Tôi và bạn trai kinh tế - Ngoại truyện 2

Đỗ Khải Văn là người đàn
ông làm việc gì cũng đều có lý do riêng và anh không muốn giải thích với người
khác. Cô đã học được nguyên tắc này khi ở bên anh từ lâu lắm rồi. Bớt nói câu
nào hay câu đó.

Cô có thể ở bên Đỗ Khải
Văn suốt bảy năm qua. Nếu không có khả năng tự điều chỉnh và thích ứng thì cô
sẽ không thể nào tồn tại.

Ngô Tuệ cảm thấy mình
luôn là một người con gái thông minh, nhìn rõ thời thế, hiểu rõ sự lợi hại,
biết mình muốn gì.

Cô sinh ra ở một nơi
cách xa thủ đô rộng lớn này nhưng nó thậm chí còn không được điểm một dấu chấm
trên bản đồ. Nhân viên bưu điện của huyện đã phải ngồi máy kéo đến đưa giấy báo
trúng tuyển đại học cho cô. Lúc đó trong thôn rộ lên. Họ nói rằng nơi này đã
sinh ra phượng hoàng nhưng khi cô đến thành phố thì mới biết tất cả đều do bà
con xóm giềng chân chất mơ tưởng.

Vùng núi không sinh ra
phượng hoàng mà chỉ là một con gà đồi thôi.

Cô trang điểm thật buồn
cười. Cuộc sống của cô đã quen bị người ta cười nhạo. Giọng phát âm tiếng Anh
và đến tất cả những thứ cô ăn cũng bị người ta cười nhạo. Có hôm, khi cô vừa mở
hộp thức ăn người nhà gửi lên thì người đầu tiên bước vào phòng vừa bịt mũi
nói:

- Kinh quá! Cậu ăn thứ
gì thế? Mau đem nó ra ngoài đi. Ra ngoài mà ăn. Mùi ám hết cả phòng rồi đây
này.

Khi đó, cô hiểu rõ vị
trí của mình trong mắt những người khác. Họ không hề coi cô là người cùng thế
giới với họ. Cô là loài khác. Hơn nữa, trong mắt họ, cô mãi mãi là loài khác.

Người nông thôn ở thành
thị bị kỳ thị đều có hai phản ứng: im lặng nhẫn nhịn hoặc là tức giận phản đối.
Kết quả là càng làm cho người ta thêm đau khổ hơn mà không có cách nào thay đổi
hiện thực, thậm chí còn càng thêm nhục nhã. Cuộc sống bắt đầu của một sinh viên
đại học khiến cho Ngô Tuệ không muốn quay lại những hồi ức đáng sợ đó nhưng cô
biết mình nhất định phải hòa mình vào nơi này.

Cô cắn răng lần lượt từ
bỏ những thói quen cũ dường như đã ăn vào máu thịt và làm mới lại tất cả. Sau
đó đến cả bản thân cô cũng cảm thấy đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng cô lại nhầm một
lần nữa. Khi tốt nghiệp, với thành tích học tập của mình, cô có thể được giữ lại
trường học cao hơn nhưng khi đi đăng ký thì lại không hề có tên cô. Cô đến
tranh luận với nhà trường và nhận được câu trả lời rằng, sinh viên được chọn
không chỉ dựa vào thành tích học tập mà còn phải xét ở nhiều phương diện khác.
Sau khi thầy chủ nhiệm khoa nói xong, ông nhìn cô rồi hỏi cô có hiểu không?

Cô hiểu. Cô ở cùng phòng
ký túc xá với con gái Phó hiện trưởng. Môn nào điểm cũng thấp nhưng cô ấy vẫn
có thể học nghiên cứu sinh còn cô thì không nên, đương nhiên cô hiểu. Nhưng cô
vẫn muốn ở lại Bắc Kinh. Cô đã trải qua những ngày tháng bôn ba vất vả dưới cái
nắng gay gắt bốn mươi độ trong suốt cả mùa hè và có lần còn bị ngất xỉu trong
lúc đi phỏng vấn.

