Hôn Nhân Giấy - Chương 02 (Phần 01 - 02)

Chương 2: Bố mẹ anh, bố mẹ em

Đến lúc
này, Cố Tiểu Ảnh đã ý thức được, nếu trong hôn nhân nhất định cần một khoảng
thời gian thích nghi, thì ngoài Quản Đồng, cô còn cần thích nghi với bố mẹ
chồng nữa. Đúng thế, “bố mẹ anh” tuyệt đối không thế nào giống với “bố mẹ em”.

(1)

Mùa hè năm
sau, cuối cùng thì đám cưới của Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng cũng được định vào một
ngày nóng như thiêu như đốt. Sở dĩ ngày này được chọn, là vì anh chàng Quản
Đồng bận trăm công ngàn việc, đến xin nghỉ lấy vợ cũng không xin nổi, đành tận
dụng dịp cuối tuần để hối hả thực hiện xong cái nghi thức quan trọng nhất đời
người này.

Đó
cũng là ngày thứ ba sau ngày Cố Tiểu Ảnh nhận tấm bằng thạc sỹ. Là cô gái thuộc
lớp nghiên cứu sinh nghệ thuật khóa 3 đầu tiên lấy chồng, có thể coi như Cố Tiểu
Ảnh vừa cởi bộ quần áo cử nhân ra đã mặc ngay áo cưới, việc gì cũng dám đi đầu!

Theo
trình tự đã chuẩn bị trước, sau khi Cố Tiểu Ảnh dự xong lễ tốt nghiệp, cô về
thành phố F gặp bố mẹ, rồi đưa theo bố mẹ, toàn bộ áo váy cưới đã chuẩn bị xong
cùng bánh kẹo cưới đến thành phố R; còn Quản Đồng sau khi tan sở chiều ngày thứ
sáu, anh về đi thẳng từ thành phố G về thành phố R, hai bên hẹn nhau gặp tại
một khách sạn ở huyện, rồi Quản Đồng sẽ dẫn tất cả về nhà mình, thu xếp hai bên
cha mẹ nói chuyện cụ thể về chuyện đám cưới.
 Đến hôm tổ chức, ngay từ sáng sớm, mẹ Cố Tiểu Ảnh đã lục tục dậy, khẽ gõ
cửa phòng Cố Tiểu Ảnh. Thấy con gái đang ngủ say như chết, lòng bà rất buồn
rầu: cái con bé này, sắp gả cho người ta đến nơi rồi còn ngủ phơi bụng ra thế kia
sao?


Cố liền ngồi bên giường ngắm con gái đang say ngủ, ngắm đến hơn một tiếng đồng
hồ, Cố Tiểu Ảnh mới ấm ứ ra chiều tỉnh ngủ. Vừa mở mắt ra nh́n thấy bà Cố, cô
giật ḿnh, trách mẹ: “Mẹ, mẹ định dọa con sợ chết đấy à?”.
 Cô liền bị bà Cố phát cho một cái vào mông: “Dậy ngay, đi mua đồ!”.

“Mua
gì cơ ạ? Váy cưới? Giày? Áo dài? Chẳng phải đều mua hết rồi hay sao?”, Cố Tiểu
Ảnh hết kiên nhẫn, giật lại chăn, trùm lên đầu: “Con chẳng cần mua thêm cái gì
cả, mẹ đừng làm ồn nữa, con muốn ngủ nữa”.

“Ngủ
cái gì mà ngủ?!” - Bà Cố đột ngột cao giọng, “Con lấy chồng hay mẹ lấy chồng
đấy hả? Sao con chẳng có chút lo lắng gì vậy?! Con nói con đã 26 tuổi, thế mà
tính cách vẫn trẻ con quá đấy, bao giờ mới lớn được đây? Con thế này thì làm
sao mẹ yên tâm đưa con về nhà chồng được? Con nói xem, con có thể có chút trách
nhiệm và ý thức gì không?”

