Hoài bão và tình yêu - Chương 12
Giữa tháng 12, ba người
An, Dũng và Kim Anh bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, thi giữa kỳ đồng thời
chuẩn bị thi cuối kì. Để giảm áp lực trong thời gian thi cử, Kim Anh nêu ý kiến
cả hai nhà cuối tuần đi chơi xa một chuyến. Vì việc học nên đã lâu rồi An không
có thời gian nghỉ ngơi, dĩ nhiên trong lòng cũng rất hứng thú. Nhưng mấy hôm
nay cục tức Quân gây ra cho cô vẫn chưa tiêu hóa xong, nhiệt tình vừa trào dâng
do đó cũng nhanh chóng xẹp xuống. “Hiếm hoi mới được một ngày nhàn rỗi, sao có
thể chịu đày đọa bên cái con người đáng ghét đó, thà cô ở nhà đóng cửa ăn chay
cho rồi”.
Suy nghĩ một đằng, hành động
lại một nẻo. Đơn giản bởi Kim Anh đã có chủ ý, nào có dễ dàng để An từ chối.
Thuyết phục không được, nằn nì không xong, Kim Anh làm bộ giận rỗi. Kì thực,
đây là nước bài cuối cùng. Kim Anh dù có được nuông chiều từ bé cũng đâu có
tính tiểu thư như vậy. Từ bữa Quân say rượu đến nay, cô cảm thấy An tỏ ra
bình thản, chứ trong lòng chắc đã giận đến tím gan tím ruột rồi. Bực mình hơn
là ông anh mặt dày của cô một chút thành tâm ăn năn cũng chẳng có.
Trước tình hình đó, Kim
Anh không khỏi lo lắng. Mối tình hữu nghị của 2 phòng từ trước đến nay rất có
thể vì chuyện này mà ảnh hưởng. Gì chứ, hai đầu bếp chính mà có xích mích với
nhau, hậu quả không phải là cô cũng trực tiếp bị ảnh hưởng hay sao.
Cơ hội để ngăn chặn viễn
cảnh kia đang nằm trong tay, cô tất nhiên phải tận dụng rồi. Đi du lịch, tâm
tình ai cũng sẽ thấy thoải mái hơn, không chỉ riêng bản thân cô được xả stress,
nhân đó mà gạt bỏ những u uất trong lòng An đi, không chừng cảnh sắc động lòng
người lại giúp Quân và An nảy sinh tình cảm. Nghĩ thế, Kim Anh vô cùng phấn
khích, một mũi tên bắn ra trúng mấy mục tiêu thì mất đi một chút tôn nghiêm của
bản thân có là gì.
Tình cảm An dành cho Kim
Anh đã khăng khít như chị em ruột, lại thêm tính cách dễ mủi lòng nên chỉ có thể
gật đầu một cách miễn cưỡng. Dũng thì vốn cùng phe với Kim Anh. Bốn người thì
đã có ba phiếu thuận, Quân cũng đâu còn cơ hội nên đi hay không.
Tranh luận một lúc, cuối
cùng tất cả quyết định sẽ đi Tam Đảo trong hai ngày cuối tuần. Việc đi lại cũng
không đáng lo, có một số công ty tổ chức xe khách đưa khách lên thẳng Tam Đảo,
còn ăn uống, nghỉ ngơi thế nào là tùy ý khách.
“Lần này ông không được
phép đi cùng anh Quân, tôi đi đâu ông đi đó”. Kim Anh tuyên bố.
“Có
ý gì?”. Dũng trợn mắt vẻ khoa trương hỏi.
“Vậy mà ông cũng đòi làm
Admin của “Lời yêu thương” ư?. Tôi nhân cơ hội này muốn làm bà mối một phen, thế
nên ông không được làm kì đà cản mũi, phải có trách nhiệm giúp đỡ tôi”.
