Hoài bão và tình yêu - Chương 14

An hối tiếc vì mình đầu
tư cho tiếng anh quá muộn. An có khả năng nhớ lâu nên việc học ngữ pháp không
phải vấn đề. Còn từ trước đến nay, kĩ năng nghe nói của cô chỉ bình thường. Việc
tham gia nghiên cứu khiến cô không có thời gian đầu tư cho luyện âm. Kiếm một tấm
bằng không khó nhưng để sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, cần phải bỏ nhiều
công sức hơn nữa. Đôi lúc, nghe một bài tiếng anh, An gục đầu xuống bàn, chán nản.

Đối với những sinh viên
năm cuối, có hai sự lựa chọn: Một là thiết kế nhà máy, hai là tham gia nghiên cứu
khoa học. Trong số các bạn của An, có Chi và Linh là cùng chí hướng với cô. Còn
Thuấn và Vũ đều chọn thiết kế. Vũ thì không sao, còn Thuấn vẫn đủng đỉnh, kiểu
như nước đến chân mới nhảy. Ngay từ năm thứ tư, An đã nhiều lần nhắc nhở mà Thuấn
vẫn đâu đóng đấy.

Thời điểm giao mùa thật
khó chịu. Đôi khi, những cơn mưa vô cớ ập đến. An rất ghét trời mưa, những ngày
mưa tâm trạng cô giống như một quả bóng bị rút hết hơi.

Sau giờ học buổi sáng, ăn
trưa ở trường xong, An lại lên phòng thí nghiệm. Tâm trạng nặng nề, mệt mỏi của
một tuần thức khuya, lại thêm vẻ u ám của mấy ngày mưa khiến cô trông như một
bông hoa héo úa. “Mày không thấy mày nóng nảy với tao quá đáng à, mày có con đường
của mày, tao có con đường của tao”. Câu nói của Thuấn vẫn ám ảnh An. Gần đây,
cô ít có thời gian tán gẫu với các bạn. Thuấn cũng không hay tâm sự với cô như
trước nữa. Hắn còn đang bận cưa cẩm một em bên ngoại ngữ.

“Dạo này mày hay nhăn mặt
lắm đấy”. Chi nhận xét.

An thiểu não: “Tao cũng
không biết, bọn nó bảo tao giờ giống bà cô”.

“Mày cứ kệ bọn nó đi,
chúng nó lớn cả rồi, tự lo cho mình được”.

“Tao không đồng ý. Giờ là
lúc nào rồi mà còn game, còn yêu đương nhăng nhít. Tao thấy lo cho nó”.

“Thuấn vốn bảo thủ mà. Kệ
nó tự tỉnh ra”.

An nhăn mặt, lặng lẽ đứng
chờ thang máy. Nếu Thuấn muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc đã đành, đằng
này dăm bữa nửa tháng lại nghe hắn kể về một em nào đó, An thực sự ngán ngẩm.

 “An An, sao lên muộn
thế?”.Phong vui vẻ khi An xuất hiện.

An nhoẻn miệng cười.
Phong rất tinh ý, cậu phát hiện ra An hôm nay có vẻ không vui, sắc mặt cũng não
nề, song cậu không nói gì. Liến thoắng giải thích cho An những gì cậu đã làm.
An gật gật, cố gắng để đầu óc tập trung. Nhìn vẻ mặt say sưa và rạng rỡ của
Phong, cô thấy bớt căng thẳng. Phong giống Minh, luôn đem lại cho cô sự dễ chịu
khi ở cạnh. Với cậu, cô có thể bộc lộ con người thật của mình.

An vào phòng vi sinh, bắt
tay vào công việc dang dở, Phong đứng bên cạnh. Khi cô ngẩng lên, không hiểu
sao Phong lại có vẻ giật mình, luống cuống nhìn đi chỗ khác. Từ sau hôm cả
phòng đi liên hoan, An cảm thấy Phong có gì đó hơi khác với mình. Nhiều khi,
đang nói chuyện, Phong đột nhiên nhìn cô rất chăm chú. An lờ mờ đoán ra một điều
song cô luôn mong nó đừng xảy ra.