Tưởng
tượng đến đại lễ định đoạt cả đời mình đang hiện ra trước mắt, Cố Tiểu Ảnh
hoảng hốt tung chăn, ngồi dậy: “Vâng vâng, được rồi, con dậy rồi đây, mẹ bảo mẹ
cần mua gì nào? Mẹ mua gì để con đưa mẹ đi, được không nào?”

Bởi thế, mới
bảy giờ sáng, Cố Tiểu Ảnh đã phải vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa theo sau bà Cố đi
mua đồ. Đến khi xe dừng lại mới để ý, hóa ra họ đến chợ hải sản?

Cố Tiểu Ảnh
thắc mắc nhìn ông Cố bà Cố, chỉ thấy hai ông bà già, tạm coi là có chút địa vị
xã hội, mặc đồ thể thao theo kiểu đôi tình nhân, đi vào một cửa hàng hải sản.
Cố Tiểu Ảnh lập cập theo sau, vừa đi vừa tò mò nhìn khắp xung quanh.

Vừa đi vào
cửa, bà Cố quay đầu lại hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Đã định được số người đến dự đám cưới
chưa?”

Cố
Tiểu Ảnh trả lời nhát gừng: “Quản Đồng nói khoảng sáu bảy mươi người thôi, cũng
toàn là họ hàng người thân với hàng xóm.”

Ông
Cố đứng bên kia đã rút ngay ví tiền chỉ trỏ: Tám mươi con tôm, chọn loại to
nhất. Mười con cá chình, hôm nọ tôi đặt trước rồi, mang ra cho tôi chọn; còn
thêm tám mươi con hải sâm, lấy loại hải sâm ngon nhất. Cho tôi xem nào, nếu
không có vấn đề gì thì cho thẳng vào thùng…”

Cố
Tiểu Ảnh đứng sững một chỗ, không biết nên nói gì, mấy lần định nói, nhưng rồi
lại thôi.

Mãi
cho đến khi mua xong đồ quay về, Cố Tiểu Ảnh ngồi ở hàng ghế sau, mới nhìn ông
Cố đang ngồi sau tay lái, ngập ngừng nói: “Bố ơi, thực ra thì không cần phải
làm như vậy, chỗ nhà họ cũng là thành phố ven biển… tuy không phải là cá chình,
thì ít nhất cũng lo được cá mực… mà chắc cũng sẽ có tôm, không phải loại to thì
nhỏ hơn một chút, còn về hải sâm thì… loại đồ này rất đắt, bỏ đi cũng được mà”.


vừa nói dứt lời, không khí trong xe đột nhiên trầm hẳn mất mấy giây.

Một
lúc sau, bà Cố ngồi ở ghế phụ bên cạnh chồng mới thở dài: “Thực ra bố mẹ đều
hiểu Quản Đồng, đều biết nó là một chàng trai tốt hiếm thấy. Con lấy nó, bố mẹ
cũng yên lòng. Chỉ có điều với hoàn cảnh gia đình nó, sẽ có những thứ không lo
được. Mà việc đó cũng không sao hết, rốt cuộc hôn lễ cũng chỉ là hình thức,
huống hồ cũng phải nghĩ đến chuyện nhà người ta cảm thấy thế nào, không thể làm
hoành tráng được. Có điều là, bố mẹ chỉ có mỗi một cô con gái, nếu đến mức
trung bình ở đây mà còn không lo được, thì bố mẹ cứ nghĩ đến là lại thấy buồn…”

Trong
khoang xe yên lặng, Cố Tiểu Ảnh mở miệng định nói, rồi đột nhiên lại chẳng biết
phải nói gì cho phải.

