Hoài bão và tình yêu - Chương 02

Thủy nói: “Bạn Bích có thể nhịn ăn một tháng chứ
không thể nhịn mua đồ 1 tuần”.

An nói: “Khi bạn Bích phá sản, bán tủ quần áo
cũng có thể sống cầm hơi vài năm”.

Bích nói: “Thời trang mới chính là cuộc sống của
tớ”.

Thói quen shopping của Bích không phải vì cô là
con nhà giàu, có thể chi tiêu thả phanh. Bích từng mơ trở thành một nhà thiết
kế thời trang, sau vì bố mẹ cho rẳng viển vông, ép buộc cô học quản lý. Ước mơ
bị “chết yểu”, không có nghĩa là cô từ bỏ nó. Có rất nhiều cách để theo đuổi
đam mê của mình, mà như Bích nói: “Không thành nhà thiết kế thì tao bán đồ cho
nhà thiết kế”.

Hiện tại chưa đủ vốn để làm điều đó, hơn nữa,
lại muốn tận hưởng hết cuộc sống của sinh viên theo đúng nghĩa đen là “ăn và
học”, Bích chỉ rục rịch chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Không ngờ, việc học
quản lý lại giúp ích cho con đường sau này của cô. Bích cũng từng bước tiếp cận
với những hình thức kinh doanh mới, vẽ ra ý tưởng cho mình. Cứ nghe thấy hãng
nào tung sản phẩm mới hoặc giảm giá là cô nàng có mặt. Trước là đến ngắm đồ,
sau mới đến mua đồ. Có điều kiện, cô sẽ dẫn hai “con gà” An và Thủy đi theo để
mở mang tầm mắt.

Chơi với nhau mấy năm, An và Thủy ngầm công
nhận: “Khi bạn Bích buồn, đừng rủ bạn ấy đi ăn. Không chừng bạn ấy nổi giận sẽ
hành hung chúng ta. Hãy rủ bạn ấy đi shopping. Không chừng, bạn ấy vui vẻ trở
lại sẽ mua cho chúng ta vài bộ quần áo”.

“Đúng vậy. Và sau một lúc cần an ủi không phải
là bạn ấy mà là đôi chân của chúng ta”. An bổ sung thêm.

Lòng vòng một hồi, dưới con mắt tinh tường của Bích,
Thủy cũng chọn được một bộ áo dài mặc hôm bảo vệ và một chiếc váy. Mục đích
chính hoàn thành, Bích mới nói: “Tao nghe mấy đứa bạn bảo ở bà Triệu có một cửa
hàng quần áo mới mở, rất được. Anh chủ quán ở đó đẹp trai, có điều ít khi xuất
hiện”.

“Mày cứ nêu lý do muốn đi xem
đồ là được. Tao sẵn sàng đi theo hầu mày mà. Đừng lấy trai đẹp ra dụ dỗ tao”.
An nói.

“Ừ, tao quên là mày bị vô cảm”.
Bích nhe răng cười.

“Đàn ông tử tế thì xấu trai. Đàn ông đẹp
trai thì không tử tế. Đàn ông đẹp trai và tử tế thì đã kết hôn. Đàn ông đẹp
trai, tử tế, chưa kết hôn thì vô dụng. Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn và
giàu thì không quan tâm đến chúng ta”.

An
đọc một lèo cái triết lý của nhân vật Jang Young Ja trong phim “Nàng Kim Sam
Soon” ra. Bản thân An không có ác cảm với những anh chàng đẹp trai, chỉ thấy
rằng trai đẹp thường đa tình, phong lưu, lúc nào cũng có hàng tá vệ tinh vây
quanh. Chiến đấu đến mẻ trán sứt đầu, may mắn mới giành được anh ta rồi lại
phải lo ngay ngáy bị kẻ khác cướp mất. Vậy thì có gì là sung sướng. Chỉ cần một
người bên cạnh, chia sẻ mọi buồn vui với cô, thế là ổn.