“A á. Hiểu rồi. Có điều,
nếu bị bà bám riết cả ngày, tôi sợ rằng…”
“Ông không có quyền quyết
định”. Kim Anh ra vẻ chanh chua. “Nên nhớ, nếu làm tôi phật ý, tôi sẽ không làm
cộng tác viên cho ông nữa”.
Dũng nhất thời cứng họng,
ai bảo cậu đã bị cô nàng này bắt thóp. Công việc làm thêm tại công ty Quân chỉ
là tạm thời mà thôi, Dũng muốn theo đuổi sau này là về quảng cáo truyền thông.
Là admin của hai fanpage đình đám gần đây, hướng mà cậu dự định phát triển khá
thuận lợi, rất nhiều khách hàng đang nhắm vào hình thức quảng cáo này. Kim Anh
từ khi quen Dũng cũng có chung chí hướng, sau một thời gian đã trở thành cánh
tay đắc lực, không thể thiếu trong bất kỳ chiến dịch nào của cậu.
Dũng phải thầm công nhận
rằng, Kim Anh ngoài bản tính của một đại tiểu thư ra, còn có tố chất của một phần
tử khủng bố, luôn biết tìm ra yếu điểm để uy hiếp người khác.
Một tuần vội vã trôi qua,
chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần. Theo như kế hoạch thì đúng 7h cả hai bên sẽ có
mặt ở bến xe.
Kim Anh trông dễ thương
quá. An khen ngợi khi vừa nhìn thấy cô bé. Kim Anh cười tít mắt, bộ đồ mới mua
khiến cô trông thật nổi bật.
“Chị An cũng phong cách cực
kì”. Kim Anh tấm tắc.
Quân đã để ý từ lúc cô
cùng Dũng mới bước vào bến xe. Mặc một chiếc áo thu đông mềm màu trắng, ống tay
rộng, khoác bên ngoài là một chiếc gile ngắn màu đỏ, chiếc khăn chéo cũng màu đỏ
quàng nhẹ trên vai, quần bò bụi màu đen, cộng thêm đôi giày thể thao và chiếc
mũ len màu trắng, trông An thật nữ tính mà vẫn vô cùng khỏe khoắn. An đang cười
với Kim Anh, mắt thấy Quân nhìn mình, nụ cười ngay lập tức thu lại.
“Lên xe thôi”. Dũng vui vẻ
khoác ba lô, ra dấu cho ba người.
Trên xe lúc này chỉ còn thừa
ra vài chỗ trống.
“Đường xa thế này, em phải
ngồi cạnh tên Dũng nói chuyện cho đỡ buồn ngủ. Hai anh chị ngồi dưới kia nhé”.
Bình thường đi đâu Kim
Anh cũng bám An như hình với bóng, hôm nay chuyển đối tượng tất nhiên là có chủ
ý sâu xa. Nếu không như vậy, việc gì cô phải tiêu hao nơron thần kinh, nghĩ
cách ép bằng được An đi cùng.
“Chuẩn men”. Dũng phối hợp cũng khá là ăn ý.
An và Quân đành đi lùi về
hàng ghế phía sau. An ngồi vào hàng ghế trong, sát cửa sổ. Quân cất đồ rồi ngồi
bên cạnh.
Vài phút sau, xe bắt đầu
lăn bánh.
Với tính cách của An, dù
trong lòng đang giận đến ngút trời sẽ không làm ra bộ mặt lạnh, nhưng tất nhiên
sẽ không thèm để ý đến Quân, vừa ổn định vị trí là dán mắt ra ngoài cửa sổ.
Quân cũng không phải vô
tâm, thừa biết An vẫn còn giận. Song nói xin lỗi khác nào tự nhận là mình cố ý
làm vậy hay sao, mà nói chuyện với cô lúc này, chắc chắn sẽ chỉ nhận được mấy
câu trả lời thờ ơ lạnh nhạt. Thời gian còn dài, tất sẽ có cách cho cô nguôi giận,
huống chi, An rất hiếm khi giận dai. Nghĩ thế nên cũng không chủ động gợi chuyện.