Khoảng cách từ
thành phố F sang thành phố G không hề xa, chỉ mất khoảng hơn sáu tiếng đi đường
cao tốc, buổi trưa xuất phát, đến chiều tối là tới. Ngày hôm đó đúng vào thứ
sáu, buổi chiều Quản Đồng xin nghỉ nửa buổi, ăn trưa xong xuất phát về quê cùng
với phù rể Giang Nhạc Dương. Hai bên đã hẹn nhau trước ở cửa khách sạn huyện
thuộc thành phố R. Quản Đồng vừa đến, đã nhìn thấy hai chiếc ôtô đang chạy lại,
vội vã chạy ra. Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Ảnh là người đầu tiên bước ra, nhìn thấy
Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh Quản Đồng, nụ cười của cô đột nhiên trở nên khó
hiểu.

Giang
Nhạc Dương lúng túng một chút, trong bụng nghĩ: không hiểu cái con bé tinh quái
này đang giở trò đùa ác độc nào đây?

Về
mặt đầu óc nhanh nhạy, Giang Nhạc Dương thừa nhận dù mình có tu luyện thêm mười
năm cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân. Về chuyện này,
anh từng than thở với Quản Đồng: tư duy của bọn trẻ học viện nghệ thuật đúng là
quá kỳ quái, sư huynh ơi anh tiêu rồi.

Lúc
đó, Quản Đồng chẳng để tâm đến lời than thở của Giang Nhạc Dương, anh cũng
không nói gì nhiều phí lời, chỉ vui vẻ chờ đợi hài kịch của Quản Đồng. Mà cũng
kỳ lạ thật, tại sao một người lạc quan như anh, lại luôn có dự cảm không mấy
lạc quan rằng: “Quản Đồng rồi” nhỉ?

Trong
khi còn đang sững sờ, Quản Đồng đã kịp lôi Giang Nhạc Dương đến trước mặt ông
Cố, kính cẩn giới thiệu: “Thưa bố, đây là bạn cùng đại học của con - Giang Nhạc
Dương, giờ đang là đồng nghiệp của Tiểu Ảnh, cùng làm việc ở Học viện nghệ
thuật”.

Giang
Nhạc Dương vẫn chưa có bạn gái, nghe thấy tiếng “Bố” mà trong tích tắc như
tiếng sấm nổ bên tai, tê liệt đến một nửa số tế bào não.

Nhưng
đương nhiên ông Cố rất hài lòng với cách xưng hô này. Ông có vẻ nghiêm nghị,
nhưng nụ cười lại rất thân thiện, dù đã cố gắng tỏ vẻ nghiêm nghị gật đầu, mong
muốn tiếp tục xây dựng hình tượng nhạc phụ uy nghiêm. Thế nhưng kịch chưa diễn
xong thì đã bị tiếng hét của bà Cố phá hỏng không thương tiếc.


Cố đứng cách đó không xa, gọi: “Cố Giới Tuyền, ông nhét cái túi màu đen của tôi
vào đâu rồi? Giờ phải làm thủ tục đăng ký phòng, đồ đạc của tôi đều ở trong ấy!”

Lập
tức ông Cố hốt hoảng chạy lại, trong lúc luống cuống vẫn không quên nhìn về
phía cậu con rể với ánh mắt cảm thông: “Quản Đồng à, Cố Tiểu Ảnh nhà mình với
mẹ nó có tính cách nóng nảy giống nhau, con phải bao dung đấy nhé…”

Quản
Đồng mở to mắt, Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi buột
miệng cười.

Trong
lúc đó, nhân vật chính đã chạy đến, chưa cần rào đón gì đã giơ tay bắt tay
Giang Nhạc Dương, cười cười: “Chào thầy Giang, thầy Giang vất vả quá! Thầy
Giang trọng nghĩa khinh tài, đức cao vọng trọng, miệt mài phấn đấu!”

Giang Nhạc
Dương cũng cười hì hì phản công: “Chào cô Cố, cô Cố cũng đích thân đến kết hôn
à?”

Chẳng đợi Cố
Tiểu Ảnh phản bác, Quản Đồng đã vỗ lưng: “Anh nói thế là ý gì hả Giang Nhạc
Dương?”