An
đặc biệt hâm mộ nhân vật Dan trong “Trở về Eden”- 1 người đàn ông bình thường nhưng luôn
bên cạnh che chở cho Stephany cao quý. Cô vẫn luôn ám ảnh bởi hình ảnh Candy –
nhân vật truyện tranh mà cô vô cùng yêu thích, phải nhường lại Terry- người
mình yêu cho người con gái khác.

Bích nghe xong thì đưa tay lên gãi cằm, nhìn An thâm thúy:

“Có 2 cách để cưa đàn ông đẹp trai mà không
tốn sức, một là ngày đêm khắc vào đầu ý niệm ấy. Người ta nói ý thức dẫn dắt
hành động, cuối cùng một anh chàng đẹp trai tự chui vào rọ. Tao đang tu luyện
cách này. Trường hợp thứ 2, là biến tướng “ghét của nào trời trao của ấy”. Cái
này đỡ tốn công tốn sức hơn. An à, mày cũng thật là cáo”.

Thủy
cười : “Biết đâu có một anh chàng đẹp trai theo đuổi mày thì sao nhỉ?”

Bích
chen ngang: “Đừng nói với tao là mày sẽ giữ làm của riêng đó nhé”.

An
gãi gãi tai: “Tao cũng không phải là kẻ cố chấp. Nếu đã là của trời cho, thì
cũng nên biết cách…hưởng thụ. Hihi”.

“Haha, thế mới là bạn tao chứ. Đi, đi thôi, xem hôm nay có
cơ hội gặp anh chủ quán đẹp trai không”. Bích hào hứng nói.

Thủy ghé tai An: “Mày chuẩn bị tinh thần rồi
chứ”.

An gật đầu: “Sẵn sàng”.

Shop quần áo mà Bích nói nằm ở gần Vincom Center.
Đi nửa vòng Hà Nội, từ chùa Bộc, ra cầu Giấy, Đường Thành,  lại quay về bà Triệu, An và Thủy thấy hoa cả
mắt. Còn Bích thì vẫn như lúc mới bắt đầu, vui vẻ bước vào.

Shop này bày trí khá đẹp, đặc biệt có nhiều
gương, đánh trúng tâm lý thích ngắm vuốt của chị em phụ nữ. Trang phục cũng đa
dạng, có phong cách, nhân viên nhiệt tình, cởi mở, chứng tỏ chủ nhân của nó là
một người rất nhạy bén.

May mắn, hôm nay gặp được anh chủ quán đẹp trai
mà Bích thầm ngưỡng mộ.

“Anh giúp gì được cho các em?”.

Đã đẹp trai lại còn ăn nói dễ nghe, thật đúng là
sinh ra đã có tố chất hấp dẫn phái đẹp. An và Thủy nhìn nhau công nhận. Còn
Bích đứng ngẩn ra, nhăn trán nhăn mày một lúc mới nói: “Sao em nhìn anh quen
thế?”

Hai cô bạn nhìn Bích như vật thể lạ: “Cần thiết
phải thế không? Muốn làm quen thiếu gì cách mà phải ra vẻ như vậy”.

“Thế à, sao anh cũng thấy em có
nét quen”. Anh chàng kia cũng nổ chẳng kém. Thật đúng là, ngưu tầm ngưu, mã tầm
mã.

“Em tên là gì?”

“Bích ạ”.

“Anh tên Đạt”.

“Anh ít khi ở cửa hàng phải
không?”. Thủy hỏi.

“Ừ, anh còn làm ở công ty phần
mềm nữa”.

“Anh giỏi thật, vừa đi làm vừa
kinh doanh”. An tấm tắc khen.

Anh ta cười rất điềm nhiên. Có
lẽ do đã quá quen với sự tán thưởng kiểu này.

“Rất vui được biết các em. Shop
có nhiều hàng mới về, rất hợp với dáng các em, các em cứ từ từ xem đi nhé”.

Trước khi đi về phía mấy khách hàng khác, anh ta
vẫn không quên nở một nụ cười mật ngọt chết ruồi.

“Tao càng ngày càng khâm phục
mày Bích ạ”. An lườm cô bạn một cái.

