Hoài bão và tình yêu - Chương 13
“Ha ha, bổn cô
nương phán đoán như thần nha”. Tóc tém vô cùng khoái chí. Từ lúc nhìn thấy Quân
và An ở nhà hàng, trong đầu đã đặt một dấu hỏi lớn rồi. Có ông anh họ nào mà
nhìn em gái lại tha thiết và dịu dàng thế chứ. Hà An nhà mình cũng tốt số quá
đi, kiếm được một anh chàng đẹp trai lồng lộng, tư cách cũng không tệ, ngồi giữa
bao nhiêu cô nàng có tình ý với mình vẫn thủy chung nhìn về phía “em gái” nha.
Chỉ e là “hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình”, một người thì “tình trong như
đã”, một người vẫn “ngoảnh mặt làm ngơ”. Xem ra, sắp có kịch hay xem rồi.
Càng về khuya, số người
tham gia càng ít đi. Tuy vậy, nhiệt tình của những người còn lại cũng không vì
thế mà giảm bớt.
“Anh hát một bài nhé”.
Một cô gái đưa đàn ghita
đến trước mặt Quân. Mọi người đổ xô ánh mắt về phía anh, mong đợi.
An cũng rất tò mò, quen
Quân khá lâu, chưa bao giờ thấy anh hát. Không chừng vì giọng ca quá tệ nên phải
giấu chăng?
“Được”
Quân gật đầu, đỡ lấy cây
đàn. Tham gia lâu như vậy, mọi người hào hứng như vậy, anh cũng nên góp vui một
chút chứ.
Nhìn qua bên kia, cô nàng
từ nãy đến giờ không thèm liếc anh lấy một cái cũng đang chăm chú nhìn về phía
này.
“ Em đẹp không cần son phấn, xinh thật
xinh rất hiền…”.
“Ồ”, Quân vừa cất giọng,
tiếng trầm trồ khen ngợi cũng vang lên.
Người đẹp trai ra tay, quả
nhiên không tệ. Hình ảnh một chàng trai ôm đàn guitar và hát vốn đã dễ làm “rụng
rời” trái tim bao cô gái. Còn Quân, ngoại hình có ngoại hình, giọng hát có giọng
hát, phong thái có phong thái, giữa đất trời bao la, ánh lửa bập bùng, thật khiến
người ta nhìn đến ngây dại. Nếu không phải An biết Quân từ trước, sợ rằng cũng
khó qua cửa ải “mỹ nam” này.
“Này, anh ấy là anh họ của
cậu thật đấy hả?”.
Vinh huých huých tay An.
“Ừ ừ…”
Từ nãy đến giờ chỉ chăm
chăm nhìn xuống chân, An lúc này mới ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng bởi vô số ánh mắt
phức tạp đồng loạt hướng về phía mình. Ngưỡng mộ có, ganh tị có, ngưỡng mộ và
ganh tị cũng có. Vinh thì nhìn cô bằng đôi mắt hoài nghi.
“Giống như hoa kia bên thềm,
ngát hương không khoe sắc màu, ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng…”.
Lời hát cất lên da diết,
thổn thức như lời một chàng trai đang tỏ tình, khiến trái tim bao cô gái trẻ
“siêu vẹo”. Mà thủ phạm gây ra nó ánh mắt lại nồng nàn hướng về một phía. Phía
đó, chỉ có một cô gái duy nhất, không nghi ngờ, chính là An.
“Anh ta cố ý ư? Định hại
chết mình hay sao”. Ngồi gần đống lửa đã đủ nóng rồi, lại thêm những cái nhìn đủ
sức giết người kia nữa, An thấy như phát hỏa. Nhưng dù quay ngang quay ngửa đi
chỗ khác, ánh mắt da diết kia vẫn bám chặt lấy cô. Một vài giây nào đó, An đã
nghĩ rằng nó thật sự dành cho mình, trái tim không tự chủ đập lộn nhịp, giơ tay
lên thấy hai má nóng giãy. Một phút nào đó, dường như mọi thứ xung quanh cô
nhòa đi, chỉ còn lại hình ảnh người con trai, ôm cây đàn ghitar, hát một khúc tình
ca…
Bài hát kết thúc. Quân từ
từ đứng dậy. Mọi con mắt lại đổ dồn theo bước chân của anh. Không ít dự đoán được
đưa ra.
