Tôi và bạn trai kinh tế - Ngoại truyện 4

Vợ Đỗ Khải Văn cũng đến
đó.

Sau đó, một mình cô bay
đến Thượng Hải đồng thời gửi đơn xin nghỉ việc cho phòng Nhân sự của công ty mà
không hề nói với anh một tiếng.

Đỗ Khải Văn đã tìm thấy
cô ở nhà Larry. Larry là người bạn thân thiết duy nhất của cô, cũng là họa sĩ
sống ở Trung Quốc. Khi cô phải vào bệnh viện, anh đã luôn ở bên cô. Cô nằm trên
chiếc giường gỗ màu xanh, nắm chặt tay anh ta nói:

- Larry, nếu mà anh
thích phụ nữ thì chắc chắn em sẽ lấy anh.

Larry giơ những ngón tay
thon dài của một họa sĩ ra gạt nước mắt cho cô rồi lắc đầu và dùng cách phát âm
tiếng Trung chuẩn xác nhất của người nước ngoài để trả lời cô:

- Chúng ta không thể
đâu.

Những ngày đó là thời
gian nhàn rỗi nhất trong ký ức của Ngô Tuệ. Cô tưởng rằng cuối cùng mình đã
thoát khỏi thế giới có Đỗ Khải Văn. Hàng ngày, sau khi Larry đến phòng làm
việc, một mình cô đi đi lại lại trong ngôi nhà lớn, cả ngày không làm gì, chỉ
ngồi bên cửa sổ nhìn ánh nắng chiếu lốm đốm trên khuôn mặt mình rồi biến mất.

Tối hôm đó, bỗng nhiên
Đỗ Khải Văn ấn chuông cửa, Ngô Tuệ hoàn toàn không để ý mà cứ thế chạy ra mở
cửa và còn nói, “Larry, sao anh lại quên mang chìa khóa thế”.

Khi nhìn thấy Đỗ Khải
Văn, mặt anh không chút cảm xúc, lạnh lùng, vô cảm. Anh không bước vào mà chỉ
nói mấy từ:

- Đi theo anh.

Đây không phải lần đầu
tiên Ngô Tuệ nghe thấy anh nói câu này. Lần trước nó đã khiến cho cô cảm kích
vô cùng nhưng lần này nó khiến cô rơi xuống vực sâu lạnh giá.

Cô đã đi. Vì lúc này
cũng là lúc Larry sắp về nhà. Cô vốn không muốn hai người đàn ông này gặp nhau.

Khi lên xe thì nhận được
điện thoại của Larry. Cô chỉ gọi tên Larry một tiếng thì đã bị anh giật mất
điện thoại. Bên cạnh có tiếng xe bóp còi. Cô ngoái đầu lại nhìn thì trong chớp
mắt chiếc điện thoại đã bị anh ném ra ngoài cửa xe vỡ nát vụn. Cô giận dữ, liền
hét lên với anh, kéo cửa ra.

Đương nhiên là cửa xe đã
khóa, không thể nào mở ra được. Đỗ Khải Văn giữ chặt vai cô, nhưng cô vẫn chống
trả rất quyết liệt. Cô nhào qua người anh ấn vào nút điều khiển mở cửa xe mà
không hề để ý là chiếc xe đang lái trên đường cao tốc.

Rốt cuộc cô vẫn là một
cô gái nông thôn, dù có cố gắng che đậy bằng cái mác hào nhoáng thì vẫn không
thể thay đổi sự thật này.

Trong đêm tối, chiếc xe
xoay một vòng vô cùng nguy hiểm trên đường cao tốc. Cuối cùng, xe rẽ vào một con
đường gần nhất trong ánh đèn pha và tiếng mắng chửi. Tiếng xe rít lên trong đêm
yên tĩnh.

Trong nháy mắt, xe dừng
lại, cuối cùng cô đã được tự do, mở cửa thoát ra nhưng anh lập tức xuống xe,
chạy đến trước mặt và giữ chặt vai cô lại. Sức mạnh của anh khiến cô một lần
nữa thét lên đau đớn.

Anh quát mắng to đến mức
khiến người ta giật mình. Ánh mắt giận dữ hoàn toàn không giống với Đỗ Khải Văn
thường ngày.

- Đau ư? Bây giờ em biết
đau ư? Khi em bỏ đứa con đi, lẽ nào em không cảm thấy đau sao? Lúc đó, em không
cảm thấy đau sao?