Hôm nay, kết thúc thí
nghiệm sớm. Phong khoác vai An ra về, cả hai trông thật thân thiết.

“ Hazz, mưa dầm mưa dề,
buồn chết đi được”. An than thở.

“Nè, về sớm, đi cùng tớ đến
chỗ này”. Thấy bản mặt của An, Phong liền nêu ý kiến.

Họ đến một quán cà phê.
Không gian ở đây rất ấm cúng, An ít khi đến những chỗ thế này. Ngồi đây, nghe
tiếng nhạc, ngắm nhìn mưa rơi, An thấy trời mưa cũng không đến nỗi tệ.

Phong khuấy nhẹ ly cà
phê, cười tủm tỉm: “ Mỗi khi trời mưa mà được ngồi trong nhà ăn cơm, nhìn thiên
hạ bên ngoài, tớ cảm thấy rất hạnh phúc”.

An bật cười: “Cậu thật là
ác!”.

Phong cầm ly cà phê lên,
nháy mắt: “Không tin, cậu nhìn ra đường xem”.

An áp ly cà phê vào tay,
cảm nhận hơi ấm, nhìn ra cửa sổ, cây cối nhạt nhòa trong màn mưa trắng xóa,
dòng người hối hả trên đường đối lập với sự yên tĩnh và ấm cúng trong quán. Cô
nhìn Phong, cười rạng rỡ: “Cảm giác thật thú vị”.

Nói xong, An có hơi giật
mình, hình như Phong nhìn cô hơi lâu. Cái nhìn làm An thấy không tự nhiên chút
nào. Cô đặt tách cà phê xuống bàn, hỏi Phong: “Sao cứ nhìn tớ như vậy?”.

Phong mỉm cười: “Cậu cười,
trông đáng yêu quá”.

An không hề thấy vui.
Trong lòng cô rối bời: “Phong ơi, đừng như vậy, cậu cứ vô tư như trước đây có
phải hơn không”. Những hành động dạo gần đây của Phong, cô dù có ngốc nghếch đến
đâu cũng không hiểu được thâm ý của cậu hay sao. Cô yêu quý cậu nhưng tất cả chỉ
dừng lại ở tình bạn, không hơn. Làm thế nào để Phong hiểu được?.

Điều lo sợ nhất, An phát
hiện, Linh đã bắt đầu có tình cảm với Phong. Mà người khơi mào ra chyện này, lại
chính là cô.

Dạo gần đây, Linh thường xuyên phải
lên phòng An mượn thiết bị. Cô nàng tính tình thân thiện, cộng thêm phòng 307 rất
cởi mở, hiếu khách, nên chẳng mấy chốc mọi người đã xem Linh như một thành viên
trong phòng.

Mỗi khi
Linh nói hôm nay lên nhờ thiết bị gì, An sẽ khéo léo tranh việc với Phong, đẩy
cậu chàng phải làm những việc ở gần Linh.

Vài bận phải
sang bên Viện xin hóa chất hoặc mượn dụng cụ, nếu Phong không bận, An sẽ kéo đi
cùng. Nếu An có thể giả bận, sẽ nhờ Phong giúp, lại còn dặn kèm, sang bên đó nhờ
Linh là được.

Buổi trưa cả
nhóm đi ăn cơm, Phong mà có ở phòng thí nghiệm, An sẽ gọi điện rủ đi ăn cùng, rồi
cũng làm như vô tình để Linh ngồi cạnh Phong.

An không muốn Phong là một
Minh thứ hai, càng không muốn Linh là một An thứ hai, đơn phương thích một người,
nhất là bây giờ, thời điểm tốt nghiệp sắp đến. Nếu như cô là nhân tố thứ ba
trong câu chuyện của hai người, thì cô nhất định phải dập tắt nó.

An cố cười thật tươi: “Cậu
đúng là bạn tốt của tớ”.

Phong gặng hỏi: ‘Tốt à, tớ
tốt đến mức nào?”.