An không hiểu Quân đang định
chơi trò gì, bước chân của anh càng lúc càng tiến gần về phía cô. Tư thế với
người khác là tao nhã, còn với An, thật chẳng khác một con sư tử đang vờn con mồi.
“Thình thịch, thình thịch…” Tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Quân đã đến phía sau cô.
An tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên, hai tay bó gối, ngoan như một chú cún.
Anh cúi đầu xuống.
“A…” Bao cô nàng hét lên
khe khẽ.
“Chúng ta về thôi em”.
Giọng nói dịu dàng, đôi mắt
nồng cháy, một bàn tay đưa ra trước mặt An.
Giọng nói đó, đôi mắt đó,
là của một ông anh họ ư? Ai có thể tin.
Tức chết mà. Hiểu lầm mà.
Nhưng lúc này, nếu không
mau rời khỏi hiện trường thì cô dù có sống cũng không được vui vẻ.
“Hì, đúng rồi, khuya rồi,
chúng ta về thôi, chào mọi người”.
An vận hết sức làm ra bộ
mặt tươi tắn, nắm tay Quân, dùng móng tay ấn một cái thật sâu, lúc đứng dậy đá
về sau một cái thật mạnh.
Vinh không vui không buồn
chào An, phía bên kia tóc tém miệng đã ngoác đến tận mang tai, mấy cô bạn còn lại
nhìn cô ngưỡng mộ.
Bóng hai người khuất dần
vào trong màn đêm.
Đêm Tam Đảo, lạnh, sương
giăng ngập lối, ánh đèn lung linh, một nam, một nữ rảo bước, bối cảnh rất giống
một thước phim tình cảm lãng mạn. Chỉ có điều là, tốc độ di chuyển của họ thật
khiến người ta hồ nghi đâu là đi, đâu là chạy.
Đến cổng khách sạn, thấy
Kim Anh và Dũng đang đứng chờ, An phanh kít lại, khiến Quân đâm sầm vào lưng
cô.
An tức giận quay lại.
Quân nở nụ cười mật ngọt chết ruồi đáp lại.
“Anh có một phút để giải
thích về hành động của mình?”.
“A”. Kim Anh và Dũng đồng
loạt há mồm. Thấy An hùng hùng hổ hổ chạy về, bây giờ lại đặt một câu hỏi như vậy,
người ta dù trong sáng cũng khó mà nghĩ trong sáng được.
“Xin hỏi anh đã làm gì
khiến em nổi giận vậy?”. Quân làm bộ ngơ ngác thật thà.
“Làm gì thì trong lòng
anh hiểu rõ nhất, còn muốn phải nói ra sao”.
“Ý em là anh…”.
An thấy Quân ngập ngừng,
nghĩ là đang áy náy biết lỗi, liền nhìn chằm chằm mặt anh. Chỉ thấy Quân nhìn
cô dịu dàng, tha thiết. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, khuôn mặt mang một
nét quyến rũ chết người. Hình ảnh lúc nãy tái hiện. “Thịch” một tiếng, trái tim
lại lệch nhịp, mặt lại nóng ran, An quay đầu trốn tránh. “Anh ta uống nhầm thuốc
hay sao mà cứ nhìn mình như vậy”.
“Thôi bỏ đi, Kim Anh về
phòng”.
Quân nhếch mép cười, nhìn
sang thấy 2 đứa em đang đứng ngây ra tại chỗ, tiện tay cốc đầu mỗi đứa một
phát, quay người bước vào trong.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Kim Anh ôm đầu xuýt xoa.
“Thật là quá mờ ám mà.
Trai đơn, gái chiếc, đêm hôm tĩnh mịch…”
“Tĩnh cái đầu ông ấy”.
