Gom nắng cho em - Chương 02 part 1
Từ lúc nhận thông tin đó
từ chồng, cả chiều cho đến tối, tôi không thể gọi tên được bất kỳ cảm xúc nào
đang diễn ra trong mình. Có lẽ là một thứ cảm xúc đặc biệt mà một người sống
nội tâm và hay tưởng tượng như tôi cũng không thể hình dung ra được. Tôi thật
sự, không thể tin vào điều đó bởi có một niềm tin lớn hơn trong tôi chắc mấy
chuyện như thiên tai, chết đột tử, bị cướp tấn công, hay bị phản bội… ông trời
sẽ chừa mình ra.
Đầu óc tôi thật sự trống
rỗng. Tôi không biết mình nên thể hiện thái độ và cảm xúc như thế nào cho phù
hợp với một người phụ nữ vừa bị cắm sừng. Khóc lóc, gào thét, hay cười cay đắng
điên dại… Tôi không biết, không biết, không biết…
Còn đang ngồi thừ trong
phòng, thì con gái tôi chạy lên í ới đòi mẹ cho ăn cơm sớm. Vội vàng bế con
xuống bếp để sắp thức ăn mang lên phòng vừa xem hoạt hình vừa ăn, tôi cố gắng
để làm đứt đoạn những suy nghĩ miên man trong đầu mình và tự nhủ tối nay tôi sẽ
nói chuyện với chồng về việc này.
Cố gắng làm thật nhanh
mọi thứ trong một buổi tối. Cho con ăn, tắm cho con, mẹ ăn cơm, mẹ đi tắm… và
tiết mục suy nghĩ năm phút của nó xem tối nay sẽ ngủ với mẹ hay với bà. Chồng
tôi vẫn đang ngồi dưới phòng khách, điện thoại tanh tách nhắn tin cả buổi tối.
Con bé đòi ngủ cùng mẹ dù tôi đã thuyết phục rằng ngủ với bà thì sẽ được xem
hoạt hình. Lại phải mắc màn rồi ru nó ngủ mà lòng thì như lửa đốt muốn gọi
chồng lên nói chuyện cho thật nhanh. Tôi cần làm rõ tất cả chuyện này, cần nghe
một lời giải thích đằng sau cái thông báo rất rõ ràng chồng nói với tôi rằng đã
có người khác.
Con ngủ xong tôi chạy
xuống nhà, gọi chồng lên và muốn nói chuyện.
Chồng tôi ngồi nói
chuyện điện thoại, và qua vài ba câu thì tôi đoán ra anh ta đang nói chuyện với
nhân tình. Qua thái độ thì có vẻ hắn cũng cú vì bị đánh một cách rất lãng xẹt.
Tôi nóng mặt quá, đang sốt ruột muốn hỏi cho ra nhẽ mà chúng nó cứ rì rầm trước
mặt. Tôi bảo chồng đưa điện thoại cho tôi nói chuyện, chồng đôi co bảo tôi lên
phòng trước đi, nhưng thấy tôi nghiêm trọng nói thêm lần nữa thì cũng làm theo.
Tôi nói bằng tông giọng
bình thường nhất có thể với người đàn bà tôi chưa từng biết qua:
“Em gái, chị bảo này,
giờ muộn rồi đấy, bố mẹ chị đang ngủ, em có chuyện gì thì đến đón chồng chị đi
luôn rồi hai người ra ngoài nói chuyện, rì rầm thế này mất ngủ quá.”
“Chồng chị muốn nói
chuyện với em thì mới nói chuyện nãy giờ, không muốn nói chuyện với em thì đã
không nghe máy.”
Ừ nhỉ, con này có lý, rõ
là chồng mình chả ra làm sao cả. Bảo chồng có gì nói chuyện sau, đêm hôm rồi.
Hắn không nghe, lại nói chuyện tiếp, tôi điên quá bảo các người đến đón nhau
ngay ra ngoài nói chuyện, đừng trêu ngươi người khác kiểu này.
Chúng vẫn nói chuyện.
Tôi cầm điện thoại đập
choang xuống đất. Hắn điên tiết quay sang gầm lên với tôi. Tôi đưa điện thoại
của tôi cho hắn:
“Đập đi cho hòa!”
Thôi xong, tưởng nói đùa
ai ngờ cơn điên lên hắn làm thật. Tôi lên cơn, chuyển ngay sang tông “mày –
tao”.
“Tao đã muốn tử tế nhưng
mày không để tao tử tế đấy nhé, mày làm tao điên lên rồi đấy!”
“Mày điên lên đi, tao
muốn mày điên thế này chứ mày đừng có im lặng và thản nhiên như lúc nãy, thế
này mới là bình thường.”