Hai giờ chiều, cô đến
địa điểm phỏng vấn xin việc. Buổi sáng cô còn phải chạy đi phỏng vấn ở một nơi
khác. Hai địa điểm đó khá xa nên cô đành đến thẳng đó mà không kịp ăn cơm. Mặt
đất nóng như có thể luộc chín trứng gà. Khi bước ra khỏi bến tàu điện ngầm thì
cô liền bị chóng mặt nhưng thời gian không còn nhiều mà để được phỏng vấn ở
công ty này thật không dễ dàng gì. Có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán mà
cũng không đến được vòng phỏng vấn. Cô vừa nhìn đồng hồ vừa chạy. Cuối cùng đến
công ty đó thì bị muộn mất một chút. Cô nhân viên lễ tân trông thấy cô đầu mướt
mồ hôi nên lộ vẻ coi thường. Có thể cô ta chưa từng thấy người phỏng vấn nào
lại có bộ dạng đáng thương như vậy.

Khi cô bước vào phòng
phỏng vấn thì trước mắt đã mờ đi. Có người nói với cô gì đó nhưng cô không nghe
được gì hết. Cô cũng biết là không tốt nhưng câu đầu tiên của cô là:

- Làm ơn cho tôi xin một
cốc nước. Tôi nghĩ là mình bị say nắng. Tôi sẽ ngất mất.

Cô mơ hồ nghe có người
cười mình. Sau đó có một cốc nước được đưa đến trước mặt cô. Cô giơ tay ta lấy,
vẫn chưa chạm vào thì trước mắt đã tối sầm lại, đến cả hai chữ “cảm ơn” cũng
không kịp nói.

Khi tỉnh lại, cô phát
hiện ra mình đang nằm trong căn phòng nghỉ rộng rãi của công ty này, bên cạnh
không có ai. Cô mở cửa ra thì nhìn thấy cô nhân viên lễ tân và được cô ấy thông
báo là có thể đi. Công ty đã nhận hồ sơ của cô và sẽ thông báo kết quả sau.

Ngô Tuệ biết như vậy có
nghĩa là mình đã bị từ chối. Cô im lặng rời khỏi đó. Không còn cơ hội gì nữa,
thật là nhục nhã.

Nhưng ba ngày sau, cô
nhận được thông báo được nhận vào làm việc ở công ty và thuận lợi ở lại Bắc
Kinh.

Rất nhiều người không
hiểu tại sao Đỗ Khải Văn lại muốn giữ Ngô Tuệ lại. Chủ tịch hội đồng quản trị
công ty Khởi Hoa khu vực châu Á như anh rất hiếm khi đến công ty chi nhánh ở Bắc
Kinh lấy một lần, càng hiếm khi có hứng thú tham gia phỏng vấn. Anh đã chọn cô
gái tội nghiệp bị ngất tại phòng phỏng vấn, mà cô sinh viên mới tốt nghiệp này
cũng chẳng có gì đặc biệt.

Đỗ Khải Văn nghe xong
chỉ cười hỏi:

- Nếu cô bị chóng mặt
khi sắp phải phỏng vấn thì liệu có thể nói năng bình tĩnh giống như cô ấy
không?

Bị như vậy còn có thể
nói rõ mình muốn gì. Anh cảm thấy cô gái này thật hiếm có. Khi đó, anh đã nghĩ
như vậy. Anh chỉ cảm thấy Ngô Tuệ có gì đó đặc biệt chứ không hề có ý gì khác. Cô
không thể gọi là xinh đẹp, lại quá gầy, giống như người suy dinh dưỡng vậy, hôm
đó cô mặc một bộ quần áo rất bình thường, lại có vẻ như không thoải mái lắm,
vừa nhìn là biết đây là bộ đồ đầu tiên cô sinh viên nghèo này mua để đi phỏng
vấn. Khắp người nhễ nhại mồ hôi, lại còn bị say nắng nặng. Nếu anh có hứng thú
với người con gái như vậy thì mới thật sự là hồ đồ.

Tối hôm đó, anh rời Bắc
Kinh ngay. Hai ngày hôm sau, người phụ trách công ty chi nhánh báo cáo hồ sơ
của Ngô Tuệ theo sự phân công của anh. Nghe xong anh chỉ “ờ” một tiếng, như thể
không hề nghĩ mình lại trả lời như vậy.

Lúc đó, anh vẫn cho rằng
cô giống như một ánh sáng mơ hồ lóe lên trong cuộc sống ảm đạm của anh rồi bị
lãng quên.

Trước khi đi ngủ, Ngô
Tuệ nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Đỗ Khải Văn. Lúc đó, cô đang nằm trên
giường đọc sách. Đó không phải là cuốn tạp chí thời thượng, cô chưa bao giờ
lãng phí thời gian đọc những thứ chẳng ích lợi gì đó. Thói quen của cô là trước
khi đi ngủ đọc sách hoặc tạp chí kinh tế khoảng một tiếng đồng hồ. Gần đây,
châu Á lại trở thành điểm nóng trong cuộc chiến thương mại toàn cầu. Nghĩ đến
việc cuối cùng có thể ngẩng đầu quay về nơi này thì trong lòng cô vui chưa từng
thấy.