Kim Anh đanh đá lại bồi cho Dũng một phát nữa vào đầu. “Ông không tin tưởng anh
Quân thì cũng phải tin tưởng chị An”.
Nói thế chứ Kim Anh cũng
tò mò chết đi được.
Mãi đến khi về phòng, bắt
An tường thuật lại, cô nàng cười như nắc nẻ, thiếu chút nữa lộn cổ từ giường xuống
đất.
Thật đúng là: “Cố ý
trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình gieo liễu, liễu xanh um”. Không ngờ nhóm
bạn của An lại giúp hai người tiến triển nhanh như vậy, tuy rằng không khí giữa
họ vẫn sặc mùi thuốc súng. Tín hiệu chưa đủ coi là tươi sáng, miễn cưỡng vẫn có
thể chấp nhận là khả quan.
Buổi sáng Tam Đảo ướt đẫm
sương. Dậy sớm đi ngắm cảnh cũng là một cái thú. Không khí ở đây thật thích hợp
để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn sáng, bốn người
kéo nhau đi chinh phục đỉnh Thiên Nhị, ước tính để lên được chân tháp truyền
hình, sẽ phải vượt qua 1400 bậc đá. Đường lên khá vất vả và ẩm ướt do ở đây mới
có mưa. Bù lại, cảnh sắc dọc đường đi hoa thơm bướm lượn, động lòng người.
An đi với tốc độ của loài
rùa. Một phần vì không muốn đi cùng Quân, một phần vì thiên nhiên thu hút. Kim
Anh và Dũng thì mang cảm giác háo hức chinh phục đỉnh cao, hăng hái đi trước.
Quân cũng chẳng rảnh rỗi vì còn mải giơ máy ảnh tác nghiệp, thi thoảng ngoái cổ
lại tìm An.
Một lúc, không thấy An
đâu, Quân dừng lại có ý chờ. Năm phút, mười phút vẫn không thấy bóng dáng, anh
bắt đầu sốt ruột.
Chạy xuống phía dưới tìm
thì thấy An đang ngồi trên một tảng đá, chân và tay đều rỉ máu, mặt mũi tái nhợt.
“Sao lại thành như thế
này? Em bị ngã à”.
An xấu hổ gật gật. Do cô
mải nhìn một nhành lan trên cây, bị trượt chân nên ngã. Nặng nhất là đầu gối, bị
xước một mảng lớn, tay phải cũng bị sứt sẹo. Quân nhìn thấy không khỏi xót xa.
“Điện thoại đâu, sao
không gọi cho anh”. Quân ngồi xuống, xem xét vết thương của An.
An vẫn gượng cười: “Mọi người đang
vui vẻ, em sợ mọi người lo lắng”.
Quân trừng mắt: “Đồ ngốc” rồi anh lục
túi: “Buộc tạm vết thương lại đã rồi anh đưa em về khách sạn”.
“Cứ để em ở đây, em chờ được, không
sao”. An cự nự.
“Còn nói nữa”.
Tuy giọng nói của Quân
nóng nảy nhưng ánh mắt thì lo lắng, quan tâm khiến An không dám cãi lại.
Chặng đường chinh phục đỉnh
Thiên Nhị đành phải bỏ dở mà đường đi xuống quả có chút gian nan. Nếu Quân cõng
An, đường đi xuống dốc và trơn như vậy sẽ rất khó. Chỉ còn cách dìu An đi xuống.
Cũng may họ mới đi được ¼ chặng đường.
Quân ôm ngang người An,
cô bám chặt eo anh. Cử động làm vết thương co giật, An tái mét mặt, cánh tay
run rẩy.
Đi được một đoạn, mặc kệ
An phản đối, Quân một mực bế An lên.
“Cô bé này cũng kiên cường
quá đi. Nhiều cô nàng chỉ sứt một xíu ngón tay cũng khóc lên khóc xuống ấy chứ”.
An bị Quân ôm chặt như vậy,
cũng không có cách gì cựa quậy, mà vết thương không ngừng co giật khiến cô gần
như bị rút hết sức lực.