An thất thần: “Cậu định hỏi
xoáy đáp xoay tớ đấy à”.

Phong mỉm cười không nói
gì.

Ngồi trên xe bus, An thấy
lòng nặng trĩu. Chẳng nhẽ giữa một người bạn nam và một người bạn nữ, duy trì
tình bạn khó vậy ư, ranh giới giữa bạn bè - tình yêu mong manh thế sao.

Nhìn mưa rơi, An thấy nhớ
tụi bạn vô cùng. Đã có những ngày mưa, cô và Thủy cùng chung mảnh áo mưa đi học.
Đã có những ngày mưa, Bích và cô đạp xe đến tiếp tế lương thực cho Thủy khi Hà
Nội bị lụt. Và cũng trong một ngày mưa, ba đứa cô quây tròn trong một chiếc
chăn, lặng nghe Bích tâm sự chuyện tình cảm.

Về đến nhà, cửa khóa,
Dũng chưa về. An lục tung cặp sách, cô không mang chìa khóa. “Dạo này đãng trí
quá” An tự trách mình rồi rút điện thoại gọi cho Dũng: “Em quên mất không bảo
chị, hôm nay em về nhà bạn ở Đông Anh rồi, sáng mai em về”. Dũng nói trong điện
thoại. Cậu em cô mải chơi thế đấy. An ậm ừ. Nhìn qua khoảng trời cuối hành
lang, mưa vẫn nặng hạt, hình như càng về chiều mưa càng to. An ngao ngán: “Biết
đi đâu bây giờ”. Lên phòng Kim Anh ư? Con bé nói hôm nay sẽ về quê. Ra nhà Linh
ư? Nó ở với anh. Ra chỗ Chi ư? Cũng phải đến sáu cây. Cô giơ điện thoại lên, muốn
gọi cho Lan, rồi lại hạ xuống. An ngồi phịch xuống cửa nhà, thấy lòng trống rỗng.
Ngày hôm nay với cô thật tệ hại.

Bóng tối dần bao trùm lấy
không gian.

Bên ngoài, mưa vẫn không
ngừng rơi.

Hôm nay là thứ sáu, cư xá
có phần vắng vẻ hơn mọi ngày. Mặc dù mưa, rất nhiều phòng đã về quê hoặc đi
chơi.

Quân bước lên cầu thang,
vừa đi vừa gạt những giọt nước vương trên mặt, trên tóc. Qua tầng hai, anh chợt
sững lại. An đang ngồi bó gối trước cửa, đầu gục xuống, dây cặp đeo hờ hững bên
vai bị tuột xuống cánh tay. Cô thu lu như một chú cún bị bỏ rơi, bóng cô chợt
nhỏ bé và cô đơn đến tội nghiệp. Quân bước nhanh đến. Trong không gian vắng lặng
của cư xá, tiếng chân anh nghe rất mạnh, rất rõ, cô cũng không ngẩng lên. Anh gập
gối ngồi cạnh cô, khẽ nói: “Không có chìa khóa à?”.

Nghe tiếng nói, An từ từ
ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt mệt mỏi. Nhìn thấy Quân, cô khẽ lắc đầu,
miệng hơi cong lên, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Quân xoa xoa đầu cô như một
đứa trẻ: ‘Ngồi đây lạnh lắm. Đói không? Lên phòng anh ăn cơm”.

An mỉm cười, định lắc đầu
đã thấy Quân đứng lên. Cô tặc lưỡi, dù sao hôm nay cũng không biết đi đâu. Cô đứng
dậy, lững thững đi theo Quân, cảm thấy bụng cũng bắt đầu đói, hơi chóng mặt,
toàn thân đau nhức, cái lạnh đang len lỏi khắp cơ thể.

Quân mở cửa, bước vào
trong, An cũng tự động đi vào. Quân vào phòng cất cặp, thay áo, bước ra vẫn thấy
An đứng lơ ngơ ở cửa, anh nói: “Sao? Không phải lần đầu em đến đây đó chứ?”.

An lắp bắp: “Kim Anh về
quê rồi ạ?”.