Cô thật sự bị sốc và
nhìn anh rất lâu. Anh không nói nữa, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn. Hai
tay anh vẫn giữ chặt lấy vai cô. Sức mạnh đó khiến trước mắt cô xuất hiện ảo
giác, ảo giác rằng trong giây lát, bàn tay anh đang dịch dần lên cổ họng và bóp
cô chết ngạt.

Đúng là lúc đó Đỗ Khải
Văn muốn bóp chết cô trong tay.

Cô ở bên anh đã được hai
năm. Anh đã quen có sự tồn tại của cô trong cuộc sống của mình. Cô đầy tham
vọng, không cam chịu đứng sau người khác, luôn muốn chứng minh năng lực của
mình ở tất cả mọi nơi. Anh không hề trói buộc ý nghĩ của cô. Thậm chí, anh còn
coi tham vọng quyền lực mạnh mẽ của cô là niềm vui của mình.

Anh đã dành cho cô sự
hậu thuẫn mạnh nhất. Thậm chí, cô còn không cần phải lo lắng là sau lưng cô có
bất kỳ trở ngại nào. Thậm chí, anh đã quen với khi cô ngủ hay gác chân tay lung
tung, đã quen dành cho cô một nửa chiếc giường lớn nhưng cô đã báo đáp được gì
cho anh?

Sau lễ trao giải thưởng,
Phương Tĩnh Y chủ động đến tìm anh. Cô chúc mừng anh bằng một giọng khách sáo
lạnh lùng. Cô nói rằng mình đã gặp người con gái đó. Rất được. Nếu anh muốn có
con với cô ấy thì cô có thể giúp anh thừa nhận đó là người kế thừa của họ.

Anh vốn cũng có dự định
đó nhưng hành động tự ý của cô đã khiến anh tức giận. Anh đã rất tức giận khi
phát hiện ra Ngô Tuệ không nói gì mà đi phá thai và cảm giác hai người đàn bà
này đều phát điên. Một người coi anh là kẻ phối giống, còn một người coi anh
như vô hình, muốn đi thì đi.

Cơn giận này đã khiến
anh không có bất cứ phản ứng nào lúc Ngô Tuệ mới biến mất. Anh cũng không thử
liên lạc với cô, muốn cô hiểu rằng mình đã sai. Rời bỏ anh thì cô sẽ phải hối
hận cả đời.

Nhưng thực ra, người hối
hận cả đời lại chính là anh.

Khi biết cô bay đến
Thượng Hải đi phá thai thì tất cả đã quá muộn.

Sau khi Ngô Tuệ bị sốc
thì phản ứng đầu tiên của cô là cười một cách rất lạnh lùng.

Đây chính là Đỗ Khải
Văn. Dù không nói gì, dù cô cho rằng tất cả đều là sự lựa chọn của một mình
mình thì anh lại đột ngột xuất hiện, đúng lúc cô cho rằng tất cả đều đã qua đi,
để cô biết được rằng, thực ra anh mới là người nhìn thấy tất cả.

Cô đã nhìn thấy sự giận
dữ và nỗi đau khổ trong mắt anh. Hóa ra anh cũng biết đau khổ, hóa ra anh cũng
biết tổn thương nhưng so với tất cả những gì cô đã phải chịu đựng thì vẫn chưa
đủ.

Cô khó khăn ngẩng đầu và
dùng những lời cay nghiệt nhất để đáp lại.

- Anh tưởng tôi sẽ sinh
con cho anh và người vợ mãi mãi không muốn động tới anh sao? Anh tưởng rằng tôi
sẽ chấp nhận sự sắp đặt của hai người sao? Tôi nói cho anh biết. Anh đừng có
mơ. Anh mãi mãi đừng có mơ.

Anh đã bị sốc. Đôi tay
run rẩy, anh không còn sức giữ cô nữa. Ánh mắt u tối của anh nhìn thấy mọi thứ
nhưng không nhìn cô. Đó là một đòn phản công. Trong nháy mắt, nó đã nuốt trọn
cả con người anh.

Cơ thể yếu đuối của cô
khuỵu xuống. Anh không nhìn cô nữa mà im lặng xoay người đi. Cô vốn đã chuẩn bị
đối mặt với gió bão nhưng phản ứng của anh khiến cô nhanh chóng kiệt sức. Thậm
chí, cô còn cảm thấy sợ, sợ anh sẽ khuỵu ngã trước mặt cô.

Nhưng anh nhanh chóng
lên xe, rồi nổ máy, rồ ga lao vút đi trong đêm bỏ lại một mình cô đứng thẫn thờ
ở đó trong khi không thể đi lại được.

