Hoài bão và tình yêu - Chương 15

Đang nghĩ ngợi thì bác
giường bên cạnh bảo: “Bạn trai cháu vừa đẹp trai, vừa ân cần, bố mẹ cháu chắc
vui lắm”.

An ngoài miệng cười mà
trong lòng bứt rứt: “Dạ, bác hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ là hàng xóm nhà cháu
thôi”.

Bác ấy cười rất giống vẻ
“Tôi thừa hiểu cô cậu, còn phải giả vờ à”. An gượng gạo nhìn bác ấy, thở dài một
tiếng: “Người lớn đã nói, trẻ con không nên cãi lại”.

Điện thoại tiếp tục đổ
chuông. Lần này, là Bích gọi. Nhưng người nói là Thủy. “Mày ốm đau thế nào? Khỏi
hẳn chưa?”.

An nhớ ra hôm nay Bích bảo
về quê cưới anh họ, chắc xong việc mò đến nhà Thủy chơi. An trả lời cho bạn yên
tâm rồi nói: “Huhu, tao nhớ bọn mày quá”.

“Chóng khỏe đi rồi tao
lên chơi với mày”. Thủy nói, vẫn chất giọng khiến người ta thấy ấm áp.

Được một lúc thì Bích giằng
điện thoại, thì thà thì thầm có vẻ huyền bí: “An à, hehe, chuyện hay cực, có
người sắp được “chống lầy” rồi”.

Đầu bên kia thấy tiếng Thủy:
“Con ranh này”, sau đó là Bích “á” lên một tiếng, chắc vừa bị véo má hay cốc đầu
gì đó, rồi Thủy lại cướp máy nói: “Nói chuyện sau nhé, chóng khỏi nha”.

 An phì cười, nhớ những lúc ba đứa ở cùng nhau,
trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Tắt máy, chờ một lúc thì
Quân đi mua cơm về.

“Anh Quân à, em cảm ơn
anh nhiều nhé”.

Quân đặt hộp cơm lên chiếc
tủ kê cạnh đầu giường xong, định nói: “Lại khách sáo rồi”, quay sang thấy An
đang mỉm cười với mình. Trong lòng anh sáng lên một tia hân hoan, vui mừng. Ánh
mắt An nhìn anh, đã chân thành và cởi mở, khác hẳn vẻ lịch sự mà dửng dưng trước
đây.

 Quân ngồi xuống mép giường, nhìn An rồi khẽ
nói: “Vì điều gì”.

“Trong thời gian em nằm
viện, anh đã chăm sóc em và giúp đỡ em…”

An nở nụ cười hiền hòa.
Thực sự, cô không biết nói gì để thể hiện lòng biết ơn với Quân. Anh đã phát hiện
và đưa cô vào bệnh viện kịp thời khi Dũng không có nhà. Cô đã quá chủ quan nghĩ
rằng đó chỉ là một cơn sốt bình thường. Trong lúc hôn mê, cô cảm nhận được ánh
mắt lo lắng và cái ôm nhẹ nhàng của anh dành cho cô. Và trong suốt thời gian nằm
viện, ngày nào anh cũng đến thăm, hôm thì mang đến một bó hoa, hôm thì lặng lẽ
để đầu giường một cuốn sách, hoặc ngồi nán lại nói chuyện với cô, mặc dù cô biết
anh rất bận.

 “Không cần cảm ơn”. Quân dí dí tay vào trán
An.

Có ba người bước vào gần
như ngay lúc đó, thấy An đưa tay lên xoa xoa trán, không phụng phịu, nhăn mặt
mà chỉ mỉm cười dịu dàng. Một cô gái cười thầm, một chàng trai thấy khó chịu, một
cô gái sau khi ngạc nhiên thì quay sang nhìn chàng trai, nét mặt liền trầm xuống.

“Ồ, Phong, Linh, Chi, bọn
mày cũng đến à”. An reo lên.

Quân cũng đứng dậy: “Các
em ngồi đi”, tư thế, nét mặt rất giống chủ nhà đón tiếp khách.

Chi đã gặp Quân nên có
chút quen, Linh thì mới gặp lần đầu nên có vẻ tò mò, Phong thì không tỏ thái độ
gì nhiều.

