Hoài bão và tình yêu - Chương 06
Hai tuần sau, An và Chi lên nộp báo cáo cho thầy
Trịnh Anh. Thầy luôn đến rất đúng giờ. Gõ cửa, nhẹ nhàng bước vào, chào thầy
xong, hai cô nộp bài, thái độ cung kính như thị nữ với bệ hạ.
“Rất tốt. Tôi thích cách trình bày và lập luận
của hai em”.
Thầy Trịnh Anh vừa xem qua bài của An và Chi đã
tấm tắc khen. Mặt hai cô giãn hẳn ra nhưng trên trán vẫn còn rịn mồ hôi.
“ Lo lắng quá hả? Tôi có làm gì hai em đâu”.
Nhìn vẻ
mặt của hai cô học trò, Trịnh Anh bật cười. An và Chi cũng cười.
“Tốt lắm, ngày mai các em sẽ theo nhóm thực hành
luôn. Lần trước các em chỉ được quan sát, lần này sẽ được làm thật dưới sự giám
sát của các anh chị khóa trên. Chị Hoài, gọi giúp em Hòa và Dung vào đây”.
Rồi thầy quay sang hai cô nói tiếp: “Đó là hai
trưởng nhóm đề tài mà tôi phân cho các em. An sẽ do Hòa hướng dẫn còn Dung sẽ
giúp đỡ Chi. Để tôi nhắc lại cho các em nguyên tắc vào phòng thí nghiệm. Thứ
nhất…”. An và Chi khẽ nhìn nhau, thở dài trong lòng: “Ôi, bắt đầu rồi
đấy”.
Khi Hòa và Dung vào, thầy vẫn đang thao thao bất
tuyệt. Nhìn hai cô bé đang nghe một cách nhẫn nại, hai cô cậu đều cố gắng nhịn
cười. Một lúc sau, thầy giao cho Hòa và Dung một số công việc và còn dặn đi dặn
lại phải hướng dẫn hai cô thật cẩn thận. Vừa ra khỏi phòng thầy, Hòa đã ghé tai
An nói: “Tốt nhất, khi đến gặp thầy, em nên chuẩn bị giấy bút và chăm sóc màng
nhĩ cẩn thận”. An bật cười. Tiếng tăm của thầy quả là danh bất hư truyền.
Anh Hòa là sinh viên hơn cô 4 khóa, được giữ lại
ở trường phụ trách phòng thí nghiệm và là cánh tay đắc lực của thầy Trịnh Anh.
Thời gian trước cô và Diệp Chi lên, anh còn đang làm đề tài bên viện công nghệ
sinh học nên ít có thời gian được tiếp xúc với anh. Còn chị Dung cũng đang học
cao học và nghe đâu là học trò thầy cưng nhất.
“Làm kĩ thuật gen phải tiết kiệm, cẩn thận vì
hóa chất rất đắt tiền và một số có khả năng gây đột biến” anh Hòa nhắc. Thực
ra, An làm sao quên được bài học với Agar hôm đó. Cô luôn tự nhắc mình làm bất
cứ cái gì cũng phải cẩn thận, không được làm ẩu cho có lệ. Những thí nghiệm nào
không đòi hỏi sự chính xác cao hoặc đơn giản, dễ làm, anh đều để cô tự làm. Với
thao tác khó hơn, trước khi thực hành, anh luôn giảng rất kĩ và bắt cô ghi chép
lại. Thái độ cởi mở của các anh chị khác hẳn với thời gian đầu cô mới lên. Dần
dần, An cảm thấy hứng thú với phòng thí nghiệm.
Thấm thoắt mà đã đến cuối tháng tám, tiết trời
mùa thu cũng không thể làm dịu bớt cái nóng của xứ Bắc. Mới 8h sáng mà nắng đã
gay gắt. An ngủ dậy muộn, cô ba chân bốn cẳng chạy lên phòng thí nghiệm muộn
mất nửa tiếng. Hôm qua anh Hòa đã dặn hôm nay phải lên sớm pha môi trường, tối
qua học tiếng anh muộn làm An quên mất. Cô lò dò bước qua cánh cửa phòng thí
nghiệm, hi vọng anh Hòa chưa đến. “Phù” Không thấy bóng dáng đại ca Hòa, An thở
phào nhẹ nhõm mặc áo blue. Xét về mức độ nghiêm khắc, anh Hòa chỉ bằng chứ
không hề thua kém thầy.