“Mày nói gì thế, tao thấy quen
mắt thật mà”.

Bích bức xúc nói. Thấy An và Thủy cùng nhún vai,
cô nàng cũng không buồn giải thích nữa, mang quần áo đi thử.

Về cái tính mạnh miệng của Bích, An và Thủy có rất nhiều
chuyện để kể. Trong lúc chờ Bích thử đồ, hai cô nàng kéo nhau vào một góc,
những câu chuyện của bạn bắt đầu tuôn ra. Có một chuyện mà An và Thủy nhớ nhất.

Ở Bách Khoa có quán sữa đậu nằm trong kí
túc rất nổi tiếng. Dân Bách Khoa và các sinh viên trường khác sang chơi thường
đến đây tán gẫu.

Hồi ấy, ba cô nàng mới học năm thứ nhất.
Một hôm Bích và Thủy sang chơi, An dẫn bạn đi thăm trường, không quên ghé vào
quán sữa đậu này.

Bích học kinh tế, sang Bách Khoa thấy toàn
con trai thì bắt đầu nhìn ngang liếc dọc bình phẩm. Cuối cùng lọt vào tầm ngắm
của cô là một anh chàng đang ngồi một mình uống nước đậu, tay cầm tờ báo. Cô
nàng tiện mồm nhận xét: “Con trai đẹp đã thu hút, đeo kính nhìn đã trí thức,
lại ngồi đọc báo tao nhã thế kia, thật quyến rũ”.

An và Thủy mới khích lệ vài câu. Cuối cùng,
nàng ta hùng hổ tuyên bố: “Chúng mày dám cá cược không? Nếu tao ra ngồi đó mà
anh ấy chủ động bắt chuyện thì chúng mày phải khao tao ăn kem một tuần”.

Bọn An biết Bích rất bạo dạn, không chắc
mẩm sẽ thắng, nhưng hai lại chịu thua một, tuổi trẻ vốn háo thắng, với lại một
tuần ăn kem có đáng là bao, nên chấp nhận giao kèo, trong lòng âm thầm đặt hết
niềm tin lên anh chàng kia.

Nàng Bích nhà ta hít vào thở ra một hơi lấy
khí thế, sau vài giây từ cô nương đanh đá biến thành tiểu thư dịu dàng, một tay
cầm ghế, một tay cầm cốc nước đậu đi về phía chàng trai.

“Anh cho em ngồi cùng với nhé”.

An và Thủy ngồi cách đấy không xa, nghe
giọng nói như gió thoảng mây vờn cùng ánh mắt nhu mì ấy của Bích thì trợn mắt
há mồm. Lúc ấy, hai cô tính cách vẫn còn chân thật, tâm hồn vẫn còn trong sáng,
nên suy nghĩ rất đơn giản, chỉ nghĩ là Bích sang nói chuyện bình thường, không
ngờ diễn xuất lại khoa trương như thế. Sau khi đưa tay lên che mặt, mới âm thầm
nói với nhau: “Sao tao với mày lại có đứa bạn mặt dầy thế này”.

Sau cùng hôm đó, Bích là người thua. Bởi
anh chàng kia, trừ lúc đầu ngẩng lên liếc nàng ta một cái, nhếch miệng đáp trả
một tiếng, còn cả buổi cắm đầu vào tờ báo. Thần sắc của anh ta, nói theo ngôn
ngữ truyện kiếm hiệp đó là “mặt không đỏ, tim không loạn, tay không run”. Bích
ta dùng mỹ nhân kế không có tác dụng, lại dùng ánh mắt hình viên đạn cũng không
xuyên thủng tờ báo, đành phải ấm ức cắp ghế trở về.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, An và Thủy lại
cười ngặt nghẽo. Sau một thời gian, khi hiểu biết tăng lên, kinh nghiệm cuộc
sống phong phú hơn, các cô đưa ra phân tích.

