Hoài bão và tình yêu - Chương 01

An đang ngồi trong phòng thi. Bên cạnh là hai
sinh viên. Trước mặt là thầy dạy triết. “Từ bao giờ mà khoa triết lại chuyển
sang hình thức thi vấn đáp ba người một lần thế này”. Mang một bụng thắc mắc
nhưng An không dám nhúc nhích.

Đề thi được viết trên bảng : “Hãy nêu quan điểm
về hai phạm trù “yêu” và “học””.

Quá đơn giản.

Sinh viên A trả lời: “Xét về góc độ kinh tế, yêu là một quá
trình tốn tiền bạc, thời gian và trí lực. Học là một quá trình tiêu tốn trí
lực, tiền bạc và thời gian. Học thì cả đời mà yêu thì cũng không có tuổi. Đầu
tư đúng lúc đúng chỗ mới có tác dụng”.

Thầy mỉm cười hài lòng.

Sinh viên B trả lời: “Xét theo quan điểm sư phạm, yêu là hệ
quả của sự kết hợp giữa bản năng và trí tuệ con người, hướng người ta đến Chân
– Thiện – Mỹ. Học là hạt giống của kiến thức, kiến thức là hạt giống của hạnh
phúc. Như vậy, yêu và học đều hướng người ta đến những điều tốt đẹp”.

Thầy mặt mày rạng rỡ.

Sinh viên An trả lời: “Xét theo quan niệm của cá nhân em,
yêu là chuyện nhỏ, học mới là chuyện lớn. Chuyện lớn chưa lo được thì chưa tính
đến chuyện nhỏ”.

“Nông cạn”.

Một
tiếng quát, một tiếng đập bàn.

Thầy
trán nổi gân xanh.

Sinh
viên B ánh mắt động viên. Sinh viên A liếc mắt coi thường.

An
ngây ra, không hiểu mình “nông cạn” ở chỗ nào.

 “Hà An, em về HỌC LẠI”.

Tiếng
“Học lại” phát ra nghe như sét đánh giữa bầu trời xanh. An giật nẩy mình. Cô bừng
dậy trong cơn hoảng hốt.

Hóa
ra, cô vẫn đang yên vị trên giường, hai tay tì lên một quyển sách, đầu gục
xuống bàn.

Ngẩng
đầu, dụi dụi mắt, An lúc này mới tỉnh ngủ. Phòng kí túc yên tĩnh, chỉ nghe
tiếng ù ù phát ra từ hai chiếc quạt trần đang chạy hết công suất. Trong phòng
tính cả An là còn năm đứa, mỗi đứa một giường, đang cắm đầu ôn thi.

An ngao ngán nhìn lại khu vực của mình. Chiếc bàn tự học
được đóng cứng vào khung giường lúc này ngổn ngang sách vở. Hai bên trái phải
số lượng rất chênh lệch. Một bên là chồng giáo trình vi sinh vật học, cuốn trên
cùng có vài trang nhăn nhúm, lúc nãy ngủ gật An đưa tay đè lên. Một bên là cuốn
tiểu thuyết: “Sự lựa chọn của lý trí”, đang đọc đến đoạn nữ chính bị giằng xé
giữa quyết định đi du học hay ở lại bên cạnh người mình yêu.

“Thì ra là như vậy”.

Não trái bị áp lực thi cử kích thích, não phải bị câu chuyện
dang dở kích thích, bảo sao mà giấc mơ lại phong phú như thế. Ngay cả thầy dạy
triết từ năm đại cương cũng có mặt.

Tranh thủ học hỏi kinh nghiệm từ các đàn anh đi trước cũng
có mặt lợi, mặt hại. Môn được cho là dễ, đàn em tâm lý thoải mái đi kèm chủ
quan. Môn được cho là khó, giống như môn vi sinh ứng dụng này, “10 thằng vào
thi, 6 thằng chết”, đàn em thứ nhất chuyên tâm học hành, thứ hai nơm nớp lo sợ,
ăn không ngon, ngủ không yên.

An rơi vào trường hợp thứ nhất, đành phải bỏ dở câu chuyện
đang đọc, trong vòng ba ngày “ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, gần ngay trước mắt
mà xa tận chân trời”, đè nén trong tiềm thức, chính vì thế mới phản ánh lại một
phần trong giấc mơ.