“Nè, đi muộn thế”. Chi cốc vào đầu An một cái
đau điếng.
“Ối!”An ôm đầu, nhăn nhó ngẩng lên, Chi đang
đứng hai tay chống nạnh, mặt gườm gườm nhìn cô.
“Xin chị cho em hai chữ bình yên. Tối qua em
phải làm bài tập tiếng anh”.
“Ôi thế hả, thương quá”. Vừa nói Chi vừa xoa xoa
đầu An làm cô rùng mình.
“Nè, nhìn tên bên kia kìa. Đẹp trai nhỉ?”. Chi
chỉ chỉ cậu con trai đang nói chuyện với thầy Trịnh Anh ở phòng bên cạnh.
“Cũng tạm, của mày cả đấy. Tao còn nhiều việc
phải làm”.
An nhìn một cách hững hờ rồi đi về phía tủ đựng
hóa chất. Đại ca Hòa lên bây giờ mà thấy cô chưa hoàn thành nhiệm vụ - coi như
xong – tha hồ mà nghe cải lương miễn phí.
Chi đứng ở đầu bên cạnh nhìn cô, hai tay đút túi
áo, nụ cười và ánh mắt đều rất gian tà: “Chà chà, có người có trai đẹp đưa đón
có khác, kiêu thế”.
An đâu có điếc, nghe câu đó mắt cô long lên sòng
sọc, nếu không phải tay đang cầm lọ acid chắc chắn tên Chi kia sẽ không trốn
thoát. “Đẹp trai, đẹp trai cái gì?”. Cô lẩm bẩm, tự dưng thấy dị ứng hai từ đó
thế cơ chứ.
“Cốc” đầu An lại đau điếng.
“Tập trung vào, nghĩ cái gì thế”.
Anh Hòa đã xuất hiện từ lúc nào. Nhìn cái vẻ khổ
sở của An, Chi bặm môi cố gắng nhịn cười. An muốn ăn tươi nuốt sống con bạn quá.
“Anh ơi, có người đang nhớ người yêu mà”.
Chi đứng bên cạnh anh Hòa thì thầm. Anh ta gật
gật đầu như bổ củi, hưởng ứng: “Thật à, thật à”.
An bặm môi, quá đáng rồi đấy bà chị. Cô lườm Chi
một cái, cô nàng làm ra bộ ngây thơ, khẽ nhún vai rồi chạy tót sang bên cạnh
chị Dung.
“Nào, tất cả qua đây tôi nhờ chút”.
Thầy Trịnh Anh bước vào cùng cậu bạn lúc nãy.
“Bạn này là Phong, sinh viên đại học Mở. Trường
ta luôn có trao đổi sinh viên với các trường khác. Tôi rất mong các em giúp đỡ
Phong trong thời gian thực hành ở đây”.
Cả nhóm cùng “Vâng ạ” đồng ý.
Phong cười rất tươi, nhanh chóng làm quen với
mọi người.
Lúc này, An mới để ý đến Phong. Cậu ta trắng
trẻo, cao ráo, và có phần rất kute. Nhìn cậu ta có vẻ hiền lành nhưng khá nhanh
mồm nhanh miệng. Mấy chị trong phòng thấy Phong đẹp trai, dễ thương thì kéo
nhau xúm xít hỏi han, Phong cười đáp lại rất lễ phép. Coi bộ cậu ta mới đến mà
đã lấy lòng được không ít chị em. Chi khẽ huých tay An: “Đẹp trai cũng có nhiều
lợi thế nhỉ?”.
An một tay chống cằm, nói giọng không hề cảm
xúc: “Đẹp trai là do mẹ cha sinh ra, có gì đáng tự hào đâu”.
“Sax”. Chi phì cười. “Tao nhớ trước đây chỉ cần
nhìn thấy trai đẹp từ xa là mày đã chảy nước miếng. Nói rồi đưa tay sờ trán An.
Sao giờ lại ra nông nổi này? Mày đã ra nhập hội “Anti trai đẹp” từ khi nào vậy?”.