Vẫn là Chi nhanh miệng
nói trước: “Anh đến lâu chưa ạ?”.

Quân đã dịch ra đứng ở đầu
giường, tay đặt lên khung giường, cười rất ôn hòa: “Cũng được một lúc rồi”.

Quân chỉ đơn giản là đứng đấy, chỉ
đơn giản là đặt tay như vậy, nhưng lại cho một người nào đó có cảm giác như một
chàng trai đang âm thầm xác định chủ quyền cô gái của mình.

An ngước lên nói với Quân:
“Có bạn em ở đây rồi, anh về nghỉ ngơi đi”.

Quân gật đầu rồi quay
sang các bạn An: “Vậy các em ở chơi với An nhé, anh về trước”.

Ba người bọn Chi cùng
nói: “Vâng ạ”.

Trước khi đi, Quân còn cố
ý dừng lại, đặt hộp cơm vào tay An: “Ăn luôn đi không nguội”, rồi nhẹ giọng dặn
dò: “Nhớ ăn hết cơm, hoa quả anh để đây nhé”.

An đỡ lấy hộp cơm, cười rất tự nhiên:
“Vâng”.

Quân không nghĩ An phối hợp lại ăn ý
thế, có lẽ vẫn bị dư âm của việc cảm ơn lúc nãy ảnh hưởng, nụ cười liền mở rộng
trên môi, chào bọn Chi rồi rời đi.

Chi và Linh trố mắt ra
nhìn. Phong thì cảm thấy khó hiểu. Hôm nọ nhìn thấy nhau còn như chó với mèo,
sao mới có mấy hôm đã thân thiết như vậy. Cái cách An ngẩng đầu nhìn Quân, cái
cách Quân cúi đầu nhìn An, thật khiến người ta nghi ngờ.

Linh ngồi ngay xuống cạnh
An tra hỏi.

“Mày nói thực anh ấy chỉ
là hàng xóm đó chứ?”.

“Thực, tao đã nói dối bao
giờ chưa”. An gật đầu dứt khoát.

Phong lại càng khó nghĩ,
hôm trước mới là “sếp của em trai”, hôm nay đã là “hàng xóm” rồi, thay đổi mối
quan hệ cũng thật là nhanh.

“Mai mày đi với tao đến
nhà thầy cúng”.

Diệp Chi nháy mắt với
Linh. Tên này máu lên não chậm, mặt đần ra giây lát.

“Tao muốn nhờ thầy đổi
sao chiếu mệnh, cho rơi xuống phòng bên cạnh một anh chàng đẹp trai, phong độ
như thế”.

“Ha ha…” Cả bọn bị câu
nói của Chi chọc cười. Bác giường bên cạnh cũng suýt bị sặc nước. May mà Quân
đã về, nếu không mũi sẽ to ra vài phần.

“Kể ra cái số tao nó cũng
“nát” quá đi. Chi tiếp tục châm biếm. Đi ở trọ từ năm cấp ba đến giờ, mà toàn kết
duyên hàng xóm với mấy em ít tuổi, không thì mấy chú đã một vợ hai con. Như thế
còn chưa đủ đau, đau đớn là toàn họ hàng nhà gấu (xấu như con gấu), tính tình
thì ngang như cua, ẩm ương như cào cào”.

Bác giường bên suýt sặc
nước lần hai.

“Bác thông cảm, bạn cháu
nói năng hơi khoa trương”

An quay sang nhìn bác ái
ngại. Chi gãi gãi tai.

Không ngờ bác ấy lại nói:
Các cụ nhà ta có câu: “Trông mặt
mà đặt hình dong. Con lợn có béo, cỗ lòng mới ngon”. Đàn ông chọn vợ, đàn bà chọn
chồng. Tướng mạo, tướng tâm có tốt mới có lợi về phương diện hòa hợp, tiền tài,
con cái. Cô bé này cũng rất thức thời”.

Chi được khen cười đến cứng
cả cơ mặt.