“Đúng là càng lúc càng mất
mặt mà”. Bây giờ mà gặp người quen thì không biết giấu mặt vào đâu.
Vài vị khách đi ngang qua
nhìn hai người chằm chằm. An xấu hổ quay mặt vào trong, lại chạm vào ngực Quân,
tâm trạng giày vò, quay ra không được, quay vào không xong.
Nhưng, sao tim anh ấy đập
nhanh thế này, cứ như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Do vận động quá sức sao?
“Nặng lắm ạ”. An ngước mắt
lên. “Em xin lỗi”.
“Còn phải hỏi”.
Quân cố làm ra vẻ nóng nảy.
Lúc này đang lo muốn chết, nhưng sự im lặng trong suốt chặng đường của hai người
khiến anh thấy bối rối.
Về khách sạn, Quân đặt An
lên giường. Anh tất bật đi tìm thuốc, lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh An.
“Đau lắm phải không”,
Quân nhẹ nhàng nói, đôi tay khẽ vuốt ve quanh vùng chân bầm tím của An.
Cử chỉ thân mật này An không
quen. Cô nhoẻn miệng cười, giấu đi sự bối rối: “Một chút thôi ạ”.
Quân cúi đầu, bôi thuốc
sát trùng lên vết thương, động tác rất chậm rãi, sợ An bị đau.
Khoảng cách rất gần và An
cảm giác có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc anh. Khuôn mặt nhìn nghiêng của
Quân giống như được tạc vậy. Trán cao, sống mũi thẳng tắp, quai hàm đầy vẻ
cương quyết. “Mình đang nghĩ gì thế này”. An gắng giữ nhịp thở.
Lúc Quân ngẩng lên, thấy
An đang quay mặt đi, có vẻ đang cố giữ bình tĩnh, anh tưởng cô bị đau, liền an ủi
“Sẽ chóng khỏi thôi”.
An không biết nói gì, chỉ
mỉm cười rồi gật gật đầu.
Sau khi dán băng cá nhân
lên, Quân dìu An nằm xuống, rồi đắp chăn cho cô.
“Em nghỉ đi, lúc nào đỡ mệt
thì về”. Anh mỉm cười, xoa xoa đầu An.
An khẽ gật đầu rồi nhắm mắt, nhưng trong lòng là một mảng hồ nghi. Cách chăm sóc của Quân làm
An nhớ đến Minh. Từ sau khi hai người có rắc rối về tình cảm, An vẫn có rất nhiều
người bạn khác giới quan tâm, song ý thức về ranh giới của tình bạn- tình yêu,
cô gần như đã tạo một bức tường vô hình ngăn cách với họ. Hơn nữa, không có người
bạn nam nào đem lại cho cô cảm giác như Minh.
Còn người con trai trong
phòng. Tuy anh ta lúc nào cũng thích chọc cô tức giận, nhưng gần anh ta lại có
một cảm giác ấm áp khó diễn tả.
Vì An bị thương, nên khi
Kim Anh và Dũng trở về, bốn người chỉ ở khách sạn nghỉ ngơi, 3h chiều thì lên
xe về Hà Nội.
Trở về nhà, trong lúc
Quân đi tắm, Kim Anh ngồi xem ảnh. Khi Quân bước ra, Kim Anh nhìn anh đầy ẩn ý:
“Em biết rồi nhé”.
Quân đang lau tóc, ậm ừ hỏi:
“Biết cái gì?”.
Kim Anh khoanh tay trước
ngực, rướn giọng lên: “À, có người thích một người”.
Quân không ngừng lau, hỏi
bâng quơ: “Ai thích ai?”.
Kim Anh lắc lắc đầu, chu
môi lại: “Còn ai vào đây nữa”. Khuôn mặt lại trở nên sinh động: “Khai mau, anh
thích chị An đúng không”.
Quân ngừng lau tóc, nhìn
Kim Anh: “Trẻ con đòi làm thám tử à?”.
“Thế mà trẻ con biết đấy”.