An cho rằng: “Anh chàng kia đích thị là
sinh viên gương mẫu của Bách Khoa, suốt ngày chỉ biết có học nên không quan tâm
bất cứ chuyện gì. Khi nhìn thấy chị Bích hổ báo nhà ta, chú cừu non nớt ấy
hoảng sợ, tuy trong lòng muốn vùng dậy đấu tranh nhưng vì một chút thể diện đàn
ông nên đành ngồi im không nhúc nhích”.

Thủy lại cho rằng: “Anh ta đích thị là cáo
đã thành tinh. Đối với anh ta thì Bích chỉ như một con nai vàng ngơ ngác, không
đáng lọt vào mắt”.

Còn Bích thì ngậm ngùi kết luận: “Có lẽ hôm
đó tao gặp phải anh chàng đồng tính”.

“Dù là giả thuyết nào đi
nữa thì Bích cũng thật là thê thảm”.

An và Thủy hứng chí nói. Khi mới bắt đầu
câu chuyện, hai nàng còn có ý thức, nói nhỏ một chút. Về sau, những câu chuyện
của Bích càng kể càng nhiều, càng kể càng gay cấn, tinh thần bị kích thích,
decibel không kiểm soát được, xê dịch từ cận minimum, lên medium, cho đến câu
chuyện kia đã thành suýt xoát maximum.

Bích đang trong phòng thử đồ, nghe hai đứa
bạn to nhỏ thì nghiến răng nghiến lợi: “Chờ ta đi ra, sẽ vặn cổ các ngươi”.

Còn anh chủ quán ngồi xa xa thì hai tai
giật giật liên hồi. Âm thanh thì thầm của hai cô nàng phát tán trong không khí,
một vài từ lọt vào tai Đạt chẳng quan tâm, nhưng đến câu chuyện kia, nhờ âm lượng
tăng vọt mà anh nghe trọn bộ không sót một từ. Người thanh niên đọc báo đó ư,
chính là anh chứ ai.

Nếu An và Thủy biết được điều này, thì với
những mỹ từ họ đã dùng để miêu tả, nào là “chú cừu non nớt”, nào là “cáo già
thành tinh”, “anh chàng đồng tính”, sớm đã bỏ Bích lại để chạy lấy người.

Có điều, Đạt một chút tức giận cũng không
có, lại vui mừng đến mức nở hoa trong bụng.

Hôm đó chỉ liếc cô ấy một lần nên không nhớ
rõ mặt, thời gian trôi qua lâu như vậy, cô ấy thay đổi như vậy, nếu không có
hai cô nàng họ nhà vẹt kia, chắc anh không thể nào tìm được ân nhân của mình.

Số là, thời điểm đó, Đạt và người yêu đang
đến hồi chia tay. Anh không níu kéo vì đã hết tình cảm, còn cô gái kia thì cứ
một mực bám lấy anh. Khi Bích ngồi cùng bàn với anh thì cô gái ấy đi ngang qua.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt tình sâu ý đậm của Bích thì cô nàng vỡ mộng, quyết
tâm từ bỏ vì cho rằng anh có người mới. Mặc dù mang tiếng bắt cá hai tay nhưng
thoát khỏi sự kiềm chế của cô nàng đỏng đảnh, anh thấy vô cùng sung sướng. Bao
công sức suy nghĩ không thoát được cô ta, lại nhờ cô bé xa lạ đến hóa giải
trong năm phút.

Chính vì thế, lúc Bích mang hai bộ váy ra
thanh toán, anh chủ quán chạy lại bảo rằng: “Vì em mua nhiều, anh khuyến mại
cho em một bộ, duy nhất trong ngày hôm nay”.

Tuy nhiên, lúc Đạt nói điều này ngữ âm hơi
nhỏ, còn cô nhân viên thì mặt đần ra.

Ba cô nàng nhìn nhau sửng sốt. Hôm nay ra
đường bước chân phải trước hay chân trái trước mà sao đỏ thế. Mua có hai bộ mà
nhiều à?

Bích thì cười không khép được miệng: “Thật
ạ, cảm ơn anh”.

“Rất mong các em thường
xuyên ghé qua đây”.