Lòng ngậm ngùi, An vẫn kiên quyết tống quyển truyện vào trong
tủ. Phòng kí túc có 12 người, có một chiếc tủ đứng 12 ngăn ở cuối phòng, phân
chia cho mỗi đứa một ngăn. Tiện tay khóa tủ lại, lúc đó cô mới yên tâm.

“An ơi, lấy hộ tao cốc nước”. Hạnh ở giường
trên gọi.

“Ừ, chờ lát”.

An ra bàn rót nước, lúc này mới để ý dáng điệu của mấy tên
trong phòng thật khôi hài. Bốn sinh viên, bốn tư thế, đại diện cho mô hình ôn
thi kinh điển nhất của Bách Khoa. Tư thế thứ nhất, người ngay ngắn, sách ngay
ngắn, tinh thần hăng hái. Tư thế thứ hai, người nằm nghiêng, sách nằm nghiêng,
tinh thần uể oải. Tư thế thứ ba, người nằm ngửa, sách trên tay, giấc mộng chập
chờn. Tư thế thứ tư, “nào chúng ta cùng ngủ”.

Người thứ  năm là An
đã sớm quá độ sang một giai đoạn mới rồi. Không chừng, lát nữa cô bạn đang
trong tư thế thứ tư kia sẽ có biểu hiện mộng du hoặc nói nhảm.

Điện thoại báo hiệu có tin nhắn, An mở máy ra đọc.

Tin nhắn đến là của Lan: “Ra quán bia Việt Hà, Tạ Quang Bửu
đi. Tao đang ở đó một mình”.

Quán bia?. Một mình?. Chẳng phải nàng ta lên giảng đường học
với Vũ sao?. Lại cãi nhau à?

Nghĩ thế, An bật dậy, nói “Tao ra ngoài một lát” với Hạnh,
rồi phóng như bay ra khỏi phòng.

Hơn 5h chiều, đường xá nghìn nghịt người. Sinh viên tan học,
người đi làm tan ca. Con phố Tạ Quang Bửu trở nên sầm uất. Hàng quán ven đường
đông vui trở lại.

Đi một mạch ra đến ngã tư Lê Thanh Nghị, trong lúc chờ đèn
đỏ, An mới để ý bộ dạng của mình. Mái tóc dài lòa xòa chưa kịp buộc, áo đồng
phục thể dục chưa kịp thay, đôi dép tổ ong hơi rộng, mặt lấm tấm mồ hôi, thật thảm
hại. Dù sao đây cũng là khu vực “sân nhà”, người ta vốn quen với phong cách
bình dân của con gái Bách Khoa, chẳng có gì đáng xấu hổ.

Đèn tín hiệu chuyển đỏ.

An bước sang đường.

Một cơn gió nhẹ vờn qua, kéo những lọn tóc bay bay trong
gió. Cảm giác ấy thật dễ chịu. Cô mỉm cười, hít vào thở ra một cái.

Một chiếc SH đi qua, người thanh niên lái xe ngoái lại nhìn.
Một chiếc Vespa lướt qua, người lái xe cũng ngoái lại nhìn.

“Chuyện gì vậy? Mình có gì lạ à? Chẳng lẽ tư thế lúc nãy có
sức dọa người?”. An thắc mắc không thôi.

Kì lạ, biển số xe SH kia lại trùng với sinh nhật của cô.
“2507”.

Đi được một đoạn, chiếc Vespa đang ở phía sau tăng tốc đi
song song với chiếc SH:

“ Sao thế?”

“Tưởng gặp người quen”.

“ Ha, mày chuyển đối tượng sang sinh viên
rồi à”.

Quân không trả lời câu hỏi của Đạt.

“Tưởng cô bé đó là dân Văn, thì ra cũng học ở Bách Khoa ư”.
Anh nghĩ.

Quán bia Việt Hà.

An hớt hơ hớt hải đi vào, mắt dáo dác tìm kiếm. Lan đang
ngồi ở dãy bàn giữa, quay mặt ra cửa.

 “Mày với
Vũ lại cãi nhau à?”. Vừa ngồi xuống, An đã sốt ruột hỏi.

“Không cần quan tâm, hôm nay mày chỉ có nhiệm vụ
là uống và uống cùng tao”. Lan chớp đôi mắt đỏ ngầu, làm ra vẻ bình tĩnh nhưng
trong giọng nói lại ẩn chứa sự nghẹn ngào.