“Ừ, nó về từ chiều nay rồi”.

An hơi ngây người đã bị
Quân cốc cho một cái đau điếng: “Còn không mau đi cất cặp, nhìn bản mặt em như
cái bánh đa mốc, chắc đói lắm rồi hả?”.

An nhăn mũi, đầu cô là do
cha mẹ khó nhọc sinh ra, có phải cái mõ đâu mà thiên hạ thi nhau đập.

Quân đã vào trong bếp, An
vội để cặp ở ghế rồi chạy theo, cô cũng đói lắm rồi, ăn xong đã rồi tính tiếp
nên đi đâu.

Bữa cơm được hai cao thủ
cùng nấu nên rất nhanh đã xong. An dọn cơm, Quân đủng đỉnh đi lấy bia.

“Em cũng uống chứ? Quân hỏi,
nhưng tay anh đã cầm hai lon bia”.

An ngập ngừng. Quân tủm tỉm:
“Không phải ngại, anh từng thấy em hạ ba cốc bia mà”.

An cười chống chế, đưa
tay đỡ lon bia từ Quân. Quân giục An: “Đói thì ăn đi, anh ăn với bạn rồi”.

An ú ớ: “Sao anh không
nói sớm, em nấu mì tôm ăn là được mà”. Quân chỉ cười. Anh mở nắp lon bia, từ từ
uống. Ăn một mình, lại cảm giác không vui nên chẳng thấy ngon. An nhìn lon bia,
rồi nhìn Quân, cô tặc lưỡi mở nắp và bắt chước anh, tu một hơi. Bia có cái vị đắng
đắng, và khi nuốt vào lại cảm thấy tê tê nơi đầu lưỡi.  So với ăn cơm, uống
bia lại dễ chịu hơn rất nhiều.

Quân tròn mắt, An hôm nay
có vẻ bất thường. Anh nhìn An: “Thế nào? Bia ngon chứ?”.

An gật đầu: “Rất tuyệt
anh ạ”.Tay lắc lắc lon bia, nó đã hết.

Quân khẽ cười: “Nếu muốn,
em cứ lấy nữa mà uống”.

An hơi xấu hổ. Nhưng hôm
nay, tâm trạng cô không như mọi ngày, tự dưng thấy muốn làm cái gì đó bùng nổ.
Cô mỉm cười: “Em không khách khí đâu ạ”.

An đứng dậy, đi đến tủ lạnh,
lấy vài lon bia. Quân nhìn cô, tủm tỉm, và ngạc nhiên. An bình thường có vẻ hiền
lành, nhưng khi đã bộc phát ra thì thật thú vị. “Cô bé, để xem em uống được bao
nhiêu?”. Một ý nghĩa “gian ác” lại lóe lên trong đầu Quân.

Giờ thì An đã hiểu phần
nào khi buồn người ta hay tìm đến bia rượu như vậy. Cái vị cay xè, tê nồng của
nó không lấn át được nỗi buồn song lại rất đồng điệu với những nhức nhối đang
dâng trong lòng.

“Em vốn rất ghét rượu
bia. Lần đầu thấy nó không hề đáng ghét chút nào”. An cười, đôi mắt buồn buồn
nhìn lon bia trong tay.

“Người thích mà uống được
nhiều thì không nói làm gì. Còn ghét mà uống được như em khá hiếm đấy. Nào, 50
% nhé”. Quân giơ cốc bia lên.

An nhoẻn miệng cười. Khi
uống đến lon thứ ba, mắt cô có hơi mơ màng. Quân nhắc: “Ăn cơm đi, không ăn gì
sẽ bị say đấy”. An vâng dạ rồi gẩy gẩy cơm trong bát. Quân nhìn An, anh khẽ hỏi:
“Có chuyện buồn à?”.