Điện thoại của Quân đổ
chuông. Anh liếc nhìn màn hình, thoáng tần ngần rồi nhấn nút chấp nhận. Đầu dây
bên kia là tiếng một cô gái. “Lại fan hâm mộ rồi” An chép miệng.
Ba phút rồi năm phút, Quân bắt đầu trả lời ỡm ờ, cô gái
kia vẫn không buông tha. Tay gõ gõ trên trán,
Quân liếc sang bên cạnh, An đang trống tay lên gờ xe, mắt nhìn ra cửa sổ.
“Ừ, cảm ơn em. Chào em”.
An một lần cũng không
thèm quay lại liếc anh lấy một cái, thái độ lạnh lùng không thể lạnh lùng hơn.
Hóa ra, khi An bị chọc tức cũng có thể sắt đá như vậy. Quân vừa bị thiêu đốt
trong lò lửa bởi một cô nàng nhiệt tình quá đỗi, vài giây sau lại bị ném vào hầm
băng, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. Chưa kịp hoàn hồn, điện thoại lại tiếp
tục đổ chuông.
An chuyển tư thế tay sang
chống cằm, trước sau vẫn không thèm quay lại: “Ngày nghỉ của anh ta còn bận rộn
hơn cả ngày thường”.
Đầu dây bên kia hình như
là Yến, An thấy Quân gọi tên cô ấy.
An đã bắt đầu ngáp.
Cứ ngồi trên xe khách là cô thấy buồn ngủ rũ cả mắt, lại không có đối tượng để
hàn huyên, rất nhanh chìm vào giấc mộng. Mặc kệ anh ta, cô ngủ cứ ngủ.
Quân nói chuyện xong quay
ra đã thấy An ngủ gục. Đầu cô hơi gật gật theo chuyển động của xe, thi thoảng
va đạp vào cửa sổ, đôi môi hồng hào mím lại, mái tóc bay nhè nhẹ, khuôn mặt
thánh thiện: “Sao cứ từng ngày, từng ngày một, em rót vào tim anh những hình ảnh
không thể rời mắt thế này”. Lòng anh khẽ rúng động.
Đặt tay ôm ngang hông cho
cô ấy ngủ không được, như thế nếu An thức giấc sẽ cho rằng anh lợi dụng thì sao.
Quân đành để cô nhè nhẹ ngả đầu vào vai anh, tuy có hơi mỏi cổ nhưng sẽ tránh
phải đập đầu vào cửa kính.
Xe nhẹ nhàng chuyển động
trên đường. An vẫn ngon giấc nồng trên bờ vai Quân. Anh nín thở, cảm nhận nhịp
thở đều đều, khe khẽ của cô, trái tim không ngừng xao xuyến. Xe trôi qua bỏ mặc
bao mái nhà, bao ngọn núi, hàng cây, chỉ có không gian và thời gian bên trong
là như chạy chậm lại. Phía bên trên vài hàng ghế, Kim Anh và Dũng vẫn đang bô
lô chuyện trò không dứt.
Cách Tam Đảo không xa, đường
xá khó đi hơn, gập ghềnh và nhiều đoạn phải cua gấp làm An tỉnh giấc. “Mỏi cổ”
- cảm nhận đầu tiên của An, “an toàn” - cảm giác không xác định. “Sao cứ
có cảm giác như mình…”. Ý nghĩ chợt lóe lên, An rất nhanh bật đầu dậy.
Quân thấy vai bỗng nhẹ bẫng
cũng nhanh chóng mở mắt. Bốn mắt chạm nhau. Tinh thần của An vẫn còn đang lắc
lư theo nhịp xe, một màn vừa rồi lại có chút ái ngại, gượng cười: “Làm phiền
anh rồi”.
Quân chỉ lạnh nhạt nói:
“Không sao”.