Nhìn khuôn mặt xẹp lép cùng đôi mắt chỉ trực
khóc của Lan, An không khỏi xót xa. Cả phòng luôn coi nhau như chị em nhưng Lan
là thân với cô hơn cả, có chuyện gì cũng kể hết. Cái  dáng vẻ bi thương đó
của Lan khiến An gật đầu cái rụp: “Uống thì uống, nếu làm mày thấy khuây khỏa
hơn thì tao sẽ uống cùng mày”.

Dân gian có câu: “Ở đời có 4 cái ngu”, mà cái
ngu lớn nhất là làm mai. An chưa tính là bà mối nhưng cũng có dính dáng liên
quan.

Nhớ lại buổi tối một ngày mùa hè cách đây hai năm,
An và Lan rủ nhau đi mua cơm, gần đến nhà ăn thì gặp Vũ. Chẳng hiểu hôm ấy do
đèn đường có vấn đề hay mắt Lan đột nhiên tăng phẩy mà chỉ vài phút gặp nhau
chớp nhoáng đã nảy sinh tình cảm. Nàng nói với An: “Bạn Vũ có nụ cười thật
đẹp”, còn chàng thì cũng hết lời ngợi ca: “Bạn Lan thật hiền lành, dễ mến”. Một
kẻ ở lớp luôn khơi mào ra những cuộc “nội chiến” nhờ tài nói xoáy, một kẻ ở
phòng là thành phần “cáo già giả dạng nai tơ”, hai anh chị thật xứng đôi. An
bất đắc dĩ ngay từ ngày đầu đã không thoát được vai trò chuyên gia tư vấn tình
cảm cho cặp đôi này. Đã làm phúc thì làm phúc cho chót, tiễn phật tiễn tận tây
thiên, nên mỗi khi Lan – Vũ có xích mích, An không thể đứng trơ mắt nhìn.

Tháng sáu, tiết trời oi nồng của mùa hạ lan tỏa
khắp thành phố. Quán  bia là địa điểm lý tưởng để cánh đàn ông bù khú, đặc
biệt là tầm chiều muộn. Quán mà An đang ngồi rất đông khách, người ra người
vào, trong đó không ít là phụ nữ. Sự xuất hiện của An, Lan vẫn khiến không ít
các bàn nhậu chú ý. Nhìn hai cô gái ăn mặc giản dị, khuôn mặt thơ ngây, không
ngờ tửu lượng lại khá vậy. Vài vị đàn ông trung niên khe khẽ lắc đầu: “Trẻ con
bây giờ học đòi thật”.

An đã uống đến cốc thứ ba. Côkhông lạ gì cái
kiểu cơm chẳng lành canh chẳng ngọt của hai đứa bạn nhưng lần này nhìn cái bản
mặt bất cần đời của Lan, An nghĩ sự việc không đơn giản như vậy. Con bé đang
gục gặc đầu, cái miệng nửa cười, nửa không, mắt nhìn xuống đất mà cảm thấy như
xa xăm lắm.

“Muốn khóc à?”. An nhẹ giọng hỏi.

Hình như, Lan khẽ gật đầu. Một lúc sau, cô lên
tiếng: “Mày nghĩ tao có nên chia tay Vũ không?”.

An sửng sốt: “Lần này thực sự nghiêm trọng vậy
ư?”

“Tại sao? Có thể nói tao biết không?” An nuốt
nước bọt.

Lan thủ thỉ, tiếng cô nhỏ lắm, nhỏ đến mức An
phải căng hết tai để nghe: “Tao cảm thấy Vũ…không yêu tao như tao tưởng. Tao
không muốn nói lý do vì tao thấy nó thật buồn cười…”

Giọng Lan có phần nghẹn lại. An vỗ vỗ vai an ủi.
Sau cơn xúc động, Lan nói tiếp: “Lúc nào giận nhau, Vũ cũng bỏ tao lại. Tao
cứng đầu thật nhưng dù gì tao cũng là con gái, sao không nhường tao lấy một
chút hả mày. Nếu cứ tiếp tục, không biết sau này tao còn phải buồn phiền thế
nào đây”.