An bất giác hơi gật đầu rồi
lại lắc đầu, môi mím lại thiểu não. Quân nhấm nháp bia, mắt vẫn nhìn An rồi đột
nhiên nhẹ nhàng : “Nếu nói ra, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn”. An đang ngậm đũa trong
miệng, thấy Quân như vậy thì thất thần nhìn anh. Gương mặt Quân ấm áp lạ lùng,
cái nhìn dành cho cô cũng vậy. Trên khuôn mặt đầy vẻ nam tính ấy là đôi mắt sâu
lắng và cô có thể thấy rõ bóng hình mình trong đó. “Chẳng lẽ mình đã say?”.

An nuốt nước bọt, tự dưng
buột miệng: “Anh, có bao giờ anh cảm thấy mình có rất nhiều bạn nhưng lại rất
cô đơn không?”. An lại cầm lon bia lên, uống một cách vô thức, không chờ đợi
câu trả lời của Quân.

Quân mỉm cười: “Có chứ.
Con người là một loài động vật phức tạp. Dù bên cạnh có gia đình, rất nhiều bạn
bè, thậm chí người yêu, đôi lúc ta vẫn phải hét lên: “Tôi cô đơn quá, sao không
ai hiểu tôi”. Dù ta luôn cho mình may mắn thì những cảm xúc kia vẫn sẽ xuất hiện”.

Như nhận được sự đồng cảm,
An thôi không uống bia nữa, cô nhìn Quân gật đầu, rồi thở dài. Cô đưa tay chống
cằm, ánh mắt có vẻ mơ màng xa xăm.

“Em có khúc mắc với bạn
ư?”. Quân hỏi.

An chầm chậm nhìn anh, khẽ
cười: “Em không biết, cũng không lý giải nổi. Tình bạn hóa ra cũng thật phức tạp.
Những người bạn cảm giác như là máu thịt vẫn có thể trở nên xa lạ, những người
mà mình ngỡ là thân thiết, đến lúc phát hiện ra, hóa ra mình chẳng hiểu gì về họ”.

“Đó có thể người ta không
coi em là bạn thân”.

An nhìn Quân sững sờ, một
nỗi buồn dâng trào: “Lẽ nào lại như thế”. Quân biết mình đã lỡ lời.

“Chắc vậy, em tưởng em
luôn hiểu bạn mình, nhưng có lẽ em hiểu bạn em quá ít”.

An đang nói về Thuấn. Nó
có nhiều suy nghĩ riêng, còn cô cứ áp đặt ý của mình cho nó.

“Những người bạn thân thực
sự, có thể có những hiểu lầm này nọ nhưng dù ở xa đến đâu, họ và em cũng sẽ
luôn hướng về nhau. Trong bất kì mối quan hệ nào, cũng đừng trông mong quá nhiều.
Khi em cho đi, có thể em không được nhận lại”.

Vẫn biết là thế, nhưng
sao An lại buồn như vậy. Với An, các bạn cô giống như anh em một nhà, họ đã có
rất nhiều kỉ niệm. Vậy mà, khi bận rộn với những toan tính riêng, lại thấy xa
cách đến vậy. Có lẽ cô chưa quen với điều này. An cầm lon bia lên, nó đã là lon
thứ tư. Tự dưng, nước mắt An trào ra. Quân sửng sốt.

Khi buồn, bia càng kích
thích cho người ta buồn thêm. An ban đầu chỉ khóc bình thường, sau đó cô cứ
thút thít như một đứa trẻ. Uống bốn lon bia không hẳn là nhiều, nỗi sầu tự dưng
cứ bộc phát ra thôi. Trong đầu cô, chập chờn hình ảnh những đứa bạn, khi gần,
khi xa…An bắt đầu kể cho Quân về từng người bạn, kể cả Minh, Phong, Linh, đến cả
Thuấn, cả việc cô rất nhớ Thủy, nhớ Bích…Rồi lan man thế nào sang cả việc cô đã
từng nhút nhát thế nào nên đã phải đơn phương thích một người suốt ba năm ra
sao.

