ như trước, hoặc ông không bình thường
được thì mày cứ ở đấy nuôi con cho ông. Hoặc là ông ngoại tình về nhưng đếch
muốn mang tiếng bỏ vợ đâu, nên ông cứ thế này cho mày chán mày tự động giải
tán.” Tôi nghĩ xong rồi tự phì cười vì cái tật xấu cứ đi đoán mò tâm tư người
khác rồi làm khổ mình.
Cũng có lúc hai vợ chồng
thoải mái hơn, không đề phòng nhau nữa, nằm khểnh trên chiếc giường ngoại cỡ
2,4 mét và bắt đầu “nói đểu” nhau một cách vui vẻ.
“Này, sao đợt trước biết
con kia chửa, mà chả biết nó chửa thật hay đùa, anh lại không nói với em?”
“Nói với em làm gì?”
Đang nói đùa vui vẻ,
chơi trò “mày – tao” nhé… Thật ra đây là một tật xấu của cả hai vợ chồng từ lúc
yêu nhau, đùa đùa cũng hay mày với tao, tớ với đồng chí, đùa nhiều thành ra
quen, mà cứ nói mày tao lại thành dễ nói chuyện. Kể cũng lạ mà.
“Tao cho chúng mày đến
với nhau chứ sao, gì chứ kinh nghiệm chửa đẻ đây không thiếu. Như thế có khi
chúng ta đã giải quyết với nhau dễ dàng, mày được tình yêu và gia đình mới, tao
được tự do.”
“Thế sao giờ mày không
làm đi?”
“Mày biết tao thiếu
quyết đoán mà, với lại mày nghĩ xem, tao với mày được bố mẹ sinh ra nuôi lớn
trong đầy đủ hạnh phúc, vậy thì con gái chúng ta cũng phải được như thế.”
“Thế mày cứ sống thế này
mà nuôi con đi. Mày có biết ở chỗ tao làm ngày xưa, có bà Hồng nuôi chồng suốt
mười năm không, mà ông chồng thì nay say mai say, bà ấy vẫn cam chịu không dám
mạt sát chồng một câu.
“Ơ thế là có bà thánh
tên là Hồng mà giờ tao mới biết à?”
“Tao biết tính mày, mày
sống sách vở lắm, mày nói sẽ quên nhưng chẳng quên đâu, thi thoảng mày lại mang
ra nói, cả đời còn lại của tao xác định cứ sống mãi trong sự dày vò thế này
thôi, tao với mày có bình thường thì cũng chỉ được mấy hôm mày lại thế.”
“Ừ, vì tính tao không
sống thờ ơ thế được, ăn là ăn mà nhả là nhả, tao không hiểu vì điều gì mà đến
giờ này mày vẫn còn như thế. Mày đểu như thế thật hay mày đang tỏ ra như thế để
tao chán mà bỏ đi. Chúng ta yêu nhau rất giản dị bình thường, vậy thì mày không
cần dùng cách đấy với tao đâu.”
Đấy, những cuộc nói
chuyện như thế của chúng tôi không thiếu. Một người vì quá khổ đau mà cay độc
từng lời nói, một người có thể vì cạn kiệt tình cảm mà thờ ơ. Và chẳng có ai
trong hai con người ấy đủ dũng cảm để quyết định hoặc thay đổi một điều gì của
hiện tại.
Sắp hết tháng Hai, mọi
chuyện có vẻ dễ thở hơn vì tôi đã chán, hắn được thoải mái về tinh thần nên
cuộc sống có vẻ dễ chịu, nhưng cũng không khả quan hơn trước là mấy. Chỉ là
thôi mắng chửi nhau, thôi nhắc lại chuyện cũ nhưng vẫn chẳng có đường nào nhìn
về phía trước.
Vậy là lê lết cũng đã đi
được một phần sáu của năm, đây là thời điểm trong lòng dễ chịu nhất thì phải.
Trời mưa cũng được không mưa cũng được vì chỉ cần một cái áo gió đi đường rồi
đến văn phòng cởi ra. Ăn cơm có canh cũng được, không canh cũng được vì chỉ mấy
miếng giò cũng hết một hộp cơm to tướng. Ăn trưa hay tự nhiên bị dụ dỗ đi ăn
bún lưỡi cũng được. Ngủ trưa cũng được, không ngủ trưa cũng được, hay ngủ trưa
bị kéo chăn cũng được. Gọi chè thái rồi phục vụ mang ra sữa chua nếp cẩm cũng
được.