An cũng hiểu chút phép tắc,
khi lên xe mình còn tỏ bộ khinh thường không thèm bắt chuyện, ấy vậy mà không
biết lúc nào còn tự tiện dùng vai của người ta, trong lòng có chút xấu hổ, nên
cũng hiểu phần nào thái độ của Quân, ít ra anh cũng không phải kẻ tiểu nhân
thích tính toán.
Chỉ là, có chút gì đó
không thích hợp. An nhớ có lần đi xe khách cùng Lan, con bé cũng ngủ gật trên
vai cô. Đoạn đường đi vô cùng bằng phẳng song theo quán tính của xe, tư thế của
nó cũng trượt dần từ vai đến ngực, thậm chí đến đùi cô. Đường lên Tam Đảo có
nhiều đoạn cua và gập ghềnh như vậy, cô có thể nằm yên bình trên vai Quân sao.
“Không thể xảy ra, không thể xảy ra”, mặc dù thầm cầu nguyện đến hàng vạn lần
song An cũng biết xác suất không thì ít mà xác suất có thì nhiều. Mặt An đỏ bừng,
một lần nữa trung thành dán mặt vào cửa sổ.
Quân thấy An lúng ta lúng
túng quay đi, chỉ cần nhìn vành tai đỏ ửng cũng biết cô vừa nhận thức ra được
cái gì, đôi môi vẽ lên một đường quái dị. Tràng cảnh lúc cô trượt từ vai xuống
đến đùi anh, quả thực là không rõ mấy lần nữa, nếu không phải bản thân anh có
tâm tính kiên định mà là một người khác, có lẽ đã ôm cô vào lòng rồi.
Phóng mắt nhìn xung
quanh, Tam Đảo giống như một vương quốc chìm trong mây, núi non chập chùng ngập
tràn mây trắng. Nhiều người ví Tam Đảo là “Đà Lạt xứ Bắc” hoặc “Sapa thứ hai”.
Chỉ cái tên thôi cũng đủ để thấy nơi này mang một vẻ thơ mộng, hùng vĩ thế nào.
Rời xa chốn thành thị xô
bồ, đắm mình trong không khí trong lành của miền rừng núi, thu vào tầm mắt là
màu xanh của cây cối, những mái nhà thâm nâu lưng chừng đồi, những con đường uốn
lượn như dải lụa, An thấy tâm hồn mình nhẹ bẫng, tâm trạng ai oán vừa rồi cũng
nhanh chóng tan theo khói mây.
Hơn 9h, xe có mặt tại thị
trấn Tam Đảo. Không khí nơi đây yên bình, êm ả. Con người cũng dung dị, hiền
hòa.
“Tiếc quá, mình
không đến đây vào mùa hè”.
Ném hết đống đồ cho Quân và Dũng, Kim Anh nắm
tay An đi về khách sạn.
“Ừ, nếu thế có thể cảm nhận
được bốn mùa trong một ngày”.
Nhanh chóng di chuyển về
khách sạn, thuê hai phòng, nghỉ ngơi một lúc, bốn người kéo nhau đi ăn trưa.
Tam Đảo nổi tiếng với xu xu, gà đồi, lợn rừng, … được nuôi trồng trong các làng
trại. Trên đường lên đây, An có nhìn thấy một đàn lợn rừng đang lũn cũn chạy
theo mẹ, nhìn con nào con nấy rất đáng yêu.
Buổi chiều, hai nhà đi
thăm quan Thác Bạc. Con đường xuống thác cheo leo với những vách đã dựng đứng,
chỉ làm tăng thêm cảm giác muốn chinh phục của bốn người. Gần đến nơi, đã nghe
tiếng nước đổ ào ạt. Dòng nước trắng bạc từ trên cao đổ xuống, dường như cuốn
trôi tất cả những ưu phiền, sầu não, những toan tính hàng ngày của du khách.
Kim Anh và Dũng nhìn thấy dòng suối trong veo thì hai mắt tỏa sáng, nhanh tay
nhanh chân chạy xuống nghịch nước.