Cố
Tiểu Ảnh lại nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương, đưa ngón tay cái về phía
Giang Nhạc Dương dứ dứ, nói: “Thầy Giang tiến bộ quá, tốc độ phản ứng càng ngày
càng nhanh đấy. Tôi đã chẳng từng nói thầy rất có tiềm năng là gì, chỉ có điều
là thiếu sự dẫn dắt của ân sư như tôi đây thôi.”

Giang
Nhạc Dương tức đến mức tưởng như nổ cả con ngươi.

Nhưng
tâm trạng vui vẻ của Cố Tiểu Ảnh không giữ được lâu. Buổi tối ngày hôm đó, sau
khi cô bước vào cổng nhà Quản Đồng lần thứ hai, sự hào hứng trước đó đã ra đi
không còn dấu vết.


kinh ngạc nhìn căn phòng không có một chút gì thay đổi. Trong lúc bố mẹ đẻ cô
hàn huyên cùng bố mẹ chồng, cô tưởng như có một gáo nước lạnh vừa tạt cô ướt
đẫm từ đầu đến chân: những thùng vỡ, những chậu vỡ lần trước cô thấy vẫn chất
đống trong nhà, tất cả các ô kính cửa sổ vẫn được phủ một lớp bụi dày, bức
tường trát ximăng vẫn không được quét vôi, ở giữa phòng có một chiếc xe đạp bẩn
đến mức chẳng ra hồn xe, mấy cái ghế băng gãy chân nằm rải rác giữa nhà, một
đàn ruồi đang vo ve bay quanh những cái đĩa để đồ ăn trên bàn.

Lòng
Cố Tiểu Ảnh như chùng xuống.

Phía bên kia,
Quản Lợi Minh và Cố Thiệu Tuyền bắt đầu chúc rượu nhau. Quản Đồng và Giang Nhạc
Dương bận rộn giúp bà Cố dỡ các thứ đồ ăn, đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ sau xe
xuống. Cô em họ đi cùng hào hứng vì lần đầu tiên được làm phù dâu, chạy trước
chạy sau quan sát, cuối cùng ngơ ngác quay lại hỏi: “Chị, anh chị định tổ chức
đám cưới ở đây à?”

Cố
Tiểu Ảnh thở dài, nói tránh: “Mông Mông, em dán chứ “Hỉ” mình mang theo đi, để
chị sang phòng anh rể em xem thế nào.”

Nói
xong, cô quay người đi về phía phòng Quản Đồng.

Nhưng
cô em họ chưa chịu yCố Tiểu Ảnh buột miệng: “Chị, dù gì thì đây cũng là hôn lễ,
cả đời chỉ có mỗi một lần, sao lại chẳng chuẩn bị gì thế nhỉ?”

Cố
Tiểu Ảnh quay đầu lại, điềm nhiên như không có vấn đề gì, cười với cô em: “Đám
cưới chỉ là hình thức, sau này sống với nhau hạnh phúc mới là điều quan trọng.
Chuẩn bị ít thì tốn kém ít, hiểu không nào?”


em họ mở to mắt: “Chị quả là dễ tính.”

Cố
Tiểu Ảnh cười cười, không trả lời.


nghĩ thầm, có lẽ đến hôm nay cô mới biết, trên đời này có rất nhiều người dễ
tính, mà sự dễ tính của họ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Vì không kịp sửa chữa
nữa rồi, nên chỉ còn có cách phô ra trước mặt người khác một khuôn mặt tươi
cười vờ như mình không để ý mà thôi.

Nhưng khi đối
diện với chính mình, Cố Tiểu Ảnh không chịu nổi nữa, cô muốn bùng nổ.

Nguyên
nhân là buổi tối khi quay lại khách sạn huyện, bà Cố mới phát hiện ra trên cả
người con gái mình, ngoài cái nhẫn cưới ra, chẳng có một chút đồ trang sức nào.
Váy cưới may kiểu hở ngực, một chiếc cổ không đeo dây chuyền thì coi sao được?