An khoát tay Chi: “Xin mày đừng có tư tưởng phản
động thế được không. Tao hoàn toàn bình thường”.
Chi gãi gãi cằm rồi reo lên vui sướng: “A, a,
biết rồi nhé, anh chàng đẹp trai hôm nọ có thể là nguyên nhân, và đây…” một tay chống nạnh, một tay chỉ An, Chi lớn
tiếng “…đây là kết quả. Nói mau, mày đã làm gì?”.
An co rúm lại rồi chớp chớp mắt: “Hic, tao và
mày đã học với nhau gần nửa thập kỷ rồi đấy. Hóa ra mày tin tưởng tao quá. Sao
mày không nghĩ tao bị làm gì?”.
Haha. Biết là An ngây thơ đã mắc bẫy, Chi nhẹ
giọng: “Ô, thế là…làm gì rồi à?”.
An chưa kịp trả lời thì…
“Ồn ào quá”. Bóng đại ca Hòa đã sừng sững sau
lưng.
“Dạ, em xin lỗi ạ”.
Trông điệu bộ hai cô nàng khúm núm như hai chú
cún con bị chủ phát hiện mắc lỗi, hết sức buồn cười. An ngước mắt lên vừa
đúng lúc Phong đang nhìn họ cười tủm tỉm.
“Về ngay vị trí, Chi, chị Dung đang tìm em đấy”.
Hòa ra lệnh.
Chi “Dạ” một tiếng rõ to rồi chạy đi.
“An, hôm nay em sẽ chạy điện di mẫu DNA này nhé.
Quy trình em nắm được rồi đúng không. Anh phải đi làm một số việc cho thầy”.
Anh Hòa căn dặn.
“Vâng, được ạ”. An đáp rõng rạc, cô cũng rất
hứng thú được tự tay làm.
Anh Hòa vừa đi khỏi, An bắt tay ngay vào công
việc. Tra mẫu, cho chạy điện di và ngồi chờ load mẫu. Mọi việc không mấy khó
khăn, chỉ có công đoạn chờ là hơi lâu. An tranh thủ giở sách tiếng Anh ra học.
Mọi người trong phòng cũng đang bận rộn với công việc của mình.
“Chị đang điện di DNA à?”
Một giọng
nam trầm ấm vang lên. An ngẩng đầu, Phong đang đứng cạnh, mỉm cười.
“Đúng rồi”. An cũng cười đáp lại.
Phong chăm chú quan sát rồi quay sang hỏi An:
“Nồng độ mẫu thế nào? Bao giờ thì dừng ạ?”.
An đứng dậy, chỉ vào bản điện di, giải thích cho
Phong. Phong khá dễ mến, khi hỏi thì nói giọng từ tốn, khi người khác nói cậu
chăm chú lắng nghe và tự tin nhìn thẳng người đối diện.
“Cậu mới lên còn bỡ ngỡ, rồi sẽ quen thôi. Hồi
mới lên, tớ còn không dám động vào bất cứ cái gì”. An vui vẻ nói, cảm thấy mình
cũng khá ra dáng đàn chị.
“Vâng, em còn phải nhờ chị giúp đỡ nhiều”. Phong
niềm nở
“Em là sinh viên năm thứ mấy rồi?”.
“Em sắp sang năm thứ 4, năm cuối”.
“ Đại học Mở học có 4 năm đúng không? Chị cũng sắp
sang năm cuối”.
“Vậy ư, thế chị sinh năm 89. Em cũng thế. Năm
thứ nhất, em bị tai nạn nên nghỉ lại một năm”.
“Ồ, bằng tuổi nhau. Đừng khách sáo, xưng
cậu tớ đi cho tiện. Rất vui được làm quen với cậu”. An đưa tay ra trước mặt.
Bằng tuổi cũng vẫn dễ nói chuyện hơn.
Phong đưa tay đáp lại. Thực sự cả buổi sáng, làm quen với các anh chị lớn tuổi,
Phong thấy cũng không thoải mái lắm.
“Hà An, dòng sông hiền hòa, một cái tên khá hay”.
Phong nhìn thẻ sinh viên của An đeo trước ngực, nói một cách chân thành.