Quân cứ ngồi lặng yên
nghe cô nói, anh cũng trầm tư: “Cô bé này vẫn còn ít va chạm lắm. Suy cho cùng,
nếu không trải qua những tâm trạng như vậy, con người ta sẽ không lớn lên được.
Ai cũng có những khoảng thời gian chơi vơi, bế tắc. Có nó, nhớ nó, mới có động
lực để đẩy nó ra và sống tốt hơn. Sau những giây phút chán nản, thất vọng, em sẽ
thấy cuộc sống tươi đẹp và nhiều màu sắc hơn, sẽ hiểu các bạn mình hơn, cô bé ạ.”

Một lúc, phần vì khóc đã
mệt , phần vì bia đã ngấm, An gục đầu xuống bàn, rồi ngủ lúc nào không biết. An
chỉ cảm giác có người lặng lẽ đến bên cô, rồi nhẹ nhàng bế cô lên, đặt xuống một
nơi êm ái. Ai đó xoa xoa đầu, nói với cô: “Mạnh mẽ lên. Em còn phải gặp những
chuyện đau lòng hơn thế này rất nhiều”.

Nhìn khuôn mặt An dịu
dàng chìm vào giấc ngủ, vẫn còn vương nước mắt, Quân khẽ nhíu mày: “Đã đến lúc,
em cần một người bên cạnh mình rồi”.

Một suy nghĩ hiện lên
trong đầu, Quân liền xoay người, đi ra bàn, bật máy tính. Anh vào facebook, mắt
dò tìm trong cửa sổ chat, cái tên anh mong đợi cũng đang online.

“Chào em. Online muộn vậy”.
Quân chủ động bắt chuyện.

“Ôi, chào anh Quân”.

Bên kia đáp lại gần như
ngay lập tức, còn cố ý thêm vào một loạt biểu tượng hài.

Đưa một tay lên xoa xoa cằm,
Quân mỉm cười. Cô nàng này thật là nhiệt tình. Có vẻ anh đang nhờ đúng người rồi.

Sáng hôm sau.

Ánh sáng chói mắt khiến
An tỉnh dậy, cô thấy đầu nặng như chì. “Sao lại chóng mặt thế này, sao cổ họng
lại rát thế này”. An uể oải nghĩ.  Khi định
thần được mọi thứ xung quanh, đập vào mắt cô là bức ảnh của Kim Anh và Quân để
trên bàn. An giật mình: “Sao mình lại ở trên giường Kim Anh”. An sững sờ, lồm cồm
bò dậy, chạy ra ngoài thấy Quân đang ngồi đọc báo.

“Anh, sao em lại ở đây”.
An lắp bắp hỏi.

“ Dậy rồi à”. Quân hơi
nghiêng tờ báo xuống, nhìn cô.

An đứng ở gần cửa phòng
Kim Anh, hai tay xoa xoa vào nhau, mái tóc bù xù, mặt hơi đỏ, đôi mắt lộ rõ vẻ
bối rối. Hiếm khi thấy bộ dạng đó của cô, Quân không nén được cười.

“Tối qua em ngủ ở đây,
không nhớ gì sao?”.

An lắc đầu vô thức, tâm
trạng bị xáo động. Cô chỉ mang máng là mình ăn cơm với Quân, uống bia gì đó
nhưng sao lại ngủ lại đây.

“Tối qua em ăn cơm với
anh, uống say, rồi ngủ quên. Dũng không có nhà, em không có chìa khóa, thế đấy”.
Quân từ từ kể, anh rời ghế ra chỗ để nước, anh không nói chuyện cô đã khóc rất
nhiều.

“Vậy ư?”. An nghi ngờ.

Quân không quay lại, anh
chỉ khẽ gật đầu: “Ừ”.

An đứng như tượng ở giữa
phòng, thấy đầu quay quay: “Không phải anh ta nghĩ mình uống bia, rồi giả vờ ngủ
quên để khiến anh quan tâm đó chứ”. Cô vội phân trần: “Chắc tại em uống nhiều
quá, không biết gì cả”. Lời nói vừa buông ra, cô liền thấy mình thật ngốc. Càng
giải thích người ta càng tin là có thật.