Cố thở dài, không nói gì, chỉ quay người gọi lái xe rồi lặng lẽ rời đi. Lúc đó
đã là tám giờ tối, họ vẫn quyết tâm đi hơn một tiếng đồng hồ lên thành phố, rồi
may mắn tìm ra một cửa hàng vẫn đang mở cửa.

Vừa
vào cửa là bà Cố nhìn thấy ngay một sợi dây chuyền đánh rất tinh tế và sang
trọng. Bà Cố tưởng tượng ra con gái mình đeo sẽ đẹp thế nào, nên không suy nghĩ
gì nữa trả tiền ngay.

Trở
về khách sạn thì đã nửa đêm. Khi bà Cố lấy sợi dây chuyền đưa cho Cố Tiểu Ảnh,
cô đờ đẫn cả người.

Vào
giây phút đó, bất giác cô nhớ đến những thứ đồ đám cưới mà bố mẹ đã bận rộn
giúp cô lựa chọn. Họ còn mua cho cô bánh kẹo thuốc lá, ông Cố thậm chí còn tận
dụng ngày cuối tuần đến giám sát việc sửa chữa căn hộ chung cư của Quản Đồng,
còn bà Cố thì bận rộn chọn đồ gia dụng, và các thứ đồ sinh hoạt hàng ngày… Dù
Cố Tiểu Ảnh đã ra ngoài ở một mình nhiều năm, đủ có khả năng sống độc lập,
nhưng họ vẫn cảm thấy tiếc là không thể thay cô mua hết mọi thứ từ to đến nhỏ.

Với
tình cảnh hai bố mẹ lo hết cả chuyện lớn chuyện nhỏ thế này, Cố Tiểu Ảnh chỉ
nhìn thôi cũng thấy mệt. Đã mấy lần cô nói với bố mẹ: “Tạm tạm thôi là được
rồi”, nhưng bố mẹ Cố Tiểu Ảnh chỉ thở dài mà rằng: “Dù gì thì từ giờ trở đi con
sẽ phải sống tự lực cánh sinh, lại cách xa thế này, không muốn tàm tạm cũng
không được. Vấn đề về tinh thần của con, làm cha mẹ đương nhiên là không quản
được rồi, nhưng còn về mặt vật chất, chỉ cần điều kiện kinh tế của bố mẹ cho
phép, thì làm sao mà nỡ để con chịu một nửa ly ấm ức được? Ít nhất, cũng không
thể kém hơn lúc con còn ở nhà với bố mẹ chứ?”

Cố
Tiểu Ảnh nghe mà muốn khóc…

Cứ
như thế, trong hành lang khách sạn huyện, nhìn thái độ muốn nói mà lại không
nói nên lời của bố mẹ, nghĩ lại tất cả những điều trước đây, lòng Cố Tiểu Ảnh
đau như cắt. Khi bà Cố cuối cùng vì không nén nổi, đã quay đầu đi để giấu những
giọt nước mắt sắp trào ra, thì trong đáy sâu tâm hồn Cố Tiểu Ảnh như có một
luồng khí lạnh đang chầm chậm trỗi dậy.

Trong
khoảnh khắc đó, một nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm lấy cô. Dường như có một giọng
nói cất lên với cô: Cố Tiểu Ảnh, mi đã nhìn thấy chưa, đây mới chính là cha mẹ
đã sinh ra và nuôi nấng mi, họ đã dành cho mi một vị trí quan trọng nhất trong
tim mình, sợ mi tủi thân, sợ mi khó xử, sợ mi thiếu bất cứ một thứ gì cần có;
còn cha mẹ người khác rốt cuộc cũng chỉ thân thiết với con cái họ, dù họ có yêu
thương mi đến đâu, cũng không thể giống như bố mẹ ruột của mi, tận tụy thay mi
để ý đến những thứ nhỏ nhất mà mi không thể để ý đến…

Huống hồ, cô
cũng biết, ngay từ nhỏ mình đã sống trong sung sướng, trong sự nghiêm khắc của
bố mẹ là sự thương yêu, còn bố mẹ Quản Đồng không chỉ cách cô 26 năm tuổi, mà
thậm chí còn có khoảng cách “thành thị và nông thôn”. Có lẽ không phải họ không
muốn quan tâm, nhưng căn bản không biết phải dành sự quan tâm vào việc nào nữa.

