Tôi và bạn trai kinh tế - Ngoại truyện 3

Đầu bên kia không phải
là giọng của Đỗ Khải Văn mà là một người đàn ông xa lạ. Ở đó quá ồn ào nên lúc
đầu Ngô Tuệ không nghe rõ lắm, sau đó cô mới phát hiện ra người đàn ông đó nói
giọng Thượng Hải, giống như muốn át hết những âm thanh khác xung quanh anh ta.

Trước khi đến New York,
cô đã ở Thượng Hải khoảng một năm nên cũng hiểu chút ít từ địa phương ở đó
nhưng đầu bên kia quá ồn ào. Giọng người đàn ông đó lại đang rất kích động. Cô
lắng nghe mà vẫn không rõ.

Nhưng cô dần dần đờ
người ra. Đây là số điện thoại cá nhân của Đỗ Khải Văn. Anh là người luôn đặt
sự riêng tư lên hàng đầu, đến cả trợ lý đắc lực nhất cũng không biết số điện
thoại này, trừ cô.

Có thể vẫn còn một người
phụ nữ nữa. Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này nhưng cũng chưa bao giờ hỏi. Giờ
đây, có người dùng số điện thoại này gọi cho cô mà lại không phải là Đỗ Khải Văn.

Cô thử nói chuyện với
người ở đầu dây bên kia nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Bên kia lại đổi
người nói chuyện, là giọng phụ nữ. Cuối cùng, cũng có người nói tiếng phổ
thông.

- Cô ơi, ở đây có một
chiếc xe trống đang chặn trước cửa nhà xe của chúng tôi. Chủ xe đã đi đâu mất.
Cô có thể gọi anh ta quay lại lái xe đi được không?

Từ New York bay đến
Thượng Hải phải mất gần mười bốn tiếng đồng hồ. Sau khi dùng bữa và tắt đèn,
hầu hết những vị khách còn lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có Ngô Tuệ là vô cùng
lo lắng, mở mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại thay đổi mà không thể
nào bình tĩnh được.

Bảy năm nay, cô đã rất
nhiều lần phải chịu đựng nhưng chưa bao giờ giống như lúc này. Cả con người cô trống
rỗng như thế giới này chỉ còn lại một mình vậy. Cô đã quen sống một mình. Thời
gian ở bên nhau của họ ít đến thảm hại. Bảy năm qua luôn là như vậy.

Bảy năm trước, Đỗ Khải
Văn đã đem cô đi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người nhưng không ai đoán
rằng điều anh muốn chính là con người cô. Anh không đem cô đi vì cô là một
người phụ nữ, thậm chí anh không hề có ý định giữ cô bên mình. Nói cách khác,
anh không hề có hứng thú gì với con người cô.

Trong hai năm đầu, Ngô
Tuệ cảm thấy mình giống như một con trâu bị dồn vào đường cùng, phía sau là một
chiếc roi lửa không ngừng quất vào mà tất cả những gì cô có thể làm là chạy
thục mạng về phía trước đến khi kiệt sức thì thôi.

Chiếc roi lửa đó nằm trong
tay Đỗ Khải Văn. Anh vứt cô đến những khu vực khác nhau, những bộ phận khác
nhau, giao cho những nhiệm vụ khó hoàn thành và đứng nhìn cô chống chọi với
hoàn cảnh xa lạ và vô số những sự nghiệt ngã nhưng tất cả nhũng điều này luôn
có một điểm khác với lúc đầu.

Lần này, mọi người đều
biết cô là người mà Đỗ Khải Văn nhắm tới.

Điều đó khiến cô càng
mệt mỏi hơn. Có lúc, cô tưởng như mình đã suy sụp sau khi hoàn thành xong dự
án. Cô gào khóc giữa đêm vì không biết nếu thất bại thì điều gì sẽ chờ đợi cô.
Cô là một người đang đứng trên cát lún, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống vực sâu
vạn trượng.