“Gió mùa xuân, Xuân Phong, cũng rất hay”.
Nói rồi,
cả hai cùng cười to, tay bắt mặt mừng như quen biết đã lâu.
Chi đang rửa ống nghiệm, nghe thấy thế thì không
nhịn được cười, cô khẽ chu miệng: “Hai cái con người này, mới gặp đã tâng bốc
nhau lên tận mây xanh”.
..................................
Cuối tháng tám, một số trường đại học đã rục
rịch cho năm học mới. Từ hồi vào đại học, An không có khái niệm khai giảng. Đời
sinh viên chỉ biết đến nó một lần vào năm thứ nhất. Những năm sau đó, sau đợt
nghỉ hè, cứ đến cuối tháng tám là đi học lại bình thường.
Hè năm nay trôi qua với An không nhiều kỉ niệm.
Có chăng, cô đã quyết tâm thực hiện được kế hoạch học tiếng anh bị trì hoãn và
tham gia nghiên cứu khoa học. Dù sao, An cũng là nhàn nhã hơn các bạn của cô,
mấy đứa cùng lớp thì miệt mài trả nợ môn nếu muốn ra trường đúng thời hạn,
còn bạn cấp ba thì sốt vó lo kiếm việc làm.
An cũng không có nhiều thời gian chat hoặc gửi mail cho bạn bè như
trước. Tranh thủ những lúc rỗi rãi trên phòng thí nghiệm mới gọi điện cho các
bạn được. Thủy đã được nhận vào dậy hợp đồng ở trường cấp ba gần nhà, đang chờ
thi công chức. Bích sau khi đi Sài Gòn, giờ lại đang vi vu ở Đà Lạt. Linh bận
rộn với việc học văn bằng hai và nghiên cứu tại phòng thí nghiệm của Viện, Vũ
và Lan dành cả mùa hè luyện tiếng anh. Mỗi đứa đều có những lo lắng, toan tính
riêng. Riêng Thuấn vẫn khá lông bông và hình như đang cưa cẩm một em 9X.
Chủ nhật, An hẹn Lan đi sắm sửa cho năm học mới.
Sửa soạn xong, chỉ chờ Lan đến đón, An thư thả ngồi chăm chút mấy bình cây thủy
canh.
“Trông em nhìn bình cây mà cứ như nhìn người yêu
ấy”. Giọng nói nửa đùa nửa thật của Quân nhanh chóng kéo An về thực tại. Anh
đang đứng ở cửa, trên tay ôm bộ cờ tướng.
An nhìn thấy anh thì bất giác đứng bật dậy. Dũng
chào Quân rồi bắn cái nhìn khó hiểu về phía cô chị: “Làm gì mà giật mình kinh
thế!”.
“Anh xuống chơi cờ ạ”. An đã lấy lại tinh thần.
“Ừ. Hôm nay phải quyết đấu đến cùng nhé, chú em”.
Quân nói với Dũng.
“Em lúc nào cũng sẵn sàng”.
“Thế hai anh em chơi đi nhé, em ra ngoài tí”.
Cô chào Quân, nói với Dũng vài câu rồi vọt lẹ ra
cửa.
“Anh Quân à, sao chị em cứ thấy anh là bỏ chạy
thế?”.
Dũng nhìn Quân sắp cờ, không khỏi thắc mắc thấy
chị gái mỗi lần nhìn thấy bóng anh là tìm mọi cách "chuồn cho lẹ".
“Cậu đừng giận nhé, anh thấy chọc An rất thú vị”.
Quân thật thà.
“Ồ ồ, anh giống em rồi. Chị ấy chỉ cần nói vài
câu là sẽ nhăn mũi lại, phụng phịu bỏ đi”.
Dũng cười khoái trí. An tội nghiệp nào biết cậu
em trai mình đang tiếp tay cho giặc.
“Thi thoảng có xù lông xù cánh, em chỉ cần nhe
răng cười một cái là hết. Chưa bao giờ thấy chị ấy giận ai cả”.
Dũng tiếp tục kể một cách đầy “tự hào”. Cậu cũng
rất yêu quý chị gái mình.
Quân mỉm cười. Bình thường nếu một người con
trai trêu một người con gái hoặc là cô ta sẽ nổi giận, hoặc là đỏ mặt thẹn thùng.