An lấy làm lạ. Lần đi
chơi này, An không muốn đi. Những tưởng có thể tách ra với Kim Anh để khỏi phải
đi chung với kẻ đáng ghét bên cạnh. Không ngờ, hai đứa nhỏ tự dưng dở chứng cứ
bám lấy nhau, An tách ra đi một mình không được, phải đồng hành cùng Quân, lòng
vô cùng buồn bực. Nghĩ một lúc rồi cũng chẳng buồn giải thích nữa. Con bé này vốn
có tính bốc đồng, hôm nay cô bị thất sủng cũng chẳng có gì là lạ.
An vô cùng thích thú
khung cảnh ở đây, tâm trạng phấn khích hệt như hổ thả về rừng. Nếu cứ ru rú ở
nhà thì sẽ bỏ phí cơ hội thưởng ngoạn tuyệt vời này, quả thật phải cảm ơn cái
tính cố chấp của Kim Anh. Lại liếc mắt sang cái người bên cạnh: “Suýt chút nữa
vì anh ta mà bỏ lỡ”. Mà không hiểu anh ta mắc chứng gì, cứ như cái đuôi bám
theo cô, cô đi hướng nào, anh đi hướng nấy.
Quân thấy An nhìn thì
quay sang cười ôn hòa, chỉ thấy môi cô đang cong lên, ánh mắt mang một vẻ khinh
khỉnh, khuôn mặt hiền hòa vênh vênh khiêu khích. Hình tượng này của An quá mới
mẻ đi. Quân lớn tiếng cười vang.
“Anh cười thế là có ý gì?”.
An bực mình, hai tay chống
bên hông, giương mắt nhìn anh, biểu cảm khuôn mặt vô cùng sinh động. Dáng điệu
mới lạ bất ngờ của cô đã đập vỡ cái mặt nạ tỉnh bơ của Quân, anh càng cười lớn.
Hết đứng thẳng rồi lại nghiêng người, hết nghiêng người rồi lại ngồi thụp xuống,
Quân cười như thể chưa bao giờ được cười. An nhìn Quân cười như nắc nẻ, chỉ ước
ao có thể xông vào dính miệng anh lại.
Vài vị khách xung quanh bị
hành động của hai người thu hút. Cô gái khuôn mặt hiền lành đang đứng giương
oai không khác gì một con sư tử cái. Chàng trai phong độ, tuấn lãng thì lại ôm
bụng cười ngặt nghẽo còn hơn được mùa. Ánh mắt của bàn dân thiên hạ cũng phần
nào làm giảm bớt uy lực phát tiết của An. Ngay sau đó, Quân cũng giảm cường điệu
cười, bờ vai vẫn không ngừng rung rung.
“Anh cười thế là có ý gì?”.
An sầm mặt, lặp lại câu hỏi.
“Anh thấy mình trẻ lại đến
chục tuổi khi đối diện với em”. Quân vẫn chưa dứt cười.
“Anh coi em là con nít à?”.
An gầm gừ.
“Em đừng có sáng dạ như
thế chứ”. Quân cợt nhả.
Đấu khẩu với nhau, không
ai nhịn ai câu nào, chẳng phải họ giống như hai đứa trẻ con sao. Hóa ra, mình
cũng có lúc háo thắng như vậy. Hơi vênh mặt lên một chút, cô phì cười nói với
Quân: “Anh đúng là đồ..đồ...con heo”.
“Đừng gán anh làm đồng loại
của em như thế”. Quân đã đứng dậy, không cười nữa.
“Phải rồi, con khỉ hợp với
anh hơn đấy”.
“Dù sao vẫn dễ thương hơn
một con gà gật gù”.
“Gà gật gù trong nồi
canh, sao anh không nói luôn cái cụm từ ấy đi”. An lầm bầm trong miệng. Ngước mắt
nhìn lên, lại thấy cái vẻ cười cợt trong đôi mắt anh, cô vờ tỏ ra tức giận bước
nhanh lên trước.