Đỗ Khải Văn không để Ngô
Tuệ ở bên mình nhưng điều này không có nghĩa là anh không để ý gì đến cô. Anh
luôn quan sát mọi việc cô làm trong suốt hai năm đó. Sau hai năm, trong cuộc
họp thường niên, tổng giám đốc khu vực Đông Nam Á phụ trách khu vực Trung Quốc
đã đề nghị điều Ngô Tuệ đến Đông Nam Á phụ trách dự án phát triển mới nhất này.
Người phụ trách khu vực Trung Quốc có biết chút ít về Ngô Tuệ nên chưa vội trả
lời mà hướng ánh mắt của mình về phía Đỗ Khải Văn.

Đỗ Khải Văn mỉm cười rồi
lắc đầu.

Sau cuộc họp thường
niên, Ngô Tuệ nhận lệnh điều chuyển công tác. Nhưng lần này, trên lệnh điều
chuyển không viết tên bất kỳ thành phố hay công ty chi nhánh nào.

Chức vụ lần này của cô
là trợ lý đặc biệt của Đỗ Khải Văn.

Sau khi đến bên anh, cô
mới phát hiện ra rằng, tất cả những chuyện xảy ra trong hai năm qua mới chỉ là
khúc dạo đầu mà thôi. Công việc khiến cô thật sự bị kiệt sức vừa mới bắt đầu.
Đỗ Khải Văn là người tham công tiếc việc một cách biến thái. Nếu không phải vì
anh còn giữ bản năng của con người là cần phải ngủ thì cô hoàn toàn có lý do để
tin rằng, anh sẽ yêu cầu tất cả mọi người quanh mình làm việc liên tục hai mươi
tư tiếng giống như một động cơ vĩnh cửu, không cần bất cứ sự hỗ trợ nào.

Nhưng cô tự nguyện phục
tùng anh.

Cho dù phải trải qua bao
lâu, cho dù thay đổi đến thế nào, cô mãi luôn ghi nhớ anh đã từng hai lần thay
đổi số phận cô. Không có Đỗ Khải Văn thì có thể đến giờ cô vẫn phải chạy đôn
đáo dưới cái nắng gay gắt, vẫn bị những người xung quanh nhìn với con mắt ghẻ
lạnh, vẫn là một người không thấy tương lai phía trước, vẫn chỉ là cây cung bám
đầy bụi. Nhưng cô vẫn có chút sợ anh. Mỗi lần nhìn thấy Đỗ Khải Văn, trong lòng
cô luôn trào dâng rất nhiều cảm giác phức tạp. Cô muốn làm mọi thứ một cách tốt
nhất để anh thấy được sự thay đổi của cô, nhưng lại mơ hồ muốn né tránh ánh mắt
của anh. Sự mâu thuẫn này khiến cô thường không tìm thấy chính mình nên cố gắng
giữ vẻ bình tĩnh giả tạo trước mặt anh. Trạng thái căng thẳng tinh thần này làm
cô kiệt sức.

Ngô Tuệ không ngờ rằng,
khi cô bắt đầu dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn Đỗ Khải Văn thì anh cũng dùng
ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn cô.

Sau hai năm, Ngô Tuệ lại
trở về trước mặt anh.

Đây là kết quả mà anh
muốn thấy. Lần này, cô xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồ được thiết kế riêng,
tóc ngắn gọn gàng, nước da trắng ngần, đặc biệt là đôi mắt có hồn. Bóng dáng
trắng bệch và gầy yếu hai năm trước đã hoàn toàn biến mất. Mọi người đều ca
ngợi những thành tích cô đã gặt hái được trên con đường của mình. Không ai còn
nhớ đến quá khứ của cô. Không có ai cười nhạo hay miệt thị cô. Bây giờ, cô là
đóa hoa nở trên khe núi, mỉm cười tự tin và rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Anh rất hài lòng nhưng
lại có chút tiếc nuối.