An thì khác. Cô chỉ khẽ nhăn mặt, quay lưng bỏ đi hay cùng lắm là cười cười bỏ
qua. Nhìn vẻ mặt ngô ngố của cô mỗi khi bị chọc giận, nét phụng phịu trẻ con
khiến anh thấy rất hài hước.
“Chị cậu chắc rất “vui” khi có một người em như
vậy”.
Hai kẻ nham hiểm không ai bảo ai cùng bật cười.
Cùng lúc đó, Lan giật mình khi thấy An đột nhiên hắt xì hơi liên tục!
Chiều tối khi trở về, An thu được rất nhiều
chiến lợi phẩm. Tiện qua chợ, cô mua luôn thức ăn cho bữa tối.
Vừa bước lên lầu, An đã thấy bóng người quen
quen đang từ trên đi xuống.
“Ôi, chị An. Chị cũng ở đây ạ?”. Kiểu nói này
đích thị là Kim Anh cô nương.
“Ừ, chị mới chuyển đến đây. Em đến đây chơi à?”.
An cũng biết cô bé ở khu vực này.
“Không, em ở đây lâu rồi. Em nghỉ hè, vừa từ quê
lên”.
“Thảo nào chị chưa gặp bao giờ”.
“Em ở với anh. Có lẽ anh ấy cũng sắp xuống đến
đây”.
An ngẩn ngơ. Anh trai, em gái, nghỉ hè, học cùng
khoa…Không lẽ…Sự nghi ngờ của An nhanh chóng có câu trả lời.
Đó là khi Kim Anh nói: “Anh em kia chị ạ”.
Và người xuất hiện, đi từ cầu thang xuống, dáng
vẻ khoan thai, là Quân.
An cười một cách khó nhọc, cố không để cho mấy
túi đồ rơi phịch xuống chân.
“Hai đứa quen nhau à?”. Quân cười tươi rạng rỡ,
thật đối lập với khuôn mặt của An lúc này.
“Vâng ạ. Anh cũng biết chị An à? Chị ấy rất nổi
tiếng ở khoa em”.
Kim Anh cũng cười tít mắt, An không quen cách
giới thiệu này.
“Thật tốt quá”. Quân gật đầu.
“Vâng, quả thật rất tốt”.
“Không
còn gì tốt hơn” An chua xót khẳng định.
Liếc thấy túi đồ ăn của An, Quân nói: “À, chiều
anh bảo Dũng rồi. Hôm nay Kim Anh lên, hai chị em lên phòng anh ăn cơm nhé”.
Kim Anh đế thêm vào: “Chị phải đến đó nhé”
An còn cách nào từ chối, đành gật đầu.
“Em phải đi mua vài thứ đồ dùng chị ạ. Hẹn gặp
chị sau nhé”.
Kim Anh
cười chào An rồi cùng với Quân đi xuống dưới.
An khó nhọc lê bước về phòng. Cuộc đời mình sẽ
bước sang một trang mới? Không biết nên vui hay buồn? Hichic.
Dũng đã đi đánh cầu lông. Một mình trong phòng,
An múc nước chăm chút cho những chậu hoa. Mùa này, hoa thủy tiên đang nở, sắc
hồng của chúng tươi sáng cả một khoảng trời bên cửa sổ, những chậu hồng cũng
đang chúm chím nụ. Ngoài ban công treo mấy chậu lan: lan càng cua, lan hồ điệp,
cả những loại hoa như lưu ly, violet, … An đặt bình nước xuống, ngồi co chân
trên lan can, ngắm nhìn chậu hoa thanh tú- chiến lợi phẩm cô thu được khi sang
đại học Nông nghiệp. Sắc hoa màu thiên thanh, những bông hoa nhỏ nhắn, xinh xắn
thật đáng yêu. Khi nhìn ngắm một bông hoa, An luôn có cảm giác vừa rạo rực, vừa
ngưỡng mộ, những cánh hoa mềm như nhung khiến cô thấy thư thái. Và hương thơm
của chúng thật kì diệu. An say mê mùi hương của violet, đặc biệt mỗi khi có mưa
hoặc chỉ cần vẩy nhẹ nước lên mấy nhành hoa này, mùi hương của chúng sẽ thật
nồng nàn, da diết. Trong một lần đi chơi cô vô tình nhìn thấy và xin về
trồng. Cô cũng không biết có phải tên chúng là violet không, chỉ thấy màu sắc
và hình dáng của chúng giống hệt hoa violet mà cô vẫn thấy bán ở các cửa hàng.