“Có kẻ cũng thật là tham
lam”. Linh bĩu môi. “Được “đồng nghiệp” tốt lại còn đòi hỏi hàng xóm này nọ.
Tao còn chưa có cái diễm phúc ấy rơi trúng đầu”.

“Người ta cũng phải thuộc
thành phần chính nhân quân tử đấy nha”. An tranh thủ thêm mắm thêm muối.

“Còn phải để chúng mày nhận
xét à, không thế sao tao để vào mắt”.

“Chà chà, bênh nhau chưa
kìa, xem ra tình cảm của hai người trong thời gian qua đã phát triển không ít”.
An thấy mừng cho cô bạn.

Phong hôm nay ít nói hơn
hẳn, chỉ hỏi An mấy câu về sức khỏe.

“Có thể Phong nhìn thấy Quân
nên không vui chăng?”. An nghĩ.“Thôi cứ để Phong hiểu lầm thế cũng tốt”.

Chi chợt nhớ ra một điều:
“À, thầy gửi mail hôm qua, mày đọc chưa?”.

An lắc đầu: “Tao chưa kiểm
tra mail”.

Phong cười nói: “Có kết
quả rồi, chúc mừng, An được chọn”.

“Thật à”. An phấn khởi.

Cả ba đứa bạn cùng gật đầu.

“Họ chỉ chọn một người,
mày là có năng lực nhất”. Chi nói.

Linh cũng nói: “Tiếng anh
của mày ổn rồi, đầu tư ít thời gian nữa là ok”.

An mỉm cười gật gật đầu. Chỉ
có ba tháng nhưng cũng phải chuẩn bị vốn liếng tiếng anh kha khá một chút.

Được một lúc thì Lan vào.
Bọn Chi nấn ná dặn dò vài câu rồi ra về.

Con gái ngồi nói chuyện với
nhau, đảo qua bạn bè, trường lớp, phim ảnh, thời trang rồi cuối cùng lại xoay
quanh chủ đề tình yêu tình báo. An và Lan không ngoại lệ, thường có chuyện gì
cũng tâm sự. Mấy lần gặp nhau gần đây câu trước câu sau là tạm biệt, mấy hôm
trước Lan lại đi cùng phòng kí túc đến thăm An, giờ còn hai đứa, có chuyện gì
là tuôn ra hết.

“Tao và Vũ sẽ cùng nhau
đi du học”. Lan nói chắc nịch.

“Bọn mày xác định rồi?”.

“Ừ, yêu nhau cũng phải được
ba năm rồi. Cãi vã, chia tay rồi lại làm lành, cái vòng luẩn quẩn, vẫn không
thoát được nhau. Chị cả hắn cũng đang ở Pháp nữa”.

“Sẽ cưới rồi mới đi hay
đi vể rồi mới cưới?”.

Tếng anh của Lan và Vũ rất
tốt, học lực cũng giỏi, chuyện du học chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“Cứ để tốt nghiệp xong
đã. Tao sắp đi thực tập nữa”

“Thực tập ở đâu?”.

Mắt Lan lóe lên một cách
bất thường. xong chỉ nói: “Chưa có thông báo”

“Vậy một tháng nữa mày
giúp tao luyện tiếng anh, tao sắp làm đồ án ở Nhật ba tháng, nhưng nghe nói chỉ
tàm tạm”.

“Thật à?.Chúc mừng”.

Lan miệng reo, đầu cũng
reo. “Haha, đại ca ơi, cơ hội của anh đây rồi”, lại quay sang lén lườm đứa bạn
một cái: “Có chuyên gia ở cạnh mà không nhờ, lại đi nhờ cái đứa nghiệp dư này”.

An tưởng Lan sẽ gật đầu
ngay lập tức, không ngờ cô bạn lại bảo: “Cũng khó nhỉ, sắp thi học kỳ, mày thì
cả ngày ở phòng thí nghiệm, tao tối lại còn đi học”.

“Ừ nhỉ”. An buồn rầu, đưa
tay lên chống cằm.

Lan khoái chí cười trong
lòng, rồi khẽ hắng giọng, giả vờ an ủi: “Không sao, tao sẽ nghĩ cách giúp, sau
này “thành công” nhớ đến hậu tạ”.

