Để em cưa anh nhé! - Chương 14 - Phần 1
Chương 14: Tạm biệt Mai Lĩnh
Sáng chủ nhật, đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng
một buổi sáng ấm áp trong veo màu nắng như thế này, sống trên Mai Lĩnh được hai
tuần, tôi đã bắt đầu quen với thói quen dậy sớm, đi ngủ trước mười giờ và múc
nước trong chậu mà tắm. Vậy nên ngày hôm nay, cũng chẳng phải ngoại lệ khi tôi
tự dưng trở mình vào lúc bảy giờ sáng như thế này.
Ngáp một hơi thật dài để tận hưởng cho trọn vẹn một
ngày đẹp trời, tôi quyết định dậy luôn từ lúc này, sau khi đánh răng rửa mặt
thì sẽ thay một bộ quần áo thật đẹp rồi đi lượn lờ ngoài phố một mình. Tôi rất
thích cái cảm giác một mình phóng xe đi lêu hêu khắp phố phường Hà Nội, tận hưởng
cái cảm giác man mát của một ngày đông không lạnh buốt, tận hưởng cái cảm giác ấm
áp của nắng chan hòa với gió khẽ mơn man trên da thịt… Nắng đông sáng sớm, sảng
khoái vô cùng.
Khoảng tám giờ sáng, tôi lại lượn qua hồ mua một quả
dừa tươi thật to để nhâm nhi giải khát, tôi thích nước dừa cũng như tất thảy
các loại thức ăn được chế biến từ dừa. Ngồi uống một bầu nước dừa thanh mát và
ngọt lịm, ngắm nhìn những đợt sóng lấp loáng cứ nối nhau gợn lăn tăn trên mặt hồ,
dập dìu, thư thả… Bất giác, tôi chợt mỉm cười… Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến
anh nhỉ!
Bao lâu rồi? Một tuần? Hai tuần? Hay cả tháng?
À… Cũng hơn một tháng rồi đấy!
Thật may vì tôi có một cuộc sống vô cùng bận rộn,
kèm theo đó là lịch học dày đặc khiến tôi nếu không yêu thì cũng chẳng còn thời
gian rảnh để mà nhớ nhung. Nhưng những cảm xúc hỗn độn ấy không tự nhiên mà biến
mất, chỉ là tôi giấu nó đi… vào một góc rất sâu trong tim mình. Nếu không có ai
lôi ra, không có ai nhắc tới… chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ dám nhớ.
Nếu như không phải vì những đợt sóng gợn lăn tăn
kia, vì bầu nước dừa này, vì những làn gió mát thổi mơn man trên da thịt như ve
vuốt an ủi tôi thôi đừng nghĩ về quá khứ, vô tình gợi lại trong tôi những kỉ niệm
ngọt ngào như khi anh vẫn ở bên tôi, như khi chúng tôi vẫn cùng nhau lượn lờ
nơi phố xá rồi dừng lại ở một góc ven hồ để uống nước, nghỉ ngơi như thế này…
thì chắc là tôi cũng chẳng dám chủ động nhớ tới anh đâu.
Mà thôi! Chuyện đã qua rồi cũng giống cốc nước lỡ
tràn ly, có hối tiếc đến mấy thì nước cũng không quay lại được.
Đừng nhắc lại mãi làm gì!
Đau lắm!
…
Trưa hôm đó, sau khi đã thu xếp ổn thỏa mọi công việc
đang dở dang tại Hà Nội, tôi lại cùng Mai Bé bắt tuyến xe số một lên Mai Lĩnh
cho kịp giờ tập trung. Tất cả vẫn đang đón chờ tôi ở phía trước, những bài luyện
tập lăn lê bò toài, những khẩu súng trường nặng trình trịch, những buổi sớm phải
thức dậy từ năm giờ sáng, những đêm thức thâu mở sới bạc, những nỗi sợ về ma quỷ
lúc nào cũng ám ảnh trong tâm trí mỗi khi đi vệ sinh một mình hoặc khi màn đêm
buông xuống, những bát mì úp thơm ngon, vừa rẻ lại vừa ấm bụng, tuy ăn hoài
nhưng vẫn chẳng thấy chán.