Khi Khải Văn gọi điện
đến, cô đang mơ màng ngủ nhưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì cô tỉnh
táo ngay lập tức. Cô rướn người cầm chiếc điện thoại ở đầu giường.

Đây là phản xạ có điều
kiện. Đỗ Khải Văn là một người đàn ông rất khó tính. Đặc biệt là với cô. Khi
hai người mới bắt đầu ở bên nhau, anh lạnh nhạt vì một số thói quen rất nhỏ của
cô.

Trước mặt người khác,
hình tượng của Đỗ Khải Văn luôn hoàn mỹ. Từ trước đến giờ, anh chưa từng nói
điều gì làm người khác bị tổn thương nhưng anh có phong cách rất giống những
người Anh bản xứ, dùng những lời lịch sự nhất để sỉ nhục người khác, khiến cô
cảm thấy hành vi của mình thật khó chấp nhận.

Khi đó, cô hoàn toàn
không thể hiểu được tại sao anh lại nghiêm khắc với cô như vậy. Nếu anh cần một
cô công chúa thì anh có thể trực tiếp tìm một người, việc gì phải cải tạo cô
thành một con người khác. Hơn nữa, dù có cải tạo thế nào thì cũng đều là giả,
chỉ là lớp vỏ bên ngoài, cô mãi mãi vẫn là một cô gái bình thường nghèo khó ở
vùng núi xa xôi.

Nhưng cô đã nhầm. Môi
trường mới, điều kiện mới sẽ tạo ra con người mới, năm đó sở dĩ cô không thể mở
mày mở mặt là vì không có Đỗ Khải Văn. Chỉ cần Đỗ Khải Văn muốn thì anh sẽ làm
được. Cô dần dần quen với việc rất nhiều người cúi mình chào cô từ xa. Cuối
cùng, cô đã hiểu được tấm lòng của anh. Anh đã dùng từng giây phút ép cô cố
gắng để giữ cô lại bên mình.

Anh đã làm cho cô tự
hiểu, cô không thể quay trở lại quá khứ nữa.

Chỉ là tại sao Đỗ Khải
Văn lại chọn cô?

Ngô Tuệ cảm thấy mình chẳng
có điểm gì hấp dẫn người đàn ông này. Lúc mới bước vào chi nhánh Bắc Kinh của
tập đoàn Khởi Hoa, đó là những ngày tháng không lấy gì làm vui vẻ. Rất nhiều
người lén bàn luận về cuộc phỏng vấn ly kỳ của cô và việc cô được nhận lại càng
ly kỳ hơn. Nếu so với hồi đầu khi bước vào đại học thì lúc này cô càng bị kỳ
thị khủng khiếp hơn. Ấn tượng đó đã khiến cô trở thành nhân viên có lượng công
việc lớn nhất nhưng bị phê bình nhiều nhất trong công ty. Mọi người đều đợi xem
đến khi nào cô sẽ không chịu nổi và chủ động bỏ đi nhưng cô biết mình sẽ không
làm thế.

Hằng tháng, cô đều phải
phải tiền thuê nhà, còn phải chi tiêu mỗi ngày ba bữa. Bố mẹ cô đã già, không
thể làm việc kiếm sống được nữa. Đồng lương còm cõi làm thêm của cô không đủ để
trang trải học phí bốn năm đại học. Gia đình còn nợ tiền người ta nên cô còn
phải gửi tiền về trả nợ. Nếu không có công việc thì tất cả những điều này sẽ
biến thành cơn ác mộng của cô.

Ngày gặp lại Đỗ Khải Văn
là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời cô.

Hôm đó, cô tạm thời thay
mặt đồng nghiệp đi tiếp một vị khách hàng, vị này vốn do Trương Cầm, một đồng
nghiệp khác phụ trách. Trương Cầm lớn tuổi hơn cô. Quê cô ấy cách nơi cô sinh
ra cũng không xa lắm, vì vậy, Trương Cầm có thể coi là người bạn duy nhất của
cô ở đó. Thi thoảng cô ấy còn chỉ cho cô biết vài thứ. Tuy là âm thầm, không
dám nói nhiều nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng cảm kích.

Thế nên khi Trương Cầm
nhờ cô giúp thì Ngô Tuệ nhận lời ngay.