Họ yêu thương
Quản Đồng, đương nhiên cũng yêu thương Cố Tiểu Ảnh cô, nhưng sự yêu thương đó
xa cách nên thành ra khách sáo, lại mang theo sự lạnh nhạt không thể né tránh.

Họ
là những người xa lạ sống trong hai thế giới khác nhau, vì thế không biết người
kia suy nghĩ gì, mong muốn gì, quan tâm điều gì… hoặc là trong một khoảng thời
gian rất dài, tình trạng này đều không thay đổi.

Cứ
suy nghĩ miên man như vậy, dần dần Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bế tắc.

Dường
như đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh mới ý thức rõ ràng được rằng: sống chung với một
chàng trai tài năng, tuấn tú nhưng xuất thân bần hàn, thì những gì cô sẽ phải
đối mặt không đơn thuần chỉ là chính người đàn ông đó, mà còn cả hậu phương của
anh ta, một gia đình hoàn toàn khác biệt, một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, một
nhóm người hoàn toàn thuộc về một thế giới khác thế giới cô đang sống.

Đây
là trách nhiệm của anh, cũng là trách nhiệm của cô.

Vậy
thì phải chăng cũng cần nói rằng, cái đầu đũa mà Quản Lợi Minh dùng để xỉa
răng, những khẩu âm địa phương rất khó hiểu của Tạ Gia Dung, cho đến tất cả
những chủ đề mà hai thế hệ khi nói chuyện sẽ chẳng khác nào ông nói gà bà nói
vịt, những tiêu chuẩn vệ sinh quá cách xa nhau, những thói quen sống không thể
dung hòa… sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh sao?!

Cố
Tiểu Ảnh vẫn chưa hề quên, Quản Đồng từng nói: sau khi lập gia đình và có công
việc ổn định, sẽ đón bố mẹ lên thành phố sống cùng.

Trời
ơi… Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng không kìm nổi cảm xúc.

Mới
đầu chỉ là cay cay mắt, nhưng sự tủi thân thì càng ngày càng phình to lên, dần
dần bắt đầu có nước mắt rơi xuống. Một mình cô ngồi đờ đẫn trên chiếc giường
trong khách sạn, tay mân mê chiếc dây chuyền mà ngày chắc chắn bố mẹ sẽ không
mua cho cô, và bật khóc.

Cuối cùng cũng
đến lúc Quản Đồng bước vào cửa, đúng giây phút Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn thấy
Quản Đồng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Quản Đồng, sự tủi thân này bỗng phình
lên cực đại.

Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi òa khóc.

Quản
Đồng hơi lúng túng.

Anh vội vàng
ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn giơ tay lau nước mắt cho cô. Nhưng không đợi
tay anh chạm vào, Cố Tiểu Ảnh đã dứt khoát né tránh.

Quản
Đồng hỏi: “Sao thế em? Xảy ra chuyện gì à?”

“Anh còn dám
hỏi à?!” Cố Tiểu Ảnh vừa nghĩ đến những chuyện đang rối như tơ vò, vừa khóc to:
“Tại anh cả đấy!”

“Anh
làm gì chứ?” - Đến nước này thì Quản Đồng cũng không hiểu chuyện gì.