Bố mẹ chồng trên nhà
chạy xuống. Chắc đã nghe được phong thanh câu chuyện lúc nãy nên hiểu ngay cậu
quý tử đi ăn phở, gào thé lên như không tin nổi. Bố chồng tôi rít qua kẽ răng:
“Đâu đâu, con khốn nạn ấy đâu?”
Mẹ chồng thì chắp tay
lạy ông con giời đánh rồi ngồi gục trên ghế vì không còn đứng vững. Tôi không
biết nên làm gì trước cảnh bố mẹ chồng choáng váng, chồng thì loay hoay lắp lại
điện thoại tìm cách cho nó hoạt động. Phải mất vài phút tôi mới bình tĩnh lại
được, cố gắng thuyết phục ông bà về phòng để vợ chồng tôi nói chuyện. Đợi đến
khi nghe được tiếng dập cửa trên tầng, tôi mới bảo chồng:
“Anh lên phòng rồi nói
chuyện.”
“Đợi một lúc rồi anh sẽ
lên.”
Bước vào phòng, ánh đèn
vàng lờ mờ và cô con gái đang nằm dang chân dang tay ra ngủ. Tôi bần thần như
thể Đôremon vừa ở đây, mở cho tôi cánh cửa thần kỳ, bước vào cuộc sống của
người khác chứ không phải của tôi vậy. Tôi sắp ngạt thở nếu cứ phải kìm nén mãi
thế này nên vừa thấy chồng bước vào và kéo cửa lại tôi đã gấp gáp hỏi:
“Giờ anh định thế nào?”
“Anh không biết, không
bao giờ anh có ý định từ bỏ gia đình, anh cũng không biết tại sao mình làm thế,
tất cả là lỗi của anh.”
“Ngoại tình thì về nói
với em một câu, em cho anh đi tìm hạnh phúc, chứ sao về nhà trách móc em không
biết sống, không biết cư xử nên anh mới chán không muốn về.”
“Đúng là như thế mà, đó
cũng một phần lý do khiến anh chán nản và mệt mỏi, anh cố gắng thế nào thì em
và gia đình cũng không hòa hợp được, đúng lúc ấy một thứ tình cảm mới đến, anh
chẳng biết sao anh lại thế, anh không tưởng tượng được anh lại như thế.”
“Ừ thật, chẳng có tiền,
lại có vợ và con rồi sao gái nó lại theo nhỉ!”
“Anh sợ về nhà lắm, nhìn
em và con là anh lại thấy ghê tởm mình, nhiều hôm anh cứ đi nhưng không biết
mình đang đi đâu, anh sợ nhìn thấy em cố gắng vì gia đình, sao em lại không như
thế từ nhiều tháng trước, sao bây giờ mới như vậy vì anh?”
“Thế sao thấy em tốt rồi
mà anh không dừng lại?”
“Quá muộn rồi!”
“Anh làm em sợ đấy, từ
nãy đến giờ sao em chả thấy buồn mà chỉ thấy sợ thôi anh ạ!”
“Em đừng nói nữa...”
“Em đang muốn khóc và
cắn cấu anh lắm nhưng chả hiểu sao em cứ thế này thôi, chả cả tức giận được.”
“Em bị hâm à!?”
“Ừ, em đang mong hâm
thật đi để đỡ phải nghĩ đến việc anh và nó lôi nhau lên giường đấy.”
“Em này!”
“Sao?”
“Sao anh lại như thế,
anh nhìn lại mình anh còn thấy kinh tởm, anh cảm giác cơ thể anh bẩn thỉu, anh
thấy ghê ghê chính mình.”
“Ừ nói hay thế nhưng giờ
bảo anh chấm dứt hết anh có làm được không?”
Hắn im lặng, hắn sợ, hắn
sợ phải đưa ra bất kỳ quyết định nào lúc này.
Còn tôi như bị ma nhập,
tôi đang nói nhảm về câu chuyện ngoại tình của ai chứ chẳng phải của mình.
Mặc kệ hắn ngồi tựa cửa,
tôi lên giường kéo con bé dịch về phía mình và nhắm mắt lặng im. Thật may là
đêm đó tôi không hề mất ngủ.
***
Sáng hôm sau tôi và con
gái vẫn có một ngày bình thường, bố mẹ chồng nhìn mình bằng ánh mắt chờ đợi,
chờ đợi một cơn thịnh nộ, chờ đợi một hành động gì đó, nhưng tôi không làm nổi,
không thể la mắng được.
Xuống giúp ông bà dọn
hàng một lúc rồi hai mẹ con đi học đi làm. Chiều về nhà chẳng thấy chồng đâu,
mẹ chồng nói hắn đi đâu từ sáng, tôi nghĩ chắc lại đi gặp con kia cũng nên,
cũng đoán thế thôi chứ thật lòng vẫn mong là không phải.