Kim Anh khoái chí. “Em đã nghi ngờ từ lâu rồi. Chỉ là hôm nay mới có chứng cứ để
kết tội. Đây nè, tang chứng vật chứng rành rành. Liếc qua một cái là hiểu
ngay”.
Quân lại gần, chỉ tay vào
màn hình: “Mấy cái ảnh này á?”.
Kim Anh gật gật: “Anh
nhìn xem, tổng cộng có 227 bức ảnh thì có đến gần 100 bức có hình chị An”.
Quân không nhịn được cười,
cốc nhẹ cô em một cái: “Tưởng gì, của em cũng không kém cạnh đâu. Chứng cứ
không có hiệu lực thám tử ạ”.
Kim Anh không chịu thua,
bắt đầu lập luận: “Ồ, những bức ảnh chung thì không nói làm gì. Ảnh của em và
Dũng đều là đã được tạo dáng, có mục đích trước. Còn của chị An, ở mọi tư thế,
mọi góc độ rất tự nhiên,và chủ yếu chị ấy không hề nhìn vào ống kính. Có vẻ như
người cầm máy đã “vô tình” hơi nhiều. Hè hè, mà anh biết đấy, người cầm máy hôm
ấy là …?”.
Kim Anh lắc lư cái đầu,
nhìn Quân không chớp mắt.
Quân không ngờ mình bị chụp
mũ như vậy, nhất thời im lặng không nói gì. Chính anh cũng không biết mình đã bị
An thu hút một cách vô thức như vậy.
Kim Anh lại càng hứng
chí: “Em nói trúng tim đen của anh rồi phải không? Yên tâm, em sẽ quân sư cho
anh vụ này.”
Quân giả vờ ngáp một cái,
định quay lưng đi, cho cô em cụt hứng.
Kim Anh cười gian ác, tay
di di chuột: “Cứ cho là em nói sai đi. Con gái nhạy cảm lắm anh ạ, nhất là chị
An. Nhìn những bức ảnh này, chị ấy sẽ hiểu nhầm ngay, phải xóa bớt đi”.
Quân nghe thấy thế vội
lao đến, hất tay Kim Anh: “Không được”.
Kim Anh cười lớn, ôm cổ
ông anh thì thầm: “Anh không đánh mà khai nhé”.
Quân lườm yêu cô em: “Coi
như anh bị em túm gáy”.
Kim Anh cười đắc thắng.
Quân nhìn những bức ảnh,
khuôn mặt có vẻ trầm xuống. Anh nhìn Kim Anh, nói giọng nghiêm túc: “Em phải giữ
bí mật điều này”.
“Tại sao?”. Kim Anh thắc
mắc.
“An không giống như những
cô gái khác, anh không muốn cô ấy trốn tránh anh”.
Trong lòng Quân hiểu rõ,
chỉ một khi thực sự tin tưởng ai, An mới sống đúng với những gì cô vốn có. Còn
bình thường, cô giống một con ốc thích giấu mình. Anh muốn từ từ làm An hiểu ra
tình cảm anh dành cho cô.
Thái độ của Quân làm Kim
Anh hiểu rằng, cô không nên đùa lúc này. Cô khẽ gật đầu. Một lúc sau, sực nhớ
ra một điều, Kim Anh hùng hổ nói tiếp:
“Nói cho anh biết mấy điều
này. Chị An thuộc cung Sư Tử, mang nhóm máu AB, màu yêu thích là màu vàng”.
“Những cái này thì sao?”.
“Biết ngay mà, trong đầu
anh chỉ có lập trình thôi. Bây giờ, để tìm hiểu một ai đó nha, người ta rất
quan tâm đến người đó thuộc cung hoàng đạo nào. Bởi cung hoàng đạo nó đã phản
ánh khá đầy đủ tính cách, sở trường, sở đoản… rồi. Còn nhóm máu, ở Nhật Bản từng
là một yếu tố trong hồ sơ xin việc và tìm kiếm người yêu. Về màu sắc cũng có hẳn
một thuyết về nó nữa”.