Lá của chúng to hơn và hơi dính, chỉ cần cắt nhánh cắm xuống đất là ra lộc.
An thích ngồi như thế này, không gian rất thoáng
đãng, ở đây có thể nhìn xuống con đường nhỏ bên dưới. Cô nhíu mày khi thấy Quân
và Kim Anh đang dảo bước gần đó. Họ vừa đi mua sắm về. “Cũng lạ thật, mình càng
tránh anh ta thì lại càng bị kéo vào gần hơn”. An không thể phủ nhận rằng, ngoại
trừ những lúc chọc tức khiến cô phát điên, Quân là một người anh rất đáng mến.
Tuy là sếp của Dũng nhưng cô thấy giữa họ giống quan hệ anh em hơn. Kể cả với
An, anh cũng rất tốt. Không hiểu sao, cô luôn cảnh giác anh.
“Có lẽ mình cũng nên lên sớm giúp anh em họ” An
nghĩ và đi vào trong nhà.
Phòng 302.
Cửa để mở, An định giơ tay lên gõ cửa rồi mới
vào thì nghe trong bếp có tiếng nồi niêu loảng xoảng, tiếng bát vỡ. Tiếp theo
đó…
“Kim Anh”. Một tiếng quát như sấm rền.
Và cảnh tượng tiếp theo vô cùng thú vị. Kim Anh
chạy từ trong bếp ra, quần áo dính đầy bột, Quân cầm chảo đuổi theo. Khi tóm
được Kim Anh, tay cầm chảo của Quân dứ dứ vào đầu cô em, chợt ngó thấy An đang
trố mắt ở cửa, anh lập tức hạ xuống, hai tay cho ra đằng sau. Kim Anh một tay
đang giơ lên đỡ, nhìn thấy thế vội đứng thẳng lên, gãi gãi đầu: “Ô, chị ạ”rồi
chuồn ra sau lưng An.
“Em lên sớm thế”. Quân đưa tay gãi gãi mũi, hỏi
An.
An tủm tỉm: ‘Em lên giúp hai anh em một tay”
“May quá, để Kim Anh giúp chắc sẽ thành bãi
chiến trường mất”.
Kim Anh lè lưỡi, An khẽ cốc nhẹ đầu cô bé một
cái rồi đi vào trong bếp. Cảnh tượng vô cùng …kinh dị. Xoong một đằng, vung một
nẻo, bát vỡ và bột mì bắn tứ tung. Quân thở dài: “Chiến tích của Kim Anh”. Thật
khôi hài, trong khi cô em ngồi chơi xơi nước thì ông anh phải lăn lộn trong
bếp. An nhìn Quân tỏ vẻ thông cảm: “Có vẻ như bậc anh chị chúng ta đang bị lấn
áp quá rồi”. Quân gật đầu hưởng ứng.
Lần đầu tiên thấy Quân nấu ăn, An không khỏi bất
ngờ. Anh làm nhiều món rất lạ, kĩ năng xào nấu thành thạo, An chẳng qua chỉ là
chân sai vặt, nhặt cái nọ, rửa cái kia. Kim Anh tuyệt nhiên không dám bước vào
bếp, chỉ thỉnh thoảng thập thò ở cửa.
“An, lấy hộ anh lọ đường”. An ngừng tỉa cà rốt
ngẩng đầu, với tay lên trạn.
“Cẩn thận đưa nhầm lọ muối”. Quân tiếp tục bằng
cái giọng tỉnh bơ, tay vẫn đang xào măng.
An sững sờ vài giây rồi lẩm bẩm: “Anh quả là thù
dai!”.
“Em nhạy cảm quá đấy, anh có nói gì đâu”. Quân
cười cười.
An nhăn nhó: “Và tai anh cũng rất thính”
“Tại em nói thầm to quá thôi”. Quân khẽ nhún
vai.