Dưới tòa nhà có rất
nhiều xe cảnh sát. Khi cửa thang máy mở ra, có hai nhân viên mặc cảnh phục bước
ra, vừa đi vừa nói chuyện. Họ nói giọng địa phương. Cô nghe chỉ hiểu được loáng
thoáng. Đại ý là một người có nhiều tiền như vậy, không bắt cóc anh ta thì còn
bắt cóc ai nữa chứ. Không loại trừ khả năng này được.

Mắt cô ngấn lệ. Khi đi
qua cô, họ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cô không dừng lại mà đi thẳng vào
thang máy, nhưng đưa tay bấm số tầng quen thuộc.

Cô biết họ sẽ nói về
điều gì. Sau khi căn hộ được sửa xong thì cô cũng đã đến đây một lần. Đỗ Khải
Văn theo trường phái bề ngoài đơn giản nhưng bên trong lại cực kỳ sang trọng.
Người bình thường bước vào sẽ khó tránh khỏi ngạc nhiên mà không thốt nên lời.

Lý Lập cùng mấy nhân
viên cảnh sát đang kiểm tra danh sách điện thoại. Thấy cô dường như đã bình
tĩnh lại, viên cảnh sát mới giới thiệu và nói cô là người liên lạc cuối cùng
với anh Đỗ.

Câu hỏi của cảnh sát cực
kỳ công thức hóa. Chiếc điện thoại đó được đặt trong đặt trong túi nilon, chìa
khóa xe cũng vậy. Nghe nói xung quanh xe không có vết tích của đánh nhau, cũng
không có vết máu. Đỗ Khải Văn biến mất mà không hề có một manh mối nào.

Sau khi nhìn quanh, cô
hỏi Lý Lập tại sao không có ai khác? Ít nhất cũng phải thông báo cho người nhà
của Đỗ Khải Văn biết chứ nhưng câu trả lời của Lý Lập khiến cô hết sức kinh
ngạc.

Lý Lập nói, anh đã thông
báo cho chủ tịch hội đồng quản trị, cũng là bố của Đỗ Khải Văn biết. Chủ tịch
đã đến châu Á chủ trì mọi việc và quyết định phong tỏa toàn bộ tin tức Đỗ Khải
Văn mất tích. Bởi sau khi thành lập công ty Khởi Hoa ở châu Á, ngày mai cổ
phiếu của công ty sẽ lên sàn. Nếu lúc này mà tin Đỗ Khải Văn mất tích truyền ra
ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu và có thể khiến các cổ đông của công ty
gặp tổn thất nghiêm trọng.

Cô im lặng nghe anh ta
nói xong thì cười lạnh lùng.

Ngô Tuệ cười mình chẳng
biết gì. Cô vốn cho rằng Đỗ Khải Văn là người máu lạnh nhất thế gian này nhưng
hóa ra anh vẫn chưa đủ tư cách.

Hôm đó, sau khi anh bỏ
đi, cô vẫn cho rằng mình sẽ mãi mãi không gặp lại người đàn ông này nữa nhưng
ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại từ trụ sở chính ở New York thông báo cô
tham gia khóa bồi dưỡng nghiệp vụ và sẽ ở lại tìm công việc khác nhưng cô vẫn
không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Khóa bồi dưỡng nghiệp vụ
cao cấp như vậy sẽ được tổ chức ở một học viện nổi tiếng thế giới. Sẽ không thể
có cơ hội lần thứ hai.

Cô đã chấp nhận.

Larry thật sự khó tin
nổi. Trước khi tiễn cô lên máy bay, anh còn nói:

- Em yêu anh ta như vậy,
thật là đáng sợ đấy!

Khi đó, cô cảm thấy thật
buồn cười. Đây là Đỗ Khải Văn bù đắp cho cô, cô chỉ chấp nhận mà thôi. Yêu gì
chứ? Cô đã phải nằm trên giường bệnh lạnh lẽo đối mặt với những thứ dụng cụ gớm
ghiếc. Cô chỉ là công cụ sinh con mà anh muốn thôi. Thật tàn khốc. Làm gì có
tình yêu chứ?

Một năm sau, quan hệ
giữa cô và Đỗ Khải Văn lại bắt đầu lại từ New York. Thậm chí, họ không nhắc đến
đêm đó nữa, cũng không giải thích điều gì. Khi cô ra ngoài tập thể dục buổi sáng,
anh xuất hiện trước cửa căn hộ của cô. Ngoài trời tuyết rơi. Anh bước ra từ
chiếc xe phủ đầy tuyết. Kính cửa xe đóng băng. Cô im lặng nhìn anh, chờ đợi một
nụ hôn trở về.