Rồi cả năm 12 tháng như
cái tháng Hai này cũng được. Ngẫm lại đủ thứ gặp phải, con người ta cứ nhảy
cẫng lên thế này thế kia rồi cũng có được gì đâu. Nhiều lúc tưởng mình đang thờ
ơ hâm đơ với cuộc đời. Nào có phải, đây là trạng thái tích cực nếu nhìn về
những khoảng thời gian với rất - nhiều - cảm - xúc - và - tâm - trạng đã trải
qua.
Nên là, chẳng phải lo,
đốt mãi, đốt mãi rồi cũng thành tro thôi mà.
Nhìn lại cả bốn tháng
trời địa ngục, tôi cảm thấy phục mình quá, dù sao tôi mới có 25, 25 chứ không
phải là 52 mà thôi tin vào những điều tốt đẹp phía trước.
Cô bạn thân suốt ngày
mắng tôi ngu, sao phải hạ thấp lòng tự trọng của mình thế. Điên quá, tôi không
ngu đến mức ấy, tôi yêu thì tôi nói, tôi muốn gần gũi thì tôi làm, tôi thấy
điên thì tôi chửi, tôi muốn tiến thêm một bước thì nhất định sẽ bước. Tôi làm
tất cả những điều đó nên giờ không phải ân hận khi mình chưa dám thử một lần
nào.
Tôi vẫn tin chồng mình
thật sự là một người bản chất tốt, nhưng có lẽ tôi chưa phải là người phụ nữ
phù hợp để làm sống dậy trong anh ta nhiệt huyết sống, trách nhiệm với gia đình
và chưa đủ “trình” để làm hắn thay đổi cách sống. Cuộc sống nó thế, không phải
mọi lựa chọn đều đúng đắn, nhưng không có nghĩa mình lựa chọn sai mà phải sống
cả đời với cái sai đó.
Vậy có lẽ là đủ, tôi cố
gắng vậy có lẽ cũng là nhiều hơn cái sức bình sinh mình có, tôi cố gắng cả phần
của cô con gái bé bỏng để gìn giữ cho nó một cuộc sống hạnh phúc.
Hắn cũng nhiều lần nói
rằng tôi hãy bỏ hắn đi mà tìm cuộc sống tốt hơn. Nhưng hỏi sao anh không mang
lại hạnh phúc cho em thì hắn chỉ im lặng và bảo cuộc đời của hắn như thế là vứt
đi rồi. Hắn liên tục dở dang trong công việc, làm gì cũng không được lâu bền,
hết chuyện này đến chuyện khác, tôi cũng công nhận như thế, nhưng chắc chắn đấy
chẳng phải do số, hoặc hắn đẻ nhầm giờ tử vi, mà cái rành rành ai cũng nhận ra
đó là cái tính bố đời, hắn không nghĩ rằng phía sau hắn có một gia đình cần sự
che chở. Được nuông chiều từ bé, không phải lao động gì, đến giờ 30 tuổi hắn
cũng chưa khi nào phải lần ăn từng bữa.
Sống nhạt nhẽo và tra
tấn tinh thần nhau hàng ngày thế này thật dã man với cả hai. Có lẽ đến lúc hắn
phải một lần đưa ra quyết định và quyết tâm làm điều gì đó thay vì cứ nói tùy
người khác, thế nào cũng được, hay đến đâu thì đến. Tôi muốn ngay cả không sống
với tôi thì hắn cũng phải mạnh mẽ lên, cũng phải tự đưa ra những lựa chọn của
mình. Tôi cần phải làm một cuộc cách mạng để hiểu thực sự con người hắn rút
cuộc yếu đuối và nhu nhược hay đang toan tính tình cảm để lợi cả đôi đường. Tôi
nói rằng muốn giải thoát cho cả hai và mang đơn ly hôn về cho hắn suy nghĩ.
Tôi nói rằng mình vẫn
đang ở giữa hai con đường, vẫn muốn rẽ về con đường mà gia đình nhỏ của chúng
ta có thể đi cạnh nhau thêm nhiều nhiều năm nữa. Nhưng nếu đã lựa chọn đi cùng
nhau thì phải nắm tay nhau chứ đừng thờ ơ thế này. Còn nếu không, hãy cho tôi
một chữ ký.
Cũng đã đến lúc để hắn
hiểu rằng sự nhẫn nại của mình đã đến lúc dừng lại. Giờ là lúc hắn tự quyết để
hắn không phải ân hận với cuộc đời của chính hắn sau này.
Tôi hy vọng đứng trước
nguy cơ gia đình tan vỡ, người đàn ông trong hắn sẽ bừng tỉnh, sẽ nắm tay và
lôi tuột mình ra khỏi mớ hỗn độn mỏi mòn này.