Niềm vui trong cuộc sống
của anh vốn không nhiều. Những năm qua, chúng lại lần lượt mất đi từng chút
từng chút một. Phía sau chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Nhưng Ngô Tuệ không như
vậy. Anh nhanh chóng phát hiện ra rằng, người con gái này có thể đem đến cho
anh niềm vui và còn hơn thế nữa.

Ngô Tuệ là người có tính
cách tuyệt đối không thỏa hiệp, làm chuyện gì cũng muốn đạt được kết quả, không
hề so đo, muốn dùng mọi cách để đạt được mục đích. Thế mà trước đây, anh không
phát hiện ra rằng cô là một người có tính nóng như lửa. Khi gặp phải thất bại
có thể một mình chạy lên nóc tòa nhà vừa la hét vừa chửi rủa. Khả năng kìm nén
trước đây chỉ là giả dối.

Lần đầu tiên anh nghe
thấy cô một mình chửi rủa chỉ là sự trùng hợp. Văn phòng ở Hồng Kông của anh
nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà. Có một chiếc thang máy nhỏ thông thẳng lên
vườn hoa trên nóc tòa nhà. Thi thoảng anh cũng ra đó hít thở không khí trong
lành. Vườn hoa trên đỉnh tòa nhà khá cao, lại không có đường thông ra ngoài,
phía dưới có một cái sân, ngoài ra còn có một chiếc thang máy nhỏ. Nhưng bình
thường đều khóa, không có ai lên đây.

Thế nên hôm đó khi nghe
thấy những lời chửi rủa đó, anh còn tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng sau đó, anh cúi
xuống nhìn thấy Ngô Tuệ đứng một mình ở sân thì mỉm cười.

Cô vẫn mặc bộ đồ đó, hai
tay vịn vào lan can ngoài cùng và hét rất lớn, dùng những từ ngữ mà hầu như anh
chưa từng nghe bao giờ. Cô vung nắm tay mạnh mẽ, nét mặt vô cùng sống động
giống như thể là một con người hoàn toàn khác vậy.

Hai ngày nay, cô đang
cùng hai trợ lý khác hoàn thành một dự toán kinh phí dự án. Bên khách hàng cực
kỳ khó tính. Tuy chưa bao giờ quản lý quá trình hoàn thành nhưng thi thoảng anh
thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô có dấu hiệu bị phá vỡ thì cảm thấy cô cùng thú vị.

Lòng kiên nhẫn của cô
trong quá khứ vẫn phát huy tác dụng. Dù dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, Ngô Tuệ cũng
rất giỏi khống chế bản thân nhưng điều khiến anh hoàn toàn bất ngờ là đằng sau
vẻ kiên nhẫn khi ở trước mặt người khác, cô lại có cách xả giận rất quyết liệt.
Cách giải thoát này cũng hết sức đặc biệt. Quả là cô đã không phụ sự kỳ vọng
của anh.

Sau này, Ngô Tuệ phát
hiện ra rằng, càng ngày Đỗ Khải Văn càng đưa cô theo nhiều hơn. Cô chẳng hề để
ý, tất cả đều là công việc mà thôi. Hơn nữa, đi theo Đỗ Khải Văn, cô học hỏi
được rất nhiều thứ nhưng dần dần lại có một cảm giác rằng mình luôn bị theo
dõi, lúc xa, lúc gần, có lúc cô nhạy cảm ngoái đầu lại thì thấy Đỗ Khải Văn
trong đám đông vây quanh. Anh bận rộn đến mức chẳng có thời gian ngẩng đầu lên
thì làm gì có thời gian để ý đến cô.

Sau mười bốn tiếng đồng hồ
ngồi trên máy bay, cuối cùng chiếc máy bay cũng đáp xuống sân bay quốc tế phố
Đông. Không có ai ra đón Ngô Tuệ. Cô tự mình về nước. Trước khi đi, cô chỉ gửi
một bức thư điện tử cho công ty nói cô có việc gấp phải về trước giải quyết.