Chiều hôm ấy, nhóm chúng tôi có mặt tại Mai Lĩnh từ
rất sớm, khi cả phòng vừa mới tụ họp đông đủ, bỗng, có tiếng “Một! Hai! Ba! Bắt
đầu!” vang lên rất to từ bên dưới sân trường. Thấy thế, cả nhóm chúng tôi cũng
liền chạy xuống để bắt sóng. Vừa nhìn thấy nhóm tôi chạy lại, cái Nguyệt đã vội
vàng tóm tay rồi bắt mấy đứa chúng tôi tham gia kéo co cho trường mình. Mọi việc
diễn ra chỉ trong tích tắc, mặc dù hơi ngợp nhưng tôi thật sự rất có hứng với
những trò chơi dùng nhiều sức lực như thế này. Còn nhớ hồi cấp hai, cấp ba tôi
vẫn tham gia thi đấu cho trường mình suốt, mãi đến bây giờ mới có cơ hội góp sức
mình thêm một lần nữa, tôi không ngại gì mà từ chối.
Sau khi nhận được sự đồng ý của tôi và cái Ánh, Nguyệt
liền kéo chúng tôi về phía chị trung đội trưởng và nói cho chúng tôi tham gia.
Lúc đầu, nhìn thấy dáng vẻ bé loắt choắt của tôi, chị ấy còn chau mày suy nghĩ,
thái độ hoài nghi ấy thật sự đã khiến tôi có chút chạnh lòng. Chị làm ơn đừng
có đánh giá khả năng của một người chỉ qua ngoại hình được không ạ? Mình tôi có
thể vật ngã được hai đứa mập bên trường kia một lúc đấy nhé!
- Thôi được rồi! Hai em vào đi! Để cho cái em to cao
kia đứng đầu nhé! Em bé bé lùn lùn đứng thứ ba.
Em cao to là em Ánh, em bé bé lùn lùn chính là tôi.
Mặc dù nghe chị trung đội trưởng dặn thế nhưng cái Ánh vẫn nhất quyết để tôi đứng
ngay đằng sau nó, Ánh nói: “Phải hai chị em mình cùng hợp tác thì mới hiệu quả
được!”
Lúc bắt đầu kéo, Ánh và tôi ra hiệu cho tất cả mọi
người phía sau phải trùng chân xuống, dù thế nào cũng phải ngả người về phía
sau mà kéo, đừng đứng thẳng hay ngả về phía trước, phải đứng so le nhau để tạo
sự thăng bằng. Mặc dù gào khản cả cổ lên nói là vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng
thấy mấy người nghe theo. Thôi kệ! Cứ chơi đi! Rồi đến đâu thì đến.
Khi anh trọng tài buộc chiếc khăn quàng đỏ lên giữa
chiếc dây thừng và từ từ đếm ngược: “Ba… hai… một… Bắt đầu!” tim tôi như muốn nổ
tung, mồ hôi tay bất giác chảy ra đầm đìa nhưng hai chân vẫn cố đứng vững như cột
trụ. Ngay lập tức, tôi liền mắm môi mắm lợi, dùng hết sức cố gắng kéo ngược chiếc
dây thừng về phía sau, dù thế nào cũng nhất quyết không để mình bị ngả về phía
trước. Trận đấu diễn ra cực kỳ quyết liệt, đã có những lúc đội tôi bị mất đà đến
nỗi toàn thân đều trôi tuột về phía trước, nhưng đến khi chiếc khăn vừa suýt chạm
đến vạch ngăn cách thì mấy đứa lại gồng sức kéo ngược về phía sau. Cuối cùng,
chiến thắng diễn ra hoàn toàn bất ngờ, tôi như vỡ òa trong sự tự hào và hạnh
phúc. Tất cả mọi người đều nhao đến ôm trầm lấy chúng tôi, kể cả những người
không quen biết, những cái va đập giữa bàn tay này với bàn này khác cứ thế vang
lên đôm đốp. Ngay lúc ấy, tôi liền ôm trầm lấy cái Ánh, đứa em gái hay làm tôi
bốc hỏa nhất trong phòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi hiềm khích ngớ ngẩn
trước kia đều đột nhiên tan biến như bong bóng xà phòng.