Chà, những cái này thì
anh có nghe qua. Có điều không thể sánh với hiểu biết của Kim Anh được. Dù sao,
em gái anh cũng là một thành viên chủ chốt của một vài fanpage nổi danh gần
đây.
“Nói rõ hơn một chút”.
“Được, lấy chị An làm ví
dụ. Con gái cung Sư Tử bình thường đã có một loại khí chất trời sinh, cộng thêm
nhóm máu AB nữa thì phải nói rằng sức cuốn hút đã ăn sâu vào xương tủy. Tính
cách những người này tuyệt đối độc lập, mạnh mẽ, tuy nhiên rất dễ bị những hành
động nhỏ làm cảm động, khi vui vẻ thì như một chú mèo nhỏ đáng yêu, khi bị chọc
giận thì nói năng không hề kiêng nể. Còn…”.
“Phì…” Quân bật cười.
“Những điều em nói hoàn
toàn đúng”. Kim Anh tỏ vẻ bực mình.
“Anh cũng không nói nó
sai”.
Chẳng qua là Quân đang nhớ
đến hành động hổ báo của An ngày hôm qua mà thôi.
“Thế anh cười cái gì. Em
nói cho mà biết, chị An ấy, là người bẩm sinh đã có khả năng thu hút. Một khi
nàng hổ này thực sự trưởng thành, em đảm bảo anh sẽ có thêm rất nhiều tình địch.
Lúc đó, đừng nhờ tới bà cô này”.
Kim Anh bĩu môi, vác
laptop vào phòng xem phim.
Nếu Kim Anh biết rằng suốt
đêm đó, có một kẻ ôm máy tính, ra vẻ chăm chỉ làm việc, kì thực chỉ để tìm hiểu
mấy vấn đề “cung hoàng đạo”, “nhóm máu…” chắc sẽ cười đến không khép được miệng
mất.
“Phải nghĩ ra một cách gì đó mới được”. Vệ tinh
xung quanh An không phải là ít, mới gần đây mà đã có hai đối tượng có dấu hiệu
khả nghi rồi.
Nếu cứ âm thầm thể hiện, biết đâu có ngày “Công
anh bắt tép nuôi cò, cò ăn cò lớn cò giò lên cây” thì thật là công cốc.
Đảo mắt về phía phòng ngủ của Kim Anh, trong đêm
tối, đôi mắt Quân lóe lên, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh yên tâm tắt máy tính,
lên giường đi ngủ.
…….
Thời gian của một học kì là mười lăm tuần, chớp mắt đã đến thời
điểm phải hoàn thành tiểu luận của tất cả các môn học trước khi kì thi cuối kì
đến. An ngán nhất là giai đoạn này. Chuyên ngành vất vả hơn đại cương là hầu
hết các môn phải làm tiểu luận. Môn nào thầy dễ tính thì cho làm tiểu luận thay
điểm giữa kì, hoặc thi giữa kỳ mà không phải làm tiểu luận, còn gặp ông thầy
khó tính thì coi như xong, cứ thi giữa kì xong là thuyết trình tiểu luận.
Sinh viên năm cuối quả là vất vả. Thời gian ít, bài tập nhiều.
Ngay cả một kẻ học hành rất khoa học như An cũng phải lo sốt vó để hoàn
thành đúng thời hạn.
Tài
liệu công nghệ sinh học vốn đã toàn tiếng anh. Huống hồ, cái khẩu hiệu “Học là
một quá
trình, không phải một
ngày ngắn ngủi” đâu phải lúc nào cũng đúng với đa số sinh viên hiện nay. Dù có
tìm hiểu cặn kẽ trước đó, thì với một tuần chau truốt lại nội dung cũng là một
công việc quá sức.