“Thôi không nói chuyện với
anh nữa, em thấy anh nhìn em mà lá chanh, xả ớt dính đầy trên mặt kìa”.
“Em từng đoạt giải nhất
môn văn quốc gia à?”. Quân bật cười, nói với đằng sau.
An hơi quay lại, nhún vai
một cái: “Không dám, em chỉ may mắn là học trò cưng của thầy dạy Văn thôi”.
“Thảo nào trí tưởng tượng
của em phong phú thế. Anh mới nói em là con gà, em đã liên tưởng đến lá chanh,
xả ớt. Thế nói em là con cừu...”.
“Thì em sẽ nghĩ anh đang
cầm dao để xén lông đấy, hợp ý anh rồi chứ ạ?”.
An đi ra xa chỗ Quân, chọn
một tảng đá thích hợp ngồi xuống, tham lam thu hết cảnh sắc vào trong mắt.
Nghịch nước một hồi, Kim
Anh mới ngẩng đầu lên tìm hai người Quân, An. Vừa nhìn thấy An, đang định giơ
tay gọi, hình ảnh đập vào mắt khiến miệng cô cứng ngắc. Kia chẳng phải là…
“Bà làm sao thế?”.
Dũng đứng đối diện, thấy
Kim Anh đang nói vui vẻ tự nhiên im bặt.
“Không có gì. Chỉ là tôi
vừa nhìn thấy một cảnh rất thú vị”.
“Cái gì thế?”.
“Bao giờ rõ ràng tôi sẽ
nói với ông”.
“Thôi tôi chẳng quan tâm
mấy chuyện của bà”.
Bình thường Kim Anh sẽ bốp
lại. Lúc này, cô bị một hình ảnh khác thu hút. An đang ngồi trên mỏm đá, trông
qua nét mặt nghiêng nghiêng thì hình như cô đang nhắm mắt, miệng mím lại nhưng
có lẽ đang cười. Cách đó không xa, Quân đang nhìn về phía An. Nàng vì cảnh sắc
hữu tình mà không biết chàng đang nhìn mình tình sâu ý đậm, thế gian vạn vật
lúc này dường như chỉ thu về một điểm. Kim Anh cảm khái không thôi, chợt nhớ đến
một bài thơ Trung Quốc:
“ Em đứng trên cầu ngắm cảnh, Người ngắm cảnh đứng trên lầu nhìn em. Ánh
trăng sáng tô điểm cửa sổ em. Em tô điểm giấc mộng của người khác”.
“Hắc hắc”, Kim Anh cười
không khép được miệng “Ông trời quả nhiên không phụ lòng tâm ý của người tốt,
vui quá ha…ha…ha”. Bởi thế mới có cảnh, giữa dòng suối, một cô gái hai tay chống
hông, cười đến mức trời long đất lở.
Rời Thác Bạc, bốn người
hăm hở đi khám phá hệ động thực vật ở chân núi và đỉnh núi Rùng Rình. Cây lá
xanh mướt, hoa thơm đua nở, cảnh sắc tươi tắn làm say đắm lòng người. Kim Anh
nhiệt tình kéo An chụp hình. Phó nháy là Quân, An dĩ nhiên không thoải mái. Trước
cảnh sắc và bầu không khí chung của bốn người, không thể treo một cái mặt cau
có được, đành ép phiền muộn đến cực hạn.
Lúc trở về cũng đã muộn,
mấy người kéo nhau đi ăn tối, ở một nhà hàng gần khách sạn.
“Hà An”.
Tiếng gọi rất thân thuộc.
An quay lại, phát hiện mấy gương mặt đang cười nhăn nhở kia toàn là người quen.
Một tên con trai còn nhanh nhẹn chạy lại bá vai bá cổ An : “Ồ, hay quá, hay
quá, không ngờ đến đây còn gặp được tình yêu của mình”.
An phì cười: “Tên này vẫn
khó đỡ như vậy”.
“Hội lại tổ chức “xuất
quan” à Vinh?”.