“Vâng, vâng”.

Con người cũng thật dễ thỏa mãn. Bích vốn
dĩ ngay từ đầu đã có ấn tượng tốt với Đạt, sau khi được khuyến mại một bộ quần
áo thì không tiếc những lời có cánh dành cho anh ta. An và Thủy thì tiếc hùi
hụi, biết thế cũng lấy mấy bộ cho rồi.

Còn Đạt thì vẫn thấy áy náy. Nếu cô nàng
kia cứ bám lấy anh, rất có thể sẽ bị giày vò khổ sở, sao có được cuộc sống tươi
sáng như ngày hôm nay. Tặng cô bé tên Bích kia một bộ quần áo vẫn còn chưa đủ,
hi vọng cô ấy thường xuyên quay lại đây. Nghĩ ngợi một hồi mới giật mình nhìn
khắp cửa hàng. May mắn, lúc ấy có ít khách, lại đứng xa vị trí thu ngân, nếu
không thì thật là mệt đây.

…………..

Hai
hôm sau, 8h sáng Bích đến đón An đi xem Thủy bảo vệ tốt nghiệp. Hai cô cũng hồi
hộp không kém gì bạn mình.

Đại
học Sư phạm hôm nay thật nhộn nhịp. Cờ đỏ, băng rôn rực rỡ khắp các lối đi. Và
trên cao, phượng nở bung sắc đỏ giữa nền trời trong xanh thăm thẳm.


bạn nữ sinh vừa bảo vệ xong, hạnh phúc trong vòng tay chúc mừng của cha mẹ và
bạn bè. Lại có bạn khác đi đi lại lại, lẩm nhẩm để ôn lại bài báo cáo cho rõ
ràng. Cũng có bạn, đứng nép mình vào lan can, nhẹ nhàng đón lấy cánh phượng mâm
mê trong tay, như muốn gửi vào đó tất cả nỗi niềm.

Thủy
đang ngồi trên hàng ghế giữa, chờ tới lượt. Cô là người bảo vệ cuối cùng của
buổi sáng. Nhìn thấy hai cô bạn thân, cô nở nụ cười thật tươi. Không ồn ào, An
và Bích vẫy vẫy, làm dấu hiệu chúc Thủy may mắn. Bố mẹ và anh chị Thủy ở xa.
Trong ngày quan trọng nhất đời sinh viên của cô, sự của mặt của hai người bạn
thân nhất giúp cô bình tâm và tự tin hơn.

Bảo
vệ xong, cầm bó hoa An tặng trên tay, trông Thủy thật rạng rỡ và xinh đẹp trong
bộ áo dài màu hồng phấn. Cô kéo bọn An đi chụp ảnh lưu niệm cùng lớp. Bích lại
được dịp trổ tài chụp ảnh.

Trong
những bức ảnh có ba người, An luôn đứng giữa. Bích nói, vì An mũm mĩm nhất. Thứ
hai, vì An ôn hòa nhất, vừa có tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn của Bích, vừa có
tính cách dịu dàng, nhu mì của Thủy.

Hôm
nay, vị trí ấy được dành cho Thủy. Mỗi lẫn đi cạnh nhau, cô đều nắm tay hai đứa
bạn rất chặt. Có lẽ, từ bây giờ, sẽ lâu lắm, ba người bọn họ mới có thời gian ở
bên nhau thế này.

Buổi
chiều, Bích có việc phải về trước. An và Thủy đứng chờ xe bus. Thời tiết cũng
thật là lạ. Buổi sáng còn nắng chang chang mà buổi chiều đã xầm xì như chuẩn bị
đổ mưa. 

Đột
nhiên Thủy nêu ý kiến: “An, tao với mày đi bộ một quãng nha”.

An
đồng ý. Hai người nắm tay đi cạnh nhau, trông họ thật thân thiết.

“Cảm
giác của mày bây giờ thế nào?”. An hỏi.