Lan lại thở dài. An biết, Vũ là con một trong
gia đình giàu có, từ nhỏ đã được cưng chiều. Vũ tính tình dễ dãi, rất tốt với
bạn bè. Từ hồi yêu Vũ, An thấy Lan vui vẻ hơn, và cũng bớt tâm sự với cô hơn.
Vũ hoàn hảo, gần như không có gì để chê. Duy chỉ có cái tính cố chấp của hắn,
An suốt ngày kêu gào sửa đổi mà không xong. “Hai kẻ cứng đầu trị nhau biết đâu
lại hóa hay”. An đã nghĩ như vậy về đôi Lan, Vũ. Không ngờ cơ sự lại trầm trọng
thế này.

“Thay đổi bản tính con người đâu phải một sớm
một chiều là được. Mày từng nói, yêu nhau đâu nhất thiết phải lấy nhau, chỉ là
giúp đỡ nhau trong một giai đoạn nào đấy. Hãy xem mày muốn gì. Nếu hai đứa tính
đến chuyện lâu dài thì nên suy nghĩ cho kĩ, còn nếu yêu nhau chỉ để chia sẻ
buồn vui thì đâu cần phải làm khổ nhau như vậy. Chẳng phải trước nay bọn mày
luôn rất vui vẻ sao. Khi đã nói chia tay là khó quay đầu lại lắm đấy”. An cũng
không hiểu sao mình có thể nói những lời này một cách trôi chảy đến vậy.

Lan lặng thinh, cô đang nghĩ ngợi. Một lát, Lan
lại thở dài:  “Tao ghét Vũ quay lưng bỏ đi như vậy”.

“Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến bao người phải
đau khổ?”. An thích cũng từng có, cảm nắng cũng nhiều, nhưng cảnh giới yêu thì
chưa đạt đến.

Vặn vẹo đôi đũa trong tay, bất giác đưa lên gõ
gõ chúng theo nhịp- điệu bộ hết sức buồn cười- ngâm nga đọc bài thơ mà cô vô
tình đọc được trên một forum nào đó:

“"Em chỉ ước một thảo nguyên đầy chó. Một
nông trường bát ngát lá mơ xanh. Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt. Một dòng
sông chứa đầy rượu Jonny. Ðể nơi ấy tháng ngày em tu luyện. Xa bụi trần và quên
lãng bóng hình anh........"

An thấy những người xung quanh đều quay sang
nhìn cô cười. Trong đó có một nụ cười tươi sáng tựa ánh mặt trời buổi sớm mà cô
vẫn nhìn thấy trong giấc mơ khiến cô ú ớ:  “Hic! Tao say rồi. Chúng ta về
thôi”.

An chưa hẳn là đã quá say, chỉ là nụ cười của
người kia quá rực rỡ mà thôi.

Khó khăn lắm mới lôi được Lan đứng dậy, hai cô
nàng bước chân xiêu vẹo rời khỏi quán. An không biết rằng, phía sau mình, có
một người vẫn dõi theo cô, khóe môi đang vẽ lên một nụ cười.

…………………………….

Môn vi sinh không khó như An tưởng tượng. Có lẽ,
bậc đàn anh khóa trên có mối tư thù với môn này nên muốn dọa cho các đàn em một
chút để giải tỏa tức hận đây.

Đề thi 90 phút, 60 phút An đã làm xong bài. Nhìn
xung quanh thấy  bọn Linh, Chi, Vũ, Thuấn
đang cắm cúi viết, không có biểu hiện gì khó khăn, cô đứng dậy nộp bài.

Mai còn môn thi cuối cùng, An chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian quý báu này. Ba
mươi phút, cô sẽ đọc được ít nhất ba chương truyện, dại gì ngồi lại để chịu
giày vò. Mấy tên không làm được bài nhìn cô oán hận. Cô lè lưỡi rồi đi ra.

 “Làm bài
được không?”. Ngó cái vẻ mặt đang hớn hở của An, Lan cảm thấy câu hỏi của mình
hơi thừa.

“Hihi. Được hay không thì cũng đã thi xong. Tao
delete hết khỏi bộ nhớ rồi. Mà mày đứng đây làm gì? Không phải có ý chờ tao đó
chứ”.

An tỏ vẻ ngạc nhiên, giờ này Lan thường ở nhà.

Lan xịu mặt: “Mày không vui sao?”