Tôi sinh hoạt mọi thứ
trong lặng im, không muốn nói chuyện với ai kể cả cô con gái lúc nào cũng véo
von bên cạnh. Cả gia đình tôi chìm ngập trong những tiếng thở dài, những cái
lắc đầu buồn bã của bố mẹ. Không khí đáng sợ ấy bao trùm lên tất thảy những con
người mà mới tuần trước chúng tôi còn vui vẻ bàn luận về việc sau này sẽ mở một
cửa hàng bánh cho chồng tôi làm.
9h tối, chồng tôi cạch
cửa phòng và bước vào với bộ mặt lầm lì không cảm xúc. Tôi lại vội vàng quay ra
chất vấn như thể sợ hắn lại đi mất.
“Anh giải quyết đến đâu
rồi?”
“Chưa đến đâu cả, nó
muốn anh về với gia đình, muốn xin lỗi mẹ con em, nhưng cứ luôn miệng kiểu
Không có em liệu anh có hạnh phúc không?”
Chồng tôi lại mủi lòng
hay sao ý.
“Ơ, kệ nó chứ, quan
trọng là anh thế nào thôi. Nếu anh không dứt được cũng đánh tiếng với em một
câu, anh với em không sống được với nhau thì ít nhất cũng phải có một đứa tìm
được hạnh phúc, đã thế anh đừng có mà chia tay vội, cứ để đấy đi, cho em nghĩ
mấy hôm nữa, em với anh có khi giải tán đi, em không thể sống mà không yêu
được.”
“Em hâm à, không sống
với em thì anh cũng chẳng ở với ai cả.”
“Mà anh đi đâu cả ngày
mọi người gọi không được, loạn hết cả nhà lên đấy.”
“Đi uống nước loanh
quanh thôi.”
Tôi ngồi dậy lục trong
tủ ra cái hộp đưa cho chồng.
“Cho cái này, cần thì
dùng đến, đừng có để hậu quả.”
Chồng té ngửa khi thấy
vợ đưa cho một hộp bao cao su. Durex dâu thơm lừng.
“Em bị điên rồi, em thế
này làm anh sợ đấy! Sao em lại thế, sao không chửi mắng anh?”
“Ơ hay, em mắng anh chửi
anh thì anh có yêu em lại như xưa không, anh có cắt đứt mối quan hệ kia không?
Bao cao su là em tặng anh đấy, đừng có quan hệ linh tinh mà mang bệnh vào người
rồi nhỡ con kia có thai thì ở đấy mà khóc nhé.”
Tôi chẳng hiểu mình đang
làm gì nữa. Não bộ tôi hình như không hoạt động, hoặc đúng hơn, nó đang lơ là
trách nhiệm làm trung ương thần kinh để cho tôi tự nói và hành động như một kẻ
điên vậy. Chẳng lẽ, tôi lại đau đến mức khiêu khích hắn, đau đến mức tê liệt cả
lý trí và cảm xúc. Hay tôi đang cay cú mà nói ra những điều chua chát ấy.
Chồng tôi ngồi bó gối và
vò đầu bứt tóc, nói rằng hãy để hắn được yên, ngay lúc này hắn không biết phải
làm gì cả, không biết phải nhìn mặt tôi như nào nữa, cầu xin tôi đừng nói gì,
đừng hỏi gì. Và tôi lúc này, cũng không biết phải làm gì…
***
Suốt một tuần sau đó,
ban ngày tôi đi làm trong sự đau khổ, trong trạng thái ngơ ngẩn của một con
người bị nỗi đau đầy tận lên trời, khóc lóc điên dại những lúc đi ăn trưa với
cô bạn thân. Tôi không ăn nổi cái gì, không thiết tha cái gì, nhưng đúng 5h30
tan sở lại giữ trạng thái bình thường nhất để trở về nhà. Vì bố mẹ chồng lúc
này chỉ nhìn vào tôi, tôi mà gục, mà bỏ đi thì hai ông bà chắc cũng phát điên
mà chết với thằng con ấy. Đã có lúc, tôi mạnh mẽ như vậy.
Họ hàng hết người này
đến người khác chửi mắng chồng tôi. Hắn quay cuồng và bấn loạn. Cuộc sống là
một đống hỗn độn mà hắn không biết mắc vào từ lúc nào và thoát ra thì phải làm
sao.
Rồi chỉ có vợ là không
chửi, những lúc như thế chồng tôi bảo chỉ mong đến tối, nói chuyện với vợ, vì
chẳng hiểu sao hắn lại có thể kể hết mọi chuyện cho vợ nghe, lúc này mới thấy
phục bản lĩnh của vợ mình.