Sau khi Lý Lập – trợ lý
đặc biệt của Đỗ Khải Văn nhận được điện thoại của Ngô Tuệ, anh ta lập tức báo
cảnh sát. Trước khi lên máy bay, cô còn nhận được tin bên cảnh sát đã bắt đầu
điều tra. Bên cảnh sát rất cần sự giúp đỡ của cô. Cô cảm thấy Đỗ Khải Văn sẽ
không vui khi quan hệ của họ bị đưa ra trước công chúng nhưng đến lúc này, cô
không còn lựa chọn nào khác.

Lý Lập nói không có ai
gọi điện tống tiền, cũng không có bất cứ lời cảnh cáo uy hiếp nào. Đỗ Khải Văn
biến mất như bọt sóng giữa đại dương bao lao.

Cho dù là đại dương thì
cô cũng không tin Đỗ Khải Văn lại có thể biến mất được.

Dường như người đàn ông
này có một sức lực vô biên. Cô đã từng cùng anh vượt biển. Mùa đông năm năm
trước, anh đưa cô đến gặp một khách hàng người Thái Lan. Đỗ Khải Văn là một
người có địa vị và quyền thế. Mỗi lần ra ngoài đều có ít nhất hai trợ lý đi
theo. Mặc dù mỗi người đều đem theo một tập tài liệu dày nhưng khi cô lên
thuyền thì tim vẫn đập mạnh. Ở đâu gặp mặt mà chẳng được. Chẳng lẽ cứ phải bơi
thuyền ra giữa biển mới được sao? Rốt cuộc là họ buôn bán gì vậy? Ma túy ư?

Khách hàng là người của
chính phủ Thái Lam, bình thường lo lắng nhiều việc nên rất thích đi biển. Chiếc
du thuyền sang trọng rời bến, có vài vị khách còn ngồi ca nô đến rồi lên
thuyền. Ngô Tuệ cảm thấy mấy vị khách này khá quen. Ai nấy đều hồ hởi, vui vẻ.

Nhưng Đỗ Khải Văn lại
luôn ủ rũ. Lúc đầu cô cho rằng anh không hài lòng về giá cả nhưng đến người
ngoài ngành cũng biết con số trên hợp đồng đúng là cái giá vừa bán vừa tặng. Cô
đang lẩm bẩm cái gì gọi là “rắn nuốt voi” thì Đỗ Khải Văn đứng dậy nói:

- Cô đi theo tôi. Chúng
ta đi dạo một lát.

Nhận lương của ông chủ
đương nhiên cô phải nghe lời của anh rồi. Cô vốn cho rằng đi dạo chỉ là đi một
vòng trên sàn tàu nhưng không ngờ anh lại nhảy xuống một chiếc ca nô và còn
quay người nhìn cô.

Ngô Tuệ sinh ra ở vùng
núi nên hơi sợ nước. Lần đầu tiên cô thấy biển thật sự là khi cô tốt nghiệp đại
học. Đến giờ cô vẫn sợ nước. Bể bơi cũng có thể làm cô phát khiếp nữa là biển
cả bao la thế này.

Đỗ Khải Văn không cho cô
cơ hội từ chối, liền giơ tay kéo cô xuống. Cánh tay của người đàn ông này thật
rắn rỏi. Cô không kịp mở miệng thì đã bước xuống thuyền rồi. Vì đứng không vững
nên cô vội ngồi xuống, tay bám chặt vào hai bên vịn không dám buông ra.

Tiếng ca nô vang lên
theo tiếng cười của Đỗ Khải Văn. Cô run rẩy trước những bọt sóng bắn tung tóe,
sợ hãi đến tội nghiệp. Anh ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên khó hiểu. Chiếc
ca nô chậm dần, chậm dần rồi như dừng hẳn lại. Anh buông một tay, nhoài người
hôn cô.