An đặt hai tay lên má bạn, lắc lắc: “Thôi đi cô
nương, chờ Vũ chứ gì, có gì muốn nói cho tại hạ thì nói đi”.

Lan phì cười, An rất hiểu cô. “Hôm qua mày nói
gì với Vũ phải không?”.

An trề môi. Còn phải hỏi nữa sao, nếu tôi không
ra tay thì cũng không sống nổi với anh chị.

“Vũ gọi điện cho tao, hắn muốn đình chiến. Mày
nghĩ xem, tao có nên gặp không? Tao muốn không gặp hắn một thời gian”. Lan nói.

“Chịu được không. Đằng nào mày cũng phải suy
nghĩ. Nếu thế sao không gặp, hai đứa nói chuyện thẳng thắn đi. Tao thấy bọn mày
còn nhiều vấn đề chưa hiểu nhau”.

“Nói chuyện thẳng thắn. Ha! Tao đã nhiều lần nói
rồi, mà như nước đổ đầu vịt, Vũ đâu có nhớ. Nói nhiều chẳng phải động đến lòng
tự trọng của hắn sao”.

“Mày cũng dao động, nên mới mò đến đây tìm tao,
đúng không?. Cho người ta một cơ hội, cũng là để mày đỡ phải lăn tăn. Dù sao nó
cũng có chủ ý muốn làm hòa với mày. Mà mày không thấy mày cũng cứng đầu sao. Vũ
là con trai, mày lấn áp quá sẽ ảnh hưởng đến sĩ diện của người ta chứ”.

“Ừ, có lẽ thế”. Lan phân vân.

“Còn nghĩ gì nữa”. An cốc nhẹ vào đầu bạn. “Hai
đứa mày làm hòa với nhau đi, tao cũng có việc phải giải quyết đây”.

“Gì thế?”.  Lan trố mắt.

An cười tít, gõ nhẹ vào cặp.

“Á há. Truyện”. Lan dứt lời đã thấy cô bạn chạy
biến đi.

Khu C2 là một trong những địa điểm nổi tiếng
nhất của đại học Bách Khoa Hà Nội. Khuôn viên đẹp, cây cối xanh mướt, trừ những
khi sự kiện gì quan trọng mới tấp nập, còn bình thường là nơi lý tưởng cho
những kẻ thích yên tĩnh . Thi xong môn được cho là khó nhất, An yên tâm mở tủ
lấy truyện ra đọc.

“Nếu ví mình là một chiếc lá, chẳng phải mình
đang ở thời khắc đẹp đẽ nhất kia ư”.

An nheo nheo mắt nhìn những tán lá trên đầu,
thích thú với suy nghĩ đó. Xuất thân từ dân văn, lại học ở một trường tự nhiên,
An là sự kết hợp hoàn hảo của chất lãng mạn thi sĩ ẩn trong vẻ ngoài mộc mạc,
thô ráp của dân kĩ thuật.

Áo phông trắng, quần bò màu xanh với mái tóc
được buộc cao gọn gàng, trông cô không có gì đặc biệt, chỉ có khuôn mặt toát
lên vẻ điềm nhiên, thư thái, đôi mắt hiền hòa mà đầy vẻ cương nghị. Rảo bước
nhanh trên vỉa hè, An hơi ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh vật. Tâm hồn bay bổng của
dân Văn, dù có ít nhiều bị mài mòn ở trường đại học, vẫn không hề mất đi.

Lúc đi ngang qua khoa công nghệ thông tin, An
thấy một vị giáo sư già và một thanh niên đang nói chuyện rất vui vẻ ở sảnh. Nụ
cười của anh ta làm An có cảm giác quen quen nhưng cô không mấy quan tâm. Đi
nhanh về khu hội nghị, chọn một vị trí quen thuộc, An nhẹ nhàng ngồi xuống.