Lan chẳng nể nang An đang
ốm, véo má cô bạn theo thói quen. An mặt mày nhăn nhó nhưng trong lòng ấm áp,
đưa cánh tay lên ôm cổ bạn.

Năm năm học sắp trôi qua.
Những người bạn sẽ mỗi người một ngả. Rồi đây trên đường đời, giữa bộn bề của
cuộc sống, liệu có nhiều phút giây được bên nhau thế này không.

………..

Quân
gặp Dũng ở cầu thang.

“Chị
em vừa xuất viện, em đi mua cho chị ấy ít đồ ăn”. Dũng nói

“À,
thế để anh vào thăm An luôn”.

“Vâng, cửa phòng em vẫn mở ạ. Chị ấy cũng đang thức”.

Phòng 205.

Quân bước vào, trong
phòng đang vang lên bản “Going Home” của Kenny G. An không có ở đó: “Chắc con
bé ở ngoài ban công” Quân nghĩ.

Dường như, khi ở một
mình, thế giới xung quanh An đều mang một vẻ hiền hòa, êm dịu không lẫn vào đâu
được. An đang ngồi trên lan can, mắt cô khép hờ, khóe môi hơi cong lên thành một
nụ cười, khuôn mặt hầu như không còn dấu vết của trận ốm, hiện lên sự hài lòng,
mãn nguyện. Tiếng  nhạc da diết, hương hoa thoang thoảng trong gió chiều.
Đứng tựa vào mép cửa, Quân cứ như thể bị cô gái trước mặt hút mất hồn.

Bản nhạc kết thúc, An từ
từ mở mắt. Quân giật mình, anh cười chống chế: “Em đang ốm, ra ngoài làm gì”.

An không biết Quân đến tự
lúc nào, tư thế lúc này làm cô không tự nhiên, cô đứng xuống, tựa vào lan can:
“Em muốn ra ngoài hóng gió chút thôi, em sợ không gian bức bối ở bệnh viện quá
rồi”.

Quân bước đến gần cô: “Khỏe
hẳn rồi chứ”. An gật gật.

Hai người đứng chống tay
vào lan can, mắt nhìn xa xăm. Từ đây, có thể phóng tầm mắt ra công viên gần đó.
Dáng chiều đỏ dịu một góc trời. Cơn gió se se lạnh lại mang một niềm dễ chịu,
khoan khoái khôn tả. Quân nhìn An, trong giọng nói có nét trìu mến: “Em luôn
thích trốn vào những nơi thế này”.

An bật cười, cô đã bị anh
“tóm gáy” rất nhiều lần rồi: “Vâng, khi mệt mỏi, không gian thoáng đãng giúp em
tĩnh tâm nhanh nhất”.

Quân không nói gì, anh chỉ
mỉm cười. Cuộc sống xô bồ đã khiến anh quên mất những phút giây yên bình thế
này. Có lẽ, chỉ khi An xuất hiện, anh đã phần nào bị cô tác động.

Làm như sực nhớ đến một
chuyện, anh hỏi: “Em định làm đồ án ở Nhật à?”.

An hơi ngạc nhiên: “Anh
biết ư?”.

Quân cười: “Anh nghe Kim
Anh nói”. Thực ra thì anh nghe Chi và Lan nói.

An đâu có biết, bạn bè của
cô đã được Kim Anh âm thầm điều tra, báo cáo lại cho Quân. Chi thì chỉ cần một
buổi uống nước, một chiếc vé xem nhạc rock của ban nhạc mà cô nàng yêu thích là
Quân có thể mua chuộc được. Còn Lan, vốn đã hâm mộ Quân từ lâu, lại sẵn tư tưởng
giúp An chống ế, giờ được Quân hứa giúp vào VNT thực tập, nên rất vui vẻ “bán đứng”
bạn mình. Chưa kể Bích dạo gần đây cũng được Quân nhiệt tình giúp đỡ ở công ty,
lại còn giới thiệu: “Bạn anh có shop quần áo rất hay, em đến đó cứ nói là bạn
anh Quân sẽ được giảm giá”.