Gần tuần nay, sáng nào đến
lớp, đập vào mắt An cũng là những khuôn mặt mệt mỏi của tụi bạn. “Ngáp,
ngáp...và lại ngáp”. Linh học văn bằng hai buổi tối nên toàn phải thức đêm làm
bài. Còn tên Thuấn, mắt hắn nổi một vòng thâm hệt như gấu trúc. Vũ thì gày sọp
đi trông thấy: “Tối ăn bốn bát cơm, mới 10h bụng đã kêu inh ỏi, làm tạm gói mì
tôm chẳng thấm vào đâu”. Hắn rút ra phương trình “thức đêm + mì tôm + cà phê =
sút cân”.
An và Chi cùng nhóm. Chi ở
một mình, để tiện cho việc làm bài, An vác laptop, mì tôm, quần áo ra đóng rễ
luôn ở đó. Sáng đi học, chiều lên phòng thí nghiệm, tối thức thâu đêm tìm tài
liệu, mỗi khi đánh răng nhìn mình trong gương mà thoảng thốt: “Nhan sắc gây dựng
cả một mùa hè đã ra đi không hẹn ngày về”. Thi cử chưa chắc đã vất vả như làm
tiểu luận. Đề tài tự mỗi nhóm đưa ra, tìm hiểu, trình bày. Nếu đọc không sâu,
hiểu không kĩ sẽ không tránh khỏi những câu hỏi xoáy đáp xoay đôi khi rất chuối
của các “siêu nhân” trong lớp.
Yahoo của cả lớp hầu như
lúc nào cũng sáng đèn. Những status đại loại như: “Tiểu luận ngập đầu”, “tự
dưng muốn đi tu”, “chết đến nơi rồi”...nghe sao mà não nề.
Kim Anh thỉnh thoảng
online, thấy An để busy: “Đang bận cấm làm phiền” chỉ dám gửi một biểu tượng cười
với lời động viên: “Cố lên, chị iu”.
Gần một tuần, cứ xong việc
ở phòng thí nghiệm, Chi đèo thẳng An về nhà cho cô bạn lấy đồ và tiếp tế lương
thực.
Tháo ba lô, bỏ sách cũ,
thêm sách mới, gấp thêm bộ quần áo, bỏ thêm vài gói mì tôm, một ít bánh An lại
khoác ba lô lên.
“Chị lại định đi luôn đấy
à?”.
Dũng ngán ngẩm đứng nhìn
An xỏ giầy.
“Ừ, Chi đang đợi dưới
kia”.
Dũng làu bàu: “Chị bị bài
vở quyến rũ đến quên cả em trai rồi”
An cười: “Ngày mai nộp
bài cho cô xong là chị về. Chịu khó ăn cơm quán nốt hôm nay nữa”.
Nói rồi vẫy vẫy tay tạm
biệt thằng em.
“Mai sẽ được ngủ ngon giấc.
Cố lên, cố lên”. An vừa đi vừa tự động viên mình.
Nhìn xung quanh không có
ai, cô ngáp một cái rõ to trước khi bước xuống chân cầu thang. Đúng lúc miệng
đang mở to hết cỡ thì Quân lù lù hiện ra làm cô suýt nữa sái cả quai hàm vì sốc
và ngượng. “Mất mặt quá”.
Vội vàng đưa tay lên che
miệng, An lí nhí: “Hơ, em chào anh”.
“Cuối cùng thì em cũng về
rồi. Anh tưởng em chuyển chỗ khác rồi chứ”
Quân một tay xỏ túi quần,
một tay xách cặp, điệu bộ rất khoan thai. Nhìn dáng vẻ tao nhã của anh và bộ dạng
lôi thôi, mệt mỏi của cô lúc này, An chỉ muốn “binh” cho anh ta một cái.
“Anh Quân cũng quan tâm đến
em nhỉ. Em cảm động quá”.
An bắt đầu “gan lì” hơn
khi nói chuyện với anh.
“Ừ. Nhìn em phờ phạc thế
này anh cũng thấy đau lòng lắm”. Câu này là Quân nói thật.
“Hừ. Mệt muốn chết, lại
còn đứng đây đôi co với anh ấy nữa”. An thầm nghĩ.