Xung quanh đài phun nước, những bãi cỏ được cắt
tỉa cẩn thận, vài ngọn lau trắng xinh điểm xuyến trên nền cỏ xanh mướt, bướng
bỉnh đung đưa trong gió. Nhìn về phía viện công nghệ hóa học gần đó, sắc đỏ của
phượng vĩ, hoa dâm bụt hồng tươi, hoa đại trắng muốt đua nhau khoe sắc. Ngồi
dưới bóng mát của cây xoài già chỉ nhìn thôi cũng đã đủ no mắt. Chưa kể những
cơn gió nhẹ quét sạch bao mỏi mệt của hai tuần thi cử vất vả, lại có tiếng chim
truyền cành nghe thật vui tai. “Quả không hổ danh là trường đại học có khuôn
viên đẹp nhất thủ đô” An mỉm cười, rồi nhẹ nhàng lôi “bảo bối” trong cặp ra.

Quân bước ra từ khoa công nghệ thông tin, anh
vừa nói chuyện với GS. Nguyền Hoàng Lương. Thầy là người đã giúp đỡ anh rất
nhiều trong thời gian học tập ở đây. Dù anh đã ra trường khá lâu nhưng hai thầy
trò vẫn thường xuyên liên lạc. Hôm nay, vừa vặn có việc với khoa công nghệ
thông tin, anh nhân cơ hội gặp thầy.

“Đã 11h” Quân nhìn đồng hồ. “Kim Anh cũng sắp
tan học, chờ con bé rồi đưa nó đi ăn luôn”.  Nghĩ vậy nên anh thong thả đi
bộ về phía khu hội nghị, nơi rất quen thuộc với anh. Cảnh vật vẫn không mấy
thay đổi so với trước. Có chăng, màu sơn mới làm cho khu nhà trở nên sáng sủa
hơn.

Từ xa, Quân đã nhìn thấy hai cây xoài già, nơi
mà ngày xưa anh hay ngồi đọc sách. Bước nhanh đến, chợt Quân hơi sững lại.

Kim Anh đã từng nói thế này: “Lần đầu gặp nhau
là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp nhau là tất nhiên, lần thứ ba gặp nhau là định
mệnh”.

“Mình và cô bé này có duyên đấy” Quân nghĩ.

Cô bé ngồi đúng ở vị trí mà trước đây Quân hay
ngồi. Một quyển sách dày cộp để lên đùi, tay chống cằm, ánh mắt cô chăm chú đến
nỗi cảm giác như không có điều gì làm cô xao động. Khuôn mặt say sưa của cô
toát lên sự bình thản, vẻ điềm đạm cùng nét bầu bĩnh đáng yêu. Trong cái tĩnh
lặng của cảnh vật, sự tĩnh lặng của cô gái càng trở nên hài hòa. 

Quân thấy buồn cười khi nhớ đến hình ảnh của cô
bé ở quán bia. Nhìn dáng vẻ đó thật khó hình dung cô bé ngồi đọc sách một cách
ngoan hiền, thư thái nhường này. Bất chợt, một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong
đầu anh.

An cảm thấy như có một luồng điện đang quét qua
mặt. Cô ngẩng đầu lên. Mắt cô bắt gặp ánh mắt từ phía người đang ngồi dưới gốc
xoài đối diện, cách đấy không xa.

Theo phản xạ, An liếc ngang, liếc dọc, liếc
trên, liếc dưới rồi sửng sốt: “Nhìn mình?” bởi ngoài đằng trước có vài người
qua lại, bên cạnh, đằng sau cô chẳng có ai cả, cũng chẳng có điều gì đặc biệt.
Sao cái người ấy cứ nhìn về phía cô trân trân, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ
cô chưa bao giờ gặp ánh mắt khó chịu như vậy.

 “Chắc
không phải chứ, mình đâu có quen biết anh ta, cũng không phải xinh đẹp xuất
chúng gì. Không lẽ mình có gì bất thường?”. Một đống câu hỏi ập đến trong đầu
An.

“Thôi mặc kệ, chẳng liên quan đến mình, truyện
đang hấp dẫn”. An cúi mặt xuống quyển sách.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, có phần nhăn nhó của An,
Quân khẽ mỉm cười. “Hình như vẫn chưa có tác dụng”. Anh nheo mắt khi cô lại cắm
cúi đọc.

“Không ổn” An cảm thấy vẫn như có một ánh mắt
lăm le hướng về phía mình. Cô không thể tập trung đọc được.

Nhìn thẳng về phía đối diện, ánh mắt vẫn nhìn cô
trừng trừng. Khoảng cách đủ để cô nhìn thấy nụ cười nhếch mép kiểu mấy nhân vật
hoạt hình Dreamworks của “hung thủ”.