Trong chốc lát, cô hoàn
toàn mất phản ứng nhưng sau đó cơn giận dữ bỗng chốc cuộn dâng. Cô giận phát
run lên, ngón tay cũng run lẩy bẩy. Cô giận không phải vì cái hôn bất ngờ này
mà là thần tượng trong tim cô đã tan vỡ.

Thần tượng đó chính là
Đỗ Khải Văn. Anh là động lực duy nhất để cô kiên trì tồn tại suốt mấy năm qua,
là phương hướng cho mọi nỗ lực hy sinh của cô, là lý do để cô chiến đấu, quyết
không từ bỏ. Sao anh có thể tự tay phá hoại hình tượng mình trong tim cô chứ?

Cơn giận dữ khiến cho cô
đứng phắt dậy, đẩy anh ra. Khi làm việc đó, cô hoàn toàn quên mất là mình còn
đang ở trên thuyền. Cô chỉ nghe thấy bên tai mình có tiếng Đỗ Khải Văn rất nhẹ
nhàng:

- Cẩn thận!

Trước mắt trời đất như
xoay chuyển, cô mất thăng bằng rồi ngồi phịch xuống. Có tiếng “ùm” dưới nước,
bọt nước lạnh bắn lên mặt cô.

Hành động ngốc nghếch
sau đó của Ngô Tuệ đã khiến cô hối hận suốt đời. Sau khi sợ hãi ngồi bên mạn
thuyền và không thấy Đỗ Khải Văn đâu, cô đã nhảy ra khỏi thuyền.

Sau này Đỗ Khải Văn vẫn
luôn châm chọc:

- Chỉ là bị hôn một cái
thôi. Việc gì em phải nhảy xuống biển?

Cô không nói gì, không
thể trách anh hiểu lầm. Bởi vì một người hoàn toàn không biết bơi mà lại nhảy
xuống biển giữa mùa đông thì chỉ có là đi tìm đến cái chết. Nhưng lúc đó cô đã
nhảy xuống.

Với hành động của Đỗ
Khải Văn lúc đó, cô không những không nên nhảy xuống biển mà còn phải ở trên
thuyền ném đá xuống.

Ngô Tuệ được Đỗ Khải Văn
kéo lên khỏi mặt nước. Rất lâu sau, anh mới giải thích. Sau khi rơi xuống nước,
mãi sau anh mới ngoi đầu lên không phải vì cố ý dọa cô mà chỉ là bỗng nhiên
phát hiện ra bánh lái thuyền có rong biển quấn vào. Sợ nó làm hỏng bánh lái nên
anh mới tiện thể gỡ ra. Không ngờ khi anh quay đầu lại thì cô đã nhảy xuống
biến. Thế nên anh phải ra sức kéo cô lên.

Hai người đều ướt sũng. Gió
biển mùa đông như dao cứa lên người họ. Anh nhìn cô rồi cười bộ dạng đáng
thương của cô, sau đó lại ôm chặt lấy cô.

Cô cảm thấy mình thật
yếu đuối. Cảm giác yếu đuối khiến cô không có bất cứ phản ứng nào khi anh hôn
lần thứ hai. Cô bị anh hoàn toàn chiếm lĩnh.

Thế thì sao nào? Không
có Đỗ Khải Văn thì không có Ngô Tuệ. Cô đã không có đường quay lại nữa rồi.
Thần tượng trong lòng đã sụp đổ, nhưng anh vẫn ở đó. Cũng vì vậy mà cô cứ bước
mãi về phía trước, đến khi không thể bước tiếp nữa thì thôi.

Bây giờ cô biết mình sẽ
cố gắng hết sức lao về phía trước, không phải là sợ chiếc roi phía sau mà chỉ
muốn theo kịp bước chân anh. Bởi vì cô yêu anh.