Cố
Tiểu Ảnh khóc nấc lên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Để tiết kiệm tiền cho nhà
anh, lễ đính hôn đã hủy rồi, đến một đồng tiền lễ cũng không cần, phòng tân hôn
ở thành phố G do bố mẹ em lo việc sửa sang, tất cả những đồ dùng cho tân hôn
đều do em mua, công việc của anh bận đến nỗi không thể lo nổi những việc đó, em
hiểu, nhưng tại sao bố mẹ anh không quan tâm một chút gì thế? Sao lại có kiểu
cưới con dâu về thế này?!”

Quản
Đồng sững người lại.

Cố
Tiểu Ảnh tủi thân đến đỉnh điểm: “Quản Đồng, có cô dâu nào lại không muốn có
một đám cưới lãng mạn đến mức cả đời không thể nào quên chứ? Nhưng em biết
không thể thay cơm ăn, vì thế nghe theo ý của gia đình anh, mọi thứ đều đơn
giản. Chỉ có điều em không nghĩ lại đơn giản đến mức cái gì cũng không có! Đến
nước ngay cả dây chuyền cũng là do mẹ em mua! Quản Đồng anh có biết những thứ
này đều phải do nhà trai lo không? Mà anh có thấy nhà nào làm đám cưới mà lại
tự đánh xe đưa cô dâu về nhà chồng không? Được rồi, coi như nhà em không nói
trước những vấn đề đó, nhưng cũng phải dọn dẹp nhà cửa một chút chứ! Anh là
người sạch sẽ đến thế, mẹ anh ít nhiều cũng là con nhà khuê các, nhưng anh thử
nhìn quang cảnh trong nhà bây giờ xem, sao nhà anh lại giản tiện đến mức không
còn một chút thiện chí nào vậy?”

Quản Đồng cuối
cùng cũng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn làm dịu bớt tình hình:
“Anh xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên lấy vợ, không biết là cần phải chú ý
những việc gì.”

Cố
Tiểu Ảnh bực tức: “Quản Đồng anh nghiêm túc một chút được không? Bây giờ có
phải là lúc đùa cợt không?”

Quản Đồng lại
thở dài, giang tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ôm thật chặt, lấy tay lau nước mắt
cho cô, anh nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, thấy lòng đau nhói.

Nhưng,
ngoài câu “Xin lỗi”, anh còn biết nói gì nữa đây?

Trong
căn phòng tĩnh lặng, Quản Đồng cảm thấy bất lực.

Anh
ôm chặt người vợ bé nhỏ trong lòng, đến lúc này mới nhận ra khoảng cách sáu
tuổi giữa hai người thực sự không nhỏ.

Mà dù anh có
cố gắng thêm nữa, cũng không thể trong một lúc xoa dịu tâm hồn cô. Cô là một cô
gái vui tươi, không lo nghĩ, từ nhỏ đã đầy đủ mọi thứ, lại thêm lãng mạn đầy
đầu. Dù thế nào, cô cũng không thể hiểu được những năm tháng ăn đói mặc rách
của anh, cũng không thể hiểu nổi nhiều sự chọn lựa

Đúng là Quản
Đồng anh rất thích sạch sẽ, bởi vì ngay từ khi bắt đầu học cấp 2, anh đã ở
trong trýờng, ðến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cuộc đời ở ký túc xá của anh
đã kéo dài đến 13 năm. Là một học sinh giỏi toàn diện từ đạo đức, trí tuệ, thể
chất, mỹ thuật, lao động trong mắt các thầy cô, đương nhiên từ nhỏ anh đã tự
yêu cầu mình phải biết thu xếp mọi thứ xung quanh gọn gàng ngăn nắp. Còn Tạ Gia
Dung, từ nhỏ bà chưa từng được hưởng cuộc sống sung sướng của một gia đình giàu
có. Từ khi biết suy nghĩ, những gì chờ đợi bà chỉ có kho chứa cỏ, bùn lầy,
những ánh mắt ghẻ lạnh. Lúc hai tuổi, mẹ bà đã ngã bệnh nằm liệt giường, thậm
chí bà chưa từng được mặc một bộ quần áo sạch sẽ. Còn Quản Lợi Minh, tư tưởng
gia trưởng thâm căn cố đế trong con người ông đã khiến ông không có thói quen
làm việc nhà, nhà cửa dọn sạch xong rồi sẽ lại bẩn, dù sao thì vẫn ở trong đó,
sạch hay không sạch thì có gì khác đâu?