Nơi này khá vắng vẻ, lại có nhiều cây cổ thụ.
“Không lẽ là ma”. Ý nghĩ lóe lên trong đầu làm cô rùng mình.  Cô nhớ đến
những câu chuyện của Nguyễn Ngọc Ngạn mà Hạnh vẫn bật hàng đêm.

“Vớ vẩn, hình như vừa gặp người này lúc nãy.
Mình đắc tội gì ư?”.

An cảm thấy đầu mình bốc khói, máu nóng bắt đầu
dồn lên mặt. Cô chỉ muốn quát lên “Anh làm cái trò gì thế”. 

Môi đang định mở ra, lập tức một ý nghĩ ngăn cô
lại: “Mục đích của anh ta là gì? Trông anh ta cũng đứng đắn, đâu đến nỗi. Lẽ
nào nhỏ mọn định dùng ánh mắt, đuổi mình đi để chiếm chỗ”.

An thấy ý nghĩ của mình thật ngớ ngẩn. Nhưng nếu
mục đích của anh ta là làm cho cô tức điên thì nhất định cô sẽ dập tắt nó, để
xem mèo nào cắn mỉu nào.

Quân chưa kịp khoái chí với cái mặt đỏ bừng bừng
cùa “ con mồi”, thì cô bé đã cúi mặt xuống, điềm nhiên đọc tiếp truyện, vẻ mặt
nửa cười nửa không đầy bỡn cợt. Bao nhiêu pháo hoa trong đầu anh tắt phụt. Anh
tưởng cô sẽ trừng mắt lên nhìn anh hoặc chí ít cũng đứng dậy bỏ đi. Dường như,
cô ta chẳng quan tâm. “Anh nhìn cứ nhìn, tôi đọc cứ đọc”.

Chợt điện thoại reo, cuộc gọi đến từ Kim Anh.
Quân bắt máy. Liếc nhìn An, anh vẫn thấy cô chăm chú đọc. “Thú vị đấy”. Quân
nghĩ thầm và rời khỏi chỗ.

Anh đi xa rồi, An mới ngước mắt lên. Cô khẽ
nhướn mày: “Đáng tiếc. Đẹp trai cũng chỉ để ngắm mà thôi”.

Thời gian quý báu vì một phần tử không quen không biết lạm
dụng, thật là tức chết. An thầm nguyền rủa anh ta một hồi. Có điều, cứ thấy anh
ta có nét giống một người. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, khi khuôn mặt một đàn em
khóa dưới tên Kim Anh hiện lên trong đầu, An tự mắng mình: “Thật là trông quạ
ra phượng hoàng mà, cô bé ấy dễ thương như thế, sao có thể là họ hàng với thành
phần biến thái được”.

Tiếc rằng, không lâu sau đó, An lại phải xỉ vả mình lần nữa
vì cái kết luận vội vàng này. Bởi sự thật, họ không phải họ hàng mà là anh em
ruột. Hơn nữa, hành động biến thái của một người, phải tùy từng trường hợp mới
phát tác.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông. An cầm lên ấn đại nút nghe,
đầu bên kia thánh thót

“An An yêu quý”.

Tinh thần vẫn còn bức bối chưa ổn định, nghe giọng nói ngọt
như mật, An rùng mình một cái: “A…a…”.

“Sao thế, bệnh thần kinh lại tái phát à?”

“Mày sắp thành nhà giáo rồi đấy, chẳng có
tư cách gì cả”. An lúc này đã ổn định tinh thần. Người cô đang nói chuyện là
Thủy, cùng với Bích, là 2 đứa bạn thân nhất của An thời cấp 3.

Đầu bên kia vang lên tiếng cười: “Mày quên rồi à, tao chưa
ra trường, vẫn còn là sinh viên”.

“Gọi tao có chuyện gì đấy?”.

“Ngày kia tao bảo vệ tốt nghiệp, muốn rủ mày và Bích đi chọn
đồ cùng”.

An nghe thấy thế thì cười híp cả mắt: “Shopping với chị Bích
à, mày đã chuẩn bị cao dán chưa”.

Thủy bật cười: “Sẵn sàng, nhà tao có cả dầu xoa bóp rồi”.

Hai cô nàng cùng cười lớn, nói thời gian và địa điểm hẹn
nhau.

………….

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3