Tình bạn vốn đơn giản như vậy đấy! Chẳng cần biết trước
kia chúng ta đã từng cãi nhau nhiều như thế nào, nhưng chỉ cần một lần bạn
thành tâm giúp đỡ, tôi cũng chẳng biết bản thân mình đã tự nguyện mở rộng lòng
đón lấy bạn từ lúc nào!
…
Khi trở về phòng, người tôi mệt lả, cảm giác run rẩy
và lạnh ngắt như xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, tôi không nói với ai mà chỉ lặng
lẽ chạy ngay vào phòng tắm, cởi quần ra xem, tôi thấy một vũng máu. Lúc đó tôi
đã không quá hoảng sợ, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là vì mình đã đến ngày, ngoài
việc cảm thấy phiền phức ra, không còn gì đáng để suy nghĩ cả. Tuy nhiên, hiện
tượng đáng nhẽ phải diễn ra theo chu kỳ ấy rốt cục lại chỉ hành hạ tôi trong
đúng một ngày. Một ngày, bụng tôi đau như cắt, tôi oằn oại trên chiếc giường
đơn để tránh ảnh hưởng tới bạn bè. Cả đêm hôm ấy, tôi vừa ngủ, vừa co người ôm
chặt lấy bụng, mồ hôi vã ra như tắm mà người thì vẫn lạnh toát. Tôi không hiểu
vì sao chỉ đơn giản là đến ngày thôi mà lại có thể đau đớn đến thế.
Nhưng dù sao thì cũng thật may, cơn đau ấy chỉ kéo
dài có đúng một ngày.
Tuần thứ tư, ngày thứ hai, sáng sớm chúng tôi đã nhận
được một tin sét đánh: “Hôm nay chính thức thi môn bắn súng.” Đối với đại đa số
sinh viên đang học mà nói thì đây chính là môn học nghiêm khắc và đáng sợ nhất.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác run tay
khi cầm khẩu súng thật giương lên nhắm vào bia đạn. Bởi vì cơ hội thì chỉ có một
lần mà thôi.
Được rồi… Cố lên Mai!
Tôi thầm tự nhủ trong đầu như thế, nhưng vẫn không
thể ngăn mồ hôi chảy ra ướt sũng cả hai bàn tay, các giây thần kinh cứ thi nhau
căng ra giằng xé khiến tôi không sao bóp cò được. Sau khi cây súng được nhấc
lên hạ xuống đến lần thứ năm, các thầy chắc cũng sốt ruột quá nên liền nhắc:
“Em ơi! Bắn nhanh lên! Ngắm bắn vào hồng tâm mấy lần rồi mà cứ hạ xuống là sao
nhỉ?” Nghe thầy nói thế, tôi tự dưng giật mình ngẫm lại, đúng là ngu thật! Thôi
thì đành liều ăn nhiều.
Hít một hơi thật sâu, rồi tôi làm một lèo bắn vèo
vèo ba phát liền mạch cho xong luôn. Không biết kết quả sẽ ra sao chứ bây giờ
đây tôi chỉ thấy người mình nhũn ra như sợi bún, thì ra cái khoảnh khắc cầm
súng trên tay quyết định qua hay trượt nó lại đáng sợ đến như vậy. Lúc nghe thầy
giáo công bố số điểm “7-8-0” mà tôi giật nảy hết cả mình, còn phải lắp bắp hỏi
lại:
- Như thế là qua hay trượt hả thầy?
- Tròn 15 điểm. Vừa đủ qua!
Ôi mẹ ơi! Sướng quá!