Im lặng trong vài giây. An đánh trống lảng: “Anh
làm món gì đấy?”
“Trứng cuộn tôm”.
Quân dán trứng mỏng như lá nem, cuộn tôm và măng
ở trong. An nhìn theo không khỏi thán phục.
Gần đến bữa cơm Dũng mới mò về.
“Cậu đánh hơi giỏi quá đấy”. Quân cười cười bảo
Dũng.
“Hihi, em có giác quan thứ 6 mà, phải không
chị?”. Dũng huých nhẹ tay An.
Nhìn thấy cô gái lạ trước mặt, cậu ồ lên: “Đây
chắc là em gái anh Quân, Kim Anh. Chào cậu, tớ là Dũng, em trai chị An, đệ tử
của anh Quân”.
Kim Anh cười tươi, nháy mắt An: “Em chị đẹp trai
quá”.
“Cảm ơn nhé, mặc dù tớ nghe câu này thường xuyên”.
Dũng cười tít mắt.
An lè lưỡi: “Em thông cảm, em trai chị trí tưởng
tượng có hơi vượt mức bình thường”.
Kim Anh gật đầu: “Em hiểu mà, chỉ ngang với anh
trai em thôi”.
Nói rồi cười hì hì, kéo An đi dọn cơm.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Dũng và Kim Anh bằng
tuổi, mới gặp mà như đã quen thân lâu lắm. Lúc đầu còn khách sáo “cậu, tớ”, một
lúc sau đã chuyển sang “ông-tôi, bà- tôi”. Hai đứa cứ tíu ta tíu tít, chẳng
chịu nhịn nhau câu nào, Quân và An nhìn nhau thiểu não: “Chúng ta là phông
nền”.
“Chị à, chị thấy chúng ta có duyên không?”. Kim
Anh buông đũa, bắt đầu phân tích: “Em quen anh Vũ, anh Vũ là bạn của chị,
chị là chị gái của Dũng, Dũng lại là đệ tử của anh Quân, anh Quân là anh trai
em. Ô, thật là hay”.
An gật gật đầu: “Giống chu trình krebs, mà
acetyl CoA là Kim Anh”.
“Sax, bà chị này ăn cơm mà vẫn nhớ đến hóa
sinh”. Kim Anh phì cười.
Dũng một tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ rồi
chớp chớp mắt bảo Kim Anh: “ Bà xem có cô bạn nào xinh xinh, ngoan hiền giới thiệu
cho tôi đi. Thế này nhé: bà là em gái anh Quân, anh Quân là sếp của tôi, tôi là
người yêu bạn bà. Được đó chứ?”
Cả ba ôm bụng cười. Kim Anh cười toe toét: “Ông
có nhã hứng thì lên face của tôi, chấm cô nào, tôi duyệt cho”.
An làm bộ nhăn mặt, lắc đầu rồi chép miệng: “Em
trai à, bộ sưu tập của em vẫn còn ít quá sao?”
Dũng cười hì hì: “Em sợ những cô thỏ có hàm răng
cá sấu quá rồi”. An và Kim Anh suýt sặc cơm. Hai cô cười nghiêng ngả: “Hình ảnh
sinh động quá”.
Quân làm mặt nghiêm túc, ghé tai Dũng: “Anh biết
một cô bạn của Kim Anh, đảm bảo thỏ 100%”.
Kim Anh nhăn mặt: “Ý anh là Thanh Vân?”
“Yes”. Quân gật đầu.
Dũng gãi gãi cằm: ‘Oh yeah, anh Quân mà đã chấm
thì khỏi phải check lại”. Rồi nhìn Kim Anh: “Bà sẵn sàng rồi chứ?”.
Kim Anh cười đau khổ: “Ừ”. Cô định làm mối cho
ông anh mà. Thoáng cái đã thay đổi nét mặt, cười điệu đầy gian tà: “Thù lao cho
bà mối không ít đâu!”
“Chuyện nhỏ”.
Nhìn hai đứa trẻ nhấm nháy nhau, An không khỏi
buồn cười. Thanh Vân hỡi Thanh Vân, nếu nàng biết mình bị bán rẻ thế này, nàng
sẽ đau khổ ra sao?
……………