“Reng reng”. Chi gọi. Đúng
là bạn tốt, cứu lúc cần cứu. An viện cớ bạn chờ, chào Quân rồi chạy mất, không
biết có một ánh mắt lưu luyến nhìn mình ở đằng sau.
Hôm sau.
“Phù. Tao thấy nhẹ cả người”. In bài xong, Chi
thấy như trút một gánh nặng.
“Ừ, câu này tao có thể hiểu
theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng”. Vũ cũng vui vẻ không kém.
“Đúng vậy. Mày là lợi nhất
rồi. Sút mấy cân hơi mà không phải tập thể dục”. An chọc Vũ.
“Thôi xin bà, may mà xong
rồi chứ giảm béo kiểu này tôi xin kiếu”.
Cả bọn cười vang. Riêng
Thuấn và một tên bạn trong lớp vẫn đang ngồi một góc ôm lap. An hỏi Linh: “Bọn
nó chưa xong à?”. Linh gật đầu.
“Lại hai đứa lười nhất lớp
làm bài với nhau chứ”. An nhíu mày rồi đứng dậy ra chỗ hai đứa bạn.
“Làm đến đâu rồi?”. An hỏi.
“Chưa đâu vào với đâu. Chắc
tí xin cô nộp muộn”. Thuấn ngẩng lên nhìn bạn rồi lại cúi xuống gõ gõ.
“Cô không đồng ý đâu, khất
lần mãi rồi mà”. An thấy lo cho hai đứa.
“Đành thế thôi chứ biết
làm sao”. Cậu bạn kia chán nản.
An biết, tên bạn này từ
khi chia tay người yêu thì học hành sa sút hẳn. Nhưng đã bốn tháng rồi mà hắn vẫn
rầu rĩ như vậy. Còn tên Thuấn...
An hỏi: “Thế mày làm gì
mà chưa làm, tao thấy mắt mày sưng húp thế kia, chẳng nhẽ thức đêm cày game
à?”.
“Làm tiểu luận chán muốn
chết. Bình thường tao cũng đâu thích học”. Thuấn bực mình.
“Mày mà không buôn với em
Ngọc Oanh đến 2h sáng thì tao đi đầu xuống đất”. Vũ lên tiếng.
Thuấn nghe thấy thế thì
phấn chấn: “Em đấy nói chuyện dễ thương lắm”.
An, Chi, Linh nhìn nhau lắc
đầu. “Chán em Hải Dương rồi à?”.
“Sắp ra trường rồi, ăn
chơi nốt cho đỡ phí”. Thuấn nhăn nhở.
An thấy bực mình: “Bỏ cái
triết lý vớ vẩn của mày đi, giờ là lúc nào còn nói thế”.
“Tao có như mày đâu. Mày
suýt xoát bằng giỏi thì còn có động lực cố gắng. Còn tao có cố cũng không được
bằng khá thì cố làm gì”. Thuấn cũng phát cáu.
“Tao thất vọng về mày đấy.
Bằng là một chuyện nhưng sự lười biếng của mày sẽ thành một thói quen, hiểu
không?”.
Thuấn gắt lên: “Mày không
thấy mày nóng nảy với tao quá đáng à, mày có con đường của mày, tao có con đường
của tao”.
An hậm hực, quay về chỗ,
cả buổi không nói gì.
Một tuần nay, An thấy tâm
trạng của mình rất tệ. Người ta nói tâm lý con gái thay đổi theo biểu đồ hình
sin. Có lẽ thế. Hoặc cũng có thể, trước nay, An luôn cho rằng mình biết chi phối
mọi thứ, nhưng khi một khối lượng công việc khổng lồ ập đến, cũng không khỏi cảm
thấy mệt mỏi. Nếu như trước đây, mỗi khi mệt mỏi, cô sẽ chạy đến nhà Thủy, rủ
Bích đi shopping, hoặc gọi điện cho Minh, hoặc xem phim hay la cà với bọn
Chi, Thuấn, Lan… Giờ đây, mỗi đứa đều có nỗi lo riêng, cô không muốn phiền hà
các bạn. Tự dưng, An có cảm giác hụt hẫng.