Phong và Linh đã có Chi một
tay giúp đỡ giải quyết, An sẽ đỡ phải lo, Quân cũng đỡ tốn sức nghĩ. Còn Lan,
sau khi An ngỏ ý nhờ, ngay tối hôm đó khi về kí túc liền “hợp sức” cùng “thần
tượng” lên kế hoạch “giúp đỡ” An.

“Uhm, khoa em có hợp tác với một vài
trường đại học nước ngoài, hàng năm sẽ có một vài sinh viên qua đó làm đồ án. Đề
tài em làm có liên kết với một trường ở Nhật Bản, em được chấp nhận sang đó tiếp
tục làm. Em mới nhận được tin này hôm qua”.

“Chúc mừng em nhé”.

An cười: “Cảm ơn anh”.

Quân chủ động hỏi: “Tiếng
anh của em ok chưa?. Cần anh giúp gì không?”.

An ngập ngừng. Nhờ Lan
cũng hơi làm khó nó. Quân tuy bận rộn nhưng anh ấy ở ngay cạnh, lại có nhiều
kinh nghiệm hơn. Nếu anh ấy đã nói vậy, cũng không nên khách sáo.

Cô liền nói: “Em chưa tự
tin lắm khả năng giao tiếp của mình, mà sau tết âm em bay rồi, anh giúp em một
tháng được không”.

“Không thành vấn đề, anh
có thể giúp em ngay hôm nay”.

An thấy Quân nhiệt tình
như vậy thì cảm động nói: “Cảm ơn anh nhiều ạ”.

“Cá đã cắn câu”. Quân
sung sướng nghĩ, lại tiếp tục hỏi: “Còn về đề tài, có đúng với nguyện vọng của
em không?”.

“Em rất may mắn được làm
đúng sở thích, làm trên đối tượng thực vật. Có điều…”.

Khuôn mặt An trong thoáng
chốc mang một vẻ trầm ngâm, cô nhìn về không gian mênh mông trước mặt.

Đã bao lần khi đứng bên cửa
sổ của trung tâm nghiên cứu, cô tự hỏi: “Vùi đầu ở phòng thí nghiệm có phải là
tương lai mà cô mong muốn?. Đề tài đang làm có thực sự là hướng mà cô theo đuổi?”.
CNSH quá rộng lớn, lại sắp bước chân ra khỏi cánh cửa đại học, cô thực sự chưa
biết mình nên đi theo hướng nào là phù hợp. Sẽ ra nước ngoài học tập và trở về
với một bằng tiến sĩ? Hay là ra trường đi làm luôn trong một viện nghiên cứu hoặc
nhà máy?. Một trong hai hướng, đơn giản là vậy. Song, điều khiến An thấy khó chịu
nhất đó là, bản thân cô biết rằng, dù theo hướng nào đi nữa, cô cũng cảm thấy
không vui.

“Em đang băn khoăn vì
chưa tìm được hướng đi phù hợp à?”. Quân hỏi.

“Hiện giờ, em cảm thấy rất
mông lung. Mức độ phủ sóng của CNSH trên rất nhiều đối tượng, thực vật, động vật,
vi sinh vật, lại trên nhiều cấp độ tế bào, phân tử. Em cần có một đối tượng thực
sự để phát triển sự nghiệp của mình”.

“Tại sao em không nghĩ là
hoa?”

An mỉm cười: “ Đó chỉ một
sở thích đơn thuần của em thôi. Theo đuổi nó là cả một vấn đề, cần có thời gian
mà em lại không được đào tạo chuyên sâu”.

Trước đây, cô cũng nghĩ
đơn giản như vậy, sẽ làm về hoa nên mới xin đề tài về thực vật. Nhưng khi bắt
tay vào nghiên cứu, mới biết rằng đề tài này với những gì cô mong muốn, không
có nhiều điểm chung. Giống như đâm lao thì phải theo lao, còn trong thâm tâm,
An vẫn thấy mình đang lạc lối.

“Sở thích đơn thuần hay
là một sự say mê đến mức tôn thờ. Anh nghĩ vế sau đúng hơn. Nếu em kết hợp được
những kiến thức đã học với niềm say mê của mình, anh nghĩ em sẽ có hứng thú
hơn”.