Hôm đó, cô không đi làm
mà xin nghỉ. Họ đã âu yếm nhau ở mọi nơi trong căn hộ nhỏ hẹp. Hơi thở của anh
khiến cô chìm xuống.

Cô đầu hàng rồi, nhưng
khát vọng của anh khiến cô tuyệt vọng. Cô không thể có con người anh, chỉ có
thể đòi hỏi những thứ khác thôi. Những thứ cô muốn ngày càng nhiều, mỗi lần cô
nhắc tới những mong ước tưởng chừng khó bằng trời, trong mắt anh lại lóe lên
điều gì đó.

Anh vẫn hưởng thụ cô. Cô
cũng vẫn trung thành diễn tiếp vai đó, đến tận khi ngay cả cô cũng tin, niềm
vui của cô là nhận được sự ngưỡng mộ của hàng vạn người.

- Cô ơi, cô ơi! – Giọng
của người đội trưởng đội điều tra hình sự là Ngô Tuệ sực tỉnh. Cô ngẩng đầu lên
và nhìn thấy họ đặt một chiếc túi nilon có đựng điện thoại trước mặt cô, còn có
cả một bản danh sách các cuộc gọi được in ra nữa.

- Chiếc điện thoại này
chỉ liên lạc với một mình cô. Cô Ngô, cô có thể giúp đỡ chúng tôi được không?
Xin hãy cho chúng tôi biết nội dung của cuộc điện thoại cuối cùng.

Thẫn thờ nhận lấy tờ
giấy, cô xem rất lâu mà không biết trên đó viết gì. Người đội trưởng đứng bên
cạnh cũng tỏ vẻ kỳ lạ. Nạn nhân mất tích lâu như vậy mà người nhà còn chưa xuất
hiện, chỉ có một cô gái ở đây.

Cô gái này có sắc mặt
thật tồi tệ! Đã vậy còn tỏ ra là “Tôi rất ổn”. Cô chỉ giới thiệu mình cũng chỉ
là một nhân viên của nạn nhân thôi.

Nhưng có những chuyện
chỉ cần để ý một chút là sẽ đoán ra.

Tình cảm sâu nặng như
vậy, tiếc là không thể công khai ra được.

Điện thoại di động của
đội trưởng đội điều tra hình sự đổ chuông. Anh ta tạm thời không hỏi nữa mà
nhấc điện thoại lên nghe. Vừa nghe, mắt anh ta vừa liếc nhìn về phía Ngô Tuệ,
sắc mặt trầm ngâm. Sau khi gác điện thoại, anh ta nói:

- Trong đội có tin. Cô
đi theo tôi nhận người một chút.

Hành lang nhà xác lạnh
lẽo và có mùi khó chịu. Mỗi bước chân, Ngô Tuệ đều cảm thấy mình có thể khuỵu
xuống ngay lập tức. Cuối cùng, đến cả viên đội trưởng đó cũng không thể kìm nén
được. Sắc mặt Lý Lập xanh lét. Anh ta đang nói chuyện điện thoại, mãi sau mới
liếc nhìn cô. Sau đó, anh ta buông điện thoại và nói với cô:

- Cô Ngô, hay là để tôi
vào cho.

Không nói nên lời, cô
chỉ biết lắc đầu. Nhân viên pháp y bước y bước lên từ phía sau cô, vừa nói
chuyện với viên đội trưởng vừa đẩy cửa. Khí lạnh phả ra. Cô như người mất hồn,
cứ thế đi về phía trước.

Hình người dưới tấm vải
trắng rất rõ. Nhân viên pháp y không chút xúc động túm hai đầu tấm vải hỏi cô:

- Cô sẵn sàng chưa?

Cô cắn răng và nói:

- Tôi sẵn sàng rồi.

Tấm vải trắng từ từ được
vén lên trước mặt. Ngô Tuệ cố gắng mở căng mắt ra nhưng chẳng nhìn rõ gì cả.
Bên tai có người nói, cô nghe không rõ, cô chỉ cảm thấy giọng nói từ ngoài không
trung xa xôi dội đến. Ấn tượng cuối cùng của cô là hình như có người ôm lấy cô
rất chặt từ đằng sau.

10

Khi tỉnh lại thì Ngô Tuệ
đã nằm trong căn hộ của Đỗ Khải Văn. Mọi thứ trong phòng đều im lặng. Đội điều
tra hình sự đã không còn ở đó, giống như một giấc mơ.