Tôi nhảy cẫng lên như vừa phải bỏng mặc dù điểm của
mình cực thấp. Thế quái nào mà tôi lại có thể đạt được số điểm vừa khít, không
thêm không bớt, chỉ đúng đủ để qua thế không biết cơ chứ?! Có lẽ là do ăn ở, chắc
chắn là do ăn ở. Hiền nói với tôi như vậy, vì trong cả nhóm tám người chỉ có
duy nhất hai chị em tôi suất sắc vượt qua cả sáu môn thi mà không phải thi lại
lần nào. Thiệt là quá đỉnh!
…
Tính đến ngày hôm nay chúng tôi đã học tập và chung
sống ở khu quân sự Mai Lĩnh được gần bốn tuần, vậy mà bao nhiêu những bức thư
tình, tâm sự, nhật ký được viết chằng chịt trên bốn mặt tường kín mít xung
quanh căn phòng tôi ở vẫn chưa một lần được khám phá. Vậy là cuối cùng, ngày
hôm nay cả nhóm chúng tôi quyết định ngồi lại với nhau, phân công mỗi đứa đọc một
góc. Đầu tiên là tôi, tôi mở màn bằng một đoạn tâm thư của cô gái giấu tên học
khóa trước, trong thư cô ấy có tâm sự như sau.
“Mình đã sống ở nơi này được hai tuần rồi, xa nhà,
nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ anh chị, nhớ bạn bè, nhớ người yêu…”
- Ây chà! Con bé này nó cảm xúc ghê ta! -Hiền cao giọng
nói.
“Người yêu ơi! Em nhớ anh nhiều lắm! Xa anh mới hai
tuần mà tựa như hai năm, xa anh em không đêm nào ngủ được ngon giấc, nhớ anh
nhiều đến nỗi em không thèm tắm, người em hôi toàn mùi nước mắm. Người yêu ơi!
Xa em hai tuần anh cũng nhớ em nhiều lắm đúng không! Khổ thân anh! Số phận bắt
chúng ta phải xa cách nhau những một tháng liền. Một tháng ở đây đối với em dài
tựa cả thế kỷ. Em nhớ người yêu, đêm nào em cũng khóc, mong sớm được trở về bên
anh. Em đi xa, không có em ở bên anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, người yêu
nhé! Đôi lúc em lại lo sợ rằng khi không có em ở bên anh sẽ lao vào vòng tay của
người con gái khác. Những lúc nghĩ như vậy em lại không ngăn nổi được nước mắt,
nhưng rồi em lại mau nín, vì em tin người yêu. Người yêu à! Chỉ còn hai tuần nữa
thôi. Hãy cố chờ em nhé!
Em yêu anh nhiều lắm!
Nhớ anh!”
Tôi vừa đọc, vừa nổi cả da gà, tự hỏi không biết đây
là tâm thư hay thư tình nữa mà đầu thư nó gởi được cho cha mẹ mỗi một dòng còn
toàn bộ phần còn lại thì nó chỉ dốc lòng trao hết cho anh người yêu?
- Chị ạ! Thôi tụi mình F.A đừng đọc mấy cái thư tình
vớ vẩn đấy nữa! Để em lên tầng hai xem có khai thác được gì hay hay không.
Nói rồi, Hiền và Mai bé liền rủ nhau trèo lên tầng
hai, trong lúc đó tôi vẫn ngồi ở dưới cặm cụi đọc nốt mấy bức “tâm thư” nữa, thỉnh
thoảng lại vớ được mấy bài thơ mưa, nắng tự cảm đọc cũng hài phết. Trong lúc
tôi đang nghiền ngẫm ngâm thơ thì Mai và Hiền bất thình lình chạy xồng xộc xuống,
lúc chạy xuống được đến nơi, mặt cả hai đứa đều cắt không còn một giọt máu. Hiền
vừa cười, vừa mếu máo nói:
- Chị ơi! Hay quá! Ở trên kia có một bức thư hay
quá!
- Thư gì! Thư gì!