Nghe Quân nói vậy, An ngạc
nhiên ngẩng lên. “Anh ấy hiểu ư?”.

Cô yêu hoa, ai cũng biết
điều ấy, nhưng yêu đến độ say mê, đến tôn thờ như Quân nói thì chính bản thân
cô cũng không nhận ra. Lẽ nào lại như vậy sao?

Có một điều mà An luôn cảm
thấy, Quân rất hiểu, thậm chí là anh nhìn thấu tâm can của cô. Có lẽ vì thế mà
hồi đầu cô sợ đối diện với anh. Một cô gái nội tâm như cô, sẽ rất khó chịu khi
người khác nhìn thấu, sẽ rất khó chấp nhận một ai đó bước vào thế giới của mình
nhưng bản thân lại mong muốn có một người bên cạnh chia sẻ. Đó là mâu thuẫn lớn
nhất trong con người cô.

Quân lặng lẽ nhìn An. Anh
cũng không hiểu sao mình lại nói những lời này, chỉ là anh luôn cảm nhận rõ điều
ấy mỗi khi nhìn An nâng niu một nhành hoa trên tay.

Từ bao giờ? Anh cũng
không biết nữa. Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô chăng?

Phải, có lẽ ngay từ lần đầu.
Hình ảnh đó thực ra vẫn nguyên vẹn trong trí nhớ của anh.

Lễ hội hoa Hà Nội hôm đó,
người đi ngắm hoa rất đông. Quân đi cùng Kim Anh, con bé lanh chanh tạo dáng và
đòi anh chụp hình. Qua ống kính, anh vô tình nhìn thấy An- thật khác biệt.
Trong khi mọi người chen lấn để được mục kích tận mắt những công trình nghệ thuật
đó và chụp hình kỉ niệm, cô chỉ đứng lặng lẽ ngắm nhìn những giỏ phong lan được
gắn trên những thân tre.

Quân không hiểu sao mình
lại bị thu hút bởi cô gái đến vậy. Con gái thích hoa là điều đương nhiên nhưng
nhìn cô gái ấy, có cảm giác như nó là một sự tôn thờ, một sở thích đã ăn sâu
vào máu. Cô choàng một chiếc khăn mềm màu kem, mái tóc dài để xõa, hai tay nhẹ
nhàng chắp đằng sau, đầu ngẩng cao, mắt dán vào những lẵng hoa. Cô đứng chéo
góc với Quân và anh đoán là cô đang mỉm cười, mà cũng có thể là không, chỉ cảm
thấy khuôn mặt cô rất bình lặng, bình lặng đến lạ lùng, dường như lúc đó chỉ có
cô và hoa.

“Anh Quân. Cảm ơn anh. Những
gì anh nói có ý nghĩa với em không kém một lời động viên, khích lệ.  Làm
thế nào để những bông hoa trở nên gần gũi với mọi người, làm thế nào để chúng
được tôn vinh một cách xứng đáng, em luôn luôn bị hai câu hỏi đó ám ảnh”.

“Em từng nói mỗi loài hoa
đều có ngôn ngữ của mình. Em phải hiểu được chúng, thì mới có thể trả lời tốt
hai câu hỏi của em”.

Giống như có một tia sáng
chợt lóe lên trong màn đêm, An có cảm giác toàn thân đang run rẩy vì kích động:
“Ngôn ngữ của các loài hoa, tại sao mình không nghĩ đến điều này?”.

Mái tóc bị gió thổi bay
lòa xòa trước mặt, An đưa tay, nhẹ vuốt mái, đôi mắt mở to nhìn Quân, anh đang
cười tươi với cô. Trong ánh nắng chiều cuối ngày, bất chợt bàn tay An như hóa
đá trên trán. Trong khoảnh khắc ấy, Quân cũng như có luồng điện lướt qua. Họ đứng
đối mặt, mắt trong mắt.

Đúng lúc đó, kẻ phá đám
xuất hiện.

“Chị, sao không ở trong
phòng, ra ngoài làm gì?”.

Dũng đang làu bàu chợt há
hốc mồm. Trước khi An và Quân kịp quay ra, cậu đã thấy cảnh hai người nhìn nhau
“đắm đuối”.