Nhưng Quân lặng thinh,
anh chậm rãi uống nước. Rồi anh đi đến, hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt An,
khuôn mặt anh lúc này nghiêm túc đến lạ lùng: “Nếu buồn thì em cứ nói ra, đừng
giấu nó trong lòng”. Nói xong, anh ngẩng mặt lên, nói: “Đồ ngốc” rồi lại đi về
phía bàn, ngồi xuống, chậm rãi cầm tờ báo.

An thấy anh đột nhiên hiền
lành với cô như thế thì nhất thời cảm động, cô chỉ khẽ lẩm bẩm: “Anh Quân”.

Quân vẫn không đặt tờ báo
xuống, thấy cô vẫn đứng một chỗ, anh hơi hé mắt nói: “Lần sau đừng uống rượu
say trước mặt con trai vì…” giọng Quân bắt đầu hạ xuống, An bất giác chột dạ:
“người ta sẽ nghĩ em quyến rũ họ”. Cái giọng châm chọc cố hữu không lẫn vào đâu
được.

Mặt An tối thui: “Anh…”.
Nắm chặt tay, hít một hơi thật mạnh, An khẽ cúi đầu: “Cảm ơn anh, em xin lỗi đã
làm phiền anh, giờ em phải về ạ”.

“Cặp của em”. Quân chỉ về
chiếc ghế.

An đang định bước đi,
nghe thấy thế thì luống cuống chạy lại, nhặt chiếc cặp rồi lao nhanh ra cửa,
đóng sập cửa lại.

Quân bật cười. Bỏ tờ báo
xuống, nhìn ra cửa, anh trầm ngâm: “Rốt cuộc, em còn bộ mặt nào mà anh chưa biết”.

Ra đến cửa, An vẫn nghe
thấy Quân cười, hai tay cô ôm trán rên rỉ: “Trời ơi, ta thành kẻ biến chất từ
khi nào thế này”.

Mệt mỏi đi xuống phòng,
lúc này An mới nhớ ra Dũng chưa về. Vậy là cô lại bị “giam” ở ngoài rồi. Đầu óc
quay cuồng, mình mẩy đều đau nhức, lại có cảm giác buồn nôn, An ngồi bệt xuống
cửa phòng. Tác dụng của cồn thật là đáng sợ.

Hơn 9h Quân mới đi ra khỏi
phòng. Qua tầng hai, lại thấy An ngồi tựa đầu vào cửa, mắt nhắm nghiền, mặt đỏ
bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Quân chạy lại, đưa tay lên sờ trán của An, cảm giác
nóng bỏng truyền đến làm anh hốt hoảng.

Anh lay lay đôi vai của cô,
rối rít gọi: “An, An”.

An yếu ớt mở mắt, cổ họng
đau buốt, khó nhọc nói: “Anh…Quân, em …mệt…quá”.

“Em bị sốt rồi, anh đưa
em đến bệnh viện”. Quân gấp gáp nói, anh đỡ An đứng dậy, nhưng cô không đủ sức
đi nữa.

Anh gõ cửa nhà hàng xóm,
gửi cặp của mình và của An, rồi bế cô lên, chạy ra ngõ gọi taxi, đưa thẳng cô đến
bệnh viện.

“Cô bé có dấu hiệu bị sốt
virus, có thể phải nằm viện từ 3-5 ngày”. Bác sĩ nói.

Quân lo lắng, hình như An
sắp thi, lỡ trùng vào ngày thi thì lại phiền phức. Lấy điện thoại nhắn tin: “Bọn
em bao giờ thi?”.

Đầu bên kia nhắn lại: “Thi
giữa kì xong rồi, mười ngày nữa mới thi cuối kì anh ạ”. Lúc ấy Quân mới thở
phào, tạm yên tâm.

 Lần đầu tiên nằm viện,
mùi thuốc nồng nặc, không gian lạnh lẽo, lại ngày ngày phải truyền nước, tiêm,
uống thuốc, An chỉ có thể  cầu trời khấn phật mau mau khỏi bệnh.