- Chị phải tự lên đọc đi! Bọn em không tiết lộ trước
đâu.
- Không đọc chị sẽ phải hối hận. Thề luôn!
Hiền nói, lại được thêm cái Mai chêm vào. Trước nay
tôi vẫn tin tưởng lời cái Mai bé hơn cái Hiền vì Hiền hay nói đùa, nhưng hôm
nay cả hai đứa đều khẳng định thì tôi cũng không thể nào mà gạt đi được nữa. Vậy
là sau màn quảng cáo đầy hấp dẫn của Hiền và Mai, cả nhóm chúng tôi gồm sáu người
liền quyết định rủ nhau lên tầng hai đọc thử. Cẩn thận từng bước tiến đến bức
tâm thư, tôi bắt đầu tỉ mẩn từ những dòng đầu tiên được khắc bằng chì than một
cách nguệch ngoạc.
“Tôi đã ở nơi này được ba tuần, cuộc sống ở đây đối
với tôi vô cùng lạ lẫm, trước kia khi ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ phải dậy sớm từ
lúc năm giờ sáng, chưa bao giờ phải ăn thức ăn đạm bạc, thiếu chất như thế này,
cũng chưa bao giờ phải nhặt cỏ, quét rác cùng mọi người, nhưng cuộc sống ở đây
đã thay đổi tất cả mọi thứ trong con người tôi. Tôi bắt đầu có ý thức tự giác
hơn, bắt đầu hòa đồng và đoàn kết với mọi người hơn, tôi không còn cô lập một
mình nữa. Sống ở đây tôi mới hiểu rằng cuộc sống của người lính ở ngoài biển đảo
khốn khó và vất vả ra sao, khi mà chỉ mới một tháng trôi qua ở đây tôi đã thấy
đủ cực nhọc thế này rồi. Cuộc sống ở đây có lẽ sẽ cứ trôi qua bình lặng như thế,
cho đến một ngày tôi vô tình thức dậy vào lúc ba giờ sáng, lúc đó tiếng nước chảy
róc rách trong phòng tắm cứ rỉ ra khiến tôi không sao ngủ nổi, tôi đã định cố gắng
nhắm mắt để ngủ cho qua giấc, nhưng những tiếng tóc tách cứ xoáy vào óc, vang
lên trong tiềm thức khiến tôi không sao ngủ được. Và cuối cùng, tôi quyết định
bật dây, đi về phía phòng tắm.
Ba giờ sáng ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy thứ mà tôi
không bao giờ nên nhìn thấy. Tôi vội vàng quay trở lại phòng sau một hồi đứng
chết trân, cả người lạnh ngắt không còn một giọt máu. Cả đêm hôm đó, tôi cứ thức
đến sáng, mắt mở thao láo không sao ngủ được, những tiếng róc rách vẫn vang lên
như một âm điệu đeo bám lấy tôi… từng ngày… từng giờ…
Kể từ đêm hôm đó, tôi bị mất ngủ triền miên, cứ đến
nửa đêm tôi lại giật mình trong vô thức vì những tiếng róc rách không có thật
đó, nó khiến tôi như phát điên. Mất ngủ, tinh thần tôi trở nên sa sút, tôi
không tập trung được việc gì, cũng không thể trở về nhà được, cảm giác như có một
ma lực vô hình nào đó đang đeo bám khiến tôi thể làm được một việc gì khác. Tôi
nghĩ đã đến lúc tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tôi không thể sống như
thế này được nữa! Tôi không thể chịu đựng sự giày vò đáng sợ này được nữa!
Tôi viết bức thư này dành cho những người ở lại, các
bạn hãy cẩn thận, đừng bao giờ thức dậy vào lúc ba giờ đêm nếu nghe thấy tiếng
róc rách ở phòng tắm. Nếu không các bạn cũng sẽ nhận phải kết cục như tôi. Và
đây là lần cuối tôi ở lại căn phòng này, sau này hôm nay tôi sẽ biến mất mãi
mãi!”
Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đọc xong, tim tôi như ngừng đập, chân tay run lẩy bẩy,
mồ hôi vã ra như tắm khi đập vào mắt mình lại là một hình đầu lâu xương sọ được
vẽ ngay bên trên bức thư, choán cả một khoảng tường nhem nhuốc. Tôi rùng mình,
ngã vật về phía sau rồi loạng choạng nhảy cái ruỳnh xuống sàn nhà, quên luôn cả
nỗi đau khi đột ngột tiếp đất từ độ cao như thế. Nhìn thấy tôi mặt cắt không
còn một giọt máu, Hiền và Mai vừa sợ, vừa ngã ra cười. Thế rồi kể từ sau buổi tối
ngày hôm ấy, phòng chúng tôi đều đi vệ sinh từ rất sớm, cứ mỗi lần đi là phải
có ít nhất hai người đi kèm để đề phòng chuyện bất trắc. Thiệt tình… Đúng là tự
mình hù mình! Mấy ngày cuối cùng rồi mà vẫn không được yên.
Tối hôm đó chúng tôi quyết định đi ngủ sớm, vẫn như
mọi lần, chúng tôi uyn búa kéo lá để sắp xếp chỗ nằm, và vẫn như mọi lần… hôm
nay tôi lại phải nằm ngoài cùng. Cứ nghĩ đến bức di thư vừa đọc trên tầng hai,
thỉnh thoảng tôi lại lỡ đánh mắt lên trên nhìn nó, thấy rồi thì đột ngột cúi mặt
xuống và cấu vào tay mình cho tỉnh lại. Nỗi sợ hãi khiến tôi không sao cam tâm
chịu đựng chỗ nằm kinh khủng ngày hôm nay được, vậy là cuối cùng tôi đành nghiến
răng quyết định một mình nằm một giường, không chung chạ với ai nữa. Thấy tôi
phản ứng như thế, cái Hiền liền nhổm dậy trêu chọc.
- Chị ơi! Ngủ một mình trên đó có ma đấy! Hi hi!
- Thôi chịu khó xuống đây ngủ chắn cho mọi người đi
Che ơi! Ngủ trên đấy có gì chết một mình không ai biết đâu!
- Chúng mày thôi đi! Thà tao ngủ trên đầu tụi mày
còn hơn nằm gần cái nhà tắm!
- Ơ thế bây giờ ai đang phải nằm ngoài cùng thay Mai
thế nhỉ?
Cái Nhi bất ngờ lên tiếng, sau khi nhìn qua ngó lại,
rút cục, lại chính là cái đứa ngớ ngẩn ban nãy vừa mở miệng giễu cợt tôi. Phải!
Hiền! Chính em.
- Hiền ơi! Thôi em không sợ ma thì chịu khó nằm
ngoài canh cho bọn chị ngủ đi nhé! Ha ha!
Nhìn cái mặt đần thối của Hiền ngẩn ra trong giây
lát mà cái Nhi không nhịn nổi cười, nó lại tiện thể trêu chọc.
Sau khi nhận ra chính mình là kẻ thế thân chịu trận,
Hiền liền bù lu bù loa lên, khóc lóc thảm thiết. Nó khóc dai đến nỗi hơn một tiếng
sau, chẳng ai trong đám chúng tôi tiếp tục ngủ được cả, có lẽ con bé định dùng
chiêu thức này để đổi lấy một chỗ nằm an toàn hơn ở bên trong nếu như mọi người
muốn được yên giấc. Và cuối cùng thì kẻ thèm ngủ nhất đã đành phải đứng dậy đổi
chỗ cho Hiền, Nhi nói bằng giọng bực bội.
- Đổi chỗ cho rồi thì im lặng mà ngủ đi nhé! Lèo nhà
lèo nhèo!!! Sao bảo hồi trước ngủ cạnh bàn thờ cũng không sợ cơ mà!
- Nhưng bàn thờ là tổ tiên nhà em, phù hộ cho em.
Sao em phải sợ! Hu hu hu!
…