Vinh gật gật: “Qua đây”,
đoạn kéo An về hướng kia. “Lâu không gặp, trông cậu xinh hơn trước nhiều rồi”.
Đi kèm đó là biểu hiện tiếc hận như lỡ để mất bảo vật. Cũng may là cậu ta không
kịp để ý đến một cái nhìn tóe lửa phía sau.
Dũng và Kim Anh nhìn nhau
tủm tỉm: “Nhà hàng này có bán giấm à, sao có mùi chua vậy?”.
Nhóm bên này toàn là sinh
viên, khoảng 15 người, phần đông là An biết vì đã cùng cô đi tình nguyện mấy lần.
“Có nhập bọn với tụi này
không?”.
Vinh hỏi, đã lâu không gặp,
cậu rất muốn đồng hành cùng với cô bạn mà mình từng có tình cảm này.
An lắc đầu, giơ tay chỉ về
hướng ba người bọn Quân: “Tôi có đồng bọn rồi”.
“Ồ, hóa ra là có cặp rồi”.
Cô gái tóc đuôi gà lên tiếng,
cô gái tóc tém xen vào: “An, anh chàng kia là thế nào? Còn không mau giới thiệu”.
“À, hai đứa nhỏ là… em
tao. Anh còn lại là… anh họ”.
“Đừng có đùa, tao thấy
anh ta nhìn Vinh cầm tay mày không thiện ý chút nào”.
“Ông anh tao hơi cổ hủ,
mà vừa nãy tên này có hành động hơi “khiếm nhã””.
“Uầy, thế có người yêu
chưa?. Tuy tính cách có phần bảo thủ nhưng vẻ bề ngoài cũng đủ để tao có thể
“chiếu cố” đó nha”. Tóc tém vỗ vỗ ngực.
“Thế thì còn gì bằng”. An
làm ra vẻ cảm kích. “Đứa nào làm ơn rước đi hộ tao phát”.
Một lời vừa buông ra, cả
nhóm con gái lao xao.
Quả nhiên, một anh chàng
đẹp trai luôn phát ra thứ “ánh sáng” có sức hút mãnh liệt với phái đẹp. Thống
kê cho thấy họ có khả năng kiếm nhiều tiền hơn, một phần vì trên thế giới này,
những cô nàng ưa vẻ ngoài hào nhoáng cũng chiếm số lượng không ít.
An chỉ có thể thầm oán
thán thay cho những cậu bạn trong nhóm.
Tán gẫu một lúc, An quay
lại chỗ bọn Kim Anh. Vinh nói với theo: “Tối nay bên khách sạn bọn tớ có đốt lửa
trại, cậu muốn đến thì gọi tớ qua đón nhé”.
“Ôi ôi, người ta thật
đáng ngưỡng mộ nha”.
“Đấy có phải cái anh ngày
xưa, cứ một tuần lại vác hoa đến tặng chị không?”.
Dũng đã nhận được hiệu lệnh
của Kim Anh, tranh thủ thêm dầu vào lửa.
“Vậy mà chị không đổ thì
cũng sắt đá quá đi”. Kim Anh cong cong vành môi.
“Cũng có một chút, nhưng
làm bạn thích hợp hơn. Tối nay bọn họ có đốt lửa trại, chúng ta qua đấy tham
gia đi”.
“Tình cũ không rủ cũng tới,
em không muốn làm bóng đèn đâu”.
Câu này Kim Anh cố nói to
một chút, cho cái kẻ đang giả vờ nhìn chằm chằm vào menu kia phải chú ý.
An gõ đầu Kim Anh: “Bớt
khoa trương đi”.
Được một lúc, nhóm bạn của
An rời đi.
Ăn tối xong, Kim Anh và
Dũng cũng bỏ đi mất. An hồ nghi hai tên này có chủ ý gán ghép mình với Quân. Cô
rất muốn đi dạo lúc này, nhưng nếu đi một mình thì không hứng thú, còn đi với
Quân, câu trước câu sau không cãi nhau mới lạ. Về phòng lúc này thì thật phí
hoài.