Hôm đó, Trương Cầm xin
nghỉ. Trước khi đi, cô ấy còn giao tài liệu về khách hàng đó cho cô và nói tất
cả những gì khách hàng cần tìm hiểu đều ở đó. Trước khi đi, cô ấy còn nắm chặt
tay cô nói cảm ơn. Nhưng tình hình lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.

Trương Cầm đã đưa nhầm
tài liệu cho cô. Vị khách hàng này đến từ Thiên Tân. Nghe nói là có chút dính
dáng đến chính trị nhưng nói năng lại giống như dân xã hội đen. Mới nói được
hai câu, vị khách hàng này đã đập bàn nói công ty này chẳng giữ chữ tín gì cả.
Đã nói là đồng ý mà bỗng nhiên lại thay đổi. Sau đó, vị khách này to tiếng
khiến cho những người khác chạy ra xem. Cô đứng giữa trung tâm bão. Cố gắng
kiềm chế bản thân, tim đã lạnh như đá nhưng mặt vẫn phải giữ thái độ lịch sự từ
tốn giải thích với người đàn ông đang nổi giận kia.

Cuối cùng rắc rối đó đã
gây sự chú ý của tổng giám đốc chi nhánh, còn có cả một người đàn ông nữa đi
cùng. Đó là Đỗ Khải Văn.

Sau này, Ngô Tuệ vẫn
luôn nghĩ, nếu hôm đó các đồng nghiệp cô biết quyết định của Đỗ Khải Văn sau
khi thấy tình hình lúc đó liệu họ có đẩy cô đến trước mặt anh để cô phải rơi
vào tình cảnh như vậy không? Liệu bọn họ có giậm chân, nghiến lợi, hận rằng
mình không thể thay vào vị trí của cô lúc ấy không? Nhưng sau này, cô lại cảm
thấy đó là điều không tưởng vì họ không thể nào thấy được tất cả những gì mà cô
đã trải qua.

Hôm đó, sắc mặt của tổng
giám đốc chi nhánh đúng là chẳng khác gì phải hứng gió bão. Mặt mũi anh ta nhăn
nhó, khiển trách cho cô một trận. Vị khách hàng đó còn nói thêm một chập. Cô đã
hiểu tình cảnh của mình nên đứng im tại chỗ không dám nói gì, chẳng dám nhìn ai
mà chỉ lặng lẽ nhận mọi trách nhiệm.

Đỗ Khải Văn cũng không
nói gì, luôn đứng một bên như mình chỉ là người ngoài cuộc. Anh chỉ đi qua chi
nhánh Bắc Kinh chứ không hề có ý định ở lại đây lâu. Thật không ngờ, chỉ trong
nửa ngày ngắn ngủi đó, anh có thể thấy được cảnh tượng thế này.

Nếu không gặp cảnh hôm
nay thì chắc mãi mãi anh sẽ không nhớ là trên thế giới này còn có Ngô Tuệ. Đây
là người con gái suy dinh dưỡng, gầy còm ba tháng trước. Bây giờ, bỗng nhiên cô
lại xuất hiện trước mặt anh, trong một hoàn cảnh thật đặc biệt.

Anh rất hiếm khi chứng
kiến cảnh tượng thế này nhưng không có nghĩa là anh bị sự hỗn loạn lúc đó làm
cho hồ đồ. Dù xảy ra chuyện gì thì ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra rằng
cô không được chào đón.

Cô gái này vẫn giống như
lần trước, giữ thái độ thấp nhất trong tình cảnh hỗn loạn nhất nhưng quyết
không thỏa hiệp. Cô vẫn tiếp tục giải thích. Sau khi phát hiện ra tất cả những
điều đó đều là vô ích thì cô chỉ im lặng.

Cô biết mọi thứ, chỉ có
điều là không có đủ sức để thay đổi nó.

Anh nhận ra rằng, đằng
sau vẻ ngoài ấy là những hành động rất cương quyết. Cô im lặng nhưng không hề
yếu đuối, giống như cỏ mọc lên từ những khe đá.

Sự kiên nhẫn cũng chính
là thứ anh thiếu. Thậm chí, anh còn không có cả phẩm chất đó. Cuộc đời của anh
quá thuận lợi nên căn bản không cần đến phẩm chất này. Anh muốn xem xem cô gái
này nếu tìm được cơ hội sẽ thể hiện được tới đâu.

Một ý nghĩ lóe lên trong
đầu Đỗ Khải Văn. Sau đó anh nói:

- Cô đi theo tôi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3