Tôi bảo hắn:
“Em sống bằng tình cảm,
nên lúc tình cảm không còn thì chả chuyện gì quan trọng với em nữa cả. Anh cũng
vậy. Anh không yêu em nữa thì anh như nào với em cũng không quan trọng.”
Tôi nói dối. Tôi hay nói
ngược như thế để lấp liếm đi cái điều mình thực sự mong muốn.
“Ai nói rằng anh hết yêu
em?”
“Yêu em sao còn làm
thế?”
“Anh không biết.”
***
Những cuộc nói chuyện
như thế ngày này qua ngày khác, và chúng tôi càng lúc càng nhận ra, lối đi này,
có lẽ sẽ dẫn ra biển…
Một tuần đó, chồng tôi
lên chùa hàng ngày, vì nói rằng muốn lòng thanh thản. Chồng bảo sợ nhất bây giờ
là chuyện qua đường ấy để lại hậu quả và chính cô nhân tình kia cũng lằng nhằng
không rõ.
Trời đất, chúng nó làm
tôi phát điên mất. Chuyện này đã kết thúc, hay mới chỉ là bắt đầu?
Những lúc bế tắc và đầu
óc như sắp nổ tung, tôi lại dắt xe rồi lang thang trên đường, để cho gió heo
may tháng mười làm mình dịu lại. Tôi nghĩ chồng tôi ra nông nỗi này là do tôi
không tạo được không khí gia đình hòa thuận, không khéo léo trong chuyện làm ăn
để giúp chồng. Lúc chồng ở nhà không đi làm, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là mình
nuôi chồng, mình chăm chồng chăm con chứ cũng không động viên chồng nhiều, lắm
lúc cáu lên còn cục súc nữa. Lúc được yêu thương thì không biết trân trọng, cư
xử ngang ngạnh nên chồng mới chán như thế, tôi trách mình nhiều lắm nên cố nhắm
mắt và miệng nói cho qua chứ chẳng biết có qua được không.
Không phải tự dưng chồng
ngoại tình về mà vợ cứ nhận lấy nhận để mình sai đâu. Có sống với tôi mới biết,
chịu được tôi thì chồng tôi đã yêu tôi lắm rồi, nghĩ lại tôi còn chả chịu được
mình. Đến ngay cái việc đi mua kem đánh răng hay thay sổ liên lạc cho con tôi
cũng làm cho nó bất thường. Tôi có một quyển sổ, ghi một danh sách những người
sống quanh tôi, và hàng ngày tôi nghĩ xem, khi họ chết tôi sẽ ghi lên bia mộ họ
câu gì? Tôi điên không, đó là một trong nhiều sở thích khác người của tôi như
ngồi một mình rồi tưởng tượng cảnh mình là nhân vật trong phim nọ phim kia,
cảnh tôi nổi tiếng, tôi gặp tai nạn, nhà cửa tôi bị làm sao… Tôi cư xử như một
cỗ máy bị vận hành ngược vậy. Tôi yêu chồng nhưng toàn thể hiện ra sự cáu gắt,
bực bội khiến chồng nghĩ rằng vợ nó coi thường mình, không trân trọng mình, chứ
thật lòng tôi yêu còn chẳng hết.
Tôi sống chủ yếu trong
thế giới tưởng tượng của mình. Tôi tự vẽ nên chân dung một người phụ nữ mạnh
mẽ, cao thượng, nghị lực và tài giỏi là mình, trong chính não bộ của chính mình.
Tôi vững vàng cái hình ảnh ấy lắm, tôi thuyết giảng cho ai cái gì thì đáo để
lắm. Nhưng khi hành xử tôi bị cảm xúc điều khiển 100% và hoàn toàn mất lí trí
trước cảm xúc. Nên đã có lúc tôi tung hê hết khi bị bố mẹ chồng chạm một câu tự
ái hay ai đó nói không đúng mình cái gì.
Tôi nói để các bạn hình
dung con mèo mệnh Hỏa, mà lại nói “Lư trung hỏa”, chỉ trực chờ thời cơ mà phát
nổ trong người tôi. Nên có lẽ, lúc chồng ngoại tình, đáng nhé phải vật lộn đau
khổ, phải ngất lên ngất xuống vài lần, miệng đòi tự tử nhưng tay bám chặt lan
can hoặc rấm rức khóc ngày khóc đêm. Thế mà tôi cứ tưng tửng, tôi cũng thấy tôi
hâm lắm, nhưng lý giải thì cũng đơn giản thôi. Ấy là lúc tôi đang bị ảnh hưởng
bởi hình ảnh Ms Big vẫn hàng ngày vẽ nên trong đầu mình, tôi tưởng tượng tôi
tài giỏi và hào sảng cỡ nào trước mọi biến cố, tôi phải cư xử ra sao cho nó
giống truyền thuyết vợ tốt, vợ giỏi.