Bọn Chi không có cô lên ôn
thi cùng, mất đi một cánh tay chủ chốt, vừa lo lắng, vừa sốt ruột không thôi.
“Heo ngoan, cố gắng ăn uống, chữa trị cho tốt còn về với bọn tao”. Đọc tin nhắn
mà An không nhịn được cười. Bọn nó nghĩ cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chảnh
chọe hay sao. Cô cũng mong mong chóng chóng thoát khỏi đây lắm chứ.

Trong bệnh viện, không ít
người nhìn An mà ngưỡng mộ đỏ mắt. Hàng ngày luôn có một cô bé hoạt bát xinh xắn,
một cậu bé mặt mày sáng sủa đến trông nom, rất vui tính, rất biết điều. Và một
anh chàng vô cùng phong độ, vô cùng đẹp trai sáng 7h, chiều 6h có mặt bên cạnh.
Có hôm đến giờ thăm nom bệnh nhân lại có một đoàn sinh viên kéo đến, trai gái đủ
cả. Các cô cậu này cũng rất có ý thức, phân chia mỗi lần 2-3 người vào thăm,
người chưa đến lượt thì ngồi ngoài chờ, chuyện trò khúc khích nhưng luôn kiểm
soát ngữ âm, không ảnh hưởng người xung quanh. Y tá, bác sĩ đi qua nhìn An với
ánh mắt đầy thiện cảm.

Thuấn cùng với bọn Vũ vào
thăm, ra sức chém gió cho cô vui. An nhận ra, mình đã suy nghĩ quá nhiều. Đã là
bạn tốt, sẽ mãi là bạn tốt, không phải dễ dàng mà “sông cạn đá mòn” được.

An đã nằm viện được ba
ngày, tốc độ hồi phục của cô cũng rất nhanh, có lẽ chỉ hết hôm nay là được ra
viện.

Buổi chiều, Kim Anh thì bận
đi họp đoàn, Dũng có hẹn với khách hàng. Chỉ còn Quân ở lại với An.

An ái ngại nhìn anh: “Em
khỏe rồi, anh về nghỉ đi, một mình em ở đây được mà”.

Quân nói: “Ừ, để anh mua
cơm cho em đã”.

An đành gật đầu: “Vâng,
anh giúp em với nhé”.

Quân đi xuống phía dưới
thì nhận được tin nhắn: “Báo cáo, 15 phút nữa địch sẽ đến ạ”, bước chân đang
bình thường liền đẩy nhanh tốc độ. Hay lắm, đúng lúc chỉ có mình anh ở đây với
An.

Mẹ An gọi điện đến.

“Mai là ra viện à con?.
Khỏi hẳn chưa?”. Tiếng mẹ vang vang trong điện thoại, đầy vẻ lo lắng. An cười
thật tươi, nói lớn một chút: “Con khỏi hẳn rồi mà, mẹ đừng lo”.

“Ừ, nhớ ăn nhiều vào cho
chóng khỏi nhé”. Mẹ ân cần dặn dò. Vài giây sau, mẹ lại hỏi: “Dũng có ở đấy với
con không?”.

An thật thà trả lời: “Nó
bận ạ. Giờ có anh Quân ở đây thôi”. Nói xong mới giật mình. Thôi xong rồi.

“A, Quân à”. Giọng mẹ rất
vui. “Có nó chăm sóc con mẹ cũng yên tâm”.

An day day huyệt thái
dương. Mẹ à, mẹ đừng nói như người ta là con rể của mẹ thế chứ. Cô lảng sang chuyện
khác: “Vâng, bố mẹ đã ăn cơm chưa ạ?”.

Hai mẹ con nói chuyện một
lúc, trước khi tắt máy, mẹ còn dặn thêm: “Cho mẹ gửi lời cảm ơn Quân, bảo nó
hôm nào rảnh thì về nhà mình chơi”.

An: “Vâng, con biết rồi ạ”
cho có lệ, rồi chào mẹ.

“Phù”. Cô thở mạnh một tiếng.
Sao cứ có cảm giác mọi người muốn bán thống bán tháo mình ra khỏi nhà. Hết
Dũng, hết Kim Anh, giờ lại đến mẹ nữa.


 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3