Cậu lật đật giơ một tay
lên ngang đầu: “Hơ, xin thề, em chưa nhìn thấy gì cả. Hai người… tiếp tục đi”.

Đoạn lè lưỡi, quay người
định đi vào trong. An sượng sùng, cô đi vượt lên trước: “Chị đi nấu cơm”. Quân
cũng nhanh chóng rời vị trí: “Anh về đây”.

Cuối cùng người đứng lại
là Dũng. Đưa tay lên chống cằm, nhìn hai người vừa đi khỏi, cậu nhận xét: “Đây
gọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e sao?”.

………..

Giữ
đúng lời hứa, hôm sau Quân bắt đầu chiến dịch giúp đỡ An.  Những ngày sau đó, nếu gặp An, Quân thường
nói chuyện bằng tiếng anh. Cô nghe anh, thường xuyên vào các diễn đàn tiếng
anh, mỗi ngày nghe một cuộc hội thoại ngắn không thì xem phim phụ đề anh.  Những điều đó, trước nay cô đều biết là cách
tốt để học tiếng anh, chỉ có điều quyết tâm không được mấy ngày lại nản. Nay có
Quân giúp, cô cảm thấy hứng thú hẳn.

Buổi
chiều, từ phòng thí nghiệm xuống, An đi cùng với Phong và Chi, Quân đứng vẫy
tay cách đó không xa. Chi tủm tỉm huých tay cô, Phong đứng quan sát.


chạy đến: “Anh, sao anh đến đây”.

Quân
đưa mũ ra: “Lên xe đi, anh đưa em đi đến một vài nơi, sẽ giúp em giao tiếp tốt
hơn”.

An
bối rối. Quân nhiệt tình quá. Từ hôm nhận giúp cô đến nay, An có cảm tưởng Quân
còn quyết tâm hơn cả cô.

Anh
đưa cô đến tụ điểm có nhiều người nước ngoài, nói chuyện với họ, mục đích để cô
có cơ hội thực hành.

Lúc
về, Quân hỏi An: “Mệt không? Đi ăn nhé”.

An
cười tươi: “Vâng”, định bụng hôm nay cô sẽ mời anh. Đến khi Quân dừng xe trước
cửa hàng bánh, nhìn vẻ sang trọng ở đó, cô lè lưỡi: “Mình có vặn răng đem bán cũng
không đủ trả”.

Quân
vui vẻ kéo cô vào trong: “Hôm nay anh mới lĩnh lương, anh mời em”.

Điện
thoại của An đổ chuông đúng lúc phục vụ chạy đến. Bích gọi. Nói chuyện với cô
nàng này trước mặt Quân thì không được thoải mái cho lắm, An đành chạy ra ngoài.
Quân nhìn thực đơn, thầm nghĩ: “Mình thử chọn xem cô ấy có thích không?”.

“Mày
à, gọi tao có chuyện gì đấy?”. An hỏi.

Giọng
Bích quang quác trong điện thoại, với bọn An cô nàng này chẳng mấy khi để ý hình
tượng: “Muốn kể cho mày nghe chuyện hôm nọ của Thủy, mấy hôm nay bận quá, giờ
mới có thời gian”.

“Ấy,
cái chuyện “chống lầy” á, đầu đuôi ra sao, tao cũng rất tò mò”. An thấy tinh
thần bị kích thích hẳn.

“Hôm
ấy tao đến thấy một anh chàng mặc quân phục ngồi trong nhà nó. Nhìn thì biết có
tình sâu ý đậm với Thủy nhà ta, chắc cũng quen nhau được mấy tháng rồi. Thế mà
nó dám giấu tao với mày, mày bảo có tức không?”.

An
gật đầu: “Đúng, rất đáng đánh”, rồi tò mò hỏi tiếp: “Thế anh chàng đó ra sao”.

“Đúng
chất nhà binh, được cái cũng khá vui tính, mặt mũi cũng dễ nhìn, phù hợp với
Thủy”. Bích nói, ra điều khá ưng thuận.

Qua
vòng gửi xe của chị Bích, vậy là An yên tâm rồi.