Thậm
chí anh còn chẳng biết làm thế nào để nói với Cố Tiểu Ảnh, khi anh nhìn thấy
không khí lãnh đạm lúc bước vào nhà, lòng anh như bốc hỏa! Nhưng, anh làm sao
có thể bực bội với hai khuôn mặt bố mẹ đang vui vẻ hào hứng đến thế?

Anh
phải làm thế nào mới được?

...

 Đêm dài dằng dặc, hai người một nam một nữ đang ôm nhau, một đôi vợ chồng
về mặt pháp luật, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, đều cùng thấy rầu rĩ trăm
mối tơ vò.

Không biết đã
bao nhiêu lâu trôi qua.

Có thể là một
tiếng đồng hồ, có thể là hai, tóm lại là cho đến khi Cố Tiểu Ảnh khóc đã mệt,
rã rời buồn ngủ, cô mới ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn Quản Đồng: một
khuôn mặt đã quá mệt mỏi, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai có quầng thâm và những
tia máu đỏ vằn trong mắt… Cố Tiểu Ảnh bất giác bắt đầu mềm lòng.

Tự
nhiên côQuản Đồng đã liên tục làm thêm giờ mấy ngày rồi? Đã bao lâu anh chưa
được ngủ một đêm ngon giấc?

Lòng se lại,
cô bất giác đưa tay vuốt mặt Quản Đồng, rồi lại lấy đầu ngón tay khẽ ấn ấn vào
bọng mắt anh hỏi: “Anh lại làm thêm giờ đấy à?”

Quản
Đồng giật mình, anh kéo cánh tay, để cô ngả vào lòng mình, rồi cúi đầu hôn lên
mắt cô.

Cố Tiểu Ảnh
nhắm mắt để mặc anh nhẹ nhàng hôn mình, cơn bực tức bắt đầu nguôi ngoai, tâm
trạng cũng cân bằng lại nhiều. Sự tuyệt vọng lúc nãy vừa dâng trào dữ dội đang
dần lắng xuống, tình thương yêu lại dâng lên. Cô vốn là người không nhớ lâu,
hoặc chẳng qua chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô đã tự động giúp Quản Đồng đưa ra
sự giải thích thế này: dù không nói đến chuyện phong tục mỗi nơi một khác, mà
phong tục có giống nhau đi nữa, Quản Đồng đã bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ,
anh không có thời gian chuẩn bị đám cưới cũng là chuyện dễ hiểu; bố mẹ anh tiết
kiệm chi tiêu cũng đã thành quen, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, càng
không muốn lãng phí tiêu xài chỉ vì một lần muốn sĩ diện; còn về chuyện vệ
sinh, thôi thì nhà nào ở đây cũng thế, cần gì phải đòi hỏi nhà mình phải sạch
sẽ sáng trưng lên…
 Đúng vậy, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, đúng là cô đang dùng tinh thần AQ để tự
an ủi mình. Nhưng cũng nhờ đó, ít nhất tạm thời cũng làm cô quên đi những tủi
thân và uất ức, chìm đắm vào sự dịu dàng anh dành cho, không khóc nữa.

Cũng
đến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ mục đích cuối cùng của hôn nhân, nhớ ra tờ
“Giấy đăng ký kết hôn” hai tháng trước: mặt ngoài màu đỏ tươi, dưới quốc huy
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa là dòng tuyên bố đơn giản mà trịnh trọng: Cô
Cố Tiểu Ảnh và anh Quản Đồng đã là vợ chồng hợp pháp, dù bệnh tật, tai nạn,
nghèo đói cũng không thể chia tách hai người!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3