Thủy
nhìn An, mỉm cười, rồi hơi ngước mặt lên trời, mắt cô có vẻ đăm chiêu: “Ừm, vừa
háo hức, vừa hụt hẫng, lại vừa tiếc nuối”.

An
nắm chặt tay bạn, cảm thấy một nỗi buồn cũng đang len lỏi trong cô. Xung quanh
họ, phố phường vẫn tấp nập nhưng sao hôm nay mọi thứ lại mang một màu sắc khác.
Họ bước chầm chậm, sợ những giây phút thế này sẽ không còn nữa.

“Tao
còn thấy sợ nữa”. Thủy tiếp tục. “Mày cũng biết tao từng mơ làm phóng viên”.

An
cười: “Tao nhớ chứ, mày còn rất hâm mộ bác Lại Văn Sâm”.

“Ừ,
đúng vậy. Khi thi đại học, thực sự phải đương đầu với lựa chọn của mình, tao
lại run sợ. Tao không đủ mạnh mẽ để đương đầu với khó khăn của người làm báo,
hơn nữa, hoàn cảnh gia đình tao không cho phép tao làm những gì không chắc
chắn. Tao cần một nghề gì đó ổn định”.

An
hiểu. Cô và Thủy đều sinh ra trong gia đình bình thường. Bố mẹ Thủy làm nghề
nông,  việc học hành của con cái chỉ
trông vào mấy sào ruộng, chị gái cả đã lấy chồng, dưới còn hai em nhỏ. Nhà An
thì khá giả hơn, em trai lại làm ra tiền. Tuy vậy lúc An còn nhỏ gia đình rất
nghèo, mỗi lần đóng học phí cho hai chị em, bố mẹ phải chạy vạy khắp nơi vay
tiền. Trong nhóm, Bích là con nhà giàu, bố mẹ cô đều làm to ở tỉnh. Bích là một
người bạn rất tốt, không có nghĩa là cô hiểu hết được tâm sự của những đứa trẻ
con nhà bình dân như An và Thủy. Có những chuyện, chỉ người đồng cảnh ngộ mới
hiểu được nhau.

Một
chiếc máy bay bay qua, một đứa trẻ reo lên, cất âm thanh trong trẻo nói với mẹ:
“Sau này con muốn là phi công, bay trên bầu trời xanh”.

“Con
mẹ nhất định sẽ là phi công giỏi”. Người mẹ xoa xoa đầu con trai.

“Mày
thấy đấy, con người luôn có ước mơ mà, ngay cả một đứa trẻ con còn như vậy.
Nhưng không phải ai cũng có thể theo đuổi ước mơ của mình. Có người vì không đủ
dũng khí, người thì phát hiện mình không có khả năng, người vì dòng đời xô đẩy,
người vì cha mẹ ép buộc, nên chỉ có thể cất giấu vào một góc nào đó, thi thoảng
lôi ra gặm nhấm và tiếc nuối”. Thủy cười, trên mặt có nét gì đó thoáng buồn.


nói tiếp: “Nghiệp chọn người, giờ tao thấy không nghề nào thích hợp với tao
bằng nghề giáo, tính tao không hoạt bát, thích sự ổn định. Làm một giáo viên
dạy văn, vẫn có thể mang nhiệt huyết, hiểu biết của mình truyền đạt lại cho các
em nhỏ, vẫn có thể sử dụng ngòi bút của mình, không nhất thiết cứ phải là một
phóng viên”.

An
nhìn Thủy, động viên cô nói tiếp:


Người ta nói, cuộc đời không giống như những kì thi. Xem phim, đọc báo, tao
thấy có hơi hoảng về những gì mình sẽ trải qua khi đi ra trường. Có rất nhiều
sinh viên sư phạm phải làm trái nghề, thậm chí làm công nhân, người giao hàng.
Dẫu vậy, tao cũng háo hức, mình có thể tự đứng bằng đôi chân của mình, có thể
gửi tiền về cho bố mẹ, có thể khẳng định được mình”

An
cười: “Ừ, mày nói làm tao cũng lo dần rồi đấy”.