Trước đây rất lâu, khi
trái tim còn hoảng loạn và cô chưa có chỗ dựa thì cô đã yêu anh mất rồi. Có thể
là sớm hơn nữa, khi anh đưa cốc nước ra trước mặt cô mỉm cười. Thậm chí, khi
chưa nhìn rõ mặt anh thì đã yêu anh mất rồi.

Nhưng trong lòng cô hiểu
rõ, Đỗ Khải Văn sẽ không vui và biết sự thật này. Anh chỉ hiếu kỳ với cô thôi. Anh
muốn tìm kiếm thứ gì đó khác biệt trên con người cô. Sau khi trở thành trợ lý
đặc biệt của anh, cô đã thấy rất nhiều người phụ nữ phát cuồng vì anh. Ai ai
cũng yêu tiền của Đỗ Khải Văn. Nếu như anh biết cô cũng là một thành viên trong
số họ thì tuyệt đối anh sẽ chán ngán và vứt bỏ cô ngay.

Bao năm nay, cô đã vô số
lần cảm thấy mình bị tách ra, trôi dạt trong không trung, lạnh lùng nhìn phía
dưới nhẹ nhàng xoay chuyển, thấy mình che giấu khát vọng, không để người đàn
ông đó biết được cách nghĩ thật sự của mình.

Trước mặt anh, cô lấy
việc theo đuổi sự nghiệp làm mục tiêu cả đời. Sau này, đến cả bản thân cô cũng
không rõ, rốt cuộc điều gì mới có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ. Là Đỗ Khải Văn
hay là quyền lực? Những gì cô đã vất vả tranh đấu những năm qua đều mất hết
rồi.

Sự thật là Đỗ Khải Văn
đã mất tích.

Sau khi Ngô Tuệ xuống
sân bay, Lý Lập là người đầu tiên nhận được điện thoại của cô. Trên điện thoại,
anh nói bên cảnh sát đang tìm các vật chứng ở căn hộ của Đỗ Khải Văn. Nếu được
thì mời cô đến đó ngay.

Ngô Tuệ biết căn hộ đó.
Ba năm trước, cô và Đỗ Khải Văn đã từng có lần cãi nhau kịch liệt ở đó.

Cô đã vô số lần hồi
tưởng lại ngày hôm đó. Bản thân cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ.

Làm gì có chuyện Đỗ Khải
Văn cãi nhau với cô trên phố? Trên thương trường, anh là một người nổi tiếng
nhã nhặn, luôn giữ nụ cười trên môi. Kể cả có bị khiêu khích đến mấy thì anh
cũng không cau mày. Tuy nhiên những người quen anh đều biết có con dao ẩn chứa
sau nụ cười đó. Nhưng cãi nhau trên phố, quát tháo cô, bị cô quát tháo, dùng
những lời cay độc đều chỉ là những ảo giác mà cô gặp phải do áp lực công việc
quá lớn mà thôi.

Ngô Tuệ xuống xe. Dưới
chân là con phố dài. Những viên gạch vuông màu xám lát ngay ngắn thẳng hàng. Cô
cúi đầu nhìn và bỗng cảm thấy chóng mặt. Trước mắt mờ đi, sợ là mình vã mồ hôi,
cô dùng tay gạt thì ra đó là nước mắt.

Thượng Hải thay đổi quá
nhanh. Ngoài con đường gạch xám dưới chân, cô đã không còn nhận ra nơi này nữa.

Ở đây vốn là một con phố
yên tĩnh. Lúc đó, căn hộ cao cấp mà cô đứng bên cạnh chỉ là bãi đất trống.

Khi đó, hai người họ đã
đi qua đây. Thực ra là cô đã cãi nhau với anh từ trên xe. Ba tuần không gặp,
cuối cùng thì lại gặp nhau ở Hồng Kông trong buổi lễ trao giải thưởng cho đại
diện doanh nghiệp xuất sắc. Đỗ Khải Văn lên nhận thưởng còn cô ngồi xem.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3