“Thế
nó sắp cưới à. Tin này với tao cũng hơi sốc đấy”.

Nhanh
nhất Thủy và anh chàng kia cũng mới quen nhau ba tháng, xu thế thời đại bây giờ
thế là bình thường. Có điều, với Thủy thì An cũng rất bất ngờ.

“Hehe,
tao nổ thôi”. Bích cười gian trá.

“Mày
làm tao hết hồn, tao đang nghĩ sao tư tưởng nó lại thoáng thế”.

“Nó
vừa được nhận vào dạy chính thức, lại được một trung tâm khá có tiếng mời dạy
thêm, đúng là phất lên như diều, đỏ tình, đỏ cả nghiệp”. Bích làm ra vẻ chanh
chua kể lể.

“Mày
đang ghen tị đấy à?”. An cười.

Bích
ngậm ngùi: “Ghen quá ấy chứ, chúng mày có đôi có cặp hết rồi”.

An
nhăn trán: “Chúng mày nào đấy, không phải tao cũng đang độc thân như mày hay sao”.

Bích
cười: “Tao là độc thân vĩnh viễn, còn mày chỉ độc thân tạm thời thôi”.

Cuộc
điện kéo dài đến gần mười phút. Chủ đề Bích nói quá kích thích thần kinh nên An
không để ý thời gian. 

Khi
cô từ ngoài vào, phục vụ đã mang đồ ăn đến. Một ly nước râu và một đĩa bánh
kiểu Ý, có phủ kem đặt ở bên phía An ngồi. Cô ngạc nhiên nhìn Quân: “Anh biết
em thích loại này?”.

Quân
mỉm cười. Anh đã đoán trúng phóc. Thực ra, chỉ cần để ý một chút là biết ngay
sở thích của An. Cô dễ nuôi, ăn gì cũng được, không đòi hỏi. Nhưng ai cũng có
những sở thích cố hữu. An ăn uống rất đơn giản, thích các vị ngọt thanh hơn
ngọt đậm, không thích đồ chua. Vì thế, cô hay ăn bánh hơn ăn kẹo, thích ăn xoài
chín hơn xoài xanh…

Quán
họ đang ngồi tọa lạc ở khu phố cổ Hà Nội. Không gian bên trong là sự pha trộn
tài tình giữa hơi hướng phương Tây và phương Đông, hiện đại và cổ kính, lại có
những vị trí vô cùng lãng mạn. Ở đây, mỗi chi tiết đều thể hiện nét tinh tế
trong thiết kế và cách bày trí được trau chuốt rất tỉ mỉ. Từng chiếc ghế, chiếc
bàn, đến những bức tranh treo tường đều nói lên được đẳng cấp của quán. Nhìn vẻ
ngoài cũng biết đồ ăn ở đây rất đắt.

An
lấm lét nhìn Quân: “Không phải anh có những biểu hiện hơi quá đấy chứ. Khao
lĩnh lương đâu nhất thiết phải ở một nơi xa hoa thế này. Chẳng nhẽ Quân thích
mình?”.

An
xoa xoa gáy, cười tươi: “Anh Quân, anh tốt với em quá”, rồi nhìn Quân, ánh mắt
có phần dò xét.

Quân
chỉ mỉm cười nói: “Anh không thích người khác bảo anh là kẻ đáng ghét. Mà em,
hình như hơi phung phí từ đó với anh”.

An
đỏ mặt, cô đã rủa anh không ít lần. Nhưng lý do Quân đưa ra càng khiến nghi ngờ
của cô thêm sâu sắc: “Anh không muốn nghĩa là anh có…”.

“Anh Quân”. Yến cùng với một người bạn từ trên lầu đi xuống,
nhìn thấy Quân cô vui mừng chạy lại. “Ồ, cả An nữa à”.

An
vẫn đang đỏ mặt, thấy Yến thì hơi cúi đầu, chào cô. Yến nhìn hai người với ánh
mắt có vẻ đa nghi. Quân chào Yến và bạn cô. Thái độ của anh rất mềm mỏng và
lịch sự. Cô gái đi với Yến mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Hình như, bất kỳ cô gái
nào cũng thích cung cách của anh. 

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3