Đúng lúc đó thì Vinh gọi
tới.
“Ừ, mình đến ngay đây.
Không phải đến đón”
Được vài bước, nhớ ra
Quân, An nói: “Em đi với bạn em đây, có gì mai gặp lại anh”.
Đi được một lúc, cảm thấy
có cái đuôi phía sau, cô quay lại.
“Sao anh lại đi theo em
thế?”
“Đường là của chung, anh
đi theo em bao giờ, ai bảo em đi cùng hướng với anh”.
An hết muốn nói, lờ anh
ta đi thôi. Dù sao để anh ấy một mình cũng thấy tội.
“Quỷ quái gì thế này, sao
mình cứ phải quan tâm đến cơ chứ. Đúng là bỏ thì thương, vương thì tội. Thôi
không sao. Lát nữa đến kia mình vào nhóm cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta
nữa. Hơn nữa, hehe, ở đó có rất nhiều cô nàng nhiệt tình nha. Bách Khoa con
trai không thiếu, chỉ thiếu mỹ nam thôi. Mà xét về góc độ háo sắc thì con gái
trường nào cũng vậy”.
Nhớ lại ánh mắt tỏa sáng
của các nàng khi nhìn thấy Quân lúc chiều, An không nhịn được cười to một tiếng,
dọa Quân đi phía sau hết hồn.
Đến điểm hẹn, ở phía trước
một khách sạn, giữa bãi đất trống, đống lửa trại đang bập bùng, xung quanh có rất
nhiều người.
“An đến rồi, qua đây”.
Vinh gọi.
“Còn anh trai An thì qua
đây ạ”.
Quân còn chưa hiểu mình
được thăng cấp lên làm anh trai của An từ lúc nào, cô nàng tóc tém đã kéo anh
nhập hội. Ngoái lại nhìn An, chỉ thấy cô đáp lại anh bằng một nụ cười trào
phúng.
Lửa cháy bập bùng, tiếng
hát, tiếng cười rộn ràng.
Ban đầu, Quân còn ngồi
khá gần An. Về sau, người đến, người đi, họ đã cách nhau một khoảng khá xa, gần
như là đối mặt. An ngồi cạnh Vinh. Anh chàng rất thích thú khi có người song ca
hợp cạ đến vậy. Vui vẻ đập tay với An. Cô thì bị sự gần gũi của mọi người cuốn
hút, cười nói rất vui, thoải mái.
Quân nghĩ: “Trông cái mặt
hớn hở thế kia, thế mà đi với mình lúc nào cũng hằm hằm”. Dường như, nụ cười
trong veo, giòn tan của cô có thể thoải mái tặng cho mọi người, còn đối với anh
nó là một thứ xa xỉ. Quân thấy buồn bực không thôi.
Không ít cô gái trẻ từ
các đoàn du lịch nhìn thấy Quân thì hai mắt phát quang, bắn về phía anh những
cái nhìn đầy hàm ý. Các bạn của An cũng quá mức nhiệt tình, da mặt vốn dày, nói
năng mạnh miệng, oanh oanh yến yến bên tai. Sớm quen với sự ái mộ của các cô
gái, lạc giữa vòng vây thế này Quân cũng có chút bất lực, chẳng khác nào “cừu lạc
bầy sói”, thật là khổ sở. An nhịn cười đến mức nội thương.
“Anh là anh họ của An à?”
Tóc tém hỏi.
“An nói với em như thế hả?”
Tóc tém gật gật. Quân nhếch
mép cười, lý giải được nụ cười trào phúng của An lúc nãy.
“Em thông cảm, bà xã anh
mỗi khi giận dỗi lại gọi anh như vậy”.
“Hà, bà xã? Là An?”.
“Ừ”.
“Hừ…” Mấy cô nàng nghiến
răng trèo trẹo: “Mình là bia đỡ đạn cho vợ chồng nhà người ta”.