Cô mở mắt nhìn thấy Đỗ
Khải Văn đang nằm ngủ bên cạnh. Trời còn chưa tối. Tuy rèm cửa sổ đã được kéo
xuống nhưng ánh mặt trời vẫn ẩn hiện xuyên qua. Cùng lắm mới chỉ là buổi chiều
thôi.

Hơi thở đều đều. Anh ngủ
rất ngon, tay đặt lên người cô, nửa khuôn mặt áp xuống gối.

Cô bàng hoàng nhìn anh
rất lâu. Cuối cùng, giật mình nhảy lên. Cô sờ khắp người anh để chắc chắn là
mình không mơ. Khi chạm đến vai anh thì tay bị nắm lại. Cuối cùng, Đỗ Khải Văn
đã mở mắt. Câu đầu tiên anh nói với cô là:

- Em yên tâm. Anh chưa
chết đâu.

Cô vẫn nhìn anh bằng đôi
mắt kinh ngạc. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười:

- Em yên tâm. Một thời
gian dài nữa anh cũng không chết đâu.

Cô không còn tâm trạng đâu
mà nghe câu nói đùa hiếm có đó của anh. Cuối cùng, khi đã chắc chắn là anh bình
an vô sự thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn ánh mắt đang cười của anh mà nước
mắt cô tuôn rơi.

Anh chưa từng thấy cô
khóc bao giờ nên nhất thời hơi bối rối. Cho dù có cãi nhau với anh kịch liệt
như thế nào đi chăng nữa nhưng cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh.

Anh không ngờ cô lại sợ
hãi như vậy. Không phải anh đã quay về rồi sao?

Nhóm người bắt cóc đã
vạch kế hoạch hết sức cẩn thận. Chúng giả vờ bị tai nạn để lừa anh xuống xe.
Sau đó ép anh lên xe của chúng và nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Khi chuyện đó
xảy ra, anh đang định gọi điện cho cô thì bỗng nhiên xe phanh gấp, điện thoại
rơi xuống dưới gầm ghế. Cũng chính vì vậy mà bọ bắt cóc mới không phát hiện ra.
Số anh thật may, bọn chúng chưa kịp ra tay thì đã bị phát hiện. Vậy là anh
thoát chết trong gang tấc.

Sau khi được cứu, anh
liên lạc với cô nhưng một nhân viên cảnh sát nghe điện thoại nói rằng cô đã vào
nhà xác nhận người.

Anh giải thích xong mọi
chuyện mà cô vẫn còn khóc, khóc đến mức khàn cả tiếng. Anh nhẫn nại, cuối cùng
thở dài, rồi ôm lấy cô nói một câu đơn giản nhất.

- Đừng khóc nữa. Anh yêu
em.

Cô không khóc nữa, nhìn
anh với vẻ kỳ quái. Ánh mắt của cô thật lạ. Sau đó cô đè lên người anh, lại còn
cúi xuống cắn anh. Anh bị đau quá hét toáng lên rồi đè cô xuống:

- Em điên rồi sao?

Cô không điên, chỉ là
quá vui mừng thôi. Trút bỏ vẻ bề ngoài, cô mãi mãi là cô gái hoang dã nơi rừng
núi. Cách bày tỏ tình cảm cũng hết sức đặc biệt.

Chẳng ai biết về chuyện
bắt cóc cả, đúng như chủ tịch hội đồng quản trị mong đợi. Người đứng đằng sau
đã biến mất hoàn toàn, không có tin tức nào liên quan được đưa lên phương tiện
truyền thông.

Ngày hôm sau, buổi lễ
vẫn được tổ chức, chủ tịch hội đồng quản trị đích thân chủ trì. Tất cả đều được
tiến hành thuận lợi.

Đỗ Khải Văn không có
mặt. Anh chỉ nói chuyện điện thoại với bố. Anh hiểu tại sao ông không đến đây.
Dù thế nào cũng không được làm ảnh hưởng đến các cổ đông. Nếu đổi lại thì anh
cũng sẽ làm như vậy. Chuyện gì cũng phải bình tĩnh thì mới có thể giải quyết
được. Làm việc theo tình cảm sẽ không giúp được gì.

Sau khi nói chuyện điện
thoại xong, cuối cùng bố anh nhắc nhở một câu rất sâu sắc. Ông còn nói ông còn
chưa được bế cháu. Dù thế nào thì anh cũng không thể không có con trai được.

Anh cười, nhìn Ngô Tuệ
đang ngủ ngon và khẳng định:

- Chắn chắn sẽ có. Bố
yên tâm.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3