Hai
cô đã đi đến gần ngã tư Láng – Cầu giấy. Đứng ở ven cầu nhìn xuống dòng sông đang
cuồn cuộn chảy, Thủy cảm thấy lòng mênh mang. Sinh viên mới ra trường, giống
như đứng bên bờ sông bên này nhìn tấm biển đề 2 chữ “tương lai” ở bờ sông bên
kia, mà đường sang chỉ có 1 cây cầu nhỏ bé lỏng lẻo bắc qua. Sẽ có người sang
sông thành công, sẽ có người đi được nửa đường thì quay lại hoặc rơi xuống, để
dòng nước cuốn trôi, sẽ có người sớm từ bỏ và tìm một lối đi khác.

“Mày
nhìn kìa”.

An
đưa tay chỉ. Thủy nhìn theo. Trên bầu trời, những tầng mây đen kịt lúc hợp lúc
tan, để lộ ra những mảng trời trong xanh. Mặt trời khi ẩn khi hiện trong màn
mây.

“Mày
nhớ không, đã từng có một bộ phim mang tên “Phía trước là bầu trời”. Mặt trời
còn có lúc như vậy, chúng ta cũng phải cố gắng chứ”.

An
mỉm cười gật đầu.

“Cố
lên nhé, chúng tao luôn ở bên mày”.

Giống
như từ trước đến nay họ vẫn vậy. Một đứa thì mạnh miệng, to gan, một đứa thì ôn
hòa, thẳng thắn, một đứa dịu dàng, nhu mì, ba người bọn họ, bên nhu bên cương
lại chơi rất thân với nhau. Ba năm cấp ba, học cùng lớp chuyên Văn, ngày ngày
cùng nhau đạp xe tới trường, rảnh rỗi rủ nhau đi ăn, đi mua sách, vui thì nắm
tay nhau dạo phố, buồn thì cuộn chăn ngồi tâm sự. Bốn năm đại học, mỗi đứa một
nơi, cuối tuần chạy đến nhà nhau nấu ăn, rủ nhau đi mua sắm. Chỉ cần một đứa
kêu buồn, hai đứa kia sẽ có mặt.

Thủy
vỗ vỗ vai An: “Mày còn một năm nữa, cố mà tận hưởng hết. Trong bọn tao, chỉ có
mày là có lập trường vững vàng và học hành ổn nhất. Anh em tao tin tưởng ở
mày”.

An
đang cười tít mắt thì Thủy lại nói: “Lâu rồi mày có liên lạc với Minh không?”.

Một
vài giây ngập ngừng, cuối cùng An nói:

“Mày
biết không”. Giọng An đều đều: “Điều tao hối tiếc nhất trong suốt những năm học
đại học, đó là để mất tình bạn thân thiết với Minh”.

Thủy
cũng trầm xuống: “Ừ, tao và Bích biết chuyện của Minh rồi, hắn đã thi lại kinh
tế phải không. Thực sự, tao đã từng nghĩ Minh là một nửa hoàn hảo của mày cơ
đấy, Minh rất chu đáo, ân cần với mày, lại là người mày tin tưởng nhất”.

Minh
quen An ở lớp học thêm hóa năm lớp 12. An ngây thơ luôn tin rằng, cùng với Bích
và Thủy, Minh là người bạn thân thiết nhất của cô. An thường tâm sự với Thủy
chuyện gia đình, nói với Bích về thời trang, cuộc sống, còn chuyện tình cảm đơn
phương với một người bạn chuyên Tin, Minh là người hiểu rõ nhất. Bởi theo tính
cách của Bích, nếu biết được sẽ làm ầm lên. Trong tình cảm, An khá bảo thủ,
muốn giữ những gì riêng tư nhất cho mình. Còn Thủy từ lúc chị gái lấy chồng,
thì phải đảm đương vai trò chị cả trong nhà, có rất nhiều thứ phải lo lắng.

 Đến khi Minh nói ra ba chữ: “Tớ yêu cậu”, An
mới bàng hoàng nhận ra: Mình quá vô tư. Vô tư hay vô tâm?

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3